Vũ dạ tập!” Miêu Tiêu Bắc cầm tài liệu, bên trong có một số tấm ảnh. Hình ảnh là những vật đấu giá, trên du thuyền tối hôm đó còn cử hành bán đấu giá, mà bên trong có một quyển vũ dạ tập.Miêu Tiêu Bắc rất quen thuộc hình dáng của nó, trong tay hắn có vài cuốn, mỗi quyển cơ bản đều giống nhau, chỉ có trục và dây thừng buộc là có hơi khác… Cái này vừa xem đã biết là hàng thật.
“Không chỉ có vũ dạ tập.” Bạch Lâu chỉ vào mấy món khác, “Còn có sách của ác ma, sách vong linh, thức chiêu hồn… Nếu những món được đem bán đấu giá là đồ thật, vậy sẽ có rất nhiều ác ma hướng về chiếc thuyền.”
“Nhưng tại sao Diêu Chính Thành lại muốn nhiều yêu ma đến… Hắn không sợ du thuyền gặp đại loạn sao?” Phong Tiểu Vũ không rõ.
“Xem mấy bảo bối này đặt ở đâu đi.” Khiết Liêu chỉ vào tấm ảnh.
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc dán mắt vào, chỉ thấy tất cả mọi thứ đều bỏ vào một chiếc rương tinh xảo riêng biệt.
“Rương?” Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Cái này thì sao?”
“Đây không phải rương bình thường.” Lam Minh giải thích cho hắn, “Đây là ma rương, ma rương là vật phẩm của tất cả ác ma, từng ma rương đều cần mật mã mới mở được, nếu không có mấy thứ kia, chỉ có thể dùng búa ma lực đập nát chiếc rương.”
“Búa ma lực?” Miêu Tiêu Bắc nghe tên, nghĩ nó là một thứ rất thú vị, liền hỏi, “Cây búa hả?”
“Búa ma lực cần hút hơn một ngàn ác ma mới có thể hình thành… Lợi dụng đá hút ma, những ác ma có linh lực và cấp bậc thấp sẽ bị hút vào, chuyển hóa thành cây búa.” Cảnh Diệu Phong nói, lắc đầu, “Và những ác ma bị hút linh lực đều sẽ chết.”
“A?!” Miêu Tiêu Bắc căng thẳng, “Vậy mọi người đừng đi!”
“Đá hút ma vô hiệu với chúng tôi, yên tâm đi.” Lam Minh vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Đối với hầu hết thần ma có tư tưởng cũng không có hiệu quả, chỉ có ác ma không có ý thức, có lẽ tính cả những ác ma thấp hơn ma tộc mới bị ảnh hưởng.”
“Cho dù muốn làm cái gì, Lâm Chính Thành lần này quyết chơi khô máu rồi.” Long Tước xếp tài liệu vào, “Người này quá dã tâm, rất nguy hiểm.”
“Chúng ta có nên đi không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu có vũ dạ tập, vẫn nên mạo hiểm một phen, lỡ rơi vào tay yêu ma quỷ quái nào thì chết.”
“Không sai, có vũ dạ tập càng phải đi, huống chi, trốn được mùng một không trốn được mười lăm.” Long Tước nhướn mày với mọi người, “Với lại đấu trên biển chưa chắc chúng ta đã thua, bởi vì chúng ta có một trợ lực cực mạnh!”
“Trợ lực cực mạnh?” Tất cả mọi người đều mờ mịt.
“A!” Sishir vỗ tay một cái, “Poseidon!”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu liền hiểu ra, “Đánh trên biển, chúng ta có thần biển giúp đỡ, không thể nào thua được!”
“Tôi đi liên lạc với Poseidon, xem coi dạo này thế nào.” Sishir chạy tới chỗ máy vi tính.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Sishir, lên máy tính sao liên lạc được với Poseidon?”
“QQ đó, lúc nào mà ổng chẳng online.”
Poseidon lên QQ…
Mọi người bị tin tức này làm khiếp sợ, cảm thấy hai mắt mình y như hai miếng nhang muỗi (@@)… Đều tò mò chạy tới xem danh sách bạn bè trong QQ của Sishir, bên trên có:
Poseidon, Lucifer, Raphael, Camus, Athena, Michaelmas, Medusa…
“A…”
Mọi người hít một hơi, quả nhiên trên mạng cái gì cũng có, ngàn vạn lần đừng bao giờ tin mấy người để mấy cái tên kì lạ, nói không chừng dưới cái tên đẹp đẽ đó, không biết là người thật hay người giả…
“Poseidon không biết chuyện này.” Sishir vừa gõ bàn phím, vừa xoay đầu nói với Lam Minh bọn họ, “Tôi kể cho Poseidon nghe đầu đuôi câu chuyện, ổng nói bị kinh hãi rồi!”
