Lam Minh mang Hạ Nguyệt về tới EX, khi bước vào trong thì thấy Long Tước đang chải lông cánh cho Sishir. Tối hôm qu Sishir ngồi chơi vói đám sói con, lúc đi ngủ thì kêu cả người cứ ngứa ngáy, còn bị cắn da nổi nốt đỏ… Long Tước lập tức nhảy dựng — Ve chó!
Cho nên, tối hôm qua Long Tước đã mang Sishir và bầy sói con, nhét vào phòng tắm tắm cho sạch sẽ.
Sau đó còn lấy mền gối drap giường đem đi giặt, hút bụi toàn bộ.
Có điều lúc nãy Sishir nói vẫn còn ngứa, Long Tước lại kéo hắn vào phòng tắm tắm thêm lần nữa, bây giờ đang ngồi chải lông cho đôi cánh xinh đẹp của hắn.
Tình trạng của Hạ Nguyệt đã chuyển tốt, mọi người đưa cô vào phòng nghỉ, khi Long Tước nhìn thấy Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong, hắn liền cảm thấy giữa bọn họ chắc hẳn đã trải qua một câu chuyện rất dài.
“Tiểu Vũ.” Phong Danh Vũ cọ cọ Phong Tiểu Vũ hỏi, “Người này là ai?”
Phong Tiểu Vũ kể lại cho Phong Danh Vũ nghe, mắt cô lập tức sáng lên, “Ồ? Tra công?”
“Tra công là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc ngồi bên kia mở to mắt hỏi.
“Ha ha.” Phong Danh Vũ che miệng cười, “Câu chuyện càng ngày càng trở nên đặc sắc, ngược tra công là điều tôi thích nhất ~”
Long Tước lấy một chút da ở vết cắn trên cổ Hạ Nguyệt, sau đó rút một ít máu, đưa cho Lam Minh, “Tìm cha già kia nhờ phân tích đi.”
“Frank?” Lam Minh lập tức lắc đầu, “Không đi, cha già đó chưa chết sao?”
“Không những còn sống nhăn răng mà càng ngày càng hứng thú với anh.” Long Tước cười nói, “Anh đi tìm ông ta có vẻ tốt hơn, tiết kiệm được tiền, chắc ông ta chỉ cần một sợi tóc của anh thôi, không cần tốn tiền.”
“Lỡ ông ta dùng sợi tóc của tôi tạo ra nhân bản thì biết làm sao?” Lam Minh lắc đầu liên tục.
Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi, “Ai vậy?”
“Là một nhà khoa học kì lạ.” Long Tước nói, “Rất giống một người trong phim ảnh.”
“Frank?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt, “Chính là ông già điên dùng xác chết tạo thành con người?”
“Haha.” Long Tước cười nói, “Rất nhiều năm trước có một tác giả hình như tên là Tuyết Lai tới phỏng vấn Frank, sau đó viết về một nhà khoa học kì dị, người thật việc thật.”
“Thật sự có chuyện đó?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt.
“Ừm… Tóm lại thì chuyện đó cũng chỉ là một chi tiết ông ta ghi trong bản ghi chép thực nghiệm của mình.” Long Tước nhún vai, “Hành vi khủng khiếp của ông ta không chỉ có cái đó thôi đâu.”
Lam Minh nhíu mày, “Bây giờ ông ta đang ở đâu?”
“Ở một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương.” Long Tước sờ cằm, “Nếu nhớ không lầm thì tên của hòn đảo đó là đảo Ác Ma, ở thế chiến thứ hai, hình như ông ta có nhặt được một quân hạm, đem về làm biệt thự.”
“Ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ cảm thấy rất thần kỳ, có thể đi du lịch luôn!
“Khi gặp ổng rồi để xem cậu có còn dám phát ngôn câu đó không.” Lam Minh bất đắc dĩ, “Đầu óc của ông ta có vấn đề.”
“Tại sao ông ta lại có hứng thú với anh?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Bởi vì tôi đẹp!” Lam Minh trả lời.
Tất cả cùng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, ra vẻ không tin.
“Là vì ở trên người Lam Minh có rất nhiều câu đố ông ta không thể nghiên cứu thấu đáo.” Long Tước sờ cằm, “Nhưng mà vấn đề là tới đó bằng cách nào? Có thể sẽ gặp phiền phức, còn phải có phi cơ, sau đó tiếp đất ở gần hải đảo…”
“Tôi có phi cơ tư nhân.” Phong Danh Vũ đột nhiên lên tiếng, “Vừa cạn vừa nước.”
