Tất cả các cường giả thần đạo và thần thú đều đưa mắt nhìn xung quanh, mặc dù bọn họ chưa từng gặp qua người này nhưng đối với tên của hắn không hề xa lạ.
Sau năm trăm năm mới có thể nhìn thấy một người tiến vào, đám người Ngao Mẫn Hành đã sớm hỏi thâm chuyện bên ngoài một cách rõ ràng. Cho dù là ba vị thần đạo cường giả của phương Tây đối với Bách Linh Bát cũng không cảm thấy xa lạ. Bất quá sau khi tìm kiếm nửa ngày bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ bọn họ đang ở đây thì cũng chỉ xuất hiện thêm một vị nữ cường giả thần đạo mới. Sau khi thấy trong tay nàng là thần khí Băng Lăng Kính, mọi người cũng có thể đoán được nàng là ai.
Chính nhờ đệ tử này của Băng Cung mà đám người Đế Thích Thiên mới thông qua được sự phong tỏa của thần khí Băng Lăng Kính, dưới tình cảnh thiếu thốn thiên địa chi lực tới cực độ mà đột phá được cấm chế tiến vào Tử Vong chi địa.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua xung quanh một hồi cũng không phát hiện ra điều gì, nhìn lên không, có lẽ Bách Linh Bát không muốn gặp nhiều người như vậy cho nên đã ẩn thân ở trên cao.
Viên Lễ Huân lúc này đã đi đến bên cạnh Hạ Nhất Minh, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không thể hiện được hết những cảm giác trong lòng của mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vui mừng, sự vui sướng sau khi bị xa cách.
Một đạo tiếng nổ "ầm ầm" liên tục truyền đến, Băng Đảo đang trôi nổi trên không đã hóa thành hư ảnh, bên trong hư ảnh liên tục xuất hiện những ảo ảnh.
Vô số những sinh vật tử vong xuất hiện trong hư ảnh, chúng liên tục cắn nuốt hết thảy mọi thứ. Ở trên không, lơ lửng một đám đen to lớn không thể tưởng tượng nổi, vô số các sinh vật từ vong xuất hiện tầng tầng lớp lớp, phảng phất như vĩnh viễn không ngừng.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát, cho dù là Thần Long giờ phút này cũng có chút không yên. Khi không tìm được Bách Linh Bát, hơn nữa lại xảy ra sự việc lạ thường này khiến cho bất luận kẻ nào cũng khó giữ được bình tĩnh.
Nếu như việc phong bế thông đạo xuất hiện điều gì ngoài ý muốn khiến cho đám quái vật kia tiến vào thế giới này, thì hậu quả gây ra tất cả đám người ở đây không thể gánh chịu nổi.
Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, đám quái vật kia mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức trí mạng.
Chỉ là một cái hình ảnh mà có thể tạo thành áp lực khổng lồ với cường giả thần đạo như thế thì không hiểu khi ở cùng một chỗ với nó sẽ tạo thành cảnh tượng thế nào a.
Sau một lát, hết thảy đều dừng lại rồi liên tiếp phát ra tiếng nổ, cả không gian kịch liệt chấn động.
Hạ Nhất Minh giật mình vội vàng kéo tay Viên Lễ Huân nhanh chóng lui lại về phía sau.
Những người lại phản ứng cũng không hề chậm hơn hắn, cho dù là với thực lực nghịch thiên như Thần Long giờ phút này cũng phải tránh xa nơi đây.
Không một ai nguyện ý đối đầu với Không Gian lực lượng, nếu như bị cỗ lực lượng này cuốn vào trong đó thì kết quả tốt nhất chính là biến mất khỏi thế giới này, bị truyền tống sang một thế giới khác, kết quả xấu nhất chính là bị không gian vặn vẹo cắt thành từng mảnh nhỏ.
Một lúc lâu sau, một cỗ lực lượng thật lớn từ trung tâm Băng Đảo truyền ra, quang mang màu trắng trong nháy mắt bao phủ phương viên mười dặm.