Mọi người thấy Poseidon gửi tin nhắn trả lời, nhưng trên màn hình là một chuỗi ký tự xem không hiểu gì cả, chỉ hiểu có cái icon con bạch tuột bị sốc thôi.
“Đây là chữ gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, bàn phím có thể đánh ra mấy chữ này sao?
“Đây là chữ của thần giới!” Sishir trả lời Miêu Tiêu Bắc, tay gõ bàn phím trả lời Poseidon, lẩm bẩm, “Để tôi thêm mắm thêm muối!”
“A! Poseidon giận rồi.” Sishir nói, “Nói là có người dám lộng hành trên biển vậy sao?! Còn nói muốn cùng chúng ta lên thuyền dạy dỗ bọn họ.”
“Hắn cũng đi?” Lam Minh giật giật khóe miệng, trông có vẻ không mấy hoan nghênh.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn.
“Không, tôi chỉ sợ hắn nổi hơn tôi thôi.”
“Lam Minh… chẳng phải anh lúc nào cũng tự tin à?”
Giọng nói từ cửa vang lên, mọi người xoay đầu nhìn… Poseidon đã lâu không gặp đang đứng dựa vào cửa, tay đút vào túi.
Mọi người không nhịn được thấy sợ… Nhanh thật! Chẳng lẽ đi bằng đường cáp quang?
Poseidon mỉm cười, hươ hươ chiếc điện thoại trong tay, “QQ có thể cài vào điện thoại rồi, chẳng lẽ các cậu không biết?”
“Poseidon, sao chú tới nhanh vậy?” Sishir đứng lên, chạy ra đón.
“Gần đây đúng là ta phát hiện trên biển có chút xao động, cho nên muốn lên xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, may là mọi người phát hiện manh mối.” Poseidon mở điện thoại, bấm bấm vài cái, “Ta xuống quấy rầy Lucifer trước, mọi người khởi hành nhớ gọi cho ta, ta và mọi người cùng lên thuyền.” Nói xong, phất tay một cái, “Bai Lam Minh, còn có… các vị.”
“Các vị?” Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người.
Khiết Liêu nhún vai, “Tôi hiểu, hắn hoàn toàn không nhớ tên chúng ta.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng bất mãn — Quá kiêu ngạo!
Ba ngày sau, Lam Minh bọn họ thu thập nhiều tư liệu hơn, chuẩn bị lên thuyền…
Nhưng bận nhất là Miêu Tiêu Bắc, hắn ngoại trừ phải chuẩn bị bài mới còn chuẩn bị bài biểu diễn, rồi còn phải chỉ Sishir và Cổ Lỗ Y tập bơi.
Hồ bơi phía sau biệt thự cuối cùng cũng dùng tới, tất cả đều bơi ở đây, luyện tập trước, để tránh khỏi tới hôm đó trở tay không kịp, mặc dù với Lam Minh xem ra, đây chỉ là làm chuyện dư thừa.
Sishir không thích nước, hơn nữa hắn nghĩ cả người ướt nhẹp rất khó nhìn, không còn phong độ thân sĩ gì hết.
Miêu Tiêu Bắc khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng Long Tước nói một câu, “Sishir, có biết cái gọi là mỹ nam ướt sũng không?”
Sishir suy nghĩ một chút, liền theo Miêu Tiêu Bắc xuống nước, vừa bước xuống đã chìm, chẳng có chút thiên phú nào.
Nhưng Cổ Lỗ Y lại rất thông minh, vừa xuống nước đã thu cánh lại, đừng thấy chân nó ngắn, ở trong nước lại phịch phịch phóng đi như đạn pháo, xoay quanh Sishir và Miêu Tiêu Bắc, nhiều lần Sishir bị chìm xuống đều nhờ nó vớt lên.
Chiều hôm đó, Camus tới EX, cầm theo một chiếc hộp.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc mở chiếc hộp ra, bên trong có một hạt châu màu đen.
“Là châu thần chết.” Sishir cầm hạt châu lên, để mặt trời rọi vào, ánh sáng xuyên qua hạt châu, dưới đất liền có một bức hình.