Mọi người nhướn mày — Tốt quá!
“Định là dẫn mọi người đi xem, nhưng nếu hôm nay cần dùng tới thì vừa lúc luôn.” Phong Danh Vũ mang mọi người tới sân bay nhỏ ở ngoại thành.
Trong một kho hàng thật lớn, mọi người nhìn thấy một phi cơ cỡ trung, trên cánh được phun sơn kí hiệu EX.
“Oa, ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ không nhịn được tán thưởng.
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu.
“Bên trong còn có phòng tắm, phòng ngủ, giường ngủ lớn lắm đó!” Mắt Phong Danh Vũ sáng lấp lánh, “Có thể ở độ cao một ngàn mét làm một vài chuyện yêu thích! Nhưng mà tôi chưa kiếm được phi công chuyên nghiệp.” Phong Danh Vũ có chút buồn rầu, “Bởi vì không có phi công nào đẹp trai hết.”
Mọi người im lặng, phi công chỉ cần có kỹ thuật tốt là được rồi, đẹp trai làm cái giống gì, có xài được đâu.
“Tôi lái cho.” Cảnh Diệu Phong đột nhiên lên tiếng.
Tất cả cùng xoay đầu, “Anh/cậu biết lái máy bay?”
Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Tôi đã từng lái máy bay tham gia thế chiến thứ hai, lúc đó tôi là phi công bên quân đồng minh.”
“Oa… Vậy anh cũng được xem là cựu chiến binh rồi?” Phong Tiểu Vũ khâm phục nhìn Cảnh Diệu Phong, vẫn còn sống để hưởng thụ hòa bình a.
Danh sách đi đợt này được chốt lại gồm có Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc, Cổ Lỗ Y, Phong Tiểu Vũ, Đa Mị, còn có Bạch Lâu… Phi công là Cảnh Diệu Phong.
Bạch Lâu vốn không muốn đi nhưng trong lòng không ngăn được tò mò, với lại Long Tước cũng nói, những cuốn sách ở chỗ Frank hầu như không còn xuất bản nữa, Bạch Lâu lập tức động tâm.
Quay về nhà thu dọn hành lý đơn giản, mọi người cùng lên máy bay, xuất phát.
Lam Minh ngồi ở ghế phó cơ trưởng, học Cảnh Diệu Phong cách lái máy bay, hắn có khả năng học tập siêu nhân, khiến cho hắn có thể dễ dàng bắt đầu.
Trong cabin xa hoa, ghế ngồi cũng không được sắp xếp như máy bay bình thường, mà là được bố trí thành phòng khách, có sô pha, còn có máy tính, TV.
Phong Tiểu Vũ ngồi trên thảm lông, ôm Đa Mị xem TV, hắn tìm được bộ phim nói về nhà khoa học kì dị, vừa xem vừa nói, “Tiêu Bắc, anh có biết không, nhà khoa học kì dị có thể được xem là bộ phim kinh dị sớm nhất trong lịch sử.”
“Bây giờ nhìn như kịch bản, hóa trang cũng lạ lùng.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, dùng hai ngón tay cù cù Cổ Lỗ Y đang nằm trên chân.
Cổ Lỗ Y thoải mái nằm lăn ra, cái đuôi vung vung, miệng lầm bầm.
Bạch Lâu lên mạng tìm tài liệu về đảo Ác Ma, nhưng không có chút manh mối nào, hòn đảo này quá nhỏ, nên cũng không được biểu thị trên bản đồ.
Lộ trình rất dài, phải bay hơn sáu tiếng, lúc trời chạng vạng máy bay mới đáp xuống biển, chạy chừng 1 tiếng sau mới tới được hòn đảo.
Mọi người chuẩn bị đèn pin, mang balo có đủ thứ linh tinh chuẩn bị xuống tàu, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có cần mang vũ khí không?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, còn có thanh kiếm dài trong tay Cảnh Diệu Phong chẳng biết lấy đâu ra, chắc là đủ an toàn rồi đi?
Mọi người xuống tàu, đặt chân lên đảo Ác Ma.
So với cái tên, khung cảnh chiều tà ở đây đẹp không tả xiết. Rừng cây rậm rạp, nước biển xanh thẳm, trên mặt biển là những con chim biển bay dập dìu.
“Cha già kia chả biết ở cái xó nào.” Lam Minh không kiên nhẫn nhìn xung quanh, như là đang tìm gì đó, miệng thì hùng hùng hổ hổ nói, “Cửa nẻo cũng chả có luôn!”
