"Mộng yên."
Ta đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, ta chỉ mong không làm nàng đau lòng, và hy vọng nàng có thể hiểu tình ý của ta.
Nhìn Mộng Yên trước kia chín chắn giống như một tiểu thư cao ngạo, giờ này bị ta ức hiếp lại giống như một tiểu cô nương làm cho ta càng thêm yêu thương, càng muốn chiếu cố cho nàng.
"Mộng yên, ta..."
Ta đang muốn nói " Mộng Yên, ta sẽ chịu trách nhiệm, theo ta được không?" thì Liễu Mộng Yên lại cảm giác được những giọt nước mắt của nàng đang được ta nhẹ nhàng lau khô, ngửi được mùi hơi thở nam tính của ta nên mở mắt ra.
Nhưng mà khi mở mắt ra Liễu Mộng Yên lại nhìn thấy thân thể trần trụi của ta bên cạnh nàng, làm cho nàng thẹn thùng vô cùng.
"A, sắc lang!"
Nhìn thân thể trần trụi của ta Liễu Mộng Yên bất ngờ la lên một tiếng, át đi những lời ta muốn nói. Sau đó nàng nhắm chặt hai mắt, chui vào trong chăn nhất thời không muốn tiếp xúc với ta.
"Ai!"
Ta than nhẹ một tiếng, không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra.
"Mộng yên... Mộng yên..."
Ta vỗ nhẹ lên chăn bong gọi Liễu Mộng Yên, nhưng nàng trùm kín cả người không thèm nhìn ta, cũng không quan tâm ta nói gì.
Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ mấy nàng Lý Đồng tan học về, nếu không nhanh sẽ bị các nàng bắt gọn tại trận. Ta căn bản không có thời gian ôn nhu nữa, cũng không có thời gian để đi tắm rửa.
Chạy nhanh về phía tủ ta lấy ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó tìm một bộ quần áo của Lý Đồng đưa cho Liễu Mộng Yên. Mộng Yên ngoại trừ bộ ngực đẫy đà hơn Lý Đồng một chút, thì dáng người của cả hai không khác nhau bao nhiêu, đều yểu điệu hoạt bát.
" Mộng Yên, nàng mặc bộ quần áo này vào trước đã." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Ta đặt quần áo trên giường, nhìn thấy Liễu Mộng Yên vẫn không nhúc nhích, biết nàng vẫn đang thẹn thùng đành phải đi ra, bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng cảnh xuân sắc xinh đẹp.
" Mộng Yên, ta sẽ ra ngoài trước, nàng mặc quần áo rồi ra sau nhé." Ta bối rối, tiếc nuối đi ra khỏi phòng, ngồi đợi ngoài phòng khách.
Ngồi ngoài phòng khách một lúc lâu, gì Trương đã làm cơm chiều gần xong, mấy nàng Lý Đồng cũng sắp trở về mà vẫn chưa thấy Mộng Yên đi ra.
Ta bất đắc dĩ quay người đi vào phòng, đẩy cửa ra thì thấy Mộng Yên đã mặc quần áo xong dáng người thướt tha yểu điệu.
Phong thái và dáng người yểu điệu, thành thục cùng khí chất cao ngạo làm cho lòng ta rạo rực. Đặc biệt là song nhũ ngạo nghễ như ẩn như hiện rất mê người, phối hợp với dung nhan tuyệt thế của nàng và vẻ mặt quyến rũ làm cho lòng ta không thể yên lặng, thiếu chút nữa lại mê hoặc ta, làm ta không thể khống chế bản thân.
Liễu Mộng Yên đang thu dọn những mảnh quần áo vụn của chúng ta và chiếc giường chiến trường. Hiện tại đã sắp thu dọn xong, lúc này ta lại phát hiện ra nàng không tiện hành động, đi lại tập tễnh. Không cần nói cũng biết được là do sự điên cuồng của ta làm cho Mộng Yên có chút không chịu nổi, hành động chỉ có thể miễn cưỡng.
" Mộng Yên, để ta."
Nhìn bộ dáng bất lực và thẹn thùng của Mộng Yên ta đau lòng không thôi, nhanh chóng chạy tới giúp nàng thu dọn. Nhưng Liễu Mộng Yên vaanx còn giận ta, đồng thời cũng ngượng ngùng nên quay đầu đi không hề nhìn ta, không để ý tới ta.
"Mộng yên, ta..."
Ta nhanh chóng thu dọn phòng ngủ, đi đến bên cạnh Mộng Yên muốn biểu đạt tình ý của ta, mặc cho tình ý của nàng ra sao ta vẫn muốn cho nàng biết tình cảm của ta.
" Lâm Phong, hãy để cho ta bình tĩnh lại đã."
Chính là Liễu Mộng Yên không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nên trực tiếp ngắt lời ta.
