Lưu Tẩm chạy vào, trông như bị đuổi giết, tất cả mọi người đều khó hiểu.
Khiết Liêu hỏi, “Làm cái gì vậy? Bị chó dí?”
“Không phải chó, là quỷ… Quỷ!” Lưu Tẩm vừa nói vừa chỉ, Khiết Liêu đồng thời cũng cảm giác phía sau có tiếng thở, nguy hiểm càng ngày càng gần.
Hắn vô cùng kinh ngạc với tốc độ, xoay mạnh đầu lại, một cơn gió tạt qua, chau mày, có thứ gì đó mang cuồng phong cùng đến. Mà lúc này, chợt nghe Sphinx gầm một tiếng…
Sau tiếng gầm kinh sợ lòng người của Sphinx, trận cuồng phong kia mới biến mất.
Khiết Liêu nheo mắt đứng trước cửa, mắt nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện trong không trung, rồi đột ngột biến mất… Thứ này biết ẩn thân? Động tác còn rất nhanh!
“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm đang ngã trên mặt đất.
“Không…” Lưu Tẩm phất tay, khó khăn đứng dậy, lau mồ hôi, “Má ơi… xém nữa là toi mạng rồi, cũng may lúc trước từng luyện tập.”
“Ai đuổi theo cậu?” Long Tước bảo hắn ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà, Tiểu Ái lúc này đang ngồi bên cạnh Phong Danh Vũ vừa nói chuyện vừa ăn yogurt, quả nhiên ma thai cần rất nhiều năng lượng, Tiểu Ái ăn rất nhiều. Long Tước chuẩn bị một phần lớn đồ ăn bổ sung năng lượng, nếu không Tiểu Ái sẽ bị ma thai hút hết chất dinh dưỡng mà chết.
“Một cái bóng đen thui, tôi cũng không biết đó là cái gì.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi chỉ biết vệ sĩ của tôi bị giết chỉ trong mấy giây, chém đứt lìa, ngay cả máu cũng không thấy.”
“Giết trong vài giây?” Bạch Lâu nghi hoặc.
Sắc mặt Lưu Tẩm khó coi, tựa như vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, thở dài, “Dọa chết người… Mấy vệ sĩ của tôi nếu không phải là bộ đội đặc chủng thì cũng là cao thủ từng đi thi đấu đoạt được nhiều giải thưởng lớn, toàn là người tài… mà chính mắt tôi thấy, bóng đen kia chỉ nhoáng có cái là bọn họ một phân thành hai…”
“Cái gì?” Bạch Lâu cũng giật mình.
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Lưu Tẩm chật vật cũng có chút khó hiểu.
Miêu Tiêu hỏi Lam Minh, “Cái vừa tới là cái kia?”
Lam Minh nhẹ nhàng gật đầu, “Chính là người tối hôm qua.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tại sao phải đuổi giết Lưu Tẩm? Nói như vậy là người đó cố tình ở công viên chờ Lưu Tẩm?”
Lam Minh sờ cằm, kéo Miêu Tiêu Bắc lên lầu, thấp giọng nói, “Hôm qua… với tài năng của người đó, Sishir lại không có chuẩn bị gì, hắn đã có thể xử lý Tiểu Ái.”
“Nói vậy là không tới giết Tiểu Ái?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, “Nhưng hắn tới làm gì?”
“Ngày hôm qua hắn căn bản vẫn chưa đánh trả, cửa sổ là do Sishir đánh vỡ… Tôi cảm nhận được lúc hắn tới gần cũng không có ác ý.”
“Sao anh biết?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
Lam Minh cười, “Nhìn vẻ mặt của Khiết Liêu đi.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hướng tay Lam Minh chỉ, nhìn ra ngoài xuyên qua kẽ hở cầu thang, Khiết Liêu chỉ hơi cau mày, tựa như có chút khó hiểu, đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại liếc Lưu Tẩm, tựa như có chút hoài nghi.
“A…” Miêu Tiêu Bắc xoa xoa Cổ Lỗ Y trong lòng bàn tay, nó vẫn còn tò mò nhìn xung quanh.
“Lúc nãy thì không giống, hắn vô cùng có ác ý.” Lam Minh cười cười, “Hắn rất muốn lấy mạng Lưu Tẩm!”
“A!” Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, tựa như hiểu ra, “Người đó căn bản không muốn giết Tiểu Ái, mà là muốn đối phó với Lưu Tẩm! Nhưng hắn lại chạy tới đây xem Tiểu Ái, người đó có khi nào là ba của đứa nhỏ không?”
Lam Minh cân nhắc, thì thầm vài câu với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Làm vậy ổn không?”
“Không sao hết.” Lam Minh vỗ vai hắn, bảo hắn xuống lầu.
Miêu Tiêu Bắc định xuống nhưng Cổ Lỗ Y cứ bám chặt khung cửa sổ, có vẻ như đang xem gì đó rất thú vị.
