“Anh...” Cô bị lời nói của Mạnh Tử Long làm cho nghẹn lại không biết phải trả lời thế nào cho tốt.
“Long, cậu ở đây làm gì?” Hạ Vũ từ cửa đi vào nhìn thấy Mạnh Tử Long đang ôm một nữ sinh trong ngực.
Mạnh Tử Long liếc thấy Hạ Vũ đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, dò xét liền theo phản xa buông ra cô gái đang ôm trong ngực.
Cô hung hăng đánh mạnh một quyền lên ngực Mạnh Tử Long.
“Sao lại là cô?” Hạ Vũ nhìn thấy cô gái Mạnh Tử Long vừa buông ra thì hết sức ngạc nhiên.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9h20’. Trời ơi công việc của tôi chắc lần này sẽ bị đuổi mất.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ, cô hướng vào bên trong chạy tới. Nếu tôi mà mất việc thì sẽ không tha cho anh, đồ đàn ông đáng ghét.
Mạnh Tử Long nhìn bóng dáng vội vàng của cô dần xa liền thắc mắc, sao hai lần thấy cô đều bộ dáng nôn nóng như thế?
“Long, cậu cười gì đấy?” Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long nhìn theo hướng cô gái biến mất khóe miệng cong lên.
“Cậu đã đến rồi à.”
“Làm sao cậu cùng cô ấy một chỗ? Bọn cậu nhận ra nhau sao?” Nhìn bọn họ vừa rồi thân mật như vậy, chẳng lẽ họ trước kia biết nhau?
“Chúng ta đi thôi.”
Mạnh Tử Long đi về phía trước với vẻ tự mãn giống như không nghe thấy Hạ Vũ nói chuyện với anh.
Hạ Vũ đuổi theo phía sau, “Tôi vừa hỏi cậu, cậu không nghe thấy sao?”
“Cô ấy sao? Tôi không quen.” Nghĩ tới cô gái vừa rồi dáng vẻ vừa vội vàng lại vừa bực tức thật đáng yêu, Mạnh Tử Long bất giác nở nụ cười.
“Vậy sao mới vừa rồi cậu lại ôm cô ấy?” Theo như Hạ Vũ biết Mạnh Tử Long không phải còn người tùy tiện, đối với việc ôm một cô gái xa lạ lại càng không thể tùy tiện.
“Hôm nay cậu tìm mình có việc sao?” Đối với việc vừa mới xảy ra anh cũng không nghĩ giải thích, bản thân anh cũng biết mình không phải người tùy tiện chỉ là vừa rồi trong nháy mắt lại phát sinh mong muốn ôm cô.
“Cậu có phải cậu không muốn nói về đề tài này không, cậu thích cô bé đó hả?” Hạ Vũ vừa nói vừa bấm tháng máy lên trên.
Thích ư? Nhưng mình hôm qua không phải mới là lần đầu tiên gặp mặt cô ấy sao? Có thích không?
“Tôi đang nói chuyện cậu với đấy sao lại ngơ ngẩn ra thế?” Cậu ta sao lại thay đổi từ lúc nào mà lại thành ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế.
Đối với vấn đề này Mạnh Tử Long hiện tại cũng không thể khẳng định, có lẽ chỉ là có cảm tình với cô bé ấy thôi.
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi, có phải cậu thích cô bé đó không?” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long ôm một cô gái.
Cửa thang máy mở ra, Mạnh Tử Long thấy trong thang máy một cô gái đang cúi đầu nhìn chân của mình đang đá đá không để ý rằng thang máy đã tới nơi.
“Tiểu thư, thang máy đến nơi rồi.”
“Ừm,” cô gái vẫn cúi đầu tiến về phía trước đụng phải ngực của Mạnh Tử Long.
“Cô lại muốn ôm ấp yêu thương?” Mạnh Tử Long bắt lấy bả vai của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đến trước mặt chính là người đàn ông chết tiệt kia liềm giơ nắm đấm trên mặt anh ta.
Thật không may cho cô, vừa giơ tay lên đã bị Mạnh Tử Long chộp được.
“Thế nào, mới vừa rồi tình thần còn sáng láng sao bây giờ lại ủ rũ cúi đầu.”
“Anh mau trả cho tôi công việc.” Trời mới biết cũng vì đến muốn 20 phút mà cô bị đuổi việc.
Thì ra là mất công việc nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Mạnh Tử Long lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
“Ngày mai mang tấm danh thiếp này tới tìm tôi là được.”
