Vũ kịch của Miêu Tiêu Bắc bọn họ rất thành công, fan cũng tăng lên rất nhiều, ban đầu có rất nhiều nữ sinh không thích xem vũ kịch, nhưng đều vì Miêu Tiêu Bắc mà sinh ra hứng thú. Truyền thông cũng bắt đầu đưa tin rộng rãi, điện thoại hẹn phỏng vấn tới liên tiếp, chẳng qua Miêu Tiêu Bắc rất bận rộn, Tiêu Hoa cũng biết xử lý, từ chối toàn bộ, để Miêu Tiêu Bắc giữ một phần bí ẩn.
Mặt khác, dù sao Miêu Tiêu Bắc cũng sống chung với Lam Minh bọn họ, có mấy đội chó săn thật ra muốn đến săn tin, nhưng đều bị Khiết Liêu bọn họ dọa cho chạy mất, la hét nói là nhà này có ma, rất hay đùa.
Vài ngày sau, Miêu Tiêu Bắc nhận được thiệp mời do Diêu Chính Thành gửi tới, nói ngày lên thuyền là chiều ngày mốt.
Mọi người lại căng thẳng chuẩn bị một phen, hơn nữa còn bắt đầu sắp xếp nhân lực.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ nhất định phải đi, vì an toàn của thành viên trong đoàn, Miêu Tiêu Bắc hỏi Diêu Chính Thành, có thể không mang những thành viên có xuất diễn hay không.
Diêu Chính Thành đồng ý, còn nói Miêu Tiêu Bắc có thể chọn diễn viên múa chung với mình.
Mặt khác, Tiêu Hoa cũng theo lên thuyền, nói mình là người đại diện của Miêu Tiêu Bắc, mà Tiêu Hoa lại mang theo Lam Minh và Khiết Liêu, nói là vệ sĩ, còn Bạch Lâu là trợ lý. Đa Mị có chết cũng phải theo sát Phong Tiểu Vũ, cho nên hóa thành hình dạng ban đầu, đi theo bên cạnh.
Poseidon giả trang thành phú thương, trực tiếp lên thuyền, Sishir giả thành cháu hắn, Phong Danh Vũ cũng muốn đi nhưng đều bị mọi người từ chối. Đao Tù cũng bị bắt ở lại chăm sóc Tiểu Ái, ngày sinh sắp đến rồi.
Cảnh Diệu Phong đóng giữ đội cảnh vệ bờ biển, phối hợp với Sphinx cùng nhau tác chiến, chỉ cần một biến động nhỏ, hắn sẽ phụ trách chỉ huy và cứu người.
Long Tước thì âm thầm làm việc, hắn có cánh nên rất tiện, đuổi theo du thuyền, hoặc đứng trên cột buồm, giữ liên lạc với Miêu Tiêu Bắc bọn họ, nắm đại cục trong tay.
Cổ Lỗ Y tất nhiên vẫn theo sát Miêu Tiêu Bắc, trốn trong balo.
Tất cả đều sắp xếp xong, chiều hôm đó, mọi người khởi hành đến bến tàu, quả nhiên… một chiếc du thuyền lớn đã xuất hiện ngay trước mặt.
“A…” Cổ Lỗ Y há to miệng nhô đầu ra xem, Miêu Tiêu Bắc ấn đầu nó xuống, ý bảo — Phải ngoan biết chưa, không được tùy tiện ló đầu!
Biết Miêu Tiêu Bắc đến, Diêu Chính Thành đi cùng thư ký ra tiếp, nhìn thấy Tiêu Hoa cũng tới, hắn cũng rất sửng sốt, “Ông chủ Tiêu cũng đến? Lên du thuyền này đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này.”
Tiêu Hoa cười cười, “Ông chủ Diêu, tôi sẽ không gây phiền phức gì chứ?”
“Không có!” Diêu Chính Thành lập tức lắc đầu, “Không hề không hề, mời, mời lên thuyền.” Nói xong, đưa mọi người lên thuyền, sau đó còn phân phó, nhổ neo!
Thuyền lập tức rời bến, Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, “Không còn khách nào nữa sao?”
