Sáng sớm, trên ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, người càng ngày càng nhiều.
- Diệp Tử Câm tiểu thư đến.
Đám người xôn xao, tất cả ánh mắt trên ngã tư đường nhất thời nhìn về phía trước, nơi đó có hơn mười thiếu nam thiếu nữ đi đến, mọi người vây quanh một thiếu nữ ở bên trong.
Thiếu nữ gót sen nhẹ nhàng, trong mắt yên ba lấp lánh, quyến rũ ung dung, da thịt như ngọc, phát ra mùi thơm thiếu nữ, một đường đi tới, làm cho đám thiếu niên bên người ánh mắt ngẩn ngơ, chung quanh còn có vài thiếu nữ nguyên bản cũng cực kì xinh đẹp, nhưng so sánh với nàng nhất thời liền ảm đạm thất sắc.
Bên người thiếu nữ, một thanh niên hoa phục gắt gao tùy tùng, thỉnh thoảng còn ân cần nói chuyện.
- Diệp Tử Câm.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng, nhất thời định xoay người rời đi.
- Thiếu Phủ.
Chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ muốn rời đi đã chậm, Diệp Tử Câm thấy được Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh mạn diệu tiến lên, ý cười trên mặt hấp dẫn vô số ánh mắt, sau đó đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Diệp tiểu thư.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể thầm than, không khó nhìn ra sợ là chỉ cần lại thành thục một ít, liền khuynh quốc khuynh thành.
Khóe miệng xinh đẹp của Diệp Tử Câm hơi nhếch lên, để người nhất thân phương trạch, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ, ngươi gọi tên của ta Tử Câm là tốt rồi, bằng không sẽ có vẻ rất xa lạ.
- Này...
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày.
- Thế nào, ngươi là khinh thường ta sao.
Diệp Tử Câm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lộ ra nụ cười đủ để làm vô số người chung quanh ghen tị, hàm răng khẽ mở nói:
- Cứ định như vậy đi, về sau ngươi không nên khách khí với ta như thế. Còn có, ngày hôm qua ngươi không rảnh, hôm nay gặp gỡ, có thể theo ta đi dạo được không?
- Tử Câm muội muội, này là ai vậy?
- Tử Câm tỷ tỷ, không biết đây là tuấn sinh từ đâu đến a?
Vài thiếu nữ ở bên cạnh đi lên nói, đôi mắt sáng đều hiếu kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh ở dưới tử bào cực kì cao ngất, khuôn mặt cương nghị phong duệ, đối với không ít thiếu nữ mà nói, thật là có một loại mị lực khó có thể phai nhòa.
- Ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Đỗ gia thiếu gia Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước ở trong Man Thú sơn mạch đã cứu ta một mạng, chính là ân nhân cứu mạng của ta.
Diệp Tử Câm cao hứng nói xong, không biết là cố ý hay vô tình, gắt gao dựa sát vào Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ là cho mấy thiếu nữ kia thấy, hắn là của ta, không có quan hệ gì tới các ngươi.
- Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe vậy, không ít ánh mắt thầm biến, ba chữ Đỗ Thiếu Phủ ở toàn bộ Thạch Thành tuyệt đối không xa lạ gì, đặc biệt một đoạn thời gian gần đây càng thêm ồn ào huyên náo, ngày hôm qua thành chủ tự mình đến Đỗ gia tạ ơn Đỗ Thiếu Phủ, càng ở trong Thạch Thành khơi dậy không ít chấn động.
- Nguyên lai hắn chính là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ a.
- Đỗ gia ngốc tử trong truyền thuyết kia sao, bộ dáng như thế này sao có thể là ngốc tử.
...
Người xung quanh nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
- Nguyên lai ngươi chính là Đỗ gia ngốc tử kia.
Một thanh âm truyền ra, vài thiếu niên vây quanh thiếu niên hoa phục kia đi lên, thiếu niên hoa phục khoảng mười tám mười chín tuổi, thoạt nhìn so với Đỗ Thiếu Phủ còn tráng kiện hơn một ít, nhưng chiều cao không sai biệt lắm, khuôn mặt cũng có chút thiếu niên anh tuấn, chỉ là nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt không có bao nhiêu thiện ý, có chính là cười nhạo cùng châm chọc, sau đó nhìn Diệp Tử Câm, cười nói:
- Tử Câm muội muội, ngươi thân phận cao quý, cũng không nên bởi vì một ít người mà ảnh hưởng thân phận của mình.
Nghe vậy, trên khuôn mặt của Diệp Tử Câm nổi lên một chút thanh lệ, nhìn thiếu niên phía trước, hàm răng khẽ mở nói:
- Ngạn Hổ, Thiếu Phủ là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
- Thật không, ngốc tử này thật sự đã cứu ngươi sao?
Ánh mắt của Ngạn Hổ liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, có chút khó chịu, hắn không nghĩ tới Diệp Tử Câm sẽ vì Đỗ Thiếu Phủ nói chuyện, đối với hắn cũng lãnh đạm như vậy, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ càng thêm âm trầm xuống.
- Ta có cứu người hay không, có phải ngốc tử hay không, này đều không trọng yếu, quan trọng là hôm nay ngươi xuất môn, nhất định không có xem qua hoàng lịch.
Ngạn Hổ vừa châm chọc cười nhạo xong, Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn lướt qua Ngạn Hổ, bình thản nói, nhưng làm người nghe có một loại cảm giác bất an.
