Một tiếng huýt gió kích động từ trong miệng của hai người một thú phát ra, trong âm thanh không ngừng diễn tả cảm giác sảng khoái, tựa hồ như một người vừa dạo qua một vòng ở quỷ môn quan rồi trở về nhân gian, cho nên loại cảm giác vui mừng điên cuồng tràn ngập trong tâm khảm.
Lúc này, Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú đều đình chỉ tất cả động tác lại, bởi vì ở trên không những chiếc khe đang không ngừng xuất hiện đã hoàn toàn biến mất.
Đây cũng không phải là chỉ mất đi trong thời gian ngắn ngủi, mà là hoàn toàn biết mất. Sau khi có được tu vi thần đạo, cảm ứng của Viên Lễ Huân đối với xung quanh vô cùng mẫn cảm, cho nên nàng có thể dễ dàng nhận thấy được không gian ở đây đã ổn định trở lại. Nhưng mà, không gian trên Băng Đảo lại bắt đầu trở nên hư ảo, điều này chỉ cần dựa vào biến hóa thần kỳ của Băng Đảo cùng với trên không trung đột ngột xuất hiện ba người là có thể biết.
Nếu như không phải đã xác định được thông đạo hoàn toàn bị đóng lại, phỏng chừng đầu thần long kia còn không cho phép có người quay trở lại thế giới này.
Viên Lễ Huân do dự một chút rồi cùng với ba đầu thần thú bay lại, mà Long Xà thì vẫn như trước yên lặng đứng ở xa quan khán,.
Kỳ thật Long Xà cũng muốn tiến lên hỏi một chút phía đối diện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nhìn thấy ba người kia rời đi, lại cảm nhận được khí tức cường đại đến từ đằng đó. Chỉ bằng vào cỗ khí tức này Long Xà đã biết bản thân nó mặc dù mạnh mẽ nhưng chưa chắc đã phải đối thủ của ba người này. Cho nên nó lựa chọn đứng ở xa quan khán xem tình hình diễn ra tiếp tục thế nào, bóng người vừa xuất hiện chính là Vi Cầm Thuận, Tây Đức Ni và Song Sí Bạch Hổ. Trong nháy mắt khi cả ba rời khỏi thông đạo nhất thời thấy được thế giới bên ngoài bị băng tuyết bao phủ khắp nơi.
Mặc dù nơi này cũng không có đồng cỏ rộng bát ngát, nhưng sau năm trăm năm nhìn thế giới toàn cát vàng thì vô luận là bên ngoài có cảnh tượng nào cũng đều mang về cho bọn họ cảm giác thân thiết. Cho nên bọn họ mới không để ý tới xung quanh hú lên một tiếng dài, đây là hành động phát tiết của những người sau khi phải sống trong một cuộc sống khổ cực suốt thời gian dài. Cho dù là người trong thần đạo hay thần thú thì giờ phút này cũng khó có thể áp chế được tâm tình. Sau năm trăm năm nguyện vọng của bọn họ cuối cùng đã hoàn thành, vô luận là thì giờ phút này cũng không thể khắc chế được rung động trong lòng.
Xa xa, Viên Lễ Huân cùng ba đầu thần thú không ngừng tiến lại gần, ba người bọn họ mới thu liễm lại tinh thần. Sau khi cẩn thận cảm ứng khí tức cường đại trên người Viên Lễ Huân, sắc mặt bọn họ liền trở nên có chút cổ quái.
Sau khi trở lại thế giới này, hắn vô cùng kinh ngạc với thiên địa chi lực xung quanh, nồng độ thiên địa chi lực xung quanh còn xa mới bằng thời bọn họ tấn chức thần đạo. Hơn nữa bọn họ cũng từng nghe Hạ Nhất Minh cùng Ngao Bác Duệ nói qua, ở trên thế giới này bởi vì thiếu thốn thiên địa chi lực cho nên đã năm ngàn năm qua chưa có cường giả thần đạo nào được sinh ra.
Vậy mà, trước mặt lại xuất hiện một vị nữ thần đạo cường giả cùng ba đầu thần thú, hơn nữa từ phía xa còn có một đầu quái vật lớn đang dùng ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn về phía này. Những năm vị thần đạo cường giả, chuyện gì đã xảy ra? Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng hồ nghi nhưng không ai tỏ vẻ lo lắng chút nào.
