Miêu Tiêu Bắc giật mình, không phải là vì đã từng gặp người này, mà là vì… Nói thế nào nhỉ, đặc điểm của hắn, làm cho Miêu Tiêu Bắc cảm thấy… Hắn có thể là long tộc, giống như chủng tộc của Cổ Lỗ Y.
Bởi vì khi hắn tháo kính xuống, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy trong mắt hắn, có một hình ảnh… là một con Cự Long màu đen… bộ dáng trông rất kì lạ, so với Cổ Lỗ Y và Long Tước cũng có chút khác biệt, toàn thân màu đen, giống như vàng đen, trên thân có những cái vảy hình đao kì lạ, nhưng không thể phủ nhận, nó vô cùng có khí phái.
Khó trách Cổ Lỗ Y lại giống như quen biết hắn, chẳng lẽ là cùng chủng tộc?
“Cổ Lỗ Y, hắn là… long tộc?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y.
“Cục?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, lắc lắc, cục cục hai tiếng.
Miêu Tiêu Bắc thật ra nghe hiểu, nhưng không biết nó có ý gì, “Đao bán long” là cái gì?
Lúc này, chợt nghe có người phía sau lên tiếng, “Không phải long tộc bình thường, là siêu hỗn huyết giữa đao xỉ tộc và long tộc.”
Miêu Tiêu Bắc bị giọng nói đột nhiên xuất hiện làm giật mình, giọng nói rất quen tai, nhìn lại, không biết Lam Minh đã đứng từ phía sau từ bao giờ… Đương nhiên, cũng không biết tới từ lúc nào.
“Sao anh tới đây?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất khó tin.
Lam Minh chỉ chỉ hình xăm trên tay của Miêu Tiêu Bắc, “Có phải lúc nãy cậu sợ?”
Miêu Tiêu Bắc có chút ngại ngùng, xoay mặt đi, “Làm gì có.”
“Xạo.” Lam Minh nhéo nhéo sau cổ hắn, “Khi cậu sợ, chỗ này của tôi liền cảm nhận được rất mạnh mẽ, trong vòng ba giây sẽ xuất hiện ngay.”
“Thật hay giả?” Miêu Tiêu Bắc nhìn hình xăm trên tay Lam Minh, màu sắc thật sự đã có thay đổi.
“Đúng rồi, đao xỉ tộc là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm.
Lam Minh cúi đầu, nhe răng với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc liền nhìn thấy răng nanh, mặt nhăn lại, “Làm gì vậy? Khoe răng trắng?”
Lam Minh bật cười, nói với Cổ Lỗ Y, “Nhe răng cho Bắc Bắc xem.”
Cổ Lỗ Y há miệng, toàn là răng sữa… Vẫn chưa dài, nhưng răng nanh vẫn dài hơn những răng khác, nhọn nhọn, rất đáng yêu.
“Ma vật hầu như đều có răng nanh, chia làm hai loại, kiếm xỉ và đao xỉ.” Lam Minh nói, “Ví dụ như Khiết Liêu, huyết tộc, răng nanh dùng để chọc thủng vào da, sau đó xé xuống hoặc hút máu, đó là kiếm xỉ.”
“Ừ, hình dung được.” Miêu Tiêu Bắc thấy hợp lý.
“Còn loại giống như Sphinx thô lỗ, răng nanh dùng đã cắn đứt gân cốt con người, xé rách… là đao xỉ.” Lam Minh nói xong, gõ cằm, “Trong ma tộc, phần lớn đều là kiếm xỉ, đao xỉ ít hơn.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ, “À… siêu hỗn huyết của long tộc và đao xỉ tộc… hèn chi tôi lại thấy giống thanh đao, chính là vì giống đao xỉ tộc, hắn ngầu như vậy, Sphinx thì chắc… đáng yêu?”
“A… hắt xì!”
Ở EX, Sphinx hắt xì làm thổi bay đống tài liệu của Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa bất mãn nhìn nó.
“Xin lỗi…” Sphinx lè lưỡi liếm mũi, “Đột nhiên thấy lạnh.”
Tiêu Hoa ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, cũng thấy bản thân có hơi quá với Sphinx, dù sao nó cũng không phải cố tình, liền ngẩng đầu nói với nó, “Xin lỗi, bởi vì có vài việc phiền phức nên tâm trạng ta không tốt.”
Sphinx nhướn mày, hai mắt sáng rỡ, chạy lại kết thân, “Tiểu Tiêu Tiêu… Ái da…!”
Còn chưa kịp cọ đã bị Khiết Liêu ngồi trên ghế sô pha xem náo nhiệt đá bay.
“Gì vậy!” Sphinx đứng dậy rống với Khiết Liêu, “Thằng nhóc tạo phản, dám đá vua của muôn loài?”
“Sao?” Khiết Liêu lười biếng nhướn mắt, nhìn nó một cái, cười lạnh, “A?”
