Tuy rằng bên ngoài ai cũng nói vợ của Hà Huy đanh đá như một con cọp cái nhưng thật ra trong đáy lòng người nào cũng nghĩ, nếu là tôi, tôi tình nguyện không ra ngoài lêu lổng cũng muốn cưới được một người vợ như vậy.
Bao nhiêu người ở trước mặt Hà Huy thì a dua nịnh hót, sau lưng lại trào phúng anh ấy đang ở trong phúc mà không biết. Xưa nay bản tính của con người đều là như vậy, không có ai thật sự hy vọng người ta sống tốt hơn mình, chung quy cũng phải tìm kiếm sự cân bằng ở chỗ khác.
Thật ra bản thân Hà Huy cũng biết đạo lý này, bao nhiêu năm nay, chuyện mà anh ấy từng trải qua còn nhiều hơn tôi, cho dù anh ấy chơi bời bên ngoài, có vô số người ngưỡng mộ nhưng theo sau đó chính là sự đố kị của bạn bè cùng giới.
Dường như xung quanh Hà Huy có rất nhiều bạn, thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy gắn bó thân thiết với ai cả. Trước đây tôi vẫn cho rằng quan hệ giữa mình và Tiền Xinh chính là minh chứng cho sự khó chung sống giữa nữ sinh, nhưng xem ra Hà Huy cũng thuộc kiểu như vậy.
Bạn bè thật lòng khó kiếm, vì vậy tôi mới quý trọng tình bạn giữa mình và chị Lâm Tuyết La. Đến cả như Nhạc Hằng, cũng bị người anh em tin tưởng bao nhiêu năm phản bội.
Dù lúc tôi tỉnh lại, bọn họ đều cảm thấy bất bình thay tôi, ngay cả tôi cũng oán giận Nhạc Hằng vì hẳnLý Ninh đã báo cho anh chuyện đã xảy ra, thế nhưng anh lại không thèm quay về thăm tôi.
Có điều bây giờ suy nghĩ lại, chắc Nhạc Hằng vẫn còn đang mâu thuẫn. Nếu như chỉ vì tình bạn bị đối phương xem như chuyện cười thì ít nhất thì anh còn có thể tự tay chấm dứt thứ tình cảm này.
Thế nhưng bây giờ người kia đã chết rồi, chuyện này làm cho anh không biết phải làm sao. Anh đơn phương được người ta báo cho tất cả các tin tức, mà cái chết của anh ta ít nhiều đều liên quan đến tôi, bây giờ anh về đối diện với tôi thì chỉ làm cho anh càng mờ mịt hơn thôi.
Có lẽ anh chỉ đang làm rõ tâm tư của bản thân, cũng không biết Lý Ninh có phát hiện ra người chân chính muốn giết tôi không phải là Nhạc Trí mà là Hà Uyên Uyên hay không. Đối với Nhạc Hằng mà nói, nếu anh biết Hà Uyên Uyên muốn giết tôi, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Trước đó tôi chưa từng ép anh phải chọn mình hay là Hà Uyên Uyên, bây giờ cũng không dám làm vậy. Tôi rất sợ nếu sau khi Nhạc Hằng hiểu rõ tâm tư của mình, phát hiện người mà anh yêu sâu đậm vẫn luôn là Hà Uyên Uyên thì tôi phải làm sao?
Lúc tôi gặp được Nhạc Hằng, anh đã thành công trong sự nghiệp, thế nhưng Hà Uyên Uyên không giống vậy. Cô ta là người cùng Nhạc Hằng trèo lên từng bước, những năm tháng đó chính là kỷ niệm không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Tâm tư của Nhạc Hằng, trừ khi chính bản thân anh để lộ, nếu không thì người khác không bao giờ đoán được. Có lúc một Nhạc Hằng như vậy khiến tôi cảm thấy rất đau lòng, thế nhưng người cầm lên rồi sao có thể dễ dàng bỏ xuống được đây?
Tôi yêu Nhạc Hằng, cho dù tôi có thể nhìn thấu được tất cả những điều này thì sao chứ, tôi vẫn không muốn rời xa anh, ít nhất ở trong lòng anh vẫn còn chỗ dành cho tôi, dù sao tình trạng của tôi cũng tốt hơn vợ Hà Huy một chút.