Với kiến thức của bọn họ chỉ bằng vào khí tức trên người đối phương có thể biết được mấy người này cũng chỉ mới tấn chức thần đạo mà thôi. Thực lực thậm chí so với đám người Đế Thích Thiên còn kém hơn một chút chứ đừng nói là có thể chống lại bọn họ. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là từ trên người Viên Lễ Huân bọn họ không hề cảm ứng được chút sát khí nào.
- Bắc Cương Băng cung môn hạ Viên Lễ Huân ra mắt ba vị tiền bối.
Viên Lễ Huân hướng về phía bọn họ cung kính nói.
Ánh mắt ba người Vi Cẩm Thuận rơi xuống Băng Lăng Kính trên tay nàng, sau khi nhìn thấy kiện thần khí này đánh giá của bọn họ dành cho Viên Lễ Huân chợt cao lên một tầng.
Đối với một người mà nói nếu có được thần khí chưa chắc đã được coi là phúc khí, ngược lại còn có thể mang đến cho hắn tai hoạt diệt vong. Nhưng đối với cường giả thần đạo thì thần khí chính là báu vật hộ thân tốt nhất, đặc biệt là sau khi thần khí nhận chủ thì dù một cường giả Hư Thần cảnh cũng có thể khiến cho tất cả thần đạo cường giả khác phải kính trọng vài phần.
- Viên cô nương, các ngươi đây là....
Ánh mắt Vi Cẩm Thuận thu lại, đột ngột nói:
- Chẳng lẽ các ngươi tìm được cánh đóng cửa thông đạo sao?
Vừa rồi trên Băng Đảo, thiên địa chi lực điên cuồng khởi động, ngay cả không gian ở đây cũng bị liên tục trùng kính. Nhưng cũng bởi vì thế cho nên thông đạo mới trở nên chập chờn và yếu ớt đi.
Với nhãn lực của ba người Vi Cẩm Thuận chì chỉ cần sau một lúc ba động đã cảm ứng được hết thảy biến hóa, cho nên trong lòng cóc hút phấn khởi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Viên Lễ Huân khẽ gật đầu, nói:
- Tiền bối nói không sai. Đám người vãn bối đã nghĩ được cánh đóng cửa thông đạo, hơn nữa bây giờ xem qua thì đã có tác dụng.
Đôi mắt đẹp nàng lưu chuyển nhìn xung quanh cố tìm kiếm thân ảnh Bách Linh Bát, nhưng chỉ sau một lát đã không thu hoạch được gì. Sắc mặt nàng không khỏi biến đổi, trong lòng hơi cảm thấy có chút bất an mãnh liệt.
Cửa thông đạo tiếp tục chớp động, ba người từ trong đó đi ra, ba người này chính là tân thần đạo cường giả Đế Thích Thiên, Băng Tiếu Thiên, Tử Lỗ Li. Khi nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt Viên Lễ Huân sáng lên, nàng lập tức đem sự tình của Bách Linh Bát vứt qua một bên.
Không chỉ có nàng mà ngay cả ba đầu thần thú bên cạnh mặc dù cũng đang muốn tìm kiếm xem Bách Linh Bát ở nơi nào, nhưng tuyệt đôi không ai nghĩ tên gia hỏa thần bí này lại có thể bạo thể mà chết.
Dù sao, Bách Linh Bát thi triển ra thần thông thật quá mức cường đại, không chỉ trợ giúp chúng nó bước vào thần đạo cảnh giới, hơn nữa còn thành công phong ấn thông đạo, làm cho các thần đạo cường giả khác có thể từ vùng đất tử vong kia quay trở về.
Phải biết rằng, đây chính là chuyện mà các thần đạo cường giả ngày xưa không thể làm được, vậy mà Bách Linh Bát lại có thể.
Cho nên tên gia hỏa thần bí cường đại này đã khắc sâu vào tâm khảm của tất cả các thần thú, chúng nó làm thế nào cũng không tin tưởng một cường giả như vật đột nhiên có thể biến mất trên thế gian.
