Trương Tri trở lại phòng làm việc, chưa kịp đẩy cửa đã nghe cái trợ lý kia hét lớn: “Trương phó… tổng giám!“
Nếu không phải xoay người lại thấy hắn chảy đầy mồ hôi thì hẳn Trương Tri đã cho rằng chữ “phó“ kia được nhấn mạnh nhằm trêu tức mình.
“Chuyện gì?“
Trợ lý lau mồ hôi: “Ta… ta vừa lúc nãy… quên không nói…. mười phút sau họp.“
Trương Tri lạnh lùng nhìn hắn: “Ta vừa từ phòng họp trở về.“
Trợ lý bị vẻ mặt của hắn làm đông cứng, đành cười làm lành: “Chạy tới chạy lui chỉ ba tầng lầu, còn có thang máy mà.“
Trương Tri: “Ba tầng cũng là đường.“
Trợ lý chợt ngộ ra điều gì: “Chân ngài mỏi sao?“
Trương Tri quay đầu nói với thư ký im lặng ngồi ở bên: “Đưa hắn vào sổ đen, tìm cơ hội chỉnh.“
Trợ lý trừng mắt nhìn Trương Tri hờ hững đi vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại. Lần đầu tiên hắn biết, ngoài luật ngầm nơi làm việc vẫn còn loại quy tắc công khai như vậy.
Hắn thở dài chầm chậm quay trở lại phòng làm việc của La Thiếu Thần dưới ánh mắt đồng tình của thư ký.
La Thiếu Thần thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, thản nhiên hỏi: “Thất bại sao?“
Trợ lý tựa vào tường, đan mười ngón tay vào nhau, hai ngón cái ngọ nguậy: “Ta quên không báo cho hắn biết mười phút sau lại họp.“
“Ngươi có thể gọi điện.“
“Ta chỉ muốn giúp ngươi giám sát hắn thôi.“ Trên thực tế hắn đã chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhất cử nhất động của Trương Tri. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn luôn tin tưởng Trương Tri chính là trở ngại trên con đường sự nghiệp của La Thiếu Thần nên phải theo dõi hắn, trước khi hắn lớn mạnh phải tiêu diệt!
La Thiếu Thần nhìn chằm chằm máy tính, không nói câu nào.
Nhưng rồi khí thế trợ lý lại xẹp xuống: “Lúc ta đuổi theo thông báo, hắn nói liệt ta vào sổ đen, kiếm cơ hội chỉnh ta.“
La Thiếu Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Trợ lý thiếu kiên nhẫn: “La Thiếu! Tốt xấu gì ta cũng là tâm phúc của ngài. Hắn nói vậy rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ! Ngài đừng đầu hàng dễ dàng thế chứ.“
Cuối cùng La Thiếu Thần cũng mở miệng: “Dù ngươi là gà, ta cũng không phải khỉ.“
“… Đấy không phải trọng điểm.“ Trợ lý đang muốn nói tiếp thì La Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, “Báo cho Kiều Dĩ Hàng chưa?“
Trợ lý cứng đờ tại chỗ.
“Nếu bọn họ đến muộn thì tên ngươi sẽ có mặt trong hai cuốn sổ đen đó.“ La Thiếu Thần thân thủ nhấc điện thoại.
Trợ lý vọt tới trước bàn, ủy khuất nhìn hắn: “Nhưng về phần Trương Tri…“
“Ta giải quyết.“ La Thiếu Thần vừa dứt lời, trợ lý đã vọt đi.
La Thiếu Thần gọi cho Trương Tri, đối phương chưa kịp mở miệng hắn đã nói thẳng: “NCC giao toàn quyền quyết định album cho chúng ta. Ba phút sau đến phòng họp để quyết định phương án ra chuyên tập. Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác cũng sẽ tới.“
Nói xong, dập máy.
Muốn trong ba phút đưa Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác đến phòng họp hiển nhiên là bất khả thi. Chưa nói đến hắn chỉ có số của trợ lý mà dù có liên lạc được với trợ lý cũng chưa chắc nghệ sĩ cũng ở đó.
Tiểu Chu và Kiều Dĩ Hàng là một ví dụ.
Hắn vất vả mới liên lạc được với Tiểu Chu trong WC thì nhận được tin Kiều Dĩ Hàng đến chỗ Trương Tri chưa về.
