Sau khi Miêu Tiêu Bắc biết cô gái vừa bước vào phòng là Hắc Quả Phụ, hắn bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng.
Hắc Quả Phụ dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm quét một vòng, tựa như đang nhìn đồ ăn, Phong Danh Vũ đứng bên ngoài cũng thấy Lam Minh nháy mắt với mình.
Huệ Tư Mẫn nhìn Phong Danh Vũ khó hiểu, Phong Danh Vũ túm lấy cô ra chỗ khác, để cô ngồi đực mặt ở đó, khỏi vướng chân vướng tay.
Hắc Quả Phụ ngồi xuống, cũng không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, tựa như rất vừa lòng, Miêu Tiêu Bắc cũng đã trốn ra phía sau sô pha.
Tiêu Hoa bước lại hỏi cô, “Cô tên gì?”
“Tôi tên là…” Hắc Quả Phụ định nói, tay vươn ra muốn chạm vào cổ Tiêu Hoa, nhưng tay vừa định chạm thì cô lại thấy trên cổ Tiêu Hoa có đeo sợi dây chuyền nanh sói, cô cả kinh, lập tức rút tay về, nhìn Tiêu Hoa hoảng sợ.
Tiêu Hoa cũng thấy sợ, răng sữa của Khiết Liêu lợi hại vậy sao? Dọa Hắc Quả Phụ sợ tới mức này?
Hắc Quả Phụ căng thẳng nhìn Tiêu Hoa và mọi người ở phía sau hắn, cảm giác như bản thân đã rơi vào một cái bẫy.
Tiêu Hoa phất tay với những thí sinh khác, “Mọi người đi theo tôi, chúng ta đi phỏng vấn vòng hai.”
Mấy người kia đều không rõ, chỉ biết được vào vòng hai là bắt đầu căng thẳng, đi theo Tiêu Hoa ra ngoài.
Hắc Quả Phụ cũng định đi theo, nhưng vừa tới cửa đã bị Khiết Liêu giữ lại.
Khiết Liêu đóng cửa, nhốt Hắc Quả Phụ trong phòng.
Hắc Quả Phụ lùi ra sau mấy bước, giương mắt nhìn Khiết Liêu, Khiết Liêu cười với cô, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
“A!” Hắc Quả Phụ hét lên, có điều đây là căn phòng do Phong Danh Vũ đặc biệt sắp xếp, ban đầu đây là phòng thu âm, bên trong vách tường có bông hút âm, bởi vậy cách âm rất hiệu quả, cho dù hét to bao nhiêu, bên ngoài căn bản không thể nghe thấy.
Hắc Quả Phụ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã bị bao vây, “Các anh… không phải người sao?”
“Đẳng cấp quá thấp.” Sishir phát biểu một câu.
“Đúng vậy.” Bạch Lâu cũng lại gần, nhìn cô, “Ừm… Chẳng qua chỉ là Hắc Quả Phụ bình thường, nhưng mà hình như đã ma hóa lắm rồi, là do cô tự tạo sức mạnh hay là được cho sức mạnh hắc ám nào, cho nên đã tiến hóa?”
“Mấy người là ai?” Hắc Quả Phụ lui vào góc, gai trên tay cũng dài ra, gương mặt trở nên sắc bén tới dọa người, cô nhìn chằm chằm mọi người, “Tôi chưa từng làm gì mấy người mà nhỉ?”
“Chưa từng làm gì?”
Lúc này, Sphinx đứng ở phía sau cô vẫn giả làm tượng đồng lên tiếng hỏi.
Hắc Quả Phụ giật mình hét lên, vừa định chạy thì Sphinx đã giơ chân đạp, dẫm cô xuống đất.
“Ngươi… A!” Hắc Quả Phụ vươn ra thêm mấy cái chân nhện, muốn bỏ chạy, bộ dạng trông vô cùng đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy loại quái vật biến chủng ghê tởm thế này, theo bản năng lùi ra sau.
Sphinx đưa chân trước vỗ vỗ lên đầu Hắc Quả Phụ, “Hét cái gì? Còn kêu nữa ta trói ngươi lại quăng cho gà ăn!”
“A!” Hắc Quả Phụ trông như đã bị kinh hách quá lớn.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhìn như một đám đàn ông đang ăn hiếp một phụ nữ chân yếu tay mềm.
“Ả chẳng phải thiếu nữ gì đâu.” Khiết Liêu nhận ra biểu tình trên gương mặt hai người, “Đã có hơn mấy ngàn người chết dưới tay ả rồi.”
Miêu Tiêu Bắc tưởng tượng, cảm thấy thật kinh khủng.
“Ế? Trên lưng ả có cái gì này?” Sphinx đột nhiên lên tiếng.
Khiết Liêu ngồi xổm xuống xem, trên tấm lưng đen của Hắc Quả Phụ, có một hình xăm màu trắng, giống như mặt quỷ, dạng một kí hiệu nào đó.
“Đây là cái gì?” Khiết Liêu nhìn, cảm thấy có chút kì lạ.
Bạch Lâu cũng lại gần xem, “Có vẻ là bùa chú.”
“Nhờ kí hiệu này mà ngươi mới có được sức mạnh?” Lam Minh hỏi.
Hắc Quả Phụ gật đầu.
“Là ai cho ngươi?”
“Tôi không nói được.” Hắc Quả Phụ nói xong, lè lưỡi ra cho Lam Minh nhìn.
Mọi người thấy lưỡi của Hắc Quả Phụ có màu đen, trên đầu lưỡi cũng có kí hiệu giống y như vậy, nhưng nó nhỏ hơn.
“Xem ra đây là kí hiệu của người kia.” Bạch Lâu nói, “Nếu cô ta nói ra, cô ta sẽ chết.”
“Vậy thì viết ra đi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Hắc Quả Phụ lắc đầu, “Cũng vậy thôi, còn chết khó coi hơn nhiều.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Tiêu Bắc.” Lam Minh chỉ chỉ kí hiệu trên người Hắc Quả Phụ, “Chạm vào kí hiệu đó đi, người nguyền rủa chắc chắn đã để lại dấu vết ở đó, cậu có thể biết thân phận của hắn.”
“Sờ một cái thôi hả?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Lần trước cậu đã thuần thục kỹ năng này rồi.” Lam Minh cổ vũ, sờ sờ tóc Miêu Tiêu Bắc, “Thử làm đi.”
Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói xong, trong lòng cũng thả lỏng hơn, không căng thẳng nữa, nhưng hắn vẫn luôn e ngại với năng lực của mình, lần nào cũng sợ sẽ có điều gì đó xảy ra.
