"Lâm phong..."
Mây mưa qua đi, Mộng Yên vẫn nằm trong ngực ta thoải mái không nhúc nhích, nhẹ nhàng ôm lấy ta. Nhớ tới vừa rồi ta tham lam bá đạo, nhớ tới dục vọng tham lam của ta với nàng, Liễu Mộng Yên trong lòng cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
Rốt cục cũng trở thành nữ nhân của nam nhân này, hơn nữa nam nhân này đối với nàng yêu thương hết mực, tràn ngập dục vọng với nàng. Hạnh phúc triền miên làm cho Liễu Mộng Yên say mê, ở trong lòng ta càng thêm thoải mái hưởng thụ hơi thở và thân nhiệt ấm áp của ta.
Nằm trong bộ ngực rộng rãi của ta, được ta ôm ấp Mộng Yên cũng không muốn động, nàng hy vọng thời khắc này tồn tại mãi mãi, nàng đã chờ mong, khao khát giây phút này rất lâu rồi.
Nhưng mà, sau này phải làm sao?
Từ khi cha nàng bỏ mẹ nàng ra đi, trong lòng Liễu Mộng Yên căm thù nam nhân đến tận sương tủy. Với nàng mọi nam nhân đều là tên vô lại, người bạc tình, vì vậy nên hai mươi năm qua nàng chưa từng tin tưởng bất kỳ nam nhân nào, thậm chí nàng còn quyết định sẽ sống độc thân cả đời.
Nhưng mà sự xuất hiện của ta làm hỗn loạn mọi dự định của nàng. Khi được Tuyết Nhi giới thiệu biết đến ta, sau thời gian dài tiếp xúc với ta, nàng không biết là hình bóng của ta đã dần đi vào tâm trí nàng. Cảm tình với ta cứ tích lũy dần dần, không có gì có thể ngăn nàng yêu thương ta.
Bằng không Liễu Mộng Yên sẽ không gửi gắm thân mình cho ta, nếu không chúng ta đã không có việc mây mưa cuồng bạo như vậy, sẽ không thuận lý thành chương ân ái vô cùng. Và sẽ không có việc đạt tới đỉnh phong dục vọng như hôm nay.
Con người trong lúc ân ái không thể kiếm soát được mọi việc và suy nghĩ, nhưng mà khi mây mưa chấm dứt thì lý trí lại phải đối mặt với vấn đề nảy sinh.
Nghĩ đến đây Liễu Mộng Yên trong lòng thấp thỏm lo lắng, không biết sau này sẽ phải đối mặt với Lâm Phong như thế nào.
Nhớ tới quan hệ giữa ta và Tuyết Nhi, còn cả Lý Đồng nữa và sự tình mới xảy ra giữa ta và nàng, Mộng Yên bừng tỉnh không biết sau này phải như thế nào.
Ghét nam nhân bạc tình, hận nam nhân bạc tình, nhưng cuối cùng lại đem đời con gái trao cho một người đã có bạn gái, nam nhân của bằng hữu, nhất là lại là cam tâm tình nguyện.
Chẳng lẽ lại muốn hắn vứt bỏ người khác để yêu thương nàng, khiến cho hắn trở thành kẻ bạc tình. Điều này tuyệt đối không thể, hơn nữa nàng và Vương Mộng Tuyết lại giống như chị em, làm sao có thể để cho Tuyết Nhi đau lòng được.
Chẳng lẽ nàng chỉ có thể ra đi trong im lặng, nhưng mà nằm trong lòng nam nhân này, được hắn ôm nàng, hưởng thụ sự quan tâm này làm sao nàng có thể rời đi được. Không có nữ nhân nào không muốn theo đuổi hạnh phúc của mình cả.
Nhất thời Liễu Mộng Yên lâm vào mâu thuẫn, nàng không biết phải xử lý ra sao và không biết phải đối mặt với kết quả như thế nào. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ biết trầm mặc, không biết có thể nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Nghĩ đến tình cảm của mình bao năm qua Mộng Yên cảm thấy ủy khuất, sống mũi cay cay, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống chỉ có thể đem ngọc dung ( dung nhan xinh đẹp) giấu vào trong ngực ta, không dám nhúc nhích.
Nàng muốn ta biết nội tâm của nàng, nhưng lại sợ ta biết cảm tình của nàng. Mộng Yên không biết tình cảm của chúng ta có kết quả ra sao nên chỉ có thể nằm im, giả bộ ngủ say trong ngực ta.
