Biên tập Socnau
"Vì sao lại nói như vậy với cô ấy? Chẳng lẽ anh không nhìn ra, cô ấy quan tâm anh thích anh sao?" nhìn hạ tự vân đi ra ngoài, Điềm Điềm đi tới trước mặt Mạnh Tử Long, mặc dù cô không muốn thừa nhận Hạ Như Vân thích Mạnh Tử Long, nhưng sự thật chính là như thế không phải do cô thừa nhận hay không.
"Tất nhiên anh biết, anh làm như vậy chúng là vì tốt cho cô ấy, không muốn cô ấy ngày càng lún sâu"
"Nhưng mà...:" Điềm Điềm lại có chút đồng tình với Hạ Như Vân, một cô gái kiêu ngạo giống như cô ấy, chỉ sợ là rất khó có thể bộc lộ tình cảm với người trong lòng, không thể không nói cô ấy quả thật là dũng cảm.
"Điềm Điềm, em không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện cô ấy anh sẽ giải quyết thật tốt" Mạnh Tử Long vỗ vỗ lên đùi mình: "Lại đây"
"À? Làm gì?" anh vỗ vỗ đùi của anh lamg gì? Gọi cô lại làm gì? Điềm Điềm có chút khó hiểu.
"Em lại đây là biết, có chuyện muốn nói với em" anh cười tà mị
"Chuyện gì, nhất định phải đi lại mới có thể nói à?" Mặc dù ngoài miệng Điềm Điềm nói như vậy, nhưng cũng đã bước từng bước một về phía anh.
Còn chưa đi tới gần bên cạnh Mạnh Tử Long, đã bị anh kéo ngã vào trong ngực của anh, ngồi lên trên đùi của anh
"Anh làm gì đấy? Đây là công ty đấy" Điềm Điềm thẹn thùng giơ nắm tay nhỏ đánh vào lồng ngực anh.
"Công ty thì sao, công ty là của anh" Mạnh Tử Long bắt lấy bắm tay đang khua loạn của cô: "Đừng lộn xộn, anh chỉ muốn ôm em như vậy thôi"
"Nhưng ngộ nhỡ có người đi vào làm sao bây giờ?" lần đầu tiên bị anh ôm ngồi trênđùi như vậy, Điềm Điềm thật sự không quen, sắc mặt cùng bắt đầu từ từ ửng hồng.
"Sẽ không có người vào đâu, anh thích cảm giác ôm em như này, khiến cho anh cảm thấy rất yên tâm" Mạnh Tử Long đặt tay ở trên hông Điềm Điềm ôm chặt cô, đề phòng cô muốn đứng dậy ."Không phải là anh có chuyện muốn nói với em sao? chuyện gì?" Điềm Điềm cũng rất thích cảm giác được anh ôm, giống như lồng ngực ba khiến cho cô cảm giác vô cùng hạnh phúc.
"Anh muốn đưa ba em ra ngước ngoài điều trị, trình độ y học ở nước ngoài khá hơn rất nhiều, hơn nữa anh cũng quen một khoa chỉnh hình rất uy tín, nhất định có thể chữa khỏi chân cho ba em, anh muốn hỏi ý kiến của em"
"Có thể chữa khỏi thật sao?" Điềm Điềm hết sức vui mừng, chân ba được cứu rồi, sau này ông vẫn có thể đứng lên được.
"Ừ, chẳng lẽ lời của anh em vẫn còn chưa tin ư, anh nhất định sẽ trả lại một người ba khỏe mạnh cho em" Mạnh Tử Long ôm chặt cô trong ngực mình.
"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh đối với em tốt như vậy" Điềm Điềm thật sự rất cảm kích Mạnh Tử Long.
"Anh không muốn nghe lời cmả ơn, điềm didềm, vì em anh cam tâm tình nguyện làm tất cả"
Ánh mắt hai người nhìn nhau, phát ra vô số tia lửa.
Mạnh Tử Long từ từ cúi thấp đầu xuống, môi ghé lên trên môi của cô
Nụ hôn lần này không giống với nụ hôn lúc trước, Điềm Điềm cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, thực sự là tràn đầy quý trọng.
Anh nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng cô, cùng với chiếc lưỡi của cô quyấn quýt với nhau.
Thì ta nụ hôn của anh có hương vị ngọt ngào như vậy, thì ra hôn môi có cảm giác tuyệt với như thế, Điềm Điềm cảm giác cả người cũng nhẹ nhàng như bay lượn trên không trung, bên cạnh có đám mây trắng thổi qua.
Điềm Điềm không lưu loát đáp lại, sự không lưu loát đáp trả này của cô châm lên ngọn lửa hừng hực trong người Mạnh Tử Long, anh không kìm chế được tay bắt đầu đưa vào trong áo Điềm Điềm, muốn tìm kiếm nơi mềm mại kia.
Cảm nhận được trên người có luồng nhiệt truyền tới, thần kinh Điềm Điềm liền phản xạ đẩy Mạnh Tử Long ra, từ trên đùi của anh nhảy xuống, cổ họng di chuyển lúc lên lúc xuống, trong ánh mát là dấu vết bị hù dọa.
"Xin lỗi, anh làm em sợ" Mạnh Tử Long không ngờ tới mình ở trước mặt cô lại có thể mất khống chế như vậy, chỉ là một nụ hôn đơn giản đã làm cho anh có dục vọng mạnh mẽ với cô.
Hương vị của cô giống như đóa hoa anh túc khiến anh nghiện, không thể nào kiềm chế được.
"Em... em đi làm việc đây" Điềm Điềm đỏ mật xoay người chạy về chỗ mình.