Mặc dù lúc này không tìm được hành tung của Bách Linh Bát, nhưng hắn vốn là một người thần bí, có trời mới biết hắn có tâm tư gì cho nên sau khi ba đầu thần thú thử tìm tòi một lúc cũng không trở nên thất thố. Trong suy nghĩ của chúng nó, có lẽ Bách Linh Bát không muốn cùng đám thần đạo cường giả này gặp mặt mà thôi.
Rất nhanh sau đó, các thần đạo cường giả thông qua thông đạo quay trở về, Viên Lễ Huân tự nhiên đến đứng cùng với đám người Băng Tiếu Thiên, nàng thấp giọng hỏi xem Hạ Nhất Minh đang ở đâu. Thông qua đám người Băng Tiếu Thiên, nàng biết được Hạ Nhất Minh đã tấn chức thần đạo, hơn nữa thực lực có thể nói là vô địch trong cùng giai, lúc đó tâm tình của nàng mới hết lo lắng. Mà Bạch Mã Lôi Điện cùng với Bảo Trư lại càng vui mừng, chỉ là ở trước mặt nhiều thần đạo cường giả như vậy bọn chúng không thể biểu đạt được tâm tình của mình một cách rõ ràng. Sau một lát, Lưu Lục cũng quay trở ra, nhìn thấy Lưu Mục một mình trở ra sắc mặt Đế Thích Thiên không khỏi thay đổi.
Thần long an bài trình tự Hư Thần cảnh cường giả rời đi trước, Ngụy Thần cảnh cường giả ngăn cản đám quái vật, nhưng lúc này toàn bộ Hư Thần Cảnh đã quay trở ra, ngay cả Ngụy Thần cảnh cũng không còn sót một ai thế mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhất Minh.
Vị tông chủ đương nhiệm của Thiên Trì nhất mạch không kiềm chế được vội vàng tiến lên thấp giọng nói:
- Tổ sư gia, Nhất Minh sao còn chưa ra?
Sắc mặt đám người Tử Lỗ Li cùng Băng Tiếu Thiên cũng trở nên ngưng trọng, trong những người này bọn họ đối với Hạ Nhất Minh chỉ quan tâm thấp hơn Đế Thích Thiên. Đương nhiên, đây là bọn họ trong lòng đã có bàn tính riêng, vô luận thế nào đối với bọn họ thì sự tồn tại của Hạ Nhất Minh chỉ có hại cho nên mới biểu hiện quan tâm như vậy.
Viên Lễ Huân cùng hai đầu thần thú tựa hồ cũng cảm giác được không khí có chút không đúng, đặc biệt sắc mặt của đám người Đế Thích Thiên dễ khiến cho người ta phải để ý.
Lưu Mục cười ha hả, hắn sảng khoái vung tay áo nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, Thần Long huynh rất coi trọng Hạ Nhất Minh cho nên muốn cho bản thân hắn cảm thụ một chút uy năng của thiên địa câu phần. Đây là chuyện tốt cầu còn không được.
Ngao Mẫn Hành hơi giật mình, hắn bỗng quay đầu lại, nói:
- Lưu huynh, Thần Long huynh thật sự nói như vậy sao?
Lưu Mục tươi cười nói:
- Lão phu làm sao có thể nói dối các người đây.
Mưu Tử Long cùng Bảo Nham Trúc hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, nói;
- Lưu huynh, chúc mừng.
Lưu Mục cũng không che dấu sự vui sướng trong lòng, tiếng cười của ba vị thần đạo cường giả truyền ra xa làm cho bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được niềm vui trong lòng bọn họ.
Mà sắc mặt đám người Ngao Mẫn Hành, Mã Dự cùng mấy vị thần đạo phương Tây đều trở nên có chút cổ quái. Trong ánh mắt bọn họ không ngừng lóe lên những quang mang đố kỵ và hâm mộ.
Đám người Đế Thích Thiên, Viên Lễ Huân thầm thở dài một hơi, họ mặc dù không biết Thiên Địa Câu Phần là cái gì, nhưng rõ ràng vật này đối với Hạ Nhất Minh có rất nhiều chỗ tốt cho nên mới tạo thành tràng cảnh như bây giờ.