“Là người đó!” Miêu Tiêu Bắc nhìn hình ảnh trên đất… chính là thần chết tên Carlos, dùng đôi mắt làm các cặp tình nhân giết nhau.
“Hắn bị Lucifer hành hình rồi?” Sishir bỏ hạt châu vào hộp, hỏi Camus.
“Đúng vậy, Lucifer tìm ra hắn, hắn chẳng qua là đã mất bản tính rồi.” Camus nói xong có chút thương cảm, “Tên đáng thương.”
“Thần chết bị mất bản tính?” Sishir có chút khó tin.
“Đúng vậy, Lucifer đang rất đau đầu, bởi vì gần đây có sức mạnh hắc ám đang dụ dỗ mọi người.” Camus lo lắng nói, “Sức mạnh kia quá lớn mạnh, đang uy hiếp đông đảo thần chết ở địa ngục.”
“Lại là sức mạnh hắc ám.” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Lần trước Poseidon cũng nói vậy, rất nhiều sinh vật biển bị hắc hóa.”
“Những nạn nhân vẫn còn chưa bị đem đi thiêu đều đã sống lại, nhưng có mấy người đã hỏa táng, cho nên không cứu nổi, Lucifer đang bồi thường cho bọn họ dưới địa ngục.” Camus cất chiếc hộp đi, “Còn nữa, nói tới ngài Poseidon, bệ hạ kêu tôi đến nhờ mọi người một việc.”
“Việc gì?” Mọi người khó hiểu, đại ma vương còn cần nhờ người khác làm chuyện gì?
“Bệ hạ muốn gọi cho anh.” Nói xong, Camus bấm loa ngoài, đưa cho Lam Minh.
Lam Minh nghi ngờ cầm lấy, vừa lên tiếng, “Alo?” Chợt nghe bên kia vang lên tiếng hô của Lucifer, “Đem cái con cá chết kia đi giùm tôi! Tôi hết chịu nổi rồi!”
“Cá chết?” Mọi người đều không hiểu.
“Sishir!” Lucifer rống lên, “Bắt! Hắn! Đi! Giùm! Ta!”
Lucifer nghiến răng nghiến lợi nói, bên trong còn mang theo nét giận dữ.
Sishir le lưỡi, “Poseidon chắc chắn đã làm gì đó, lần nào cũng chọc giận Lucifer.”
“A, đáng sợ thật.” Camus lắc đầu, “Mỗi lần ngài Poseidon đến, đều quậy banh địa ngục, bệ hạ không biết bơi cho nên không báo được thù, cho nên luôn bực bội mấy ngày liền. Lam Minh đại nhân, mọi người đưa hắn đi đi, lỡ như hắn chọc phải Michaelmas hay Raphael, địa ngục sẽ náo loạn thêm mấy ngày, dạo này bệ hạ rất bận rộn.”
“Vậy đi thôi.” Sishir đi cùng Camus về địa ngục bắt Poseidon đi, Lam Minh bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện Diêu Chính Thành.
Ban đêm, Poseidon bị mang về, đồng thời, Lam Minh bọn họ cũng chuẩn bị xong, Miêu Tiêu Bắc gọi điện cho Diêu Chính Thành, nói có thể đi bất cứ lúc nào, thời gian do hắn quyết định, nhưng mà… Trước khi lên thuyền, phải giải quyết vụ án của lão Dương, trả lại toàn bộ chứng cứ!
Diêu Chính Thành thoải mái đồng ý, hôm sau, lão Dương nói với Miêu Tiêu Bắc, đối phương đã rút đơn kiện, cũng trả lại chứng cứ cho ông.
Miêu Tiêu Bắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Phong Tiểu Vũ tới nhà hát, diễn xuất đầu tiên của vở mới, trong rạp chật ních, kết quả buổi diễn cũng tốt, mọi người cùng đi xem, có cả Poseidon vừa bị Sishir bắt về từ địa ngục.
Lúc xem buổi diễn, Lam Minh ngồi cạnh Poseidon.
“Ái chà, chậc chậc, vóc dáng của Tiêu Bắc tốt thật nha, anh làm Liễu Hạ Huệ lâu vậy sao? Đúng là làm người ta kính phục!” Poseidon dùng cánh tay cọ cọ Lam Minh, “Sao? Có kiêng dè gì không?”
Lam Minh liếc hắn, “Anh nghĩ tôi giống anh chắc, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Haha.” Poseidon vẫn nhìn Miêu Tiêu Bắc trên sân khấu, thấp giọng nói, “Haiz, nhìn xung quanh anh đi! Những người này, cả trai lẫn gái đều đảo điên vì Miêu Tiêu Bắc, cẩn thận nha. Dạo này hơi bị nhiều tình địch đó.”
