Editor: jubbie
"Mẹ, ba thế nào rồi?" Điềm Điềm thấy Thư Uyển đang ngồi trên ghế dài tại hành lang bệnh viện, thoát khỏi lồng ngực Mạnh Tử Long, chạy như điên về phía trước.
"Điềm Điềm," Thư Uyển đứng lên ôm lấy Điềm Điềm, nước mắt không kìm chế lại tuôn rơi.
"Thụy Thụy, ba rốt cuộc như thế nào?" Nhìn mẹ khóc thương tâm như vậy, Điềm Điềm càng thêm sợ, đành hỏi cô em gái đang đứng một bên.
"Chị, ba vẫn còn bên trong phòng cấp cứu." Thư Thụy cũng rưng rưng nước mắt trên mặt, rõ ràng mới vừa khóc xong.
"Mẹ, ba chắc chắn sẽ không có chuyện gì." Bây giờ Điềm Điềm phải kiên cường, mẹ cần cô chăm sóc, cần cô an ủi.
"Mẹ, chúng ta ngồi xuống trước." Điềm Điềm đỡ Thư Uyển ngồi lên ghế.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Điềm Điềm bước đến hỏi bác sĩ, "Ba tôi thế nào?"
"Chân bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, bây giờ phải làm phẫu thuật ngay, người nhà lập tức đi đóng chi phí làm phẫu thuật."
Điềm Điềm run rẩy nhận lấy hóa đơn của bác sĩ đưa, cả người ngẩn ngơ, bây giờ kêu cô đi đâu lấy số tiền lớn như vậy, cô thật sự muốn ngất.
Mạnh Tử Long bước đến nhanh chóng cầm lấy hóa đơn trong tay Điềm Điềm, "Điềm Điềm, em không phải gấp, anh lập tức đi đóng tiền giải phẫu, chú chắc chắn sẽ không có chuyện gì, em ngồi ở đây chờ anh."
Mạnh Tử Long cầm hóa đơn chạy như bay, bây giờ thời gian chính là sinh mạng.
Nhìn Mạnh Tử Long phía trước, Điềm Điềm ngoài nói lời cám ơn cũng không biết nói gì khác, lúc này vô cùng cảm kích anh, lúc này còn có ở bên cạnh mình giúp đỡ mình.
"Điềm Điềm, cậu ta là bạn trai của con phải không?" Thư Uyển nhìn hành động kia của Mạnh Tử Long, nghĩ thầm Điềm Điềm có thể tìm được người bạn trai như vậy thì sẽ không phải chịu khổ nữa.
"Mẹ, anh ấy chỉ là cấp trên của con thôi, chi phí phẫu thuật sau này phải nghĩ cách trả lại cho người ta." Điềm Điềm rất cảm ơn anh có thể ra tay giúp đỡ lúc cô gặp khó khăn, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận một khoản tiền lớn của anh, dù sao cô với anh cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, số tiền này xem như là mượn của anh ấy, sau này có thể trừ lương trả dần dần.
"Sếp của con thật tốt, mẹ nhất định phải cám ơn cậu ta." Thư Uyển không nghĩ một người không quen thân lại có thể nhiệt tình cho mượn một số tiền lớn như vậy.
"Chị, anh ấy không phải bạn trai chị thật à?" Thư Thụy bị Mạnh Tử Long thu hút ngay lần đầu tiên gặp gỡ, người đàn ông sáng chói như vậy thì không có cô gái nào có thể đỡ nổi sức quyến rũ của anh ta.
"Dĩ nhiên là không phải, anh ấy chỉ là sếp của chị thôi." Giữa anh và cô có quan hệ mờ ám, Điềm Điềm cũng không muốn để cho người nhà mình biết, cô sẽ tự giải quyết chuyện tình cảm của mình, không muốn để người nhà lo lắng.
"Anh đã đóng chi phí làm phẫu thuật rồi, mọi người không cần lo lắng, chú chắc chắn sẽ không có chuyện." Mạnh Tử Long đứng bên cạnh Điềm Điềm.
Trên hành lang yên tĩnh, không có ai qua lại, bốn người bọn họ cũng chỉ ngồi im lặng, không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đèn đang bật sáng ở cửa phòng giải phẩu, không biết khi nào thì đèn tắt.
Thư Thụy quan sát sếp của chị mình, gò má góc cạnh rõ ràng, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng nhìn cũng không lạnh lẽo, ngược lại còn làm cho người khác có cảm giác ấm áp, cô thầm quyết định trong lòng.