“Khụ khụ.” Sphinx thấy Khiết Liêu không phải nhân vật dễ chọc, quan hệ với Lam Minh còn thân thiết, con nít mà, đừng so đo, liền chạy đi giương mắt tội nghiệp nhìn Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa cảm thấy Sphinx rất đáng thương, liền vỗ vỗ đầu nó, nói với Khiết Liêu, “Đá nó làm gì, cũng đâu phải do nó, là do tâm trạng tôi không tốt.”
“Tiêu Hoa.”
Lúc này, Bạch Lâu đang ngồi tra tư liệu bằng máy tính bảng, ngẩng đầu hỏi hắn, “Tại sao tâm trạng cậu không tốt?”
“Haiz… Bên đối tác có mấy người chết rồi, kế hoạch không thể tiến triển, rất nhiều chuyện phiền phức!” Tiêu Hoa cầm báo hôm nay và những tư liệu liên quan để trên bàn, “Vụ án giết người chưa điều tra xong, tài sản của họ đều bị đông cứng, rất phiền! Hơn nữa người nhà còn muốn di sản, đợi cho bên buôn bán mượn tiền trả hết nợ, di sản sẽ rõ ràng, ít nhất cũng phải mất nửa năm, nhưng mà kế hoạch của chúng tôi trong vòng hai tháng phải hoàn thành rồi! Mặt khác, tình trạng vay ngân hàng của mấy người này không biết thế nào, cổ phiếu rớt tới rối tung rối mù, cổ đông công ty sụp đổ, không biết có tuyên bố phá sản không, chúng tôi cũng sẽ bị tổn thất.”
“Chính là mấy người này?” Cảnh Diệu Phong vừa bàn đối sách với Lam Minh xong, chờ Bạch Lâu cùng đi ăn cơm, Lam Minh đi rồi, hắn cũng xuống ngồi nhìn Bạch Lâu tới ngây ra. Thấy tư liệu của Tiêu Hoa, trầm ngâm, “Chính là mấy tên nhà giàu gặp bất trắc?”
“Ừ.” Tiêu Hoa gật đầu, “Tôi ngóng các anh phá án mau chút, ma quỷ hay người gì cũng được, đều mau bắt lại đi.”
“Vậy cậu quen mấy người này?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Có thể nhận xét một chút không?”
Tiêu Hoa dọn xong đống tư liệu, đặt trên bàn, chậm rãi phun ra một câu, “Trong đống ác ôn là khốn nạn, trong đống khốn nạn là bại hoại, bên trong bại hoại là đám quỷ đáng chết!”
Mọi người trầm mặc một chút, đều há to miệng, “Oa… Cặn bã đến nổi không thể cặn bã hơn.”
“Nhân phẩm của mấy người này đúng là không tốt lắm.” Lúc này, Lưu Tẩm từ trên lầu đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ái.
Tiểu Ái đang ngồi xem bản thiết kế quần áo mới cùng Phong Danh Vũ. Cô có nghiên cứu về quần áo, sở thích cũng rất độc đáo, với lại không biết có phải đã từng học qua hay không, vẽ rất đẹp.
Phong Danh Vũ cảm thấy cô là một nhân tài, hơn nữa gần đây còn nghỉ ngơi dưỡng thai, đang định hợp tác với Tiểu Ái, cùng thiết kế quần áo của riêng mình. Tiểu Ái và Phong Danh Vũ rất ăn rơ, hai người cả ngày đều bám lấy nhau để nghiên cứu.
Khiết Liêu ngồi bên sô pha, đang nẹp thanh cho con sói con. Thằng nhóc này hai hôm trước quậy quá trời quậy, không nghĩ leo cầu thang lại bị té gãy chân, phải nẹp thanh nửa tháng rồi, dạo này xương cũng lành lại, Bạch Lâu pha thuốc cho nó, Khiết Liêu đang thay thuốc băng lại.
Nghe thấy Lưu Tẩm nói thế, Khiết Liêu không khỏi cười lạnh, “Bị cậu nói như vậy, không biết là bất hạnh hay may mắn.”
Lưu Tẩm khẽ nhíu mày… Hắn ở đây vài ngày, có thể cảm nhận mọi người ở đây không thích hắn.
Mà mọi người cơ bản đều khách sáo, dù sao cũng là khách, chỉ có duy nhất Khiết Liêu, có vẻ nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, thường xuyên nói lời châm chọc.
“Ê, anh có ý gì?” Lưu Tẩm nhịn mấy bữa nay, bước tới gần Khiết Liêu.
Khiết Liêu ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười. Con sói nằm trong lòng nhe răng với Lưu Tẩm… Dù sao đây cũng không phải con sói bình thường, mà là con của người sói, hai mắt trong nháy mắt liền chuyển thành màu đỏ, khiến cho Lưu Tẩm chùn bước.
“Được rồi.” Tiêu Hoa vỗ vỗ Khiết Liêu, Khiết Liêu nhéo tai con sói con, sói con liền trở về trạng thái bình thường, ử ử cọ cọ Khiết Liêu.
Lưu Tẩm hơi mất hứng, ngồi xuống ghế. Tiểu Ái có chút đói bụng, xoay đầu nhìn Long Tước.