Miêu Tiêu Bắc bước tới chỗ Hắc Quả Phụ, ngồi xổm xuống, vươn tay chạm nhẹ lên kí hiệu trên lưng Hắc Quả Phụ.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy nó thật ghê tởm, bởi vậy khi tiếp xúc thì có hơi do dự, ngay khi ngón tay hắn chạm vào, trong nháy mắt Lam Minh đã lập tức kéo ra… Đồng thời, kí hiệu kia như vật sống há miệng ra… Có một bàn tay thò ra ngoài, vươn móng hướng về phía Miêu Tiêu Bắc.
May là Lam Minh đã kéo Miêu Tiêu Bắc về phía mình, cùng lúc đó, Khiết Liêu cũng đã nắm lấy bàn tay đen đủi đó, túm ra…
“Gào…!”
Vật kia kêu lên thảm thiết, muốn chui lại vào trong.
Sishir nhìn thấy, chạy lại gần, đưa hai tay vào bên trong miệng ký hiệu đang mở, miệng nói, “Là tâm ma!”
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn hành động của Sishir, Phong Tiểu Vũ có chút lo lắng, “Sishir, đừng chạm vào nó, rất bẩn.”
“Đừng lo.” Lam Minh nói, “Thần chết thì không sợ những thứ đó.”
Quả nhiên, mọi người nhìn thấy Sishir như túm được cái gì đó, kéo ra ngoài, “Để xem ngươi chạy đường nào!”
Theo tiếng kêu làm mọi người kinh hãi, Sishir kéo ra được một đứa bé thuần đen từ kí hiệu sau lưng Hắc Quả Phụ, nhưng mặt của nó lại rất ghê tợn, vừa nhìn thấy, nó chẳng khác gì một con khỉ con màu đen, sau lưng còn có đuôi.
“Ngươi từ đâu tới?” Sishir nắm cái đuôi nó quơ quơ.
Vật kia sợ hãi hét lên.
“Tâm ma là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
“Là một thứ rất đáng ghét.” Lam Minh nói, “Trong lòng mỗi con người đều sẽ có những suy nghĩ kì lạ, nói ví dụ như ghen tị, phẫn nộ, bất bình… Mấy thứ này đều có thể ma hóa, một khi cậu tiếp xúc với một sức mạnh hắc ám đặc biệt, hoặc bị một thần quái có ma lực mạnh hạ lời nguyền, nó sẽ thực thể hóa tâm ma. Tâm ma sau khi đã được thực thể hóa, nó sẽ thay thế trái tim của cậu, nằm trong cơ thể khống chế hành vi của cậu, hấp thụ năng lượng của cậu, phục vụ cho người nguyền rủa cậu.”
“Nhìn ký hiệu này, chắc là người kia đã đánh thức lòng ham muốn tình dục trong người cô ta, trở thành một tâm ma.” Bạch Lâu nói, “Nhưng tâm ma đó dường như muốn bắt Tiêu Bắc.”
“Nếu lúc nãy cậu bị nó bắt vào, cậu sẽ bị đưa thẳng tới chỗ người hạ lời nguyền.” Lam Minh nói nhỏ với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, cũng có chút mờ mịt, “Bắt tôi làm gì?”
“Đem về XXOO?” Sphinx xen vào, “Ai bảo Bắc Bắc hấp dẫn như vậy làm gì!”
Vừa dứt lời liền bị Lam Minh đạp cho một cái, “An phận chút đi, thứ mèo hư hỏng!”
Sphinx rống lên, “Lam Minh, ta thấy ngươi quá đáng lắm rồi nha, có muốn đấu một trận không?”
Lam Minh cười lạnh, Sphinx lập tức mất vẻ bệ vệ, nhỏ giọng nói thầm, “Bỏ đi… đều là người một nhà cả, không thể dùng vũ lực làm tổn thương hòa khí.”
Phong Tiểu Vũ vỗ đầu Sphinx, “Sphinx, ngươi thật vô dụng.”
Sphinx buồn bực nằm xuống thở dài.
“Tiểu quỷ đó nói là nghe lệnh ai chưa?” Lam Minh hỏi Sishir.
Sishir đang túm đuôi nó, xoay vòng vòng, “Có nói không? Không nói là cho ngươi xuống thẳng địa ngục nha!”
“Là… Khổng Tắc Tang đại nhân.” Tâm ma kia có vẻ rất sợ Sishir, lập tức nói thật, ôm đầu nói, “Tôi biết đại nhân vẫn luôn muốn Đại Tế Ti, nhưng nhiệm vụ lần này của tôi là giúp đại nhân khống chế Hắc Quả Phụ, lấy năng lực từ con người mà thôi.”
“Khổng Tắc Tang là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
Lam Minh sờ cằm, lầm bầm, “Tên quen lắm nha.”
“Là hắc pháp sư.” Bạch Lâu nhắc.
“A!” Lam Minh liền nhớ ra, vỗ vỗ đầu nói, “Hèn chi quen quá, là một đại pháp sư bị hắc hóa, hồi đó rất nổi tiếng.”
“Hắc pháp sư là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Cũng là một sự tồn tại rất phiền phức, chỉ toàn làm những việc đi nguyền rủa người ta.” Khiết Liêu nói, chân đạp đạp Hắc Quả Phụ đang hấp hối, “Ả chắc đã bị tâm ma kia hút khô rồi, không bao lâu nữa sẽ chết.”
“Còn tâm ma thì xử lý thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hại nhiều người như vậy, nó mới là đầu sỏ gây nên nhỉ?”
“Giết là xong!” Sishir đột nhiên mở miệng, nắm cái đuôi nó xoay xoay, hỏi mọi người, “Mọi người còn muốn hỏi gì không? Tôi muốn giết nó.”
Miêu Tiêu Bắc thấy trong mắt Sishir có vẻ rất hưng phấn, giống như một đứa bé vừa tìm được một món đồ chơi rất thú vị.
“Khổng Tắc Tang định làm gì?” Lam Minh hỏi tâm ma, “Tại sao lại muốn bắt Tiêu Bắc?”
“Chuyện này tôi không biết, từ trước tới giờ Khổng Tắc Tang đại nhân chỉ thích nam sắc, hễ nhìn thấy người nào đẹp là muốn bắt về.” Tâm ma nhỏ giọng nói, “Chắc là thèm Miêu Tiêu Bắc nhỏ dãi rồi đi… Á!”
Nói còn chưa xong đã bị Sishir bóp cổ… Khặc khặc mấy tiếng, mọi người nhíu mày, trông rất đau.
