Đồ sát đã chấm dứt, trong không khí tràn ngập mùi tinh huyết nồng đậm, một phương Huyết Ma tộc, ngoại trừ Huyết Lệ và hơn một ngàn Huyết Ma tộc nhân bị giết đến sợ hãi, lập tức đầu hàng, đi theo Huyết Lệ ra, những kẻ còn lại đều trở thành vô số cỗ khô thi không còn chút máu.
Thu thập đến giọt máu cuối cùng, ánh mắt Sở Nam lại dời đến đạo phòng tuyến thứ ba, nơi đó là thân ảnh của một đám người mà hắn quen thuộc, còn có phụ mẫu thân sinh của hắn, hai mắt có chút ướt át, Sở Nam vung tay lên, ngàn đạo Thủy Hỏa Long quyển liền biến mất, tâm tình kích động bước về phía trước, mới đầu chỉ một hai bước, nhưng sau đó tàn ảnh thoáng hiện, đợi đến lúc mọi người nhìn kỹ lại thì Sở Nam đã đứng trước mặt Sở Thiên Phong và Lâm Tuyết Nhiên
- Phịch…
Hai đầu gối Sở Nam quỳ xuống, nói:
- Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu đã về rồi.
Hơn bốn năm rồi, Sở Nam không chút tin tức, bên phía Đế Tôn truyền ra tin tức Sở Nam đã chết chắc, vĩnh viễn biến mất khỏi mảnh đại lục này, đồng thời đủ loại dấu hiệu cho thấy khả năng này rất có thể là sự thật, bằng không, với tính cách của Sở Nam, như thế nào có thể bặt vô âm tín được? Hơn nữa, sự xâm lấn của Huyết Ma tộc, càng ngày càng có nhiều người tin tưởng tin tức Sở Nam đã chết, nhưng Lâm Tuyết Nhiên chưa bao giờ từ bỏ, bà vẫn một mực tin rằng con của bà vẫn còn sống, vốn cho rằng qua hôm nay sẽ không được gặp lại hắn, không ngờ nhi tử vào thời điểm mấu chốt nhất đã trở về, Lâm Tuyết Nhiên không khỏi vui mừng đến phát khóc, nghẹn ngào thốt:
- Nam nhi…
- Mẫu thân.
Lâm Tuyết Nhiên nâng nhi tử dậy, tựa như ôm một đứa trẻ vào lòng, sợ rằng nếu không cẩn thận thì nhi tử sẽ lại một lần nữa biến mất trước mắt mình, tình thương của mẹ nồng đậm, thân tình hòa thuận vui vẻ…
- So với lần trước, bây giờ gầy đi không ít...
- Mẹ, ta càng rắn chắc hơn trước nhiều.
Sở Nam mỉm cười an ủi, giảm bớt không khí ưu sầu, Lâm Tuyết Nhiên lại một phen hỏi han ân cần:
- Nam nhi, lần này trở về, còn muốn ra ngoài nữa sao?
Nghe vậy, nụ cười của Sở Nam thoáng khựng lại, hắn cảm giác được nguyện vọng muốn hắn lưu lại cực kỳ mãnh liệt của mẫu thân, trong đầu không khỏi hiện lên một câu “phụ mẫu ở đây, không thể đi xa”, trong lòng đột nhiên hận bản thân, hắn không chỉ đi xa mà còn đi suốt mười một năm, suốt quãng thời gian đó mới vội vàng gặp cha mẹ được hai lần, hơn nữa, không lâu sau, hắn lại phải đi xa, Huyết Ma đại lục không thể không đi, bằng không thì tính mạng của cha mẹ hắn sẽ lại lần nữa bị uy hiếp. Trường Sinh đan vẫn còn thiếu một vị dược, hắn phải đi tìm, Thiên Võ Điện cũng phải đi, còn có Cấm Vụ, niệm chủng, cốt đầu,… những tồn tại đó không thể không khiến hắn phải đi xa…
Nắm quyền Sở Nam siết chặt, trong lòng thầm nhủ:
- Nếu như ta có thực lực cường đại, như thế nào ngay cả việc ở cùng mẫu thân cũng trở thành một chuyện xa xỉ?
