Kết quả của việc bị đem đi ngâm nước nóng là Miêu Tiêu Bắc có được một giấc ngủ sâu, hơn nữa trên người không mặc gì chỉ bọc chăn. Lăn qua lăn lại rất thoải mái, Cổ Lỗ Y cũng bị ngâm nước nóng, nằm bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, hạnh phúc lăn lộn.
Miêu Tiêu Bắc ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã là buổi chiều.
Kéo màn ra, ánh sáng rọi vào phòng.
Đầu óc đã tỉnh lại, ăn no ngủ nhiều là một chuyện vô cùng hạnh phúc, Miêu Tiêu Bắc nghĩ như vậy, giương mắt nhìn, ở gối đầu bên cạnh, Cổ Lỗ Y đang chu mông lên, đuôi vẫy vẫy, nghiêng mặt nhìn hắn, cũng vừa mới tỉnh ngủ.
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc gọi một tiếng.
Cổ Lỗ Y nhích lại gần, cọ cọ hắn, “Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc chọt chọt bụng nó, xoay người xuống giường mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, tâm trạng rất tốt.
Xuống lầu, mọi người không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có một đám sói con chạy vòng vòng, thấy Miêu Tiêu Bắc bước xuống liền chạy tới cọ vào chân hắn.
“Mọi người đâu rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi chúng nó.
“Tới EX rồi.” Sphinx nằm trên sô pha ngẩng mặt lên đáp, “Lam Minh ở ngoài đó, nói là chờ ngươi tỉnh rồi đi, hôm nay Phong Danh Vũ muốn dùng mỹ nhân kế dụ Hắc Quả Phụ ra.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc ra ngoài, nhưng không thấy Lam Minh đâu, liền hỏi, “Đâu rồi?”
“Ở đây.” Thanh âm từ phía trên vọng xuống.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt lên, Lam Minh đang trôi nổi giữa không trung, nhìn chằm chằm vào khe hở trên bức tường, cũng chẳng biết là đang nhìn cái gì.
“Anh đang làm gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh đáp xuống đất, liền lên tiếng hỏi.
“Xem coi có con nhện nào bò ra không, để bắt.” Lam Minh trả lời, liếc mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc từ trên xuống dưới, mỉm cười, làm cho Miêu Tiêu Bắc có hơi mất tự nhiên, trong đầu liền tự giác nhớ tới chuyện tối qua, có chút buồn bực.
“Oáp ~” Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu bắc, bắt đầu ngáp một cái, kéo hai người ra khỏi tình trạng lúng túng.
“Bắt con nhện làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Hắc Quả Phụ có thể ngửi thấy mùi của những con nhện khác, cô ta sẽ cảm thấy thú vị với người đã từng tiếp xúc với nhện, cho nên bắt vài con nhện giấu vào người sẽ tăng tỉ lệ câu dẫn cô ta.” Lam Minh đáp, mở bàn tay ra, bên trong có một đống nhện.
“Anh muốn giấu ở đâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh nhún vai, “Ở đâu cũng được.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, lùi ra sau mấy bước, “Anh… tránh xa tôi ra một chút.”
Lam Minh hơi nheo mắt lại, xông tới ôm hắn, muốn bỏ nhện vào người Miêu Tiêu Bắc.
“A!” Miêu Tiêu Bắc lập tức giãy dụa.
“Khụ khụ.”
Hai người náo loạn một trận, Sphinx đứng bên kia ai oán ho mấy tiếng, “Hai người đang kích thích ông già cô độc như ta đó hả? Coi chừng gặp báo ứng!”
Lam Minh liếc nó, rút tay về, tìm cái hộp bỏ vào, cất vào trong túi.
Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc ngồi lên Sphinx, chạy tới EX.
Trong EX, mọi người đang chuẩn bị.
Công việc của Tiêu Hoa tương đối nhiều, lần này ngoại trừ phải bắt được Hắc Quả Phụ, còn phải thuận tiện tuyển thêm người mới cho công ty.
Phong Danh Vũ tự mình ra trận, thề hôm nay phải bắt được yêu tinh hại người.
Miêu Tiêu Bắc vừa bước vào, mọi người liền nhìn hắn, sau đó lập tức dời ánh mắt đi, mỉm cười, trong lòng hắn thấy khó hiểu, có gì mà cười?
Đang không hiểu gì thì thấy Bạch Lâu đang loay hoay với một đống gì đó ở trên bàn.
Miêu Tiêu Bắc lập tức chạy tới xem, ở trên bàn là một đống ảnh chụp.