Hai người không hiểu lắm, nhìn theo hướng mắt của Cổ Lỗ Y, ở phía trước có một màn hình lớn đặt giữa ngã tư, trong màn hình đang phát tin tức về vụ án giết người liên hoàn, bên trong có nhắc thi thể bị cắt thành từng đoạn… Nét cắt đều, giống như dùng laser.
“A!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Cái này…”
Lam Minh gật đầu, “Xem ra là do người kia làm.”
“Cục cục.”
Cổ Lỗ Y đột nhiên xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, sau đó vươn tay chỉ về phía cửa ra vào của tòa nhà ở đối diện.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cùng nhìn, sửng sốt, trong đám đông có một người mặc đồ đen đang đứng. Ban đầu Miêu Tiêu Bắc nghĩ là mình thấy Men in Black, nhưng nhìn kỹ — Phát hiện thì ra không phải! Hắn mặc chiếc áo choàng màu đen giống như Keanu Reeves… Đeo kính đen, trông rất trẻ, dáng người cao ngạo lạnh lùng, một người cực kì giỏi nha.
“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc vừa lên tiếng, thân ảnh người kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Chính là người lúc nãy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
Lam Minh gật đầu.
“Vậy, hắn là…”
Lam Minh nhíu mày, “Động tác không phải là con người, còn hơn cả lang tộc.”
Đúng vậy, hắn rất nhanh, hắn lợi hại lắm đi? Mặt khác, Miêu Tiêu Bắc vẫn còn chưa hiểu được, người kia hình như không phải là người xấu, cũng rất xứng đôi với Tiểu Ái, nếu bọn họ yêu nhau thật lòng, vậy thì để bọn họ trở thành người một nhà đi.
Lam Minh nhìn thần sắc của Miêu Tiêu Bắc, đại khái đoán ra suy nghĩ của hắn, “Bắc Bắc không đơn giản vậy đâu.”
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn hắn.
“Cậu nghĩ đi, nếu cậu kết hôn với một người ngoại tộc, hơn nữa so với con người còn là động vật thấp hơn, vậy người nhà cậu có đồng ý không?” Lam Minh hỏi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cái này thì… Tôi không có người nhà, cũng may đi, mà nếu như có người nhà, vậy thì nhất định sẽ phản đối kịch liệt, thậm chí sẽ bị xem thường.”
“Cũng giống như thế.” Lam Minh gật đầu, “Thần ma còn hơn như vậy, thần ma phân thành từng loại, trong từng loại cũng có những mối hận, những kỳ thị, phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, quyền quý và nghèo hèn phân rõ, cũng giống như thần ma và con người có con, con người căn bản không thể gánh được ma thai! Đây là trái với tự nhiên, sẽ bị trời phạt.”
“Nói cách khác, bọn họ không thể ở cùng nhau?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy giống như chuyện tình Romeo và Juliet.
“Nhưng cũng không nhất định là vậy.” Lam Minh xoay câu chuyện.
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đều nheo mắt nhìn hắn — Làm ơn đừng có nghỉ xả hơi lâu vậy chứ!
Lam Minh mỉm cười, “Trừ khi hắn giống như hoàn cảnh của tôi.”
“Là sao?”
“Rất mạnh, không có gì ràng buộc, hoặc bản thân là hỗn huyết, hoặc đã diệt sạch.” Lam Minh cười thâm ý.
“Diệt sạch… Nghĩa là cả chủng tộc chỉ còn một mình hắn?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
Lam Minh mỉm cười, “Bắc Bắc, gần đây cậu càng lúc càng thông minh.”
Miêu Tiêu Bắc ho khan, có chút xấu hổ nhìn Lam Minh, “Đứng đắn chút đi! Anh biết thân phận của hắn?”
Lam Minh vuốt cằm trầm ngâm, “Cũng không phải là biết, chỉ cảm thấy giống thôi, chờ xác minh là được.”
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày — Thần bí!
Lam Minh kéo hắn xuống lầu, “Đừng nóng vội, chúng ta đi từng bước thôi, trước xem Lưu Tẩm thế nào.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải bế Cổ Lỗ Y đang bám dính cửa sổ xuống lầu.
Lúc này, Lưu Tẩm cũng dần bình tĩnh lại, Tiểu Ái đối xử với hắn không nóng không lạnh, cô cúi đầu ăn miếng bánh ngọt thứ ba, Lưu Tẩm khẽ nhíu mày, hỏi, “Tiểu Ái, ăn nhiều vậy không sao chứ?”
Tiểu Ái lắc đầu, tiếp tục ăn, Miêu Tiêu Bắc đưa cho Tiểu Ái một ly yogurt, “Một người ăn cho hai người, đâu có nhiều.”
Lưu Tẩm sửng sốt, tất cả mọi người đều thấy, đây không phải là làm bộ.
“Em… có thai?!” Lưu Tẩm giống như nam chính trong phim truyền hình, mở to mắt, lập tức ý thức ra Tiểu Ái đang mang thai.