“Pizza với sữa được không? Ăn đỡ đi, chờ Miêu Tiêu Bắc bọn họ về rồi chúng ta ăn cơm.” Long Tước chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú cho Tiểu Ái, đi lấy cho cô, Lưu Tẩm cũng rót cho cô ly nước.
Mọi người im lặng, cảm thấy sự nhiệt tình của Lưu Tẩm là có vấn đề.
Phong Danh Vũ dọn dẹp giấy tờ, chờ Tiểu Ái ăn xong, cô lên nghỉ ngơi một chút.
Mọi người tỉ mỉ chăm sóc Tiểu Ái làm cô có chút ngại ngùng.
Khiết Liêu bọc cái bao bằng plastic vào vết thương của sói con, đứng lên, bế năm con sói lên lầu… đi tắm.
“Haiz…” Long Tước lắc đầu, “EX có được con gái giỏi thì tốt rồi, ít nhất không biến một đám đàn ông thành vú nuôi.”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ thở dài, chỉ có Tiểu Ái là vừa ăn vừa cười ngây ngô, đại khái bởi vì có một ký ức hoàn toàn hạnh phúc, cho nên Tiểu Ái vô cùng vui vẻ.
Tiêu Hoa đứng dậy, mang tư liệu về phòng.
Cảnh Diệu Phong thì hỏi Lưu Tẩm, bảo hắn kể về những phú thương kia, bọn họ có cùng nhau làm cái gì không, từng xảy ra chuyện gì, từng đắc tội nặng nhất với người nào.
Sau khi xếp xong đống tư liệu, Tiêu Hoa chuẩn bị xuống lầu, bước ngang qua phòng Khiết Liêu, chợt nghe bên trong có tiếng nước chảy ào ào. Phòng tắm của Khiết Liêu là đặc chế, bởi vì thường xuyên tắm rửa cho sói con.
Tiêu Hoa tò mò bước vào, thấy cửa phòng tắm chỉ khép hờ, trong bồn tắm có năm con sói con bơi qua bơi lại, Khiết Liêu bán khỏa thân, ấn một con đang quậy xuống bồn nước cọ rửa.
Tiêu Hoa tựa vào cửa đứng xem, Khiết Liêu giương mắt nhìn hắn, “Ê, đừng rình con nít tắm rửa.”‘
Tiêu Hoa bật cười, hỏi, “Sao cậu ghét Lưu Tẩm vậy?”
“Hắn trông rất hèn hạ.” Khiết Liêu nói, “Không ghét hắn thì ghét ai?”
“Không có nguyên nhân nào khác?” Tiêu Hoa hỏi.
Khiết Liêu bỏ bàn chải xuống, bế con sói con đã chà rửa xong sang bồn khác, ở đó có vòi sen, nó đang tự mình tắm rửa.
“Anh muốn biết?” Khiết Liêu xoay đầu nhìn Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa gật đầu.
Khiết Liêu nghĩ nghĩ, vẫy tay gọi hắn qua… Thuận tay đóng cửa lại, tựa như rất thần bí.
Tiêu Hoa tò mò, tự động làm theo, bước tới bên cạnh Khiết Liêu, Khiết Liêu bảo hắn cúi đầu xuống.
Tiêu Hoa cúi đầu.
“Lưu Tẩm đó…”
“A!”
Tiêu Hoa đang chuẩn bị nghe, không nghĩ Khiết Liêu lại ôm eo hắn, nhấn vào trong nước.
Tiêu Hoa và đám sói con cùng ướt sũng.
Đám sói con trông rất vui, bơi tới liếm liếm lên mặt Tiêu Hoa, Khiết Liêu thì cười to.
Tiêu Hoa vô cùng tức giận, đứng dậy, tây trang đều bị ngâm trong nước nóng, tức giận nhấc chân đá Khiết Liêu, “Cậu muốn chết sớm?! Đá chết cậu!”
Khiết Liêu chạy đi trốn, bắt một con sói đang cào cấu qua bồn bên kia.
Tiêu Hoa bất đắc dĩ, cả người ướt nhẹp, lên tiếng, “Đi lấy cho tôi bộ đồ ngủ!”
Khiết Liêu nhịn cười, bế mấy con sói con qua bên nước sạch cho nó tự bơi qua bơi lại, ra ngoài lấy đồ ngủ cho Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa lắc đầu, bước tới vòi sen, mở nước ấm, cởi quần áo ướt sũng, chợt nghe một con sói con ngồi bên cửa gào khóc.
Tiêu Hoa có chút bất đắc dĩ, cầm khăn vây quanh thân, đám sói con lại lắc lắc người, như là làm sạch người, Tiêu Hoa nghĩ… Mấy bà mẹ người sói có thể an tâm giao sói con cho Khiết Liêu sao?
Khiết Liêu lục tung tìm đồ ngủ, quay lại phòng mình, đẩy cửa, “Nè, đồ ngủ.”
