Kiều Dĩ Hàng không thèm để ý đến sắc mặt của Trương Tri, thản nhiên đặt đồ lên bàn: “Hamburger đùi gà rán cay hay đùi gà New Orleans?“
“Đùi gà cay.“ Trương Tri vô ý thức đáp rồi mới cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn chưa tới 10 giờ.“
Kiều Dĩ Hàng đưa hamburger cho hắn: “Coi như BRUNCH đi.”
Trương Tri im lặng nhận lấy.
Kiều Dĩ Hàng lại cười: “Tiếng Anh của ta cũng không tệ. Nếu ngươi chưa quen với tiếng Trung, chúng ta có thể dùng tiếng Anh nói chuyện.“
Trương Tri nhíu mày: “Ví dụ như?“
“YES? NO?… OH!“ Kiều Dĩ Hàng nhún vai sau đó thản nhiên đặt túi đồ lên bàn.
Trương Tri hồ nghi nhìn hắn. Kiều Dĩ Hàng hôm nay không giống Tiểu Thuyền trong game cũng không giống hai lần gặp trước. Có vẻ… nịnh nọt?
“Uống cốc nào?“ Kiều Dĩ Hàng rút ra hai cốc Cô-ca.
Trương tri nhìn qua, tức giận hỏi: “Có gì khác nhau?“
“Cỡ vừa và cỡ lớn.“
“…Tùy.“
Kiều Dĩ Hàng đặt cốc lớn trước mặt hắn.
Trương Tri nhìn hắn thành thục chia suất ăn thành hai phần sau đó kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
Kiều Dĩ Hàng cầm lấy hamburger định ăn nhưng thấy Trương Tri vẫn ngồi im, không nhịn được nói: “Ngồi xuống đi.“
Trương Tri nheo mắt: “Trung Quốc có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.“
Kiều Dĩ Hàng cắn bánh, uống ngụm nước, nhai nuốt xuống rồi mới nói: “Ngươi nghĩ ta muốn gian ngươi hay đạo ngươi?“
Sắc mặt Trương Tri sầm lại. Mắt hắn như tóe ra tia lửa điện, nắm tay xiết chặt, dù hắn rất muốn ăn thịt người nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống: “Dù ngươi có mục đích gì đi nữa, cũng không thực hiện được đâu.“ Rồi ngồi xuống cầm hamburger cắn từng miệng.
Hai người ăn rất hòa hợp.
Ăn được phân nửa, Kiều Dĩ Hàng đem bánh trứng đặt trước mặt hắn.
Trương Tri ngẩn người: “Sao ngươi biết ta thích ăn bánh trứng?“
Kiều Dĩ Hàng cũng ngẩn người: “Không biết, đúng lúc có khuyến mãi, rất hời.“
“…“
Vì vậy bánh trứng trở thanh mục tiêu bị tiêu diệt tiếp theo.
Lúc La Thiếu Thần đẩy cửa vào thì thấy Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng đang đồng loạt há mồm, nhét bánh trứng vào.
Kiều Dĩ Hàng thấy La Thiếu Thần thì vô thức đứng dậy. Đối với vị biên tập đĩa này, hắn kính trọng tự đáy lòng. Nếu không phải má hắn đang phồng lên thì chắc là biểu hiện được rõ ràng hơn.
Trương Tri làm như không thấy, thản nhiên uống Cô-ca.
La Thiếu Thần mở lời: “Ta chỉ cần 10 giây.”
Trương Tri cũng chẳng thèm ngẩng lên hỏi: “Tính thời gian từ lúc nào?“
“Tổng chế tác Trần Mễ Lị của đài NCC nửa tiếng nữa sẽ đến bàn về chuyện thu âm album.“ La Thiếu Thần dừng một chút, “Ngươi có thể tính giờ từ lúc này.“
Trương Tri: “Trợ lý của ngươi đâu?“ Loại thông báo này đừng nói là phiền đến tổng giám, dù là trợ lý cũng chỉ đánh một cú điện thoại.
“Ta rất muốn trả lời nhưng lại có việc mất rồi.“ La Thiếu Thần vừa nói vừa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Hắn vừa ra khỏi cửa đã thấy thư ký của Trương Tri chậm chạp đi từ tầng khác về. Thấy hắn đi ra khỏi phòng, nàng thất kinh, vội vã chạy tới: “La tổng giám, thực xin lỗi, ta mới đi toa lét.“
La Thiếu Thần không chớp mắt lướt qua nàng: “Nhân loại đều có nhu cầu sinh lý. Không sao“
Nhân loại?
