Vũ Động Càn Khôn

Chương 191: Giải quyết

/1309


Ngay lúc bỏ cây đao nho màu đen đó vào trong túi Càn Khôn, huyết ấn ẩn chứa trong đó cũng bị tinh thần lực hùng hồn của Lâm Động giải trừ đi không còn.

- Ma Vân Nhận!

Mà cảm giác như mối liên hệ giữa bản thân và Ma Vân Nhận đã tan biến hoàn toàn, sắc mặt Hàn Tống trong chốc lát trở nên xám ngoét. Trong những năm gần đây bọn chúng có thể hô mưa gọi gió, thậm chí ngay đến cả những cao thủ Nguyên Đan Cảnh cũng không dám đắc tội với Hắc Mãng Sơn bọn chúng cho dù chỉ là một chút, trong đó tuyệt đại đa số công lao, chính là nhờ vào Ma Vân Nhận này. Tuy đây chỉ là Linh bảo Hạ cấp, nhưng dùng để đánh lén lại có công hiệu vô cùng tuyệt diệu, nếu như một người nào đó không cẩn thận, cho dù là một cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn đi nữa, cũng rất có khả năng bị một nhát chí mạng.

Chỉ là Ma Vân Nhận ngày thường vẫn được coi là đại công lao này, hôm nay không ngờ đã gặp phải trở ngại không nhỏ, không chỉ đánh lén bị Lâm Động phát giác ra trước mà còn xóa sạch hết ấn ký lưu lại trong đó nữa.

Như vậy, bọn họ căn bản như đã mất đi một vũ khí lợi hại, lập tức những tia máu màu đỏ trong mắt bọn chúng dần hiện lên rõ!

- Chém chết tên khốn kiếp đó cho ta!

Ngay lúc hai tên Hàn Tống sắc mặt xanh xám, Nhạc Sơn cũng lau đi vết máu nơi khóe miệng, không lo nhiều đến sự kinh sợ mà sự công kích mạnh mẽ lúc nãy của Lâm Động tạo nên, lớn tiếng quát.

Hắn rất rõ rằng, lần này nếu như lại thất bại, e rằng quả thật sẽ không có ngày trở mình. Liều một phen, may ra còn đường sống, nếu như không liều, vậy thì coi như chết là cái chắc!

Bang!

Nhạc Sơn có thể trở thành Bang chủ của Huyết Lang Bang, đương nhiên là cũng có chút quyết đoán, tiếng quát vừa ra khỏi miệng, liền lập tức xuất trận đầu tiên.

Hắn rất rõ rằng, thế tấn công lúc nãy của Lâm Động, tất nhiên đã khiến hai người Hàn Tông, Hàn Thịnh có sự e dè, đề phòng. Nếu như hắn ngay lúc này lại thể hiện ra bất kỳ sự thoái lui nào, e rằng hai tên này sẽ trốn còn nhanh hơn bất kỳ người nào khác. Mà đến lúc đó, mất đi sự tương trợ của hai người bọn chúng, chỉ với một mình hắn đương nhiên không thể nào tạo thành mối uy hiếp đối với Lâm Động!

Mà cũng như Nhạc Sơn đang dự liệu, với nỗi đau mất đi Ma Vân Nhận, trong mắt của hai tên Hàn Tông, Hàn Thịnh lúc này đang nổi lên những tia máu đỏ, do đó khi nhìn thấy hắn không sợ chết liều xông lên, trong não tuôn lên một dòng khí nóng, dậm chân, liền bắn thân lên, nguyên lực hùng hồn chuyển động, một lần nữa bổ về phía Lâm Động.

Bang bang!

Ba người tuy nói là đang ngoan cố chống lại, nhưng có lúc, đối diện trước mặt thực lực chân chính, cái gọi là sự ngoan cường cũng không hề có tác dụng.

Do đó, thân ảnh xông về phía trước của ba người, vừa tiến đến gần Lâm Động khoảng gần một trượng liền bị kích ảnh sắc bén đẩy lùi ra một cách chật vật. Thậm chí ngay đến trên ngực đều bị để lại những vết máu, máu tươi thấm cả ra ngoài, ướt hết cả nửa áo.