“Haha, khách muốn tới thì tối mới lên thuyền được, với lại đều từ vùng biển quốc tế, rất nhiều người cũng không muốn công khai thân phận của mình.” Diêu Chính Thành nhiệt tình dẫn Miêu Tiêu Bắc đi tham quan boong tàu. Miêu Tiêu Bắc nhìn một vòng, cảm thấy du thuyền này nói phức tạp thật ra cũng rất đơn giản, chẳng khác gì bưng cả khách sạn xa hoa hoặc trung tâm giải trí nào đó lên con thuyền, rồi ra biển thôi.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, ở mặt đất đi qua đi lại bộ không tốt sao, lên thuyền đi xa như vậy, lúc ẩn lúc hiện còn dễ bị say sóng.
Phòng của mọi người được xếp ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất, căn phòng rất tao nhã, thiết bị cũng vô cùng xa hoa. Sau khi vào phòng, Bạch Lâu bắt đầu kiểm tra xung quanh, hơn nữa còn bố trí kết giới, phong bế cả căn phòng, để tránh người ngoài dùng bất kì phương pháp nào nghe lén bọn họ.
Nhưng Diêu Chính Thành cũng không thiết lập bất kì cơ quan nào, chắc nghĩ có làm cũng vô dụng. Nếu hắn dám mời Miêu Tiêu Bắc lên thuyền, không thể nào không thám thính chi tiết về Miêu Tiêu Bắc và EX.
“Cảm giác chưa đến.” Vừa ngồi xuống, Khiết Liêu liền nói với Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, “Trên thuyền này có rất nhiều ma thần!”
“Thật sao?” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, bế Cổ Lỗ Y ra cho nó hít thở không khí, “Cảm giác thế nào?”
Lam Minh và Khiết Liêu nhìn nhau, nửa ngày mới nói, “Chính là… trống rỗng…”
…
Miêu Tiêu Bắc nghi ngờ có nên tin hai người này không, Miêu Tiêu Bắc và Khiết Liêu cũng không trách được, gạt hắn nhiều quá nên giờ nói gì cũng không tin.
“Đừng ồn nữa.” Miêu Tiêu Bắc cắt ngang mọi người, “Nếu chiếc thuyền này có vấn đề, chúng ta phải cẩn thận làm việc, bây giờ nghỉ ngơi trước, màn kịch tối nay mới bắt đầu!”
Tất cả mọi người gật đầu, phân công nhau nghỉ ngơi.
Phòng tổng thống rất lớn, vì để tiện liên lạc, mọi người đều ở cùng nhau.
Miêu Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y vào phòng ngủ, vừa mới vào phòng, đã bị cảnh sắc bên ngoài hấp dẫn — Biển rộng xanh thẳm mênh mông vô bờ.
“Cổ Lỗ Y, có thấy không?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ánh nắng rọi xuống mặt biển, hỏi Cổ Lỗ Y.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y có chút nghi hoặc, nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu, chỉ chỉ về mặt biển.
Miêu Tiêu Bắc dán mặt vào ô cửa sổ hình tròn, thuyền chạy không chậm, sóng biển cuộn hai bên, nhìn kỹ, hình như có cái gì màu đen ở trong biển, nhưng không thấy rõ.
“Hay là cá heo?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói với Cổ Lỗ Y, đột nhiên phía sau có người một tay ôm lấy hắn.
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc xoay đầu, phát hiện là Lam Minh.
“Phù…” Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, đẩy hắn, “Sao tới đột ngột vậy?”
Lam Minh lộ vẻ bất mãn, “Sao cậu chẳng đề phòng gì hết? Tùy tiện để người ta ôm, xem vũ dạ tập nhiều sao không học mấy câu làm tay chân nhanh nhẹn, sao không biết phản kháng gì hết?”
Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, “Nói hay quá ha, lần trước đá anh có một cái đã động đất, bây giờ đá anh chắc gặp sóng thần quá, đùa không đúng chỗ!”
Lam Minh mỉm cười, giơ hai tay ra ôm, “Vậy ý cậu là tôi có thể ôm cậu lúc nào cũng được? Cậu sẽ không phản kháng?”
