Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y chạy vào trong, nhìn thấy Bạch Lâu thần sắc hờ hững, tựa như không bị Cảnh Diệu Phong ảnh hưởng. Miêu Tiêu Bắc lại gần gọi, “Bạch Lâu…”
Vừa kêu một tiếng, Bạch Lâu đã hung hăng xoay đầu liếc xéo một cái.
Bị một con quỷ liếc xéo, Miêu Tiêu Bắc bất giác nổi da gà, thấp giọng nói, “Tôi không biết lại trùng hợp như vậy…”
Bạch Lâu nhìn hắn, “Khó trách lại trông như ăn trộm.”
“Hắn có thể gây phiền phức gì cho anh không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần cẩn thận gì không?”
Bạch Lâu cười lạnh lùng, “Tôi là quỷ, cần cẩn thận cái gì.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, cảm thấy Cảnh Diệu Phong đã làm một chuyện vô cùng không tốt, khiến cho Bạch Lâu bị tổn thương sâu sắc.
Phong Tiểu Vũ và Đa Mị đứng vây quanh chiếc giường, dùng khăn lau bùn dính trên mặt Hạ Nguyệt. Răng nanh trong miệng đã biến mất, nhưng môi vẫn bị thương, tuy còn ngất xỉu nhưng làn da đã hồng hào trở lại.
“Đúng là rất đáng thương.” Bà chủ Tôn lắc đầu, “Phải là một cô bé có cuộc sống an nhàn vui vẻ chứ không phải chịu khổ như thế này.”
“Sau khi tỉnh lại hẳn là còn trí nhớ đi?” Lam Minh có chút lo lắng.
“Cái này khó nói lắm.” Bạch Lâu bắt mạch cho Hạ Nguyệt.
“Lam Minh, nhìn cổ đi.” Miêu Tiêu Bắc chỉ cổ Hạ Nguyệt, trên đó có một vòng dấu răng chứ không phải chỉ có hai dấu.
“Hả?” Lam Minh và Bạch Lâu đều sửng sốt — Đây là bị con gì cắn?
“Dấu răng này phải là một vòng răng nanh đi?” Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị run lên, “Trông như quái vật.”
“Trông rất giống thi thể của quỷ hút máu đã biến dị hoàn chỉnh lần trước.”
Cảnh Diệu Phong từ bên ngoài bước vào, hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ lại hơi run rẩy, hai mắt muốn nhìn Hạ Nguyệt nhưng lại không thể tự chủ hướng về Bạch Lâu.
Lam Minh ở một bên suy nghĩ, “Có bao nhiêu chiếc răng?”
“Mười hai, chia đều như mặt đồng hồ.” Cảnh Diệu Phong nói xong, bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Bạch Lâu.
Miêu Tiêu Bắc nhìn ánh mắt của hắn, lại nhớ tới cảm giác đêm hôm qua, hắn đột nhiên hiểu được, cảm giác đó gọi là… nhớ.
“Tiêu Bắc.”
Bạch Lâu hoàn toàn không để ý tới sự có mặt của Cảnh Diệu Phong, xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cho cô bé chút máu của cậu đi.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Của tôi?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Máu của cậu dùng để giải độc còn hiệu quả hơn cả huyết thanh, bây giờ cô bé sốt rất cao, xem ra là đang đấu tranh với dòng máu của quỷ hút máu trong cơ thể, đừng để sau khi giải trừ bệnh độc, cô bé lại từ con người biến thành quỷ hút máu.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc cầm con dao lên, “Bao nhiêu thì đủ?” Nói xong liền kề dao vào cổ tay.
Lam Minh lập tức cản lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Vài giọt là đủ rồi, chẳng lẽ cậu muốn tự sát?”
Miêu Tiêu Bắc không cắt nữa, nếu nói muốn cứu người, ít nhất cũng phải dùng tới 200CC máu chứ nhỉ. Đang nghĩ ngợi, cánh tay đã bị Lam Minh kéo tới bên người Hạ Nguyệt.
Bà chủ Tôn nhẹ nhàng bóp miệng Hạ Nguyệt.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay mình đau nhói, Lam Minh dùng móng tay đâm vào đầu ngón tay hắn… Vài giọt máu tươi chảy ra, nhỏ vào miệng Hạ Nguyệt.
“Ưm…” Bà chủ Tôn đột nhiên hít một hơi, “Cảm giác rất ngon.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy không được tự nhiên, Lam Minh đưa ngón tay hắn tới bên miệng liếm máu. Miêu Tiêu Bắc cả kinh, lập tức muốn rút tay về, trong lòng nghĩ, Lam Minh xem nhiều phim truyền hình quá rồi sao? Sao lại…
Nhưng hắn tất nhiên không thể cản được Lam Minh, Lam Minh ngậm ngón tay Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy hơi xót… Lam Minh hút một cái.
“Ừm…” Lam Minh vô cùng thỏa mãn, đưa mặt lại gần, nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Muốn… ăn em ghê.”
Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, Phong Danh Vũ không có ở đây, Lam Minh bán hủ cho ai coi? Sau đó lại đột nhiên nghe thấy tiếng bà chủ Tôn say mê nói, “Oa… Manh quá! Tôi cho mấy bộ quần áo đó luôn!”
Miêu Tiêu Bắc dường như nghe thấy tiếng Phong Danh Vũ vang lên đâu đây, “Bắc Bắc, hủ nữ có ở khắp mọi nơi.”
Miêu Tiêu Bắc đỡ trán.
“Yên tâm đi.” Bạch Lâu lại bắt mạch cho Hạ Nguyệt, “Tình trạng của cô bé đã ổn định lại, chờ cô bé tỉnh lại, chắc là sẽ không để lại di chứng mất trí nhớ hay trí lực thoái hóa linh tinh.”
“Bị quỷ hút máu cắn đáng sợ vậy sao?” Phong Tiểu Vũ có chút căng thẳng.
“Cũng không phải là đáng sợ, mà là con người không nên bị cuốn vào loại virus này.” Bà lão Tôn lắc đầu, “Gần đây chỉ vì chuyện này mà có rất nhiều người chết.”
“Đúng rồi!” Phong Tiểu Vũ đột nhiên có câu hỏi, “Nếu nói người đã chết, hồn phách có thể trở thành quỷ, vậy tại sao không thấy hồn ma ở ngoài đường?”
“Cậu tưởng là có nhiều người chấp nhận trở thành quỷ lắm à?” Lam Minh cười ảm đạm, “Làm người tốt bao nhiêu, sau khi chuyển thế đầu thai, được sinh ra trong một gia đình ấm cúng, có lẽ còn có anh chị em, cho dù khốn đốn hay chiến tranh, cũng tốt hơn rất nhiều so với những cô hồn dã quỷ một mình cô đơn sống hơn ngàn năm.”
“Đúng ha.” Phong Tiểu Vũ nghe xong, cảm thấy rất kinh hãi, nếu là hắn, hắn thà chọn trở thành tro bụi còn hơn là thành ma bay bay khắp nơi.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, sắc mặt Cảnh Diệu Phong bây giờ còn trắng hơn lúc nãy, áy náy nhìn Bạch Lâu.
“Bây giờ ít nhất có thể chứng minh cô bé không phải là hung thủ, mà là người bị hại, đúng không?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, tựa như đang giúp hắn giải vây, thay đổi đề tài.
“Ừ.” Cảnh Diệu Phong phục hồi tinh thần gật gật đầu, bây giờ hắn không hề có tâm trí muốn điều tra vụ án, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Bạch Lâu, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bước tới bên cạnh Bạch Lâu, “Bạch?”
Bạch Lâu không để ý tới hắn, cầm tách trà lên uống.
Cảnh Diệu Phong nhìn hắn, lại tới gần thêm, “Tiểu Lâu?”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhướn mày — Á à, quan hệ có vẻ thân mật lắm nha? Tiểu Lâu luôn…
Bạch Lâu vẫn như trước, không thèm đếm xỉa, giống như Cảnh Diệu Phong không hề tồn tại.
Mọi người cảm thấy xấu hổ thay cho Cảnh Diệu Phong, nhưng mà hắn lại không hề nổi giận, ngược lại còn hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm Bạch Lâu, “Là em thật sao? Em vẫn chưa quên anh?”
Bạch Lâu chỉ ngồi uống trà, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Mau lựa quần áo đi rồi còn về.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ gật đầu, mau lẹ chọn hai bộ cho Cổ Lỗ Y rồi về nhà.
“Đưa Hạ Nguyệt về luôn hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Lam Minh liếc mắt nhìn Cảnh Diệu Phong, “Hay cậu muốn đưa cô bé về cảnh cục?”
“Các anh đưa về đi.” Cảnh Diệu Phong nói, trong lòng hắn chỉ nghĩ được một điều, chỉ cần người ở EX, hắn có thể tới tra án, sẽ có cơ hội gặp Bạch Lâu! Gặp lại nhau sau một ngàn năm, sao hắn có thể để người ấy chạy trốn nữa, hắn còn rất nhiều điều muốn nói.
Lam Minh mỉm cười, cảm thấy câu chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Mọi người bế Hạ Nguyệt ra xe, đặt ở ghế sau xe Bạch Lâu, Bạch Lâu lái xe, Phong Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái.
Còn Cảnh Diệu Phong thì ngồi trong xe Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc ngồi ở ghế phó lái.
Mọi người cùng lái xe quay về EX.
Xe vừa mới lăn bánh, Phong Tiểu Vũ đã lên tiếng hỏi, “Bạch Lâu nè, cái tên Cảnh…”
Còn chưa hỏi xong đã thấy Bạch Lâu liếc mắt, Phong Tiểu Vũ cả kinh ôm lấy Đa Mị không dám lên tiếng nữa.
Ở chiếc xe bên kia, không khí càng quỷ dị hơn.