Lam Minh nhíu mày, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Không muốn nói gì cả, chỉ nhắc nhở anh lúc ra tay cũng đừng nương gì hết.” Poseidon nói, “Hay là anh yêu thật rồi, sợ hắn không thích? Hay là lại suy nghĩ đến vấn đề nhàm chán kẻ sống người chết nên không bên nhau được?”
Sau lưng bọn họ, là Khiết Liêu, thính giác của hắn rất tốt, Poseidon nói gì hắn đều nghe rõ, nhìn Tiêu Hoa bên cạnh, đối phương vẫn chăm chú xem buổi diễn, chuẩn bị bản thảo đề cử ngày mai, hoàn toàn không chú ý tới hắn.
Lam Minh im lặng.
Poseidon đổi đề tài, “À mà hôm nào rảnh, dẫn mọi người đi xem vũ kịch của người cá, cái đó cũng hay lắm, Tiêu Bắc nhất định sẽ rất thích.”
“Tôi muốn xem ca kịch của người cá.” Lam Minh đột nhiên nói, “Trước đây có từng nghe một lần, rất hay, thảo nào người đi biển nếu nghe tiếng ca của người cá sẽ lạc khỏi vùng an toàn.”
“Gần đây sợ là không nghe được nữa.” Poseidon khẽ thở dài.
“Tại sao?” Lam Minh không hiểu.
“Haiz, dạo này người cá càng ngày càng ít.” Poseidon lắc đầu, “Những thứ quý giá trong biển giống như tuyệt tích, bây giờ thú quý hiếm sinh ra đời sau đều giao cho tôi nuôi trong hải long cung, sợ bị bắt đi. Người cá biết ca biết hát ít đi rất nhiều, đều bị hại chết.”
“Do con người hại?”
“Còn có thể là ai?” Poseidon bất mãn vô cùng, “Cái loài sinh vật yếu đuối quá quắt, chỉ bằng chút vũ khí, lại muốn bắt sinh vật khác làm vui, tôi vẫn còn nhớ cha anh thời đó, tiêu diệt hết bọn họ là đúng, cái loài sinh vật tham lam…”
Nói đến đây, Poseidon cảm giác Lam Minh có chút không vui, lập tức dừng lại, xoay chuyển, “Đúng là tôi có hơi cực đoan, có vài loại người vẫn rất dễ thương. Như đã nói, Lam Minh, anh và bạn bè của anh đều có thân phận, tại sao lại muốn ở nhân gian mở phòng thám tử, làm công việc nhàm chán như vậy?”
“Thú vị mà.”
“Anh cũng chỉ ở nhờ nhà người ta thôi.” Poseidon nghiêm túc nói, “Buồn bực một ngàn năm nên hồ đồ mất rồi? Đừng quên bản thân có thân phận gì.”
“Rốt cuộc muốn nói cái gì đây?” Lam Minh hơi bực bội.
“Dạo này sức mạnh hắc ám càng lúc càng mạnh, bắt đầu ảnh hưởng đến hải dương và minh giới, sau vụ này tôi sẽ liên lạc với Michaelmas, nghe nói hắn dạo này rất bận rộn, chắc cũng do sức mạnh hắc ám ảnh hưởng.” Poseidon nhìn Lam Minh, “Sau khi cánh cửa hắc ám mở ra, thế giới này đã xảy ra nhiều chuyện biến đổi nghiêm trọng, anh có còn nhớ lời tiên đoán trước khi cha anh chết không?”
Lam Minh khẽ biến sắc.
“Thế giới này, có ban ngày cũng sẽ có ban đêm, đừng nghĩ ánh sáng có thể kéo dài là đêm tối sẽ không quay lại… Kết thúc ngàn năm đen tối, quay về ngàn năm tươi sáng, một ngàn năm sau… bóng đêm sẽ sống lại, đồng thời cũng xua đuổi ánh sáng.”
Trong lòng Lam Minh bắt đầu thấy lo, đúng vậy, từ khi Miêu Tiêu Bắc gọi hắn sống lại, đến bây giờ có rất nhiều vật chất hắc ám tụ tập, còn có những ác ma mất tâm trí đấu đá lung tung, dường như biểu thị cho bóng tối đang quay lại. Điều khiến Lam Minh đặc biệt chú ý, cũng chính là người xuất hiện trong giấc mơ của Miêu Tiêu Bắc… Chẳng lẽ ông ta chuẩn bị sống lại? Không thể nào! Cũng tuyệt đối không cho phép!