Thư ký nhìn bóng lưng cao to nhưng không cường tráng của hắn mà lạnh cả sống lưng.
Đến chỗ rẽ hành lang, trợ lý đột nhiên thò đầu ra: “Thế nào?“
La Thiếu Thần đã quen với những hành động kỳ quặc của hắn: “Cái gì thế nào?“
Trợ lý khua tay múa chân: “Hắn đang làm gì?“
“Tố ái.“ La Thiếu Thần không biểu cảm buông ra những lời này rồi cất bước về phía thang máy.
Lưu lại trợ lý ở nơi nào bức xúc.
Lúc đó, trong phòng làm việc của phó tổng giám.
Kiều Dĩ Hàng nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Trương Tri đang chăm chú uống nước, nhịn không được hỏi: “La Thiếu sao lại tự mình đến đây?“
Tiếng xì xụp vang lên.
Cốc Cô-ca đã thấy đáy.
Trương Tri cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu đáp: “Ngươi có mặc quần áo chứ?“
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Chả nhẽ đây là bao tải?“
“Nếu không thì sợ cái gì?“
Kiều Dĩ Hàng bị lời hắn nói chẹn họng.
Trương Tri nhìn hắn buồn phiền, trong lòng âm thầm thấy sảng khoái nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang: “Ngươi cũng nghe rồi đó, nửa tiếng sau ta phải họp. Có quỷ kế gì thì thực hiện mau lên, qua thời gian đảm bảo thì không dùng được nữa đâu.“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ tới mục đích, miệng lập tức tươi cười: “Tiếng Trung của Trương tổng giám thực sự là xuất thần nhập hóa, khiến người nghe khen không ngớt lời.“
Trương Tri đung đưa cái cốc rỗng trong tay. Nếu chưa uống hết chắc chắn hắn sẽ nỗ lực phun một ngụm vào mặt đối phương.
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ cũng phát hiện nịnh hót không hiệu quả vội ho một tiếng sau đó ngồi xuống vào thẳng chủ đề: “Nghe Tiểu Chu nói ngươi muốn sửa lại ca từ của hai bài hát.“ Sau khi lật bài, Tiểu Chu thoát khỏi đời chui nhủi, được sống lại dưới ánh mặt trời.
Trương Tri cuối cùng cũng biết mục đích của hắn: “Đúng thế. Ngươi muốn xem?“
Kiều Dĩ Hàng đáp lại ngắn gọn: “Nếu có thể.“
“Có thể.“ Ngoài ý muốn, Trương Tri mở ngăn kéo, rút ra một tập giấy đưa hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, thấy tất cả đều trống trơn liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu trên giấy tràn ngập lời ca thì chắc hắn sẽ hoài nghi Trương Tri đang định giở trò sau lưng.
“Đây là tự do phát huy sao?“ Hắn ảo tưởng.
“Ta còn chưa có phát huy.” Trương Tri rất nhanh đâm thủng.
Kiều Dĩ Hàng nhất thời lại nghĩ đến gà nướng cùng heo bay tới bay lui.
Kiều Dĩ Hàng nhìn phần còn lại của đống đồ ăn chậm rãi nói: “Coi như xem tại phần KFC vừa rồi?”
“Nghe nói nửa giờ sau NCC sẽ đến thảo luận chuyện album.”
Kiều Dĩ Hàng không hiểu vì sao hắn nhắc tới chuyện này.
“Vậy nên chất lượng ca từ sẽ xem ở hai mươi…” Hắn nhìn đồng hồ một chút, “..ba phút năm mươi sáu giây này.”
Kiều Dĩ Hàng cấp tốc đứng dậy, lau dọn mặt bàn sau đó mỉm cười: “Có cần cà phê không?”
“Ta muốn Cappuccino.” Trương Tri không chút khách khí sai sử, “Tầng kem phía trên nhát định phải nổi bọt.”
Kiều Dĩ Hàng vừa đem túi rác ra ngoài vừa nói: “Ta sẽ dùng bơm thử xem sao.”
