Biên tập Socnau
"Anh Mạnh, mấy ngày trước anh đi đâu vậy?" Hạ Như Vân vừa nghe nói Mạnh Tử Long đã trở về liền vội vàng mở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
"Chuyện gì? trước khi vào không biết gõ cửa sao?" Mạnh Tử Long nhìn tài liệu trong tay căn bản cũng không có ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Như Vân nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi của Điềm Điềm, nhìn thấy cô đang ngồi ở đó đọc sách.
Quả nhiên là anh và người phụ nữ này cùng nhau biến mất, rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn thuốc mê hồn gì.
"Anh Mạnh, mấy ngày hôm trước anh đi đâu vậy?Em tìm anh khắp nơi đều không thấy". Hạ Như Vân cất giọng nũng nịu đến độ có thể chảy ra nước.
"Đi công tác, tôi nghĩ tôi không cần phải báo cáo với cô việc tôi đi đâu" Mạnh Tử Long nói chuyện với giọng điệu vô cùng lạnh lùng, anh đã không thể chịu đựng được loại người đeo bám như Hạ Như Vân nữa.
"Anh Mạnh" Hạ Như Vân thật sự không nghĩ tới anh lại có thể nói như vậy, anh đã thay đổi, từ trước tới nay chưa bao giờ đối với cô như vậy, ấm ức gần như muốn khóc lên, đều là vì người đàn bà kia, đều là vì cô ta anh Mạnh mới có thể trở thành dáng vẻ này.
Hạ Như Vân nghiêng đầu dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm về phía Điềm Điềm
Điềm Điềm cảm giác cả người run lên, hình như người nào đó đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cô, không cần động não cũng biết loại ánh mắt này đến từ chỗ nào, hiện tại bên trong phòng làm việc chỉ có ba người, có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn cô trừ Hạ Như Vân ra còn có thể là ai vào đây chứ, nhưng cô lại cố ý phớt lờ loại ánh mắt này.
"Anh Mạnh, ý em không phải như vậy?" Hạ Như Vân kìm chế sực uất ức trong lòng xuống, điều chỉnh tốt giọng nói chuyện của mình: "Chỉ là nhân viên trong công ty cũng không ai biết anh đi đâu, hơn nữa mấy ngày anh không tới công ty, cô ta cũng không có ở đây" cô giơ tay chỉ về phía Điềm Điềm, cô biết thật sự mấy ngày qua hai người bọn họ có ở cùng nhau hay không.
"Cô ấy đi cùng tôi" Mạnh Tử Long ngược lại không e dè nói è nói ra sự thực.
"Anh Mạnh, anh... làm sao anh có thể như vậy" Giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy: "Em mới là thư ký của anh, tại sao có thể để cho cô ta đi công tác cùng với anh, cô ta hoàn toàn không hiểu gì hết, cô ta căn bản không giúp được anh, ngay cả với năng lực của cô ta cũng hoàn toàn không thể đảm nhiệm được phần công việc này" Hạ Như Vân có thể cho phép cô thua trong tay người phụ nữ có thực lực hơn cô, nhưng bị thua dưới tay Điềm Điềm cô thật sự không phục, bất kể là từ phương diện nào đi nữa cô đều cảm thấy Điềm Điềm thua kém so với cô.
"Chuyện cô ấy có năng lực hay không tôi nghĩ đó phải vấn đề tôi lo lắng mới đúng chứ, chưa đến phiên một thư ký như cô quyết định?" Mạnh Tử Long nói chuyện không chút khách khí, cho dù cô là em gái hạ vũ nhưng anh cũng không cho phép cô ta khinh thường người phụ nữ của anh
"Anh Mạnh.... anh.... làm sao anh có thể như vậy?" Hạ Như Vân nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, ướt của khuôn mạt cô.
"Như Vân, đối với năng lực làm việc của cô tôi thật sự rất tin tưởng, đúng là trên sự nghiệp cô có thể giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng ngoài chuyện công việc, tôi thật sự không hy vọng cô cản thiệp vào những chuyện khác của tôi, hơn nữa Điềm Điềm là thư ký riệng của tôi, tôi nghĩ năng lực của cô ây thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, cho nên phiền cô không nên tùy tiện nghi ngờ cô ấy, hay là cô không tin tôi?"
"Em... em không có... em đi ra ngoài trước." Hạ Như Vân cảm thấy cảm thấy bầu không khí trong cả căn phòng làm việc cũng khiến cho cô hít thở không thông, toát mồ hôi đạp cửa bỏ chạy.
Trước kia Mạnh Tử Long chưa bao giờ đối xử như vậy với cô, cho dù không thích cô cũng tuyệt đối không nói với cô những lời độc ác như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi, tất cả đều thay đổi, đều vì người đàn bà kia, cô hận cô ta.