Người phụ nữ kia rõ ràng đã hao phí toàn bộ thanh xuân của mình trên người Hà Huy, thế nhưng anh ấy vẫn không chịu thấy. Thật ra tôi cũng giống vậy thôi, mối tình đầu của tôi cũng dành hết cho người đàn ông này.
Người như anh ấy có sức hút đặc biệt, có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám đông. Thế nhưng sức hút này cũng chỉ xuất hiện vào lúc không có Hà Uyên Uyên thôi, con người như Hà Uyên Uyên quá am hiểu ngụy trang, cũng rất giỏi làm nổi bật ưu điểm của bản thân, vì vậy lúc nào cô ta cũng rạng ngời rực rỡ.
Thế nên thật ra người phụ nữ kia không giống chúng tôi. Chúng tôi bị sự ưu tú của Hà Huy hấp dẫn. Vào lúc đại học, thật ra người có vẻ ngoài đẹp như Hà Huy không nhiều, cộng thêm hoàn cảnh gia đình, tri thức, hành vi và cử chỉ vân vân, nam sinh có thể đạt được tiêu chuẩn như anh ấy hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chính vì vậy mà vào lúc đó Hà Huy rất nổi tiếng.
Nhưng vợ của Hà Huy không giống vậy, từ nhỏ cô ấy đã sống trong gia đình như thế, có quan hệ nhiều đời với gia đình của Hà Uyên Uyên. Theo đạo lý mà nói, cô ấy phải gặp Hà Huy mấy lần rồi mới đúng. Thật ra tôi đã từng suy đoán, với hoàn cảnh gia đình như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông lấy lòng cô ấy, dù sao ai cũng bảo lấy một người vợ tốt thì có thể tiết kiệm được mười năm phấn đấu.
Ngay cả trong tiểu thuyết võ hiệp mà đàn ông thích xem, một trong số các đường tắt để đi đến thành công của đàn ông chính là dựa vào người giàu sang, phú quý. Thư sinh nghèo đến kinh thành đi thi gặp được đại tiểu thư của viên ngoại, từ đó lấy được lợi ích của người ta, sau khi thi đậu liền bỏ vợ bỏ con mà ở lại kinh thành làm quan lớn.
Các đại hiệp gì đó càng là như vậy, người phụ nữ quay xung quanh bọn họ đều là mấy quận chúa, công chúa được hoàng thượng cưng chiều nhất của nước gì đó. Một cô gái nước khác có võ nghệ cao cường, nếu không có chút thân phận địa vị, sau khi gả cho anh ta thì cũng phải nhường nhịn những người vợ khác kia, luôn luôn vâng lời như một người nha hoàn vậy.
Mà Hà Huy lại chưa từng chú ý đến cô ấy, thật ra có lẽ trong lòng anh ấy cho rằng mình chỉ cần khoan nhượng với một mình Hà Uyên Uyên là đủ rồi, không cần lấy một thiên kim đại tiểu thư về hầu nữa.
Mà vợ của anh ấy lại là thiên kim đại tiểu thư như vậy, có lẽ sự không quan tâm của Hà Huy chính là nguyên nhân cô ấy thích người đàn ông này. Có lẽ khi mới bắt đầu, cô ấy chỉ cảm thấy hiếu kỳ, sao người đàn ông nịnh hót Hà Uyên Uyên này không giống những người đàn ông khác mà đi theo sau cô ấy, lúc sau lại từ từ biến thành thiện cảm, sau nữa thì biến thành thích.
Chỉ là cô ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình, dù sao cô ấy cũng có thân phận và địa vị như vậy, sao có thể bỏ đi tự tôn của bản thân mà tỏ tình với anh ấy được chứ? Nếu thất bại chỉ sợ sẽ không còn mặt mũi gì nữa, thế nên cô gái kia mới không nói với Hà Huy và anh ấy vẫn luôn không biết.