“A…”
Miêu Tiêu Bắc hít một hơi.
“Không có gì phải ngại… chỉ là hình chụp kí hiệu phong ấn thôi.” Bạch Lâu lập tức giải thích.
Miêu Tiêu Bắc cầm một tấm lên xem, đúng là ký hiệu phong ấn trên da, buông ảnh xuống, xoay đầu hỏi Bạch Lâu, “Chỉ có nhiêu đây thôi?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu.
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại trừng Lam Minh hung tợn.
Lam Minh gật đầu, “Tất nhiên!”
“Thật sự không có chụp gì khác?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Máy chụp hình đâu?”
“Đây.” Phong Danh Vũ lấy máy chụp hình đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem.
Miêu Tiêu Bắc kiểm tra một lần, xác định không có tấm nào lạ mới yên lòng, liếc mắt nhìn Lam Minh cảnh cáo, Lam Minh chỉ híp mắt cười, chỉ chỉ đầu của mình, những màn ngoạn mục đều nằm trong này hết rồi, một mình tôi hưởng, có muốn xem không? Tôi cho xem ké nè.
Miêu Tiêu Bắc cắn răng đạp Lam Minh một cái.
“Có thể đi rồi.” Tiêu Hoa nhìn đồng hồ, nói với mọi người, “Tôi ở bên trong tiếp khách, Lam Minh, Tiêu Bắc, Bạch Lâu, Phong Tiểu Vũ, Khiết Liêu và Sishir, mọi người cùng vào một lúc, cải trang thành thí sinh. Long Tước phụ trách chọn lựa, để phòng Hắc Quả Phụ trà trộn vào, anh sẽ phải phân biệt bọn họ. Diệu Phong chờ ở cửa sau, nếu Hắc Quả Phụ muốn chạy thì có thể giải quyết ngay.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiêu Hoa đúng là rất giỏi, an bài rất rõ ràng.
“Còn em?” Phong Danh Vũ chỉ vào mình, hỏi Tiêu Hoa.
“Em phụ trách đối phó với Huệ Tư Mẫn.” Tiêu Hoa nói, “Nghe nói cô ta hôm nay sẽ tới cướp người.”
“Thật à?” Phong Danh Vũ lập tức lên tinh thần, bẻ ngón tay, “Hôm nay bà sẽ liều mạng với con mụ đó!” Nói xong liền đằng đằng sát khí leo lên xe, lái tới công ty.
Trước cửa công ty, có một hàng dài thanh niên đang xếp hàng chờ vào thi tuyển, nam có nữ có, đều xếp hàng thử vận may, có thể được tuyển sẽ rất tốt.
“Á, đến thật kìa!” Phong Danh Vũ nhìn ra ngoài, thấy trước cửa công ty có một chiếc xe Bentley màu hồng đang đậu, cô cắn răng, “Chỉ có con mụ lẳng lơ đó mới lái cái xe thấy gớm đó!”
“Cái xe thấy gớm thiệt.” Lam Minh phải lên tiếng, nhìn từ xa trông chẳng khác gì cái bánh ngọt.
“Đúng ha?” Phong Danh Vũ đột nhiên sát lại gần Lam Minh, thấp giọng nói, “Lam đại, anh phải coi chừng Bắc Bắc nha, con mụ đó để ý Bắc Bắc lâu rồi, nếu tôi không phòng ngày phòng đêm chắc bị con mụ đó bắt cóc rồi.”
Lam Minh nhướn mày, nghiêm trọng vậy sao?!
“Tôi không biết cô ta.” Miêu Tiêu Bắc chỉ khó hiểu, trong lòng nghĩ, không đến mức đó đi.
“Đó là do tớ áp dụng chiến thuật vây chặn con mụ đó!” Phong Danh Vũ nói, vô cùng khó chịu, “Tớ còn chưa làm được gì thuận lợi mà con mụ đó muốn giành, mơ hả!”
Tất cả mọi người nhìn Phong Danh Vũ đã hoàn toàn ma hóa, quả nhiên oán hận của con gái thật đáng sợ.
Xuống xe, bước vào thang máy chuyên dụng tới phòng chờ, Tiêu Hoa đưa cho bọn họ một dãy số, vào phòng ngồi, giả làm người đã được tuyển, một lúc sau sẽ có người vào trong chờ.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trong phòng chờ tới nhàm chán, Phong Danh Vũ đứng trước cửa nói gì đó với nhân viên, lúc này, Tiêu Hoa bước tới nói nhỏ với cô, “Huệ Tư Mẫn đến rồi.”