"Anh Mạnh, mấy ngày trước anh đi đâu vậy?" Hạ Như Vân vừa nghe nói Mạnh Tử Long đã trở về liền vội vàng mở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
"Chuyện gì? trước khi vào không biết gõ cửa sao?" Mạnh Tử Long nhìn tài liệu trong tay căn bản cũng không có ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Như Vân nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi của Điềm Điềm, nhìn thấy cô đang ngồi ở đó đọc sách.
Quả nhiên là anh và người phụ nữ này cùng nhau biến mất, rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn thuốc mê hồn gì.
"Anh Mạnh, mấy ngày hôm trước anh đi đâu vậy?Em tìm anh khắp nơi đều không thấy". Hạ Như Vân cất giọng nũng nịu đến độ có thể chảy ra nước.
"Đi công tác, tôi nghĩ tôi không cần phải báo cáo với cô việc tôi đi đâu" Mạnh Tử Long nói chuyện với giọng điệu vô cùng lạnh lùng, anh đã không thể chịu đựng được loại người đeo bám như Hạ Như Vân nữa.
"Anh Mạnh" Hạ Như Vân thật sự không nghĩ tới anh lại có thể nói như vậy, anh đã thay đổi, từ trước tới nay chưa bao giờ đối với cô như vậy, ấm ức gần như muốn khóc lên, đều là vì người đàn bà kia, đều là vì cô ta anh Mạnh mới có thể trở thành dáng vẻ này.
Hạ Như Vân nghiêng đầu dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm về phía Điềm Điềm
Điềm Điềm cảm giác cả người run lên, hình như người nào đó đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cô, không cần động não cũng biết loại ánh mắt này đến từ chỗ nào, hiện tại bên trong phòng làm việc chỉ có ba người, có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn cô trừ Hạ Như Vân ra còn có thể là ai vào đây chứ, nhưng cô lại cố ý phớt lờ loại ánh mắt này.
"Anh Mạnh, ý em không phải như vậy?" Hạ Như Vân kìm chế sực uất ức trong lòng xuống, điều chỉnh tốt giọng nói chuyện của mình: "Chỉ là nhân viên trong công ty cũng không ai biết anh đi đâu, hơn nữa mấy ngày anh không tới công ty, cô ta cũng không có ở đây" cô giơ tay chỉ về phía Điềm Điềm, cô biết thật sự mấy ngày qua hai người bọn họ có ở cùng nhau hay không.
"Cô ấy đi cùng tôi" Mạnh Tử Long ngược lại không e dè nói è nói ra sự thực.
"Anh Mạnh, anh... làm sao anh có thể như vậy" Giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy: "Em mới là thư ký của anh, tại sao có thể để cho cô ta đi công tác cùng với anh, cô ta hoàn toàn không hiểu gì hết, cô ta căn bản không giúp được anh, ngay cả với năng lực của cô ta cũng hoàn toàn không thể đảm nhiệm được phần công việc này" Hạ Như Vân có thể cho phép cô thua trong tay người phụ nữ có thực lực hơn cô, nhưng bị thua dưới tay Điềm Điềm cô thật sự không phục, bất kể là từ phương diện nào đi nữa cô đều cảm thấy Điềm Điềm thua kém so với cô.
"Chuyện cô ấy có năng lực hay không tôi nghĩ đó phải vấn đề tôi lo lắng mới đúng chứ, chưa đến phiên một thư ký như cô quyết định?" Mạnh Tử Long nói chuyện không chút khách khí, cho dù cô là em gái hạ vũ nhưng anh cũng không cho phép cô ta khinh thường người phụ nữ của anh
"Anh Mạnh.... anh.... làm sao anh có thể như vậy?" Hạ Như Vân nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, ướt của khuôn mạt cô.
"Như Vân, đối với năng lực làm việc của cô tôi thật sự rất tin tưởng, đúng là trên sự nghiệp cô có thể giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng ngoài chuyện công việc, tôi thật sự không hy vọng cô cản thiệp vào những chuyện khác của tôi, hơn nữa Điềm Điềm là thư ký riệng của tôi, tôi nghĩ năng lực của cô ây thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, cho nên phiền cô không nên tùy tiện nghi ngờ cô ấy, hay là cô không tin tôi?"
"Em... em không có... em đi ra ngoài trước." Hạ Như Vân cảm thấy cảm thấy bầu không khí trong cả căn phòng làm việc cũng khiến cho cô hít thở không thông, toát mồ hôi đạp cửa bỏ chạy.
Trước kia Mạnh Tử Long chưa bao giờ đối xử như vậy với cô, cho dù không thích cô cũng tuyệt đối không nói với cô những lời độc ác như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi, tất cả đều thay đổi, đều vì người đàn bà kia, cô hận cô ta.
/120
|