“Nói bậy!” Sishir nói, “Hắc pháp sư sợ nhất là bạch pháp sư, huống chi Bắc Bắc còn là Đại Tế Ti!”
“A…” Tâm ma ôm cổ xin tha, “Tôi không biết, thần chết đại nhân, ngài làm ơn tha cho tôi.”
“Đại khái là muốn bắt Tiêu Bắc trước khi phong ấn được giải trừ.” Bạch Lâu nói khẽ với Lam Minh, “Chúng ta nói chuyện với tâm ma, hắc pháp sư đều nghe thấy, có muốn thử nói chuyện với hắn không?”
Lam Minh nghe xong, khẽ gật đầu, vươn tay ra nhìn Sishir, “Sishir, cho tôi mượn chơi một lát, lát trả lại cho cậu bóp chết.”
“Nga.” Sishir đưa tâm ma cho Lam Minh, Lam Minh bóp cổ tâm ma giơ lên không trung. Giương mắt, màu mắt đổi sang vàng, nhìn tâm ma.
Tâm ma sợ tới mức phát run, muốn tránh đi, nhưng đôi mắt không có cách nào di chuyển, giống như bị Lam Minh bắt được, đối diện với hắn, vô cùng hoảng sợ.
Lam Minh nhìn tâm ma một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”
Ban đầu tâm ma sợ tới phát run, nhưng một lát sau lại đột nhiên bất động, chậm rãi nâng mắt, ánh mắt cũng thay đổi, trên mặt nó hiện ra nụ cười thản nhiên, giống như trở thành một người khác, “Xin lỗi, đây là một hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Lam Minh nhíu mày.
Khiết Liêu cười lạnh, “Hiểu lầm mà hại chết mấy chục người? Có tâm ghê.”
“Ta chỉ ra lệnh cho Hắc Quả Phụ lấy năng lượng của bọn họ, nhưng mà Hắc Quả Phụ lại quá thủ đoạn và độc ác, ta cũng chẳng bảo ả phải đuổi tận giết tuyệt… Ta nói xin lỗi, là chuyện về Miêu Tiêu Bắc, đó là do thuộc hạ của ta tự ra tay, ta không hề phân phó.”
“Theo cách nói của ngươi thì là do tâm ma tự nghĩ tự làm, không hề liên quan tới ngươi?” Lam Minh nhìn hắn một lúc, cười nói, “Đâu có dễ dàng vậy.”
“Ta hiểu.” Tâm ma phất tay, cười nói, “Ta chẳng qua chỉ là một hắc pháp sư, không nằm trong những kẻ có lá gan đắc tội với các ngươi, đối với Đại Tế Ti, ta mê luyến cũng gần ngàn năm rồi, cũng đâu cần bây giờ mới bắt đầu ra tay… Đương nhiên, tạo ra sự phức tạp này, ta cũng thành thật xin lỗi.”
Tất cả mọi người im lặng, Miêu Tiêu Bắc lại cảm thấy khó hiểu, ngàn năm cái gì?
“Để bồi thường, ta cho các ngươi biết một bí mật.” Tâm ma nói xong, đột nhiên há to miệng… Trong miệng hộc ra một tờ giấy cuộn.
Khiết Liêu nhặt lên, mở ra xem, đó là một tấm bản đồ.
“Đây là cái gì?” Lam Minh hỏi.
“Trong tấm bản đồ có đánh dấu nơi một phần của vũ dạ tập rơi xuống.” Tâm ma trả lời, “Có điều ta xem không hiểu tấm bản đồ này. Thế nào? Ta cho các ngươi thứ này, nó có đáng tha cho ta không, đương nhiên, tâm ma và Hắc Quả Phụ có thể tùy theo các ngươi xử lý.”
“Đúng là đồ cấp trên ti tiện.” Khiết Liêu nói, “Vì bản thân mình mà có thể vứt bỏ cấp dưới.”
“Haha.” Hắc pháp sư cười nói, “Cấp dưới vốn là để vứt đi.” Nói xong, hành lễ với mọi người, “Ta cáo từ trước, vô cùng xin lỗi về chuyện này.” Nói xong, tâm ma khôi phục trạng thái trầm mặc.
Chờ tâm ma mở to mắt trở lại, nó liền biến thành vẻ sợ hãi như ban đầu.
Lam Minh không còn thấy hứng thú, trả tâm ma lại cho Sishir.
Sishir nhận lấy, cầm tới bên sô pha ngồi ‘chơi’, chỉ lát sau, tâm ma đã trở thành đủ loại hình dạng, trạng thái thê thảm làm mọi người cảm thấy, mấy chục mạng người trước chắc cũng như thế này.
Sphinx chạy tới chỗ Sishir, giật giây, “Đúng đúng, tạo thành hình vuông đi.”
Còn Hắc Quả Phụ, do bị hút đi quá nhiều tinh lực nên không cầm cự được bao lâu, sau khi chết thì biến thành một con nhện to, Khiết Liêu đạp mấy cái, con nhện lập tức trở thành tro, bị quét vào trong góc, lát dọn sau.
Cuộc tuyển chọn tiếp tục diễn ra, mọi người đều bình an vô sự, tất cả chuẩn bị về nhà.
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn chờ ở cửa, thấy mọi người ra, Phong Danh Vũ chạy lại hỏi Lam Minh, “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, Huệ Tư Mẫn ở phía sau chạy lại, chọt chọt lưng Phong Danh Vũ, “Còn vụ có ma theo tôi thì sao?”
Phong Danh Vũ cười xấu xa, “Chẳng phải tốt lắm sao, buổi tối gặp nó thử đi, có khi còn đẹp trai lắm đó.”
“Cái éo!” Huệ Tư Mẫn căm giận chửi đổng, chạy tới nắm cánh tay Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc tính ra cũng chẳng quen thân với cô nàng, nhưng thấy Huệ Tư Mẫn rất nhiệt tình, nên cười cười với cô, Huệ Tư Mẫn càng có nhiều thiện cảm hơn, lùi tới chỗ Phong Danh Vũ, nói, “Manh ghê á, tôi thích nhất là mấy anh đẹp trai không kiêu căng!”
“Có ảnh nào chụp rõ không?” Bạch Lâu nhìn đống ảnh mà Huệ Tư Mẫn cung cấp, “Mấy tấm này nhìn không rõ.”
“Tối hôm qua tôi có nhìn thấy, một thân ảnh đen như mực, giống như trong ảnh, không có cái nào chụp rõ được.” Huệ Tư Mẫn nói, “Có khi nào là hồn ma gì không?”
Lam Minh hơi nhíu mày, “Ngoại trừ đi theo cô, hắn có làm gì khác không?”