…
Trong phòng tắm ngập hơi nước… Có lẽ thời tiết quá nóng, cảnh đẹp, hôm nay còn là đêm trăng tròn, lang tộc đều có điều phấn khởi.
Tóm lại, vô cùng trùng hợp thay, Khiết Liêu giương mắt, thấy Tiêu Hoa đang ngẩng mặt, nhắm hai mắt đứng dưới vòi sen… Tóc đen, lưng trần, hai chân tất cả đều thấy hết, chỉ có duy nhất cái khăn quấn quanh eo là bị dư thừa.
Khiết Liêu gọi một tiếng, làm cho Tiêu Hoa xoay đầu, hắn lấy khăn lau mặt, vươn tay cầm áo ngủ trong tay Khiết Liêu, tắt vòi sen, rút cái khăn quấn quanh eo… Trong nháy mắt đó Khiết Liêu hít một hơi.
Nhưng cũng rất nhanh, đồ ngủ bị phủ lên.
Tiêu Hoa cột dây lưng, xoay người ra ngoài, thấy Khiết Liêu như bị điêu khắc đứng yên tại chỗ, lắc đầu, không biết hắn lại muốn làm trò gì. Bước qua người Khiết Liêu, Tiêu Hoa cũng không nghĩ nhiều, lau khô hơi nước dính trên kính, đeo lên, nói, “Mau tắm đi, còn xuống ăn cơm.”
Chờ Tiêu Hoa đi rồi, Khiết Liêu mới hồi phục lại, cảm thấy tim đập nhanh, cả người không được tự nhiên, còn cảm thấy có chút khó thở, bước tới bên bồn tắm, ngồi xuống hít thở.
“A?”
Khiết Liêu phục hồi tinh thần, thấy mấy con sói con đang bơi tới bên thành bồn, nhìn hắn.
“Khụ khụ.” Khiết Liêu ho khan, trên mặt hơi đỏ, “Còn… rất đẹp ha?”
“Ô ~~” Nhóm sói con ồn ào.
“Cười con khỉ!” Khiết Liêu bắt tụi nó, “Không được cười! Tắm đi!”
…
Tiêu Hoa về phòng thay quần áo, bước ra, chợt nghe trong phòng Khiết Liêu tiếng sói con kêu ư ử không ngừng, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy tuổi tâm hồn của Khiết Liêu có vẻ vẫn không lớn, liền xoay người xuống lầu.
…
“Là thật?”
Trước cửa phòng luyện tập, Miêu Tiêu Bắc nghe người kia thuật lại toàn bộ xong, như bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là vậy…”
“Vụ án này có chút kì lạ.” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc, “Lúc nãy Cảnh Diệu Phong cũng nói với tôi, mấy vụ án trước tuy cũng xuất hiện tình trạng chặt thi thể, nhưng chỉ có một điểm khác biệt, lần đầu chặt có quy tắc rất khác, giống như bị nổ tung, lần thứ hai mới bị chặt thành từng khối.”
“Tiêu Bắc!”
Lúc này, trong không khí xuất hiện vài cái ấn trảo, Đa Mị vọt vào, phía sau là Phong Tiểu Vũ.
“Tôi đã lập kết giới.” Người nọ thấp giọng nói, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Hôm đó Tiểu Ái không có nhìn thấy nhỉ?”
“A!” Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, khó trách! Thì ra hắn và Tiểu Ái lúc đó ở hai không gian khác nhau, đương nhiên là không nhìn thấy! Không cần hỏi, màn hình theo dõi chắc chắn cũng do hắn quấy nhiễu.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Vụ án có tiến triển…”
“Đúng rồi.” Lam Minh nhìn người nọ, “Tên cậu là gì?”
“Đao Tù.” Người nọ trả lời.
“Oa…”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc cùng cảm thấy, “Tên ngầu thiệt nha!”
Lam Minh và Đa Mị cùng sinh ra suy nghĩ khủng hoảng.
“Nhưng mà sao lại lấy cái tên như vậy? Còn Tù…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Có vẻ không được may mắn.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ đầu người nọ, bên trong giống như ẩn cái sừng.
“Bị ngươi phát hiện rồi.” Đao Tù có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng vén tóc mái lên, lộ ra cái sừng, trên cái sừng màu đen có dòng chú màu đỏ, phía sau còn có một chuỗi số.
“Kẻ bị bỏ?” Lam Minh mở to mắt, “Cậu là người sống sót duy nhất trong những kẻ bị bỏ!”
Đao Tù gật đầu, “Ừ.”
“Cái đó nghĩa là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, chỉ lên dòng chú, “Nhưng cái hoa văn đó tôi biết, trong vũ dạ tập có, đó là ký hiệu của chú vô hiệu, chính là một dấu hiệu, người nào có kí hiệu này, chứng tỏ đã bị ma giới phán án tử hình.”
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu.
“Chuyện của tôi có thể từ từ nói sau.” Đao Tù cắt ngang câu chuyện, “Chuyện gấp bây giờ…”
“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc vội vàng đẩy Lam Minh, “Lam Minh, chúng ta…”
“Yên tâm.” Lam Minh phất tay, “Tôi và Cảnh Diệu Phong đã bàn xong rồi, ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi tự mò tới hang, người lẫn vật đều bắt được!”