Sau khi luồng quang mang này biến mất, cả Băng Đảo đã không còn tung tích, mà nước ở bên dưới vừa bị đóng băng không lâu cũng biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ còn lại nước biển ở bốn phía đang không ngừng chảy về phía trung tâm, chúng tạo thành một dòng chảy lớn liên tục lưu động không ngừng.
Không gian bị chấn động cũng không biến mất ngay tức khắc, mà phải nửa canh giờ sau mới chậm rãi khôi phục lại như ban đầu. Trong quá trình đó, mọi người cùng đám thần thú đều yên lặng theo dõi hết thảy biến hóa. Trong lòng mỗi người không khỏi có cảm xúc mệnh mông, đặc biệt là những người đã vị vây trong Tử Vong Chi Địa năm trăm năm thì cảm xúc lại càng mãnh liệt.
Mãi cho tới khi không gian chấn động chấm dứt, ánh mắt bọn họ vẫn còn phức tạp như trước.
Một đạo tiếng huýt dài từ trong miệng Thần Long phát ra, dưới sự kích thích của tiếng huýt tất cả các cường giả đều ngẩng đầu lên hét lên những tiếng điên cuồng để phát tiết nỗi lòng của mình.
Vô số âm thanh quỷ khóc, sói tru vang lên, truyền ra xa, những âm thanh này tầng tầng lớp lớp, liên tục phát ra rất lâu sau vẫn không biến mất.
Một cao thủ thần đạo toàn lực hét lên quả là chuyện khó lường, mà lúc này đây lại có nhiều cường giả thần đạo và thần thú không chút kiêng nể nào phát ra những tiếng rống của chính mình, sợ rằng động tĩnh đủ để kinh thiên động địa.
Ngoài khơi bị lực lượng thanh âm không ngừng khuếch tán ta tạo thành những ngọn sóng lớn, chúng liên tục đánh vào những tảng băng đang trôi. Lấy vị trí này làm trung tâm, những khối băng ở xa đang liên tục bị vỡ vụn dung nhập vào trong bắc hải.
Tất cả các sinh vật giờ phút này đều không dám động đậy, chúng nó bị khí thế cường đại của đám người này phát ra áp chế làm cho không dám động.
Ngoài ngàn dặm, các sinh vật có linh trí cũng phải sợ tới mức tè ra quần, bước chân run run liều mạng chạy trốn về phía xa.
Trong lòng chúng nó, nơi này là một địa phương bị ác ma chiếm cứ, căn bản không phải địa phương chúng có thể sinh tồn.
Vì vậy, mãi cho tới trăm năm sau ở nơi đây cũng không có một đầu linh thú nào, phải hơn trăm năm sau, khí tức của thần thú và cường giả thần đạo tạo ra nơi đây mới hoàn toàn biến mất, lúc đó linh thú mới dám tiến lại vùng này để sinh sống.
Thật lâu sau, một cường giả đã phát tiết xong, chiếc đôi to lớn của Thần Long hơi khuấy động vài cái, nó vươn những móng vuốt sắc nhọn của mình ra nhẹ nhàng quơ mấy cái vào hư không nói:
- Thiên địa chi lực đã khôi phục, thông đạo cũng hoàn toàn bị phong bế.
Đám người Hạ Nhất Minh lúc này mới phát hiện, thiên địa chi lực ba động quanh người so với trước quả thật khổng lồ hơn rất nhiều.
Mặc dù thiên địa chi lực lúc này còn chưa nồng đậm như trong Tử Vong Chi Địa, thậm chí ngay cả một nửa cũng không bằng, nhưng mấy người thần đạo bọn họ có thể cảm ứng được cỗ lực lượng này vẫn liên tục gia tăng, hơn nữa tốc độ không hề chậm. Nếu dựa theo tốc độ này như vậy nhiều nhất một năm sau thiên địa chi lực trên thế giới này có thể sánh bằng Tử Vong Chi Địa.
- Với mức dư thừa thiên địa chi lực như vậy thì sau này khả năng tấn chức thần đạo không còn là mộng tưởng nữa rồi. - Kỳ Lân thú đột ngột thở dài nói.