Nói còn chưa xong, Miêu Tiêu Bắc đã dùng cùi chỏ thụi hắn một cái, Lam Minh cả kinh, né sang bên cạnh, lại cảm giác dưới chân trống trống…
Sàn nhà trong nháy mắt xuất hiện cái lỗ, cũng may Lam Minh mau lẹ, bay vọt ra sau, nhìn lại, cái lỗ đang từ từ khép lại, Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, “Anh gặp may thôi!”
“Đã có thể tự do kiểm soát động không đáy rồi, vậy có thể chứng minh không ai dễ dàng tiếp xúc thân mật với cậu, quả nhiên là thiên tài… Không đúng!” Lam Minh lắc đầu sửa lại, “Phải nói cậu rất có thiên phú sử dụng khả năng của mình!”
Miêu Tiêu Bắc thấy hắn cợt nhã, cũng không hùa theo hắn, mở hành lý ra sắp xếp quần áo.
Nhưng vừa mở vali, Miêu Tiêu Bắc đã trợn tròn mắt — Quần áo của mình tự nhiên không thấy đâu! Bộ quần áo đẹp đẽ này hắn không biết, chỉ biết chất liệu rất tốt, khẳng định là hàng hiệu, có mấy tấm thẻ còn gắn vào trong.
“Hay lấy nhầm rồi?” Miêu Tiêu Bắc ra ngoài hỏi, mọi người đều nhìn hành lý của mình, lắc đầu, ý nói không sai.
“Vấn đề ở chỗ này.” Lam Minh lấy một tờ giấy trong vali ra, bên trên viết:
Bắc Bắc thân mến:
Bộ quần áo này được may theo số đo của cậu, nhớ mặc nha! Sẽ tạo dáng người lắm đó, hãy làm cho thần, ma, người, bàn ghế, trà nước, động thực vật trên thuyền điên đảo vì cậu! Cố lên Lam Minh! Đừng bỏ qua cơ hội!
Tuy rằng không kí tên nhưng dựa vào giọng điệu, trước mặt mọi người đều xuất hiện khuôn mặt hưng phấn của Phong Danh Vũ.
Miêu Tiêu Bắc thở dài, “Danh Vũ đổi hết quần áo của tôi rồi!”
Lam Minh cầm mấy bộ lên xem, còn nghiêm túc nói, “Đúng là không tệ, nhưng cậu mặc cái này ra ngoài cho người ta xem, tôi rất không thích!”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có phục vụ nói, tiệc tối bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi, hỏi mọi người có cần ăn cơm chiều trước không.
Vì tránh để hai thùng cơm ra ngoài dọa mọi người, Bạch Lâu bọn họ liền la lên, “Phải mang nhiều! Nhớ phải nhiều!”
…
“Cái thuyền chở dầu cao cấp này đúng là có đãi ngộ không tồi.” Khiết Liêu và Lam Minh còn có Cổ Lỗ Y vây quanh cái bàn, ăn lấy ăn để.
Bạch Lâu thì cầm miếng sandwich, đứng bên cửa sổ nói, “Có người lên thuyền, oa, nhiều thật nha.”
“Kẻ có tiền thật kì lạ.” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, “Rõ ràng mình có du thuyền, rời bến làm này nọ đều tiện hơn, sao còn muốn đi du thuyền của người khác.”
“Những tên đó đều là ác ôn!” Tiêu Hoa nhịn không được nhíu mày. Chỉ vào từng người giới thiệu cho Miêu Tiêu Bắc, kia là bán súng ống đạn dược, kia thì mở sòng bạc, cầm đầu băng đảng, những quan viên đang lẩn trốn, phần lớn đều chồng chất tội ác, hầu hết đều không phải kinh doanh chân chính.
“Quả nhiên Diêu Chính Thành dùng du thuyền này không phải để làm ăn!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, sớm biết thì hắn đã không đi, đây đều là những thành phần cặn bã của xã hội, biểu diễn cho bọn họ xem, đúng là vũ nhục nghệ thuật!
“Ê!” Bạch Lâu đột nhiên gọi Lam Minh một tiếng, “Anh xem ai tới kìa?!”
Lam Minh và Khiết Liêu nhìn nhau, chạy tới bên cửa sổ, chỉ thấy mấy người đang đi lên boong tàu, thoạt nhìn như người bình thường, nhưng Lam Minh và Khiết Liêu lại nhíu mày.
