Tháng sáu là lúc sinh viên năm thứ tư tốt nghiệp, trong trường nơi nơi đều thấy sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp chụp hình. Hạ Hi Tuyền đi ở trường có khi cũng sẽ bị sinh viên lôi kéo chụp chung mấy kiểu, nhìn những khuôn mặt thanh xuân tràn trề tươi cười ấy, trong lòng Hạ Hi Tuyền có chút khổ sở, bây giờ họ vẫn rất đơn thuần, cũng chưa dính bao nhiêu hơi thở phù phiếm của xã hội. Có lẽ, những nụ cười ấy sẽ không xuất hiện ở phần đời sau này của họ!
Sinh viên năm thứ tư làm tiệc chia tay, chụp ảnh tốt nghiệp, rồi chỉ còn thiếu nhận tấm bằng tốt nghiệp mà thôi. Tôn Kiêu chủ nhiệm một lớp Kế toán năm thứ tư, có 80% học sinh đã tìm được công việc, còn lại mấy sinh viên cũng thi đậu nghiên cứu sinh, chỉ có một nữ sinh là chưa có việc.
Vì vậy, Tôn Kiêu ngày ngày lải nhải bên tai Hạ Hi Tuyền rằng sinh viên này kiến thức chuyên ngành vững vàng cỡ nào, chỉ có điều diện mạo không tốt, cầu xin Hạ Hi Tuyền nghĩ cách giúp cô bé ấy.
Hạ Hi Tuyền giận: Em giới thiệu cô bé ấy thẳng với chồng em không được sao! Ngày ngày lảm nhảm bên tai chị cái con khỉ khô ấy à!
Không phải là em cãi nhau với anh ấy sao? Đúng rồi, hôm nay em tới nhà chị ngủ ha ha . . .!
Hạ Hi Tuyền lườm cô ấy một cái, rồi lên lớp. Xong tiết học trở lại phòng làm việc, chỉ thấy Tôn Kiêu đứng ở bên cạnh bàn của cô, giơ túi to lên nở nụ cười nhìn cô. Hạ Hi Tuyền lướt qua cô ấy, ngồi vào ghế bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn điệu bộ này, hôm nay em muốn về cùng chị, đúng không? Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn cô gái cười vẻ nịnh hót đó, hỏi.
Tôn Kiêu xách túi lớn trong tay lên: Chị xem đi, đồ em đã thu dọn xong rồi!
Hạ Hi Tuyền đành đứng lên cầm túi đi ra ngoài, Tôn Kiêu vội vàng đi trước, ân cần mở cửa xe cho cô giáo Hạ, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.
Buổi tối, Hạ Hi Tuyền gọi cho Lý Hạ Thu, nói giới thiệu một người cho cô ấy.
Stop! Lý Hạ Thu vừa nghe giới thiệu người cho cô, thì lập tức nói ngừng: Em tuyên bố trước, thành viên của Hội sinh viên là em kiên quyết không cần ha ha . . .!
Hạ Hi Tuyền cười, biết cô ấy đang sợ cái gì: Yên tâm không phải trong Hội sinh viên, cô bé này dáng dấp thì bình thường, nhưng năng lực chuyên môn rất tốt, cũng đã tham gia mấy Dự án ở trường rồi, chỉ không biết ăn mặc thôi, cho nên nhờ em bồi dưỡng . . .
Vậy được, chị nói cô bé ấy hai ngày nữa qua đây đi! Lý Hạ Thu đồng ý.
Cúp điện thoại, Hạ Hi Tuyền gật đầu với Tôn Kiêu ở bên cạnh, ý bảo xong rồi.
Tôn Kiêu cầm tay Hạ Hi Tuyền, buồn bực hỏi: Tại sao Lý Hạ Thu không nhận tụi trong Hội sinh viên, theo lý thuyết thì những sinh viên ở Hội sinh viên so với những sinh viên bình thường mạnh mẽ hơn, giao tiếp cũng như năng lực làm việc có khi cũng giỏi hơn mấy lần ấy chứ.