Mưu Tử Long cười ha ha, nói:
- Thiên địa chi lực bây gờ còn xa mới đạt được trạng thái cao nhất, nếu lão phu đoán không sai thì sau mười năm thiên địa chi lực sẽ dần ổn định lại. Bất quá khi đó cường độ thiên địa chi lực hẳn là còn gấp đôi Tử Vong Chi Địa. Nguồn: http://truyenyy.com
Hạ Nhất Minh hơi giật mình nói:
- Mưu huynh, thật sự là nồng đậm tới mức như thế sao?
Mưu Tử Long khẽ nhướng mày nói:
- Lão đệ, Tử Vong Chi Địa chỉ là một vùng tử địa mà thiên địa chi lực đã nồng đạm như vậy huống chi là thế giới tràn đầy sinh cơ như chúng ta thì thiên địa chi lực lại càng nhiều hơn. Sau mười năm chỉ có thể đạt tình trạng gấp đôi nơi đó, sau đó mới dần khôi phục, phải tới năm trăm năm sau mới khôi phục lại được như năm ngàn năm trước.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút nói:
- Năm ngàn năm trước thiên địa chi lực lại có thể nồng đậm như vậy sao?
Mưu Tử Long hãnh diện gật đầu, khẽ vỗ bả vai Hạ Nhất Minh nói:
- Nhiều nhất là một giáp ngươi có thể tự mình trải nghiệm được trình độ thiên địa chi lực nồng đậm đó.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao năm ngàn năm trước số lượng thần đạo cường giả và thần thú lại xuất hiện nhiều như vậy.
Nguyên lai khi đó thiên địa chi lực nồng đậm tới mức mà con người bây giờ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa hắn cũng hiểu được vì sao đám người Đế Thích Thiên tiến vào Tử Vong Chi Địa không tới nửa năm đã tấn chức thần đạo.
Trước kia thiên địa chi lực thiếu thốn mà bọn họ còn có thể tấn giai Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, như vậy sau khi tiến vào khu vực có thiên địa nồng đậm như Tử Vong Chi Địa thì tiến thêm một bước cũng là chuyện dễ hiểu.
Lý Áo Ba Đặc đột nhiên cao giọng nói:
- Thần Long huynh, các vị bằng hữu, ba người chúng ta đã rời khỏi phương Tây thế giới năm ngàn năm, cho nên muốn quay về quê quán của mình nhìn lại một chút.
Hắn đứng ở giữa không trung khom người, nói:
- Nếu bây giờ thông đạo đã hoàn toàn được khép lại thì xin phép cho chúng ta cáo lui.
Ba vị cường giả thần đạo phương Tây vừa nói xong thì không chút lưu luyến xoay người rời đi, bọn họ rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một cỗ không khí vội vàng nhất thời xuất hiện, quyết định của đám người Lý áo Ba Đặc làm cho mọi người đều trở nên mong chờ, đặc biệt là những cường giả đã sống lâu bên trong Tử Vong Chi Địa thì lại càng như thế.
Ngao Mẫn Hành hướng về phía Thần Long cung kính thật sâu nói:
- Thần Long huynh, chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về sơn môn xem một chút, ngài là bằng hữu của tổ sư khai phái của bổn môn, không biết có nguyện ý đồng hành với bọn ta không?
Đám người Lưu Mục hơi rùng mình một cái, hắn dĩ nhiên yêu cầu Thần Long đồng hành, nếu Thần Long đáp ứng thì chẳng phải sẽ trở thành thần thú thủ sơn của Ngũ Hành môn bọn họ sao?
Thần Long khẽ lắc đầu nói:
- Ta còn có việc chưa làm xong, cho nên không thể đi.
Nó hơi trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt uể oải của Ngao Mẫn Hành nói:
- Bất quá, chờ sau khi ta làm xong chuyện này có lẽ sẽ tới làm khách của Ngũ Hành môn.
Ngao Mẫn Hành mừng rỡ vội vàng nói:
- Nếu có thể được Thần Long huynh đại giá quang lâm, Ngao mỗ nhất định thu dọn sạch sẽ nhà cửa để đón tiếp.