Tiểu Ái gật đầu, “Ừ.”
“Của ai?” Lưu Tẩm mở to hai mắt, trong mắt có chút chờ đợi.
Tiểu Ái nhìn thấy, hỏi, “Anh là người à?”
Lưu Tẩm hiểu lầm vừa nghe xong liền giật mình, “Của… anh? Thật sao?!”
Tiểu Ái nghe tới đây, trong đầu liền ý thức mình từng có quan hệ với người này, mặt đỏ bừng nhìn đi chỗ khác, tất cả mọi người cũng ho khan, chuyển tầm nhìn.
Khiết Liêu cười lạnh, “Ý cổ là trên mặt chữ, không phải nghĩa bóng.”
“Hả?” Lưu Tẩm hiển nhiên rất sốt ruột, tựa như rất muốn đứa bé này, kéo Tiểu Ái hỏi, “Của anh thật không? Nếu thật vậy chúng ta kết hôn!”
Tiểu Ái sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, đây chính là lão ngũ trong những vua kim cương đó nha!
Tất cả không nói lời nào, chờ Tiểu Ái quyết định.
Tiểu Ái chỉ lắc đầu, “Không phải của anh.”
Lưu Tẩm bị đả kích rất lớn, nghĩ Tiểu Ái lừa mình, kéo tay cô, “Tiểu Ái, em giận anh sao? Tuy rằng anh bình thường rất đào hoa, nhưng một khi đã lập gia đình sẽ không còn như vậy nữa.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Hắn đang diễn trò?
Lam Minh nhún vai — Không biết.
Tiểu Ái mỉm cười, vỗ đầu hắn, “Tôi biết, nhưng vẫn không lấy anh được.”
“Em không tin anh?!” Lưu Tẩm cật lực giữ lại.
Tiểu Ái chỉ lắc đầu, “Không phải, nhưng đứa nhỏ thật sự không phải của anh.”
“Anh…” Lưu Tẩm vẫn còn muốn nói, Phong Danh Vũ ở bên cạnh lại sợ tình tiết chuyển biến như phim Quỳnh Dao, lát nữa tới khúc cẩu huyết rồi tìm cái chết bla bla thì mệt, đành lên tiếng, “Thật sự không phải của anh đâu, cũng không phải giận anh.”
“Vậy là của ai?” Sắc mặt Lưu Tẩm trong nháy mắt liền trở nên khó coi, không hổ là người đã từng trải qua nhiều thăng trầm, sát khí thể hiện rõ ra mặt, tất cả có chút khó hiểu, lúc trước Lưu Tẩm chẳng thèm quan tâm Tiểu Ái, nhưng sao hôm nay lại lạ vậy?!
Tiểu Ái nghe xong, chỉ lắc đầu không nói lời nào, cô cũng không biết cha đứa bé là ai… Có khi nào là một ác ma đáng sợ hay không? Nhìn vết thương trên người mình, cô vẫn có chút e ngại, chắc đã từng bị đối xử thô bạo. Nhưng mà, chuyện này chính cô là người rõ ràng nhất, khi tỉnh lại cũng chẳng thấy có chỗ nào không khỏe, chắc là không bị gì cả, nói cách khác, có thể là bị ăn hiếp, cũng có thể trong lúc bị ăn hiếp thì được giúp đỡ. Tóm lại, bây giờ khi nhớ lại cô chỉ nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấm áp, cho dù đó là trí nhớ của ai cho cô, cô cũng vô cùng cám ơn người đó, hắn rất ôn nhu, chắc chắn sẽ không hại mình.
Miêu Tiêu Bắc thử Lưu Tẩm xong, liền xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhướn mày, ý bảo — Được rồi, cứ vậy đi.
Miêu Tiêu Bắc cũng không hỏi lại.
Ba ngày sau, tất cả mọi người trong EX đều vô cùng bận rộn, Tiểu Ái ăn rất nhiều, nhưng mọi người phát hiện ra, ma thai rất lợi hại, Tiểu Ái ăn nhiều như vậy mà không hề mập.
Dạo này sữa mà Tiểu Ái uống đều là Miêu Tiêu Bắc đưa, hắn sẽ lặng lẽ nhỏ một giọt máu của mình vào ly sữa, sau ba ngày, khí sắc của Tiểu Ái vô cùng tốt, Lam Minh bảo Miêu Tiêu Bắc cho vậy là đủ rồi, uống nhiều sẽ không tốt.
Mà kì lạ nhất là Lưu Tẩm, hắn đối xử với Tiểu Ái ngàn y trăm thuận, cho dù đứa nhỏ không phải con của hắn, hắn vẫn muốn trái tim của Tiểu Ái.
“Giả tạo.”