Dập máy, trợ lý không nhịn được đem mấy tin nhặt nhạnh sáng nay nối lại.
Trương Tri ở trong phòng làm việc tố ái.
Có vẻ như chân hắn nhuyễn.
Kiều Dĩ Hàng đến phòng làm việc của Trương Tri còn chưa trở về.
…
Những tin này còn có thể có nghĩa khác sao?
Trợ lý đờ người ở hành lang cho đến khi máy bán nước tự động gần đấy nhả ra một lon Cô-ca.
Kiều Dĩ Hàng nhặt lấy, quay đầu thì thấy trợ lý vốn hay bám đuôi La Thiếu Thần đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn rất kỳ quái: “Ngài khỏe chứ?“
“Câu này nên để ta hỏi mới đúng.“ Trợ lý thực ra muốn hỏi “Ngươi tự nguyện hay bị ép?“
Tác phong của EF chính là chặt chẽ, nghiêm túc. Nếu có tin cấp trên làm chuyện mờ ám với nghệ nhân thì lãnh đạo kia chết chắc.
— dù kẻ kia có là người thừa kế tập đoàn đi nữa cũng sẽ có người tạo phản.
“Nếu có gì ủy khuất nhất định phải nói ra. Chắc chắn sẽ có người thay ngươi làm chủ.“ Câu cuối hắn cũng không chắc chắn. La Thiếu Thần chẳng có vẻ định đối phó với Trương Tri, cũng chưa chắc đã để mặc, thực sự rất khó dò.
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn nói đến lần Trương Tri viết ca từ bậy bạ mới cảm kích cười cười: “Cảm ơn. Ta sẽ có chừng mực, dù sao ta cũng mong album thành công.“
Những lời này rót vào tai trợ lý, não tự động sản xuất ra một hình ảnh —
Trương Tri ngồi trên sô pha, hai tay nhanh chóng cởi thắt lưng.
Kiều Dĩ Hàng đứng trước mặt hắn, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?“
“Đừng giả bộ! Ngươi đến phòng làm việc của ta chắc hẳn biết phải làm gì.“ Hắn nói rồi kéo khóa quần xuống —
Hắn cư nhiên lại không mặc quần trong.
Kiều Dĩ Hàng sợ đến run người: “Không! Ngươi không thể làm thế!“
“Album.“ Trương Tri ngạo mạn nói, “Chống lại ta có hậu quả gì ngươi biết rồi đấy.“
Kiều Dĩ Hàng khóc như mưa: “Ngươi buông tha ta đi. Cầu ngươi đó.“
“Buông tha ngươi? Ha ha ha…“ Trương Tri cười lớn, từng bước tiến về phía hắn, “Bị bản thiếu gia nhìn trúng thì chỉ có một con đường thôi. Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn đi! Dù có chạy đến chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi tay ta.”
Kiều Dĩ Hàng lui đến góc tường, không còn đường trốn, thấy Trương Tri lao tới chỉ có thể hét to: “Đừng—-“
….
Trợ lý toát ra một thận mồ hôi lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn nghi hoặc: “Ngài không sao chứ?”
Trợ lý thở phào, lau mồ hôi, cười gượng: “Không việc gì.”
“Vậy ngài cứ tự nhiên.” Kiều Dĩ Hàng xoay người, trong lòng buồn bực: “Trước đây đã gặp qua rồi mà sao giờ mới phát hiện hành vi của hắn cổ quái đến mức này nhỉ?”
Đi tới chỗ rẽ, hắn mở lon Cô-ca mới uống một ngụm thì từ đằng sau chợt vọng tới tiếng kêu thê lương của trợ lý: “Đại Kiều!“
“…“ Kiều Dĩ Hàng nâng tay sát nước sặc ra từ mũi.
Trợ lý vội chạy đến, nắm tay hắn kéo đi.
Kiều Dĩ Hàng định giãy ra lại nghe trợ lý kêu: “Mau lên, nếu không chắc bát cơm của ta khó giữ mất.“
Một phần vì hiếu kỳ, một phần vì trợ lý giữ rất chắc nên Kiều Dĩ Hàng đành để mặc hắn kéo tới phòng họp.
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ: “Muộn hai mươi phút.“
Bởi có nhiều người đang ở nên trợ lý dùng ánh mắt cầu xin.