Sau khi phân rõ phương hướng, mọi người cùng tiến vào rừng cây, đi trên con đường nhỏ uốn lượn.
“Hồi hộp ghê.” Phong Tiểu Vũ khẽ nói với Miêu Tiêu Bắc, “Y như vào nhà ma vậy á.”
Mọi người đi dạo trong rừng một hồi, trời cũng đã bắt đầu tối, vẫn không hề tìm được manh mối gì, đừng nói tòa nhà hay lâu đài, ngay cả hang động còn không thấy.
“Có khi nào tính sai rồi không?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Ở vùng này có nhiều hòn đảo lắm.”
“Căn bản là không.” Lam Minh nhếch mép cười, “Tôi đã ngửi thấy mùi thối nát trên người ông ta từ xa rồi, chắc là vì trữ quá nhiều thi thể.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng cởi nút áo, túm lấy Lam kéo ra, “Lam… Gọi tên người mày sùng bái nhất đi!”
Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên, có một con rồng lớn màu xanh thoát ra khỏi cơ thể Lam Minh, bay lên không trung kêu to vài tiếng… Trong nháy mắt, cuồng phong như gào thét.
“Ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ cầm camera trong tay, trước khi đi Phong Danh Vũ đã dặn, quay được thứ tốt sẽ có thưởng!
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Thả Lam ra như vậy, lỡ nó bay đi luôn thì sao?”
Lam Minh cười khẽ, “Nó chịu đi thì tốt rồi.”
Miêu Tiêu Bắc không rõ, Lam lượn vài vòng trên không trung rồi cũng lại trở về với Lam Minh, tất cả khôi phục lại trạng thái yên tĩnh ban đầu.
“Bây giờ làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Ở đây chờ hả?”
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Nếu đếm tới ba mà ông ta còn chưa xuất hiện thì chúng ta đi, sai nơi rồi.”
Hắn vừa dứt lời liền nghe Cảnh Diệu Phong nói, “Tới rồi!”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không nghe thấy gì, ngay cả Đa Mị cũng không có phản ứng.
Lam Minh mỉm cười, “Không hổ là kẻ diệt ma, năng lực này chắc hẳn phải khổ luyện mới có được đi.”
Cảnh Diệu Phong không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Bạch Lâu, từ sau khi xuống máy bay, hắn chưa từng dời ánh mắt đi.
Bạch Lâu lúc này hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vô tình ánh mắt hai người chạm nhau.
Bạch Lâu lập tức nhìn đi chỗ khác, Cảnh Diệu Phong lại tỏ ra kinh hỉ, tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Lâu.
Phong Tiểu Vũ đột nhiên lại cảm thấy, hình như Cảnh Diệu Phong rất si tình.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng động truyền ra từ trong rừng, cây cối hai bên tẻ ra, có một thân ảnh to lớn vọt ra ngoài, có tiếng người hét lên, “Lam Minh đại nhân! Là Lam Minh đại nhân ư? Á! My God!”
Giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy có một con vật rất to lớn trông vô cùng kì lạ phóng tới trước mặt.
Mọi người mở to mắt, đây là một con không rõ đặc tính có ba đầu, hình thể thì trông như ngựa, nhưng nhìn cũng giống trâu rừng, rất to… Cổ ngắn, lồng ngực lớn, phía trên là ba cái đầu, tất cả đều là đầu chó, thè lưỡi thở hồng hộc.
“A. Đây là chó địa ngục có ba đầu trong truyền thuyết?” Phong Tiểu Vũ nhảy dựng, “Em thấy nó trong One Piece rồi nè.”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vô cùng bội phục Phong Tiểu Vũ, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới những thứ vô bổ, còn là trong những tình uống mà mọi người không hề nghĩ tới.
“Lam Minh đại nhân!” Trên lưng con chó ba đầu, có một ông già hói đầu râu bạc mập mạp, ông nhảy xuống đất, mắt đeo kính, trên người mặc áo blouse trắng, sau khi nhảy xuống lập tức lăn tới chỗ Lam Minh, “Lam Minh đại nhân, hãy cho tôi được thực nghiệm trên thân thể của ngài… Ái da!”
Ông vừa mới bổ nhào tới đã bị Lam Minh vung chân đá bay.
“Ngô.” Ông lão bị ngã chỏng vó, Miêu Tiêu Bắc lo lắng có khi nào bị thương chỗ nào không.
“Lam… Lam Minh đại nhân!” Ông lão đứng dậy, vừa định nhào tới đã nghe Lam Minh cười nói, “Frank, ông chưa hết à?”