Huệ Tư Mẫn lắc đầu, “Nếu Lưu Giai không chụp được, tôi cũng không biết… Tối hôm qua tôi thấy hắn đứng trước cửa sổ, hết cả hồn!”
“Mới đi theo gần đây hay là trước đó rồi?” Bạch Lâu hỏi.
“Chắc là mới đây.” Huệ Tư Mẫn nói, “Lúc trước không có mấy thứ này.”
“Gần đây có xảy ra chuyện gì kì lạ không?”
Đang nói thì Long Tước tới.
Huệ Tư Mẫn sáng mắt, “Oa! Quý tộc u sầu! Manh nha!”
“Nếu cô bị quấy rối, có thể giao cho EX toàn quyền xử lý, ủy thác của người đẹp sẽ được giảm giá.” Long Tước mỉm cười bước tới.
Huệ Tư Mẫn hít một hơi, rút ra tờ chi phiếu viết lên số 1, sau đó liều mạng viết thêm n số 0 ở sau, kí tên rồi đưa cho Long Tước, “Nhiêu đây đủ chưa, tôi muốn thuê các anh!”
“Ê!” Phong Danh Vũ sốt ruột.
Long Tước nhận chi phiếu, nụ cười trên mặt càng sáng hơn, gật đầu, “Nguyện ý nhận ủy thác của cô đây.”
“Oh yeah!” Huệ Tư Mẫn mừng rỡ, xoay mặt lè lưỡi với Phong Danh Vũ, “Tối nay các anh đẹp trai sẽ tới nhà tôi bắt quỷ!”
“Cô tưởng nó đẹp lắm sao.” Phong Danh Vũ bực bội.
“Tôi sẽ cung cấp đồ ăn!” Huệ Tư Mẫn nhướn mày.
Khiết Liêu và Lam Minh là hai chủ lực trong nhóm nhào tới hỏi, “Đồ ăn gì?”
Huệ Tư Mẫn nhận ra mình đã nắm được điểm mấu chốt, cầm điện thoại bấm, “Alo, A Thất! Đi mời hai mươi đầu bếp giỏi nhất thế giới về, tối nay tôi muốn mở party!”
Phong Danh Vũ trừng mắt với Lam Minh và Khiết Liêu, Miêu Tiêu Bắc cũng nghe thấy Cổ Lỗ Y vui mừng kêu trong túi.
“Sishir!”
Long Tước chưa kịp vui mừng với việc đã tìm được thần tài mới thì đã nhìn thấy Sishir đang ngồi trên sô pha nặn một tiểu quỷ đáng thương, “Đang chơi cái gì đó?”
Sishir ngẩng đầu nhìn, trong tay là tâm ma bị xoắn thành vòng.
Tâm ma cuối cùng cũng gặp được người quản lý của tiểu thần chết này, lập tức cầu cứu, “Cứu mạng…”
Long Tước bước vào xem, nói với Sishir, “Sao lại chơi cái thứ dơ bẩn này, lát chơi xong nhớ rửa tay rồi mới được ăn cơm!”
…
Mọi người trầm mặc, trái tim bé nhỏ của tâm ma lại tan nát, trên đời này không có người tốt.
“A, đúng rồi!” Khi mọi người đang quyết định tới chỗ Huệ Tư Mẫn điều tra thì cô lại đột nhiên vỗ tay một cái, nói với Phong Danh Vũ, “Gần đây tôi nhặt được một đầu lâu!”
“Hả?!” Mọi người mở to mắt nhìn cô.
“Mới nói nhặt được cái gì?” Phong Danh Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Đầu lâu!” Huệ Tư Mẫn nói, “Lần đó lái xe ngang qua vùng núi, tôi nhặt được một đầu lâu có ba mắt lăn từ trên núi xuống.”
“Sau đó?” Bạch Lâu hỏi, “Cô đem nó đi đâu?”
“Đem về nhà.” Huệ Tư Mẫn trả lời.
“Bị điên hả!” Phong Danh Vũ hung tợn đánh Huệ Tư Mẫn một cái, “Mấy cái thứ đó mà cô dám mang về nhà?”
“Bởi vì nó rất manh.” Huệ Tư Mẫn xoa xoa tay, “Bạo lực quá đi!”
“Bớt giả bộ đi!” Phong Danh Vũ liếc cô, “Để nó ở đâu rồi?”
“Trong tủ kính.” Huệ Tư Mẫn nhìn Phong Danh Vũ, “Cô mà nhặt được đảm bảo cũng sẽ muốn!”
…
Nửa tiếng sau, mọi người tới chỗ ở của Huệ Tư Mẫn, Phong Danh Vũ đứng nhìn chằm chằm đầu lâu có ba mắt, hai con là hình ngôi sao, được chưng trong tủ kính, “Chuyển cho tôi!”
“Không cho!” Huệ Tư Mẫn liều mạng bảo vệ.
“Tôi mua!”
“Tôi cũng có tiền nha!”
“Tôi đổi thằng em cho cô!”
“Tôi không cần chính thái!”
“Vậy cô muốn sao?”
“Cho tôi CP Lam đại và Bắc Bắc!”
“Éo!”
“Vậy còn lâu mới cho!”
…
Phong Tiểu Vũ bi thương ôm Đa Mị ngồi trên ghế sô pha nhìn hai bà chị tranh giành đầu lâu.
Khiết Liêu nhìn chiếc đầu lâu, hỏi Lam Minh, “Có nhìn thấy không?”
Lam Minh cười nói, “Tất nhiên.”
“Con bé kia to gan thật.” Bạch Lâu không khỏi cảm thán.
“Cũng may là gọi chúng ta tới kịp.” Long Tước lắc đầu, “Nếu không đảm bảo sẽ không sống qua đêm nay.”
Miêu Tiêu Bắc thấy người này một câu, rồi người kia thêm một câu, liền hỏi, “Đầu lâu đó của ai vậy? Có ba mắt, của Nhị Lang Thần hả?”
Hắn chỉ định nói đùa, nhưng không ngờ Long Tước, Lam Minh, Bạch Lâu và Khiết Liêu đều xoay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu cũng biết?”
…
Biểu tình trên mặt Miêu Tiêu Bắc là có chút phấn khích và không dám tin, là Nhị Lang Thần thiệt hả?
Trong lúc Miêu Tiêu Bắc đang vô cùng sợ hãi, thì thấy Khiết Liêu và Lam Minh bật cười, dậm chân chỉ tay vào Miêu Tiêu Bắc, “Tin thật kìa, tin mới ghê chứ! Ngốc quá mà!”
Miêu Tiêu Bắc giận tới mặt mũi trắng bệch, dí đánh Lam Minh chạy vòng vòng trong nhà.
