Tàng Võ Lâu, trong tiểu viện rộng lớn.
Phục Nhất Bạch ngồi trên mặt đất, nhìn con kiến ở trên đất tới tới lui lui, ánh mắt nhìn không chuyển mắt, thoạt nhìn cực kì nghiêm cẩn, nhưng không dám ngẩng đầu.
Đỗ Thiếu Phủ đứng ở sau lưng Phục Nhất Bạch, sau đó chuyển tới phía trước, tuy nói với Nhị bá cùng Đại bá là mình chủ động tiến vào Man Thú sơn mạch, không muốn liên lụy Phục Nhất Bạch, nhưng không có nghĩa là có thể cho rằng không có phát sinh qua cái gì, ít nhất phải tìm Phục Nhất Bạch hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Phục Nhất Bạch không lưu dấu vết xoay người, lại đưa lưng về phía Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nhìn con kiến.
Đỗ Thiếu Phủ phát hỏa, trực tiếp ngồi xổm ở trước mặt Phục Nhất Bạch nói:
- Lão Bạch, dù sao ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?
- Giải thích gì?
Vẻ mặt Phục Nhất Bạch mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thoạt nhìn rất vô tội.
- Đừng giả ngu, phụ nhân xinh đẹp kia là chuyện gì, ngươi có biết hay không, lúc này đây ta kém chút bị ngươi hại chết.
Đỗ Thiếu Phủ càng nói càng tức, càng nói càng kích động, mình hoàn toàn là bị lão gia hỏa này liên lụy, cửu tử nhất sinh, kém chút xong đời, không nghĩ tới hiện tại lão gia hỏa này còn chết không nhận tội.
Phục Nhất Bạch nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chút không để ý đến khuôn mặt kích động của Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Vậy hiện tại ngươi đã chết chưa?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, cắn răng nói:
- Chưa.
- Vậy ngươi có thiếu tay thiếu chân không?
Phục Nhất Bạch tiếp tục hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục cắn răng, trả lời:
- Cũng không có.
- Vậy thì đúng rồi.
Phục Nhất Bạch liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó nói:
- Nàng thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thực căn bản sẽ không giết người lung tung, nhưng thật ra ngươi, thiên đại cơ duyên cũng bị bỏ lỡ, trên đời này bao nhiêu người muốn bái nhập đến môn hạ của nàng, nếu ngươi tìm một cơ hội quấn quít lấy nàng mà nói, nói không chừng nàng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, đến lúc đó đủ để ngươi danh chấn thiên hạ, so với ở Đỗ gia nho nhỏ tốt hơn nhiều, thật sự là thay ngươi đáng tiếc a.
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, nghe Phục Nhất Bạch nói, giống như mình còn thiếu Phục Nhất Bạch một cái thiên đại nhân tình vậy.
- Phục Nhất Bạch, ngươi đứng lại đó cho ta.
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, Phục Nhất Bạch đã biến mất ở tại chỗ.
Một lát sau, phía sau núi Đỗ gia, khói bếp lập lờ.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch ăn thịt nướng, lang thôn hổ yết.
Chẳng qua mặc kệ Đỗ Thiếu Phủ hỏi Phục Nhất Bạch thân phận của tố y phụ nhân, cùng nàng quan hệ như thế nào, Phục Nhất Bạch đều úp úp mở mở, đến cuối cùng, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều nghi vấn, cũng chỉ có thể tự mình buồn bực.
- Cái gì đó trên người ngươi, nhớ cất kỹ, đừng có đánh mất, có thể tự mình lĩnh ngộ ra hay không, liền xem tạo hóa của ngươi.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thiếu Phủ ợ một cái, Phục Nhất Bạch đột nhiên nói với Đỗ Thiếu Phủ một câu mạc danh kỳ diệu, sau đó nói:
- Ăn no rồi, ta trở về ngủ trưa.
Đỗ Thiếu Phủ lại ngây ra một lúc, thời điểm phục hồi tinh thần lại, thân ảnh của Phục Nhất Bạch đã biến mất không thấy.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi rốt cục đã trở lại.
