Sáng sớm, Hạ Hi Tuyền nhận được điện thoại của trường báo cô quay về dạy lại, Hạ Hi Tuyền đồng ý. Đối với công việc này, Hạ Hi Tuyền thực sự thích, cho dù trường nói thế nào, nhưng môi trường làm việc cũng như thời gian đều rất tự do.
Hạ Hi Tuyền đến phòng làm việc, đồng nghiệp vẫn nở nụ cười thân thiện với cô, Hạ Hi Tuyền cũng lễ phép cười đáp lại. Sau khi đi dạy ở trường mấy ngày, một chút lời đồn đại cũng không nghe thấy, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không tìm cô, nếu có gặp trên đường thì cũng vẫn chào hỏi như bình thường. Lúc Hạ Hi Tuyền nói chuyện này với Lý Hạ Thu, Lý Hạ Thu trêu chọc: Bây giờ, tư cách người dân cũng được đề cao như vậy rồi sao?!
Mà sau khi Tôn Kiêu trở về trường đi dạy, thì Hạ Hi Tuyền cảm thấy rất rõ phòng làm việc nhộn nhịp hơn so với trước kia. Trừ thỉnh thoảng phải chú ý cảm xúc của Tôn Kiêu ra, Hạ Hi Tuyền xong tiết học ở trường thì nán lại chút rồi về nhà như bình thường. Thời gian nhạt nhẽo trôi qua.
Còn Phương Vị Quốc, sau khi đón bạn già của mình tới bên cạnh, ngày ngày đều bị Mã Anh nhắc nhở, nói rằng con dâu muốn tìm ông tính sổ. Ba Phương bị người bạn già lải nhải mỗi ngày như vậy cũng có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại ngay cho đứa con trai của mình hỏi xem tình hình bây giờ chung sống với con dâu thế nào.
Vì vậy, tới ngày thứ 16 kể từ ngày Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ chia tay, khoảng 8 giờ tối, Phương Vị Quốc gọi điện thoại cho con trai. Chọn hôm nay bởi vì Phương Vị Quốc nghe phong thanh được là hôm nay Phương Minh Vĩ nghỉ phép, muốn hỏi thăm xem có phải con trai mình và con bé Hạ ở cùng nhau không.
Con đang ở đâu vậy? Phương Vị Quốc chờ điện thoại vừa kết nối thì hỏi ngay.
Phương Minh Vĩ cầm điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nhìn tài liệu, bên cạnh trong cái gạt tàn một đống tàn thuốc, trả lời: Phòng làm việc ạ.
Chậc, phòng làm việc á, không phải là con nghỉ phép ư, sao lại không ở cùng với vợ con thế? Phương Vị Quốc rất kinh ngạc, lấy hiểu biết của ông đối với con trai mình, thì bây giờ nhất định sẽ phải ở cùng với vợ nó chứ, dừng một chút lại hỏi: Hai đứa cãi nhau sao?
Không cãi nhau . . . bọn con chia tay rồi . . . Phương Minh Vĩ bình tĩnh nói ra sự thật.
Đầu điện thoại bên kia, ba Phương sau khi nghe thì tức giận: Nói hươu nói vượn . . . Rồi vỗ bàn một cái, mắng: Phương Minh Vĩ! Con là đồ chết tiệt, con nói cái gì đó, không phải nói năm nay có thể phục hôn sao?
Phương Minh Vĩ hoàn toàn có thể tưởng tượng ba mình tức giận thế nào, buông tài liệu trong tay xuống, lấy tay vuốt mặt, mới lên tiếng: Là do con ạ . . .
Nguyên nhân gì, con đừng nói với ba rằng con đã để ý cô gái khác rồi nha?!
Ba ơi . . . ba nói nhăng gì vậy? Con trai của ba là người như vậy sao, sáu năm con đều không thay đổi, mà vào lúc này lại bỗng để ý người khác ư?! Phương Minh Vĩ cao giọng.
Vậy đã xảy ra chuyện gì? Phương Minh Vĩ, ba nói con cũng là lãnh đạo một đơn vị, sao vừa nhắc tới chuyện tình cảm này lại bực tức như vậy? Còn là một Đoàn trưởng, con hãy mau báo cáo rõ ràng cho ba xem đã xảy ra chuyện gì? Theo thói quen, Phương Vị Quốc dùng ngón tay gõ bàn một cái, nói.