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn vào kính chiếu hậu, hắn thấy Cảnh Diệu Phong đang dựa vào cửa xe, nhìn xe của Bạch Lâu, ánh mắt kia, tựa như vô cùng nhớ nhung cũng cực kì thương xót.
Miêu Tiêu Bắc không rõ, Cảnh Diệu Phong không phải kẻ thù của Bạch Lâu ư? Sao lại trông như tình nhân bị thất lạc nhiều năm thế?
“Cậu với Bạch Lâu có quan hệ gì?” Lam Minh chợt lên tiếng hỏi.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh — Anh hỏi thiệt hả! Thiệt đó hả! Sao thẳng thắn quá vậy, quả nhiên là thần ma!
Cảnh Diệu Phong trầm mặc, đốt điếu thuốc, một lúc sau mới nói, “Một ngàn năm trước là người yêu…”
“Anh đã làm chuyện gì mà Bạch Lâu ghi hận cả ngàn năm cũng không chịu đầu thai?” Miêu Tiêu Bắc nhịn không được tò mò, rốt cuộc cũng hỏi.
Cảnh Diệu Phong im lặng một lúc lâu, chỉ nói, “Tôi nợ em ấy rất nhiều, còn sống là tốt rồi.”
“Cậu vì muốn nhớ rõ Bạch Lâu là ai nên cũng phải trả giá rất đắt đi hả.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Làm giao dịch với ác ma?”
“Có thể xem là một nửa.” Cảnh Diệu Phong cười khổ.
“Một nửa?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Một nửa có thể là vì tôi giết rất nhiều ma quỷ, oán khí trên người quá nặng, cho nên bản thân cũng trở thành ma.” Cảnh Diệu Phong lộ vẻ sầu thảm lắc lắc đầu, “Một ngàn năm trôi qua, nếu không phải vì luyến tiếc em ấy, tôi đã sớm hóa thành tro tàn, cũng may, em ấy vẫn còn tồn tại.”
“Nhưng mà, có lẽ Bạch Lâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Không sao.” Cảnh Diệu Phong cười cười, “Chỉ cần còn sống là được.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, nhìn Cảnh Diệu Phong cười thỏa mãn qua kính chiếu hậu, cảm khái… Xem ra hắn đã là một chuyện vô cùng tồi tệ với Bạch Lâu ở một ngàn năm trước.
Miêu Tiêu Bắc gác chân, một tay nâng cằm khẽ thở dài, đám quái vật của EX chất chứa quá nhiều bí mật a.
…
Ngay lúc này, ở trước cửa trường học.
Tiêu Hoa và Khiết Liêu cùng ngồi trong xe chờ.
Khiết Liêu gác chân lên kính chắn gió, có chút nhàm chán hỏi, “Ngồi trong xe làm con khỉ khô gì? Vào đó giết quách cho rồi không phải nhanh hơn sao?”
“Cậu bớt thô lỗ giùm tôi đi.” Tiêu Hoa bất mãn nhìn hắn, “Giết hắn, nhưng hắn vẫn ở hình dạng con người, cậu muốn ở tù chắc?”
“Xí.” Khiết Liêu gác tay lên lưng ghế, “Tôi sẽ biến hắn thành tro tàn.”
Tiêu Hoa liếc mắt, “Không có não!”
“Hả?” Khiết Liêu nhướn mày, lộ ra răng nanh, trong lòng nghĩ, người này không muốn sống nữa?
Tiêu Hoa cảnh cáo trừng mắt nhìn, “Dùng tài hùng biện, không được động tay động chân!”
Khiết Liêu cười, “Anh muốn tôi cắn anh?”
Tiêu Hoa bình tĩnh lắc đầu, “Không phải! Không được dùng bạo lực!”
Khiết Liêu tới gần, mỉm cười, “Vậy anh muốn tôi hôn anh?”
Tiêu Hoa trầm mặc một lúc lâu, “Lúc cậu hiện nguyên hình, cậu có thể liếm tay tôi.”
“Anh xem ông đây là chó à?” Khiết Liêu tức giận.
Tiêu Hoa đột nhiên nhớ tới mấy con sói con hôm trước được cho ăn no nên biến thành người, trên đầu có hai lỗ tai sói trông rất đáng yêu, nhưng mà Khiết Liêu không có, nghĩ nghĩ, hắn xoay mặt nhìn lên đầu của Khiết Liêu.
“Gì vậy?” Khiết Liệu bị hắn nhìn chằm chằm tới sợ.
Tiêu Hoa thất vọng phát hiện không có lỗ tai nhỏ, lỗ tai của Khiết Liêu chỉ nhọn hơn người bình thường chút xíu thôi.
“Sao lại tỏ ra thất vọng?” Khiết Liêu bất mãn, “Anh muốn tôi cắn anh thật à?”
“Xuỵt!” Tiêu Hoa đột nhiên chỉ về phía trước, “Ra rồi!”
Khiết Liêu xoay đầu nhìn, trước cổng trường có rất nhiều học sinh ùa ra, hình như tới giờ tan học. Bây giờ là buổi sáng, đại khái là vừa học xong hai tiết đầu nên có thời gian nghỉ ngơi, có rất nhiều học sinh ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Trần Vũ đang đứng trước một tiệm bán hot dog, còn rất nhiệt tình mua cho học sinh ăn.