Có một hôm, Miêu Tiêu Bắc nhịn hết nổi, hắn giữ Lam Minh, nói thầm một câu. Mấy ngày đầu, Mieu Tiêu Bắc còn cảm thấy bản chất của Lưu Tẩm không xấu, đại khái chỉ là công tử đào hoa. Nhưng mấy hôm nay lại làm Miêu Tiêu Bắc thấy mất tự nhiên, trong sự quan tâm của Lưu Tẩm rõ ràng tăng thêm rất nhiều ý đồ… Đại khái là sự biểu lộ của thương nhân đi, cảm thấy hắn chân thành như vậy là có mục đích.
Lưu Tẩm ôn nhu còn có tướng mạo anh tuấn, nói chuyện với con gái lại ngọt ngào, Tiểu Ái có khi cũng rất vui, nhưng rất kì lạ, cho dù Lưu Tẩm ám chỉ cỡ nào, cô vẫn không đồng ý kết hôn với hắn.
“Cậu cũng nhìn ra?” Lam Minh hỏi.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Kì muốn chết… Lưu Tẩm có ý đồ gì? Nếu hắn sợ ác ma đến gây phiền phức thì càng phải tránh xa Tiểu Ái chứ?”
Lam Minh cũng gật đầu, “Cũng đúng.”
Lúc này, cửa EX mở ra, Cảnh Diệu Phong bị vụ án giết người liên hoàn hành tới sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện, “Không có chút manh mối nào hết.”
Mọi người nhìn thấy hắn, biết hắn đang nói về vụ án, Lam Minh hất đầu với Cảnh Diệu Phong, ý bảo hắn lên phòng mình rồi bàn chuyện, Lưu Tẩm bọn họ đều ở đây.
Cảnh Diệu Phong hơi sửng sốt, cầm văn kiện lên lầu, như vậy nghĩa là Lam Minh có manh mối, có thể cứu hắn.
Vừa vào phòng đóng cửa lại, hai người liền bàn chuyện.
Mọi người ở dưới lầu cũng không tiện lên nghe.
Tiểu Ái ngồi trên sô pha, đút sữa cho mấy con sói con, bụng mang tai nghe cho người mang thai, cho cục cưng nghe nhạc.
Miêu Tiêu Bắc đang ngồi xem TV thì nhận được điện thoại, là lão Dương gọi, bảo hắn tới bàn vở mới.
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh không rảnh, liền quyết định dẫn Phong Tiểu Vũ và Đa Mị theo trước. Khiết Liêu vốn cũng muốn đi theo, nhưng Miêu Tiêu Bắc bảo hắn ở lại bảo vệ Tiểu Ái quan trọng hơn, Lam Minh bàn chuyện xong sẽ chạy đi kiếm hắn nhanh thôi.
Ba người lái xe tới nhà hát, kiếm một hồi cũng không thấy lão Dương, trên bàn đặt tờ giấy, “Chờ chú một lát, chú quên vài thứ, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Ai da, lão Dương lại nữa rồi, ổng quên đồ mấy lần rồi.” Phong Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói, “Hình như là do tuổi cao.”
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt, “Bớt nói bậy, cẩn thận lão Dương nghe được là phạt cậu hít đất bây giờ!”
Phong Tiểu Vũ che miệng lại, đi ra ngoài, Đa Mị hỏi, “Tiểu Vũ, cậu đi đâu vậy?”
“Đi xuỵt ~” Phong Tiểu Vũ cười ha hả rồi bỏ đi.
Đa Mị có chút khó xử nhìn Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc phất tay, “Đi với nó đi, tôi có Cổ Lỗ Y được rồi.”
Đa Mị liền đi theo Phong Tiểu Vũ.
Miêu Tiêu Bắc ra phòng nghỉ, đứng trong hành lang, vẫn là hành lang gặp Tiểu Ái lần trước, ánh nắng chói chang chiếu vào… Miêu Tiêu Bắc đứng nhìn cây cối dưới ánh mặt trời, Cổ Lỗ Y túm áo hắn, chỉ chỉ, “Bắc Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc quay sang, giật mình.
Bởi vì trên hành lang, cách hắn không xa, có một người đang đứng, chính là người áo đen xuất hiện trong đám đông ba ngày trước, dáng người cao lớn cũng cỡ Lam Minh, có cảm giác rất lãnh khốc.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghĩ tới — Đao, người này cho hắn cảm giác như một thanh đao, còn là loại đao cổ hắc kim.
Người nọ chậm rãi xoay đầu, nhìn Miêu Tiêu Bắc một cái.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y gọi hắn vài tiếng, quơ quơ bàn tay mập mạp, không giống như xua đuổi và bảo vệ Miêu Tiêu Bắc như những lần trước.
Theo hành vi của Cổ Lỗ Y, hắn phát hiện mình cũng không có ác ý, ngược lại rất quen thuộc, trong lòng khó hiểu — Chẳng lẽ là quen biết?
Người nọ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc, chậm rãi tháo kính đen xuống.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một lúc lâu, sau đó “A!” lên một tiếng, người nọ cũng nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Xuỵt!”