La Thiếu Thần: “Tiền lương tháng này… trừ hai mươi đồng.“
Trợ lý: “…” Nếu đây gọi là nghiêm phạt thì dù có bị khấu nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống cạnh Trầm Thận Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Bàn về album.“ Trầm Thận Nguyên cũng thấp giọng trả lời.
Hai người nói thầm nên đầu không khỏi dựa sát vào nhau.
Trương Tri đột nhiên mở miệng: “Họp còn có thể nói thầm sao?“
Kiều Dĩ Hàng mờ mịt nhìn hắn. Cứ tưởng bữa KFC buổi sáng đã xóa sạch hận thù hóa ra là bản thân đã quá ngây thơ rồi. Trương Tri rõ ràng còn mang thù, chỉ đang chờ cơ hội thôi.
La Thiếu Thần: “Để không quấy rầy người khác, lúc cần nói thầm hãy dùng giấy.“
Trương Tri nheo mắt nhìn hắn.
La Thiếu Thần làm như không thấy: “Tên album sẽ trùng với tên phim. NCC hy vọng sẽ bán được 50.000 bản. Ghi âm tổng cộng sáu bài hát, bốn bài nhạc nền của phim. Mấy bài các ngươi chọn ta đã xem qua, chỉ cần phù hợp với chủ đề còn lại không quan trọng.“
Lam Vũ Tình không biết về lĩnh vực âm nhạc lắm nên viết giấy đưa cho Kiều Dĩ Hàng.
“50.000 bản là ít hay nhiều?“
Kiều Dĩ Hàng trả lời ngay bên dưới: “Không ít không nhiều.“
Hắn mới đưa giấy qua đã thấy Trương Tri lạnh lùng nhìn mình.
Nghĩ đến lời bài hát của mình còn nằm trong tay đối phương, Kiều Dĩ Hàng mỉm cười đầy thiện ý.
Cùng một nụ cười nhưng tâm tình bất đồng sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.
Điệu cười này rơi vào mắt Trương Tri lại thành ra đắc ý dào dạt khoe khoang —
Thấy chưa, ta nam nữ thông ăn.
“Hừ!“ Trương Tri hừ lạnh.
Nếu không phải xoay người lại thấy hắn chảy đầy mồ hôi thì hẳn Trương Tri đã cho rằng chữ “phó“ kia được nhấn mạnh nhằm trêu tức mình.
“Chuyện gì?“
Trợ lý lau mồ hôi: “Ta… ta vừa lúc nãy… quên không nói…. mười phút sau họp.“
Trương Tri lạnh lùng nhìn hắn: “Ta vừa từ phòng họp trở về.“
Trợ lý bị vẻ mặt của hắn làm đông cứng, đành cười làm lành: “Chạy tới chạy lui chỉ ba tầng lầu, còn có thang máy mà.“
Trương Tri: “Ba tầng cũng là đường.“
Trợ lý chợt ngộ ra điều gì: “Chân ngài mỏi sao?“
Trương Tri quay đầu nói với thư ký im lặng ngồi ở bên: “Đưa hắn vào sổ đen, tìm cơ hội chỉnh.“
Trợ lý trừng mắt nhìn Trương Tri hờ hững đi vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại. Lần đầu tiên hắn biết, ngoài luật ngầm nơi làm việc vẫn còn loại quy tắc công khai như vậy.
Hắn thở dài chầm chậm quay trở lại phòng làm việc của La Thiếu Thần dưới ánh mắt đồng tình của thư ký.
La Thiếu Thần thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, thản nhiên hỏi: “Thất bại sao?“
Trợ lý tựa vào tường, đan mười ngón tay vào nhau, hai ngón cái ngọ nguậy: “Ta quên không báo cho hắn biết mười phút sau lại họp.“
“Ngươi có thể gọi điện.“
“Ta chỉ muốn giúp ngươi giám sát hắn thôi.“ Trên thực tế hắn đã chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhất cử nhất động của Trương Tri. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn luôn tin tưởng Trương Tri chính là trở ngại trên con đường sự nghiệp của La Thiếu Thần nên phải theo dõi hắn, trước khi hắn lớn mạnh phải tiêu diệt!
La Thiếu Thần nhìn chằm chằm máy tính, không nói câu nào.