Ngoài sân, những ánh mắt nhìn một thiếu niên dường như đang chuyển động liên tiếp nhưng chưa hề có biểu hiện di chuyển quá nửa bước, chỉ dựa vào một thanh trường kích trong tay, khiến cho ba người Nhạc Sơn bị bức đến mức vô cùng chật vật. Trong mắt mọi người đều hiện rõ sự kinh hãi ghê gớm.

Ở đây có không ít người vẫn còn có thể nhớ được, Lâm Động lúc đầu vì muốn đánh bại một Ngụy Thông, đó là một chiến thắng rất cực khổ, nhưng hôm nay chỉ với thời gian ngắn ngủi một năm, lại đã trưởng thành đến mức này, nếu như Ngụy Thông dưới cửu tuyền biết được, e rằng cũng sẽ cảm thấy an ủi. Trận thua đó, hắn cũng thua không oan uổng!

Phốc!

Giữa sân, ba đạo thân ảnh lại một lần nữa chật vật bay ngược ra, phun ra ba đường máu dài gần một trượng trên mặt đất.

Lần này, đợi cho đến khi bọn chúng một lần nữa giãy dụa đứng lên, lại đã không còn vẻ hung hãn của lúc nãy. Sâu trong ánh mắt, bắt đầu xuất hiện sự e dè sợ hãi. Bởi vì thế liên thủ tiến công một cách liều mạng của ba tên bọn chúng, lại không hề khiến Lâm Động lùi nửa bước, ngược lại thương thế trên người bọn chúng, dưới sự đối kháng đó lại càng lúc càng nhiều.

Nhìn thanh trường kích trong tay, gã thiếu niên với nét mặt bình tĩnh, trong lòng ba người Nhạc Sơn cũng hiện lên một ý nghĩ chịu thua. Hiển nhiên, thực lực của đối phương cho dù ba người chúng liên thủ, đều đã không thể nào đạt được bất kỳ hiệu quả nào.

- Vẫn là để lại tai họa!

Trong lòng Nhạc Sơn tràn đầy khổ sở, tuy rằng hắn sớm đã muốn xử lý Lâm Động, nhưng đã lại đánh giá thấp sự trưởng thành của đối phương. Vốn tưởng rằng cho dù Lâm Động thiên phú bất phàm, muốn đạt đến mức có thể uy hiếp được hắn, cũng cần phải mất khoảng thời gian trên hai năm. Nhưng hiện thực trước mắt lại khiến hắn hiểu rằng, hắn đã đem khoảng thời gian này kéo ra gấp mấy lần.

- Hai vị, hắn tất nhiên cũng không chống đỡ được bao lâu, chỉ cần chúng ta tiếp tục, tất nhiên sẽ có thể dìm chết hắn được!

Ánh mắt lóe lên, Nhạc Sơn đột nhiên lại quát lớn tiếng một lần nữa.

Mà ngay lúc tiếng quát ấy ra khỏi miệng, thân hình của Nhạc Sơn lại một lần nữa cuồng bạo bắn ra. Bên cạnh hắn, hai người Hàn Tông Hàn Thịnh cũng theo lên như một phản xạ có điều kiện.

Có điều, ngay lúc thân hình của hai tên xông lên, bọn chúng đột nhiên phát hiện, thân hình của Nhạc Sơn trực tiếp quay người bay ngược về hướng khác.

Cảnh tượng này khiến cho hai người bọn Hàn Tông, Hàn Thịnh khẽ sửng sốt, lập tức đầu óc cũng dần bình tĩnh trở lại, chợt sắc mặt liền trở nên cực kỳ khói coi.

- Tên khốn kiếp!

Trong miệng hai tên đó tức giận mắng một tiếng, tên Nhạc Sơn này hiển nhiên là muốn dự định trốn, mà để lại hai người bọn chúng làm bia đỡ đạn. Hành động thế này này, trước đây chính là việc mà hai huynh đệ bọn chúng thích làm nhất, không ngờ rằng ngày hôm nay lại cũng nếm trải được mùi vị này.

Bọn chúng với Nhạc Sơn tuy rằng có chút quan hệ, nhưng muốn để bọn chúng chết vì hắn thì còn cách một bước rất xa. Cho nên, sau khi nhìn thấy Nhạc Sơn trốn chạy, hai người bọn chúng không hẹn mà đồng thời cùng gập người xuống, vừa muốn chạy trốn, một đạo thân ảnh lại lướt qua từ đỉnh đầu, kình phong sắc bén đột nhiên mà đến, cuối cùng bổ mạnh vào ngực của hai tên đó.