Trong đầu suy nghĩ không ngừng, Sở Thiên Phong thấy nhi tử không lập tức trả lời, liền biết rõ hắn có nỗi khổ tâm khó nói, lập tức bước ra một bước, nói:
- Nam nhi chí tại bốn phương, hùng ưng đều bay lượn trên bầu trời, bất luận ngươi làm gì, cha mẹ đều ủng hộ ngươi.
Tiếp đó quay sang nói với thê tử:
- Tuyết Nhiên, nhi tử vừa trở về, chúng ta phải cao hứng mới được.
Lâm Tuyết Nhiên không phải nữ nhân không hiểu chuyện, đã biết ý tứ của Sở Thiên Phong, cũng hiểu những lời vừa rồi của mình không hợp hoàn cảnh, chỉ có điều, đây là bởi vì nàng quá lo nghĩ cho nhi tử, Lâm Tuyết Nhiên nước mắt xen lẫn nụ cười, nói:
- Nam nhi, đi, nhanh đi vào, mẫu thân đi làm đồ ăn mà ngươi thích.
- Mẫu thân, ta nhất định sẽ sớm ngày trở về lại bên cạnh người!
- Ngốc, ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, mẫu thân cao hứng còn không kịp!
Lâm Tuyết Nhiên chuyển chủ đề, Sở Nam cũng không kể cho mẫu thân những việc đã trải qua trong quãng thời gian này, đương nhiên chỉ kể lại những chuyện tốt, không kể chuyện xấu, khiến Lâm Tuyết Nhiên vui vẻ không thôi, trong lúc này không hề có người nào đến quấy rầy, sợ rằng sẽ phá hủy tình cảnh ấm áp này.
Tứ Quý nhìn cảnh tượng này cũng gật đầu không ngừng, thực lực, phẩm tính đều là những tuyển chọn tốt nhất để gia nhập Thiên Võ Điện, tuyệt đối là phúc của Thiên Võ Điện.
Đợi lúc Lâm Tuyết Nhiên đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, đám người Sở gia lão tổ, Tư Đồ Dật Tiêu muốn hỏi thăm Sở Nam, nhưng đến khi mọi người vây quanh Sở Nam thì hắn bỗng nhiên chóng mặt ngã xuống đất, hoàn toàn không giống bộ dáng đại sát tứ phương, cường hãn vô cùng lúc trước.
Mọi người cực kỳ hoảng loạn, Sở Nam chính là trụ cột của mọi người, nếu như Sở Nam đổ, thật sự mà nói, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
- Đại ca!
- Sư tôn!
- Sở Nam!
- Tiểu tử!
….
Nhất thời đủ tiếng hét lớn, Sở Thiên Phong vội vàng ngăn mọi người kêu gọi, tránh để Lâm Tuyết Nhiên nghe thấy, Tứ Quý chen đến trước mặt Sở Nam, kiểm tra một phen, thở dài một hơi rồi nói:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là do quá mệt mỏi, nghi ngơi một chút là ổn.
Mọi người nghe thấy vậy, vẻ u sầu trên mặt liền biến mất, nguyên nhân Sở Nam hôn mê dĩ nhiên không phải là do năng lực kém cỏi, mà là Tinh Thần lực tiêu hao quá độ, từ khi trở lại Cực tây chi địa, hắn chưa bao giờ dừng lại, mà vẽ Phù Văn quả thật quá tổn hại Tinh Thần lực.
Thế nhưng, sự kinh ngạc trong lòng Tứ Quý lại càng mãnh liệt, một là hắn cảm thấy trong người Sở Nam tràn đầy sinh mệnh lực, so với Mộc nguyên lực mà hắn tu luyện càng đậm hơn. Thứ hai là theo như tình huống của Sở Nam lúc này, lẽ ra Sở Nam phải hôn mê cách đây ba canh giờ, thế nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được đến lúc này, Tứ Quý không khỏi thở dài, lẩm bẩm:
- Nghị lực đáng sợ! Sau một thời gian nữa, Sở Nam nhất định danh chấn thương khung.
o0o
Cùng lúc đó, Huyết Đại Thiên trong Chuyển Sinh Điện đã kinh hoảng đến không chịu nỗi, huyết ngọc bị bóp nát, nhưng lại không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, trong lòng không khỏi hoảng loạn, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đám người Huyết Trận cũng thất bại? Sở Nam không có lý nào đã trở về…
Bỗng nhiên, Huyết Đại Thiên đem hai sự kiện liên hệ lại, trong đôi huyết nhãn hoảng loạn mười phần, thầm nghĩ:
- Trừ phi Sở Nam chạy đến Nghịch Thiên Sơn!