Thần Long nhẹ nhàng huy vũ móng vuốt của mình, đám người Ngao Mẫn Hành vội vàng cáo từ rời đi. Dù sao, Thần Long cùng với khai sơn tổ sư Ngũ Hành môn từng quen biết, hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng không tồi. Như vậy đối với môn hạ của Ngũ Hành lão tổ có chút tùy ý cũng là chuyện bình thường.
Vẻ mặt Mã Dự có chút ảm đạm, mấy cường giả phương Tây cùng Ngũ Hành môn đều có nơi để về, vậy mà Lĩnh Lang phái là đại phái đứng thư hai trong thiên hạ ngày xưa sau khi vượt qua trăm năm đã biến mất không còn chút vết tích. Hôm nay trở về làm cho hắn có cảm giác không biết nên đi về đâu.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy tay Mã Dự, Nguyên Quyên nhẹ nhàng nói:
- Theo muội tới Nam Cương đi.
Mã Dự hơi giật mình, sau đó bật cười, khẽ bóp chặt bàn tay Nguyên Quyên nói:
- Cả đời ta đều ở cùng nàng.
Từ trong miệng Song Sí Bạch Hổ hơi phát ra những tiếng hừ hừ liên tục, nó hướng về phía Thần Long khẽ gật đầu một cái.
Thần Long cười nói:
- Nếu đã muốn đi thì chỉ cần là địa phương ngươi muốn ta sẽ không ngan cản.
Song Sí Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay người lại đến bên hai vợ chồng Mã Dự, nói:
- Ta cùng đi với các ngươi.
- Hổ ca, đa tạ. - Nguyên Quyên trịnh trọng nói.
Ở trong Tử Vong Chi Địa ba người bọn họ mặc dù luôn ở cạnh nhau, nhưng sau khi thoát ra Bạch Hổ vẫn muốn cùng ở với bọn họ thì đây chính là do tình cảm sâu đậm tạo thành.
Lưu Ly đảo nhất mạch có thần thú thủ hộ, đối với một môn phái mà nói thì đây chính là chuyện tốt nhất trong từ trước tới nay.
Sau năm trăm năm mới có thể nhìn thấy một người tiến vào, đám người Ngao Mẫn Hành đã sớm hỏi thâm chuyện bên ngoài một cách rõ ràng. Cho dù là ba vị thần đạo cường giả của phương Tây đối với Bách Linh Bát cũng không cảm thấy xa lạ. Bất quá sau khi tìm kiếm nửa ngày bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ bọn họ đang ở đây thì cũng chỉ xuất hiện thêm một vị nữ cường giả thần đạo mới. Sau khi thấy trong tay nàng là thần khí Băng Lăng Kính, mọi người cũng có thể đoán được nàng là ai.
Chính nhờ đệ tử này của Băng Cung mà đám người Đế Thích Thiên mới thông qua được sự phong tỏa của thần khí Băng Lăng Kính, dưới tình cảnh thiếu thốn thiên địa chi lực tới cực độ mà đột phá được cấm chế tiến vào Tử Vong chi địa.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua xung quanh một hồi cũng không phát hiện ra điều gì, nhìn lên không, có lẽ Bách Linh Bát không muốn gặp nhiều người như vậy cho nên đã ẩn thân ở trên cao.
Viên Lễ Huân lúc này đã đi đến bên cạnh Hạ Nhất Minh, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không thể hiện được hết những cảm giác trong lòng của mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là vui mừng, sự vui sướng sau khi bị xa cách.
Một đạo tiếng nổ "ầm ầm" liên tục truyền đến, Băng Đảo đang trôi nổi trên không đã hóa thành hư ảnh, bên trong hư ảnh liên tục xuất hiện những ảo ảnh.
Vô số những sinh vật tử vong xuất hiện trong hư ảnh, chúng liên tục cắn nuốt hết thảy mọi thứ. Ở trên không, lơ lửng một đám đen to lớn không thể tưởng tượng nổi, vô số các sinh vật từ vong xuất hiện tầng tầng lớp lớp, phảng phất như vĩnh viễn không ngừng.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát, cho dù là Thần Long giờ phút này cũng có chút không yên. Khi không tìm được Bách Linh Bát, hơn nữa lại xảy ra sự việc lạ thường này khiến cho bất luận kẻ nào cũng khó giữ được bình tĩnh.