“Mấy tên kia là huyết tộc!” Khiết Liêu chỉ vào một ông già, “Còn là hắc huyết tộc xú danh!”
“Hắc huyết tộc là gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Huyết tộc được chia ra nhiều loại.” Khiết Liêu giải thích cho hắn, “Hồng huyết tộc chính là loại uống máu người, phần lớn đều dùng huyết tương hoặc máu động vật thay thế. Mà hắc huyết tộc lại là loài đáng giận xem con người là thức ăn, số lượng rất ít nhưng giết người vô số, là tội phạm quan trọng bị huyết tộc truy nã, cũng là loài khi khu ma nhân gặp sẽ giết ngay.” Nói xong, liếc Lam Minh một cái, “Phải không?”
Lam Minh nhíu khóe miệng, lộ ra nụ cười ý vị, “Huyết tộc là loài tôi ghét nhất! Ông già tóc bạc đó tôi biết, Stantinus, sống dai thật! Không biết lát nữa nhìn thấy tôi có sợ tới mức xón ra quần hay không.”
“Bên kia là yêu nữ tộc.” Bạch Lâu chỉ, “Còn có bên kia là bạch quỷ tộc.”
“Bạch quỷ?” Miêu Tiêu Bắc thấy những người đó rất là trắng, từ đầu tóc tới da dẻ kể cả quần áo đều là màu trắng, vô cùng quỷ dị.
“Bạch quỷ là một trong những loài quỷ đặc biệt hung tàn, ăn thịt người vì vui, nhưng là quỷ từ lúc sinh ra, nói cách khác, trời sinh đã là quỷ, không phải linh hồn vì quá nhiều oán khí mới hóa thành quỷ! Đại diện cho loài quỷ này là người tuyết, còn có chúa tuyết trong truyền thuyết của Nhật Bản.”
Miêu Tiêu Bắc âm thầm ghi nhớ, không nghĩ yêu ma quỷ quái còn có nhiều loại như vậy.
“Nhìn kìa, Poseidon với Sishir tới rồi.” Phong Tiểu Vũ tinh mắt, liếc một cái đã thấy hai người.
“Cái này…” Mọi người nhìn cách ăn mặc của Poseidon, đều nhịn không được rút khóe miệng, “Có cần kiêu ngạo vậy không?!”
Chỉ thấy Poseidon mặc áo khoác màu lam bụi hoa lệ, cổ áo và cổ tay đều có gắn lông chồn và lông khổng tước, đẹp thật ha. Mái tóc đỏ của Sishir vô cùng chói mắt, mặc áo lông cừu đứng bên cạnh Poseidon, hai người đẹp hấp dẫn mọi ánh mắt kinh diễm của mọi người và sợ hãi của yêu ma.
…
Rất nhanh đã tới bảy giờ rưỡi, cả du thuyền vang lên tiếng chuông, báo cho mọi người, tiệc tối đã bắt đầu, hy vọng các vị khách sẽ xuống chung vui, sau đó là màn hòa tấu âm nhạc.
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ chọn một bộ do Phong Danh Vũ đổi, mặc lên người, cùng mọi người ra khỏi phòng, bước về phía đại sảnh.
Đêm nay trăng tròn vành vạch, trên biển có những làn sương mờ, vây lấy chiếc thuyền, ánh trăng đêm nay sáng đến lạ lùng.
Bạch Lâu tính giờ, nói với mọi người, “Đêm nay là đêm quần ma, trăng quá gần, yêu ma có thể dễ dàng xúc động.”
“Đúng vậy.” Khiết Liêu cũng cảm nhận được, “Tôi đã muốn leo lên cột buồm hú mấy tiếng rồi đây, toàn thân sôi sục, lát nữa lỡ có chuyện gì, nói không chừng tôi sẽ đại khai sát giới, tới đó nhớ cản tôi lại.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Diêu Chính Thành chọn đêm nay rời bến, chắc chắn là có âm mưu.
“Làm việc cẩn thận!” Lam Minh dặn mọi người, “Nhớ rõ, tách ra cũng phải hai người đi chung, Đa Mị canh Tiểu Vũ, Khiết Liêu canh Tiêu Hoa, tôi và Bạch Lâu canh Tiêu Bắc, mục đích của chúng ta chỉ có một, cướp vũ dạ tập, làm xong liền đi!”