“Cái tên này còn rất có nhân duyên.” Khiết Liêu khinh thường bĩu môi.
“Tất nhiên, bây giờ hắn là anh hùng của đám học sinh. Thời nay, giữa học sinh và giáo viên tồn tại khoảng cách rất lớn, mà một thầy giáo lại có thể xá mình bảo vệ học sinh, tất nhiên trong trường sẽ để ý, mà truyền thông sẽ càng để ý hơn.” Nói xong, Tiêu Hoa chỉ về phía phóng viên đang mai phục, “Có nhìn thấy không?”
“Xí…” Khiết Liêu rất bất mãn, “Cái tên này cho là có phóng viên đi theo thì sẽ không có ai dám đụng? Đêm xuống ông đây sẽ tới tiễn hắn lên chầu ông bà sớm!”
“Drake kia là hấp huyết quỷ vương?” Tiêu Hoa đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Khiết Liêu nhún vai, “Là một tên cáo già.”
“Hắn rất lợi hại?” Tiêu Hoa hỏi.
Khiết Liêu cười lạnh lùng, “Trước mắt, hắn là một trong những quý tộc ít ỏi của quỷ hút máu, quý tộc bọn họ rất lợi hại, đặc biệt hắn còn mang dòng máu thuần khiết!”
“Vậy so với cậu, ai mạnh hơn?” Tiêu Hoa không sợ chết, lên tiếng hỏi.
“Haha.” Khiết Liêu cười, “Nếu không tính tới âm mưu quỷ kế, tôi chính là siêu hỗn huyết, trên đời này ngoại trừ Lam Minh là siêu cấp thần ma, chẳng ai có thể mạnh hơn tôi.”
“Vậy quỷ hút máu biến dị, cho dù hắn là kẻ mang mầm bệnh, hay đã biến dị, nhưng hắn vẫn là quỷ hút máu đúng không?” Tiêu Hoa hỏi, “Nếu Drake là quỷ hút máu cực mạnh, tại sao không tự mình thanh lý môn hộ? Mà phải giao cho cậu và Lam Minh, cậu có nghĩ tới chuyện này chưa? Cậu tùy tiện đi tìm Trần Vũ, coi chừng bị biến thành chuột bạch!”
“Sách.” Khiết Liêu hung hăng trừng mắt, người này sao lại đáng ghét như vậy.
Hai người lại nhìn một lúc, Tiêu Hoa chợt nhíu mày, “Mấy đứa nhóc kia… sao lại ăn nhiều vậy?”
“Trong độ tuổi phát triển mà, tất nhiên phải ăn nhiều.” Khiết Liêu nhún vai, “Không có gì kì lạ.”
“Không phải.” Tiêu Hoa vỗ vai Khiết Liêu, “Nhìn kỹ đi, cô bé kia đã ăn ba cái hot dog rồi, loại hot dog này, con gái bình thường không thể ăn hết một cái, cho dù là dạ dày lớn cũng sẽ không ăn ba cái liên tục như thế, cậu nhìn đi, cô bé còn đang khóc nữa!”
Khiết Liêu quan sát kỹ, cũng thấy không đúng, Trần Vũ đột nhiên xoay đầu nhìn về phía bọn họ mỉm cười, sau đó xoay người bước vào trường, mà đám học sinh thì vẫn đứng ăn không ngừng, một cái rồi lại thêm một cái. Ngay cả người bán hàng cũng bắt đầu thấy không bình thường, muốn kêu dừng nhưng bọn họ lại giống như phát điên.
“Chết rồi!” Tiêu Hoa muốn xuống xe nhưng Khiết Liêu giữ lại, “Ở đây có giới truyền thông, anh cũng xem như là người nổi tiếng, đừng có tự dấn thân vào!”
“Nhưng mà bọn nhỏ…” Tiêu Hoa nhíu mày.
“Yên tâm, không thấy có người chạy lại cản rồi đó sao, không lâu sau sẽ có xe cảnh sát với xe cứu thương tới, con nít ăn nhiều thì đi nhiều là xong chứ gì, không sao đâu.” Khiết Liêu nói xong, lạnh lùng cười, vươn tay nhéo cằm Tiêu Hoa, “Tên đầu gỗ này, anh thích con nít lắm à?”
Tiêu Hoa xấu hổ, gạt tay hắn ra, đẩy đẩy kính, “Chủ nghĩa nhân đạo thôi.”
Không lâu sau, người của phòng y tế chạy ra, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng có mặt, nhóm học sinh không gặp nguy hiểm gì, chỉ ăn quá nhiều không thể chịu nổi, các bác sĩ chỉ đưa tới bệnh viện kiểm tra.
Thấy hiện trường càng ngày càng nhiều người, Tiêu Hoa khởi động xe rời đi, Khiết Liêu xoay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Vũ đứng trước cổng trường, mỉm cười với hắn.