“Không chỉ có vũ dạ tập.” Bạch Lâu chỉ vào mấy món khác, “Còn có sách của ác ma, sách vong linh, thức chiêu hồn… Nếu những món được đem bán đấu giá là đồ thật, vậy sẽ có rất nhiều ác ma hướng về chiếc thuyền.”
“Nhưng tại sao Diêu Chính Thành lại muốn nhiều yêu ma đến… Hắn không sợ du thuyền gặp đại loạn sao?” Phong Tiểu Vũ không rõ.
“Xem mấy bảo bối này đặt ở đâu đi.” Khiết Liêu chỉ vào tấm ảnh.
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc dán mắt vào, chỉ thấy tất cả mọi thứ đều bỏ vào một chiếc rương tinh xảo riêng biệt.
“Rương?” Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người, “Cái này thì sao?”
“Đây không phải rương bình thường.” Lam Minh giải thích cho hắn, “Đây là ma rương, ma rương là vật phẩm của tất cả ác ma, từng ma rương đều cần mật mã mới mở được, nếu không có mấy thứ kia, chỉ có thể dùng búa ma lực đập nát chiếc rương.”
“Búa ma lực?” Miêu Tiêu Bắc nghe tên, nghĩ nó là một thứ rất thú vị, liền hỏi, “Cây búa hả?”
“Búa ma lực cần hút hơn một ngàn ác ma mới có thể hình thành… Lợi dụng đá hút ma, những ác ma có linh lực và cấp bậc thấp sẽ bị hút vào, chuyển hóa thành cây búa.” Cảnh Diệu Phong nói, lắc đầu, “Và những ác ma bị hút linh lực đều sẽ chết.”
“A?!” Miêu Tiêu Bắc căng thẳng, “Vậy mọi người đừng đi!”
“Đá hút ma vô hiệu với chúng tôi, yên tâm đi.” Lam Minh vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Đối với hầu hết thần ma có tư tưởng cũng không có hiệu quả, chỉ có ác ma không có ý thức, có lẽ tính cả những ác ma thấp hơn ma tộc mới bị ảnh hưởng.”
“Cho dù muốn làm cái gì, Lâm Chính Thành lần này quyết chơi khô máu rồi.” Long Tước xếp tài liệu vào, “Người này quá dã tâm, rất nguy hiểm.”
“Chúng ta có nên đi không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu có vũ dạ tập, vẫn nên mạo hiểm một phen, lỡ rơi vào tay yêu ma quỷ quái nào thì chết.”
“Không sai, có vũ dạ tập càng phải đi, huống chi, trốn được mùng một không trốn được mười lăm.” Long Tước nhướn mày với mọi người, “Với lại đấu trên biển chưa chắc chúng ta đã thua, bởi vì chúng ta có một trợ lực cực mạnh!”
“Trợ lực cực mạnh?” Tất cả mọi người đều mờ mịt.
“A!” Sishir vỗ tay một cái, “Poseidon!”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu liền hiểu ra, “Đánh trên biển, chúng ta có thần biển giúp đỡ, không thể nào thua được!”
“Tôi đi liên lạc với Poseidon, xem coi dạo này thế nào.” Sishir chạy tới chỗ máy vi tính.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Sishir, lên máy tính sao liên lạc được với Poseidon?”
“QQ đó, lúc nào mà ổng chẳng online.”
Poseidon lên QQ…
Mọi người bị tin tức này làm khiếp sợ, cảm thấy hai mắt mình y như hai miếng nhang muỗi (@@)… Đều tò mò chạy tới xem danh sách bạn bè trong QQ của Sishir, bên trên có:
Poseidon, Lucifer, Raphael, Camus, Athena, Michaelmas, Medusa…
“A…”
Mọi người hít một hơi, quả nhiên trên mạng cái gì cũng có, ngàn vạn lần đừng bao giờ tin mấy người để mấy cái tên kì lạ, nói không chừng dưới cái tên đẹp đẽ đó, không biết là người thật hay người giả…
“Poseidon không biết chuyện này.” Sishir vừa gõ bàn phím, vừa xoay đầu nói với Lam Minh bọn họ, “Tôi kể cho Poseidon nghe đầu đuôi câu chuyện, ổng nói bị kinh hãi rồi!”
