"Long, cậu đối với cô gái đó rất đặc biệt." Hạ Vũ ngồi đối diện Mạnh Tử Long khuấy đều tách cà phê.
"Có sao?"
"Có."
Thật ra Mạnh Tử Long sao lại không biết mình đối với cô gái kia rất đặc biệt. Đó là một loại cảm giác nói không thành lời, dù là cô mỉm cười hay quật cường cũng đều hấp dẫn anh. Bản thân chưa từng bao giờ có cảm giác như thế đối với bất kỳ người con gái nào nhưng đối với cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy đã bị ánh mắt của cô hút hồn.
Có lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu. Từ trước tới giờ anh không tin trên thế giới này có người con gái khiến cho anh vừa gặp đã yêu nhưng khi cô gái ấy thực sự xuất hiện trước mặt mình, mặc cho bản thân không chịu thừa nhận nhưng mà sâu trong thâm tâm lại vang lên thanh âm – mày đã thích cô ấy rồi.
"Long, có phải cậu thích cô ấy? Tôi chưa từng thấy cậu mỉm cười với cô gái nào như thế hơn nữa trong mắt còn tràn đấy yêu thương dịu dàng."
"Có lẽ là….!" Đối với cô và anh, anh cũng không muốn nhiều lời giải thích bởi vì duyên phận đến thì sẽ không ngăn được, cô và anh ngẫu nhiên là gặp nhau thế thì cứ thuận theo tự nhiên.
Cô cầm tấm danh thiếp chợt chăm chú vào dòng chữ Chủ tịch tập đoàn Long Phỉ.
Anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Long Phỉ? Anh ta là thiên tài lừng lẫy trong thương giới? Anh ta là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả các nữ sinh? Thật sự là anh ta sao? Đây là thật sao?
Mặc dù báo chí ngày nào cũng đưa tin tức về anh ta nhưng rất ít khi thấy anh ta xuất hiện nên cô căn bản cũng không nhận ra người đàn ông kia lại là Mạnh Tử Long.
Trời ạ? Đây là thật sao? Cô có chút không tin vào hai mắt mình.
Cô ngây người trong chốc lát, người đàn ông hoàn mỹ như vậy có cô gái nào có thể chống lại được sức hút đây?
Cô cầm tấm danh thiếp lên nhìn cẩn thận lần nữa “không phải gạt người chứ?” Cô lấy tay bẹo vào má thấy đau... Đau như vậy thì đúng là sự thật rồi.
Cô đứng dậy mở máy tính, trên trang tìm kiếm đánh vào ba chữ Mạnh Tử Long, trong nháy mắt đã nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, trời ơi sao lại nhiều như thế?
Di con chuột vào dòng kết quả đầu tiên, hình ảnh lớn hiện ra trước mắt, trời ạ thật sự là anh ta.
Cô mặc dù lúc nhỏ cũng có chút mơ mộng mình là cô bé Lọ Lem được gả cho hoàng tử, đó đúng là mơ giữa ban ngày. Sau này, khi lớn lên cô hiểu được những thứ đó đều là vô tuyến biên tập ra để lừa phỉnh những trẻ nhỏ cho nên cô hiểu chỉ có làm tốt công việc thì mới là vương đạo.
Cô tắt máy tính, nằm ngửa mặt lên trời nhớ tới ban ngày sao lại bị tổng giám đốc cho ăn đậu hũ? Tổng giám đốc thì có thể tùy tiện ăn đậu hũ một cô gái sao? Tổng giám đốc có thể hại người khác bị mất việc mà không cần xin lỗi sao? (tiểu thư, người ta dường như đã mời cô đến công ty của hắn nhận công tác, bây giờ cô nên cười thầm mới đúng)
Ai nha, không muốn quan tâm anh ta cái gì tổng giám đốc cái gì công tử, bây giờ ngủ mới là vương đạo bằng không mai dậy muộn sẽ chết mất. Cô nhắm mắt lại, đi vào giấc mộng ngọt ngào.