"Phong..."
Đột nhiên toàn thân Liễu Mộng Yên run lên, thiếu chút nữa ngồi bật dậy. Nước mắt nàng càng thêm nhạt nhòa, tâm tình càng rối ren, chỉ sợ sau này vì lý do gì đó phải ly khai ta, nên ôm chặt ta, muốn trở thành tình nhân của ta.
Bởi vì Mộng Yên đang ôm ta, thừa dịp nàng đang ngủ chậm rãi đi vào trong người nàng, hai tay vòng qua thân hình nhẵn nhụi, mảnh mai bóng loáng nhanh chóng ôm lấy nàng.
Từ từ ôm lấy Mộng Yên, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, yêu thương nàng vô cùng. Hai má kề nhau cảm nhận được hương thơm của nàng, chan chứa tình cảm.
Bỗng nhiên ta nhân thấy tình cảm với Mộng Yên nồng nàn như thế nào, đối với nàng yêu thương vô cùng, muốn ôm chặt nàng làm cho nàng vĩnh viễn không bao giờ rời xa.
Nhưng mà trong lòng ta những suy nghĩ cũng trở lên hỗn loạn.
Tuyết Nhi, Lý Đồng, Ngọc Nhã, Kỳ Tiểu Giai, lại cả Thanh Trúc trong Vương Giả, suy nghĩ của ta bỗng nhiên lộn xộn, nhiều nữ nhân như vậy nghĩ đến tình cảm của ta với các nàng sao có thể không lộn xộn và mơ màng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Nhất thời ta cũng không biết nói thế nào cho phải, càng không biết nói gì với Mộng Yên. Không có chủ ý ta chỉ có thể gắt gao ôm lấy Mộng Yên đang giả ngủ say, yên lặng không nói gì.
Chúng ta cứ lẳng lặng ôm nhau một chỗ, yêu nhau tha thiết, không muốn rời xa. Nhưng mà chúng ta lại không biết nói gì, không biết làm sao xóa bỏ tình trạng xấu hổ này.
Ta cứ như vậy ôm lấy Mộng Yên, nằm trên giường không nói gì, chỉ có tiểu huynh đệ vẫn hiên ngang nằm trong người Mộng Yên vận hành Đế Thần Quyết, năng lượng mênh mông di chuyển, cảm thụ được khí tức và nhiệt độ cơ thể nhau.
Qua thời gian thật lâu yên lặng không nói gì, đột nhiên ta nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, có người đi về.
"A..."
Ta khẽ hô một tiếng, mấy người Lý Đồng đã trở lại. Thiếu chút nữa ta đã hoảng hốt ngồi dậy, nhưng mà ta thấy rằng giờ này còn khá sớm, các nàng hẳn chưa tan học về.
Hơi chấn tĩnh, ta nhanh chóng dùng Đế Thần Quyết lặng lẽ dò xét.
" Hoàn hảo, là dì Trương."
Bảo mẫu Trương đến trước khi Lý Đồng tan học một giờ để nấu cơm.
Nhưng mà ta cũng không thể nằm mãi thế này được, Lý Đồng một tiếng nữa sẽ về, nếu cứ nằm như thế này sẽ bị các nàng bắt quả tang trên giường,
Ta lắc lắc Liễu Mộng Yên ngủ say trong ngực, nâng đầu nàng đang giấu trong ngực ta lên, lại phát hiện trên mặt có những giọt nước mắt trong suốt, làm ta đau lòng vô cùng.
Hôm nay ta rất đê tiện, căn bản không để ý tới tình cảm của Liễu Mộng Yên, chỉ biết phát tiết dục vọng cường bạo nàng, quá ư vô sỉ. Nhưng mà hiện tại ta không thể không đánh thức nữ nhân trong lồng ngực này.
"Mộng yên."
Ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu đánh thức mỹ nhân.
Bị ta ôm chặt lấy, sau đó hôn môi, tuy rằng nước mắt càng chảy mãnh liệt nhưng trong lòng Mộng Yên không hề bối rối và lo lắng, dần dần trong ngực ta bình tĩnh trở lại, rất thoải mái và an tâm.
Do vừa nãy ta bị dục vọng khống chế, không ngừng tiến lên làm cho Mộng Yên có chút mỏi mệt, cả người vô lực. Nhừng mà được ta ôm ấp, cư xử nhẹ nhàng, nàng dần tiến vào mộng đẹp, yên lặng ngủ đi.
"A!"