Ra đến cửa, thư ký cười rất xán lạn: “Kiều tiên sinh.”
Kiều Dĩ Hàng mang theo đống rác cũng cười đến xán lạn: “Quán cà phê dối diện có số giao hàng tận nơi không?”
***
Trong phòng làm việc, Trương Tri rút một tập lời bài hát ra…
Đồng hồ chỉ mười một giờ nhưng cuộc họp không diễn ra như dự kiến.
Trương Tri mất kiên nhẫn, đi ra khỏi phòng họp vắng tanh.
Vừa lúc đó, trợ lý của La Thiếu Thần chạy tới: “Trương phó tổng giám.”
“Hủy họp sao?” Trương Tri khoanh tay, vẻ bất mãn.
Trợ lý đau khổ nói: “Trần tổng giám gặp tai nạn, vào viện rồi.”
Trương Tri nhíu mày: “Ngẫu nhiên thế sao?”
Trợ lý thở dài: “Cũng chẳng phải ngẫu nhiên. Bát Quái tiểu tử cũng ở trên xe.”
Trương Tri thoải mái. Tuy hắn về nước chưa lâu nhưng truyền kỳ về Bát Quái tiểu tử đã nghe như sấm bên tai. Có mấy đài truyền hình từng suy đoán chắc bọn hắn xui xẻo như vậy là do đã đắc tội với đại nhân vật nào đó nhưng dù đã điều tra tỉ mỉ, thậm chí thâm nhập hang hổ cũng chẳng phát hiện được điểm gì bất thường. Trong giới còn có không ít người mê tín cho rằng đừng nên dính dáng tới loại chết chẳng được mà sống cũng không xong như Bát Quái tiểu tử.
Trợ lý nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra biểu tình chăm chú lúc hắn tố ái…
“Ngươi làm sao thế?”
Trợ lý hoàn hồn mới phát hiện Trương Tri đang trừng mắt nhìn mình mà trong lỗ mũi chầm chậm chảy ra chất lỏng. Hắn xấu hổ, vội vàng dùng tay áo lau đi: “Gần đây ăn nhiều canh gà qua nên thượng hỏa, chảy máu mũi.”
Trương Tri chậm rãi nói: “Chất lỏng chảy ra trong suốt.”
“…”
“Đùi gà cay.“ Trương Tri vô ý thức đáp rồi mới cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn chưa tới 10 giờ.“
Kiều Dĩ Hàng đưa hamburger cho hắn: “Coi như BRUNCH đi.”
Trương Tri im lặng nhận lấy.
Kiều Dĩ Hàng lại cười: “Tiếng Anh của ta cũng không tệ. Nếu ngươi chưa quen với tiếng Trung, chúng ta có thể dùng tiếng Anh nói chuyện.“
Trương Tri nhíu mày: “Ví dụ như?“
“YES? NO?… OH!“ Kiều Dĩ Hàng nhún vai sau đó thản nhiên đặt túi đồ lên bàn.
Trương Tri hồ nghi nhìn hắn. Kiều Dĩ Hàng hôm nay không giống Tiểu Thuyền trong game cũng không giống hai lần gặp trước. Có vẻ… nịnh nọt?
“Uống cốc nào?“ Kiều Dĩ Hàng rút ra hai cốc Cô-ca.
Trương tri nhìn qua, tức giận hỏi: “Có gì khác nhau?“
“Cỡ vừa và cỡ lớn.“
“…Tùy.“
Kiều Dĩ Hàng đặt cốc lớn trước mặt hắn.
Trương Tri nhìn hắn thành thục chia suất ăn thành hai phần sau đó kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
Kiều Dĩ Hàng cầm lấy hamburger định ăn nhưng thấy Trương Tri vẫn ngồi im, không nhịn được nói: “Ngồi xuống đi.“
Trương Tri nheo mắt: “Trung Quốc có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.“
Kiều Dĩ Hàng cắn bánh, uống ngụm nước, nhai nuốt xuống rồi mới nói: “Ngươi nghĩ ta muốn gian ngươi hay đạo ngươi?“
Sắc mặt Trương Tri sầm lại. Mắt hắn như tóe ra tia lửa điện, nắm tay xiết chặt, dù hắn rất muốn ăn thịt người nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống: “Dù ngươi có mục đích gì đi nữa, cũng không thực hiện được đâu.“ Rồi ngồi xuống cầm hamburger cắn từng miệng.