Huyết Đại Thiên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, trong lòng càng thêm nan giải, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ thật sự phải cầu cứu Huyết Ma đại lục? Nếu như cầu cứu, ta nhất định sẽ bị mất tư cách thiếu tộc trưởng. Thế nhưng, nếu không cầu cứu, địa bàn mà Huyết Ma tộc vất vả giành được sẽ không còn…
Trái lo phải nghĩ, tính trước nghĩ sau, nửa ngày trời, Huyết Đại Thiên rốt cục đã hạ quyết tâm, bóp nát một khối huyết ngọc hoàn toàn khác với lúc trước, hướng Huyết Ma đại lục cầu cứu…
o0o
Không lâu sau, tại một nơi trong hư không đột nhiên vang lên tiếng hét lớn đầy kinh ngạc:
- Có người tiến vào Tỏa Hải Không Bình rồi, tiến vào đại lục Thiên Vũ rồi…
- Bọn chúng dùng phương pháp gì tiến vào?
- Nghe nói phải trả một cái giá đắt.
- Như vậy thì đã sao, đại lục Thiên Vũ không phải là đại lục bình thường, trả giá đắt thì nhất định có thể thu hồi lại.
….
Trong đám người, một người trên mặt đầy vẻ vui mừng, lẩm bẩm:
- Không ngờ lần này phụng mệnh đuổi giết, còn có thêm thu hoạch! Đại lục Thiên Vũ, ta đến đây.
Đúng lúc này, lại có một đạo kim quang phá không mà đến.
Sở Nam vẫn còn trong hôn mê, đoàn người Tử Mộng Nhân lúc này cách Nghịch Thiên Sơn càng lúc càng gần, Tử Mộng Nhân là nữ trung cân quắc (nữ nhân anh kiệt) từ trong hải vực nghĩ đến việc gặp cha mẹ Sở Nam, hai gò má không khỏi ửng hồng…
Thu thập đến giọt máu cuối cùng, ánh mắt Sở Nam lại dời đến đạo phòng tuyến thứ ba, nơi đó là thân ảnh của một đám người mà hắn quen thuộc, còn có phụ mẫu thân sinh của hắn, hai mắt có chút ướt át, Sở Nam vung tay lên, ngàn đạo Thủy Hỏa Long quyển liền biến mất, tâm tình kích động bước về phía trước, mới đầu chỉ một hai bước, nhưng sau đó tàn ảnh thoáng hiện, đợi đến lúc mọi người nhìn kỹ lại thì Sở Nam đã đứng trước mặt Sở Thiên Phong và Lâm Tuyết Nhiên
- Phịch…
Hai đầu gối Sở Nam quỳ xuống, nói:
- Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu đã về rồi.
Hơn bốn năm rồi, Sở Nam không chút tin tức, bên phía Đế Tôn truyền ra tin tức Sở Nam đã chết chắc, vĩnh viễn biến mất khỏi mảnh đại lục này, đồng thời đủ loại dấu hiệu cho thấy khả năng này rất có thể là sự thật, bằng không, với tính cách của Sở Nam, như thế nào có thể bặt vô âm tín được? Hơn nữa, sự xâm lấn của Huyết Ma tộc, càng ngày càng có nhiều người tin tưởng tin tức Sở Nam đã chết, nhưng Lâm Tuyết Nhiên chưa bao giờ từ bỏ, bà vẫn một mực tin rằng con của bà vẫn còn sống, vốn cho rằng qua hôm nay sẽ không được gặp lại hắn, không ngờ nhi tử vào thời điểm mấu chốt nhất đã trở về, Lâm Tuyết Nhiên không khỏi vui mừng đến phát khóc, nghẹn ngào thốt:
- Nam nhi…
- Mẫu thân.