“Khụ khụ.” Ông lão có tên là Frank lập tức đứng thẳng, ho khan một tiếng, hành lễ với Lam Minh, “Lam Minh đại nhân, my God, chúc mừng ngài giải trừ phong ấn quay lại nhân thế.”
“Không có gì đáng chúc mừng.” Lam Minh nói, “Cho mượn phòng thí nghiệm chút đi, có vài thứ muốn nhờ ông phân tích.”
“Có vài thứ?” Frank nheo mắt lại, “Vậy cho tôi một cọng tóc vàng cao quý sang trọng của ngài được không?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, ông lão này thật kì lạ, Phong Tiểu Vũ lại gần thấp giọng nói, “Bắc Bắc, ông già này, hình như bị biến thái!”
Lam Minh nhíu mày, “Xem kết quả phân tích của ông trước đã.”
“Haha, mời vào trong, Lam Minh đại nhân, xin ngài hãy để lại chút tế bào và lông tóc ở phòng thí nghiệm của tôi! Tôi rất yêu ngài!”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, toàn thân nổi da gà, đương nhiên, người nổi da gà nhiều hơn chắc hẳn là Lam Minh, mọi người rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lam Minh nhất quyết không chịu đi gặp Frank.
“Frank.” Lam Minh hỏi, “Ông biết bao nhiêu về bệnh độc của quỷ hút máu?”
Frank hơi sửng sốt, “Đây là bí mật vốn không thể tiết lộ, nhưng nếu người hỏi là Lam Minh đại nhân thì tôi sẽ nói.”
“Bệnh độc có bí mật?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Ừ.” Frank gật đầu, “Tôi đã từng được bá tước Mel Lynk ủy thác điều tra chuyện này, sau khi tra được kết quả, bá tước đã dặn tôi không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ khiến cho quỷ hút máu, nhất là quý tộc của quỷ hút máu bị tai ương ngập đầu!”
“Mel Lynk?” Vẻ mặt Phong Tiểu Vũ sùng bái, “Tên đẹp quá, không biết có Bathory và Akasha không nhỉ?”
“Hai người đó bây giờ chắc là đang ở trong một xã hội thượng lưu nào đó kiếm ăn từ mấy anh đẹp trai đi.” Frank trả lời, dọa Phong Tiểu Vũ phải mở to mắt — Có thiệt sao? Muốn gặp mấy nữ quỷ đó quá, manh!
“Có bí mật gì vậy?” Bạch Lâu hỏi.
“Thật ra bệnh độc của quỷ hút máu, thời điểm sớm nhất được gọi là virus A.” Frank mang mọi người ra khỏi rừng rậm, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, ở phía trước có một tòa lâu đài, thoạt nhìn cực kì hùng vĩ, giống như trong truyền thuyết — Đó chính là một chiếc quân hạm, ở trước cửa còn dùng ngư lôi làm trang sức.
“Nó có nổ không?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng.
“Không cần lo, tôi đã xử lý nó rồi.” Frank cười đáp, hỏi Lam Minh, “Vị mỹ nhân có siêu năng lực này là ai?”
Lam Minh cười cười, “Thầy tế tối cao.”
“Nga?!” Frank vô cùng kinh ngạc, “Đây chính là thầy tế gần nhất với thần linh trong truyền thuyết? Quả nhiên có cảm giác vô cùng cao quý.”
“Virus A đó thế nào?” Cảnh Diệu Phong thúc giục Frank nói tiếp.
“À.” Frank gật đầu, “Virus F trên thực tế là biến hóa từ virus A mà thành, chỉ tốn năm tháng để tiến hóa.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, “Virus có thể tiến hóa? Còn nhanh như vậy sao?”
“Đúng vậy, càng về sau, tốc độ càng nhanh!” Frank trả lời, “Nhưng mà sau khi tới F, virus liền đình trệ không tiếp tục phát triển, rồi Mel Lynk đại nhân và Drake đại nhân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của nó, bảo tôi nghiên cứu ra huyết thanh cứu mạng, virus F đã bị diệt sạch, trước mắt không còn tồn tại loại virus này nữa, một khi có người ngẫu nhiên bị nhiễm bệnh, cũng có thể tiêm huyết thanh vào trị liệu. Thật ra căn bệnh cũng không đáng sợ, bởi vì chúng chỉ tiến hóa tới giai đoạn F, không thể tiến hóa nữa.”
Frank vừa nói xong, mọi người lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau Lam Minh mới hỏi, “Nếu vượt qua mức đó thì sao?”
