Mẹ! Anh ấy không cần con nữa . . . không cần con nữa!
Mẹ Hạ bị Hạ Hi Tuyền dọa sợ, con gái khóc nức nở nghẹn ngào như vậy bà chưa bao giờ thấy. Ngay cả lúc ly hôn thì cũng không khóc đến mức thế này. Mẹ Hạ đau lòng ôm con gái, vỗ nhè nhẹ lưng của cô.
Tiểu Hi, con nghe lời đi, con còn có mẹ, có Nguyên Bảo, có Phương Chính mà! Mẹ Hạ lẩm bẩm nói, ban đầu bà cũng khổ sở một lòng muốn tìm chết, nhưng không ngờ ông trời lại không thu nhận bà, để cho bà sống, không ngờ lại được gặp con gái. Bà đã từng gặp Phương Minh Vĩ, cậu ta là một chàng trai tốt, nếu quả thật có chuyện gì, thì chắc là phải có nguyên nhân thôi.
Hạ Hi Tuyền chỉ liều mạng khóc, còn mẹ Hạ thì cứ từ từ khuyên ở bên. Cho đến lúc Tiểu Mẫn xuống: Dì, chị, sao hai người không lên đi, Nguyên Bảo và Phương Chính nói con xuống xem hai người một chút đấy.
Lúc này, Hạ Hi Tuyền mới từ từ nín, để mẹ Hạ cùng Tiểu Mẫn đỡ xuống xe. Sau khi xuống xe, Hạ Hi Tuyền không còn sức lực tựa vào người Tiểu Mẫn, còn mẹ Hạ thì giúp cô xách hành lý ra ngoài.
Phương Chính và Nguyên Bảo đang chơi cờ ở phòng khách, nghe tiếng cửa mở, cũng vui mừng nhảy lên, hai đứa bọn chúng đã lâu rồi không gặp mẹ.
Mẹ, con rất nhớ mẹ! Nguyên Bảo thấy mẹ đi vào, nhào tới ôm chân Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền cúi thấp đầu, bởi vì khoảng cách xa, cho nên Nguyên Bảo không nhìn thấy hai mắt mẹ đỏ bừng. Hạ Hi Tuyền giơ tay lên sờ sờ đầu con gái, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Mẹ Hạ thấy con gái như vậy, kéo Nguyên Bảo ra: Nguyên Bảo ngoan, mẹ đã lái xe cả buổi chiều rồi, rất mệt, chúng ta để cho mẹ đi nghỉ trước đã, có được hay không?
Thấy Nguyên Bảo gật đầu, mẹ Hạ liền ra hiệu bảo Tiểu Mẫn đỡ Hạ Hi Tuyền về phòng. Đưa tay kéo tay Phương Chính ở bên cạnh: Phương Chính ngoan, dẫn em gái đi chơi, để bà ngoại đi xem mẹ thế nào nha!
Phương Chính nghe lời, cầm bàn tay nhỏ bé của em gái: Được ạ, bà ngoại, bà đi xem mẹ đi, con trông em gái! Hôm nay trông mẹ rất đau khổ.
Mẹ Hạ thu xếp xong hai đứa nhỏ, thì tới phòng xem con gái.
Hạ Hi Tuyền cuộn tròn thân mình nằm ở trên giường, ôm chăn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt trống rỗng, không có tiêu điểm. Mẹ Hạ ngồi xuống bên giường, dặn dò Tiểu Mẫn đi ra nấu cháo. Tiểu Mẫn gật đầu, nhẹ nhàng đi ra.
Hạ Hi Tuyền vẫn nhìn ngoài cửa sổ, mẹ Hạ không nói không rằng, cũng cứ yên lặng như vậy cùng với cô. Mấy phút sau, Hạ Hi Tuyền chợt ôm lấy hông của mẹ Hạ, cúi đầu. Mẹ Hạ vỗ lưng của cô, từng cái từng cái như lúc nhỏ vậy. Mà Hạ Hi Tuyền cứ như vậy dần dần chìm vào giấc ngủ. Đợi cô ngủ say, mẹ Hạ nhẹ nhàng đắp kín chăn cho con gái, rồi đi ra.
Khi Bà ngoại đưa em gái đi ngủ thì Phương Chính len lén chạy vào phòng mẹ. Nằm ở mép giường nhìn mắt sưng lên của mẹ, sau đó đưa bàn tay nhỏ ra vén những sợi tóc rơi trên mặt ra.
Lúc mẹ Hạ vào tới cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một đứa nhỏ lẳng lặng nằm ở mép giường trông chừng mẹ. Bỗng nhiên, nước mắt tràn ra, hồi đó bà bất chấp tất cả rời khỏi Tiểu Hi và Tiểu Thần nên có biết bao nhiêu khó khăn.
Phương Chính thấy bà ngoại đứng ở cửa, cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đi tới. Mẹ Hạ thấy cậu bé đi ra thì đóng cửa lại.
Đi tới phòng khách, Phương Chính mới lên tiếng hỏi: Bà ngoại, mẹ con sao vậy, con thấy mẹ rất buồn!
Mẹ Hạ khiếp sợ nhìn cậu bé trai năm tuổi trước mặt này, sao cái gì thằng bé cũng biết thế, vui mừng xoa đầu Phương Chính: Mẹ chỉ gặp phải một số chuyện, chỉ cần mẹ con nghĩ thông suốt thì sẽ không buồn nữa. Cho nên Phương Chính, con và Nguyên Bảo phải nghe lời đó nha, ngày mai chúng ta đều ở nhà cùng với mẹ có được không? Vốn là đã nói với tụi nhỏ ngày mai đến khu vui chơi chơi rồi, nhưng hiện tại đành để hôm nào vậy.
Vâng, chúng ta đều ở nhà với mẹ! Phương Chính ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm đó, mẹ Hạ qua xem Hạ Hi Tuyền thì phát hiện con gái bị bệnh, cả người nóng ran. Gọi bác sĩ của tòa nhà, bác sĩ kiểm tra hồi lâu, mới nói, chỉ là cảm nên bị sốt, truyền nước uống thuốc sẽ khỏe thôi. Lúc này, mẹ Hạ mới yên lòng lại, tiễn thầy thuốc.
Tiểu Mẫn đứng ở một bên nhìn Hạ Hi Tuyền, suy nghĩ một chút
/70
|