Editor: jubbie
Đèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Điềm Điềm kích động đứng dậy kéo y tá đến hỏi, "Ba tôi không sao chứ?"
"Bệnh nhân trước mắt không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do chân bị vật nặng đè lên, dù giữ được hai chân, nhưng sợ rằng về sau đi đứng có khó khăn."
Lời cô y tá nói như sấm sét giữa trời quang quất thẳng vào lòng Điềm Điềm, chân cô mềm nhũn quỵ xuống.
"Điềm Điềm, em không sao chứ?" Mạnh Tử Long thấy thế vội vàng tiến lên đỡ Điềm Điềm.
"Cô ấy nói ba em không đi đứng được nữa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Điềm Điềm lắc lắc tay Mạnh Tử Long như muốn có câu trả lời từ miệng anh, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, "Điềm Điềm, em không nên kích động, anh tin ba em cũng không muốn nhìn bộ dạng này của em, chú ấy chắc sẽ đau lòng." Mạnh Tử Long kéo Điềm Điềm vào lòng an ủi.
Thư Thụy đứng bên nhìn thấy Mạnh Tử Long ôm Điềm Điềm, ánh mắt thay đổi, là ghen tỵ, không phải nói chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới ư, sao có thể ôm người đàn ông hoàn mỹ như vậy chứ.
Cam Lâm được y tá đẩy ra ngoài phòng phẫu thuật, Điềm Điềm thoát ra khỏi lồng ngực Mạnh Tử Long nhào tới, "Ba, ba không sao chớ?"
"Bệnh nhân bây giờ còn thuốc mê nên chưa tỉnh, mời lùi lại một chút, bây giờ chúng tôi đưa ông ấy về phòng bệnh." Y tá muốn đẩy giường bệnh, nhưng Điềm Điềm gắt gao nắm lấy thành giường.
Cũng vì quá lo sợ phải mất đi người cha, cho nên phản xạ của cô là gắt gao bắt được thì không buông.
Mạnh Tử Long đẩy tay Điềm Điềm ra, lại ôm cô vào lòng, "Điềm Điềm, chúng ta đi theo y tá, hết thuốc mê rồi thì ba em sẽ tỉnh, không sao nữa rồi, em không cần lo lắng, anh sẽ tìm bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất đến xem bệnh cho chú, nhất định chú có thể đi lại được."
"Có thật không? Ba em có thể đứng lên thật sao?" Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long ánh mắt như muốn câu trả lời.
"Ừ." Mạnh Tử Long gật đầu một cái, ánh mắt tràn đầy khích lệ.
"Bây giờ chúng ta chờ ba em tỉnh lại có được hay không?" Vốn là đang ôm tay cô chuyển sang dắt tay.
Tất cả hành động của hai người đều lọt vào ánh mắt của Thư, tại sao chị ta lại có thể gặp người đàn ông hoàn mỹ như vậy, mà mình lại không thể, vẻ ghen ghét trong mắt càng thêm mãnh liệt.
"Ừ." Điềm Điềm hít một cái, ngoan ngoãn đi theo Mạnh Tử Long.
Thư Uyển ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn Cam Lâm, bà không khóc, vì đã khóc khô nước mắt rồi, nắm tay của ông, "Ông nhất định phải mau tỉnh lại, nhà chúng ta còn cần ông chèo chống."
Nhìn Thư Uyển tiều tụy, Điềm Điềm đau lòng, tới bên cạnh vỗ vai bà, "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, ba nhất định sẽ khá hơn, ba mãi là trụ cột của nhà chúng ta."
"Ừ, mẹ tin ba con nhất định sẽ khá hơn, Điềm Điềm, các con về trước đi, mẹ ở lại chăm sóc cho ba con là được rồi, các con mới vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt mỏi." Thư Uyển quay đầu nhìn Mạnh Tử Long, "Có thể làm phiền cậu đưa hai đứa nó về nhà không?" Thư Uyển không thích làm phiền người khác, nhưng bây giờ chỉ có thể mở miệng nhờ cậu ta giúp đỡ, "Còn chi phí phẫu thuật, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách mau sớm trả lại cho cậu, tóm lại cám ơn cậu." Thư Uyển không biết nói thế nào, ngoại trừ nói lời cám ơn, bà thật không biết phải cám ơn Mạnh Tử Long thế nào.
"Cô yên tâm đi, cháu sẽ đưa các em về nhà an toàn." Mạnh Tử Long nắm tay Điềm Điềm nhất định không buông, anh cảm thấy đây là cách khích lệ cô tốt nhất.
"Mẹ, vậy con về nhà lấy ít đồ, tối nay đến với mẹ." Nói xong nhìn Mạnh Tử Long, "Chúng ta đi thôi." Lòng bàn tay ấm áp của anh cho cô cảm giác thật an tâm.
Đèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Điềm Điềm kích động đứng dậy kéo y tá đến hỏi, "Ba tôi không sao chứ?"
"Bệnh nhân trước mắt không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do chân bị vật nặng đè lên, dù giữ được hai chân, nhưng sợ rằng về sau đi đứng có khó khăn."
Lời cô y tá nói như sấm sét giữa trời quang quất thẳng vào lòng Điềm Điềm, chân cô mềm nhũn quỵ xuống.
"Điềm Điềm, em không sao chứ?" Mạnh Tử Long thấy thế vội vàng tiến lên đỡ Điềm Điềm.
"Cô ấy nói ba em không đi đứng được nữa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Điềm Điềm lắc lắc tay Mạnh Tử Long như muốn có câu trả lời từ miệng anh, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, "Điềm Điềm, em không nên kích động, anh tin ba em cũng không muốn nhìn bộ dạng này của em, chú ấy chắc sẽ đau lòng." Mạnh Tử Long kéo Điềm Điềm vào lòng an ủi.
Thư Thụy đứng bên nhìn thấy Mạnh Tử Long ôm Điềm Điềm, ánh mắt thay đổi, là ghen tỵ, không phải nói chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới ư, sao có thể ôm người đàn ông hoàn mỹ như vậy chứ.
Cam Lâm được y tá đẩy ra ngoài phòng phẫu thuật, Điềm Điềm thoát ra khỏi lồng ngực Mạnh Tử Long nhào tới, "Ba, ba không sao chớ?"
"Bệnh nhân bây giờ còn thuốc mê nên chưa tỉnh, mời lùi lại một chút, bây giờ chúng tôi đưa ông ấy về phòng bệnh." Y tá muốn đẩy giường bệnh, nhưng Điềm Điềm gắt gao nắm lấy thành giường.
Cũng vì quá lo sợ phải mất đi người cha, cho nên phản xạ của cô là gắt gao bắt được thì không buông.
Mạnh Tử Long đẩy tay Điềm Điềm ra, lại ôm cô vào lòng, "Điềm Điềm, chúng ta đi theo y tá, hết thuốc mê rồi thì ba em sẽ tỉnh, không sao nữa rồi, em không cần lo lắng, anh sẽ tìm bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất đến xem bệnh cho chú, nhất định chú có thể đi lại được."
"Có thật không? Ba em có thể đứng lên thật sao?" Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long ánh mắt như muốn câu trả lời.
"Ừ." Mạnh Tử Long gật đầu một cái, ánh mắt tràn đầy khích lệ.
"Bây giờ chúng ta chờ ba em tỉnh lại có được hay không?" Vốn là đang ôm tay cô chuyển sang dắt tay.
Tất cả hành động của hai người đều lọt vào ánh mắt của Thư, tại sao chị ta lại có thể gặp người đàn ông hoàn mỹ như vậy, mà mình lại không thể, vẻ ghen ghét trong mắt càng thêm mãnh liệt.
"Ừ." Điềm Điềm hít một cái, ngoan ngoãn đi theo Mạnh Tử Long.
Thư Uyển ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn Cam Lâm, bà không khóc, vì đã khóc khô nước mắt rồi, nắm tay của ông, "Ông nhất định phải mau tỉnh lại, nhà chúng ta còn cần ông chèo chống."
Nhìn Thư Uyển tiều tụy, Điềm Điềm đau lòng, tới bên cạnh vỗ vai bà, "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, ba nhất định sẽ khá hơn, ba mãi là trụ cột của nhà chúng ta."
"Ừ, mẹ tin ba con nhất định sẽ khá hơn, Điềm Điềm, các con về trước đi, mẹ ở lại chăm sóc cho ba con là được rồi, các con mới vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt mỏi." Thư Uyển quay đầu nhìn Mạnh Tử Long, "Có thể làm phiền cậu đưa hai đứa nó về nhà không?" Thư Uyển không thích làm phiền người khác, nhưng bây giờ chỉ có thể mở miệng nhờ cậu ta giúp đỡ, "Còn chi phí phẫu thuật, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách mau sớm trả lại cho cậu, tóm lại cám ơn cậu." Thư Uyển không biết nói thế nào, ngoại trừ nói lời cám ơn, bà thật không biết phải cám ơn Mạnh Tử Long thế nào.
"Cô yên tâm đi, cháu sẽ đưa các em về nhà an toàn." Mạnh Tử Long nắm tay Điềm Điềm nhất định không buông, anh cảm thấy đây là cách khích lệ cô tốt nhất.
"Mẹ, vậy con về nhà lấy ít đồ, tối nay đến với mẹ." Nói xong nhìn Mạnh Tử Long, "Chúng ta đi thôi." Lòng bàn tay ấm áp của anh cho cô cảm giác thật an tâm.
/120
|