Tất cả mọi người gật đầu, bước về phía đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh đang ca hát tưng bừng, lại không có ai để ý… Trên mặt biển tối đen như mực, có từng điểm đen rất to, đang đến gần chiếc du thuyền.
Mặt khác, dù sao Miêu Tiêu Bắc cũng sống chung với Lam Minh bọn họ, có mấy đội chó săn thật ra muốn đến săn tin, nhưng đều bị Khiết Liêu bọn họ dọa cho chạy mất, la hét nói là nhà này có ma, rất hay đùa.
Vài ngày sau, Miêu Tiêu Bắc nhận được thiệp mời do Diêu Chính Thành gửi tới, nói ngày lên thuyền là chiều ngày mốt.
Mọi người lại căng thẳng chuẩn bị một phen, hơn nữa còn bắt đầu sắp xếp nhân lực.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ nhất định phải đi, vì an toàn của thành viên trong đoàn, Miêu Tiêu Bắc hỏi Diêu Chính Thành, có thể không mang những thành viên có xuất diễn hay không.
Diêu Chính Thành đồng ý, còn nói Miêu Tiêu Bắc có thể chọn diễn viên múa chung với mình.
Mặt khác, Tiêu Hoa cũng theo lên thuyền, nói mình là người đại diện của Miêu Tiêu Bắc, mà Tiêu Hoa lại mang theo Lam Minh và Khiết Liêu, nói là vệ sĩ, còn Bạch Lâu là trợ lý. Đa Mị có chết cũng phải theo sát Phong Tiểu Vũ, cho nên hóa thành hình dạng ban đầu, đi theo bên cạnh.
Poseidon giả trang thành phú thương, trực tiếp lên thuyền, Sishir giả thành cháu hắn, Phong Danh Vũ cũng muốn đi nhưng đều bị mọi người từ chối. Đao Tù cũng bị bắt ở lại chăm sóc Tiểu Ái, ngày sinh sắp đến rồi.
Cảnh Diệu Phong đóng giữ đội cảnh vệ bờ biển, phối hợp với Sphinx cùng nhau tác chiến, chỉ cần một biến động nhỏ, hắn sẽ phụ trách chỉ huy và cứu người.
Long Tước thì âm thầm làm việc, hắn có cánh nên rất tiện, đuổi theo du thuyền, hoặc đứng trên cột buồm, giữ liên lạc với Miêu Tiêu Bắc bọn họ, nắm đại cục trong tay.
Cổ Lỗ Y tất nhiên vẫn theo sát Miêu Tiêu Bắc, trốn trong balo.
Tất cả đều sắp xếp xong, chiều hôm đó, mọi người khởi hành đến bến tàu, quả nhiên… một chiếc du thuyền lớn đã xuất hiện ngay trước mặt.
“A…” Cổ Lỗ Y há to miệng nhô đầu ra xem, Miêu Tiêu Bắc ấn đầu nó xuống, ý bảo — Phải ngoan biết chưa, không được tùy tiện ló đầu!
Biết Miêu Tiêu Bắc đến, Diêu Chính Thành đi cùng thư ký ra tiếp, nhìn thấy Tiêu Hoa cũng tới, hắn cũng rất sửng sốt, “Ông chủ Tiêu cũng đến? Lên du thuyền này đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này.”
Tiêu Hoa cười cười, “Ông chủ Diêu, tôi sẽ không gây phiền phức gì chứ?”
“Không có!” Diêu Chính Thành lập tức lắc đầu, “Không hề không hề, mời, mời lên thuyền.” Nói xong, đưa mọi người lên thuyền, sau đó còn phân phó, nhổ neo!
Thuyền lập tức rời bến, Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, “Không còn khách nào nữa sao?”
“Haha, khách muốn tới thì tối mới lên thuyền được, với lại đều từ vùng biển quốc tế, rất nhiều người cũng không muốn công khai thân phận của mình.” Diêu Chính Thành nhiệt tình dẫn Miêu Tiêu Bắc đi tham quan boong tàu. Miêu Tiêu Bắc nhìn một vòng, cảm thấy du thuyền này nói phức tạp thật ra cũng rất đơn giản, chẳng khác gì bưng cả khách sạn xa hoa hoặc trung tâm giải trí nào đó lên con thuyền, rồi ra biển thôi.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, ở mặt đất đi qua đi lại bộ không tốt sao, lên thuyền đi xa như vậy, lúc ẩn lúc hiện còn dễ bị say sóng.