Hắc Quả Phụ dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm quét một vòng, tựa như đang nhìn đồ ăn, Phong Danh Vũ đứng bên ngoài cũng thấy Lam Minh nháy mắt với mình.
Huệ Tư Mẫn nhìn Phong Danh Vũ khó hiểu, Phong Danh Vũ túm lấy cô ra chỗ khác, để cô ngồi đực mặt ở đó, khỏi vướng chân vướng tay.
Hắc Quả Phụ ngồi xuống, cũng không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, tựa như rất vừa lòng, Miêu Tiêu Bắc cũng đã trốn ra phía sau sô pha.
Tiêu Hoa bước lại hỏi cô, “Cô tên gì?”
“Tôi tên là…” Hắc Quả Phụ định nói, tay vươn ra muốn chạm vào cổ Tiêu Hoa, nhưng tay vừa định chạm thì cô lại thấy trên cổ Tiêu Hoa có đeo sợi dây chuyền nanh sói, cô cả kinh, lập tức rút tay về, nhìn Tiêu Hoa hoảng sợ.
Tiêu Hoa cũng thấy sợ, răng sữa của Khiết Liêu lợi hại vậy sao? Dọa Hắc Quả Phụ sợ tới mức này?
Hắc Quả Phụ căng thẳng nhìn Tiêu Hoa và mọi người ở phía sau hắn, cảm giác như bản thân đã rơi vào một cái bẫy.
Tiêu Hoa phất tay với những thí sinh khác, “Mọi người đi theo tôi, chúng ta đi phỏng vấn vòng hai.”
Mấy người kia đều không rõ, chỉ biết được vào vòng hai là bắt đầu căng thẳng, đi theo Tiêu Hoa ra ngoài.
Hắc Quả Phụ cũng định đi theo, nhưng vừa tới cửa đã bị Khiết Liêu giữ lại.
Khiết Liêu đóng cửa, nhốt Hắc Quả Phụ trong phòng.
Hắc Quả Phụ lùi ra sau mấy bước, giương mắt nhìn Khiết Liêu, Khiết Liêu cười với cô, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
“A!” Hắc Quả Phụ hét lên, có điều đây là căn phòng do Phong Danh Vũ đặc biệt sắp xếp, ban đầu đây là phòng thu âm, bên trong vách tường có bông hút âm, bởi vậy cách âm rất hiệu quả, cho dù hét to bao nhiêu, bên ngoài căn bản không thể nghe thấy.
Hắc Quả Phụ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã bị bao vây, “Các anh… không phải người sao?”
“Đẳng cấp quá thấp.” Sishir phát biểu một câu.
“Đúng vậy.” Bạch Lâu cũng lại gần, nhìn cô, “Ừm… Chẳng qua chỉ là Hắc Quả Phụ bình thường, nhưng mà hình như đã ma hóa lắm rồi, là do cô tự tạo sức mạnh hay là được cho sức mạnh hắc ám nào, cho nên đã tiến hóa?”
“Mấy người là ai?” Hắc Quả Phụ lui vào góc, gai trên tay cũng dài ra, gương mặt trở nên sắc bén tới dọa người, cô nhìn chằm chằm mọi người, “Tôi chưa từng làm gì mấy người mà nhỉ?”
“Chưa từng làm gì?”
Lúc này, Sphinx đứng ở phía sau cô vẫn giả làm tượng đồng lên tiếng hỏi.
Hắc Quả Phụ giật mình hét lên, vừa định chạy thì Sphinx đã giơ chân đạp, dẫm cô xuống đất.
“Ngươi… A!” Hắc Quả Phụ vươn ra thêm mấy cái chân nhện, muốn bỏ chạy, bộ dạng trông vô cùng đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy loại quái vật biến chủng ghê tởm thế này, theo bản năng lùi ra sau.
Sphinx đưa chân trước vỗ vỗ lên đầu Hắc Quả Phụ, “Hét cái gì? Còn kêu nữa ta trói ngươi lại quăng cho gà ăn!”
“A!” Hắc Quả Phụ trông như đã bị kinh hách quá lớn.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhìn như một đám đàn ông đang ăn hiếp một phụ nữ chân yếu tay mềm.
“Ả chẳng phải thiếu nữ gì đâu.” Khiết Liêu nhận ra biểu tình trên gương mặt hai người, “Đã có hơn mấy ngàn người chết dưới tay ả rồi.”
Miêu Tiêu Bắc tưởng tượng, cảm thấy thật kinh khủng.
“Ế? Trên lưng ả có cái gì này?” Sphinx đột nhiên lên tiếng.
Khiết Liêu ngồi xổm xuống xem, trên tấm lưng đen của Hắc Quả Phụ, có một hình xăm màu trắng, giống như mặt quỷ, dạng một kí hiệu nào đó.
“Đây là cái gì?” Khiết Liêu nhìn, cảm thấy có chút kì lạ.
Bạch Lâu cũng lại gần xem, “Có vẻ là bùa chú.”
“Nhờ kí hiệu này mà ngươi mới có được sức mạnh?” Lam Minh hỏi.
Hắc Quả Phụ gật đầu.
“Là ai cho ngươi?”
“Tôi không nói được.” Hắc Quả Phụ nói xong, lè lưỡi ra cho Lam Minh nhìn.
Mọi người thấy lưỡi của Hắc Quả Phụ có màu đen, trên đầu lưỡi cũng có kí hiệu giống y như vậy, nhưng nó nhỏ hơn.
“Xem ra đây là kí hiệu của người kia.” Bạch Lâu nói, “Nếu cô ta nói ra, cô ta sẽ chết.”
“Vậy thì viết ra đi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Hắc Quả Phụ lắc đầu, “Cũng vậy thôi, còn chết khó coi hơn nhiều.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Tiêu Bắc.” Lam Minh chỉ chỉ kí hiệu trên người Hắc Quả Phụ, “Chạm vào kí hiệu đó đi, người nguyền rủa chắc chắn đã để lại dấu vết ở đó, cậu có thể biết thân phận của hắn.”
“Sờ một cái thôi hả?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Lần trước cậu đã thuần thục kỹ năng này rồi.” Lam Minh cổ vũ, sờ sờ tóc Miêu Tiêu Bắc, “Thử làm đi.”
Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói xong, trong lòng cũng thả lỏng hơn, không căng thẳng nữa, nhưng hắn vẫn luôn e ngại với năng lực của mình, lần nào cũng sợ sẽ có điều gì đó xảy ra.
