Chương 28: Ly hôn với Vinh thiếu đi 【4】
Lạc An Ninh cười đắc ý, cất điện thoại vào túi, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Lạc An Ninh vốn định đưa Vinh thiếu về chung cư của anh, lại không nghĩ đến Phùng Sở Duệ vừa lên xe đã bảo cô về biệt thự Hào Đình, rơi vào đường cùng, cô cũng chỉ kiên trì về Hào Đình thôi.
Hơn hai mươi phút đi đường, về tới biệt thự Hào Đình, Phùng Sở Duệ đỡ Vinh thiếu say như chết đi vào, bởi vì đã rạng sáng nên nhón người làm đều đã nghỉ ngơi, cả biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.
Hai người làm trực đêm thấy Vinh thiếu trở về thì vui vẻ thay Lạc An Ninh, Lạc An Ninh bảo bọn họ đi chuẩn bị canh giải rượu.
"Phòng ngủ ở đâu?" Phùng Sở Duệ đỡ Vinh thiếu, đến trước hành lang thì dừng bước nghiêng đầu hỏi cô.
Lạc An Ninh vượt qua anh ta đi mở cửa phòng ngủ, "Nơi này."
Phùng Sở Duệ để Vinh thiếu nằm giường, sau đó thở hắt ra một hơi, kéo cà- vạt, Lạc An Ninh lập tức rót cho anh ta ly nước, cảm ơn anh ta.
Vinh thiếu nằm ở trên giường, mặt mày bình yên an lành như đứa bé, Lạc An Ninh nhìn anh mà ngẩn người trong phút chốc.
Không thể phủ nhận, Thượng Đế đặc biệt thiên vị anh, ban cho anh vẻ bề ngoài chuyên đi gây họa nhân gian.
Phùng Sở Duệ nhận thấy tầm mắt của cô thì không khỏi nhíu mày, sau đó nhanh chóng đặt ly nước xuống, "Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước, cô chăm sóc cho cậu ấy nhé."
Lạc An Ninh hoàn hồn, nhìn thấy anh ta đã đi ra ngoài thì vội vàng hỏi: "Phùng thiếu, có cần tôi đưa anh về không?"
Anh ta ngồi xe của cô về, hiện tại anh ta không lái xe, nếu không bắt được taxi thì về như thế nào cũng là một vấn đề.
"Không cần, không ngại thì cho tôi mượn xe, ngày mai tôi sai người đưa trả cô." Phùng Sở Duệ còn tưởng rằng cô chỉ lo nhìn Vinh thiếu, không chú ý tới anh ta chứ.
"Đương nhiên không ngại." Lạc An Ninh đưa chìa khóa xe cho anh ta, một đường tiễn anh ta đến ga ra, dặn dò một câu: "Lái xe chú ý an toàn."
Phùng Sở Duệ nhìn cô gái xinh đẹp mê người dưới ánh đèn, trầm ngâm một lát, anh ta nở nụ cười như tắm gió xuân: "Được, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Xe biến mất trong tầm mắt, Lạc An Ninh nhìn điểm nhỏ kia đến xuất thần, rốt cuộc Phùng Sở Duệ là người thế nào, cô có phần nhìn không thấu.
Ngày đó anh ta có lòng tốt ra mặt giúp cô, đêm nay lại gọi cô đế club Tây Giang để làm khó cô, vừa rồi lại cười cứ như hai người bọn họ là bạn tốt không bằng.
Anh ta như một chiếc hộp bí mật, trên mặt luôn mang ý cười, nhưng nụ cười kia lại không ai biết nó được bao phần thật giả.
Trở lại phòng ngủ, vừa lúc người làm bưng canh giải rượu đến, nhìn Vinh thiếu, cô nâng trán thở dài một tiếng, tên tra nam nhà anh uống rượu gì hả, cho dù có uống cũng đừng để tôi biết được chứ.
Cô thật đúng là không muốn hầu hạ anh, miễn cho đến lúc đó cô lại phải gánh cái danh tâm cơ muốn trèo cao.
"Mợ chủ, canh giải rượu đã nấu xong, mợ không đút cho Vinh thiếu uống sao?" Người làm thấy Lạc An Ninh vẫn đứng đó, không nói gì thì cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Ừ, tôi làm đây."
Cô đến bên giường ngồi xuống, nửa đỡ Vinh thiếu tựa vào trong ngực mình, một tay cầm bát, đưa đến bên môi anh: "Vinh thiếu, uống canh giải rượu đo."
………
/1320
|