Mọi người thấy Poseidon gửi tin nhắn trả lời, nhưng trên màn hình là một chuỗi ký tự xem không hiểu gì cả, chỉ hiểu có cái icon con bạch tuột bị sốc thôi.
“Đây là chữ gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, bàn phím có thể đánh ra mấy chữ này sao?
“Đây là chữ của thần giới!” Sishir trả lời Miêu Tiêu Bắc, tay gõ bàn phím trả lời Poseidon, lẩm bẩm, “Để tôi thêm mắm thêm muối!”
“A! Poseidon giận rồi.” Sishir nói, “Nói là có người dám lộng hành trên biển vậy sao?! Còn nói muốn cùng chúng ta lên thuyền dạy dỗ bọn họ.”
“Hắn cũng đi?” Lam Minh giật giật khóe miệng, trông có vẻ không mấy hoan nghênh.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn.
“Không, tôi chỉ sợ hắn nổi hơn tôi thôi.”
“Lam Minh… chẳng phải anh lúc nào cũng tự tin à?”
Giọng nói từ cửa vang lên, mọi người xoay đầu nhìn… Poseidon đã lâu không gặp đang đứng dựa vào cửa, tay đút vào túi.
Mọi người không nhịn được thấy sợ… Nhanh thật! Chẳng lẽ đi bằng đường cáp quang?
Poseidon mỉm cười, hươ hươ chiếc điện thoại trong tay, “QQ có thể cài vào điện thoại rồi, chẳng lẽ các cậu không biết?”
“Poseidon, sao chú tới nhanh vậy?” Sishir đứng lên, chạy ra đón.
“Gần đây đúng là ta phát hiện trên biển có chút xao động, cho nên muốn lên xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, may là mọi người phát hiện manh mối.” Poseidon mở điện thoại, bấm bấm vài cái, “Ta xuống quấy rầy Lucifer trước, mọi người khởi hành nhớ gọi cho ta, ta và mọi người cùng lên thuyền.” Nói xong, phất tay một cái, “Bai Lam Minh, còn có… các vị.”
“Các vị?” Miêu Tiêu Bắc nhìn mọi người.
Khiết Liêu nhún vai, “Tôi hiểu, hắn hoàn toàn không nhớ tên chúng ta.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng bất mãn — Quá kiêu ngạo!
Ba ngày sau, Lam Minh bọn họ thu thập nhiều tư liệu hơn, chuẩn bị lên thuyền…
Nhưng bận nhất là Miêu Tiêu Bắc, hắn ngoại trừ phải chuẩn bị bài mới còn chuẩn bị bài biểu diễn, rồi còn phải chỉ Sishir và Cổ Lỗ Y tập bơi.
Hồ bơi phía sau biệt thự cuối cùng cũng dùng tới, tất cả đều bơi ở đây, luyện tập trước, để tránh khỏi tới hôm đó trở tay không kịp, mặc dù với Lam Minh xem ra, đây chỉ là làm chuyện dư thừa.
Sishir không thích nước, hơn nữa hắn nghĩ cả người ướt nhẹp rất khó nhìn, không còn phong độ thân sĩ gì hết.
Miêu Tiêu Bắc khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng Long Tước nói một câu, “Sishir, có biết cái gọi là mỹ nam ướt sũng không?”
Sishir suy nghĩ một chút, liền theo Miêu Tiêu Bắc xuống nước, vừa bước xuống đã chìm, chẳng có chút thiên phú nào.
Nhưng Cổ Lỗ Y lại rất thông minh, vừa xuống nước đã thu cánh lại, đừng thấy chân nó ngắn, ở trong nước lại phịch phịch phóng đi như đạn pháo, xoay quanh Sishir và Miêu Tiêu Bắc, nhiều lần Sishir bị chìm xuống đều nhờ nó vớt lên.
Chiều hôm đó, Camus tới EX, cầm theo một chiếc hộp.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc mở chiếc hộp ra, bên trong có một hạt châu màu đen.
“Là châu thần chết.” Sishir cầm hạt châu lên, để mặt trời rọi vào, ánh sáng xuyên qua hạt châu, dưới đất liền có một bức hình.
“Là người đó!” Miêu Tiêu Bắc nhìn hình ảnh trên đất… chính là thần chết tên Carlos, dùng đôi mắt làm các cặp tình nhân giết nhau.
“Hắn bị Lucifer hành hình rồi?” Sishir bỏ hạt châu vào hộp, hỏi Camus.