Miêu Tiêu Bắc bước tới chỗ Hắc Quả Phụ, ngồi xổm xuống, vươn tay chạm nhẹ lên kí hiệu trên lưng Hắc Quả Phụ.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy nó thật ghê tởm, bởi vậy khi tiếp xúc thì có hơi do dự, ngay khi ngón tay hắn chạm vào, trong nháy mắt Lam Minh đã lập tức kéo ra… Đồng thời, kí hiệu kia như vật sống há miệng ra… Có một bàn tay thò ra ngoài, vươn móng hướng về phía Miêu Tiêu Bắc.
May là Lam Minh đã kéo Miêu Tiêu Bắc về phía mình, cùng lúc đó, Khiết Liêu cũng đã nắm lấy bàn tay đen đủi đó, túm ra…
“Gào…!”
Vật kia kêu lên thảm thiết, muốn chui lại vào trong.
Sishir nhìn thấy, chạy lại gần, đưa hai tay vào bên trong miệng ký hiệu đang mở, miệng nói, “Là tâm ma!”
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn hành động của Sishir, Phong Tiểu Vũ có chút lo lắng, “Sishir, đừng chạm vào nó, rất bẩn.”
“Đừng lo.” Lam Minh nói, “Thần chết thì không sợ những thứ đó.”
Quả nhiên, mọi người nhìn thấy Sishir như túm được cái gì đó, kéo ra ngoài, “Để xem ngươi chạy đường nào!”
Theo tiếng kêu làm mọi người kinh hãi, Sishir kéo ra được một đứa bé thuần đen từ kí hiệu sau lưng Hắc Quả Phụ, nhưng mặt của nó lại rất ghê tợn, vừa nhìn thấy, nó chẳng khác gì một con khỉ con màu đen, sau lưng còn có đuôi.
“Ngươi từ đâu tới?” Sishir nắm cái đuôi nó quơ quơ.
Vật kia sợ hãi hét lên.
“Tâm ma là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
“Là một thứ rất đáng ghét.” Lam Minh nói, “Trong lòng mỗi con người đều sẽ có những suy nghĩ kì lạ, nói ví dụ như ghen tị, phẫn nộ, bất bình… Mấy thứ này đều có thể ma hóa, một khi cậu tiếp xúc với một sức mạnh hắc ám đặc biệt, hoặc bị một thần quái có ma lực mạnh hạ lời nguyền, nó sẽ thực thể hóa tâm ma. Tâm ma sau khi đã được thực thể hóa, nó sẽ thay thế trái tim của cậu, nằm trong cơ thể khống chế hành vi của cậu, hấp thụ năng lượng của cậu, phục vụ cho người nguyền rủa cậu.”
“Nhìn ký hiệu này, chắc là người kia đã đánh thức lòng ham muốn tình dục trong người cô ta, trở thành một tâm ma.” Bạch Lâu nói, “Nhưng tâm ma đó dường như muốn bắt Tiêu Bắc.”
“Nếu lúc nãy cậu bị nó bắt vào, cậu sẽ bị đưa thẳng tới chỗ người hạ lời nguyền.” Lam Minh nói nhỏ với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, cũng có chút mờ mịt, “Bắt tôi làm gì?”
“Đem về XXOO?” Sphinx xen vào, “Ai bảo Bắc Bắc hấp dẫn như vậy làm gì!”
Vừa dứt lời liền bị Lam Minh đạp cho một cái, “An phận chút đi, thứ mèo hư hỏng!”
Sphinx rống lên, “Lam Minh, ta thấy ngươi quá đáng lắm rồi nha, có muốn đấu một trận không?”
Lam Minh cười lạnh, Sphinx lập tức mất vẻ bệ vệ, nhỏ giọng nói thầm, “Bỏ đi… đều là người một nhà cả, không thể dùng vũ lực làm tổn thương hòa khí.”
Phong Tiểu Vũ vỗ đầu Sphinx, “Sphinx, ngươi thật vô dụng.”
Sphinx buồn bực nằm xuống thở dài.
“Tiểu quỷ đó nói là nghe lệnh ai chưa?” Lam Minh hỏi Sishir.
Sishir đang túm đuôi nó, xoay vòng vòng, “Có nói không? Không nói là cho ngươi xuống thẳng địa ngục nha!”
“Là… Khổng Tắc Tang đại nhân.” Tâm ma kia có vẻ rất sợ Sishir, lập tức nói thật, ôm đầu nói, “Tôi biết đại nhân vẫn luôn muốn Đại Tế Ti, nhưng nhiệm vụ lần này của tôi là giúp đại nhân khống chế Hắc Quả Phụ, lấy năng lực từ con người mà thôi.”
“Khổng Tắc Tang là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
Lam Minh sờ cằm, lầm bầm, “Tên quen lắm nha.”
“Là hắc pháp sư.” Bạch Lâu nhắc.
“A!” Lam Minh liền nhớ ra, vỗ vỗ đầu nói, “Hèn chi quen quá, là một đại pháp sư bị hắc hóa, hồi đó rất nổi tiếng.”
“Hắc pháp sư là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Cũng là một sự tồn tại rất phiền phức, chỉ toàn làm những việc đi nguyền rủa người ta.” Khiết Liêu nói, chân đạp đạp Hắc Quả Phụ đang hấp hối, “Ả chắc đã bị tâm ma kia hút khô rồi, không bao lâu nữa sẽ chết.”
“Còn tâm ma thì xử lý thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hại nhiều người như vậy, nó mới là đầu sỏ gây nên nhỉ?”
“Giết là xong!” Sishir đột nhiên mở miệng, nắm cái đuôi nó xoay xoay, hỏi mọi người, “Mọi người còn muốn hỏi gì không? Tôi muốn giết nó.”
Miêu Tiêu Bắc thấy trong mắt Sishir có vẻ rất hưng phấn, giống như một đứa bé vừa tìm được một món đồ chơi rất thú vị.
“Khổng Tắc Tang định làm gì?” Lam Minh hỏi tâm ma, “Tại sao lại muốn bắt Tiêu Bắc?”
“Chuyện này tôi không biết, từ trước tới giờ Khổng Tắc Tang đại nhân chỉ thích nam sắc, hễ nhìn thấy người nào đẹp là muốn bắt về.” Tâm ma nhỏ giọng nói, “Chắc là thèm Miêu Tiêu Bắc nhỏ dãi rồi đi… Á!”
Nói còn chưa xong đã bị Sishir bóp cổ… Khặc khặc mấy tiếng, mọi người nhíu mày, trông rất đau.
“Nói bậy!” Sishir nói, “Hắc pháp sư sợ nhất là bạch pháp sư, huống chi Bắc Bắc còn là Đại Tế Ti!”