" Lâm Phong, cứ từ từ đã, giờ ta đi về suy nghĩ."
Liễu Mộng Yên nói xong, hai mắt mông lung, tránh ta đi về phía ngoài phòng ngủ, chuẩn bị đi về nhà.
Si ngốc nhìn theo bóng dáng của nàng, bước đi tập tễnh, hành động khó khắn làm cho ta đau lòng, trong lòng ta tình cảm không thể đè nén được.
"Mộng yên..."
Liễu Mộng Yên không trách cứ ta, làm cho ta ngay tức khắc tỉnh táo lại không còn ngốc nghếch nữa.
Một bước dài ta vượt qua Liễu Mộng Yên vừa mới qua cửa phòng ngủ, từ phía sau giữ lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng lại nhìn chằm chằm nàng.
" Mộng Yên, ta yêu nàng, ta muốn chịu trách nhiệm với nàng, muốn nàng đi theo ta."
Bá đạo không giới hạn và trịnh trọng, ta nói một hơi ý nghĩ và tình yêu của mình, nhìn Liễu Mộng Yên một cách chắc chắn, tuyệt đối không có gì nông nổi cả.
"Mộng yên, tin tưởng ta!"
Đột nhiên nhìn thấy hai mắt Liễu Mộng Yên mông lung một mảng lóng lánh, lệ quang cuồn cuộn chảy xuống. Ta nhẹ nhàng an ủi nàng, hai tay nhanh chóng cẩn thân lau đi những giọt nước mắt.
" Tiểu Phong, Lý Đồng về à, chuẩn bị ăn cơm chứ?"
Ta đang định ôm lấy Liễu Mộng Yên thì dì Trương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy bóng dáng Liễu Mộng Yên trên người mặc quần áo Lý Đồng, nên đem Liễu Mộng Yên nhận lầm thành Lý Đồng. Cắt ngang ta và Mộng Yên rất không đúng lúc.
"Lâm phong, ta đi về trước."
Bị ảnh hưởng bởi dì Trương, lại nghe nhắc đến Lý Đồng, biết được quần áo trên người là của Lý Đồng nên nàng dễ dàng biết được ta và Lý Đồng đã sớm sinh hoạt cùng nhau, Liễu Mộng Yên khó tránh khỏi có chút không dễ chiu, muốn rút tay ra khỏi tay ta đi về.
Có điều hai tay Liễu Mộng Yên bị ta nắm chặt lấy, không thể rút ra nên nàng không thể rời đi, chỉ có thể đứng im ở đó.
" Mộng Yên, mấy nàng Lý Đồng sẽ về ngay bây giờ, chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau."
Ta hoàn toàn không để ý đến biểu tình tủi thân và nước mắt thương tâm của Liễu Mộng Yên, muốn nàng và Lý Đồng gặp mặt. Có một số việc sớm hay muộn đều phải đối mặt, có muốn trốn tránh cũng không được. Hơn nữa ta cũng không có ý định trốn tránh hoặc giấu diếm chuyện này, ta sẽ không giấu Lý Đồng chuyện gì cả.
Nói xong ta liền kéo Liễu Mộng Yên đi về phía phòng khách.
"A!"
Mới đi được hai bước, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Liễu Mộng Yên. Ta phát hiện ra nàng đang nhăn mặt, hai chân vô lực chỉ chút xíu nữa là ngã.
Đáng chết!
Vậy mà lại quên là Liễu Mộng Yên không tiện hành động, ta kéo nàng đi nhanh kích động đến viết thương mới phá thân, làm nàng không chịu được phải là lên một tiếng.
"Mộng yên, thực xin lỗi!"
Ta hối hận vô cùng, đau lòng không thôi, nhanh chóng quay người lại ôm lấy Mộng Yên sắp té ngã, khẽ vận Đế Thần Quyết. Ngay tức khắc một luồng khí ôn hòa đi vào cơ thể Mộng Yên, giảm bớt đau đớn của nàng.
"Mộng yên, cẩn thận."
Ta nhẹ nhàng giúp đỡ Mộng Yên đi đến chỗ sopha ngoài phòng khách, bởi vì do ta vô ý gây ra thương tổn nên Liễu Mộng Yên không thể kiên trì đòi về được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe ta phân phối.
"Ca, chúng ta đã trở lại."
Không lâu sau, mấy nàng Lý Đồng đã đi học về. Tiểu muội Lâm Ngọc Hân cùng tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Diệp từ xa nhìn thấy ta ở trong phòng khách, liền hướng ta hô lên.
"A, Mộng Yên tỷ tỷ!"
Ngọc Hân cùng Ngọc Điệp nhanh chóng phát hiện ra Liễu Mộng Yên liền từ đằng sau ôm lấy.