Phòng của mọi người được xếp ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất, căn phòng rất tao nhã, thiết bị cũng vô cùng xa hoa. Sau khi vào phòng, Bạch Lâu bắt đầu kiểm tra xung quanh, hơn nữa còn bố trí kết giới, phong bế cả căn phòng, để tránh người ngoài dùng bất kì phương pháp nào nghe lén bọn họ.
Nhưng Diêu Chính Thành cũng không thiết lập bất kì cơ quan nào, chắc nghĩ có làm cũng vô dụng. Nếu hắn dám mời Miêu Tiêu Bắc lên thuyền, không thể nào không thám thính chi tiết về Miêu Tiêu Bắc và EX.
“Cảm giác chưa đến.” Vừa ngồi xuống, Khiết Liêu liền nói với Lam Minh.
Lam Minh gật đầu, “Trên thuyền này có rất nhiều ma thần!”
“Thật sao?” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, bế Cổ Lỗ Y ra cho nó hít thở không khí, “Cảm giác thế nào?”
Lam Minh và Khiết Liêu nhìn nhau, nửa ngày mới nói, “Chính là… trống rỗng…”
…
Miêu Tiêu Bắc nghi ngờ có nên tin hai người này không, Miêu Tiêu Bắc và Khiết Liêu cũng không trách được, gạt hắn nhiều quá nên giờ nói gì cũng không tin.
“Đừng ồn nữa.” Miêu Tiêu Bắc cắt ngang mọi người, “Nếu chiếc thuyền này có vấn đề, chúng ta phải cẩn thận làm việc, bây giờ nghỉ ngơi trước, màn kịch tối nay mới bắt đầu!”
Tất cả mọi người gật đầu, phân công nhau nghỉ ngơi.
Phòng tổng thống rất lớn, vì để tiện liên lạc, mọi người đều ở cùng nhau.
Miêu Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y vào phòng ngủ, vừa mới vào phòng, đã bị cảnh sắc bên ngoài hấp dẫn — Biển rộng xanh thẳm mênh mông vô bờ.
“Cổ Lỗ Y, có thấy không?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ánh nắng rọi xuống mặt biển, hỏi Cổ Lỗ Y.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y có chút nghi hoặc, nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu, chỉ chỉ về mặt biển.
Miêu Tiêu Bắc dán mặt vào ô cửa sổ hình tròn, thuyền chạy không chậm, sóng biển cuộn hai bên, nhìn kỹ, hình như có cái gì màu đen ở trong biển, nhưng không thấy rõ.
“Hay là cá heo?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói với Cổ Lỗ Y, đột nhiên phía sau có người một tay ôm lấy hắn.
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc xoay đầu, phát hiện là Lam Minh.
“Phù…” Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, đẩy hắn, “Sao tới đột ngột vậy?”
Lam Minh lộ vẻ bất mãn, “Sao cậu chẳng đề phòng gì hết? Tùy tiện để người ta ôm, xem vũ dạ tập nhiều sao không học mấy câu làm tay chân nhanh nhẹn, sao không biết phản kháng gì hết?”
Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, “Nói hay quá ha, lần trước đá anh có một cái đã động đất, bây giờ đá anh chắc gặp sóng thần quá, đùa không đúng chỗ!”
Lam Minh mỉm cười, giơ hai tay ra ôm, “Vậy ý cậu là tôi có thể ôm cậu lúc nào cũng được? Cậu sẽ không phản kháng?”
Nói còn chưa xong, Miêu Tiêu Bắc đã dùng cùi chỏ thụi hắn một cái, Lam Minh cả kinh, né sang bên cạnh, lại cảm giác dưới chân trống trống…
Sàn nhà trong nháy mắt xuất hiện cái lỗ, cũng may Lam Minh mau lẹ, bay vọt ra sau, nhìn lại, cái lỗ đang từ từ khép lại, Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, “Anh gặp may thôi!”