“Cái thằng cha đó!” Khiết Liêu liếm liếm răng nanh, “Đúng là khó ưa!”
Vừa kêu một tiếng, Bạch Lâu đã hung hăng xoay đầu liếc xéo một cái.
Bị một con quỷ liếc xéo, Miêu Tiêu Bắc bất giác nổi da gà, thấp giọng nói, “Tôi không biết lại trùng hợp như vậy…”
Bạch Lâu nhìn hắn, “Khó trách lại trông như ăn trộm.”
“Hắn có thể gây phiền phức gì cho anh không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần cẩn thận gì không?”
Bạch Lâu cười lạnh lùng, “Tôi là quỷ, cần cẩn thận cái gì.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, cảm thấy Cảnh Diệu Phong đã làm một chuyện vô cùng không tốt, khiến cho Bạch Lâu bị tổn thương sâu sắc.
Phong Tiểu Vũ và Đa Mị đứng vây quanh chiếc giường, dùng khăn lau bùn dính trên mặt Hạ Nguyệt. Răng nanh trong miệng đã biến mất, nhưng môi vẫn bị thương, tuy còn ngất xỉu nhưng làn da đã hồng hào trở lại.
“Đúng là rất đáng thương.” Bà chủ Tôn lắc đầu, “Phải là một cô bé có cuộc sống an nhàn vui vẻ chứ không phải chịu khổ như thế này.”
“Sau khi tỉnh lại hẳn là còn trí nhớ đi?” Lam Minh có chút lo lắng.
“Cái này khó nói lắm.” Bạch Lâu bắt mạch cho Hạ Nguyệt.
“Lam Minh, nhìn cổ đi.” Miêu Tiêu Bắc chỉ cổ Hạ Nguyệt, trên đó có một vòng dấu răng chứ không phải chỉ có hai dấu.
“Hả?” Lam Minh và Bạch Lâu đều sửng sốt — Đây là bị con gì cắn?
“Dấu răng này phải là một vòng răng nanh đi?” Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị run lên, “Trông như quái vật.”
“Trông rất giống thi thể của quỷ hút máu đã biến dị hoàn chỉnh lần trước.”
Cảnh Diệu Phong từ bên ngoài bước vào, hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ lại hơi run rẩy, hai mắt muốn nhìn Hạ Nguyệt nhưng lại không thể tự chủ hướng về Bạch Lâu.
Lam Minh ở một bên suy nghĩ, “Có bao nhiêu chiếc răng?”
“Mười hai, chia đều như mặt đồng hồ.” Cảnh Diệu Phong nói xong, bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Bạch Lâu.
Miêu Tiêu Bắc nhìn ánh mắt của hắn, lại nhớ tới cảm giác đêm hôm qua, hắn đột nhiên hiểu được, cảm giác đó gọi là… nhớ.
“Tiêu Bắc.”
Bạch Lâu hoàn toàn không để ý tới sự có mặt của Cảnh Diệu Phong, xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cho cô bé chút máu của cậu đi.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Của tôi?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Máu của cậu dùng để giải độc còn hiệu quả hơn cả huyết thanh, bây giờ cô bé sốt rất cao, xem ra là đang đấu tranh với dòng máu của quỷ hút máu trong cơ thể, đừng để sau khi giải trừ bệnh độc, cô bé lại từ con người biến thành quỷ hút máu.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc cầm con dao lên, “Bao nhiêu thì đủ?” Nói xong liền kề dao vào cổ tay.
Lam Minh lập tức cản lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Vài giọt là đủ rồi, chẳng lẽ cậu muốn tự sát?”
Miêu Tiêu Bắc không cắt nữa, nếu nói muốn cứu người, ít nhất cũng phải dùng tới 200CC máu chứ nhỉ. Đang nghĩ ngợi, cánh tay đã bị Lam Minh kéo tới bên người Hạ Nguyệt.
Bà chủ Tôn nhẹ nhàng bóp miệng Hạ Nguyệt.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay mình đau nhói, Lam Minh dùng móng tay đâm vào đầu ngón tay hắn… Vài giọt máu tươi chảy ra, nhỏ vào miệng Hạ Nguyệt.
“Ưm…” Bà chủ Tôn đột nhiên hít một hơi, “Cảm giác rất ngon.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy không được tự nhiên, Lam Minh đưa ngón tay hắn tới bên miệng liếm máu. Miêu Tiêu Bắc cả kinh, lập tức muốn rút tay về, trong lòng nghĩ, Lam Minh xem nhiều phim truyền hình quá rồi sao? Sao lại…
Nhưng hắn tất nhiên không thể cản được Lam Minh, Lam Minh ngậm ngón tay Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy hơi xót… Lam Minh hút một cái.
“Ừm…” Lam Minh vô cùng thỏa mãn, đưa mặt lại gần, nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Muốn… ăn em ghê.”
Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, Phong Danh Vũ không có ở đây, Lam Minh bán hủ cho ai coi? Sau đó lại đột nhiên nghe thấy tiếng bà chủ Tôn say mê nói, “Oa… Manh quá! Tôi cho mấy bộ quần áo đó luôn!”
