- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đây là ý gì?
Sắc mặt của Ngạn Hổ lạnh lùng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ lớn tiếng nở nụ cười:
- Ha ha, xuất môn còn phải xem hoàng lịch sao, quả thật là ngốc tử.
- Bởi vì nếu ngươi xem hoàng lịch, hôm nay khẳng định sẽ không xuất môn, hôm nay ngươi ra cửa, tất có huyết quang tai ương.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Ngạn Hổ, thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Tiểu tử, ngươi dám rủa ta!
Ngạn Hổ nhất thời âm trầm xuống, không ngờ Đỗ Thiếu Phủ này lại dám rủa hắn.
- Không phải rủa ngươi, mà là hôm nay ngươi thật sự có huyết quang tai ương.
Giọng nói hạ xuống, trên khuôn mặt cương nghị của Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt nguyên bản bình tĩnh hiện ra một loại sắc bén, trong ánh mắt có khí tức vô hình khuếch tán, không gian chung quanh phảng phất như đọng lại.
- Phanh!
Trong không khí truyền ra thanh âm âm bạo trầm thấp, thủ quyền của Đỗ Thiếu Phủ áp bạo không khí, nháy mắt xuất hiện ở trước người Ngạn Hổ.
- Dám ra tay với ta, ngươi muốn chết!
Sắc mặt Ngạn Hổ đại biến, sau đó khuôn mặt cười lạnh, hắn cũng là thiên tài Ngạn gia, không lâu trước còn đặt chân Tiên Thiên Sơ Đăng cảnh, quanh thân có quang mang khởi động, giống như lốc xoáy bao vây lấy thân hình, dĩ nhiên không có trốn tránh, thời điểm nắm tay của Đỗ Thiếu Phủ tới, bỗng dưng nghiêng người, dưới chân đạp ba bước, như tia chớp tránh đi nắm tay của Đỗ Thiếu Phủ.
- Hồi Tam Bộ thật khá, không nghĩ tới Ngạn Hổ dĩ nhiên tu luyện Ngạn gia Hồi Tam Bộ tinh diệu như thế, không hổ là thiên tài Ngạn gia.
- Không nghĩ tới Ngạn Hổ đã đặt chân Tiên Thiên cảnh, trong trẻ tuổi sợ là ít có địch thủ!
Theo Đỗ Thiếu Phủ cùng Ngạn Hổ nháy mắt ra tay, một cái là Đỗ gia ngốc tử thanh danh lan xa, một cái là thiên tài Ngạn gia, tất cả người xem đều nhìn không chuyển mắt.
Ngay thời điểm Ngạn Hổ tránh đi nắm tay, khuôn mặt nảy lên cười lạnh, một ngốc tử mà thôi, dù hiện tại không ngốc, còn có thể cường đi nơi nào, hắn đã đặt chân Tiên Thiên cảnh, trong trẻ tuổi, lại có mấy người là đối thủ của hắn.
- Phong Bạo Quyền!
Ngạn Hổ quát lạnh, nắm tay nắm chặt, khuỷu tay quải một cái, có huyền khí cấp tốc ngưng tụ, cuối cùng hung hăng đánh tới ngực của Đỗ Thiếu Phủ, trên nắm tay kia huyền khí ẩn chứa kình phong đánh văng ra không khí, một cổ kình khí vô hình gào thét, tro bụi ngập trời.
- Xuy!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Bạo Quyền của Ngạn Hổ rõ ràng đánh trúng Đỗ Thiếu Phủ, nhưng không biết vì sao cuối cùng lệch hướng một phần, hiểm hiểm sát qua thân hình của Đỗ Thiếu Phủ.
- Phanh!
Thanh âm trầm thấp vang lên, nhanh đến mọi người còn chưa kịp thấy rõ ràng, thân hình của Ngạn Hổ đã bay ra, trùng điệp rơi xuống ở trên ngã tư đường, làm mặt đất run lên.
Nhanh như thiểm điện, sạch sẽ lưu loát, cường hãn đến cực điểm!
- Phốc xuy!
Ngạn Hổ phun ra một ngụm máu tươi, giãy giụa nếm thử đứng dậy, nhưng mấy lần đều không có đứng dậy được, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt hiện ra hoảng sợ.
- Ta nói rồi, hôm nay ngươi sẽ có huyết quang tai ương, ta không có lừa ngươi a.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Ngạn Hổ, sau đó nhìn Diệp Tử Câm nói:
- Diệp tiểu thư, hôm nay ta nghĩ ngươi cũng không có tâm tình đi dạo, ta cáo từ trước.
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ liền nghênh ngang rời đi.
Diệp Tử Câm nhìn bóng dáng cao ngất kia, ánh mắt chớp động, nhưng không có nói thêm cái gì.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, người vây xem ánh mắt dại ra, nhưng không ai không biết, Đỗ gia thiếu gia đồn đãi ngốc tử này, tuyệt đối không có khả năng là ngốc tử, tương phản, toàn bộ Thạch Thành trẻ tuổi, sợ là không có mấy người có thể so sánh.
- Hổ ca, ngươi thế nào rồi.
Vài thiếu niên phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy qua nâng Ngạn Hổ lên.
Sắc mặt Ngạn Hổ trắng bệch, nguyên bản tưởng rằng một ngốc tử trong đồn đãi làm sao có thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh như hắn, thật không ngờ kết quả lại bại khó coi cùng thê thảm như thế.
- Đỗ Thiếu Phủ, món nợ này ta nhất định cả vốn lẫn lời đòi lại.
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa kia, sợ hãi trong mắt Ngạn Hổ từ từ tán đi một ít, hiện đầy oán độc.