Mạnh Tử Long thầm cười trong lòng.
“Long, cậu ở đây làm gì?” Hạ Vũ từ cửa đi vào nhìn thấy Mạnh Tử Long đang ôm một nữ sinh trong ngực.
Mạnh Tử Long liếc thấy Hạ Vũ đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, dò xét liền theo phản xa buông ra cô gái đang ôm trong ngực.
Cô hung hăng đánh mạnh một quyền lên ngực Mạnh Tử Long.
“Sao lại là cô?” Hạ Vũ nhìn thấy cô gái Mạnh Tử Long vừa buông ra thì hết sức ngạc nhiên.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9h20’. Trời ơi công việc của tôi chắc lần này sẽ bị đuổi mất.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ, cô hướng vào bên trong chạy tới. Nếu tôi mà mất việc thì sẽ không tha cho anh, đồ đàn ông đáng ghét.
Mạnh Tử Long nhìn bóng dáng vội vàng của cô dần xa liền thắc mắc, sao hai lần thấy cô đều bộ dáng nôn nóng như thế?
“Long, cậu cười gì đấy?” Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long nhìn theo hướng cô gái biến mất khóe miệng cong lên.
“Cậu đã đến rồi à.”
“Làm sao cậu cùng cô ấy một chỗ? Bọn cậu nhận ra nhau sao?” Nhìn bọn họ vừa rồi thân mật như vậy, chẳng lẽ họ trước kia biết nhau?
“Chúng ta đi thôi.”
Mạnh Tử Long đi về phía trước với vẻ tự mãn giống như không nghe thấy Hạ Vũ nói chuyện với anh.
Hạ Vũ đuổi theo phía sau, “Tôi vừa hỏi cậu, cậu không nghe thấy sao?”
“Cô ấy sao? Tôi không quen.” Nghĩ tới cô gái vừa rồi dáng vẻ vừa vội vàng lại vừa bực tức thật đáng yêu, Mạnh Tử Long bất giác nở nụ cười.
“Vậy sao mới vừa rồi cậu lại ôm cô ấy?” Theo như Hạ Vũ biết Mạnh Tử Long không phải còn người tùy tiện, đối với việc ôm một cô gái xa lạ lại càng không thể tùy tiện.
“Hôm nay cậu tìm mình có việc sao?” Đối với việc vừa mới xảy ra anh cũng không nghĩ giải thích, bản thân anh cũng biết mình không phải người tùy tiện chỉ là vừa rồi trong nháy mắt lại phát sinh mong muốn ôm cô.
“Cậu có phải cậu không muốn nói về đề tài này không, cậu thích cô bé đó hả?” Hạ Vũ vừa nói vừa bấm tháng máy lên trên.
Thích ư? Nhưng mình hôm qua không phải mới là lần đầu tiên gặp mặt cô ấy sao? Có thích không?
“Tôi đang nói chuyện cậu với đấy sao lại ngơ ngẩn ra thế?” Cậu ta sao lại thay đổi từ lúc nào mà lại thành ra ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế.
Đối với vấn đề này Mạnh Tử Long hiện tại cũng không thể khẳng định, có lẽ chỉ là có cảm tình với cô bé ấy thôi.
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi, có phải cậu thích cô bé đó không?” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long ôm một cô gái.
Cửa thang máy mở ra, Mạnh Tử Long thấy trong thang máy một cô gái đang cúi đầu nhìn chân của mình đang đá đá không để ý rằng thang máy đã tới nơi.
“Tiểu thư, thang máy đến nơi rồi.”
“Ừm,” cô gái vẫn cúi đầu tiến về phía trước đụng phải ngực của Mạnh Tử Long.
“Cô lại muốn ôm ấp yêu thương?” Mạnh Tử Long bắt lấy bả vai của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đến trước mặt chính là người đàn ông chết tiệt kia liềm giơ nắm đấm trên mặt anh ta.
Thật không may cho cô, vừa giơ tay lên đã bị Mạnh Tử Long chộp được.
“Thế nào, mới vừa rồi tình thần còn sáng láng sao bây giờ lại ủ rũ cúi đầu.”
“Anh mau trả cho tôi công việc.” Trời mới biết cũng vì đến muốn 20 phút mà cô bị đuổi việc.
Thì ra là mất công việc nên sắc mặt mới khó coi như vậy. Mạnh Tử Long lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.
“Ngày mai mang tấm danh thiếp này tới tìm tôi là được.”
Mạnh Tử Long thầm cười trong lòng.
/120
|