Qua tiếp một đoạn thời gian, cửa thông đạo chợt phát ra những âm thanh ầm ầm liên tục, hơn nữa những thanh âm này không ngừng phát ra với tốc độ càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Ngao Mẫn Hành thay đổi nói:
- Mọi người nhanh lui lại phía sau.
Tất cả mọi người nhanh chóng thối lui, mặc dù vẻ mặt đám người Lưu Mục mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng giờ phút này cũng phải cũng phải nhanh chóng rời đi, không ai dám dừng lại trong khu vực không gian đang bị chấn động.
Băng Tiếu Thiên đưa tay kéo Viên Lễ Huân rời đi, sau khi rời xa hơn nửa dặm mới buông ra, hơn nữa còn thấp giọng trấn an:
- Ngươi yên tâm, Hạ Nhất Minh cùng với Thần Long ở một chỗ cho nên tuyệt đối không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Viên Lễ Huân có lẽ không biết thực lực của Thần Long, nhưng đám người mới tấn chức thần đạo như Băng Tiếu Thiên ở trên Băng Đảo thì lại càng hiểu rõ, cho nên lòng tự tin của hắn hơn xa so với Viên Lễ Huân.
Lý Áo Ba Đặc đột ngột ho nhẹ một tiếng, Lô Khắc cùng Tây Đức Ni đồng thời tụ tập lại phía hắn, ánh mắt ba vị thần đạo phương Tây không ngừng chớp động những quang mang khác thường.
Nhưng mà, bốn cỗ khí tức bất đồng bỗng xuất hiện quang người bọn họ, không biết từ khi nào bốn đầu thần thú ở trong Băng Đảo đi ra đã xuất hiện xung quanh bốn phía bọn họ.
Ba vị cường giả thần đạo liếc mắt hoảng sợ nhìn nhau, bất quá cũng bởi vì vậy mà ba người không dám làm ra bất cứ sự tình gì khác thường.
Không gian tiếp tục ba đồng càng lúc càng mạnh, ngay lúc mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì ba đạo thân ảnh đột ngột từ trong đó bay ra.
Một đạo thanh âm tràn ngập uy áp vang lên trên bầu trời:
- Bách Linh Bát thật sự lợi hại, quả nhiên có thể phong bế thông đạo, hắn ở chỗ nào?
Lúc này, Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú đều đình chỉ tất cả động tác lại, bởi vì ở trên không những chiếc khe đang không ngừng xuất hiện đã hoàn toàn biến mất.
Đây cũng không phải là chỉ mất đi trong thời gian ngắn ngủi, mà là hoàn toàn biết mất. Sau khi có được tu vi thần đạo, cảm ứng của Viên Lễ Huân đối với xung quanh vô cùng mẫn cảm, cho nên nàng có thể dễ dàng nhận thấy được không gian ở đây đã ổn định trở lại. Nhưng mà, không gian trên Băng Đảo lại bắt đầu trở nên hư ảo, điều này chỉ cần dựa vào biến hóa thần kỳ của Băng Đảo cùng với trên không trung đột ngột xuất hiện ba người là có thể biết.
Nếu như không phải đã xác định được thông đạo hoàn toàn bị đóng lại, phỏng chừng đầu thần long kia còn không cho phép có người quay trở lại thế giới này.
Viên Lễ Huân do dự một chút rồi cùng với ba đầu thần thú bay lại, mà Long Xà thì vẫn như trước yên lặng đứng ở xa quan khán,.
Kỳ thật Long Xà cũng muốn tiến lên hỏi một chút phía đối diện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nhìn thấy ba người kia rời đi, lại cảm nhận được khí tức cường đại đến từ đằng đó. Chỉ bằng vào cỗ khí tức này Long Xà đã biết bản thân nó mặc dù mạnh mẽ nhưng chưa chắc đã phải đối thủ của ba người này. Cho nên nó lựa chọn đứng ở xa quan khán xem tình hình diễn ra tiếp tục thế nào, bóng người vừa xuất hiện chính là Vi Cầm Thuận, Tây Đức Ni và Song Sí Bạch Hổ. Trong nháy mắt khi cả ba rời khỏi thông đạo nhất thời thấy được thế giới bên ngoài bị băng tuyết bao phủ khắp nơi.