Buổi chiều, Đỗ Thiếu Phủ từ sau núi trở về, mới vừa đi đến cửa hậu viện, đã bị một đám người ngăn chận.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ngăn mình đều là người quen, Đỗ Hạo, tôn tử của đại trưởng lão cũng ở trong đó, còn có Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên, cái khác cũng đều là đệ tử Đỗ gia.
Nhìn những người này, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, sau đó lộ ra ý cười nói:
- Các ngươi là tới đưa đan dược cùng Huyền tệ cho ta sao, xem ra các ngươi còn không có quên, các ngươi còn thiếu ta mười năm đan dược cùng Huyền tệ a.
- Nợ ngươi cái rắm, nhanh trả Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cho chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không khách khí!
Đỗ Hạo giận dữ, máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang bị cướp đi, hắn làm sao có thể nuốt xuống ác khí trong lòng, lúc trước cha hắn đi tìm gia chủ, nhưng gặp phải Đỗ Thiếu Phủ ly kỳ mất tích, cuối cùng cũng chỉ có thể không giải quyết được gì. Nghe nói ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ trở lại, vì thế liền hội tụ nhân mã hạo hạo đãng đãng đến tìm Đỗ Thiếu Phủ tính sổ, không nghĩ tới vừa khéo ở phía sau viện gặp gỡ.
- Đỗ Thiếu Phủ, mau giao Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên cũng quát lớn, hơn một tháng này, bọn họ quả thực là không mặt mũi gặp người, phần thưởng của ba người đều bị Đỗ Thiếu Phủ cướp đi, hiện tại các trưởng bối Đỗ gia nhìn bọn họ, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.
Thậm chí bọn họ còn không dám ra cửa, chuyện tình ba người bọn họ ngay cả một chiêu của Đỗ Thiếu Phủ cũng tiếp không được đã sớm truyền đến các đại gia tộc, người Ngạn gia, Trình gia, Tần gia, Bạch gia vừa thấy bọn họ, liền lớn tiếng giễu cợt, hiện tại biến thành nhân vật cả thành đều biết.
Phục Nhất Bạch ngồi trên mặt đất, nhìn con kiến ở trên đất tới tới lui lui, ánh mắt nhìn không chuyển mắt, thoạt nhìn cực kì nghiêm cẩn, nhưng không dám ngẩng đầu.
Đỗ Thiếu Phủ đứng ở sau lưng Phục Nhất Bạch, sau đó chuyển tới phía trước, tuy nói với Nhị bá cùng Đại bá là mình chủ động tiến vào Man Thú sơn mạch, không muốn liên lụy Phục Nhất Bạch, nhưng không có nghĩa là có thể cho rằng không có phát sinh qua cái gì, ít nhất phải tìm Phục Nhất Bạch hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Phục Nhất Bạch không lưu dấu vết xoay người, lại đưa lưng về phía Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nhìn con kiến.
Đỗ Thiếu Phủ phát hỏa, trực tiếp ngồi xổm ở trước mặt Phục Nhất Bạch nói:
- Lão Bạch, dù sao ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?
- Giải thích gì?
Vẻ mặt Phục Nhất Bạch mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thoạt nhìn rất vô tội.
- Đừng giả ngu, phụ nhân xinh đẹp kia là chuyện gì, ngươi có biết hay không, lúc này đây ta kém chút bị ngươi hại chết.
Đỗ Thiếu Phủ càng nói càng tức, càng nói càng kích động, mình hoàn toàn là bị lão gia hỏa này liên lụy, cửu tử nhất sinh, kém chút xong đời, không nghĩ tới hiện tại lão gia hỏa này còn chết không nhận tội.
Phục Nhất Bạch nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chút không để ý đến khuôn mặt kích động của Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Vậy hiện tại ngươi đã chết chưa?
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, cắn răng nói:
- Chưa.
- Vậy ngươi có thiếu tay thiếu chân không?
Phục Nhất Bạch tiếp tục hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục cắn răng, trả lời:
- Cũng không có.
- Vậy thì đúng rồi.