Hai người ăn rất hòa hợp.
Ăn được phân nửa, Kiều Dĩ Hàng đem bánh trứng đặt trước mặt hắn.
Trương Tri ngẩn người: “Sao ngươi biết ta thích ăn bánh trứng?“
Kiều Dĩ Hàng cũng ngẩn người: “Không biết, đúng lúc có khuyến mãi, rất hời.“
“…“
Vì vậy bánh trứng trở thanh mục tiêu bị tiêu diệt tiếp theo.
Lúc La Thiếu Thần đẩy cửa vào thì thấy Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng đang đồng loạt há mồm, nhét bánh trứng vào.
Kiều Dĩ Hàng thấy La Thiếu Thần thì vô thức đứng dậy. Đối với vị biên tập đĩa này, hắn kính trọng tự đáy lòng. Nếu không phải má hắn đang phồng lên thì chắc là biểu hiện được rõ ràng hơn.
Trương Tri làm như không thấy, thản nhiên uống Cô-ca.
La Thiếu Thần mở lời: “Ta chỉ cần 10 giây.”
Trương Tri cũng chẳng thèm ngẩng lên hỏi: “Tính thời gian từ lúc nào?“
“Tổng chế tác Trần Mễ Lị của đài NCC nửa tiếng nữa sẽ đến bàn về chuyện thu âm album.“ La Thiếu Thần dừng một chút, “Ngươi có thể tính giờ từ lúc này.“
Trương Tri: “Trợ lý của ngươi đâu?“ Loại thông báo này đừng nói là phiền đến tổng giám, dù là trợ lý cũng chỉ đánh một cú điện thoại.
“Ta rất muốn trả lời nhưng lại có việc mất rồi.“ La Thiếu Thần vừa nói vừa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Hắn vừa ra khỏi cửa đã thấy thư ký của Trương Tri chậm chạp đi từ tầng khác về. Thấy hắn đi ra khỏi phòng, nàng thất kinh, vội vã chạy tới: “La tổng giám, thực xin lỗi, ta mới đi toa lét.“
La Thiếu Thần không chớp mắt lướt qua nàng: “Nhân loại đều có nhu cầu sinh lý. Không sao“
Nhân loại?
Thư ký nhìn bóng lưng cao to nhưng không cường tráng của hắn mà lạnh cả sống lưng.
Đến chỗ rẽ hành lang, trợ lý đột nhiên thò đầu ra: “Thế nào?“
La Thiếu Thần đã quen với những hành động kỳ quặc của hắn: “Cái gì thế nào?“
Trợ lý khua tay múa chân: “Hắn đang làm gì?“
“Tố ái.“ La Thiếu Thần không biểu cảm buông ra những lời này rồi cất bước về phía thang máy.
Lưu lại trợ lý ở nơi nào bức xúc.
Lúc đó, trong phòng làm việc của phó tổng giám.
Kiều Dĩ Hàng nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Trương Tri đang chăm chú uống nước, nhịn không được hỏi: “La Thiếu sao lại tự mình đến đây?“
Tiếng xì xụp vang lên.
Cốc Cô-ca đã thấy đáy.
Trương Tri cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu đáp: “Ngươi có mặc quần áo chứ?“
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Chả nhẽ đây là bao tải?“
“Nếu không thì sợ cái gì?“
Kiều Dĩ Hàng bị lời hắn nói chẹn họng.
Trương Tri nhìn hắn buồn phiền, trong lòng âm thầm thấy sảng khoái nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang: “Ngươi cũng nghe rồi đó, nửa tiếng sau ta phải họp. Có quỷ kế gì thì thực hiện mau lên, qua thời gian đảm bảo thì không dùng được nữa đâu.“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ tới mục đích, miệng lập tức tươi cười: “Tiếng Trung của Trương tổng giám thực sự là xuất thần nhập hóa, khiến người nghe khen không ngớt lời.“
Trương Tri đung đưa cái cốc rỗng trong tay. Nếu chưa uống hết chắc chắn hắn sẽ nỗ lực phun một ngụm vào mặt đối phương.