- Diệp Tử Câm tiểu thư đến.
Đám người xôn xao, tất cả ánh mắt trên ngã tư đường nhất thời nhìn về phía trước, nơi đó có hơn mười thiếu nam thiếu nữ đi đến, mọi người vây quanh một thiếu nữ ở bên trong.
Thiếu nữ gót sen nhẹ nhàng, trong mắt yên ba lấp lánh, quyến rũ ung dung, da thịt như ngọc, phát ra mùi thơm thiếu nữ, một đường đi tới, làm cho đám thiếu niên bên người ánh mắt ngẩn ngơ, chung quanh còn có vài thiếu nữ nguyên bản cũng cực kì xinh đẹp, nhưng so sánh với nàng nhất thời liền ảm đạm thất sắc.
Bên người thiếu nữ, một thanh niên hoa phục gắt gao tùy tùng, thỉnh thoảng còn ân cần nói chuyện.
- Diệp Tử Câm.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng, nhất thời định xoay người rời đi.
- Thiếu Phủ.
Chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ muốn rời đi đã chậm, Diệp Tử Câm thấy được Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh mạn diệu tiến lên, ý cười trên mặt hấp dẫn vô số ánh mắt, sau đó đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
- Diệp tiểu thư.
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể thầm than, không khó nhìn ra sợ là chỉ cần lại thành thục một ít, liền khuynh quốc khuynh thành.
Khóe miệng xinh đẹp của Diệp Tử Câm hơi nhếch lên, để người nhất thân phương trạch, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ, ngươi gọi tên của ta Tử Câm là tốt rồi, bằng không sẽ có vẻ rất xa lạ.
- Này...
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày.
- Thế nào, ngươi là khinh thường ta sao.
Diệp Tử Câm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lộ ra nụ cười đủ để làm vô số người chung quanh ghen tị, hàm răng khẽ mở nói:
- Cứ định như vậy đi, về sau ngươi không nên khách khí với ta như thế. Còn có, ngày hôm qua ngươi không rảnh, hôm nay gặp gỡ, có thể theo ta đi dạo được không?
- Tử Câm muội muội, này là ai vậy?
- Tử Câm tỷ tỷ, không biết đây là tuấn sinh từ đâu đến a?
Vài thiếu nữ ở bên cạnh đi lên nói, đôi mắt sáng đều hiếu kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thân ảnh ở dưới tử bào cực kì cao ngất, khuôn mặt cương nghị phong duệ, đối với không ít thiếu nữ mà nói, thật là có một loại mị lực khó có thể phai nhòa.
- Ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Đỗ gia thiếu gia Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước ở trong Man Thú sơn mạch đã cứu ta một mạng, chính là ân nhân cứu mạng của ta.
Diệp Tử Câm cao hứng nói xong, không biết là cố ý hay vô tình, gắt gao dựa sát vào Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ là cho mấy thiếu nữ kia thấy, hắn là của ta, không có quan hệ gì tới các ngươi.
- Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe vậy, không ít ánh mắt thầm biến, ba chữ Đỗ Thiếu Phủ ở toàn bộ Thạch Thành tuyệt đối không xa lạ gì, đặc biệt một đoạn thời gian gần đây càng thêm ồn ào huyên náo, ngày hôm qua thành chủ tự mình đến Đỗ gia tạ ơn Đỗ Thiếu Phủ, càng ở trong Thạch Thành khơi dậy không ít chấn động.
- Nguyên lai hắn chính là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ a.
- Đỗ gia ngốc tử trong truyền thuyết kia sao, bộ dáng như thế này sao có thể là ngốc tử.
...
Người xung quanh nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
- Nguyên lai ngươi chính là Đỗ gia ngốc tử kia.
Một thanh âm truyền ra, vài thiếu niên vây quanh thiếu niên hoa phục kia đi lên, thiếu niên hoa phục khoảng mười tám mười chín tuổi, thoạt nhìn so với Đỗ Thiếu Phủ còn tráng kiện hơn một ít, nhưng chiều cao không sai biệt lắm, khuôn mặt cũng có chút thiếu niên anh tuấn, chỉ là nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt không có bao nhiêu thiện ý, có chính là cười nhạo cùng châm chọc, sau đó nhìn Diệp Tử Câm, cười nói:
- Tử Câm muội muội, ngươi thân phận cao quý, cũng không nên bởi vì một ít người mà ảnh hưởng thân phận của mình.
Nghe vậy, trên khuôn mặt của Diệp Tử Câm nổi lên một chút thanh lệ, nhìn thiếu niên phía trước, hàm răng khẽ mở nói:
- Ngạn Hổ, Thiếu Phủ là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
- Thật không, ngốc tử này thật sự đã cứu ngươi sao?
Ánh mắt của Ngạn Hổ liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, có chút khó chịu, hắn không nghĩ tới Diệp Tử Câm sẽ vì Đỗ Thiếu Phủ nói chuyện, đối với hắn cũng lãnh đạm như vậy, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ càng thêm âm trầm xuống.
- Ta có cứu người hay không, có phải ngốc tử hay không, này đều không trọng yếu, quan trọng là hôm nay ngươi xuất môn, nhất định không có xem qua hoàng lịch.
Ngạn Hổ vừa châm chọc cười nhạo xong, Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn lướt qua Ngạn Hổ, bình thản nói, nhưng làm người nghe có một loại cảm giác bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|