Nếu như việc phong bế thông đạo xuất hiện điều gì ngoài ý muốn khiến cho đám quái vật kia tiến vào thế giới này, thì hậu quả gây ra tất cả đám người ở đây không thể gánh chịu nổi.
Viên Lễ Huân cùng bốn đầu thần thú trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn này, đám quái vật kia mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức trí mạng.
Chỉ là một cái hình ảnh mà có thể tạo thành áp lực khổng lồ với cường giả thần đạo như thế thì không hiểu khi ở cùng một chỗ với nó sẽ tạo thành cảnh tượng thế nào a.
Sau một lát, hết thảy đều dừng lại rồi liên tiếp phát ra tiếng nổ, cả không gian kịch liệt chấn động.
Hạ Nhất Minh giật mình vội vàng kéo tay Viên Lễ Huân nhanh chóng lui lại về phía sau.
Những người lại phản ứng cũng không hề chậm hơn hắn, cho dù là với thực lực nghịch thiên như Thần Long giờ phút này cũng phải tránh xa nơi đây.
Không một ai nguyện ý đối đầu với Không Gian lực lượng, nếu như bị cỗ lực lượng này cuốn vào trong đó thì kết quả tốt nhất chính là biến mất khỏi thế giới này, bị truyền tống sang một thế giới khác, kết quả xấu nhất chính là bị không gian vặn vẹo cắt thành từng mảnh nhỏ.
Một lúc lâu sau, một cỗ lực lượng thật lớn từ trung tâm Băng Đảo truyền ra, quang mang màu trắng trong nháy mắt bao phủ phương viên mười dặm.
Sau khi luồng quang mang này biến mất, cả Băng Đảo đã không còn tung tích, mà nước ở bên dưới vừa bị đóng băng không lâu cũng biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ còn lại nước biển ở bốn phía đang không ngừng chảy về phía trung tâm, chúng tạo thành một dòng chảy lớn liên tục lưu động không ngừng.
Không gian bị chấn động cũng không biến mất ngay tức khắc, mà phải nửa canh giờ sau mới chậm rãi khôi phục lại như ban đầu. Trong quá trình đó, mọi người cùng đám thần thú đều yên lặng theo dõi hết thảy biến hóa. Trong lòng mỗi người không khỏi có cảm xúc mệnh mông, đặc biệt là những người đã vị vây trong Tử Vong Chi Địa năm trăm năm thì cảm xúc lại càng mãnh liệt.
Mãi cho tới khi không gian chấn động chấm dứt, ánh mắt bọn họ vẫn còn phức tạp như trước.
Một đạo tiếng huýt dài từ trong miệng Thần Long phát ra, dưới sự kích thích của tiếng huýt tất cả các cường giả đều ngẩng đầu lên hét lên những tiếng điên cuồng để phát tiết nỗi lòng của mình.
Vô số âm thanh quỷ khóc, sói tru vang lên, truyền ra xa, những âm thanh này tầng tầng lớp lớp, liên tục phát ra rất lâu sau vẫn không biến mất.
Một cao thủ thần đạo toàn lực hét lên quả là chuyện khó lường, mà lúc này đây lại có nhiều cường giả thần đạo và thần thú không chút kiêng nể nào phát ra những tiếng rống của chính mình, sợ rằng động tĩnh đủ để kinh thiên động địa.
Ngoài khơi bị lực lượng thanh âm không ngừng khuếch tán ta tạo thành những ngọn sóng lớn, chúng liên tục đánh vào những tảng băng đang trôi. Lấy vị trí này làm trung tâm, những khối băng ở xa đang liên tục bị vỡ vụn dung nhập vào trong bắc hải.
Tất cả các sinh vật giờ phút này đều không dám động đậy, chúng nó bị khí thế cường đại của đám người này phát ra áp chế làm cho không dám động.