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ cũng phát hiện nịnh hót không hiệu quả vội ho một tiếng sau đó ngồi xuống vào thẳng chủ đề: “Nghe Tiểu Chu nói ngươi muốn sửa lại ca từ của hai bài hát.“ Sau khi lật bài, Tiểu Chu thoát khỏi đời chui nhủi, được sống lại dưới ánh mặt trời.
Trương Tri cuối cùng cũng biết mục đích của hắn: “Đúng thế. Ngươi muốn xem?“
Kiều Dĩ Hàng đáp lại ngắn gọn: “Nếu có thể.“
“Có thể.“ Ngoài ý muốn, Trương Tri mở ngăn kéo, rút ra một tập giấy đưa hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, thấy tất cả đều trống trơn liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu trên giấy tràn ngập lời ca thì chắc hắn sẽ hoài nghi Trương Tri đang định giở trò sau lưng.
“Đây là tự do phát huy sao?“ Hắn ảo tưởng.
“Ta còn chưa có phát huy.” Trương Tri rất nhanh đâm thủng.
Kiều Dĩ Hàng nhất thời lại nghĩ đến gà nướng cùng heo bay tới bay lui.
Kiều Dĩ Hàng nhìn phần còn lại của đống đồ ăn chậm rãi nói: “Coi như xem tại phần KFC vừa rồi?”
“Nghe nói nửa giờ sau NCC sẽ đến thảo luận chuyện album.”
Kiều Dĩ Hàng không hiểu vì sao hắn nhắc tới chuyện này.
“Vậy nên chất lượng ca từ sẽ xem ở hai mươi…” Hắn nhìn đồng hồ một chút, “..ba phút năm mươi sáu giây này.”
Kiều Dĩ Hàng cấp tốc đứng dậy, lau dọn mặt bàn sau đó mỉm cười: “Có cần cà phê không?”
“Ta muốn Cappuccino.” Trương Tri không chút khách khí sai sử, “Tầng kem phía trên nhát định phải nổi bọt.”
Kiều Dĩ Hàng vừa đem túi rác ra ngoài vừa nói: “Ta sẽ dùng bơm thử xem sao.”
Ra đến cửa, thư ký cười rất xán lạn: “Kiều tiên sinh.”
Kiều Dĩ Hàng mang theo đống rác cũng cười đến xán lạn: “Quán cà phê dối diện có số giao hàng tận nơi không?”
***
Trong phòng làm việc, Trương Tri rút một tập lời bài hát ra…
Đồng hồ chỉ mười một giờ nhưng cuộc họp không diễn ra như dự kiến.
Trương Tri mất kiên nhẫn, đi ra khỏi phòng họp vắng tanh.
Vừa lúc đó, trợ lý của La Thiếu Thần chạy tới: “Trương phó tổng giám.”
“Hủy họp sao?” Trương Tri khoanh tay, vẻ bất mãn.
Trợ lý đau khổ nói: “Trần tổng giám gặp tai nạn, vào viện rồi.”
Trương Tri nhíu mày: “Ngẫu nhiên thế sao?”
Trợ lý thở dài: “Cũng chẳng phải ngẫu nhiên. Bát Quái tiểu tử cũng ở trên xe.”
Trương Tri thoải mái. Tuy hắn về nước chưa lâu nhưng truyền kỳ về Bát Quái tiểu tử đã nghe như sấm bên tai. Có mấy đài truyền hình từng suy đoán chắc bọn hắn xui xẻo như vậy là do đã đắc tội với đại nhân vật nào đó nhưng dù đã điều tra tỉ mỉ, thậm chí thâm nhập hang hổ cũng chẳng phát hiện được điểm gì bất thường. Trong giới còn có không ít người mê tín cho rằng đừng nên dính dáng tới loại chết chẳng được mà sống cũng không xong như Bát Quái tiểu tử.
Trợ lý nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra biểu tình chăm chú lúc hắn tố ái…
“Ngươi làm sao thế?”
Trợ lý hoàn hồn mới phát hiện Trương Tri đang trừng mắt nhìn mình mà trong lỗ mũi chầm chậm chảy ra chất lỏng. Hắn xấu hổ, vội vàng dùng tay áo lau đi: “Gần đây ăn nhiều canh gà qua nên thượng hỏa, chảy máu mũi.”
Trương Tri chậm rãi nói: “Chất lỏng chảy ra trong suốt.”
“…”
/144
|