"Có sao?"
"Có."
Thật ra Mạnh Tử Long sao lại không biết mình đối với cô gái kia rất đặc biệt. Đó là một loại cảm giác nói không thành lời, dù là cô mỉm cười hay quật cường cũng đều hấp dẫn anh. Bản thân chưa từng bao giờ có cảm giác như thế đối với bất kỳ người con gái nào nhưng đối với cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy đã bị ánh mắt của cô hút hồn.
Có lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu. Từ trước tới giờ anh không tin trên thế giới này có người con gái khiến cho anh vừa gặp đã yêu nhưng khi cô gái ấy thực sự xuất hiện trước mặt mình, mặc cho bản thân không chịu thừa nhận nhưng mà sâu trong thâm tâm lại vang lên thanh âm – mày đã thích cô ấy rồi.
"Long, có phải cậu thích cô ấy? Tôi chưa từng thấy cậu mỉm cười với cô gái nào như thế hơn nữa trong mắt còn tràn đấy yêu thương dịu dàng."
"Có lẽ là….!" Đối với cô và anh, anh cũng không muốn nhiều lời giải thích bởi vì duyên phận đến thì sẽ không ngăn được, cô và anh ngẫu nhiên là gặp nhau thế thì cứ thuận theo tự nhiên.
Cô cầm tấm danh thiếp chợt chăm chú vào dòng chữ Chủ tịch tập đoàn Long Phỉ.
Anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Long Phỉ? Anh ta là thiên tài lừng lẫy trong thương giới? Anh ta là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả các nữ sinh? Thật sự là anh ta sao? Đây là thật sao?
Mặc dù báo chí ngày nào cũng đưa tin tức về anh ta nhưng rất ít khi thấy anh ta xuất hiện nên cô căn bản cũng không nhận ra người đàn ông kia lại là Mạnh Tử Long.
Trời ạ? Đây là thật sao? Cô có chút không tin vào hai mắt mình.
Cô ngây người trong chốc lát, người đàn ông hoàn mỹ như vậy có cô gái nào có thể chống lại được sức hút đây?
Cô cầm tấm danh thiếp lên nhìn cẩn thận lần nữa “không phải gạt người chứ?” Cô lấy tay bẹo vào má thấy đau... Đau như vậy thì đúng là sự thật rồi.
Cô đứng dậy mở máy tính, trên trang tìm kiếm đánh vào ba chữ Mạnh Tử Long, trong nháy mắt đã nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, trời ơi sao lại nhiều như thế?
Di con chuột vào dòng kết quả đầu tiên, hình ảnh lớn hiện ra trước mắt, trời ạ thật sự là anh ta.
Cô mặc dù lúc nhỏ cũng có chút mơ mộng mình là cô bé Lọ Lem được gả cho hoàng tử, đó đúng là mơ giữa ban ngày. Sau này, khi lớn lên cô hiểu được những thứ đó đều là vô tuyến biên tập ra để lừa phỉnh những trẻ nhỏ cho nên cô hiểu chỉ có làm tốt công việc thì mới là vương đạo.
Cô tắt máy tính, nằm ngửa mặt lên trời nhớ tới ban ngày sao lại bị tổng giám đốc cho ăn đậu hũ? Tổng giám đốc thì có thể tùy tiện ăn đậu hũ một cô gái sao? Tổng giám đốc có thể hại người khác bị mất việc mà không cần xin lỗi sao? (tiểu thư, người ta dường như đã mời cô đến công ty của hắn nhận công tác, bây giờ cô nên cười thầm mới đúng)
Ai nha, không muốn quan tâm anh ta cái gì tổng giám đốc cái gì công tử, bây giờ ngủ mới là vương đạo bằng không mai dậy muộn sẽ chết mất. Cô nhắm mắt lại, đi vào giấc mộng ngọt ngào.
/120
|