Cho dù sau đó cô ấy dùng chút mưu kế để mình có thể được gả cho anh ấy như mong muốn, có lẽ cô ấy vẫn luôn tin rằng chỉ cần Hà Huy ở bên cạnh, sớm muộn gì anh ấy cũng biết được ưu điểm của bản thân, thế nhưng chẳng ngờ rằng Hà Huy lại căm ghét cô ấy như vậy.
Nếu vậy, có lẽ cô ấy vẫn chưa nói hết mọi chuyện với tôi, thế nhưng tôi cũng không giận, vì dù sao chuyện này cũng rất bình thường. Vớicá tính không chịu khuất phục, thích sĩ diện của cô ấy, thật ra tôi còn cảm thấy rất dễ thương.
up trên app mê tình truyện
Nếu như Hà Huy và cô ấy không kết hôn ở tình huống như vậy, có lẽ mọi chuyện đã khác đi rồi. Nói không chừng là anh ấy thích trước rồi theo đuổi cô ấy cũng nên.
Đáng tiếc xưa nay mọi chuyện đều không hề có nếu như, dù là gì cũng chẳng thể thay đổi được sự phát triển của sự việc, đó là nhà gái yêu anh ấy trước, đó là nhà gái chủ động tiếp cận anh ấy, đó là ở trong tình yêu, nhà gái đã thua.
Cũng may nhìn dáng vẻ của Hà Huy, dường như anh ấy đã dần dần phát hiện ra nhà gái cũng không phải là kiểu mà mình đã ác ý phỏng đoán. Hà Huy hoảng hốt như vậy, tôi nghĩ anh ấy đang nhớ đến lời mà tôi nói vào ngày hôm qua, có lẽ sự căm ghét mà anh ấy dành cho nhà gái chỉ đến từ sự phỏng đoán đầy ác ý.
Tôi cứ lẳng lặng nhìn anh ấy như vậy, cũng không lên tiếng. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường, tính thời gian anh ấy ngẩn người ra. Mãi đến lúc y tá theo lệ vào kiểm tra tình huống giảm viêm, Hà Huy mới lấy lại tinh thần.
"A... Xin lỗi, anh cũng không biết mình bị sao nữa, vẫn luôn thất thần." Hà Huy lúng túng ho khan một tiếng: "Cơm nước hợp với khẩu vị của em không?"
Tôi khẽ bật cười, ngồi dậy dưới sự dìu lên của y tá: "Rất hợp khẩu vị, em đã trả lời câu hỏi này của anh khi mới ăn xong, cách giờ phúc này cũng không lâu, đại khái là bốn mươi phút đó."
Hà Huy hơi ngẩn ra: "Anh lại... ngẩn người lâu như vậy sao?"
Bao nhiêu người ở trước mặt Hà Huy thì a dua nịnh hót, sau lưng lại trào phúng anh ấy đang ở trong phúc mà không biết. Xưa nay bản tính của con người đều là như vậy, không có ai thật sự hy vọng người ta sống tốt hơn mình, chung quy cũng phải tìm kiếm sự cân bằng ở chỗ khác.
Thật ra bản thân Hà Huy cũng biết đạo lý này, bao nhiêu năm nay, chuyện mà anh ấy từng trải qua còn nhiều hơn tôi, cho dù anh ấy chơi bời bên ngoài, có vô số người ngưỡng mộ nhưng theo sau đó chính là sự đố kị của bạn bè cùng giới.
Dường như xung quanh Hà Huy có rất nhiều bạn, thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy gắn bó thân thiết với ai cả. Trước đây tôi vẫn cho rằng quan hệ giữa mình và Tiền Xinh chính là minh chứng cho sự khó chung sống giữa nữ sinh, nhưng xem ra Hà Huy cũng thuộc kiểu như vậy.
Bạn bè thật lòng khó kiếm, vì vậy tôi mới quý trọng tình bạn giữa mình và chị Lâm Tuyết La. Đến cả như Nhạc Hằng, cũng bị người anh em tin tưởng bao nhiêu năm phản bội.
Dù lúc tôi tỉnh lại, bọn họ đều cảm thấy bất bình thay tôi, ngay cả tôi cũng oán giận Nhạc Hằng vì hẳnLý Ninh đã báo cho anh chuyện đã xảy ra, thế nhưng anh lại không thèm quay về thăm tôi.