"Vì sao lại nói như vậy với cô ấy? Chẳng lẽ anh không nhìn ra, cô ấy quan tâm anh thích anh sao?" nhìn hạ tự vân đi ra ngoài, Điềm Điềm đi tới trước mặt Mạnh Tử Long, mặc dù cô không muốn thừa nhận Hạ Như Vân thích Mạnh Tử Long, nhưng sự thật chính là như thế không phải do cô thừa nhận hay không.
"Tất nhiên anh biết, anh làm như vậy chúng là vì tốt cho cô ấy, không muốn cô ấy ngày càng lún sâu"
"Nhưng mà...:" Điềm Điềm lại có chút đồng tình với Hạ Như Vân, một cô gái kiêu ngạo giống như cô ấy, chỉ sợ là rất khó có thể bộc lộ tình cảm với người trong lòng, không thể không nói cô ấy quả thật là dũng cảm.
"Điềm Điềm, em không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện cô ấy anh sẽ giải quyết thật tốt" Mạnh Tử Long vỗ vỗ lên đùi mình: "Lại đây"
"À? Làm gì?" anh vỗ vỗ đùi của anh lamg gì? Gọi cô lại làm gì? Điềm Điềm có chút khó hiểu.
"Em lại đây là biết, có chuyện muốn nói với em" anh cười tà mị
"Chuyện gì, nhất định phải đi lại mới có thể nói à?" Mặc dù ngoài miệng Điềm Điềm nói như vậy, nhưng cũng đã bước từng bước một về phía anh.
Còn chưa đi tới gần bên cạnh Mạnh Tử Long, đã bị anh kéo ngã vào trong ngực của anh, ngồi lên trên đùi của anh
"Anh làm gì đấy? Đây là công ty đấy" Điềm Điềm thẹn thùng giơ nắm tay nhỏ đánh vào lồng ngực anh.
"Công ty thì sao, công ty là của anh" Mạnh Tử Long bắt lấy bắm tay đang khua loạn của cô: "Đừng lộn xộn, anh chỉ muốn ôm em như vậy thôi"
"Nhưng ngộ nhỡ có người đi vào làm sao bây giờ?" lần đầu tiên bị anh ôm ngồi trênđùi như vậy, Điềm Điềm thật sự không quen, sắc mặt cùng bắt đầu từ từ ửng hồng.
"Sẽ không có người vào đâu, anh thích cảm giác ôm em như này, khiến cho anh cảm thấy rất yên tâm" Mạnh Tử Long đặt tay ở trên hông Điềm Điềm ôm chặt cô, đề phòng cô muốn đứng dậy ."Không phải là anh có chuyện muốn nói với em sao? chuyện gì?" Điềm Điềm cũng rất thích cảm giác được anh ôm, giống như lồng ngực ba khiến cho cô cảm giác vô cùng hạnh phúc.
"Anh muốn đưa ba em ra ngước ngoài điều trị, trình độ y học ở nước ngoài khá hơn rất nhiều, hơn nữa anh cũng quen một khoa chỉnh hình rất uy tín, nhất định có thể chữa khỏi chân cho ba em, anh muốn hỏi ý kiến của em"
"Có thể chữa khỏi thật sao?" Điềm Điềm hết sức vui mừng, chân ba được cứu rồi, sau này ông vẫn có thể đứng lên được.
"Ừ, chẳng lẽ lời của anh em vẫn còn chưa tin ư, anh nhất định sẽ trả lại một người ba khỏe mạnh cho em" Mạnh Tử Long ôm chặt cô trong ngực mình.
"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh đối với em tốt như vậy" Điềm Điềm thật sự rất cảm kích Mạnh Tử Long.
"Anh không muốn nghe lời cmả ơn, điềm didềm, vì em anh cam tâm tình nguyện làm tất cả"
Ánh mắt hai người nhìn nhau, phát ra vô số tia lửa.
Mạnh Tử Long từ từ cúi thấp đầu xuống, môi ghé lên trên môi của cô
Nụ hôn lần này không giống với nụ hôn lúc trước, Điềm Điềm cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, thực sự là tràn đầy quý trọng.
Anh nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, đưa chiếc lưỡi linh hoạt vào trong miệng cô, cùng với chiếc lưỡi của cô quyấn quýt với nhau.
Thì ta nụ hôn của anh có hương vị ngọt ngào như vậy, thì ra hôn môi có cảm giác tuyệt với như thế, Điềm Điềm cảm giác cả người cũng nhẹ nhàng như bay lượn trên không trung, bên cạnh có đám mây trắng thổi qua.
Điềm Điềm không lưu loát đáp lại, sự không lưu loát đáp trả này của cô châm lên ngọn lửa hừng hực trong người Mạnh Tử Long, anh không kìm chế được tay bắt đầu đưa vào trong áo Điềm Điềm, muốn tìm kiếm nơi mềm mại kia.
Cảm nhận được trên người có luồng nhiệt truyền tới, thần kinh Điềm Điềm liền phản xạ đẩy Mạnh Tử Long ra, từ trên đùi của anh nhảy xuống, cổ họng di chuyển lúc lên lúc xuống, trong ánh mát là dấu vết bị hù dọa.
"Xin lỗi, anh làm em sợ" Mạnh Tử Long không ngờ tới mình ở trước mặt cô lại có thể mất khống chế như vậy, chỉ là một nụ hôn đơn giản đã làm cho anh có dục vọng mạnh mẽ với cô.
Hương vị của cô giống như đóa hoa anh túc khiến anh nghiện, không thể nào kiềm chế được.
"Em... em đi làm việc đây" Điềm Điềm đỏ mật xoay người chạy về chỗ mình.
/120
|