Phong Danh Vũ lập tức vào tư thế chiến đấu.
“Danh Vũ!”
Tất cả mọi người ngồi chờ trong khó hiểu, muốn nhìn thử xem Huệ Tư Mẫn đó rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu to từ xa, mang theo cảm giác như trút được gánh nặng và sức cùng lực kiệt, nó chẳng khác nào một lời cầu cứu.
Ngay cả Phong Danh Vũ cũng giật mình, Huệ Tư Mẫn nhào tới, dung nhan thất sắc, kéo cô nói, “Cứu tôi với!”
“Cái gì?” Phong Danh Vũ nhìn ra sau lưng Huệ Tư Mẫn, “Chó rượt cô?”
“Có ma rượt tôi!” Huệ Tư Mẫn lớn tiếng nói.
“Hả?” Phong Danh Vũ mở to mắt nhìn cô.
“Tôi…” Huệ Tư Mẫn định nói thì phát hiện mọi người trong phòng đang tò mò nhìn cô, cô sửng sốt.
“Á!”
Một lúc sau, cô đột nhiên hét to, mọi người trong phòng cũng giật mình, Huệ Tư Mẫn mắng một câu, “Đáng ghét!” rồi trốn vào góc tường, lấy trong túi một đống son phấn ra, bắt đầu trang điểm lại. Ba mươi giây sau, vẻ tiều tụy đã được che đi, biến thành một gương mặt tỏa sáng chói lọi, sửa lại quần áo, tao nhã bước ra cửa, cười với mọi người, nói, “Ai da, thất lễ rồi.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt suy nghĩ, vầy có tính là biến thân không?
“Đủ rồi, sắp bị cô hù chết mà còn có tâm trạng trét phấn lên mặt, cô có thấy mình làm quá rồi không?” Phong Danh Vũ ghét bỏ nói.
“Đúng rồi, xém nữa thì quên!” Huệ Tư Mẫn kéo tay Phong Danh Vũ, “Danh Vũ, cứu tôi với, tối hôm qua tôi phát hiện có ma đi theo tôi!”
“Ma gì?” Bạch Lâu đứng trước cửa, nhịn không được hỏi.
“Nga…” Sắc mặt của Huệ Tư Mẫn lập tức trở nên hòa nhã, chậm rãi bước tới gần Bạch Lâu, “Ai nha, cậu rất hợp với vai cổ trang đó.”
“Cấm lôi kéo, cô lại muốn cướp người của tôi?” Phong Danh Vũ trừng mắt, “Còn dài dòng nữa thì phắng ra ngoài làm đồ ăn cho ma đi!”
Huệ Tư Mẫn nhíu mày, chỉ vào Phong Danh Vũ, “Cô đối đãi với bạn bè vậy đó hả?”
“Cóc khô!” Phong Danh Vũ mắng, “Cô nghịch CP của tôi, còn hủy CP của tôi, bà đây không đội trời chung với cô!”
“Tự nói mình đi!” Huệ Tư Mẫn cũng trừng mắt lại.
“Hai người hình như có thù oán cá nhân.” Lam Minh nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc.
“Ừ, hình như vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Rốt cuộc là có con ma nào đuổi theo cô?” Phong Danh Vũ liếc mắt, “Cô tìm thám tử tư đến điều tra tôi, tôi còn chưa tính sổ!”
“A?” Huệ Tư Mẫn cả kinh, “Cô biết sao?”
Phong Danh Vũ nhíu mày.
“Hôm qua tên thám tử đó có chụp được vài tấm, tôi in đống hình hắn đưa, sau đó tôi nhìn thấy hắn chụp được một thứ rất đáng sợ, thứ đó tối qua còn tới chỗ tôi!”
“Là con gì mới được?” Phong Danh Vũ không hiểu.
Huệ Tư Mẫn lấy ảnh chụp ra đưa cho mọi người xem.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đều tới xem, trong những tấm ảnh đó đều chụp được một bóng đen, bộ dáng có chút kì lạ, không thể đoán ra hình thái cụ thể, có vẻ giống người, đen tinh khiết, động tác rất nhanh, trong từng tấm ảnh đều chỉ chợt lóe qua, một hình người mơ hồ.
“Người này hình như là đang theo dõi.” Miêu Tiêu Bắc nói xong rồi nhìn Huệ Tư Mẫn, “Vẫn luôn đi theo cô sao?”