Khiết Liêu hỏi, “Làm cái gì vậy? Bị chó dí?”
“Không phải chó, là quỷ… Quỷ!” Lưu Tẩm vừa nói vừa chỉ, Khiết Liêu đồng thời cũng cảm giác phía sau có tiếng thở, nguy hiểm càng ngày càng gần.
Hắn vô cùng kinh ngạc với tốc độ, xoay mạnh đầu lại, một cơn gió tạt qua, chau mày, có thứ gì đó mang cuồng phong cùng đến. Mà lúc này, chợt nghe Sphinx gầm một tiếng…
Sau tiếng gầm kinh sợ lòng người của Sphinx, trận cuồng phong kia mới biến mất.
Khiết Liêu nheo mắt đứng trước cửa, mắt nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện trong không trung, rồi đột ngột biến mất… Thứ này biết ẩn thân? Động tác còn rất nhanh!
“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm đang ngã trên mặt đất.
“Không…” Lưu Tẩm phất tay, khó khăn đứng dậy, lau mồ hôi, “Má ơi… xém nữa là toi mạng rồi, cũng may lúc trước từng luyện tập.”
“Ai đuổi theo cậu?” Long Tước bảo hắn ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà, Tiểu Ái lúc này đang ngồi bên cạnh Phong Danh Vũ vừa nói chuyện vừa ăn yogurt, quả nhiên ma thai cần rất nhiều năng lượng, Tiểu Ái ăn rất nhiều. Long Tước chuẩn bị một phần lớn đồ ăn bổ sung năng lượng, nếu không Tiểu Ái sẽ bị ma thai hút hết chất dinh dưỡng mà chết.
“Một cái bóng đen thui, tôi cũng không biết đó là cái gì.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi chỉ biết vệ sĩ của tôi bị giết chỉ trong mấy giây, chém đứt lìa, ngay cả máu cũng không thấy.”
“Giết trong vài giây?” Bạch Lâu nghi hoặc.
Sắc mặt Lưu Tẩm khó coi, tựa như vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, thở dài, “Dọa chết người… Mấy vệ sĩ của tôi nếu không phải là bộ đội đặc chủng thì cũng là cao thủ từng đi thi đấu đoạt được nhiều giải thưởng lớn, toàn là người tài… mà chính mắt tôi thấy, bóng đen kia chỉ nhoáng có cái là bọn họ một phân thành hai…”
“Cái gì?” Bạch Lâu cũng giật mình.
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Lưu Tẩm chật vật cũng có chút khó hiểu.
Miêu Tiêu hỏi Lam Minh, “Cái vừa tới là cái kia?”
Lam Minh nhẹ nhàng gật đầu, “Chính là người tối hôm qua.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tại sao phải đuổi giết Lưu Tẩm? Nói như vậy là người đó cố tình ở công viên chờ Lưu Tẩm?”
Lam Minh sờ cằm, kéo Miêu Tiêu Bắc lên lầu, thấp giọng nói, “Hôm qua… với tài năng của người đó, Sishir lại không có chuẩn bị gì, hắn đã có thể xử lý Tiểu Ái.”
“Nói vậy là không tới giết Tiểu Ái?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, “Nhưng hắn tới làm gì?”
“Ngày hôm qua hắn căn bản vẫn chưa đánh trả, cửa sổ là do Sishir đánh vỡ… Tôi cảm nhận được lúc hắn tới gần cũng không có ác ý.”
“Sao anh biết?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
Lam Minh cười, “Nhìn vẻ mặt của Khiết Liêu đi.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hướng tay Lam Minh chỉ, nhìn ra ngoài xuyên qua kẽ hở cầu thang, Khiết Liêu chỉ hơi cau mày, tựa như có chút khó hiểu, đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại liếc Lưu Tẩm, tựa như có chút hoài nghi.
“A…” Miêu Tiêu Bắc xoa xoa Cổ Lỗ Y trong lòng bàn tay, nó vẫn còn tò mò nhìn xung quanh.
“Lúc nãy thì không giống, hắn vô cùng có ác ý.” Lam Minh cười cười, “Hắn rất muốn lấy mạng Lưu Tẩm!”
“A!” Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, tựa như hiểu ra, “Người đó căn bản không muốn giết Tiểu Ái, mà là muốn đối phó với Lưu Tẩm! Nhưng hắn lại chạy tới đây xem Tiểu Ái, người đó có khi nào là ba của đứa nhỏ không?”
Lam Minh cân nhắc, thì thầm vài câu với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Làm vậy ổn không?”
“Không sao hết.” Lam Minh vỗ vai hắn, bảo hắn xuống lầu.
Miêu Tiêu Bắc định xuống nhưng Cổ Lỗ Y cứ bám chặt khung cửa sổ, có vẻ như đang xem gì đó rất thú vị.