“Đã có thể tự do kiểm soát động không đáy rồi, vậy có thể chứng minh không ai dễ dàng tiếp xúc thân mật với cậu, quả nhiên là thiên tài… Không đúng!” Lam Minh lắc đầu sửa lại, “Phải nói cậu rất có thiên phú sử dụng khả năng của mình!”
Miêu Tiêu Bắc thấy hắn cợt nhã, cũng không hùa theo hắn, mở hành lý ra sắp xếp quần áo.
Nhưng vừa mở vali, Miêu Tiêu Bắc đã trợn tròn mắt — Quần áo của mình tự nhiên không thấy đâu! Bộ quần áo đẹp đẽ này hắn không biết, chỉ biết chất liệu rất tốt, khẳng định là hàng hiệu, có mấy tấm thẻ còn gắn vào trong.
“Hay lấy nhầm rồi?” Miêu Tiêu Bắc ra ngoài hỏi, mọi người đều nhìn hành lý của mình, lắc đầu, ý nói không sai.
“Vấn đề ở chỗ này.” Lam Minh lấy một tờ giấy trong vali ra, bên trên viết:
Bắc Bắc thân mến:
Bộ quần áo này được may theo số đo của cậu, nhớ mặc nha! Sẽ tạo dáng người lắm đó, hãy làm cho thần, ma, người, bàn ghế, trà nước, động thực vật trên thuyền điên đảo vì cậu! Cố lên Lam Minh! Đừng bỏ qua cơ hội!
Tuy rằng không kí tên nhưng dựa vào giọng điệu, trước mặt mọi người đều xuất hiện khuôn mặt hưng phấn của Phong Danh Vũ.
Miêu Tiêu Bắc thở dài, “Danh Vũ đổi hết quần áo của tôi rồi!”
Lam Minh cầm mấy bộ lên xem, còn nghiêm túc nói, “Đúng là không tệ, nhưng cậu mặc cái này ra ngoài cho người ta xem, tôi rất không thích!”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có phục vụ nói, tiệc tối bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi, hỏi mọi người có cần ăn cơm chiều trước không.
Vì tránh để hai thùng cơm ra ngoài dọa mọi người, Bạch Lâu bọn họ liền la lên, “Phải mang nhiều! Nhớ phải nhiều!”
…
“Cái thuyền chở dầu cao cấp này đúng là có đãi ngộ không tồi.” Khiết Liêu và Lam Minh còn có Cổ Lỗ Y vây quanh cái bàn, ăn lấy ăn để.
Bạch Lâu thì cầm miếng sandwich, đứng bên cửa sổ nói, “Có người lên thuyền, oa, nhiều thật nha.”
“Kẻ có tiền thật kì lạ.” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, “Rõ ràng mình có du thuyền, rời bến làm này nọ đều tiện hơn, sao còn muốn đi du thuyền của người khác.”
“Những tên đó đều là ác ôn!” Tiêu Hoa nhịn không được nhíu mày. Chỉ vào từng người giới thiệu cho Miêu Tiêu Bắc, kia là bán súng ống đạn dược, kia thì mở sòng bạc, cầm đầu băng đảng, những quan viên đang lẩn trốn, phần lớn đều chồng chất tội ác, hầu hết đều không phải kinh doanh chân chính.
“Quả nhiên Diêu Chính Thành dùng du thuyền này không phải để làm ăn!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, sớm biết thì hắn đã không đi, đây đều là những thành phần cặn bã của xã hội, biểu diễn cho bọn họ xem, đúng là vũ nhục nghệ thuật!
“Ê!” Bạch Lâu đột nhiên gọi Lam Minh một tiếng, “Anh xem ai tới kìa?!”
Lam Minh và Khiết Liêu nhìn nhau, chạy tới bên cửa sổ, chỉ thấy mấy người đang đi lên boong tàu, thoạt nhìn như người bình thường, nhưng Lam Minh và Khiết Liêu lại nhíu mày.
“Mấy tên kia là huyết tộc!” Khiết Liêu chỉ vào một ông già, “Còn là hắc huyết tộc xú danh!”