Bởi vì khi hắn tháo kính xuống, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy trong mắt hắn, có một hình ảnh… là một con Cự Long màu đen… bộ dáng trông rất kì lạ, so với Cổ Lỗ Y và Long Tước cũng có chút khác biệt, toàn thân màu đen, giống như vàng đen, trên thân có những cái vảy hình đao kì lạ, nhưng không thể phủ nhận, nó vô cùng có khí phái.
Khó trách Cổ Lỗ Y lại giống như quen biết hắn, chẳng lẽ là cùng chủng tộc?
“Cổ Lỗ Y, hắn là… long tộc?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y.
“Cục?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, lắc lắc, cục cục hai tiếng.
Miêu Tiêu Bắc thật ra nghe hiểu, nhưng không biết nó có ý gì, “Đao bán long” là cái gì?
Lúc này, chợt nghe có người phía sau lên tiếng, “Không phải long tộc bình thường, là siêu hỗn huyết giữa đao xỉ tộc và long tộc.”
Miêu Tiêu Bắc bị giọng nói đột nhiên xuất hiện làm giật mình, giọng nói rất quen tai, nhìn lại, không biết Lam Minh đã đứng từ phía sau từ bao giờ… Đương nhiên, cũng không biết tới từ lúc nào.
“Sao anh tới đây?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất khó tin.
Lam Minh chỉ chỉ hình xăm trên tay của Miêu Tiêu Bắc, “Có phải lúc nãy cậu sợ?”
Miêu Tiêu Bắc có chút ngại ngùng, xoay mặt đi, “Làm gì có.”
“Xạo.” Lam Minh nhéo nhéo sau cổ hắn, “Khi cậu sợ, chỗ này của tôi liền cảm nhận được rất mạnh mẽ, trong vòng ba giây sẽ xuất hiện ngay.”
“Thật hay giả?” Miêu Tiêu Bắc nhìn hình xăm trên tay Lam Minh, màu sắc thật sự đã có thay đổi.
“Đúng rồi, đao xỉ tộc là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm.
Lam Minh cúi đầu, nhe răng với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc liền nhìn thấy răng nanh, mặt nhăn lại, “Làm gì vậy? Khoe răng trắng?”
Lam Minh bật cười, nói với Cổ Lỗ Y, “Nhe răng cho Bắc Bắc xem.”
Cổ Lỗ Y há miệng, toàn là răng sữa… Vẫn chưa dài, nhưng răng nanh vẫn dài hơn những răng khác, nhọn nhọn, rất đáng yêu.
“Ma vật hầu như đều có răng nanh, chia làm hai loại, kiếm xỉ và đao xỉ.” Lam Minh nói, “Ví dụ như Khiết Liêu, huyết tộc, răng nanh dùng để chọc thủng vào da, sau đó xé xuống hoặc hút máu, đó là kiếm xỉ.”
“Ừ, hình dung được.” Miêu Tiêu Bắc thấy hợp lý.
“Còn loại giống như Sphinx thô lỗ, răng nanh dùng đã cắn đứt gân cốt con người, xé rách… là đao xỉ.” Lam Minh nói xong, gõ cằm, “Trong ma tộc, phần lớn đều là kiếm xỉ, đao xỉ ít hơn.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ, “À… siêu hỗn huyết của long tộc và đao xỉ tộc… hèn chi tôi lại thấy giống thanh đao, chính là vì giống đao xỉ tộc, hắn ngầu như vậy, Sphinx thì chắc… đáng yêu?”
“A… hắt xì!”
Ở EX, Sphinx hắt xì làm thổi bay đống tài liệu của Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa bất mãn nhìn nó.
“Xin lỗi…” Sphinx lè lưỡi liếm mũi, “Đột nhiên thấy lạnh.”
Tiêu Hoa ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, cũng thấy bản thân có hơi quá với Sphinx, dù sao nó cũng không phải cố tình, liền ngẩng đầu nói với nó, “Xin lỗi, bởi vì có vài việc phiền phức nên tâm trạng ta không tốt.”
Sphinx nhướn mày, hai mắt sáng rỡ, chạy lại kết thân, “Tiểu Tiêu Tiêu… Ái da…!”
Còn chưa kịp cọ đã bị Khiết Liêu ngồi trên ghế sô pha xem náo nhiệt đá bay.
“Gì vậy!” Sphinx đứng dậy rống với Khiết Liêu, “Thằng nhóc tạo phản, dám đá vua của muôn loài?”
“Sao?” Khiết Liêu lười biếng nhướn mắt, nhìn nó một cái, cười lạnh, “A?”
“Khụ khụ.” Sphinx thấy Khiết Liêu không phải nhân vật dễ chọc, quan hệ với Lam Minh còn thân thiết, con nít mà, đừng so đo, liền chạy đi giương mắt tội nghiệp nhìn Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa cảm thấy Sphinx rất đáng thương, liền vỗ vỗ đầu nó, nói với Khiết Liêu, “Đá nó làm gì, cũng đâu phải do nó, là do tâm trạng tôi không tốt.”