Ba, hồi đó con đồng ý chuyển khỏi Đại đội đặc công là có nguyên nhân. Phương Minh Vĩ dừng một chút rồi nói tiếp: Trước khi chuyển đi khoảng ba tháng, con đã tham gia một vụ án. Tới biên giới Vân Nam càn quét một nhóm buôn lậu ma túy. Nhóm buôn lậu ma túy đó, có vẻ như muốn trả thù mấy lần trước bị bắt giữ, nên lực lượng so với mấy lần trước đó mạnh hơn nhiều. Có người cấp dưới của con kinh nghiệm còn non, lần đầu tiên tham gia trận đấu súng thật đạn thật như vậy, có lẽ là chưa từng biết tới trường hợp như vậy. Người lính đó hôn mê ngay tại chỗ, con nhìn phản ứng của cậu ta, trong lòng chửi thầm. Rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta, dùng thân thể cản ba phát đạn cho người lính mới đó. Cũng may, ba viên đạn này cũng không trúng vào vị trí trí mạng, nên con mới thuận lợi kiên trì đến khi cuộc chiến này kết thúc, mà người lính mới được con dùng thân thể giúp mình cản đạn thì tỉnh lại ngay lúc con trúng đạn bị thương.”
Trận càn quét đó, Đơn vị đặc công một hy sinh một bị thương.
Biết được Phương Minh Vĩ bị thương, Hứa Khôn giận tím mặt, ngay tại bệnh viện móc khẩu súng ra dí lên đầu anh lính mới: Con mẹ nó, tôi thật muốn bắn một phát chết cậu, cậu có biết, cậu ấy chịu bao nhiêu vết thương súng đạn rồi không?
Người lính được Phương Minh Vĩ cứu tên Lý Đại Bằng, chờ Hứa Khôn bị người kéo ra ngoài thì Lý Đại Bằng quỳ trên mặt đất gào khóc.
Sau khi Phương Minh Vĩ từ phòng giải phẫu được đưa ra, sau hai giờ thì tỉnh, tất cả mọi người vây quanh anh, hỏi anh cảm thấy thế nào? Phương Minh Vĩ đảo mắt một vòng, trầm giọng hỏi: Đại Bằng đâu?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hứa Khôn không nhìn nổi: Ở bên ngoài ấy! Tên
Hạ Hi Tuyền đến phòng làm việc, đồng nghiệp vẫn nở nụ cười thân thiện với cô, Hạ Hi Tuyền cũng lễ phép cười đáp lại. Sau khi đi dạy ở trường mấy ngày, một chút lời đồn đại cũng không nghe thấy, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không tìm cô, nếu có gặp trên đường thì cũng vẫn chào hỏi như bình thường. Lúc Hạ Hi Tuyền nói chuyện này với Lý Hạ Thu, Lý Hạ Thu trêu chọc: Bây giờ, tư cách người dân cũng được đề cao như vậy rồi sao?!
Mà sau khi Tôn Kiêu trở về trường đi dạy, thì Hạ Hi Tuyền cảm thấy rất rõ phòng làm việc nhộn nhịp hơn so với trước kia. Trừ thỉnh thoảng phải chú ý cảm xúc của Tôn Kiêu ra, Hạ Hi Tuyền xong tiết học ở trường thì nán lại chút rồi về nhà như bình thường. Thời gian nhạt nhẽo trôi qua.
Còn Phương Vị Quốc, sau khi đón bạn già của mình tới bên cạnh, ngày ngày đều bị Mã Anh nhắc nhở, nói rằng con dâu muốn tìm ông tính sổ. Ba Phương bị người bạn già lải nhải mỗi ngày như vậy cũng có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại ngay cho đứa con trai của mình hỏi xem tình hình bây giờ chung sống với con dâu thế nào.
Vì vậy, tới ngày thứ 16 kể từ ngày Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ chia tay, khoảng 8 giờ tối, Phương Vị Quốc gọi điện thoại cho con trai. Chọn hôm nay bởi vì Phương Vị Quốc nghe phong thanh được là hôm nay Phương Minh Vĩ nghỉ phép, muốn hỏi thăm xem có phải con trai mình và con bé Hạ ở cùng nhau không.
Con đang ở đâu vậy? Phương Vị Quốc chờ điện thoại vừa kết nối thì hỏi ngay.