Hai người không hiểu lắm, nhìn theo hướng mắt của Cổ Lỗ Y, ở phía trước có một màn hình lớn đặt giữa ngã tư, trong màn hình đang phát tin tức về vụ án giết người liên hoàn, bên trong có nhắc thi thể bị cắt thành từng đoạn… Nét cắt đều, giống như dùng laser.
“A!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Cái này…”
Lam Minh gật đầu, “Xem ra là do người kia làm.”
“Cục cục.”
Cổ Lỗ Y đột nhiên xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, sau đó vươn tay chỉ về phía cửa ra vào của tòa nhà ở đối diện.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cùng nhìn, sửng sốt, trong đám đông có một người mặc đồ đen đang đứng. Ban đầu Miêu Tiêu Bắc nghĩ là mình thấy Men in Black, nhưng nhìn kỹ — Phát hiện thì ra không phải! Hắn mặc chiếc áo choàng màu đen giống như Keanu Reeves… Đeo kính đen, trông rất trẻ, dáng người cao ngạo lạnh lùng, một người cực kì giỏi nha.
“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc vừa lên tiếng, thân ảnh người kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Chính là người lúc nãy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
Lam Minh gật đầu.
“Vậy, hắn là…”
Lam Minh nhíu mày, “Động tác không phải là con người, còn hơn cả lang tộc.”
Đúng vậy, hắn rất nhanh, hắn lợi hại lắm đi? Mặt khác, Miêu Tiêu Bắc vẫn còn chưa hiểu được, người kia hình như không phải là người xấu, cũng rất xứng đôi với Tiểu Ái, nếu bọn họ yêu nhau thật lòng, vậy thì để bọn họ trở thành người một nhà đi.
Lam Minh nhìn thần sắc của Miêu Tiêu Bắc, đại khái đoán ra suy nghĩ của hắn, “Bắc Bắc không đơn giản vậy đâu.”
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn hắn.
“Cậu nghĩ đi, nếu cậu kết hôn với một người ngoại tộc, hơn nữa so với con người còn là động vật thấp hơn, vậy người nhà cậu có đồng ý không?” Lam Minh hỏi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cái này thì… Tôi không có người nhà, cũng may đi, mà nếu như có người nhà, vậy thì nhất định sẽ phản đối kịch liệt, thậm chí sẽ bị xem thường.”
“Cũng giống như thế.” Lam Minh gật đầu, “Thần ma còn hơn như vậy, thần ma phân thành từng loại, trong từng loại cũng có những mối hận, những kỳ thị, phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, quyền quý và nghèo hèn phân rõ, cũng giống như thần ma và con người có con, con người căn bản không thể gánh được ma thai! Đây là trái với tự nhiên, sẽ bị trời phạt.”
“Nói cách khác, bọn họ không thể ở cùng nhau?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy giống như chuyện tình Romeo và Juliet.
“Nhưng cũng không nhất định là vậy.” Lam Minh xoay câu chuyện.
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y đều nheo mắt nhìn hắn — Làm ơn đừng có nghỉ xả hơi lâu vậy chứ!
Lam Minh mỉm cười, “Trừ khi hắn giống như hoàn cảnh của tôi.”
“Là sao?”
“Rất mạnh, không có gì ràng buộc, hoặc bản thân là hỗn huyết, hoặc đã diệt sạch.” Lam Minh cười thâm ý.
“Diệt sạch… Nghĩa là cả chủng tộc chỉ còn một mình hắn?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
Lam Minh mỉm cười, “Bắc Bắc, gần đây cậu càng lúc càng thông minh.”
Miêu Tiêu Bắc ho khan, có chút xấu hổ nhìn Lam Minh, “Đứng đắn chút đi! Anh biết thân phận của hắn?”
Lam Minh vuốt cằm trầm ngâm, “Cũng không phải là biết, chỉ cảm thấy giống thôi, chờ xác minh là được.”
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày — Thần bí!
Lam Minh kéo hắn xuống lầu, “Đừng nóng vội, chúng ta đi từng bước thôi, trước xem Lưu Tẩm thế nào.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải bế Cổ Lỗ Y đang bám dính cửa sổ xuống lầu.
Lúc này, Lưu Tẩm cũng dần bình tĩnh lại, Tiểu Ái đối xử với hắn không nóng không lạnh, cô cúi đầu ăn miếng bánh ngọt thứ ba, Lưu Tẩm khẽ nhíu mày, hỏi, “Tiểu Ái, ăn nhiều vậy không sao chứ?”
Tiểu Ái lắc đầu, tiếp tục ăn, Miêu Tiêu Bắc đưa cho Tiểu Ái một ly yogurt, “Một người ăn cho hai người, đâu có nhiều.”
Lưu Tẩm sửng sốt, tất cả mọi người đều thấy, đây không phải là làm bộ.
“Em… có thai?!” Lưu Tẩm giống như nam chính trong phim truyền hình, mở to mắt, lập tức ý thức ra Tiểu Ái đang mang thai.