Có điều bây giờ suy nghĩ lại, chắc Nhạc Hằng vẫn còn đang mâu thuẫn. Nếu như chỉ vì tình bạn bị đối phương xem như chuyện cười thì ít nhất thì anh còn có thể tự tay chấm dứt thứ tình cảm này.
Thế nhưng bây giờ người kia đã chết rồi, chuyện này làm cho anh không biết phải làm sao. Anh đơn phương được người ta báo cho tất cả các tin tức, mà cái chết của anh ta ít nhiều đều liên quan đến tôi, bây giờ anh về đối diện với tôi thì chỉ làm cho anh càng mờ mịt hơn thôi.
Có lẽ anh chỉ đang làm rõ tâm tư của bản thân, cũng không biết Lý Ninh có phát hiện ra người chân chính muốn giết tôi không phải là Nhạc Trí mà là Hà Uyên Uyên hay không. Đối với Nhạc Hằng mà nói, nếu anh biết Hà Uyên Uyên muốn giết tôi, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Trước đó tôi chưa từng ép anh phải chọn mình hay là Hà Uyên Uyên, bây giờ cũng không dám làm vậy. Tôi rất sợ nếu sau khi Nhạc Hằng hiểu rõ tâm tư của mình, phát hiện người mà anh yêu sâu đậm vẫn luôn là Hà Uyên Uyên thì tôi phải làm sao?
Lúc tôi gặp được Nhạc Hằng, anh đã thành công trong sự nghiệp, thế nhưng Hà Uyên Uyên không giống vậy. Cô ta là người cùng Nhạc Hằng trèo lên từng bước, những năm tháng đó chính là kỷ niệm không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Tâm tư của Nhạc Hằng, trừ khi chính bản thân anh để lộ, nếu không thì người khác không bao giờ đoán được. Có lúc một Nhạc Hằng như vậy khiến tôi cảm thấy rất đau lòng, thế nhưng người cầm lên rồi sao có thể dễ dàng bỏ xuống được đây?
Tôi yêu Nhạc Hằng, cho dù tôi có thể nhìn thấu được tất cả những điều này thì sao chứ, tôi vẫn không muốn rời xa anh, ít nhất ở trong lòng anh vẫn còn chỗ dành cho tôi, dù sao tình trạng của tôi cũng tốt hơn vợ Hà Huy một chút.
Người phụ nữ kia rõ ràng đã hao phí toàn bộ thanh xuân của mình trên người Hà Huy, thế nhưng anh ấy vẫn không chịu thấy. Thật ra tôi cũng giống vậy thôi, mối tình đầu của tôi cũng dành hết cho người đàn ông này.
Người như anh ấy có sức hút đặc biệt, có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám đông. Thế nhưng sức hút này cũng chỉ xuất hiện vào lúc không có Hà Uyên Uyên thôi, con người như Hà Uyên Uyên quá am hiểu ngụy trang, cũng rất giỏi làm nổi bật ưu điểm của bản thân, vì vậy lúc nào cô ta cũng rạng ngời rực rỡ.
Thế nên thật ra người phụ nữ kia không giống chúng tôi. Chúng tôi bị sự ưu tú của Hà Huy hấp dẫn. Vào lúc đại học, thật ra người có vẻ ngoài đẹp như Hà Huy không nhiều, cộng thêm hoàn cảnh gia đình, tri thức, hành vi và cử chỉ vân vân, nam sinh có thể đạt được tiêu chuẩn như anh ấy hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chính vì vậy mà vào lúc đó Hà Huy rất nổi tiếng.
Nhưng vợ của Hà Huy không giống vậy, từ nhỏ cô ấy đã sống trong gia đình như thế, có quan hệ nhiều đời với gia đình của Hà Uyên Uyên. Theo đạo lý mà nói, cô ấy phải gặp Hà Huy mấy lần rồi mới đúng. Thật ra tôi đã từng suy đoán, với hoàn cảnh gia đình như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông lấy lòng cô ấy, dù sao ai cũng bảo lấy một người vợ tốt thì có thể tiết kiệm được mười năm phấn đấu.