“Vậy thì đáng sợ lắm đó!” Frank lắc lắc đầu, “Sẽ tạo ra một tai họa lớn!”
Cho nên, tối hôm qua Long Tước đã mang Sishir và bầy sói con, nhét vào phòng tắm tắm cho sạch sẽ.
Sau đó còn lấy mền gối drap giường đem đi giặt, hút bụi toàn bộ.
Có điều lúc nãy Sishir nói vẫn còn ngứa, Long Tước lại kéo hắn vào phòng tắm tắm thêm lần nữa, bây giờ đang ngồi chải lông cho đôi cánh xinh đẹp của hắn.
Tình trạng của Hạ Nguyệt đã chuyển tốt, mọi người đưa cô vào phòng nghỉ, khi Long Tước nhìn thấy Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong, hắn liền cảm thấy giữa bọn họ chắc hẳn đã trải qua một câu chuyện rất dài.
“Tiểu Vũ.” Phong Danh Vũ cọ cọ Phong Tiểu Vũ hỏi, “Người này là ai?”
Phong Tiểu Vũ kể lại cho Phong Danh Vũ nghe, mắt cô lập tức sáng lên, “Ồ? Tra công?”
“Tra công là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc ngồi bên kia mở to mắt hỏi.
“Ha ha.” Phong Danh Vũ che miệng cười, “Câu chuyện càng ngày càng trở nên đặc sắc, ngược tra công là điều tôi thích nhất ~”
Long Tước lấy một chút da ở vết cắn trên cổ Hạ Nguyệt, sau đó rút một ít máu, đưa cho Lam Minh, “Tìm cha già kia nhờ phân tích đi.”
“Frank?” Lam Minh lập tức lắc đầu, “Không đi, cha già đó chưa chết sao?”
“Không những còn sống nhăn răng mà càng ngày càng hứng thú với anh.” Long Tước cười nói, “Anh đi tìm ông ta có vẻ tốt hơn, tiết kiệm được tiền, chắc ông ta chỉ cần một sợi tóc của anh thôi, không cần tốn tiền.”
“Lỡ ông ta dùng sợi tóc của tôi tạo ra nhân bản thì biết làm sao?” Lam Minh lắc đầu liên tục.
Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi, “Ai vậy?”
“Là một nhà khoa học kì lạ.” Long Tước nói, “Rất giống một người trong phim ảnh.”
“Frank?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt, “Chính là ông già điên dùng xác chết tạo thành con người?”
“Haha.” Long Tước cười nói, “Rất nhiều năm trước có một tác giả hình như tên là Tuyết Lai tới phỏng vấn Frank, sau đó viết về một nhà khoa học kì dị, người thật việc thật.”
“Thật sự có chuyện đó?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt.
“Ừm… Tóm lại thì chuyện đó cũng chỉ là một chi tiết ông ta ghi trong bản ghi chép thực nghiệm của mình.” Long Tước nhún vai, “Hành vi khủng khiếp của ông ta không chỉ có cái đó thôi đâu.”
Lam Minh nhíu mày, “Bây giờ ông ta đang ở đâu?”
“Ở một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương.” Long Tước sờ cằm, “Nếu nhớ không lầm thì tên của hòn đảo đó là đảo Ác Ma, ở thế chiến thứ hai, hình như ông ta có nhặt được một quân hạm, đem về làm biệt thự.”
“Ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ cảm thấy rất thần kỳ, có thể đi du lịch luôn!
“Khi gặp ổng rồi để xem cậu có còn dám phát ngôn câu đó không.” Lam Minh bất đắc dĩ, “Đầu óc của ông ta có vấn đề.”
“Tại sao ông ta lại có hứng thú với anh?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Bởi vì tôi đẹp!” Lam Minh trả lời.
Tất cả cùng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, ra vẻ không tin.
“Là vì ở trên người Lam Minh có rất nhiều câu đố ông ta không thể nghiên cứu thấu đáo.” Long Tước sờ cằm, “Nhưng mà vấn đề là tới đó bằng cách nào? Có thể sẽ gặp phiền phức, còn phải có phi cơ, sau đó tiếp đất ở gần hải đảo…”
“Tôi có phi cơ tư nhân.” Phong Danh Vũ đột nhiên lên tiếng, “Vừa cạn vừa nước.”
Mọi người nhướn mày — Tốt quá!
“Định là dẫn mọi người đi xem, nhưng nếu hôm nay cần dùng tới thì vừa lúc luôn.” Phong Danh Vũ mang mọi người tới sân bay nhỏ ở ngoại thành.