“Tiêu Hoa.”
Lúc này, Bạch Lâu đang ngồi tra tư liệu bằng máy tính bảng, ngẩng đầu hỏi hắn, “Tại sao tâm trạng cậu không tốt?”
“Haiz… Bên đối tác có mấy người chết rồi, kế hoạch không thể tiến triển, rất nhiều chuyện phiền phức!” Tiêu Hoa cầm báo hôm nay và những tư liệu liên quan để trên bàn, “Vụ án giết người chưa điều tra xong, tài sản của họ đều bị đông cứng, rất phiền! Hơn nữa người nhà còn muốn di sản, đợi cho bên buôn bán mượn tiền trả hết nợ, di sản sẽ rõ ràng, ít nhất cũng phải mất nửa năm, nhưng mà kế hoạch của chúng tôi trong vòng hai tháng phải hoàn thành rồi! Mặt khác, tình trạng vay ngân hàng của mấy người này không biết thế nào, cổ phiếu rớt tới rối tung rối mù, cổ đông công ty sụp đổ, không biết có tuyên bố phá sản không, chúng tôi cũng sẽ bị tổn thất.”
“Chính là mấy người này?” Cảnh Diệu Phong vừa bàn đối sách với Lam Minh xong, chờ Bạch Lâu cùng đi ăn cơm, Lam Minh đi rồi, hắn cũng xuống ngồi nhìn Bạch Lâu tới ngây ra. Thấy tư liệu của Tiêu Hoa, trầm ngâm, “Chính là mấy tên nhà giàu gặp bất trắc?”
“Ừ.” Tiêu Hoa gật đầu, “Tôi ngóng các anh phá án mau chút, ma quỷ hay người gì cũng được, đều mau bắt lại đi.”
“Vậy cậu quen mấy người này?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Có thể nhận xét một chút không?”
Tiêu Hoa dọn xong đống tư liệu, đặt trên bàn, chậm rãi phun ra một câu, “Trong đống ác ôn là khốn nạn, trong đống khốn nạn là bại hoại, bên trong bại hoại là đám quỷ đáng chết!”
Mọi người trầm mặc một chút, đều há to miệng, “Oa… Cặn bã đến nổi không thể cặn bã hơn.”
“Nhân phẩm của mấy người này đúng là không tốt lắm.” Lúc này, Lưu Tẩm từ trên lầu đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ái.
Tiểu Ái đang ngồi xem bản thiết kế quần áo mới cùng Phong Danh Vũ. Cô có nghiên cứu về quần áo, sở thích cũng rất độc đáo, với lại không biết có phải đã từng học qua hay không, vẽ rất đẹp.
Phong Danh Vũ cảm thấy cô là một nhân tài, hơn nữa gần đây còn nghỉ ngơi dưỡng thai, đang định hợp tác với Tiểu Ái, cùng thiết kế quần áo của riêng mình. Tiểu Ái và Phong Danh Vũ rất ăn rơ, hai người cả ngày đều bám lấy nhau để nghiên cứu.
Khiết Liêu ngồi bên sô pha, đang nẹp thanh cho con sói con. Thằng nhóc này hai hôm trước quậy quá trời quậy, không nghĩ leo cầu thang lại bị té gãy chân, phải nẹp thanh nửa tháng rồi, dạo này xương cũng lành lại, Bạch Lâu pha thuốc cho nó, Khiết Liêu đang thay thuốc băng lại.
Nghe thấy Lưu Tẩm nói thế, Khiết Liêu không khỏi cười lạnh, “Bị cậu nói như vậy, không biết là bất hạnh hay may mắn.”
Lưu Tẩm khẽ nhíu mày… Hắn ở đây vài ngày, có thể cảm nhận mọi người ở đây không thích hắn.
Mà mọi người cơ bản đều khách sáo, dù sao cũng là khách, chỉ có duy nhất Khiết Liêu, có vẻ nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, thường xuyên nói lời châm chọc.
“Ê, anh có ý gì?” Lưu Tẩm nhịn mấy bữa nay, bước tới gần Khiết Liêu.
Khiết Liêu ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười. Con sói nằm trong lòng nhe răng với Lưu Tẩm… Dù sao đây cũng không phải con sói bình thường, mà là con của người sói, hai mắt trong nháy mắt liền chuyển thành màu đỏ, khiến cho Lưu Tẩm chùn bước.
“Được rồi.” Tiêu Hoa vỗ vỗ Khiết Liêu, Khiết Liêu nhéo tai con sói con, sói con liền trở về trạng thái bình thường, ử ử cọ cọ Khiết Liêu.
Lưu Tẩm hơi mất hứng, ngồi xuống ghế. Tiểu Ái có chút đói bụng, xoay đầu nhìn Long Tước.
