Lâm Minh gặp phải nguyền rủa của Thần Khí nhất tộc, trên người nữ nhân Giác hắn thấy được ngọc bội giống như đúc của thần nữ, không nghi ngờ chút nào Thần Khí nhất tộc có quan hệ lớn lao với thần nữ.
- Lâm Minh, nếu như không sai thì Thần Khí nhất tộc chính là tộc nhân của Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối, năm đó Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối cũng không phải một mình đi tới Thiên Diễn Tinh, mà là mang theo nhiều tộc nhân của nàng.
- Sau trận đại chiến mười vạn năm trước Hỗn Nguyên Thiên Tôn tiền bối cùng tộc nhân Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối đều tham gia đại chiến, bọn họ cũng theo Hỗn Nguyên Thiên Tôn tiền bối cùng Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối chết trận, tộc nhân của bọn họ cũng chết rất nhiều, nhưng mà tộc nhân không chết vẫn truyền thừa xuống dưới.
Mộ Thiên Tuyết nói ra suy đoán này Lâm Minh cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, Thần Khí nhất tộc gặp tai nạn, từ khi ra đời đã trúng nguyền rủa, mà nguyền rủa này hình thành dưới hình thức chú ấn lên người Thần Khí nhất tộc, tộc nhân Thần Khí nhất tộc mới ra đời một thời gian ngắn sẽ thừa nhận một loại đau đớn khiến người ta không chịu nổi, đau tận xương cốt! Hơn nữa theo tuổi trưởng thành thì thời gian đau đớn không có kéo dài, thời gian kéo dài càng dài khiến người ta đau chết.
Mặc dù người tu võ bị nguyền rủa bộc phát thì hiệu quả cũng rất có hạn, thời gian đã lâu bọn họ cũng bại trong nguyền rủa.
Bây giờ nhìn lại tám chín phần nguyền rủa chính là trới chú thần thuật của Huyết Sát Nguyên lưu lại.
Thậm chí có thể Huyền Tình Thiên Hậu vẫn lạc cũng có liên quan lớn lao tới trớ chú thần thuật, là đại năng dùng trớ chú thần thuật oanh giết Huyền Tình Thiên Hậu, nàng chưa chắc vẫn lạc nhưng mà tộc nhân của nàng thì bị liên lụy, hơn nữa còn mang nguyền rủa này kéo dài cả vạn năm.
- Lâm Minh, bất kể ngươi ngày sau có lực lượng vượt qua ta, cũng nhất định phải trở lại Thiên Diễn đại lục giải trừ nguyền rủa cho Thần Khí nhất tộc, xem như trả một chút ân tình cho Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối.
- Ừ, sư tỷ yên tâm, cho dù chỉ cần quan hệ tới Huyền Tình Thiên Hậu tiền bối thì ta cũng làm như vậy, năm đó ta bị Tu La thần quốc đuổi giết nếu không phải có Tích Bích tộc trưởng của Thần Khí nhất tộc mạo hiểm khai chiến với Tu La thần quốc, ta hiện tại sợ rằng đã chết trong tay Tu La Thần Hoàng Tư Đồ Hạo Thiên.
Lâm Minh là người trọng ân, Thần Khí nhất tộc có ân với hắn thì hắn không quên.
Mộ Thiên Tuyết vốn muốn tẩm liệm những thi thể thủy tinh này, tìm được chỗ an táng, nhưng mà thứ nghĩ xem bọn họ ở chỗ này cũng chưa chắc có nơi an nghỉ, có lẽ nơi này mới là nơi an toàn nhất.
- Ừ? Nơi đó là...
Đột nhiên Lâm Minh nói hắn phát hiện nơi này chứa nhiều hài cốt thủy tinh, hắn dựng lên một tấm đá lớn.
Tảng đá này cao một trượng rộng hai mươi trượng, thoạt nhìn giống như bàn đá lớn.
Trên bàn đá cắm đủ vũ khí.
Có kiếm, có đao, có chiến kích, có trường thương, còn có chuông, đỉnh chờ một pháp khí. Nhiều vũ khí như thế kém nhất cũng là linh khí, đừng nói ở Thiên Diễn đại lục, cho dù ở Thần Vực cũng là tài phú khổng lồ!
Lâm Minh thô sơ giản lược khẽ đếm thì có mấy ngàn vũ khí, tầng tầng lớp lớp ghim ở chung một chỗ tạo thành một cụm vũ khí lớn cắm ở trên tảng đá, Lâm Minh cảm giác bọn chúng giống như chiến sĩ đứng nghiêm, đang chờ ngày ra sa trường.
Trường diện trang nghiêm túc mục, làm cho người ra sinh ra cảm giác rung động.
Năm đó người nào đuổi theo Hỗn Nguyên Thiên Tôn tới đây?
Vũ khí của bọn họ nằm ở đây toàn bộ sao?
Có phải những xương khô trên đất?
Trong lòng Lâm Minh hiện ra nhiều loại ý niệm, hắn cảm giác nội tâm nặng nề, Vạn Cổ Ma Khanh hoàn toàn không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của Lâm Minh, đi vào trong đó hắn trải qua không phải là chiến đấu, mà là một khí ức đau buồn.
- Chúng ta đi thôi!
Yên lặng một hồi, Mộ Thiên Tuyết đột nhiên nói, Lâm Minh gật đầu, hai người cứ như vậy rời khỏi nơi đây.
Thời điểm đi tiếp Lâm Minh cảm nhận được sát khí.
Chung quanh là sát khí lạnh thấu xương.