"Mẹ, ba thế nào rồi?" Điềm Điềm thấy Thư Uyển đang ngồi trên ghế dài tại hành lang bệnh viện, thoát khỏi lồng ngực Mạnh Tử Long, chạy như điên về phía trước.
"Điềm Điềm," Thư Uyển đứng lên ôm lấy Điềm Điềm, nước mắt không kìm chế lại tuôn rơi.
"Thụy Thụy, ba rốt cuộc như thế nào?" Nhìn mẹ khóc thương tâm như vậy, Điềm Điềm càng thêm sợ, đành hỏi cô em gái đang đứng một bên.
"Chị, ba vẫn còn bên trong phòng cấp cứu." Thư Thụy cũng rưng rưng nước mắt trên mặt, rõ ràng mới vừa khóc xong.
"Mẹ, ba chắc chắn sẽ không có chuyện gì." Bây giờ Điềm Điềm phải kiên cường, mẹ cần cô chăm sóc, cần cô an ủi.
"Mẹ, chúng ta ngồi xuống trước." Điềm Điềm đỡ Thư Uyển ngồi lên ghế.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Điềm Điềm bước đến hỏi bác sĩ, "Ba tôi thế nào?"
"Chân bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, bây giờ phải làm phẫu thuật ngay, người nhà lập tức đi đóng chi phí làm phẫu thuật."
Điềm Điềm run rẩy nhận lấy hóa đơn của bác sĩ đưa, cả người ngẩn ngơ, bây giờ kêu cô đi đâu lấy số tiền lớn như vậy, cô thật sự muốn ngất.
Mạnh Tử Long bước đến nhanh chóng cầm lấy hóa đơn trong tay Điềm Điềm, "Điềm Điềm, em không phải gấp, anh lập tức đi đóng tiền giải phẫu, chú chắc chắn sẽ không có chuyện gì, em ngồi ở đây chờ anh."
Mạnh Tử Long cầm hóa đơn chạy như bay, bây giờ thời gian chính là sinh mạng.
Nhìn Mạnh Tử Long phía trước, Điềm Điềm ngoài nói lời cám ơn cũng không biết nói gì khác, lúc này vô cùng cảm kích anh, lúc này còn có ở bên cạnh mình giúp đỡ mình.
"Điềm Điềm, cậu ta là bạn trai của con phải không?" Thư Uyển nhìn hành động kia của Mạnh Tử Long, nghĩ thầm Điềm Điềm có thể tìm được người bạn trai như vậy thì sẽ không phải chịu khổ nữa.
"Mẹ, anh ấy chỉ là cấp trên của con thôi, chi phí phẫu thuật sau này phải nghĩ cách trả lại cho người ta." Điềm Điềm rất cảm ơn anh có thể ra tay giúp đỡ lúc cô gặp khó khăn, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận một khoản tiền lớn của anh, dù sao cô với anh cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, số tiền này xem như là mượn của anh ấy, sau này có thể trừ lương trả dần dần.
"Sếp của con thật tốt, mẹ nhất định phải cám ơn cậu ta." Thư Uyển không nghĩ một người không quen thân lại có thể nhiệt tình cho mượn một số tiền lớn như vậy.
"Chị, anh ấy không phải bạn trai chị thật à?" Thư Thụy bị Mạnh Tử Long thu hút ngay lần đầu tiên gặp gỡ, người đàn ông sáng chói như vậy thì không có cô gái nào có thể đỡ nổi sức quyến rũ của anh ta.
"Dĩ nhiên là không phải, anh ấy chỉ là sếp của chị thôi." Giữa anh và cô có quan hệ mờ ám, Điềm Điềm cũng không muốn để cho người nhà mình biết, cô sẽ tự giải quyết chuyện tình cảm của mình, không muốn để người nhà lo lắng.
"Anh đã đóng chi phí làm phẫu thuật rồi, mọi người không cần lo lắng, chú chắc chắn sẽ không có chuyện." Mạnh Tử Long đứng bên cạnh Điềm Điềm.
Trên hành lang yên tĩnh, không có ai qua lại, bốn người bọn họ cũng chỉ ngồi im lặng, không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đèn đang bật sáng ở cửa phòng giải phẩu, không biết khi nào thì đèn tắt.
Thư Thụy quan sát sếp của chị mình, gò má góc cạnh rõ ràng, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng nhìn cũng không lạnh lẽo, ngược lại còn làm cho người khác có cảm giác ấm áp, cô thầm quyết định trong lòng.
/120
|