“Pizza với sữa được không? Ăn đỡ đi, chờ Miêu Tiêu Bắc bọn họ về rồi chúng ta ăn cơm.” Long Tước chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú cho Tiểu Ái, đi lấy cho cô, Lưu Tẩm cũng rót cho cô ly nước.
Mọi người im lặng, cảm thấy sự nhiệt tình của Lưu Tẩm là có vấn đề.
Phong Danh Vũ dọn dẹp giấy tờ, chờ Tiểu Ái ăn xong, cô lên nghỉ ngơi một chút.
Mọi người tỉ mỉ chăm sóc Tiểu Ái làm cô có chút ngại ngùng.
Khiết Liêu bọc cái bao bằng plastic vào vết thương của sói con, đứng lên, bế năm con sói lên lầu… đi tắm.
“Haiz…” Long Tước lắc đầu, “EX có được con gái giỏi thì tốt rồi, ít nhất không biến một đám đàn ông thành vú nuôi.”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ thở dài, chỉ có Tiểu Ái là vừa ăn vừa cười ngây ngô, đại khái bởi vì có một ký ức hoàn toàn hạnh phúc, cho nên Tiểu Ái vô cùng vui vẻ.
Tiêu Hoa đứng dậy, mang tư liệu về phòng.
Cảnh Diệu Phong thì hỏi Lưu Tẩm, bảo hắn kể về những phú thương kia, bọn họ có cùng nhau làm cái gì không, từng xảy ra chuyện gì, từng đắc tội nặng nhất với người nào.
Sau khi xếp xong đống tư liệu, Tiêu Hoa chuẩn bị xuống lầu, bước ngang qua phòng Khiết Liêu, chợt nghe bên trong có tiếng nước chảy ào ào. Phòng tắm của Khiết Liêu là đặc chế, bởi vì thường xuyên tắm rửa cho sói con.
Tiêu Hoa tò mò bước vào, thấy cửa phòng tắm chỉ khép hờ, trong bồn tắm có năm con sói con bơi qua bơi lại, Khiết Liêu bán khỏa thân, ấn một con đang quậy xuống bồn nước cọ rửa.
Tiêu Hoa tựa vào cửa đứng xem, Khiết Liêu giương mắt nhìn hắn, “Ê, đừng rình con nít tắm rửa.”‘
Tiêu Hoa bật cười, hỏi, “Sao cậu ghét Lưu Tẩm vậy?”
“Hắn trông rất hèn hạ.” Khiết Liêu nói, “Không ghét hắn thì ghét ai?”
“Không có nguyên nhân nào khác?” Tiêu Hoa hỏi.
Khiết Liêu bỏ bàn chải xuống, bế con sói con đã chà rửa xong sang bồn khác, ở đó có vòi sen, nó đang tự mình tắm rửa.
“Anh muốn biết?” Khiết Liêu xoay đầu nhìn Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa gật đầu.
Khiết Liêu nghĩ nghĩ, vẫy tay gọi hắn qua… Thuận tay đóng cửa lại, tựa như rất thần bí.
Tiêu Hoa tò mò, tự động làm theo, bước tới bên cạnh Khiết Liêu, Khiết Liêu bảo hắn cúi đầu xuống.
Tiêu Hoa cúi đầu.
“Lưu Tẩm đó…”
“A!”
Tiêu Hoa đang chuẩn bị nghe, không nghĩ Khiết Liêu lại ôm eo hắn, nhấn vào trong nước.
Tiêu Hoa và đám sói con cùng ướt sũng.
Đám sói con trông rất vui, bơi tới liếm liếm lên mặt Tiêu Hoa, Khiết Liêu thì cười to.
Tiêu Hoa vô cùng tức giận, đứng dậy, tây trang đều bị ngâm trong nước nóng, tức giận nhấc chân đá Khiết Liêu, “Cậu muốn chết sớm?! Đá chết cậu!”
Khiết Liêu chạy đi trốn, bắt một con sói đang cào cấu qua bồn bên kia.
Tiêu Hoa bất đắc dĩ, cả người ướt nhẹp, lên tiếng, “Đi lấy cho tôi bộ đồ ngủ!”
Khiết Liêu nhịn cười, bế mấy con sói con qua bên nước sạch cho nó tự bơi qua bơi lại, ra ngoài lấy đồ ngủ cho Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa lắc đầu, bước tới vòi sen, mở nước ấm, cởi quần áo ướt sũng, chợt nghe một con sói con ngồi bên cửa gào khóc.
Tiêu Hoa có chút bất đắc dĩ, cầm khăn vây quanh thân, đám sói con lại lắc lắc người, như là làm sạch người, Tiêu Hoa nghĩ… Mấy bà mẹ người sói có thể an tâm giao sói con cho Khiết Liêu sao?
Khiết Liêu lục tung tìm đồ ngủ, quay lại phòng mình, đẩy cửa, “Nè, đồ ngủ.”
…
Trong phòng tắm ngập hơi nước… Có lẽ thời tiết quá nóng, cảnh đẹp, hôm nay còn là đêm trăng tròn, lang tộc đều có điều phấn khởi.