Ngoài ngàn dặm, các sinh vật có linh trí cũng phải sợ tới mức tè ra quần, bước chân run run liều mạng chạy trốn về phía xa.
Trong lòng chúng nó, nơi này là một địa phương bị ác ma chiếm cứ, căn bản không phải địa phương chúng có thể sinh tồn.
Vì vậy, mãi cho tới trăm năm sau ở nơi đây cũng không có một đầu linh thú nào, phải hơn trăm năm sau, khí tức của thần thú và cường giả thần đạo tạo ra nơi đây mới hoàn toàn biến mất, lúc đó linh thú mới dám tiến lại vùng này để sinh sống.
Thật lâu sau, một cường giả đã phát tiết xong, chiếc đôi to lớn của Thần Long hơi khuấy động vài cái, nó vươn những móng vuốt sắc nhọn của mình ra nhẹ nhàng quơ mấy cái vào hư không nói:
- Thiên địa chi lực đã khôi phục, thông đạo cũng hoàn toàn bị phong bế.
Đám người Hạ Nhất Minh lúc này mới phát hiện, thiên địa chi lực ba động quanh người so với trước quả thật khổng lồ hơn rất nhiều.
Mặc dù thiên địa chi lực lúc này còn chưa nồng đậm như trong Tử Vong Chi Địa, thậm chí ngay cả một nửa cũng không bằng, nhưng mấy người thần đạo bọn họ có thể cảm ứng được cỗ lực lượng này vẫn liên tục gia tăng, hơn nữa tốc độ không hề chậm. Nếu dựa theo tốc độ này như vậy nhiều nhất một năm sau thiên địa chi lực trên thế giới này có thể sánh bằng Tử Vong Chi Địa.
- Với mức dư thừa thiên địa chi lực như vậy thì sau này khả năng tấn chức thần đạo không còn là mộng tưởng nữa rồi. - Kỳ Lân thú đột ngột thở dài nói.
Mưu Tử Long cười ha ha, nói:
- Thiên địa chi lực bây gờ còn xa mới đạt được trạng thái cao nhất, nếu lão phu đoán không sai thì sau mười năm thiên địa chi lực sẽ dần ổn định lại. Bất quá khi đó cường độ thiên địa chi lực hẳn là còn gấp đôi Tử Vong Chi Địa. Nguồn: http://truyenyy.com
Hạ Nhất Minh hơi giật mình nói:
- Mưu huynh, thật sự là nồng đậm tới mức như thế sao?
Mưu Tử Long khẽ nhướng mày nói:
- Lão đệ, Tử Vong Chi Địa chỉ là một vùng tử địa mà thiên địa chi lực đã nồng đạm như vậy huống chi là thế giới tràn đầy sinh cơ như chúng ta thì thiên địa chi lực lại càng nhiều hơn. Sau mười năm chỉ có thể đạt tình trạng gấp đôi nơi đó, sau đó mới dần khôi phục, phải tới năm trăm năm sau mới khôi phục lại được như năm ngàn năm trước.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút nói:
- Năm ngàn năm trước thiên địa chi lực lại có thể nồng đậm như vậy sao?
Mưu Tử Long hãnh diện gật đầu, khẽ vỗ bả vai Hạ Nhất Minh nói:
- Nhiều nhất là một giáp ngươi có thể tự mình trải nghiệm được trình độ thiên địa chi lực nồng đậm đó.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao năm ngàn năm trước số lượng thần đạo cường giả và thần thú lại xuất hiện nhiều như vậy.
Nguyên lai khi đó thiên địa chi lực nồng đậm tới mức mà con người bây giờ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa hắn cũng hiểu được vì sao đám người Đế Thích Thiên tiến vào Tử Vong Chi Địa không tới nửa năm đã tấn chức thần đạo.
Trước kia thiên địa chi lực thiếu thốn mà bọn họ còn có thể tấn giai Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, như vậy sau khi tiến vào khu vực có thiên địa nồng đậm như Tử Vong Chi Địa thì tiến thêm một bước cũng là chuyện dễ hiểu.