Trong một kho hàng thật lớn, mọi người nhìn thấy một phi cơ cỡ trung, trên cánh được phun sơn kí hiệu EX.
“Oa, ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ không nhịn được tán thưởng.
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu.
“Bên trong còn có phòng tắm, phòng ngủ, giường ngủ lớn lắm đó!” Mắt Phong Danh Vũ sáng lấp lánh, “Có thể ở độ cao một ngàn mét làm một vài chuyện yêu thích! Nhưng mà tôi chưa kiếm được phi công chuyên nghiệp.” Phong Danh Vũ có chút buồn rầu, “Bởi vì không có phi công nào đẹp trai hết.”
Mọi người im lặng, phi công chỉ cần có kỹ thuật tốt là được rồi, đẹp trai làm cái giống gì, có xài được đâu.
“Tôi lái cho.” Cảnh Diệu Phong đột nhiên lên tiếng.
Tất cả cùng xoay đầu, “Anh/cậu biết lái máy bay?”
Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Tôi đã từng lái máy bay tham gia thế chiến thứ hai, lúc đó tôi là phi công bên quân đồng minh.”
“Oa… Vậy anh cũng được xem là cựu chiến binh rồi?” Phong Tiểu Vũ khâm phục nhìn Cảnh Diệu Phong, vẫn còn sống để hưởng thụ hòa bình a.
Danh sách đi đợt này được chốt lại gồm có Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc, Cổ Lỗ Y, Phong Tiểu Vũ, Đa Mị, còn có Bạch Lâu… Phi công là Cảnh Diệu Phong.
Bạch Lâu vốn không muốn đi nhưng trong lòng không ngăn được tò mò, với lại Long Tước cũng nói, những cuốn sách ở chỗ Frank hầu như không còn xuất bản nữa, Bạch Lâu lập tức động tâm.
Quay về nhà thu dọn hành lý đơn giản, mọi người cùng lên máy bay, xuất phát.
Lam Minh ngồi ở ghế phó cơ trưởng, học Cảnh Diệu Phong cách lái máy bay, hắn có khả năng học tập siêu nhân, khiến cho hắn có thể dễ dàng bắt đầu.
Trong cabin xa hoa, ghế ngồi cũng không được sắp xếp như máy bay bình thường, mà là được bố trí thành phòng khách, có sô pha, còn có máy tính, TV.
Phong Tiểu Vũ ngồi trên thảm lông, ôm Đa Mị xem TV, hắn tìm được bộ phim nói về nhà khoa học kì dị, vừa xem vừa nói, “Tiêu Bắc, anh có biết không, nhà khoa học kì dị có thể được xem là bộ phim kinh dị sớm nhất trong lịch sử.”
“Bây giờ nhìn như kịch bản, hóa trang cũng lạ lùng.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, dùng hai ngón tay cù cù Cổ Lỗ Y đang nằm trên chân.
Cổ Lỗ Y thoải mái nằm lăn ra, cái đuôi vung vung, miệng lầm bầm.
Bạch Lâu lên mạng tìm tài liệu về đảo Ác Ma, nhưng không có chút manh mối nào, hòn đảo này quá nhỏ, nên cũng không được biểu thị trên bản đồ.
Lộ trình rất dài, phải bay hơn sáu tiếng, lúc trời chạng vạng máy bay mới đáp xuống biển, chạy chừng 1 tiếng sau mới tới được hòn đảo.
Mọi người chuẩn bị đèn pin, mang balo có đủ thứ linh tinh chuẩn bị xuống tàu, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có cần mang vũ khí không?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, còn có thanh kiếm dài trong tay Cảnh Diệu Phong chẳng biết lấy đâu ra, chắc là đủ an toàn rồi đi?
Mọi người xuống tàu, đặt chân lên đảo Ác Ma.
So với cái tên, khung cảnh chiều tà ở đây đẹp không tả xiết. Rừng cây rậm rạp, nước biển xanh thẳm, trên mặt biển là những con chim biển bay dập dìu.
“Cha già kia chả biết ở cái xó nào.” Lam Minh không kiên nhẫn nhìn xung quanh, như là đang tìm gì đó, miệng thì hùng hùng hổ hổ nói, “Cửa nẻo cũng chả có luôn!”
Sau khi phân rõ phương hướng, mọi người cùng tiến vào rừng cây, đi trên con đường nhỏ uốn lượn.
“Hồi hộp ghê.” Phong Tiểu Vũ khẽ nói với Miêu Tiêu Bắc, “Y như vào nhà ma vậy á.”