Nhưng rồi khí thế trợ lý lại xẹp xuống: “Lúc ta đuổi theo thông báo, hắn nói liệt ta vào sổ đen, kiếm cơ hội chỉnh ta.“
La Thiếu Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Trợ lý thiếu kiên nhẫn: “La Thiếu! Tốt xấu gì ta cũng là tâm phúc của ngài. Hắn nói vậy rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ! Ngài đừng đầu hàng dễ dàng thế chứ.“
Cuối cùng La Thiếu Thần cũng mở miệng: “Dù ngươi là gà, ta cũng không phải khỉ.“
“… Đấy không phải trọng điểm.“ Trợ lý đang muốn nói tiếp thì La Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, “Báo cho Kiều Dĩ Hàng chưa?“
Trợ lý cứng đờ tại chỗ.
“Nếu bọn họ đến muộn thì tên ngươi sẽ có mặt trong hai cuốn sổ đen đó.“ La Thiếu Thần thân thủ nhấc điện thoại.
Trợ lý vọt tới trước bàn, ủy khuất nhìn hắn: “Nhưng về phần Trương Tri…“
“Ta giải quyết.“ La Thiếu Thần vừa dứt lời, trợ lý đã vọt đi.
La Thiếu Thần gọi cho Trương Tri, đối phương chưa kịp mở miệng hắn đã nói thẳng: “NCC giao toàn quyền quyết định album cho chúng ta. Ba phút sau đến phòng họp để quyết định phương án ra chuyên tập. Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác cũng sẽ tới.“
Nói xong, dập máy.
Muốn trong ba phút đưa Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác đến phòng họp hiển nhiên là bất khả thi. Chưa nói đến hắn chỉ có số của trợ lý mà dù có liên lạc được với trợ lý cũng chưa chắc nghệ sĩ cũng ở đó.
Tiểu Chu và Kiều Dĩ Hàng là một ví dụ.
Hắn vất vả mới liên lạc được với Tiểu Chu trong WC thì nhận được tin Kiều Dĩ Hàng đến chỗ Trương Tri chưa về.
Dập máy, trợ lý không nhịn được đem mấy tin nhặt nhạnh sáng nay nối lại.
Trương Tri ở trong phòng làm việc tố ái.
Có vẻ như chân hắn nhuyễn.
Kiều Dĩ Hàng đến phòng làm việc của Trương Tri còn chưa trở về.
…
Những tin này còn có thể có nghĩa khác sao?
Trợ lý đờ người ở hành lang cho đến khi máy bán nước tự động gần đấy nhả ra một lon Cô-ca.
Kiều Dĩ Hàng nhặt lấy, quay đầu thì thấy trợ lý vốn hay bám đuôi La Thiếu Thần đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn rất kỳ quái: “Ngài khỏe chứ?“
“Câu này nên để ta hỏi mới đúng.“ Trợ lý thực ra muốn hỏi “Ngươi tự nguyện hay bị ép?“
Tác phong của EF chính là chặt chẽ, nghiêm túc. Nếu có tin cấp trên làm chuyện mờ ám với nghệ nhân thì lãnh đạo kia chết chắc.
— dù kẻ kia có là người thừa kế tập đoàn đi nữa cũng sẽ có người tạo phản.
“Nếu có gì ủy khuất nhất định phải nói ra. Chắc chắn sẽ có người thay ngươi làm chủ.“ Câu cuối hắn cũng không chắc chắn. La Thiếu Thần chẳng có vẻ định đối phó với Trương Tri, cũng chưa chắc đã để mặc, thực sự rất khó dò.
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn nói đến lần Trương Tri viết ca từ bậy bạ mới cảm kích cười cười: “Cảm ơn. Ta sẽ có chừng mực, dù sao ta cũng mong album thành công.“
Những lời này rót vào tai trợ lý, não tự động sản xuất ra một hình ảnh —
Trương Tri ngồi trên sô pha, hai tay nhanh chóng cởi thắt lưng.
Kiều Dĩ Hàng đứng trước mặt hắn, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?“
“Đừng giả bộ! Ngươi đến phòng làm việc của ta chắc hẳn biết phải làm gì.“ Hắn nói rồi kéo khóa quần xuống —
Hắn cư nhiên lại không mặc quần trong.