“Không biết, hôm qua lúc Lưu Giai tới tìm tôi, trong lúc vô tình chụp được, hắn cảm thấy là có biến thái theo dõi, lấy ảnh cho tôi xem.” Huệ Tư Mẫn vừa nói vừa đánh giá Miêu Tiêu Bắc, không tự giác bước lại gần, Miêu Tiêu Bắc lập tức bị Lam Minh kéo ra sau.
Huệ Tư Mẫn sửng sốt, giương mắt nhìn Lam Minh, sau một lúc lâu, thốt ra được một từ, “CP?”
“Đúng vậy!” Phong Danh Vũ cảnh cáo, “Cấm phá!”
“Đế vương nữ vương hay trung khuyển nữ vương?” Huệ Tư Mẫn còn rất nghiêm túc hỏi Phong Danh Vũ.
“Khụ khụ.” Phong Danh Vũ ho khan mấy tiếng, “Nửa này nửa nọ.”
“Ô?!” Huệ Tư Mẫn cười tươi, cao hứng nói, “Ý tưởng mới lạ nha!”
“Cô đừng hòng phá! Còn vài CP khác nhưng tôi cấm ghép đôi tùm lum!” Phong Danh Vũ nói xong, ở bên ngoài có một thanh niên trẻ tuổi bước vào, sáng sủa anh tuấn, xem ra là người mới vào đây thi tuyển, không thể ồn ào nữa.
“Thông qua?” Tiêu Hoa hỏi hắn.
“Vâng.” Người nọ hiển nhiên có chút căng thẳng, nhìn nhìn mọi người trong phòng, càng thêm căng thẳng.
Tiêu Hoa cầm lý lịch xem.
Đồng thời, bên ngoài lại có nữ sinh bước vào, dáng người rất được, gầy gầy có khí chất, cô nhìn trái nhìn phải, có chút ngại ngùng.
“Số thứ tự và sơ yếu lý lịch.”Tiêu Hoa bảo cô vào trong chờ, xem sơ yếu lý lịch.
Lam Minh ngồi bên kia chờ, Miêu Tiêu Bắc thấp giọng hỏi, “Có phải là nữ sinh đó không?”
Lam Minh lắc đầu, “Là người.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Sau đó lại có thêm một nam sinh và ba nữ sinh nữa bước vào.
“Ừm…” Huệ Tư Mẫn đứng bên kia xem, đột nhiên sờ cằm, hỏi Phong Danh Vũ, “Không giống phong cách của cô, sao nhiều nữ quá vậy? Phim của cô chẳng phải toàn bán hủ sao? Nữ chính luôn là vật hy sinh.”
“Đi ra chỗ khác chơi.” Phong Danh Vũ bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, phát hiện nam nhiều hơn nữ, có phải mức độ PR chưa đủ mạnh?
“Ê.” Huệ Tư Mẫn chạy lại gần, nói với cô, “Trong phòng lúc nãy có mấy CP là thật hả? Hay là trai thẳng?”
Phong Danh Vũ nhíu khóe miệng, “Tôi khuyên cô nên biết an phận đi, bọn họ chẳng tốt gì với cô đâu, đừng tự đi tìm phiền phức, mắc công lại bị hù chết.”
“Xí.”
Huệ Tư Mẫn khinh thường bĩu môi, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, có một mỹ nữ đen từ đầu tới chân bước vào.
Khí chất của người này hoàn toàn khác những thần tượng dễ thương bình thường, trông cô rất xuất chúng, cảm giác có vẻ trưởng thành và có gì đó… tà ác.
Khi cô bước vào thì đụng phải Huệ Tư Mẫn.
“Xin lỗi.” Cô mỉm cười, tiếp tục bước vào trong.
Phong Danh Vũ giương mắt nhìn, không hiểu sao lại có cảm giác đằng sau người này có một cái bóng màu đen.
Cô lắc lắc đầu nhìn lại, nhưng không còn thấy bóng đen đó nữa, chắc là mình hoa mắt?
Người nọ chậm rãi đi tới cửa, giương mắt nhìn, mỉm cười, tương đối hài lòng.
Tiêu Hoa đứng trước cửa, nói, “Danh tính, số thứ tự, sơ yếu lý lịch.”
“Đúng là tuyệt tình, rõ ràng chỉ mới cách xa không bao lâu.” Người nọ cúi đầu thấp giọng nói vài câu.
“Cô nói gì?”
Tiêu Hoa không nghe rõ, hỏi lại, cô lại giả bộ như chưa nói gì, bước vào phòng chờ, ngồi xuống, nhìn xung quanh, mọi người cũng nhìn cô.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác Lam Minh chọt chọt mình, ngẩng đầu lên, thấy Lam Minh nháy mắt với mình — Chính là ả!
