Chương 27: Ly hôn với Vinh thiếu đi 【3】
Sao cô gái này lại đến đây?
Lạc An Ninh nhìn thấy Vinh thiếu say như chết nửa nằm ở trên ghế sofa, cô nghe lời đi tới đứng cạnh sofa, cô đột nhiên có chút không nỡ xuống tay với Vinh thiếu đã không còn chút ý thức nào.
Anh cao lớn thế này thì một cô gái yếu đuối như cô đỡ thế nào được?
"Viêm uống rượu, cô vẫn nên đưa cậu ấy về nghỉ ngơi sớm chút đi." Phùng Sở Duệ cười nhạt nhìn cô nói, nhưng lại không có chút ý nào là muốn giúp cô.
Lạc An Ninh chán nản, không phải nói là anh em chơi thân từ nhỏ à, giúp một chút thì chết sao?
Có cần kiên định ngồi xem kịch vui thế không!
Lạc An Ninh hít sâu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thị trưởng Phùng, tôi nghĩ mình tôi thì không thể đưa Vinh thiếu đi, chẳng lẽ anh tính khoanh tay đứng nhìn sao?"
Phùng Sở Duệ bị khuôn mặt tươi cười của cô chọc cười, "Ngoài giờ làm việc thì không cần gọi tôi là thị trưởng đâu."
Anh ta nói xong thì không có sau đó nữa.
Lạc An Ninh nghiến răng, ánh mắt như dao bắn về phía người đàn ông nào đó say như chết, thật muốn cho anh một tát cho tỉnh luôn quá.
"Được rồi, Phùng thiếu."
Lạc An Ninh không sao cả nhún vai, sau đó ngồi xuống sofa, nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi, "Club Tây Giang, dẫn vài người đến nhé, à..., không, cần vài người cao lớn khỏe mạnh, phải, tôi chính là có ý đó đó, có thể nâng được con ma men dậy là được."
Giọng cô không lớn, nhưng giọng nói lại mang theo sự trong trẻo lạnh lùng, nghe qua giống như nước suối róc rách, đặc biệt êm tai.
Nghe thấy lời cô nói, Đường Triều không nhịn được mà ghé vào trên vai người đẹp mà cười, đến cả Phùng Sở Duệ cũng không nhịn được mà nhếch môi, nếu để Vinh thiếu không ai bì nổi biết chính mình bị hình dung thành con ma men không biết sẽ có phản ứng gì.
Chắc sẽ rất thú vị.
Cúp điện thoại, Lạc An Ninh trực tiếp mở game lên giết thời gian, hoàn toàn bỏ qua những người quanh mình.
Không giúp cô đúng không, cố ý làm khó cô đúng không, muốn xem kịch vui đúng không?
OK, cô cho bọn họ xem đủ.
Khóe môi Đường Triều giật giật, quả nhiên không thể xem thường cô gái này, ánh mắt anh ta lại chuyển sang Vinh thiếu, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ.
Nếu Lạc An Ninh có thể thuần phục được Vinh thiếu, cũng không phải là một chuyện không tốt, ít nhất...
Phùng Sở Duệ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, không khỏi lắc đầu, đầu hàng, "Cô Lạc, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nhanh chóng đưa Viêm về nhà nghỉ ngơi đi."
Nếu như để cho Vinh thiếu biết anh ta gọi vợ anh đến, nhưng đến cuối cùng anh lại bị mấy người đàn ông thô kệch đưa đi, đoán chắc thị trưởng Phùng sẽ không được sống yên.
Lạc An Ninh hài lòng khi nghe được hai chữ ‘chúng ta’ của Phùng Sở Duệ, nhưng cô đâu phải người cho cây kẹo là không biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu đâu?
Cô cũng có lòng tự trọng chứ?
"Thôi không dám nhờ đến Phùng thiếu đâu, tôi đã gọi người rồi, Vinh thiếu không cần anh quan tâm nữa."
Nụ cười trên mặt Phùng Sở Duệ cứng đờ, cô gái này thù dai thế, chỉ là một chuyện cỏn con thôi, nếu không phải nể tình cô thú vị thì anh ta có làm thế sao?
Quả nhiên, người xưa nói không sai, phụ nữ và tiểu nhân đều khó chơi như nhau.
"Sao có thể, không phiền chút nào, Viêm say rồi nên để cậu ấy sớm về nghỉ ngơi thôi." Phùng Sở Duệ cười tao nhã, nâng Vinh thiếu đi ra ngoài.
………
/1320
|