Kiều Dĩ Hàng sợ đến run người: “Không! Ngươi không thể làm thế!“
“Album.“ Trương Tri ngạo mạn nói, “Chống lại ta có hậu quả gì ngươi biết rồi đấy.“
Kiều Dĩ Hàng khóc như mưa: “Ngươi buông tha ta đi. Cầu ngươi đó.“
“Buông tha ngươi? Ha ha ha…“ Trương Tri cười lớn, từng bước tiến về phía hắn, “Bị bản thiếu gia nhìn trúng thì chỉ có một con đường thôi. Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn đi! Dù có chạy đến chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi tay ta.”
Kiều Dĩ Hàng lui đến góc tường, không còn đường trốn, thấy Trương Tri lao tới chỉ có thể hét to: “Đừng—-“
….
Trợ lý toát ra một thận mồ hôi lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn nghi hoặc: “Ngài không sao chứ?”
Trợ lý thở phào, lau mồ hôi, cười gượng: “Không việc gì.”
“Vậy ngài cứ tự nhiên.” Kiều Dĩ Hàng xoay người, trong lòng buồn bực: “Trước đây đã gặp qua rồi mà sao giờ mới phát hiện hành vi của hắn cổ quái đến mức này nhỉ?”
Đi tới chỗ rẽ, hắn mở lon Cô-ca mới uống một ngụm thì từ đằng sau chợt vọng tới tiếng kêu thê lương của trợ lý: “Đại Kiều!“
“…“ Kiều Dĩ Hàng nâng tay sát nước sặc ra từ mũi.
Trợ lý vội chạy đến, nắm tay hắn kéo đi.
Kiều Dĩ Hàng định giãy ra lại nghe trợ lý kêu: “Mau lên, nếu không chắc bát cơm của ta khó giữ mất.“
Một phần vì hiếu kỳ, một phần vì trợ lý giữ rất chắc nên Kiều Dĩ Hàng đành để mặc hắn kéo tới phòng họp.
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ: “Muộn hai mươi phút.“
Bởi có nhiều người đang ở nên trợ lý dùng ánh mắt cầu xin.
La Thiếu Thần: “Tiền lương tháng này… trừ hai mươi đồng.“
Trợ lý: “…” Nếu đây gọi là nghiêm phạt thì dù có bị khấu nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống cạnh Trầm Thận Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Bàn về album.“ Trầm Thận Nguyên cũng thấp giọng trả lời.
Hai người nói thầm nên đầu không khỏi dựa sát vào nhau.
Trương Tri đột nhiên mở miệng: “Họp còn có thể nói thầm sao?“
Kiều Dĩ Hàng mờ mịt nhìn hắn. Cứ tưởng bữa KFC buổi sáng đã xóa sạch hận thù hóa ra là bản thân đã quá ngây thơ rồi. Trương Tri rõ ràng còn mang thù, chỉ đang chờ cơ hội thôi.
La Thiếu Thần: “Để không quấy rầy người khác, lúc cần nói thầm hãy dùng giấy.“
Trương Tri nheo mắt nhìn hắn.
La Thiếu Thần làm như không thấy: “Tên album sẽ trùng với tên phim. NCC hy vọng sẽ bán được 50.000 bản. Ghi âm tổng cộng sáu bài hát, bốn bài nhạc nền của phim. Mấy bài các ngươi chọn ta đã xem qua, chỉ cần phù hợp với chủ đề còn lại không quan trọng.“
Lam Vũ Tình không biết về lĩnh vực âm nhạc lắm nên viết giấy đưa cho Kiều Dĩ Hàng.
“50.000 bản là ít hay nhiều?“
Kiều Dĩ Hàng trả lời ngay bên dưới: “Không ít không nhiều.“
Hắn mới đưa giấy qua đã thấy Trương Tri lạnh lùng nhìn mình.
Nghĩ đến lời bài hát của mình còn nằm trong tay đối phương, Kiều Dĩ Hàng mỉm cười đầy thiện ý.
Cùng một nụ cười nhưng tâm tình bất đồng sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.
Điệu cười này rơi vào mắt Trương Tri lại thành ra đắc ý dào dạt khoe khoang —
Thấy chưa, ta nam nữ thông ăn.
“Hừ!“ Trương Tri hừ lạnh.
/144
|