Miêu Tiêu Bắc ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã là buổi chiều.
Kéo màn ra, ánh sáng rọi vào phòng.
Đầu óc đã tỉnh lại, ăn no ngủ nhiều là một chuyện vô cùng hạnh phúc, Miêu Tiêu Bắc nghĩ như vậy, giương mắt nhìn, ở gối đầu bên cạnh, Cổ Lỗ Y đang chu mông lên, đuôi vẫy vẫy, nghiêng mặt nhìn hắn, cũng vừa mới tỉnh ngủ.
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc gọi một tiếng.
Cổ Lỗ Y nhích lại gần, cọ cọ hắn, “Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc chọt chọt bụng nó, xoay người xuống giường mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, tâm trạng rất tốt.
Xuống lầu, mọi người không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có một đám sói con chạy vòng vòng, thấy Miêu Tiêu Bắc bước xuống liền chạy tới cọ vào chân hắn.
“Mọi người đâu rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi chúng nó.
“Tới EX rồi.” Sphinx nằm trên sô pha ngẩng mặt lên đáp, “Lam Minh ở ngoài đó, nói là chờ ngươi tỉnh rồi đi, hôm nay Phong Danh Vũ muốn dùng mỹ nhân kế dụ Hắc Quả Phụ ra.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc ra ngoài, nhưng không thấy Lam Minh đâu, liền hỏi, “Đâu rồi?”
“Ở đây.” Thanh âm từ phía trên vọng xuống.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt lên, Lam Minh đang trôi nổi giữa không trung, nhìn chằm chằm vào khe hở trên bức tường, cũng chẳng biết là đang nhìn cái gì.
“Anh đang làm gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh đáp xuống đất, liền lên tiếng hỏi.
“Xem coi có con nhện nào bò ra không, để bắt.” Lam Minh trả lời, liếc mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc từ trên xuống dưới, mỉm cười, làm cho Miêu Tiêu Bắc có hơi mất tự nhiên, trong đầu liền tự giác nhớ tới chuyện tối qua, có chút buồn bực.
“Oáp ~” Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu bắc, bắt đầu ngáp một cái, kéo hai người ra khỏi tình trạng lúng túng.
“Bắt con nhện làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Hắc Quả Phụ có thể ngửi thấy mùi của những con nhện khác, cô ta sẽ cảm thấy thú vị với người đã từng tiếp xúc với nhện, cho nên bắt vài con nhện giấu vào người sẽ tăng tỉ lệ câu dẫn cô ta.” Lam Minh đáp, mở bàn tay ra, bên trong có một đống nhện.
“Anh muốn giấu ở đâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh nhún vai, “Ở đâu cũng được.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, lùi ra sau mấy bước, “Anh… tránh xa tôi ra một chút.”
Lam Minh hơi nheo mắt lại, xông tới ôm hắn, muốn bỏ nhện vào người Miêu Tiêu Bắc.
“A!” Miêu Tiêu Bắc lập tức giãy dụa.
“Khụ khụ.”
Hai người náo loạn một trận, Sphinx đứng bên kia ai oán ho mấy tiếng, “Hai người đang kích thích ông già cô độc như ta đó hả? Coi chừng gặp báo ứng!”
Lam Minh liếc nó, rút tay về, tìm cái hộp bỏ vào, cất vào trong túi.
Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc ngồi lên Sphinx, chạy tới EX.
Trong EX, mọi người đang chuẩn bị.
Công việc của Tiêu Hoa tương đối nhiều, lần này ngoại trừ phải bắt được Hắc Quả Phụ, còn phải thuận tiện tuyển thêm người mới cho công ty.
Phong Danh Vũ tự mình ra trận, thề hôm nay phải bắt được yêu tinh hại người.
Miêu Tiêu Bắc vừa bước vào, mọi người liền nhìn hắn, sau đó lập tức dời ánh mắt đi, mỉm cười, trong lòng hắn thấy khó hiểu, có gì mà cười?
Đang không hiểu gì thì thấy Bạch Lâu đang loay hoay với một đống gì đó ở trên bàn.
Miêu Tiêu Bắc lập tức chạy tới xem, ở trên bàn là một đống ảnh chụp.
“A…”
Miêu Tiêu Bắc hít một hơi.
“Không có gì phải ngại… chỉ là hình chụp kí hiệu phong ấn thôi.” Bạch Lâu lập tức giải thích.