Miêu Tiêu Bắc dường như nghe thấy tiếng Phong Danh Vũ vang lên đâu đây, “Bắc Bắc, hủ nữ có ở khắp mọi nơi.”
Miêu Tiêu Bắc đỡ trán.
“Yên tâm đi.” Bạch Lâu lại bắt mạch cho Hạ Nguyệt, “Tình trạng của cô bé đã ổn định lại, chờ cô bé tỉnh lại, chắc là sẽ không để lại di chứng mất trí nhớ hay trí lực thoái hóa linh tinh.”
“Bị quỷ hút máu cắn đáng sợ vậy sao?” Phong Tiểu Vũ có chút căng thẳng.
“Cũng không phải là đáng sợ, mà là con người không nên bị cuốn vào loại virus này.” Bà lão Tôn lắc đầu, “Gần đây chỉ vì chuyện này mà có rất nhiều người chết.”
“Đúng rồi!” Phong Tiểu Vũ đột nhiên có câu hỏi, “Nếu nói người đã chết, hồn phách có thể trở thành quỷ, vậy tại sao không thấy hồn ma ở ngoài đường?”
“Cậu tưởng là có nhiều người chấp nhận trở thành quỷ lắm à?” Lam Minh cười ảm đạm, “Làm người tốt bao nhiêu, sau khi chuyển thế đầu thai, được sinh ra trong một gia đình ấm cúng, có lẽ còn có anh chị em, cho dù khốn đốn hay chiến tranh, cũng tốt hơn rất nhiều so với những cô hồn dã quỷ một mình cô đơn sống hơn ngàn năm.”
“Đúng ha.” Phong Tiểu Vũ nghe xong, cảm thấy rất kinh hãi, nếu là hắn, hắn thà chọn trở thành tro bụi còn hơn là thành ma bay bay khắp nơi.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, sắc mặt Cảnh Diệu Phong bây giờ còn trắng hơn lúc nãy, áy náy nhìn Bạch Lâu.
“Bây giờ ít nhất có thể chứng minh cô bé không phải là hung thủ, mà là người bị hại, đúng không?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, tựa như đang giúp hắn giải vây, thay đổi đề tài.
“Ừ.” Cảnh Diệu Phong phục hồi tinh thần gật gật đầu, bây giờ hắn không hề có tâm trí muốn điều tra vụ án, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Bạch Lâu, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bước tới bên cạnh Bạch Lâu, “Bạch?”
Bạch Lâu không để ý tới hắn, cầm tách trà lên uống.
Cảnh Diệu Phong nhìn hắn, lại tới gần thêm, “Tiểu Lâu?”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhướn mày — Á à, quan hệ có vẻ thân mật lắm nha? Tiểu Lâu luôn…
Bạch Lâu vẫn như trước, không thèm đếm xỉa, giống như Cảnh Diệu Phong không hề tồn tại.
Mọi người cảm thấy xấu hổ thay cho Cảnh Diệu Phong, nhưng mà hắn lại không hề nổi giận, ngược lại còn hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm Bạch Lâu, “Là em thật sao? Em vẫn chưa quên anh?”
Bạch Lâu chỉ ngồi uống trà, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Mau lựa quần áo đi rồi còn về.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ gật đầu, mau lẹ chọn hai bộ cho Cổ Lỗ Y rồi về nhà.
“Đưa Hạ Nguyệt về luôn hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Lam Minh liếc mắt nhìn Cảnh Diệu Phong, “Hay cậu muốn đưa cô bé về cảnh cục?”
“Các anh đưa về đi.” Cảnh Diệu Phong nói, trong lòng hắn chỉ nghĩ được một điều, chỉ cần người ở EX, hắn có thể tới tra án, sẽ có cơ hội gặp Bạch Lâu! Gặp lại nhau sau một ngàn năm, sao hắn có thể để người ấy chạy trốn nữa, hắn còn rất nhiều điều muốn nói.
Lam Minh mỉm cười, cảm thấy câu chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Mọi người bế Hạ Nguyệt ra xe, đặt ở ghế sau xe Bạch Lâu, Bạch Lâu lái xe, Phong Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái.
Còn Cảnh Diệu Phong thì ngồi trong xe Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc ngồi ở ghế phó lái.
Mọi người cùng lái xe quay về EX.
Xe vừa mới lăn bánh, Phong Tiểu Vũ đã lên tiếng hỏi, “Bạch Lâu nè, cái tên Cảnh…”
Còn chưa hỏi xong đã thấy Bạch Lâu liếc mắt, Phong Tiểu Vũ cả kinh ôm lấy Đa Mị không dám lên tiếng nữa.
Ở chiếc xe bên kia, không khí càng quỷ dị hơn.
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn vào kính chiếu hậu, hắn thấy Cảnh Diệu Phong đang dựa vào cửa xe, nhìn xe của Bạch Lâu, ánh mắt kia, tựa như vô cùng nhớ nhung cũng cực kì thương xót.