Lý Áo Ba Đặc đột nhiên cao giọng nói:
- Thần Long huynh, các vị bằng hữu, ba người chúng ta đã rời khỏi phương Tây thế giới năm ngàn năm, cho nên muốn quay về quê quán của mình nhìn lại một chút.
Hắn đứng ở giữa không trung khom người, nói:
- Nếu bây giờ thông đạo đã hoàn toàn được khép lại thì xin phép cho chúng ta cáo lui.
Ba vị cường giả thần đạo phương Tây vừa nói xong thì không chút lưu luyến xoay người rời đi, bọn họ rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một cỗ không khí vội vàng nhất thời xuất hiện, quyết định của đám người Lý áo Ba Đặc làm cho mọi người đều trở nên mong chờ, đặc biệt là những cường giả đã sống lâu bên trong Tử Vong Chi Địa thì lại càng như thế.
Ngao Mẫn Hành hướng về phía Thần Long cung kính thật sâu nói:
- Thần Long huynh, chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về sơn môn xem một chút, ngài là bằng hữu của tổ sư khai phái của bổn môn, không biết có nguyện ý đồng hành với bọn ta không?
Đám người Lưu Mục hơi rùng mình một cái, hắn dĩ nhiên yêu cầu Thần Long đồng hành, nếu Thần Long đáp ứng thì chẳng phải sẽ trở thành thần thú thủ sơn của Ngũ Hành môn bọn họ sao?
Thần Long khẽ lắc đầu nói:
- Ta còn có việc chưa làm xong, cho nên không thể đi.
Nó hơi trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt uể oải của Ngao Mẫn Hành nói:
- Bất quá, chờ sau khi ta làm xong chuyện này có lẽ sẽ tới làm khách của Ngũ Hành môn.
Ngao Mẫn Hành mừng rỡ vội vàng nói:
- Nếu có thể được Thần Long huynh đại giá quang lâm, Ngao mỗ nhất định thu dọn sạch sẽ nhà cửa để đón tiếp.
Thần Long nhẹ nhàng huy vũ móng vuốt của mình, đám người Ngao Mẫn Hành vội vàng cáo từ rời đi. Dù sao, Thần Long cùng với khai sơn tổ sư Ngũ Hành môn từng quen biết, hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng không tồi. Như vậy đối với môn hạ của Ngũ Hành lão tổ có chút tùy ý cũng là chuyện bình thường.
Vẻ mặt Mã Dự có chút ảm đạm, mấy cường giả phương Tây cùng Ngũ Hành môn đều có nơi để về, vậy mà Lĩnh Lang phái là đại phái đứng thư hai trong thiên hạ ngày xưa sau khi vượt qua trăm năm đã biến mất không còn chút vết tích. Hôm nay trở về làm cho hắn có cảm giác không biết nên đi về đâu.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy tay Mã Dự, Nguyên Quyên nhẹ nhàng nói:
- Theo muội tới Nam Cương đi.
Mã Dự hơi giật mình, sau đó bật cười, khẽ bóp chặt bàn tay Nguyên Quyên nói:
- Cả đời ta đều ở cùng nàng.
Từ trong miệng Song Sí Bạch Hổ hơi phát ra những tiếng hừ hừ liên tục, nó hướng về phía Thần Long khẽ gật đầu một cái.
Thần Long cười nói:
- Nếu đã muốn đi thì chỉ cần là địa phương ngươi muốn ta sẽ không ngan cản.
Song Sí Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau đó quay người lại đến bên hai vợ chồng Mã Dự, nói:
- Ta cùng đi với các ngươi.
- Hổ ca, đa tạ. - Nguyên Quyên trịnh trọng nói.
Ở trong Tử Vong Chi Địa ba người bọn họ mặc dù luôn ở cạnh nhau, nhưng sau khi thoát ra Bạch Hổ vẫn muốn cùng ở với bọn họ thì đây chính là do tình cảm sâu đậm tạo thành.
Lưu Ly đảo nhất mạch có thần thú thủ hộ, đối với một môn phái mà nói thì đây chính là chuyện tốt nhất trong từ trước tới nay.
/1308
|