Phương Minh Vĩ cầm điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nhìn tài liệu, bên cạnh trong cái gạt tàn một đống tàn thuốc, trả lời: Phòng làm việc ạ.
Chậc, phòng làm việc á, không phải là con nghỉ phép ư, sao lại không ở cùng với vợ con thế? Phương Vị Quốc rất kinh ngạc, lấy hiểu biết của ông đối với con trai mình, thì bây giờ nhất định sẽ phải ở cùng với vợ nó chứ, dừng một chút lại hỏi: Hai đứa cãi nhau sao?
Không cãi nhau . . . bọn con chia tay rồi . . . Phương Minh Vĩ bình tĩnh nói ra sự thật.
Đầu điện thoại bên kia, ba Phương sau khi nghe thì tức giận: Nói hươu nói vượn . . . Rồi vỗ bàn một cái, mắng: Phương Minh Vĩ! Con là đồ chết tiệt, con nói cái gì đó, không phải nói năm nay có thể phục hôn sao?
Phương Minh Vĩ hoàn toàn có thể tưởng tượng ba mình tức giận thế nào, buông tài liệu trong tay xuống, lấy tay vuốt mặt, mới lên tiếng: Là do con ạ . . .
Nguyên nhân gì, con đừng nói với ba rằng con đã để ý cô gái khác rồi nha?!
Ba ơi . . . ba nói nhăng gì vậy? Con trai của ba là người như vậy sao, sáu năm con đều không thay đổi, mà vào lúc này lại bỗng để ý người khác ư?! Phương Minh Vĩ cao giọng.
Vậy đã xảy ra chuyện gì? Phương Minh Vĩ, ba nói con cũng là lãnh đạo một đơn vị, sao vừa nhắc tới chuyện tình cảm này lại bực tức như vậy? Còn là một Đoàn trưởng, con hãy mau báo cáo rõ ràng cho ba xem đã xảy ra chuyện gì? Theo thói quen, Phương Vị Quốc dùng ngón tay gõ bàn một cái, nói.
Ba, hồi đó con đồng ý chuyển khỏi Đại đội đặc công là có nguyên nhân. Phương Minh Vĩ dừng một chút rồi nói tiếp: Trước khi chuyển đi khoảng ba tháng, con đã tham gia một vụ án. Tới biên giới Vân Nam càn quét một nhóm buôn lậu ma túy. Nhóm buôn lậu ma túy đó, có vẻ như muốn trả thù mấy lần trước bị bắt giữ, nên lực lượng so với mấy lần trước đó mạnh hơn nhiều. Có người cấp dưới của con kinh nghiệm còn non, lần đầu tiên tham gia trận đấu súng thật đạn thật như vậy, có lẽ là chưa từng biết tới trường hợp như vậy. Người lính đó hôn mê ngay tại chỗ, con nhìn phản ứng của cậu ta, trong lòng chửi thầm. Rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta, dùng thân thể cản ba phát đạn cho người lính mới đó. Cũng may, ba viên đạn này cũng không trúng vào vị trí trí mạng, nên con mới thuận lợi kiên trì đến khi cuộc chiến này kết thúc, mà người lính mới được con dùng thân thể giúp mình cản đạn thì tỉnh lại ngay lúc con trúng đạn bị thương.”
Trận càn quét đó, Đơn vị đặc công một hy sinh một bị thương.
Biết được Phương Minh Vĩ bị thương, Hứa Khôn giận tím mặt, ngay tại bệnh viện móc khẩu súng ra dí lên đầu anh lính mới: Con mẹ nó, tôi thật muốn bắn một phát chết cậu, cậu có biết, cậu ấy chịu bao nhiêu vết thương súng đạn rồi không?
Người lính được Phương Minh Vĩ cứu tên Lý Đại Bằng, chờ Hứa Khôn bị người kéo ra ngoài thì Lý Đại Bằng quỳ trên mặt đất gào khóc.
Sau khi Phương Minh Vĩ từ phòng giải phẫu được đưa ra, sau hai giờ thì tỉnh, tất cả mọi người vây quanh anh, hỏi anh cảm thấy thế nào? Phương Minh Vĩ đảo mắt một vòng, trầm giọng hỏi: Đại Bằng đâu?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hứa Khôn không nhìn nổi: Ở bên ngoài ấy! Tên
/70
|