Bị đánh thức, Mộng Yên trợn mắt nhìn ta, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, biết người ôm nàng là ta nhưng mà vẫn hồi hộp, đặc biệt bị ta ôm vào ngực, ngắm nhìn một cách chăm chú, nàng vẫn không nhịn được la lên một tiếng.
Cảm giác được sự tiếp xúc thân mật của chúng ta, nhìn thấy ánh mắt của ta Liễu Mộng Yên nhất thời ngượng ngùng, trở nên bối rối. Nhớ tới một hồi mây mưa của chúng ta, sự điên cuồng ấy làm cho Liễu Mộng Yên càng thêm mất tự nhiên, giãy giụa muốn đứng dậy, thoát khỏi sự ngượng ngùng này.
"A!"
Nhưng mà tiểu huynh đệ cường tráng của ta còn ở trong người nàng, việc nàng giãy dụa tác động đến hạ thể gây ra một trận đau đớn, không chịu được la lên một tiếng, khẽ cau mày toàn thân vô lực. ( Mịa thằng này, người ta ngủ còn thừa cơ nhét vào để hưởng thụ, con gái nhà ng ta ra sáu lần vẫn không tha, thật là bá đạo mà. Thằng cha tác giả đúng là Lãnh Thạch mà [hòn đá không có cảm tình] )
Mộng Yên vừa mới nâng người dậy lại lập tức cả người mềm yếu vô lực, ngã trên người của ta.
"Mộng yên, cẩn thận."
Ta nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhưng vì quá vội nên vẫn chậm một chút.
Lập tức, song nhũ rắn chắc đầy đặn của nàng nô tỳ lên ngực ta. Hơn nữa lúc ngã xuống, đôi môi anh đào ướt át của nàng lại rơi đúng trên môi ta thành ra chúng ta lại hôn nhau.
" Mộng Yên, nàng không sao chứ?"
Nhìn nàng khẽ cau mày ta đau lòng không tả, ta nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhẹ giọng an ủi.
Đối với Liễu Mộng Yên hôm nay ta đúng là có chút cuồng bạo, dục vọng rất mạnh. Lý Đồng cùng với ta song tu cũng không thể thừa nhận sự dũng mãnh của ta, huống chi Liễu Mộng Yên lại là xử nữ.
Nhưng mà chắc là sẽ không có vấn đề gì, tuy rằng hôm nay ta quá điên cuồng nhưng có Đế Thần Quyết nên sẽ không gây hại gì cho Liễu Mộng Yên, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn thỏa.
"Mộng yên, để ta..."
Đau lòng, ta muốn giúp Liễu Mộng Yên rời giường, nhưng mà nàng quá ngượng ngùng không dám nhìn ta, cúi đầu không để ý đên ta cứ ở trong ngực của ta mà rời giường.
"Đẹp quá!"
Rời giường rồi, ta lại một lần nữa nhìn thấy thân thể trắng noãn thành thục của nàng, tuy rằng ta đã có được thân thể tuyệt vời này nhưng mà nhìn thấy nàng xinh đẹp tuyệt thế như vậy, ta vẫn không thể không cảm khái một tiếng. Thật sự là rất hoàn mỹ mà.
" A!"
" Quần áo!"
Quá sợ hãi, Mộng Yên lúc này mới phát hiện là quần áo của nàng đã sớm bị ta cuồng bạo biến thành mảnh vụn.
" Lâm Phong, chàng là kẻ bại hoại!"
Mộng Yên rốt cuộc nhơ giọng khóc, lên tiếng quở trách ta, nhanh chóng xoay người trốn vào trong chăn, không cho ta tiếp tục nhìn ngắm thân thể tuyệt diệu của nàng.
Tiếc thật!
Xuân sắc bị chăn che mất, ta có chút tiếc nuối. Nhưng mà nhìn thấy nàng bắt đầu nhỏ giọng khóc, ta lập tức chạy đến an ủi nàng.
"Mộng yên..."
Ta khẽ gọi một tiếng, tuy rằng muốn nói rất nhiều để biểu đạt tình yêu của mình, nhưng ta không biết mở miệng thế nào, nhất thời đành đứng sững sờ cạnh nàng.
Chuyện hôm nay rất loạn, đặc biệt là Mộng yên còn đang nằm trên giường, hơn nữa lại đang khóc làm cho ta đau lòng muốn chết, khiến ta trở nên hồ đồ không suy nghĩ được gì cả.
/1273
|