“Đúng vậy, Lucifer tìm ra hắn, hắn chẳng qua là đã mất bản tính rồi.” Camus nói xong có chút thương cảm, “Tên đáng thương.”
“Thần chết bị mất bản tính?” Sishir có chút khó tin.
“Đúng vậy, Lucifer đang rất đau đầu, bởi vì gần đây có sức mạnh hắc ám đang dụ dỗ mọi người.” Camus lo lắng nói, “Sức mạnh kia quá lớn mạnh, đang uy hiếp đông đảo thần chết ở địa ngục.”
“Lại là sức mạnh hắc ám.” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Lần trước Poseidon cũng nói vậy, rất nhiều sinh vật biển bị hắc hóa.”
“Những nạn nhân vẫn còn chưa bị đem đi thiêu đều đã sống lại, nhưng có mấy người đã hỏa táng, cho nên không cứu nổi, Lucifer đang bồi thường cho bọn họ dưới địa ngục.” Camus cất chiếc hộp đi, “Còn nữa, nói tới ngài Poseidon, bệ hạ kêu tôi đến nhờ mọi người một việc.”
“Việc gì?” Mọi người khó hiểu, đại ma vương còn cần nhờ người khác làm chuyện gì?
“Bệ hạ muốn gọi cho anh.” Nói xong, Camus bấm loa ngoài, đưa cho Lam Minh.
Lam Minh nghi ngờ cầm lấy, vừa lên tiếng, “Alo?” Chợt nghe bên kia vang lên tiếng hô của Lucifer, “Đem cái con cá chết kia đi giùm tôi! Tôi hết chịu nổi rồi!”
“Cá chết?” Mọi người đều không hiểu.
“Sishir!” Lucifer rống lên, “Bắt! Hắn! Đi! Giùm! Ta!”
Lucifer nghiến răng nghiến lợi nói, bên trong còn mang theo nét giận dữ.
Sishir le lưỡi, “Poseidon chắc chắn đã làm gì đó, lần nào cũng chọc giận Lucifer.”
“A, đáng sợ thật.” Camus lắc đầu, “Mỗi lần ngài Poseidon đến, đều quậy banh địa ngục, bệ hạ không biết bơi cho nên không báo được thù, cho nên luôn bực bội mấy ngày liền. Lam Minh đại nhân, mọi người đưa hắn đi đi, lỡ như hắn chọc phải Michaelmas hay Raphael, địa ngục sẽ náo loạn thêm mấy ngày, dạo này bệ hạ rất bận rộn.”
“Vậy đi thôi.” Sishir đi cùng Camus về địa ngục bắt Poseidon đi, Lam Minh bọn họ bắt đầu thương lượng chuyện Diêu Chính Thành.
Ban đêm, Poseidon bị mang về, đồng thời, Lam Minh bọn họ cũng chuẩn bị xong, Miêu Tiêu Bắc gọi điện cho Diêu Chính Thành, nói có thể đi bất cứ lúc nào, thời gian do hắn quyết định, nhưng mà… Trước khi lên thuyền, phải giải quyết vụ án của lão Dương, trả lại toàn bộ chứng cứ!
Diêu Chính Thành thoải mái đồng ý, hôm sau, lão Dương nói với Miêu Tiêu Bắc, đối phương đã rút đơn kiện, cũng trả lại chứng cứ cho ông.
Miêu Tiêu Bắc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Phong Tiểu Vũ tới nhà hát, diễn xuất đầu tiên của vở mới, trong rạp chật ních, kết quả buổi diễn cũng tốt, mọi người cùng đi xem, có cả Poseidon vừa bị Sishir bắt về từ địa ngục.
Lúc xem buổi diễn, Lam Minh ngồi cạnh Poseidon.
“Ái chà, chậc chậc, vóc dáng của Tiêu Bắc tốt thật nha, anh làm Liễu Hạ Huệ lâu vậy sao? Đúng là làm người ta kính phục!” Poseidon dùng cánh tay cọ cọ Lam Minh, “Sao? Có kiêng dè gì không?”
Lam Minh liếc hắn, “Anh nghĩ tôi giống anh chắc, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
“Haha.” Poseidon vẫn nhìn Miêu Tiêu Bắc trên sân khấu, thấp giọng nói, “Haiz, nhìn xung quanh anh đi! Những người này, cả trai lẫn gái đều đảo điên vì Miêu Tiêu Bắc, cẩn thận nha. Dạo này hơi bị nhiều tình địch đó.”