Tiểu Ái gật đầu, “Ừ.”
“Của ai?” Lưu Tẩm mở to hai mắt, trong mắt có chút chờ đợi.
Tiểu Ái nhìn thấy, hỏi, “Anh là người à?”
Lưu Tẩm hiểu lầm vừa nghe xong liền giật mình, “Của… anh? Thật sao?!”
Tiểu Ái nghe tới đây, trong đầu liền ý thức mình từng có quan hệ với người này, mặt đỏ bừng nhìn đi chỗ khác, tất cả mọi người cũng ho khan, chuyển tầm nhìn.
Khiết Liêu cười lạnh, “Ý cổ là trên mặt chữ, không phải nghĩa bóng.”
“Hả?” Lưu Tẩm hiển nhiên rất sốt ruột, tựa như rất muốn đứa bé này, kéo Tiểu Ái hỏi, “Của anh thật không? Nếu thật vậy chúng ta kết hôn!”
Tiểu Ái sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, đây chính là lão ngũ trong những vua kim cương đó nha!
Tất cả không nói lời nào, chờ Tiểu Ái quyết định.
Tiểu Ái chỉ lắc đầu, “Không phải của anh.”
Lưu Tẩm bị đả kích rất lớn, nghĩ Tiểu Ái lừa mình, kéo tay cô, “Tiểu Ái, em giận anh sao? Tuy rằng anh bình thường rất đào hoa, nhưng một khi đã lập gia đình sẽ không còn như vậy nữa.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Hắn đang diễn trò?
Lam Minh nhún vai — Không biết.
Tiểu Ái mỉm cười, vỗ đầu hắn, “Tôi biết, nhưng vẫn không lấy anh được.”
“Em không tin anh?!” Lưu Tẩm cật lực giữ lại.
Tiểu Ái chỉ lắc đầu, “Không phải, nhưng đứa nhỏ thật sự không phải của anh.”
“Anh…” Lưu Tẩm vẫn còn muốn nói, Phong Danh Vũ ở bên cạnh lại sợ tình tiết chuyển biến như phim Quỳnh Dao, lát nữa tới khúc cẩu huyết rồi tìm cái chết bla bla thì mệt, đành lên tiếng, “Thật sự không phải của anh đâu, cũng không phải giận anh.”
“Vậy là của ai?” Sắc mặt Lưu Tẩm trong nháy mắt liền trở nên khó coi, không hổ là người đã từng trải qua nhiều thăng trầm, sát khí thể hiện rõ ra mặt, tất cả có chút khó hiểu, lúc trước Lưu Tẩm chẳng thèm quan tâm Tiểu Ái, nhưng sao hôm nay lại lạ vậy?!
Tiểu Ái nghe xong, chỉ lắc đầu không nói lời nào, cô cũng không biết cha đứa bé là ai… Có khi nào là một ác ma đáng sợ hay không? Nhìn vết thương trên người mình, cô vẫn có chút e ngại, chắc đã từng bị đối xử thô bạo. Nhưng mà, chuyện này chính cô là người rõ ràng nhất, khi tỉnh lại cũng chẳng thấy có chỗ nào không khỏe, chắc là không bị gì cả, nói cách khác, có thể là bị ăn hiếp, cũng có thể trong lúc bị ăn hiếp thì được giúp đỡ. Tóm lại, bây giờ khi nhớ lại cô chỉ nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấm áp, cho dù đó là trí nhớ của ai cho cô, cô cũng vô cùng cám ơn người đó, hắn rất ôn nhu, chắc chắn sẽ không hại mình.
Miêu Tiêu Bắc thử Lưu Tẩm xong, liền xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhướn mày, ý bảo — Được rồi, cứ vậy đi.
Miêu Tiêu Bắc cũng không hỏi lại.
Ba ngày sau, tất cả mọi người trong EX đều vô cùng bận rộn, Tiểu Ái ăn rất nhiều, nhưng mọi người phát hiện ra, ma thai rất lợi hại, Tiểu Ái ăn nhiều như vậy mà không hề mập.
Dạo này sữa mà Tiểu Ái uống đều là Miêu Tiêu Bắc đưa, hắn sẽ lặng lẽ nhỏ một giọt máu của mình vào ly sữa, sau ba ngày, khí sắc của Tiểu Ái vô cùng tốt, Lam Minh bảo Miêu Tiêu Bắc cho vậy là đủ rồi, uống nhiều sẽ không tốt.
Mà kì lạ nhất là Lưu Tẩm, hắn đối xử với Tiểu Ái ngàn y trăm thuận, cho dù đứa nhỏ không phải con của hắn, hắn vẫn muốn trái tim của Tiểu Ái.
“Giả tạo.”