Miêu Tiêu Bắc cầm một tấm lên xem, đúng là ký hiệu phong ấn trên da, buông ảnh xuống, xoay đầu hỏi Bạch Lâu, “Chỉ có nhiêu đây thôi?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu.
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại trừng Lam Minh hung tợn.
Lam Minh gật đầu, “Tất nhiên!”
“Thật sự không có chụp gì khác?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Máy chụp hình đâu?”
“Đây.” Phong Danh Vũ lấy máy chụp hình đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem.
Miêu Tiêu Bắc kiểm tra một lần, xác định không có tấm nào lạ mới yên lòng, liếc mắt nhìn Lam Minh cảnh cáo, Lam Minh chỉ híp mắt cười, chỉ chỉ đầu của mình, những màn ngoạn mục đều nằm trong này hết rồi, một mình tôi hưởng, có muốn xem không? Tôi cho xem ké nè.
Miêu Tiêu Bắc cắn răng đạp Lam Minh một cái.
“Có thể đi rồi.” Tiêu Hoa nhìn đồng hồ, nói với mọi người, “Tôi ở bên trong tiếp khách, Lam Minh, Tiêu Bắc, Bạch Lâu, Phong Tiểu Vũ, Khiết Liêu và Sishir, mọi người cùng vào một lúc, cải trang thành thí sinh. Long Tước phụ trách chọn lựa, để phòng Hắc Quả Phụ trà trộn vào, anh sẽ phải phân biệt bọn họ. Diệu Phong chờ ở cửa sau, nếu Hắc Quả Phụ muốn chạy thì có thể giải quyết ngay.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiêu Hoa đúng là rất giỏi, an bài rất rõ ràng.
“Còn em?” Phong Danh Vũ chỉ vào mình, hỏi Tiêu Hoa.
“Em phụ trách đối phó với Huệ Tư Mẫn.” Tiêu Hoa nói, “Nghe nói cô ta hôm nay sẽ tới cướp người.”
“Thật à?” Phong Danh Vũ lập tức lên tinh thần, bẻ ngón tay, “Hôm nay bà sẽ liều mạng với con mụ đó!” Nói xong liền đằng đằng sát khí leo lên xe, lái tới công ty.
Trước cửa công ty, có một hàng dài thanh niên đang xếp hàng chờ vào thi tuyển, nam có nữ có, đều xếp hàng thử vận may, có thể được tuyển sẽ rất tốt.
“Á, đến thật kìa!” Phong Danh Vũ nhìn ra ngoài, thấy trước cửa công ty có một chiếc xe Bentley màu hồng đang đậu, cô cắn răng, “Chỉ có con mụ lẳng lơ đó mới lái cái xe thấy gớm đó!”
“Cái xe thấy gớm thiệt.” Lam Minh phải lên tiếng, nhìn từ xa trông chẳng khác gì cái bánh ngọt.
“Đúng ha?” Phong Danh Vũ đột nhiên sát lại gần Lam Minh, thấp giọng nói, “Lam đại, anh phải coi chừng Bắc Bắc nha, con mụ đó để ý Bắc Bắc lâu rồi, nếu tôi không phòng ngày phòng đêm chắc bị con mụ đó bắt cóc rồi.”
Lam Minh nhướn mày, nghiêm trọng vậy sao?!
“Tôi không biết cô ta.” Miêu Tiêu Bắc chỉ khó hiểu, trong lòng nghĩ, không đến mức đó đi.
“Đó là do tớ áp dụng chiến thuật vây chặn con mụ đó!” Phong Danh Vũ nói, vô cùng khó chịu, “Tớ còn chưa làm được gì thuận lợi mà con mụ đó muốn giành, mơ hả!”
Tất cả mọi người nhìn Phong Danh Vũ đã hoàn toàn ma hóa, quả nhiên oán hận của con gái thật đáng sợ.
Xuống xe, bước vào thang máy chuyên dụng tới phòng chờ, Tiêu Hoa đưa cho bọn họ một dãy số, vào phòng ngồi, giả làm người đã được tuyển, một lúc sau sẽ có người vào trong chờ.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trong phòng chờ tới nhàm chán, Phong Danh Vũ đứng trước cửa nói gì đó với nhân viên, lúc này, Tiêu Hoa bước tới nói nhỏ với cô, “Huệ Tư Mẫn đến rồi.”
Phong Danh Vũ lập tức vào tư thế chiến đấu.
“Danh Vũ!”