Phục Nhất Bạch liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó nói:
- Nàng thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thực căn bản sẽ không giết người lung tung, nhưng thật ra ngươi, thiên đại cơ duyên cũng bị bỏ lỡ, trên đời này bao nhiêu người muốn bái nhập đến môn hạ của nàng, nếu ngươi tìm một cơ hội quấn quít lấy nàng mà nói, nói không chừng nàng sẽ thu ngươi làm đồ đệ, đến lúc đó đủ để ngươi danh chấn thiên hạ, so với ở Đỗ gia nho nhỏ tốt hơn nhiều, thật sự là thay ngươi đáng tiếc a.
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, nghe Phục Nhất Bạch nói, giống như mình còn thiếu Phục Nhất Bạch một cái thiên đại nhân tình vậy.
- Phục Nhất Bạch, ngươi đứng lại đó cho ta.
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, Phục Nhất Bạch đã biến mất ở tại chỗ.
Một lát sau, phía sau núi Đỗ gia, khói bếp lập lờ.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch ăn thịt nướng, lang thôn hổ yết.
Chẳng qua mặc kệ Đỗ Thiếu Phủ hỏi Phục Nhất Bạch thân phận của tố y phụ nhân, cùng nàng quan hệ như thế nào, Phục Nhất Bạch đều úp úp mở mở, đến cuối cùng, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều nghi vấn, cũng chỉ có thể tự mình buồn bực.
- Cái gì đó trên người ngươi, nhớ cất kỹ, đừng có đánh mất, có thể tự mình lĩnh ngộ ra hay không, liền xem tạo hóa của ngươi.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thiếu Phủ ợ một cái, Phục Nhất Bạch đột nhiên nói với Đỗ Thiếu Phủ một câu mạc danh kỳ diệu, sau đó nói:
- Ăn no rồi, ta trở về ngủ trưa.
Đỗ Thiếu Phủ lại ngây ra một lúc, thời điểm phục hồi tinh thần lại, thân ảnh của Phục Nhất Bạch đã biến mất không thấy.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi rốt cục đã trở lại.
Buổi chiều, Đỗ Thiếu Phủ từ sau núi trở về, mới vừa đi đến cửa hậu viện, đã bị một đám người ngăn chận.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ngăn mình đều là người quen, Đỗ Hạo, tôn tử của đại trưởng lão cũng ở trong đó, còn có Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên, cái khác cũng đều là đệ tử Đỗ gia.
Nhìn những người này, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, sau đó lộ ra ý cười nói:
- Các ngươi là tới đưa đan dược cùng Huyền tệ cho ta sao, xem ra các ngươi còn không có quên, các ngươi còn thiếu ta mười năm đan dược cùng Huyền tệ a.
- Nợ ngươi cái rắm, nhanh trả Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cho chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không khách khí!
Đỗ Hạo giận dữ, máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang bị cướp đi, hắn làm sao có thể nuốt xuống ác khí trong lòng, lúc trước cha hắn đi tìm gia chủ, nhưng gặp phải Đỗ Thiếu Phủ ly kỳ mất tích, cuối cùng cũng chỉ có thể không giải quyết được gì. Nghe nói ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ trở lại, vì thế liền hội tụ nhân mã hạo hạo đãng đãng đến tìm Đỗ Thiếu Phủ tính sổ, không nghĩ tới vừa khéo ở phía sau viện gặp gỡ.
- Đỗ Thiếu Phủ, mau giao Trúc Cơ đan cùng máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên cũng quát lớn, hơn một tháng này, bọn họ quả thực là không mặt mũi gặp người, phần thưởng của ba người đều bị Đỗ Thiếu Phủ cướp đi, hiện tại các trưởng bối Đỗ gia nhìn bọn họ, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.
Thậm chí bọn họ còn không dám ra cửa, chuyện tình ba người bọn họ ngay cả một chiêu của Đỗ Thiếu Phủ cũng tiếp không được đã sớm truyền đến các đại gia tộc, người Ngạn gia, Trình gia, Tần gia, Bạch gia vừa thấy bọn họ, liền lớn tiếng giễu cợt, hiện tại biến thành nhân vật cả thành đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|