“Hắc huyết tộc là gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Huyết tộc được chia ra nhiều loại.” Khiết Liêu giải thích cho hắn, “Hồng huyết tộc chính là loại uống máu người, phần lớn đều dùng huyết tương hoặc máu động vật thay thế. Mà hắc huyết tộc lại là loài đáng giận xem con người là thức ăn, số lượng rất ít nhưng giết người vô số, là tội phạm quan trọng bị huyết tộc truy nã, cũng là loài khi khu ma nhân gặp sẽ giết ngay.” Nói xong, liếc Lam Minh một cái, “Phải không?”
Lam Minh nhíu khóe miệng, lộ ra nụ cười ý vị, “Huyết tộc là loài tôi ghét nhất! Ông già tóc bạc đó tôi biết, Stantinus, sống dai thật! Không biết lát nữa nhìn thấy tôi có sợ tới mức xón ra quần hay không.”
“Bên kia là yêu nữ tộc.” Bạch Lâu chỉ, “Còn có bên kia là bạch quỷ tộc.”
“Bạch quỷ?” Miêu Tiêu Bắc thấy những người đó rất là trắng, từ đầu tóc tới da dẻ kể cả quần áo đều là màu trắng, vô cùng quỷ dị.
“Bạch quỷ là một trong những loài quỷ đặc biệt hung tàn, ăn thịt người vì vui, nhưng là quỷ từ lúc sinh ra, nói cách khác, trời sinh đã là quỷ, không phải linh hồn vì quá nhiều oán khí mới hóa thành quỷ! Đại diện cho loài quỷ này là người tuyết, còn có chúa tuyết trong truyền thuyết của Nhật Bản.”
Miêu Tiêu Bắc âm thầm ghi nhớ, không nghĩ yêu ma quỷ quái còn có nhiều loại như vậy.
“Nhìn kìa, Poseidon với Sishir tới rồi.” Phong Tiểu Vũ tinh mắt, liếc một cái đã thấy hai người.
“Cái này…” Mọi người nhìn cách ăn mặc của Poseidon, đều nhịn không được rút khóe miệng, “Có cần kiêu ngạo vậy không?!”
Chỉ thấy Poseidon mặc áo khoác màu lam bụi hoa lệ, cổ áo và cổ tay đều có gắn lông chồn và lông khổng tước, đẹp thật ha. Mái tóc đỏ của Sishir vô cùng chói mắt, mặc áo lông cừu đứng bên cạnh Poseidon, hai người đẹp hấp dẫn mọi ánh mắt kinh diễm của mọi người và sợ hãi của yêu ma.
…
Rất nhanh đã tới bảy giờ rưỡi, cả du thuyền vang lên tiếng chuông, báo cho mọi người, tiệc tối đã bắt đầu, hy vọng các vị khách sẽ xuống chung vui, sau đó là màn hòa tấu âm nhạc.
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ chọn một bộ do Phong Danh Vũ đổi, mặc lên người, cùng mọi người ra khỏi phòng, bước về phía đại sảnh.
Đêm nay trăng tròn vành vạch, trên biển có những làn sương mờ, vây lấy chiếc thuyền, ánh trăng đêm nay sáng đến lạ lùng.
Bạch Lâu tính giờ, nói với mọi người, “Đêm nay là đêm quần ma, trăng quá gần, yêu ma có thể dễ dàng xúc động.”
“Đúng vậy.” Khiết Liêu cũng cảm nhận được, “Tôi đã muốn leo lên cột buồm hú mấy tiếng rồi đây, toàn thân sôi sục, lát nữa lỡ có chuyện gì, nói không chừng tôi sẽ đại khai sát giới, tới đó nhớ cản tôi lại.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Diêu Chính Thành chọn đêm nay rời bến, chắc chắn là có âm mưu.
“Làm việc cẩn thận!” Lam Minh dặn mọi người, “Nhớ rõ, tách ra cũng phải hai người đi chung, Đa Mị canh Tiểu Vũ, Khiết Liêu canh Tiêu Hoa, tôi và Bạch Lâu canh Tiêu Bắc, mục đích của chúng ta chỉ có một, cướp vũ dạ tập, làm xong liền đi!”
Tất cả mọi người gật đầu, bước về phía đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh đang ca hát tưng bừng, lại không có ai để ý… Trên mặt biển tối đen như mực, có từng điểm đen rất to, đang đến gần chiếc du thuyền.
/177
|