Mặc dù nơi này cũng không có đồng cỏ rộng bát ngát, nhưng sau năm trăm năm nhìn thế giới toàn cát vàng thì vô luận là bên ngoài có cảnh tượng nào cũng đều mang về cho bọn họ cảm giác thân thiết. Cho nên bọn họ mới không để ý tới xung quanh hú lên một tiếng dài, đây là hành động phát tiết của những người sau khi phải sống trong một cuộc sống khổ cực suốt thời gian dài. Cho dù là người trong thần đạo hay thần thú thì giờ phút này cũng khó có thể áp chế được tâm tình. Sau năm trăm năm nguyện vọng của bọn họ cuối cùng đã hoàn thành, vô luận là thì giờ phút này cũng không thể khắc chế được rung động trong lòng.
Xa xa, Viên Lễ Huân cùng ba đầu thần thú không ngừng tiến lại gần, ba người bọn họ mới thu liễm lại tinh thần. Sau khi cẩn thận cảm ứng khí tức cường đại trên người Viên Lễ Huân, sắc mặt bọn họ liền trở nên có chút cổ quái.
Sau khi trở lại thế giới này, hắn vô cùng kinh ngạc với thiên địa chi lực xung quanh, nồng độ thiên địa chi lực xung quanh còn xa mới bằng thời bọn họ tấn chức thần đạo. Hơn nữa bọn họ cũng từng nghe Hạ Nhất Minh cùng Ngao Bác Duệ nói qua, ở trên thế giới này bởi vì thiếu thốn thiên địa chi lực cho nên đã năm ngàn năm qua chưa có cường giả thần đạo nào được sinh ra.
Vậy mà, trước mặt lại xuất hiện một vị nữ thần đạo cường giả cùng ba đầu thần thú, hơn nữa từ phía xa còn có một đầu quái vật lớn đang dùng ánh mắt âm lãnh chăm chú nhìn về phía này. Những năm vị thần đạo cường giả, chuyện gì đã xảy ra? Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng hồ nghi nhưng không ai tỏ vẻ lo lắng chút nào.
Với kiến thức của bọn họ chỉ bằng vào khí tức trên người đối phương có thể biết được mấy người này cũng chỉ mới tấn chức thần đạo mà thôi. Thực lực thậm chí so với đám người Đế Thích Thiên còn kém hơn một chút chứ đừng nói là có thể chống lại bọn họ. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là từ trên người Viên Lễ Huân bọn họ không hề cảm ứng được chút sát khí nào.
- Bắc Cương Băng cung môn hạ Viên Lễ Huân ra mắt ba vị tiền bối.
Viên Lễ Huân hướng về phía bọn họ cung kính nói.
Ánh mắt ba người Vi Cẩm Thuận rơi xuống Băng Lăng Kính trên tay nàng, sau khi nhìn thấy kiện thần khí này đánh giá của bọn họ dành cho Viên Lễ Huân chợt cao lên một tầng.
Đối với một người mà nói nếu có được thần khí chưa chắc đã được coi là phúc khí, ngược lại còn có thể mang đến cho hắn tai hoạt diệt vong. Nhưng đối với cường giả thần đạo thì thần khí chính là báu vật hộ thân tốt nhất, đặc biệt là sau khi thần khí nhận chủ thì dù một cường giả Hư Thần cảnh cũng có thể khiến cho tất cả thần đạo cường giả khác phải kính trọng vài phần.
- Viên cô nương, các ngươi đây là....
Ánh mắt Vi Cẩm Thuận thu lại, đột ngột nói:
- Chẳng lẽ các ngươi tìm được cánh đóng cửa thông đạo sao?
Vừa rồi trên Băng Đảo, thiên địa chi lực điên cuồng khởi động, ngay cả không gian ở đây cũng bị liên tục trùng kính. Nhưng cũng bởi vì thế cho nên thông đạo mới trở nên chập chờn và yếu ớt đi.
Với nhãn lực của ba người Vi Cẩm Thuận chì chỉ cần sau một lúc ba động đã cảm ứng được hết thảy biến hóa, cho nên trong lòng cóc hút phấn khởi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Viên Lễ Huân khẽ gật đầu, nói:
- Tiền bối nói không sai. Đám người vãn bối đã nghĩ được cánh đóng cửa thông đạo, hơn nữa bây giờ xem qua thì đã có tác dụng.