Lam Minh nhíu mày, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Không muốn nói gì cả, chỉ nhắc nhở anh lúc ra tay cũng đừng nương gì hết.” Poseidon nói, “Hay là anh yêu thật rồi, sợ hắn không thích? Hay là lại suy nghĩ đến vấn đề nhàm chán kẻ sống người chết nên không bên nhau được?”
Sau lưng bọn họ, là Khiết Liêu, thính giác của hắn rất tốt, Poseidon nói gì hắn đều nghe rõ, nhìn Tiêu Hoa bên cạnh, đối phương vẫn chăm chú xem buổi diễn, chuẩn bị bản thảo đề cử ngày mai, hoàn toàn không chú ý tới hắn.
Lam Minh im lặng.
Poseidon đổi đề tài, “À mà hôm nào rảnh, dẫn mọi người đi xem vũ kịch của người cá, cái đó cũng hay lắm, Tiêu Bắc nhất định sẽ rất thích.”
“Tôi muốn xem ca kịch của người cá.” Lam Minh đột nhiên nói, “Trước đây có từng nghe một lần, rất hay, thảo nào người đi biển nếu nghe tiếng ca của người cá sẽ lạc khỏi vùng an toàn.”
“Gần đây sợ là không nghe được nữa.” Poseidon khẽ thở dài.
“Tại sao?” Lam Minh không hiểu.
“Haiz, dạo này người cá càng ngày càng ít.” Poseidon lắc đầu, “Những thứ quý giá trong biển giống như tuyệt tích, bây giờ thú quý hiếm sinh ra đời sau đều giao cho tôi nuôi trong hải long cung, sợ bị bắt đi. Người cá biết ca biết hát ít đi rất nhiều, đều bị hại chết.”
“Do con người hại?”
“Còn có thể là ai?” Poseidon bất mãn vô cùng, “Cái loài sinh vật yếu đuối quá quắt, chỉ bằng chút vũ khí, lại muốn bắt sinh vật khác làm vui, tôi vẫn còn nhớ cha anh thời đó, tiêu diệt hết bọn họ là đúng, cái loài sinh vật tham lam…”
Nói đến đây, Poseidon cảm giác Lam Minh có chút không vui, lập tức dừng lại, xoay chuyển, “Đúng là tôi có hơi cực đoan, có vài loại người vẫn rất dễ thương. Như đã nói, Lam Minh, anh và bạn bè của anh đều có thân phận, tại sao lại muốn ở nhân gian mở phòng thám tử, làm công việc nhàm chán như vậy?”
“Thú vị mà.”
“Anh cũng chỉ ở nhờ nhà người ta thôi.” Poseidon nghiêm túc nói, “Buồn bực một ngàn năm nên hồ đồ mất rồi? Đừng quên bản thân có thân phận gì.”
“Rốt cuộc muốn nói cái gì đây?” Lam Minh hơi bực bội.
“Dạo này sức mạnh hắc ám càng lúc càng mạnh, bắt đầu ảnh hưởng đến hải dương và minh giới, sau vụ này tôi sẽ liên lạc với Michaelmas, nghe nói hắn dạo này rất bận rộn, chắc cũng do sức mạnh hắc ám ảnh hưởng.” Poseidon nhìn Lam Minh, “Sau khi cánh cửa hắc ám mở ra, thế giới này đã xảy ra nhiều chuyện biến đổi nghiêm trọng, anh có còn nhớ lời tiên đoán trước khi cha anh chết không?”
Lam Minh khẽ biến sắc.
“Thế giới này, có ban ngày cũng sẽ có ban đêm, đừng nghĩ ánh sáng có thể kéo dài là đêm tối sẽ không quay lại… Kết thúc ngàn năm đen tối, quay về ngàn năm tươi sáng, một ngàn năm sau… bóng đêm sẽ sống lại, đồng thời cũng xua đuổi ánh sáng.”
Trong lòng Lam Minh bắt đầu thấy lo, đúng vậy, từ khi Miêu Tiêu Bắc gọi hắn sống lại, đến bây giờ có rất nhiều vật chất hắc ám tụ tập, còn có những ác ma mất tâm trí đấu đá lung tung, dường như biểu thị cho bóng tối đang quay lại. Điều khiến Lam Minh đặc biệt chú ý, cũng chính là người xuất hiện trong giấc mơ của Miêu Tiêu Bắc… Chẳng lẽ ông ta chuẩn bị sống lại? Không thể nào! Cũng tuyệt đối không cho phép!
/177
|