Ở bên cạnh Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết từ trong Ma Phương không gian đi ra ngoài, cùng đi với Lâm Minh, khi Lâm Minh dừng lại thì nàng cũn dừng bước.
- Chúng ta đi vào tuyệt sát chi địa rồi!
Mộ Thiên Tuyết nói.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, nơi tuyệt sát chi địa này không biết do cái gì tạo thành, thoạt nhìn không giống trận pháp, chẳng lẽ là sát khí thiên nhiên tạo thành?
- Lâm Minh, tuyệt địa này là nơi môn nhân của Hỗn Nguyên Thiên Tôn và tộc nhân Thái Cổ Thần Tộc sau khi chết lưu lại đạo tràng, bao gồm binh mộ mà chúng ta vừa thấy, đây là nơi phát ra sát khí.
Mộ Thiên Tuyết suy đoán nguyên nhân tạo thành tuyệt địa.
Môn nhân của Hỗn Nguyên Thiên Tôn tất nhiên có nhiều người tài, bọn họ chỉ sợ chết đi công pháp, pháp tắc sở tu cũng không dễ dàng tiêu tán, ngưng tụ thành đạo tràng.
Cũng như Lâm Minh chết đi, Tà Thần Chi Thụ cùng hạt giống hỗn độn không dễ gì tiêu tán, mà là lưu lại ở thế giới bên ngoài, nếu như bị nhặt được cũng là bảo vật vô giá, mà nếu như không có bị người nhặt được nó vẫn diễn biến như cũ, thậm chí diễn biến thành tuyệt địa.
Tỷ như hạt giống hỗn độn, rất có thể thôn phệ đại lượng năng lượng thì biến thành vòng xoáy thời không, một khi võ giả tu vi không đủ tiến vào trong đó sẽ vĩnh viễn không ra được.
Hiện tại Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết bước vào tuyệt địa chính là tình huống như thế, nhưng mà tuyệt địa này do ngàn vạn đại năng sau khi chết tạo thành.
Vạn Cổ Ma Khanh vốn là một thế giới tự thành một phương, một khi tiến vào thì đừng nghĩ ra ngoài. Trừ chuyện đó trong Vạn Cổ Ma Khanh còn ẩn giấu nhiều nguy hiểm, những thứ nguy hiểm còn lại không nhiều, nhưng đối với võ giả Thiên Diễn đại lục thì cho dù là đệ nhất nhân cũng phải chết.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, mọi người tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh cũng có đi không về.
Mộ Thiên Tuyết cùng Lâm Minh sắc mặt ngưng trọng, cảm thấy vô cùng khó giải quyết, không cẩn thận bọn họ sẽ vẫn lạc.
- Lâm Minh. . . Thực lực của chúng ta không đủ xông ra ngoài.
Mộ Thiên Tuyết nói như vậy Lâm Minh gật đầu, nói
- Ta cũng vậy nghĩ như vậy, nhưng mà khí tức của bọn họ đã trải qua mười vạn năm, công pháp và pháp tắc do họ lĩnh ngộ đan vào ở chung một chỗ, đã diễn biến thành đường vân dại đao bao hàm toàn diện, mặc dù không phải người bố trí nhưng còn tinh diệu hơn trận pháp nhiều, một bước đi nhầm chính là vạn kiếp bất phục.
Lâm Minh từ tu di giới trung tùy ý lấy cực phẩm thánh khí ra, tùy ý ném vào một góc.
Ping!
Chỉ nghe tiếng giòn tan vang lên, một đạo hào quang màu xám quét qua thánh khí.
Đạo hào quang màu xám nhìn thì bình thường, nhưng mà khi Lâm Minh ném ra cực phẩm thánh khí vào thì thánh khí run lên, trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung.
Thấy một màn này Lâm Minh đã sớm có chuẩn bị trong lòng, cũng hít một hơi lãnh khí. Hủy diệt cực phẩm thánh khí, Lâm Minh cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng hắn quả quyết không làm được như hào quang màu xám, trong chớp mắt biến thánh khí thành tro bụi, tiêu tán không còn.
Cần bao nhiêu lực lượng?
Sợ rằng một chút cường giả Thánh Chủ cũng chưa hẳn làm được.
Hơn nữa này tuyệt sát chi địa này chỉ là một góc của băng sơn, nếu như tiếp tục đi tới thì hào quang màu xám càng ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể xuất hiện những thứ như tuyệt sát khí, đến lúc đó cho dù Thánh Chủ, Giới Vương tới đây cũng gặp nguy hiểm.
- Lâm Minh, năm đó môn nhân của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, tộc nhân Huyền Tình Thiên Hậu chỉ sợ không ít cường giả nửa bước Thiên Tôn, so sánh với Thiên Minh Tử còn mạnh hơn nhiều, hơn nữa người như thế không chỉ có một, nhân vật như thế sau khi chết uy lực đạo tràng có thể nghĩ, Đại Giới Giới Vương cũng gặp nguy hiểm.
Mộ Thiên Tuyết nói những thứ này, Lâm Minh làm sao không biết, hắn không có bối rối, tâm tư suy tư một lát, nói với Mộ Thiên Tuyết:
- Người của Hỗn Nguyên Thiên Tôn cùng Huyền Tình Thiên Hậu chắc không có ý lưu lại thứ này làm hại hậu nhân, bọn họ chẳng qua chỉ muốn bảo vệ nơi này, chúng ta không phải địch nhân trong nhận định của bọn họ, có lẽ lợi dụng điểm này rời khỏi đây thôi.
/2473
|