Đôi mắt đẹp nàng lưu chuyển nhìn xung quanh cố tìm kiếm thân ảnh Bách Linh Bát, nhưng chỉ sau một lát đã không thu hoạch được gì. Sắc mặt nàng không khỏi biến đổi, trong lòng hơi cảm thấy có chút bất an mãnh liệt.
Cửa thông đạo tiếp tục chớp động, ba người từ trong đó đi ra, ba người này chính là tân thần đạo cường giả Đế Thích Thiên, Băng Tiếu Thiên, Tử Lỗ Li. Khi nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt Viên Lễ Huân sáng lên, nàng lập tức đem sự tình của Bách Linh Bát vứt qua một bên.
Không chỉ có nàng mà ngay cả ba đầu thần thú bên cạnh mặc dù cũng đang muốn tìm kiếm xem Bách Linh Bát ở nơi nào, nhưng tuyệt đôi không ai nghĩ tên gia hỏa thần bí này lại có thể bạo thể mà chết.
Dù sao, Bách Linh Bát thi triển ra thần thông thật quá mức cường đại, không chỉ trợ giúp chúng nó bước vào thần đạo cảnh giới, hơn nữa còn thành công phong ấn thông đạo, làm cho các thần đạo cường giả khác có thể từ vùng đất tử vong kia quay trở về.
Phải biết rằng, đây chính là chuyện mà các thần đạo cường giả ngày xưa không thể làm được, vậy mà Bách Linh Bát lại có thể.
Cho nên tên gia hỏa thần bí cường đại này đã khắc sâu vào tâm khảm của tất cả các thần thú, chúng nó làm thế nào cũng không tin tưởng một cường giả như vật đột nhiên có thể biến mất trên thế gian.
Mặc dù lúc này không tìm được hành tung của Bách Linh Bát, nhưng hắn vốn là một người thần bí, có trời mới biết hắn có tâm tư gì cho nên sau khi ba đầu thần thú thử tìm tòi một lúc cũng không trở nên thất thố. Trong suy nghĩ của chúng nó, có lẽ Bách Linh Bát không muốn cùng đám thần đạo cường giả này gặp mặt mà thôi.
Rất nhanh sau đó, các thần đạo cường giả thông qua thông đạo quay trở về, Viên Lễ Huân tự nhiên đến đứng cùng với đám người Băng Tiếu Thiên, nàng thấp giọng hỏi xem Hạ Nhất Minh đang ở đâu. Thông qua đám người Băng Tiếu Thiên, nàng biết được Hạ Nhất Minh đã tấn chức thần đạo, hơn nữa thực lực có thể nói là vô địch trong cùng giai, lúc đó tâm tình của nàng mới hết lo lắng. Mà Bạch Mã Lôi Điện cùng với Bảo Trư lại càng vui mừng, chỉ là ở trước mặt nhiều thần đạo cường giả như vậy bọn chúng không thể biểu đạt được tâm tình của mình một cách rõ ràng. Sau một lát, Lưu Lục cũng quay trở ra, nhìn thấy Lưu Mục một mình trở ra sắc mặt Đế Thích Thiên không khỏi thay đổi.
Thần long an bài trình tự Hư Thần cảnh cường giả rời đi trước, Ngụy Thần cảnh cường giả ngăn cản đám quái vật, nhưng lúc này toàn bộ Hư Thần Cảnh đã quay trở ra, ngay cả Ngụy Thần cảnh cũng không còn sót một ai thế mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhất Minh.
Vị tông chủ đương nhiệm của Thiên Trì nhất mạch không kiềm chế được vội vàng tiến lên thấp giọng nói:
- Tổ sư gia, Nhất Minh sao còn chưa ra?
Sắc mặt đám người Tử Lỗ Li cùng Băng Tiếu Thiên cũng trở nên ngưng trọng, trong những người này bọn họ đối với Hạ Nhất Minh chỉ quan tâm thấp hơn Đế Thích Thiên. Đương nhiên, đây là bọn họ trong lòng đã có bàn tính riêng, vô luận thế nào đối với bọn họ thì sự tồn tại của Hạ Nhất Minh chỉ có hại cho nên mới biểu hiện quan tâm như vậy.