Mọi người đi dạo trong rừng một hồi, trời cũng đã bắt đầu tối, vẫn không hề tìm được manh mối gì, đừng nói tòa nhà hay lâu đài, ngay cả hang động còn không thấy.
“Có khi nào tính sai rồi không?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Ở vùng này có nhiều hòn đảo lắm.”
“Căn bản là không.” Lam Minh nhếch mép cười, “Tôi đã ngửi thấy mùi thối nát trên người ông ta từ xa rồi, chắc là vì trữ quá nhiều thi thể.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng cởi nút áo, túm lấy Lam kéo ra, “Lam… Gọi tên người mày sùng bái nhất đi!”
Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên, có một con rồng lớn màu xanh thoát ra khỏi cơ thể Lam Minh, bay lên không trung kêu to vài tiếng… Trong nháy mắt, cuồng phong như gào thét.
“Ngầu quá!” Phong Tiểu Vũ cầm camera trong tay, trước khi đi Phong Danh Vũ đã dặn, quay được thứ tốt sẽ có thưởng!
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Thả Lam ra như vậy, lỡ nó bay đi luôn thì sao?”
Lam Minh cười khẽ, “Nó chịu đi thì tốt rồi.”
Miêu Tiêu Bắc không rõ, Lam lượn vài vòng trên không trung rồi cũng lại trở về với Lam Minh, tất cả khôi phục lại trạng thái yên tĩnh ban đầu.
“Bây giờ làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Ở đây chờ hả?”
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Nếu đếm tới ba mà ông ta còn chưa xuất hiện thì chúng ta đi, sai nơi rồi.”
Hắn vừa dứt lời liền nghe Cảnh Diệu Phong nói, “Tới rồi!”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không nghe thấy gì, ngay cả Đa Mị cũng không có phản ứng.
Lam Minh mỉm cười, “Không hổ là kẻ diệt ma, năng lực này chắc hẳn phải khổ luyện mới có được đi.”
Cảnh Diệu Phong không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Bạch Lâu, từ sau khi xuống máy bay, hắn chưa từng dời ánh mắt đi.
Bạch Lâu lúc này hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vô tình ánh mắt hai người chạm nhau.
Bạch Lâu lập tức nhìn đi chỗ khác, Cảnh Diệu Phong lại tỏ ra kinh hỉ, tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Lâu.
Phong Tiểu Vũ đột nhiên lại cảm thấy, hình như Cảnh Diệu Phong rất si tình.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng động truyền ra từ trong rừng, cây cối hai bên tẻ ra, có một thân ảnh to lớn vọt ra ngoài, có tiếng người hét lên, “Lam Minh đại nhân! Là Lam Minh đại nhân ư? Á! My God!”
Giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy có một con vật rất to lớn trông vô cùng kì lạ phóng tới trước mặt.
Mọi người mở to mắt, đây là một con không rõ đặc tính có ba đầu, hình thể thì trông như ngựa, nhưng nhìn cũng giống trâu rừng, rất to… Cổ ngắn, lồng ngực lớn, phía trên là ba cái đầu, tất cả đều là đầu chó, thè lưỡi thở hồng hộc.
“A. Đây là chó địa ngục có ba đầu trong truyền thuyết?” Phong Tiểu Vũ nhảy dựng, “Em thấy nó trong One Piece rồi nè.”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vô cùng bội phục Phong Tiểu Vũ, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới những thứ vô bổ, còn là trong những tình uống mà mọi người không hề nghĩ tới.
“Lam Minh đại nhân!” Trên lưng con chó ba đầu, có một ông già hói đầu râu bạc mập mạp, ông nhảy xuống đất, mắt đeo kính, trên người mặc áo blouse trắng, sau khi nhảy xuống lập tức lăn tới chỗ Lam Minh, “Lam Minh đại nhân, hãy cho tôi được thực nghiệm trên thân thể của ngài… Ái da!”
Ông vừa mới bổ nhào tới đã bị Lam Minh vung chân đá bay.
“Ngô.” Ông lão bị ngã chỏng vó, Miêu Tiêu Bắc lo lắng có khi nào bị thương chỗ nào không.
“Lam… Lam Minh đại nhân!” Ông lão đứng dậy, vừa định nhào tới đã nghe Lam Minh cười nói, “Frank, ông chưa hết à?”
“Khụ khụ.” Ông lão có tên là Frank lập tức đứng thẳng, ho khan một tiếng, hành lễ với Lam Minh, “Lam Minh đại nhân, my God, chúc mừng ngài giải trừ phong ấn quay lại nhân thế.”