Lâm Tuyết Nhiên nâng nhi tử dậy, tựa như ôm một đứa trẻ vào lòng, sợ rằng nếu không cẩn thận thì nhi tử sẽ lại một lần nữa biến mất trước mắt mình, tình thương của mẹ nồng đậm, thân tình hòa thuận vui vẻ…
- So với lần trước, bây giờ gầy đi không ít...
- Mẹ, ta càng rắn chắc hơn trước nhiều.
Sở Nam mỉm cười an ủi, giảm bớt không khí ưu sầu, Lâm Tuyết Nhiên lại một phen hỏi han ân cần:
- Nam nhi, lần này trở về, còn muốn ra ngoài nữa sao?
Nghe vậy, nụ cười của Sở Nam thoáng khựng lại, hắn cảm giác được nguyện vọng muốn hắn lưu lại cực kỳ mãnh liệt của mẫu thân, trong đầu không khỏi hiện lên một câu “phụ mẫu ở đây, không thể đi xa”, trong lòng đột nhiên hận bản thân, hắn không chỉ đi xa mà còn đi suốt mười một năm, suốt quãng thời gian đó mới vội vàng gặp cha mẹ được hai lần, hơn nữa, không lâu sau, hắn lại phải đi xa, Huyết Ma đại lục không thể không đi, bằng không thì tính mạng của cha mẹ hắn sẽ lại lần nữa bị uy hiếp. Trường Sinh đan vẫn còn thiếu một vị dược, hắn phải đi tìm, Thiên Võ Điện cũng phải đi, còn có Cấm Vụ, niệm chủng, cốt đầu,… những tồn tại đó không thể không khiến hắn phải đi xa…
Nắm quyền Sở Nam siết chặt, trong lòng thầm nhủ:
- Nếu như ta có thực lực cường đại, như thế nào ngay cả việc ở cùng mẫu thân cũng trở thành một chuyện xa xỉ?
Trong đầu suy nghĩ không ngừng, Sở Thiên Phong thấy nhi tử không lập tức trả lời, liền biết rõ hắn có nỗi khổ tâm khó nói, lập tức bước ra một bước, nói:
- Nam nhi chí tại bốn phương, hùng ưng đều bay lượn trên bầu trời, bất luận ngươi làm gì, cha mẹ đều ủng hộ ngươi.
Tiếp đó quay sang nói với thê tử:
- Tuyết Nhiên, nhi tử vừa trở về, chúng ta phải cao hứng mới được.
Lâm Tuyết Nhiên không phải nữ nhân không hiểu chuyện, đã biết ý tứ của Sở Thiên Phong, cũng hiểu những lời vừa rồi của mình không hợp hoàn cảnh, chỉ có điều, đây là bởi vì nàng quá lo nghĩ cho nhi tử, Lâm Tuyết Nhiên nước mắt xen lẫn nụ cười, nói:
- Nam nhi, đi, nhanh đi vào, mẫu thân đi làm đồ ăn mà ngươi thích.
- Mẫu thân, ta nhất định sẽ sớm ngày trở về lại bên cạnh người!
- Ngốc, ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, mẫu thân cao hứng còn không kịp!
Lâm Tuyết Nhiên chuyển chủ đề, Sở Nam cũng không kể cho mẫu thân những việc đã trải qua trong quãng thời gian này, đương nhiên chỉ kể lại những chuyện tốt, không kể chuyện xấu, khiến Lâm Tuyết Nhiên vui vẻ không thôi, trong lúc này không hề có người nào đến quấy rầy, sợ rằng sẽ phá hủy tình cảnh ấm áp này.
Tứ Quý nhìn cảnh tượng này cũng gật đầu không ngừng, thực lực, phẩm tính đều là những tuyển chọn tốt nhất để gia nhập Thiên Võ Điện, tuyệt đối là phúc của Thiên Võ Điện.
Đợi lúc Lâm Tuyết Nhiên đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, đám người Sở gia lão tổ, Tư Đồ Dật Tiêu muốn hỏi thăm Sở Nam, nhưng đến khi mọi người vây quanh Sở Nam thì hắn bỗng nhiên chóng mặt ngã xuống đất, hoàn toàn không giống bộ dáng đại sát tứ phương, cường hãn vô cùng lúc trước.