Viên Lễ Huân cùng hai đầu thần thú tựa hồ cũng cảm giác được không khí có chút không đúng, đặc biệt sắc mặt của đám người Đế Thích Thiên dễ khiến cho người ta phải để ý.
Lưu Mục cười ha hả, hắn sảng khoái vung tay áo nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, Thần Long huynh rất coi trọng Hạ Nhất Minh cho nên muốn cho bản thân hắn cảm thụ một chút uy năng của thiên địa câu phần. Đây là chuyện tốt cầu còn không được.
Ngao Mẫn Hành hơi giật mình, hắn bỗng quay đầu lại, nói:
- Lưu huynh, Thần Long huynh thật sự nói như vậy sao?
Lưu Mục tươi cười nói:
- Lão phu làm sao có thể nói dối các người đây.
Mưu Tử Long cùng Bảo Nham Trúc hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, nói;
- Lưu huynh, chúc mừng.
Lưu Mục cũng không che dấu sự vui sướng trong lòng, tiếng cười của ba vị thần đạo cường giả truyền ra xa làm cho bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được niềm vui trong lòng bọn họ.
Mà sắc mặt đám người Ngao Mẫn Hành, Mã Dự cùng mấy vị thần đạo phương Tây đều trở nên có chút cổ quái. Trong ánh mắt bọn họ không ngừng lóe lên những quang mang đố kỵ và hâm mộ.
Đám người Đế Thích Thiên, Viên Lễ Huân thầm thở dài một hơi, họ mặc dù không biết Thiên Địa Câu Phần là cái gì, nhưng rõ ràng vật này đối với Hạ Nhất Minh có rất nhiều chỗ tốt cho nên mới tạo thành tràng cảnh như bây giờ.
Qua tiếp một đoạn thời gian, cửa thông đạo chợt phát ra những âm thanh ầm ầm liên tục, hơn nữa những thanh âm này không ngừng phát ra với tốc độ càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Ngao Mẫn Hành thay đổi nói:
- Mọi người nhanh lui lại phía sau.
Tất cả mọi người nhanh chóng thối lui, mặc dù vẻ mặt đám người Lưu Mục mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng giờ phút này cũng phải cũng phải nhanh chóng rời đi, không ai dám dừng lại trong khu vực không gian đang bị chấn động.
Băng Tiếu Thiên đưa tay kéo Viên Lễ Huân rời đi, sau khi rời xa hơn nửa dặm mới buông ra, hơn nữa còn thấp giọng trấn an:
- Ngươi yên tâm, Hạ Nhất Minh cùng với Thần Long ở một chỗ cho nên tuyệt đối không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Viên Lễ Huân có lẽ không biết thực lực của Thần Long, nhưng đám người mới tấn chức thần đạo như Băng Tiếu Thiên ở trên Băng Đảo thì lại càng hiểu rõ, cho nên lòng tự tin của hắn hơn xa so với Viên Lễ Huân.
Lý Áo Ba Đặc đột ngột ho nhẹ một tiếng, Lô Khắc cùng Tây Đức Ni đồng thời tụ tập lại phía hắn, ánh mắt ba vị thần đạo phương Tây không ngừng chớp động những quang mang khác thường.
Nhưng mà, bốn cỗ khí tức bất đồng bỗng xuất hiện quang người bọn họ, không biết từ khi nào bốn đầu thần thú ở trong Băng Đảo đi ra đã xuất hiện xung quanh bốn phía bọn họ.
Ba vị cường giả thần đạo liếc mắt hoảng sợ nhìn nhau, bất quá cũng bởi vì vậy mà ba người không dám làm ra bất cứ sự tình gì khác thường.
Không gian tiếp tục ba đồng càng lúc càng mạnh, ngay lúc mọi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì ba đạo thân ảnh đột ngột từ trong đó bay ra.
Một đạo thanh âm tràn ngập uy áp vang lên trên bầu trời:
- Bách Linh Bát thật sự lợi hại, quả nhiên có thể phong bế thông đạo, hắn ở chỗ nào?
/1308
|