Tất cả mọi người ngồi chờ trong khó hiểu, muốn nhìn thử xem Huệ Tư Mẫn đó rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu to từ xa, mang theo cảm giác như trút được gánh nặng và sức cùng lực kiệt, nó chẳng khác nào một lời cầu cứu.
Ngay cả Phong Danh Vũ cũng giật mình, Huệ Tư Mẫn nhào tới, dung nhan thất sắc, kéo cô nói, “Cứu tôi với!”
“Cái gì?” Phong Danh Vũ nhìn ra sau lưng Huệ Tư Mẫn, “Chó rượt cô?”
“Có ma rượt tôi!” Huệ Tư Mẫn lớn tiếng nói.
“Hả?” Phong Danh Vũ mở to mắt nhìn cô.
“Tôi…” Huệ Tư Mẫn định nói thì phát hiện mọi người trong phòng đang tò mò nhìn cô, cô sửng sốt.
“Á!”
Một lúc sau, cô đột nhiên hét to, mọi người trong phòng cũng giật mình, Huệ Tư Mẫn mắng một câu, “Đáng ghét!” rồi trốn vào góc tường, lấy trong túi một đống son phấn ra, bắt đầu trang điểm lại. Ba mươi giây sau, vẻ tiều tụy đã được che đi, biến thành một gương mặt tỏa sáng chói lọi, sửa lại quần áo, tao nhã bước ra cửa, cười với mọi người, nói, “Ai da, thất lễ rồi.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt suy nghĩ, vầy có tính là biến thân không?
“Đủ rồi, sắp bị cô hù chết mà còn có tâm trạng trét phấn lên mặt, cô có thấy mình làm quá rồi không?” Phong Danh Vũ ghét bỏ nói.
“Đúng rồi, xém nữa thì quên!” Huệ Tư Mẫn kéo tay Phong Danh Vũ, “Danh Vũ, cứu tôi với, tối hôm qua tôi phát hiện có ma đi theo tôi!”
“Ma gì?” Bạch Lâu đứng trước cửa, nhịn không được hỏi.
“Nga…” Sắc mặt của Huệ Tư Mẫn lập tức trở nên hòa nhã, chậm rãi bước tới gần Bạch Lâu, “Ai nha, cậu rất hợp với vai cổ trang đó.”
“Cấm lôi kéo, cô lại muốn cướp người của tôi?” Phong Danh Vũ trừng mắt, “Còn dài dòng nữa thì phắng ra ngoài làm đồ ăn cho ma đi!”
Huệ Tư Mẫn nhíu mày, chỉ vào Phong Danh Vũ, “Cô đối đãi với bạn bè vậy đó hả?”
“Cóc khô!” Phong Danh Vũ mắng, “Cô nghịch CP của tôi, còn hủy CP của tôi, bà đây không đội trời chung với cô!”
“Tự nói mình đi!” Huệ Tư Mẫn cũng trừng mắt lại.
“Hai người hình như có thù oán cá nhân.” Lam Minh nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc.
“Ừ, hình như vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Rốt cuộc là có con ma nào đuổi theo cô?” Phong Danh Vũ liếc mắt, “Cô tìm thám tử tư đến điều tra tôi, tôi còn chưa tính sổ!”
“A?” Huệ Tư Mẫn cả kinh, “Cô biết sao?”
Phong Danh Vũ nhíu mày.
“Hôm qua tên thám tử đó có chụp được vài tấm, tôi in đống hình hắn đưa, sau đó tôi nhìn thấy hắn chụp được một thứ rất đáng sợ, thứ đó tối qua còn tới chỗ tôi!”
“Là con gì mới được?” Phong Danh Vũ không hiểu.
Huệ Tư Mẫn lấy ảnh chụp ra đưa cho mọi người xem.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đều tới xem, trong những tấm ảnh đó đều chụp được một bóng đen, bộ dáng có chút kì lạ, không thể đoán ra hình thái cụ thể, có vẻ giống người, đen tinh khiết, động tác rất nhanh, trong từng tấm ảnh đều chỉ chợt lóe qua, một hình người mơ hồ.
“Người này hình như là đang theo dõi.” Miêu Tiêu Bắc nói xong rồi nhìn Huệ Tư Mẫn, “Vẫn luôn đi theo cô sao?”
“Không biết, hôm qua lúc Lưu Giai tới tìm tôi, trong lúc vô tình chụp được, hắn cảm thấy là có biến thái theo dõi, lấy ảnh cho tôi xem.” Huệ Tư Mẫn vừa nói vừa đánh giá Miêu Tiêu Bắc, không tự giác bước lại gần, Miêu Tiêu Bắc lập tức bị Lam Minh kéo ra sau.