Mọi người cực kỳ hoảng loạn, Sở Nam chính là trụ cột của mọi người, nếu như Sở Nam đổ, thật sự mà nói, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
- Đại ca!
- Sư tôn!
- Sở Nam!
- Tiểu tử!
….
Nhất thời đủ tiếng hét lớn, Sở Thiên Phong vội vàng ngăn mọi người kêu gọi, tránh để Lâm Tuyết Nhiên nghe thấy, Tứ Quý chen đến trước mặt Sở Nam, kiểm tra một phen, thở dài một hơi rồi nói:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là do quá mệt mỏi, nghi ngơi một chút là ổn.
Mọi người nghe thấy vậy, vẻ u sầu trên mặt liền biến mất, nguyên nhân Sở Nam hôn mê dĩ nhiên không phải là do năng lực kém cỏi, mà là Tinh Thần lực tiêu hao quá độ, từ khi trở lại Cực tây chi địa, hắn chưa bao giờ dừng lại, mà vẽ Phù Văn quả thật quá tổn hại Tinh Thần lực.
Thế nhưng, sự kinh ngạc trong lòng Tứ Quý lại càng mãnh liệt, một là hắn cảm thấy trong người Sở Nam tràn đầy sinh mệnh lực, so với Mộc nguyên lực mà hắn tu luyện càng đậm hơn. Thứ hai là theo như tình huống của Sở Nam lúc này, lẽ ra Sở Nam phải hôn mê cách đây ba canh giờ, thế nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được đến lúc này, Tứ Quý không khỏi thở dài, lẩm bẩm:
- Nghị lực đáng sợ! Sau một thời gian nữa, Sở Nam nhất định danh chấn thương khung.
o0o
Cùng lúc đó, Huyết Đại Thiên trong Chuyển Sinh Điện đã kinh hoảng đến không chịu nỗi, huyết ngọc bị bóp nát, nhưng lại không có bất kỳ tin tức nào truyền đến, trong lòng không khỏi hoảng loạn, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đám người Huyết Trận cũng thất bại? Sở Nam không có lý nào đã trở về…
Bỗng nhiên, Huyết Đại Thiên đem hai sự kiện liên hệ lại, trong đôi huyết nhãn hoảng loạn mười phần, thầm nghĩ:
- Trừ phi Sở Nam chạy đến Nghịch Thiên Sơn!
Huyết Đại Thiên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, trong lòng càng thêm nan giải, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ thật sự phải cầu cứu Huyết Ma đại lục? Nếu như cầu cứu, ta nhất định sẽ bị mất tư cách thiếu tộc trưởng. Thế nhưng, nếu không cầu cứu, địa bàn mà Huyết Ma tộc vất vả giành được sẽ không còn…
Trái lo phải nghĩ, tính trước nghĩ sau, nửa ngày trời, Huyết Đại Thiên rốt cục đã hạ quyết tâm, bóp nát một khối huyết ngọc hoàn toàn khác với lúc trước, hướng Huyết Ma đại lục cầu cứu…
o0o
Không lâu sau, tại một nơi trong hư không đột nhiên vang lên tiếng hét lớn đầy kinh ngạc:
- Có người tiến vào Tỏa Hải Không Bình rồi, tiến vào đại lục Thiên Vũ rồi…
- Bọn chúng dùng phương pháp gì tiến vào?
- Nghe nói phải trả một cái giá đắt.
- Như vậy thì đã sao, đại lục Thiên Vũ không phải là đại lục bình thường, trả giá đắt thì nhất định có thể thu hồi lại.
….
Trong đám người, một người trên mặt đầy vẻ vui mừng, lẩm bẩm:
- Không ngờ lần này phụng mệnh đuổi giết, còn có thêm thu hoạch! Đại lục Thiên Vũ, ta đến đây.
Đúng lúc này, lại có một đạo kim quang phá không mà đến.
Sở Nam vẫn còn trong hôn mê, đoàn người Tử Mộng Nhân lúc này cách Nghịch Thiên Sơn càng lúc càng gần, Tử Mộng Nhân là nữ trung cân quắc (nữ nhân anh kiệt) từ trong hải vực nghĩ đến việc gặp cha mẹ Sở Nam, hai gò má không khỏi ửng hồng…
/2163
|