“Không có gì đáng chúc mừng.” Lam Minh nói, “Cho mượn phòng thí nghiệm chút đi, có vài thứ muốn nhờ ông phân tích.”
“Có vài thứ?” Frank nheo mắt lại, “Vậy cho tôi một cọng tóc vàng cao quý sang trọng của ngài được không?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, ông lão này thật kì lạ, Phong Tiểu Vũ lại gần thấp giọng nói, “Bắc Bắc, ông già này, hình như bị biến thái!”
Lam Minh nhíu mày, “Xem kết quả phân tích của ông trước đã.”
“Haha, mời vào trong, Lam Minh đại nhân, xin ngài hãy để lại chút tế bào và lông tóc ở phòng thí nghiệm của tôi! Tôi rất yêu ngài!”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, toàn thân nổi da gà, đương nhiên, người nổi da gà nhiều hơn chắc hẳn là Lam Minh, mọi người rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lam Minh nhất quyết không chịu đi gặp Frank.
“Frank.” Lam Minh hỏi, “Ông biết bao nhiêu về bệnh độc của quỷ hút máu?”
Frank hơi sửng sốt, “Đây là bí mật vốn không thể tiết lộ, nhưng nếu người hỏi là Lam Minh đại nhân thì tôi sẽ nói.”
“Bệnh độc có bí mật?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Ừ.” Frank gật đầu, “Tôi đã từng được bá tước Mel Lynk ủy thác điều tra chuyện này, sau khi tra được kết quả, bá tước đã dặn tôi không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ khiến cho quỷ hút máu, nhất là quý tộc của quỷ hút máu bị tai ương ngập đầu!”
“Mel Lynk?” Vẻ mặt Phong Tiểu Vũ sùng bái, “Tên đẹp quá, không biết có Bathory và Akasha không nhỉ?”
“Hai người đó bây giờ chắc là đang ở trong một xã hội thượng lưu nào đó kiếm ăn từ mấy anh đẹp trai đi.” Frank trả lời, dọa Phong Tiểu Vũ phải mở to mắt — Có thiệt sao? Muốn gặp mấy nữ quỷ đó quá, manh!
“Có bí mật gì vậy?” Bạch Lâu hỏi.
“Thật ra bệnh độc của quỷ hút máu, thời điểm sớm nhất được gọi là virus A.” Frank mang mọi người ra khỏi rừng rậm, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, ở phía trước có một tòa lâu đài, thoạt nhìn cực kì hùng vĩ, giống như trong truyền thuyết — Đó chính là một chiếc quân hạm, ở trước cửa còn dùng ngư lôi làm trang sức.
“Nó có nổ không?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng.
“Không cần lo, tôi đã xử lý nó rồi.” Frank cười đáp, hỏi Lam Minh, “Vị mỹ nhân có siêu năng lực này là ai?”
Lam Minh cười cười, “Thầy tế tối cao.”
“Nga?!” Frank vô cùng kinh ngạc, “Đây chính là thầy tế gần nhất với thần linh trong truyền thuyết? Quả nhiên có cảm giác vô cùng cao quý.”
“Virus A đó thế nào?” Cảnh Diệu Phong thúc giục Frank nói tiếp.
“À.” Frank gật đầu, “Virus F trên thực tế là biến hóa từ virus A mà thành, chỉ tốn năm tháng để tiến hóa.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, “Virus có thể tiến hóa? Còn nhanh như vậy sao?”
“Đúng vậy, càng về sau, tốc độ càng nhanh!” Frank trả lời, “Nhưng mà sau khi tới F, virus liền đình trệ không tiếp tục phát triển, rồi Mel Lynk đại nhân và Drake đại nhân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của nó, bảo tôi nghiên cứu ra huyết thanh cứu mạng, virus F đã bị diệt sạch, trước mắt không còn tồn tại loại virus này nữa, một khi có người ngẫu nhiên bị nhiễm bệnh, cũng có thể tiêm huyết thanh vào trị liệu. Thật ra căn bệnh cũng không đáng sợ, bởi vì chúng chỉ tiến hóa tới giai đoạn F, không thể tiến hóa nữa.”
Frank vừa nói xong, mọi người lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau Lam Minh mới hỏi, “Nếu vượt qua mức đó thì sao?”
“Vậy thì đáng sợ lắm đó!” Frank lắc lắc đầu, “Sẽ tạo ra một tai họa lớn!”
/177
|