Có một hôm, Miêu Tiêu Bắc nhịn hết nổi, hắn giữ Lam Minh, nói thầm một câu. Mấy ngày đầu, Mieu Tiêu Bắc còn cảm thấy bản chất của Lưu Tẩm không xấu, đại khái chỉ là công tử đào hoa. Nhưng mấy hôm nay lại làm Miêu Tiêu Bắc thấy mất tự nhiên, trong sự quan tâm của Lưu Tẩm rõ ràng tăng thêm rất nhiều ý đồ… Đại khái là sự biểu lộ của thương nhân đi, cảm thấy hắn chân thành như vậy là có mục đích.
Lưu Tẩm ôn nhu còn có tướng mạo anh tuấn, nói chuyện với con gái lại ngọt ngào, Tiểu Ái có khi cũng rất vui, nhưng rất kì lạ, cho dù Lưu Tẩm ám chỉ cỡ nào, cô vẫn không đồng ý kết hôn với hắn.
“Cậu cũng nhìn ra?” Lam Minh hỏi.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Kì muốn chết… Lưu Tẩm có ý đồ gì? Nếu hắn sợ ác ma đến gây phiền phức thì càng phải tránh xa Tiểu Ái chứ?”
Lam Minh cũng gật đầu, “Cũng đúng.”
Lúc này, cửa EX mở ra, Cảnh Diệu Phong bị vụ án giết người liên hoàn hành tới sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện, “Không có chút manh mối nào hết.”
Mọi người nhìn thấy hắn, biết hắn đang nói về vụ án, Lam Minh hất đầu với Cảnh Diệu Phong, ý bảo hắn lên phòng mình rồi bàn chuyện, Lưu Tẩm bọn họ đều ở đây.
Cảnh Diệu Phong hơi sửng sốt, cầm văn kiện lên lầu, như vậy nghĩa là Lam Minh có manh mối, có thể cứu hắn.
Vừa vào phòng đóng cửa lại, hai người liền bàn chuyện.
Mọi người ở dưới lầu cũng không tiện lên nghe.
Tiểu Ái ngồi trên sô pha, đút sữa cho mấy con sói con, bụng mang tai nghe cho người mang thai, cho cục cưng nghe nhạc.
Miêu Tiêu Bắc đang ngồi xem TV thì nhận được điện thoại, là lão Dương gọi, bảo hắn tới bàn vở mới.
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh không rảnh, liền quyết định dẫn Phong Tiểu Vũ và Đa Mị theo trước. Khiết Liêu vốn cũng muốn đi theo, nhưng Miêu Tiêu Bắc bảo hắn ở lại bảo vệ Tiểu Ái quan trọng hơn, Lam Minh bàn chuyện xong sẽ chạy đi kiếm hắn nhanh thôi.
Ba người lái xe tới nhà hát, kiếm một hồi cũng không thấy lão Dương, trên bàn đặt tờ giấy, “Chờ chú một lát, chú quên vài thứ, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Ai da, lão Dương lại nữa rồi, ổng quên đồ mấy lần rồi.” Phong Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói, “Hình như là do tuổi cao.”
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt, “Bớt nói bậy, cẩn thận lão Dương nghe được là phạt cậu hít đất bây giờ!”
Phong Tiểu Vũ che miệng lại, đi ra ngoài, Đa Mị hỏi, “Tiểu Vũ, cậu đi đâu vậy?”
“Đi xuỵt ~” Phong Tiểu Vũ cười ha hả rồi bỏ đi.
Đa Mị có chút khó xử nhìn Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc phất tay, “Đi với nó đi, tôi có Cổ Lỗ Y được rồi.”
Đa Mị liền đi theo Phong Tiểu Vũ.
Miêu Tiêu Bắc ra phòng nghỉ, đứng trong hành lang, vẫn là hành lang gặp Tiểu Ái lần trước, ánh nắng chói chang chiếu vào… Miêu Tiêu Bắc đứng nhìn cây cối dưới ánh mặt trời, Cổ Lỗ Y túm áo hắn, chỉ chỉ, “Bắc Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc quay sang, giật mình.
Bởi vì trên hành lang, cách hắn không xa, có một người đang đứng, chính là người áo đen xuất hiện trong đám đông ba ngày trước, dáng người cao lớn cũng cỡ Lam Minh, có cảm giác rất lãnh khốc.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghĩ tới — Đao, người này cho hắn cảm giác như một thanh đao, còn là loại đao cổ hắc kim.
Người nọ chậm rãi xoay đầu, nhìn Miêu Tiêu Bắc một cái.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y gọi hắn vài tiếng, quơ quơ bàn tay mập mạp, không giống như xua đuổi và bảo vệ Miêu Tiêu Bắc như những lần trước.
Theo hành vi của Cổ Lỗ Y, hắn phát hiện mình cũng không có ác ý, ngược lại rất quen thuộc, trong lòng khó hiểu — Chẳng lẽ là quen biết?
Người nọ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc, chậm rãi tháo kính đen xuống.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một lúc lâu, sau đó “A!” lên một tiếng, người nọ cũng nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Xuỵt!”
/177
|