Đúng là mạnh mẽ hơn một chút, thế nhưng chút năng lực thì những sinh viên khác cũng đều có, chỉ là bọn chúng cần phải rèn luyện một thời gian mới làm được việc, trước đây bọn chúng rất khiêm tốn làm việc vặt ở trong công ty, nên những người chủ doanh nghiệp cũng sử dụng chúng.
Sinh viên năm thứ tư làm tiệc chia tay, chụp ảnh tốt nghiệp, rồi chỉ còn thiếu nhận tấm bằng tốt nghiệp mà thôi. Tôn Kiêu chủ nhiệm một lớp Kế toán năm thứ tư, có 80% học sinh đã tìm được công việc, còn lại mấy sinh viên cũng thi đậu nghiên cứu sinh, chỉ có một nữ sinh là chưa có việc.
Vì vậy, Tôn Kiêu ngày ngày lải nhải bên tai Hạ Hi Tuyền rằng sinh viên này kiến thức chuyên ngành vững vàng cỡ nào, chỉ có điều diện mạo không tốt, cầu xin Hạ Hi Tuyền nghĩ cách giúp cô bé ấy.
Hạ Hi Tuyền giận: Em giới thiệu cô bé ấy thẳng với chồng em không được sao! Ngày ngày lảm nhảm bên tai chị cái con khỉ khô ấy à!
Không phải là em cãi nhau với anh ấy sao? Đúng rồi, hôm nay em tới nhà chị ngủ ha ha . . .!
Hạ Hi Tuyền lườm cô ấy một cái, rồi lên lớp. Xong tiết học trở lại phòng làm việc, chỉ thấy Tôn Kiêu đứng ở bên cạnh bàn của cô, giơ túi to lên nở nụ cười nhìn cô. Hạ Hi Tuyền lướt qua cô ấy, ngồi vào ghế bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn điệu bộ này, hôm nay em muốn về cùng chị, đúng không? Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu nhìn cô gái cười vẻ nịnh hót đó, hỏi.
Tôn Kiêu xách túi lớn trong tay lên: Chị xem đi, đồ em đã thu dọn xong rồi!
Hạ Hi Tuyền đành đứng lên cầm túi đi ra ngoài, Tôn Kiêu vội vàng đi trước, ân cần mở cửa xe cho cô giáo Hạ, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.
Buổi tối, Hạ Hi Tuyền gọi cho Lý Hạ Thu, nói giới thiệu một người cho cô ấy.
Stop! Lý Hạ Thu vừa nghe giới thiệu người cho cô, thì lập tức nói ngừng: Em tuyên bố trước, thành viên của Hội sinh viên là em kiên quyết không cần ha ha . . .!
Hạ Hi Tuyền cười, biết cô ấy đang sợ cái gì: Yên tâm không phải trong Hội sinh viên, cô bé này dáng dấp thì bình thường, nhưng năng lực chuyên môn rất tốt, cũng đã tham gia mấy Dự án ở trường rồi, chỉ không biết ăn mặc thôi, cho nên nhờ em bồi dưỡng . . .
Vậy được, chị nói cô bé ấy hai ngày nữa qua đây đi! Lý Hạ Thu đồng ý.
Cúp điện thoại, Hạ Hi Tuyền gật đầu với Tôn Kiêu ở bên cạnh, ý bảo xong rồi.
Tôn Kiêu cầm tay Hạ Hi Tuyền, buồn bực hỏi: Tại sao Lý Hạ Thu không nhận tụi trong Hội sinh viên, theo lý thuyết thì những sinh viên ở Hội sinh viên so với những sinh viên bình thường mạnh mẽ hơn, giao tiếp cũng như năng lực làm việc có khi cũng giỏi hơn mấy lần ấy chứ.
Đúng là mạnh mẽ hơn một chút, thế nhưng chút năng lực thì những sinh viên khác cũng đều có, chỉ là bọn chúng cần phải rèn luyện một thời gian mới làm được việc, trước đây bọn chúng rất khiêm tốn làm việc vặt ở trong công ty, nên những người chủ doanh nghiệp cũng sử dụng chúng.
/70
|