Huệ Tư Mẫn sửng sốt, giương mắt nhìn Lam Minh, sau một lúc lâu, thốt ra được một từ, “CP?”
“Đúng vậy!” Phong Danh Vũ cảnh cáo, “Cấm phá!”
“Đế vương nữ vương hay trung khuyển nữ vương?” Huệ Tư Mẫn còn rất nghiêm túc hỏi Phong Danh Vũ.
“Khụ khụ.” Phong Danh Vũ ho khan mấy tiếng, “Nửa này nửa nọ.”
“Ô?!” Huệ Tư Mẫn cười tươi, cao hứng nói, “Ý tưởng mới lạ nha!”
“Cô đừng hòng phá! Còn vài CP khác nhưng tôi cấm ghép đôi tùm lum!” Phong Danh Vũ nói xong, ở bên ngoài có một thanh niên trẻ tuổi bước vào, sáng sủa anh tuấn, xem ra là người mới vào đây thi tuyển, không thể ồn ào nữa.
“Thông qua?” Tiêu Hoa hỏi hắn.
“Vâng.” Người nọ hiển nhiên có chút căng thẳng, nhìn nhìn mọi người trong phòng, càng thêm căng thẳng.
Tiêu Hoa cầm lý lịch xem.
Đồng thời, bên ngoài lại có nữ sinh bước vào, dáng người rất được, gầy gầy có khí chất, cô nhìn trái nhìn phải, có chút ngại ngùng.
“Số thứ tự và sơ yếu lý lịch.”Tiêu Hoa bảo cô vào trong chờ, xem sơ yếu lý lịch.
Lam Minh ngồi bên kia chờ, Miêu Tiêu Bắc thấp giọng hỏi, “Có phải là nữ sinh đó không?”
Lam Minh lắc đầu, “Là người.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Sau đó lại có thêm một nam sinh và ba nữ sinh nữa bước vào.
“Ừm…” Huệ Tư Mẫn đứng bên kia xem, đột nhiên sờ cằm, hỏi Phong Danh Vũ, “Không giống phong cách của cô, sao nhiều nữ quá vậy? Phim của cô chẳng phải toàn bán hủ sao? Nữ chính luôn là vật hy sinh.”
“Đi ra chỗ khác chơi.” Phong Danh Vũ bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, phát hiện nam nhiều hơn nữ, có phải mức độ PR chưa đủ mạnh?
“Ê.” Huệ Tư Mẫn chạy lại gần, nói với cô, “Trong phòng lúc nãy có mấy CP là thật hả? Hay là trai thẳng?”
Phong Danh Vũ nhíu khóe miệng, “Tôi khuyên cô nên biết an phận đi, bọn họ chẳng tốt gì với cô đâu, đừng tự đi tìm phiền phức, mắc công lại bị hù chết.”
“Xí.”
Huệ Tư Mẫn khinh thường bĩu môi, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, có một mỹ nữ đen từ đầu tới chân bước vào.
Khí chất của người này hoàn toàn khác những thần tượng dễ thương bình thường, trông cô rất xuất chúng, cảm giác có vẻ trưởng thành và có gì đó… tà ác.
Khi cô bước vào thì đụng phải Huệ Tư Mẫn.
“Xin lỗi.” Cô mỉm cười, tiếp tục bước vào trong.
Phong Danh Vũ giương mắt nhìn, không hiểu sao lại có cảm giác đằng sau người này có một cái bóng màu đen.
Cô lắc lắc đầu nhìn lại, nhưng không còn thấy bóng đen đó nữa, chắc là mình hoa mắt?
Người nọ chậm rãi đi tới cửa, giương mắt nhìn, mỉm cười, tương đối hài lòng.
Tiêu Hoa đứng trước cửa, nói, “Danh tính, số thứ tự, sơ yếu lý lịch.”
“Đúng là tuyệt tình, rõ ràng chỉ mới cách xa không bao lâu.” Người nọ cúi đầu thấp giọng nói vài câu.
“Cô nói gì?”
Tiêu Hoa không nghe rõ, hỏi lại, cô lại giả bộ như chưa nói gì, bước vào phòng chờ, ngồi xuống, nhìn xung quanh, mọi người cũng nhìn cô.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác Lam Minh chọt chọt mình, ngẩng đầu lên, thấy Lam Minh nháy mắt với mình — Chính là ả!
/177
|