Tóm lại, vô cùng trùng hợp thay, Khiết Liêu giương mắt, thấy Tiêu Hoa đang ngẩng mặt, nhắm hai mắt đứng dưới vòi sen… Tóc đen, lưng trần, hai chân tất cả đều thấy hết, chỉ có duy nhất cái khăn quấn quanh eo là bị dư thừa.
Khiết Liêu gọi một tiếng, làm cho Tiêu Hoa xoay đầu, hắn lấy khăn lau mặt, vươn tay cầm áo ngủ trong tay Khiết Liêu, tắt vòi sen, rút cái khăn quấn quanh eo… Trong nháy mắt đó Khiết Liêu hít một hơi.
Nhưng cũng rất nhanh, đồ ngủ bị phủ lên.
Tiêu Hoa cột dây lưng, xoay người ra ngoài, thấy Khiết Liêu như bị điêu khắc đứng yên tại chỗ, lắc đầu, không biết hắn lại muốn làm trò gì. Bước qua người Khiết Liêu, Tiêu Hoa cũng không nghĩ nhiều, lau khô hơi nước dính trên kính, đeo lên, nói, “Mau tắm đi, còn xuống ăn cơm.”
Chờ Tiêu Hoa đi rồi, Khiết Liêu mới hồi phục lại, cảm thấy tim đập nhanh, cả người không được tự nhiên, còn cảm thấy có chút khó thở, bước tới bên bồn tắm, ngồi xuống hít thở.
“A?”
Khiết Liêu phục hồi tinh thần, thấy mấy con sói con đang bơi tới bên thành bồn, nhìn hắn.
“Khụ khụ.” Khiết Liêu ho khan, trên mặt hơi đỏ, “Còn… rất đẹp ha?”
“Ô ~~” Nhóm sói con ồn ào.
“Cười con khỉ!” Khiết Liêu bắt tụi nó, “Không được cười! Tắm đi!”
…
Tiêu Hoa về phòng thay quần áo, bước ra, chợt nghe trong phòng Khiết Liêu tiếng sói con kêu ư ử không ngừng, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy tuổi tâm hồn của Khiết Liêu có vẻ vẫn không lớn, liền xoay người xuống lầu.
…
“Là thật?”
Trước cửa phòng luyện tập, Miêu Tiêu Bắc nghe người kia thuật lại toàn bộ xong, như bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là vậy…”
“Vụ án này có chút kì lạ.” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc, “Lúc nãy Cảnh Diệu Phong cũng nói với tôi, mấy vụ án trước tuy cũng xuất hiện tình trạng chặt thi thể, nhưng chỉ có một điểm khác biệt, lần đầu chặt có quy tắc rất khác, giống như bị nổ tung, lần thứ hai mới bị chặt thành từng khối.”
“Tiêu Bắc!”
Lúc này, trong không khí xuất hiện vài cái ấn trảo, Đa Mị vọt vào, phía sau là Phong Tiểu Vũ.
“Tôi đã lập kết giới.” Người nọ thấp giọng nói, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Hôm đó Tiểu Ái không có nhìn thấy nhỉ?”
“A!” Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, khó trách! Thì ra hắn và Tiểu Ái lúc đó ở hai không gian khác nhau, đương nhiên là không nhìn thấy! Không cần hỏi, màn hình theo dõi chắc chắn cũng do hắn quấy nhiễu.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Vụ án có tiến triển…”
“Đúng rồi.” Lam Minh nhìn người nọ, “Tên cậu là gì?”
“Đao Tù.” Người nọ trả lời.
“Oa…”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc cùng cảm thấy, “Tên ngầu thiệt nha!”
Lam Minh và Đa Mị cùng sinh ra suy nghĩ khủng hoảng.
“Nhưng mà sao lại lấy cái tên như vậy? Còn Tù…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Có vẻ không được may mắn.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ đầu người nọ, bên trong giống như ẩn cái sừng.
“Bị ngươi phát hiện rồi.” Đao Tù có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng vén tóc mái lên, lộ ra cái sừng, trên cái sừng màu đen có dòng chú màu đỏ, phía sau còn có một chuỗi số.
“Kẻ bị bỏ?” Lam Minh mở to mắt, “Cậu là người sống sót duy nhất trong những kẻ bị bỏ!”
Đao Tù gật đầu, “Ừ.”
“Cái đó nghĩa là gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, chỉ lên dòng chú, “Nhưng cái hoa văn đó tôi biết, trong vũ dạ tập có, đó là ký hiệu của chú vô hiệu, chính là một dấu hiệu, người nào có kí hiệu này, chứng tỏ đã bị ma giới phán án tử hình.”
“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu.
“Chuyện của tôi có thể từ từ nói sau.” Đao Tù cắt ngang câu chuyện, “Chuyện gấp bây giờ…”
“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc vội vàng đẩy Lam Minh, “Lam Minh, chúng ta…”
“Yên tâm.” Lam Minh phất tay, “Tôi và Cảnh Diệu Phong đã bàn xong rồi, ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi tự mò tới hang, người lẫn vật đều bắt được!”
/177
|