Miêu Tiêu Bắc không rõ, Cảnh Diệu Phong không phải kẻ thù của Bạch Lâu ư? Sao lại trông như tình nhân bị thất lạc nhiều năm thế?
“Cậu với Bạch Lâu có quan hệ gì?” Lam Minh chợt lên tiếng hỏi.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh — Anh hỏi thiệt hả! Thiệt đó hả! Sao thẳng thắn quá vậy, quả nhiên là thần ma!
Cảnh Diệu Phong trầm mặc, đốt điếu thuốc, một lúc sau mới nói, “Một ngàn năm trước là người yêu…”
“Anh đã làm chuyện gì mà Bạch Lâu ghi hận cả ngàn năm cũng không chịu đầu thai?” Miêu Tiêu Bắc nhịn không được tò mò, rốt cuộc cũng hỏi.
Cảnh Diệu Phong im lặng một lúc lâu, chỉ nói, “Tôi nợ em ấy rất nhiều, còn sống là tốt rồi.”
“Cậu vì muốn nhớ rõ Bạch Lâu là ai nên cũng phải trả giá rất đắt đi hả.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Làm giao dịch với ác ma?”
“Có thể xem là một nửa.” Cảnh Diệu Phong cười khổ.
“Một nửa?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Một nửa có thể là vì tôi giết rất nhiều ma quỷ, oán khí trên người quá nặng, cho nên bản thân cũng trở thành ma.” Cảnh Diệu Phong lộ vẻ sầu thảm lắc lắc đầu, “Một ngàn năm trôi qua, nếu không phải vì luyến tiếc em ấy, tôi đã sớm hóa thành tro tàn, cũng may, em ấy vẫn còn tồn tại.”
“Nhưng mà, có lẽ Bạch Lâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Không sao.” Cảnh Diệu Phong cười cười, “Chỉ cần còn sống là được.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, nhìn Cảnh Diệu Phong cười thỏa mãn qua kính chiếu hậu, cảm khái… Xem ra hắn đã là một chuyện vô cùng tồi tệ với Bạch Lâu ở một ngàn năm trước.
Miêu Tiêu Bắc gác chân, một tay nâng cằm khẽ thở dài, đám quái vật của EX chất chứa quá nhiều bí mật a.
…
Ngay lúc này, ở trước cửa trường học.
Tiêu Hoa và Khiết Liêu cùng ngồi trong xe chờ.
Khiết Liêu gác chân lên kính chắn gió, có chút nhàm chán hỏi, “Ngồi trong xe làm con khỉ khô gì? Vào đó giết quách cho rồi không phải nhanh hơn sao?”
“Cậu bớt thô lỗ giùm tôi đi.” Tiêu Hoa bất mãn nhìn hắn, “Giết hắn, nhưng hắn vẫn ở hình dạng con người, cậu muốn ở tù chắc?”
“Xí.” Khiết Liêu gác tay lên lưng ghế, “Tôi sẽ biến hắn thành tro tàn.”
Tiêu Hoa liếc mắt, “Không có não!”
“Hả?” Khiết Liêu nhướn mày, lộ ra răng nanh, trong lòng nghĩ, người này không muốn sống nữa?
Tiêu Hoa cảnh cáo trừng mắt nhìn, “Dùng tài hùng biện, không được động tay động chân!”
Khiết Liêu cười, “Anh muốn tôi cắn anh?”
Tiêu Hoa bình tĩnh lắc đầu, “Không phải! Không được dùng bạo lực!”
Khiết Liêu tới gần, mỉm cười, “Vậy anh muốn tôi hôn anh?”
Tiêu Hoa trầm mặc một lúc lâu, “Lúc cậu hiện nguyên hình, cậu có thể liếm tay tôi.”
“Anh xem ông đây là chó à?” Khiết Liêu tức giận.
Tiêu Hoa đột nhiên nhớ tới mấy con sói con hôm trước được cho ăn no nên biến thành người, trên đầu có hai lỗ tai sói trông rất đáng yêu, nhưng mà Khiết Liêu không có, nghĩ nghĩ, hắn xoay mặt nhìn lên đầu của Khiết Liêu.
“Gì vậy?” Khiết Liệu bị hắn nhìn chằm chằm tới sợ.
Tiêu Hoa thất vọng phát hiện không có lỗ tai nhỏ, lỗ tai của Khiết Liêu chỉ nhọn hơn người bình thường chút xíu thôi.
“Sao lại tỏ ra thất vọng?” Khiết Liêu bất mãn, “Anh muốn tôi cắn anh thật à?”
“Xuỵt!” Tiêu Hoa đột nhiên chỉ về phía trước, “Ra rồi!”
Khiết Liêu xoay đầu nhìn, trước cổng trường có rất nhiều học sinh ùa ra, hình như tới giờ tan học. Bây giờ là buổi sáng, đại khái là vừa học xong hai tiết đầu nên có thời gian nghỉ ngơi, có rất nhiều học sinh ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Trần Vũ đang đứng trước một tiệm bán hot dog, còn rất nhiệt tình mua cho học sinh ăn.