“A…” Tâm ma ôm cổ xin tha, “Tôi không biết, thần chết đại nhân, ngài làm ơn tha cho tôi.”
“Đại khái là muốn bắt Tiêu Bắc trước khi phong ấn được giải trừ.” Bạch Lâu nói khẽ với Lam Minh, “Chúng ta nói chuyện với tâm ma, hắc pháp sư đều nghe thấy, có muốn thử nói chuyện với hắn không?”
Lam Minh nghe xong, khẽ gật đầu, vươn tay ra nhìn Sishir, “Sishir, cho tôi mượn chơi một lát, lát trả lại cho cậu bóp chết.”
“Nga.” Sishir đưa tâm ma cho Lam Minh, Lam Minh bóp cổ tâm ma giơ lên không trung. Giương mắt, màu mắt đổi sang vàng, nhìn tâm ma.
Tâm ma sợ tới mức phát run, muốn tránh đi, nhưng đôi mắt không có cách nào di chuyển, giống như bị Lam Minh bắt được, đối diện với hắn, vô cùng hoảng sợ.
Lam Minh nhìn tâm ma một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”
Ban đầu tâm ma sợ tới phát run, nhưng một lát sau lại đột nhiên bất động, chậm rãi nâng mắt, ánh mắt cũng thay đổi, trên mặt nó hiện ra nụ cười thản nhiên, giống như trở thành một người khác, “Xin lỗi, đây là một hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Lam Minh nhíu mày.
Khiết Liêu cười lạnh, “Hiểu lầm mà hại chết mấy chục người? Có tâm ghê.”
“Ta chỉ ra lệnh cho Hắc Quả Phụ lấy năng lượng của bọn họ, nhưng mà Hắc Quả Phụ lại quá thủ đoạn và độc ác, ta cũng chẳng bảo ả phải đuổi tận giết tuyệt… Ta nói xin lỗi, là chuyện về Miêu Tiêu Bắc, đó là do thuộc hạ của ta tự ra tay, ta không hề phân phó.”
“Theo cách nói của ngươi thì là do tâm ma tự nghĩ tự làm, không hề liên quan tới ngươi?” Lam Minh nhìn hắn một lúc, cười nói, “Đâu có dễ dàng vậy.”
“Ta hiểu.” Tâm ma phất tay, cười nói, “Ta chẳng qua chỉ là một hắc pháp sư, không nằm trong những kẻ có lá gan đắc tội với các ngươi, đối với Đại Tế Ti, ta mê luyến cũng gần ngàn năm rồi, cũng đâu cần bây giờ mới bắt đầu ra tay… Đương nhiên, tạo ra sự phức tạp này, ta cũng thành thật xin lỗi.”
Tất cả mọi người im lặng, Miêu Tiêu Bắc lại cảm thấy khó hiểu, ngàn năm cái gì?
“Để bồi thường, ta cho các ngươi biết một bí mật.” Tâm ma nói xong, đột nhiên há to miệng… Trong miệng hộc ra một tờ giấy cuộn.
Khiết Liêu nhặt lên, mở ra xem, đó là một tấm bản đồ.
“Đây là cái gì?” Lam Minh hỏi.
“Trong tấm bản đồ có đánh dấu nơi một phần của vũ dạ tập rơi xuống.” Tâm ma trả lời, “Có điều ta xem không hiểu tấm bản đồ này. Thế nào? Ta cho các ngươi thứ này, nó có đáng tha cho ta không, đương nhiên, tâm ma và Hắc Quả Phụ có thể tùy theo các ngươi xử lý.”
“Đúng là đồ cấp trên ti tiện.” Khiết Liêu nói, “Vì bản thân mình mà có thể vứt bỏ cấp dưới.”
“Haha.” Hắc pháp sư cười nói, “Cấp dưới vốn là để vứt đi.” Nói xong, hành lễ với mọi người, “Ta cáo từ trước, vô cùng xin lỗi về chuyện này.” Nói xong, tâm ma khôi phục trạng thái trầm mặc.
Chờ tâm ma mở to mắt trở lại, nó liền biến thành vẻ sợ hãi như ban đầu.
Lam Minh không còn thấy hứng thú, trả tâm ma lại cho Sishir.
Sishir nhận lấy, cầm tới bên sô pha ngồi ‘chơi’, chỉ lát sau, tâm ma đã trở thành đủ loại hình dạng, trạng thái thê thảm làm mọi người cảm thấy, mấy chục mạng người trước chắc cũng như thế này.
Sphinx chạy tới chỗ Sishir, giật giây, “Đúng đúng, tạo thành hình vuông đi.”
Còn Hắc Quả Phụ, do bị hút đi quá nhiều tinh lực nên không cầm cự được bao lâu, sau khi chết thì biến thành một con nhện to, Khiết Liêu đạp mấy cái, con nhện lập tức trở thành tro, bị quét vào trong góc, lát dọn sau.
Cuộc tuyển chọn tiếp tục diễn ra, mọi người đều bình an vô sự, tất cả chuẩn bị về nhà.
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn chờ ở cửa, thấy mọi người ra, Phong Danh Vũ chạy lại hỏi Lam Minh, “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, Huệ Tư Mẫn ở phía sau chạy lại, chọt chọt lưng Phong Danh Vũ, “Còn vụ có ma theo tôi thì sao?”
Phong Danh Vũ cười xấu xa, “Chẳng phải tốt lắm sao, buổi tối gặp nó thử đi, có khi còn đẹp trai lắm đó.”
“Cái éo!” Huệ Tư Mẫn căm giận chửi đổng, chạy tới nắm cánh tay Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc tính ra cũng chẳng quen thân với cô nàng, nhưng thấy Huệ Tư Mẫn rất nhiệt tình, nên cười cười với cô, Huệ Tư Mẫn càng có nhiều thiện cảm hơn, lùi tới chỗ Phong Danh Vũ, nói, “Manh ghê á, tôi thích nhất là mấy anh đẹp trai không kiêu căng!”
“Có ảnh nào chụp rõ không?” Bạch Lâu nhìn đống ảnh mà Huệ Tư Mẫn cung cấp, “Mấy tấm này nhìn không rõ.”
“Tối hôm qua tôi có nhìn thấy, một thân ảnh đen như mực, giống như trong ảnh, không có cái nào chụp rõ được.” Huệ Tư Mẫn nói, “Có khi nào là hồn ma gì không?”
Lam Minh hơi nhíu mày, “Ngoại trừ đi theo cô, hắn có làm gì khác không?”