- Phốc xuy!

Sức mạnh đáng sợ trong chốc lát bổ xuống, hai người Hàn Tông Hàn Thịnh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí ngay cả đến ngực đều bị dập nát, sau đó bay ngược ra phía sau, rớt xuống bên trong phạm vi Tổng bộ của Thương hội Vạn Kim, nằm trên mặt đất, toàn thân co quắp, máu tươi tràn ra, giống như hai con chó chết.

- Trói lại!

Nhìn hai tên bị đánh cho gần như be bét, khóe mắt Hạ Vạn Kim khẽ co lại, lập tức liền có một đám người Thương hội Vạn Kim tràn lên, cột chặt hai người Hàn Tông Hàn Thịnh lại.

- Tên Lâm Động này thật đáng sợ, lấy một chọi ba, lại còn có thể chiếm thế thượng phong một cách tuyệt đối, thực lực này, trong Nguyên Đan Đại viên mãn, còn có ai là đối thủ của hắn chứ?

Nhìn thấy hai tên Hàn Tông Hàn Thịnh bị bắt mà không chút sức lực phản kháng, trong lòng Hạ Vạn Kim cũng than nhẹ một tiếng, trào dâng lên một cảm giác, lúc đầu những công sức đầu tư trên người Lâm Động đích thực là không gì chính xác bằng.

- Tên Nhạc Sơn đó lại muốn thoát thân rồi!

Huyên Tố đứng một bên, đôi mắt đẹp nhìn về nơi cách đó không xa, đột nhiên nói.

Tuy nói lần này nếu như thất bại, Huyết Lang Bang tất nhiên sẽ không còn tồn tại, nhưng nếu như để Nhạc Sơn trốn thoát, vậy cũng sẽ là sự phiền phức không nhỏ, suy cho cùng tên này trong Viêm Thành có khá nhiều tay chân, có sức hiệu triệu cũng không nhỏ, nếu như thoát được, sau này khó tránh khỏi sẽ thành đại hoạn.

- Lâm Động sẽ không cho hắn chạy thoát đâu!

Hạ Vạn Kim ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, từ thủ pháp từng đối với Ngụy Thông và Quỷ Diêm mà thấy, ông hiểu được tâm tính tuyệt đối sẽ không thả hổ về rừng của Lâm Động. Vả lại ngày nay sự uy hiếp của Nhạc Sơn mạnh hơn so với đám người Ngụy Thông khá nhiều, Lâm Động tuyệt đối sẽ không để cho hắn trốn thoát một cách thuận lợi, ngày sau sẽ lại đến gây rắc rối.

Nghe vậy, Huyên Tố cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật gật đầu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thân hình của tên Nhạc Sơn đã rất nhanh xuyên qua khu vực bên này. Mà ngay lúc hắn đang chạy trốn, đám người Huyết Lang Bang đó cũng tứ tán đào vong.

Nhất thời khu vực bên này có vẻ vô cùng hỗn loạn, mà tên Nhạc Sơn đó lại nhân lúc này vội vàng phóng chạy đi xa.

Ánh mắt Lâm Động nhìn về phía thân ảnh đang nhanh chóng chạy trốn đó, sắc mặt có vẻ bình thản, một thanh kiếm lướt tới dưới chân, sau đó cơ thể dần dần nâng lên, nhưng lại chỉ dừng lại ở giữa không trung, vốn không có ý định tiến về phía trước truy kích.

Cử động của Lâm Động, tuy rằng khiến một số người có chút ngạc nhiên, nhưng xét thấy thực lực hung hãn mà hắn thể hiện ra lúc nãy, lại không có kẻ nào dám nghi hoặc điều gì cả.

Trong sự hỗn loạn kia, thân ảnh của Nhạc Sơn cũng càng lúc càng xa. Một lát sau, đợi hắn ra khỏi đám người hỗn loạn, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nghiêng đầu qua, nhìn Lâm Động đang đứng giữa không trung, trong ánh mắt mang theo vẻ dữ tợn. Bạn đang đọc truyện tại

/1309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status