“Cái tên này còn rất có nhân duyên.” Khiết Liêu khinh thường bĩu môi.
“Tất nhiên, bây giờ hắn là anh hùng của đám học sinh. Thời nay, giữa học sinh và giáo viên tồn tại khoảng cách rất lớn, mà một thầy giáo lại có thể xá mình bảo vệ học sinh, tất nhiên trong trường sẽ để ý, mà truyền thông sẽ càng để ý hơn.” Nói xong, Tiêu Hoa chỉ về phía phóng viên đang mai phục, “Có nhìn thấy không?”
“Xí…” Khiết Liêu rất bất mãn, “Cái tên này cho là có phóng viên đi theo thì sẽ không có ai dám đụng? Đêm xuống ông đây sẽ tới tiễn hắn lên chầu ông bà sớm!”
“Drake kia là hấp huyết quỷ vương?” Tiêu Hoa đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Khiết Liêu nhún vai, “Là một tên cáo già.”
“Hắn rất lợi hại?” Tiêu Hoa hỏi.
Khiết Liêu cười lạnh lùng, “Trước mắt, hắn là một trong những quý tộc ít ỏi của quỷ hút máu, quý tộc bọn họ rất lợi hại, đặc biệt hắn còn mang dòng máu thuần khiết!”
“Vậy so với cậu, ai mạnh hơn?” Tiêu Hoa không sợ chết, lên tiếng hỏi.
“Haha.” Khiết Liêu cười, “Nếu không tính tới âm mưu quỷ kế, tôi chính là siêu hỗn huyết, trên đời này ngoại trừ Lam Minh là siêu cấp thần ma, chẳng ai có thể mạnh hơn tôi.”
“Vậy quỷ hút máu biến dị, cho dù hắn là kẻ mang mầm bệnh, hay đã biến dị, nhưng hắn vẫn là quỷ hút máu đúng không?” Tiêu Hoa hỏi, “Nếu Drake là quỷ hút máu cực mạnh, tại sao không tự mình thanh lý môn hộ? Mà phải giao cho cậu và Lam Minh, cậu có nghĩ tới chuyện này chưa? Cậu tùy tiện đi tìm Trần Vũ, coi chừng bị biến thành chuột bạch!”
“Sách.” Khiết Liêu hung hăng trừng mắt, người này sao lại đáng ghét như vậy.
Hai người lại nhìn một lúc, Tiêu Hoa chợt nhíu mày, “Mấy đứa nhóc kia… sao lại ăn nhiều vậy?”
“Trong độ tuổi phát triển mà, tất nhiên phải ăn nhiều.” Khiết Liêu nhún vai, “Không có gì kì lạ.”
“Không phải.” Tiêu Hoa vỗ vai Khiết Liêu, “Nhìn kỹ đi, cô bé kia đã ăn ba cái hot dog rồi, loại hot dog này, con gái bình thường không thể ăn hết một cái, cho dù là dạ dày lớn cũng sẽ không ăn ba cái liên tục như thế, cậu nhìn đi, cô bé còn đang khóc nữa!”
Khiết Liêu quan sát kỹ, cũng thấy không đúng, Trần Vũ đột nhiên xoay đầu nhìn về phía bọn họ mỉm cười, sau đó xoay người bước vào trường, mà đám học sinh thì vẫn đứng ăn không ngừng, một cái rồi lại thêm một cái. Ngay cả người bán hàng cũng bắt đầu thấy không bình thường, muốn kêu dừng nhưng bọn họ lại giống như phát điên.
“Chết rồi!” Tiêu Hoa muốn xuống xe nhưng Khiết Liêu giữ lại, “Ở đây có giới truyền thông, anh cũng xem như là người nổi tiếng, đừng có tự dấn thân vào!”
“Nhưng mà bọn nhỏ…” Tiêu Hoa nhíu mày.
“Yên tâm, không thấy có người chạy lại cản rồi đó sao, không lâu sau sẽ có xe cảnh sát với xe cứu thương tới, con nít ăn nhiều thì đi nhiều là xong chứ gì, không sao đâu.” Khiết Liêu nói xong, lạnh lùng cười, vươn tay nhéo cằm Tiêu Hoa, “Tên đầu gỗ này, anh thích con nít lắm à?”
Tiêu Hoa xấu hổ, gạt tay hắn ra, đẩy đẩy kính, “Chủ nghĩa nhân đạo thôi.”
Không lâu sau, người của phòng y tế chạy ra, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng có mặt, nhóm học sinh không gặp nguy hiểm gì, chỉ ăn quá nhiều không thể chịu nổi, các bác sĩ chỉ đưa tới bệnh viện kiểm tra.
Thấy hiện trường càng ngày càng nhiều người, Tiêu Hoa khởi động xe rời đi, Khiết Liêu xoay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Vũ đứng trước cổng trường, mỉm cười với hắn.
“Cái thằng cha đó!” Khiết Liêu liếm liếm răng nanh, “Đúng là khó ưa!”
/177
|