Ngọc Hân là cái đuôi của ta, bằng hữu của ta nàng dĩ nhiên biết được, huống chi là ta với Mộng Yên khá thân thiết. Về phần Nam Cung Ngọc Điệp thì không cần ta giới thiệu, nàng và Liễu Mộng Yên cũng sớm nhận ra nhau.
Ngọc Hân cùng Ngọc Điệp ngay lập tức nhào vào hai bên trái phải Liễu Mộng Yên, ôm lấy hai cánh tay nàng đặc biệt cao hứng. Nhất là Ngọc Hân, nàng từng hâm mộ dung nhan tuyệt thế và dáng người yểu điệu của Liễu Mộng yên từ rất lâu rồi.
" Mộng Yên tỷ tỷ, hơn một năm không gặp tỷ càng ngày càng đẹp ra. Ngọc Hân rất hâm mộ tỷ, lớn lên muội cũng muốn xinh đẹp giống như tỷ."
Ngọc Hân nhìn Liễu Mộng Yên hâm mộ không thôi, đặc biệt Liễu Mộng Yên trời sinh quyến rũ, hấp dẫn rất mạnh, đến cả nữ hài tử cũng ca ngợi không thôi.
" Mộng Yên tỷ tỷ, tỷ về nước sao không gọi điện cho muội ra sân bay đón."
Bên kia Ngọc Điệp cũng cao hứng nói, sau đó cùng với Ngọc Hân lập tức vây quanh Liễu Mộng Yên ríu rít.
" Mới một năm không gặp, không nghĩ tới tiểu cô nương của chúng ta đã lớn lên xnh đẹp như vậy."
Nhìn bóng dáng hai tiểu ma nữ, Liễu Mộng Yên cũng ngạc nhiên. Hai nàng lớn lên xinh đẹp quý phái, làm cho nữ nhân như nàng cũng phải hâm mộ.
Nữ nhân quả là kỳ quoái, tuổi trẻ hâm mộ thành thục, thành thục lại hâm mộ tuổi trẻ. Cuối cùng hai tiểu ma nữ vây quanh lấy Mộng Yên lải nhải nói chuyện, vất vả lắm mới có cơ hội cho Lý Đồng và Nam Cung Ngọc Điệp chào hỏi.
" Mộng Yên tỷ tỷ, quần áo trên người tỷ và Lý Đồng thật giống nhau như đúc, thật xinh đẹp."
Ngọc Hân rốt cục cũng phát hiện quần áo trên người Liễu Mộng Yên nhìn quen mắt, tò mò hỏi làm cho ta xấu hổ không thôi, lại làm cho Liễu Mộng Yên có miệng mà không biết trả lời ra sao.
"Đúng vậy, giống nhau như đúc, ta vừa rồi cũng rất ngạc nhiên."
Ta hấp tấp trả lời, lúc này đánh chết cũng không thể nói bộ quần áo này là của Lý Đồng. Nếu không theo như tính cách tiểu muội Ngọc Hân và tiểu ma nữ Ngọc Điệp, chắc chắn sẽ hỏi cho bằng được Liễu Mộng Yên vì sao lại mặc quần áo của Lý Đồng, mà cái này thì không thể trả lời được.
Bất quá, ta trả lời xong phải quay ngay sang nhìn Lý Đồng hối lỗi. Bởi lời nói dối của ta đối với Lý Đồng là vô dụng, nàng chắc chắn nhận ra quần áo Liễu Mộng Yên đang mặc là của mình.
Mà việc Liễu Mộng Yên mặc quần áo của nàng trên người, cộng với biểu tình kỳ quái của ta, người thông minh như Lý Đồng chắc chắn biết sự tình không đơn giản. Nhưng mà đã tới giờ ăn cơm, làm nữ chủ nhân nên Lý Đồng nhanh chóng mời mọi người vào bàn ăn.
" Chuẩn bị ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
" Mộng Yên tỷ tỷ, tỷ phải ngồi giữa ta và Ngọc Điệp."
Ngọc Hân và Ngọc Điệp vội vàng lôi kéo Liễu Mộng Yên về phía nhà ăn.
Lý Đồng nhìn thấy Liễu Mộng Yên hành động không thuận tiện, tự nhiên hiểu được nguyên nhân sự tình. Phương thức đi lại của Liễu Mộng Yên thì Lý đồng đã từng trải qua, trách không được ta lại nhìn về phía nàng tỏ ý xin lỗi.
Lý Đồng u oán trừng mắt nhìn ta liếc một cái, nhìn Liễu Mộng Yên các nàng đi về phía nhà ăn, đi đên bên cạnh ta hung hăng nhéo ta một cái. Nhưng rồi cuối cùng lại đem ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng đặt vào tay ta, để ta nắm lấy tay của nàng.
/1273
|