Sắc mặt của Ngạn Hổ lạnh lùng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ lớn tiếng nở nụ cười:
- Ha ha, xuất môn còn phải xem hoàng lịch sao, quả thật là ngốc tử.
- Bởi vì nếu ngươi xem hoàng lịch, hôm nay khẳng định sẽ không xuất môn, hôm nay ngươi ra cửa, tất có huyết quang tai ương.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Ngạn Hổ, thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Tiểu tử, ngươi dám rủa ta!
Ngạn Hổ nhất thời âm trầm xuống, không ngờ Đỗ Thiếu Phủ này lại dám rủa hắn.
- Không phải rủa ngươi, mà là hôm nay ngươi thật sự có huyết quang tai ương.
Giọng nói hạ xuống, trên khuôn mặt cương nghị của Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt nguyên bản bình tĩnh hiện ra một loại sắc bén, trong ánh mắt có khí tức vô hình khuếch tán, không gian chung quanh phảng phất như đọng lại.
- Phanh!
Trong không khí truyền ra thanh âm âm bạo trầm thấp, thủ quyền của Đỗ Thiếu Phủ áp bạo không khí, nháy mắt xuất hiện ở trước người Ngạn Hổ.
- Dám ra tay với ta, ngươi muốn chết!
Sắc mặt Ngạn Hổ đại biến, sau đó khuôn mặt cười lạnh, hắn cũng là thiên tài Ngạn gia, không lâu trước còn đặt chân Tiên Thiên Sơ Đăng cảnh, quanh thân có quang mang khởi động, giống như lốc xoáy bao vây lấy thân hình, dĩ nhiên không có trốn tránh, thời điểm nắm tay của Đỗ Thiếu Phủ tới, bỗng dưng nghiêng người, dưới chân đạp ba bước, như tia chớp tránh đi nắm tay của Đỗ Thiếu Phủ.
- Hồi Tam Bộ thật khá, không nghĩ tới Ngạn Hổ dĩ nhiên tu luyện Ngạn gia Hồi Tam Bộ tinh diệu như thế, không hổ là thiên tài Ngạn gia.
- Không nghĩ tới Ngạn Hổ đã đặt chân Tiên Thiên cảnh, trong trẻ tuổi sợ là ít có địch thủ!
Theo Đỗ Thiếu Phủ cùng Ngạn Hổ nháy mắt ra tay, một cái là Đỗ gia ngốc tử thanh danh lan xa, một cái là thiên tài Ngạn gia, tất cả người xem đều nhìn không chuyển mắt.
Ngay thời điểm Ngạn Hổ tránh đi nắm tay, khuôn mặt nảy lên cười lạnh, một ngốc tử mà thôi, dù hiện tại không ngốc, còn có thể cường đi nơi nào, hắn đã đặt chân Tiên Thiên cảnh, trong trẻ tuổi, lại có mấy người là đối thủ của hắn.
- Phong Bạo Quyền!
Ngạn Hổ quát lạnh, nắm tay nắm chặt, khuỷu tay quải một cái, có huyền khí cấp tốc ngưng tụ, cuối cùng hung hăng đánh tới ngực của Đỗ Thiếu Phủ, trên nắm tay kia huyền khí ẩn chứa kình phong đánh văng ra không khí, một cổ kình khí vô hình gào thét, tro bụi ngập trời.
- Xuy!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Bạo Quyền của Ngạn Hổ rõ ràng đánh trúng Đỗ Thiếu Phủ, nhưng không biết vì sao cuối cùng lệch hướng một phần, hiểm hiểm sát qua thân hình của Đỗ Thiếu Phủ.
- Phanh!
Thanh âm trầm thấp vang lên, nhanh đến mọi người còn chưa kịp thấy rõ ràng, thân hình của Ngạn Hổ đã bay ra, trùng điệp rơi xuống ở trên ngã tư đường, làm mặt đất run lên.
Nhanh như thiểm điện, sạch sẽ lưu loát, cường hãn đến cực điểm!
- Phốc xuy!
Ngạn Hổ phun ra một ngụm máu tươi, giãy giụa nếm thử đứng dậy, nhưng mấy lần đều không có đứng dậy được, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt hiện ra hoảng sợ.
- Ta nói rồi, hôm nay ngươi sẽ có huyết quang tai ương, ta không có lừa ngươi a.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Ngạn Hổ, sau đó nhìn Diệp Tử Câm nói:
- Diệp tiểu thư, hôm nay ta nghĩ ngươi cũng không có tâm tình đi dạo, ta cáo từ trước.
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ liền nghênh ngang rời đi.
Diệp Tử Câm nhìn bóng dáng cao ngất kia, ánh mắt chớp động, nhưng không có nói thêm cái gì.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, người vây xem ánh mắt dại ra, nhưng không ai không biết, Đỗ gia thiếu gia đồn đãi ngốc tử này, tuyệt đối không có khả năng là ngốc tử, tương phản, toàn bộ Thạch Thành trẻ tuổi, sợ là không có mấy người có thể so sánh.
- Hổ ca, ngươi thế nào rồi.
Vài thiếu niên phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy qua nâng Ngạn Hổ lên.
Sắc mặt Ngạn Hổ trắng bệch, nguyên bản tưởng rằng một ngốc tử trong đồn đãi làm sao có thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh như hắn, thật không ngờ kết quả lại bại khó coi cùng thê thảm như thế.
- Đỗ Thiếu Phủ, món nợ này ta nhất định cả vốn lẫn lời đòi lại.
Nhìn bóng lưng dần dần đi xa kia, sợ hãi trong mắt Ngạn Hổ từ từ tán đi một ít, hiện đầy oán độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/80
|