Huệ Tư Mẫn lắc đầu, “Nếu Lưu Giai không chụp được, tôi cũng không biết… Tối hôm qua tôi thấy hắn đứng trước cửa sổ, hết cả hồn!”
“Mới đi theo gần đây hay là trước đó rồi?” Bạch Lâu hỏi.
“Chắc là mới đây.” Huệ Tư Mẫn nói, “Lúc trước không có mấy thứ này.”
“Gần đây có xảy ra chuyện gì kì lạ không?”
Đang nói thì Long Tước tới.
Huệ Tư Mẫn sáng mắt, “Oa! Quý tộc u sầu! Manh nha!”
“Nếu cô bị quấy rối, có thể giao cho EX toàn quyền xử lý, ủy thác của người đẹp sẽ được giảm giá.” Long Tước mỉm cười bước tới.
Huệ Tư Mẫn hít một hơi, rút ra tờ chi phiếu viết lên số 1, sau đó liều mạng viết thêm n số 0 ở sau, kí tên rồi đưa cho Long Tước, “Nhiêu đây đủ chưa, tôi muốn thuê các anh!”
“Ê!” Phong Danh Vũ sốt ruột.
Long Tước nhận chi phiếu, nụ cười trên mặt càng sáng hơn, gật đầu, “Nguyện ý nhận ủy thác của cô đây.”
“Oh yeah!” Huệ Tư Mẫn mừng rỡ, xoay mặt lè lưỡi với Phong Danh Vũ, “Tối nay các anh đẹp trai sẽ tới nhà tôi bắt quỷ!”
“Cô tưởng nó đẹp lắm sao.” Phong Danh Vũ bực bội.
“Tôi sẽ cung cấp đồ ăn!” Huệ Tư Mẫn nhướn mày.
Khiết Liêu và Lam Minh là hai chủ lực trong nhóm nhào tới hỏi, “Đồ ăn gì?”
Huệ Tư Mẫn nhận ra mình đã nắm được điểm mấu chốt, cầm điện thoại bấm, “Alo, A Thất! Đi mời hai mươi đầu bếp giỏi nhất thế giới về, tối nay tôi muốn mở party!”
Phong Danh Vũ trừng mắt với Lam Minh và Khiết Liêu, Miêu Tiêu Bắc cũng nghe thấy Cổ Lỗ Y vui mừng kêu trong túi.
“Sishir!”
Long Tước chưa kịp vui mừng với việc đã tìm được thần tài mới thì đã nhìn thấy Sishir đang ngồi trên sô pha nặn một tiểu quỷ đáng thương, “Đang chơi cái gì đó?”
Sishir ngẩng đầu nhìn, trong tay là tâm ma bị xoắn thành vòng.
Tâm ma cuối cùng cũng gặp được người quản lý của tiểu thần chết này, lập tức cầu cứu, “Cứu mạng…”
Long Tước bước vào xem, nói với Sishir, “Sao lại chơi cái thứ dơ bẩn này, lát chơi xong nhớ rửa tay rồi mới được ăn cơm!”
…
Mọi người trầm mặc, trái tim bé nhỏ của tâm ma lại tan nát, trên đời này không có người tốt.
“A, đúng rồi!” Khi mọi người đang quyết định tới chỗ Huệ Tư Mẫn điều tra thì cô lại đột nhiên vỗ tay một cái, nói với Phong Danh Vũ, “Gần đây tôi nhặt được một đầu lâu!”
“Hả?!” Mọi người mở to mắt nhìn cô.
“Mới nói nhặt được cái gì?” Phong Danh Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Đầu lâu!” Huệ Tư Mẫn nói, “Lần đó lái xe ngang qua vùng núi, tôi nhặt được một đầu lâu có ba mắt lăn từ trên núi xuống.”
“Sau đó?” Bạch Lâu hỏi, “Cô đem nó đi đâu?”
“Đem về nhà.” Huệ Tư Mẫn trả lời.
“Bị điên hả!” Phong Danh Vũ hung tợn đánh Huệ Tư Mẫn một cái, “Mấy cái thứ đó mà cô dám mang về nhà?”
“Bởi vì nó rất manh.” Huệ Tư Mẫn xoa xoa tay, “Bạo lực quá đi!”
“Bớt giả bộ đi!” Phong Danh Vũ liếc cô, “Để nó ở đâu rồi?”
“Trong tủ kính.” Huệ Tư Mẫn nhìn Phong Danh Vũ, “Cô mà nhặt được đảm bảo cũng sẽ muốn!”
…
Nửa tiếng sau, mọi người tới chỗ ở của Huệ Tư Mẫn, Phong Danh Vũ đứng nhìn chằm chằm đầu lâu có ba mắt, hai con là hình ngôi sao, được chưng trong tủ kính, “Chuyển cho tôi!”
“Không cho!” Huệ Tư Mẫn liều mạng bảo vệ.
“Tôi mua!”
“Tôi cũng có tiền nha!”
“Tôi đổi thằng em cho cô!”
“Tôi không cần chính thái!”
“Vậy cô muốn sao?”
“Cho tôi CP Lam đại và Bắc Bắc!”
“Éo!”
“Vậy còn lâu mới cho!”
…
Phong Tiểu Vũ bi thương ôm Đa Mị ngồi trên ghế sô pha nhìn hai bà chị tranh giành đầu lâu.
Khiết Liêu nhìn chiếc đầu lâu, hỏi Lam Minh, “Có nhìn thấy không?”
Lam Minh cười nói, “Tất nhiên.”
“Con bé kia to gan thật.” Bạch Lâu không khỏi cảm thán.
“Cũng may là gọi chúng ta tới kịp.” Long Tước lắc đầu, “Nếu không đảm bảo sẽ không sống qua đêm nay.”
Miêu Tiêu Bắc thấy người này một câu, rồi người kia thêm một câu, liền hỏi, “Đầu lâu đó của ai vậy? Có ba mắt, của Nhị Lang Thần hả?”
Hắn chỉ định nói đùa, nhưng không ngờ Long Tước, Lam Minh, Bạch Lâu và Khiết Liêu đều xoay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu cũng biết?”
…
Biểu tình trên mặt Miêu Tiêu Bắc là có chút phấn khích và không dám tin, là Nhị Lang Thần thiệt hả?
Trong lúc Miêu Tiêu Bắc đang vô cùng sợ hãi, thì thấy Khiết Liêu và Lam Minh bật cười, dậm chân chỉ tay vào Miêu Tiêu Bắc, “Tin thật kìa, tin mới ghê chứ! Ngốc quá mà!”
Miêu Tiêu Bắc giận tới mặt mũi trắng bệch, dí đánh Lam Minh chạy vòng vòng trong nhà.
/177
|