Ngay cả trong tiểu thuyết võ hiệp mà đàn ông thích xem, một trong số các đường tắt để đi đến thành công của đàn ông chính là dựa vào người giàu sang, phú quý. Thư sinh nghèo đến kinh thành đi thi gặp được đại tiểu thư của viên ngoại, từ đó lấy được lợi ích của người ta, sau khi thi đậu liền bỏ vợ bỏ con mà ở lại kinh thành làm quan lớn.
Các đại hiệp gì đó càng là như vậy, người phụ nữ quay xung quanh bọn họ đều là mấy quận chúa, công chúa được hoàng thượng cưng chiều nhất của nước gì đó. Một cô gái nước khác có võ nghệ cao cường, nếu không có chút thân phận địa vị, sau khi gả cho anh ta thì cũng phải nhường nhịn những người vợ khác kia, luôn luôn vâng lời như một người nha hoàn vậy.
Mà Hà Huy lại chưa từng chú ý đến cô ấy, thật ra có lẽ trong lòng anh ấy cho rằng mình chỉ cần khoan nhượng với một mình Hà Uyên Uyên là đủ rồi, không cần lấy một thiên kim đại tiểu thư về hầu nữa.
Mà vợ của anh ấy lại là thiên kim đại tiểu thư như vậy, có lẽ sự không quan tâm của Hà Huy chính là nguyên nhân cô ấy thích người đàn ông này. Có lẽ khi mới bắt đầu, cô ấy chỉ cảm thấy hiếu kỳ, sao người đàn ông nịnh hót Hà Uyên Uyên này không giống những người đàn ông khác mà đi theo sau cô ấy, lúc sau lại từ từ biến thành thiện cảm, sau nữa thì biến thành thích.
Chỉ là cô ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình, dù sao cô ấy cũng có thân phận và địa vị như vậy, sao có thể bỏ đi tự tôn của bản thân mà tỏ tình với anh ấy được chứ? Nếu thất bại chỉ sợ sẽ không còn mặt mũi gì nữa, thế nên cô gái kia mới không nói với Hà Huy và anh ấy vẫn luôn không biết.
Cho dù sau đó cô ấy dùng chút mưu kế để mình có thể được gả cho anh ấy như mong muốn, có lẽ cô ấy vẫn luôn tin rằng chỉ cần Hà Huy ở bên cạnh, sớm muộn gì anh ấy cũng biết được ưu điểm của bản thân, thế nhưng chẳng ngờ rằng Hà Huy lại căm ghét cô ấy như vậy.
Nếu vậy, có lẽ cô ấy vẫn chưa nói hết mọi chuyện với tôi, thế nhưng tôi cũng không giận, vì dù sao chuyện này cũng rất bình thường. Vớicá tính không chịu khuất phục, thích sĩ diện của cô ấy, thật ra tôi còn cảm thấy rất dễ thương.
up trên app mê tình truyện
Nếu như Hà Huy và cô ấy không kết hôn ở tình huống như vậy, có lẽ mọi chuyện đã khác đi rồi. Nói không chừng là anh ấy thích trước rồi theo đuổi cô ấy cũng nên.
Đáng tiếc xưa nay mọi chuyện đều không hề có nếu như, dù là gì cũng chẳng thể thay đổi được sự phát triển của sự việc, đó là nhà gái yêu anh ấy trước, đó là nhà gái chủ động tiếp cận anh ấy, đó là ở trong tình yêu, nhà gái đã thua.
Cũng may nhìn dáng vẻ của Hà Huy, dường như anh ấy đã dần dần phát hiện ra nhà gái cũng không phải là kiểu mà mình đã ác ý phỏng đoán. Hà Huy hoảng hốt như vậy, tôi nghĩ anh ấy đang nhớ đến lời mà tôi nói vào ngày hôm qua, có lẽ sự căm ghét mà anh ấy dành cho nhà gái chỉ đến từ sự phỏng đoán đầy ác ý.
Tôi cứ lẳng lặng nhìn anh ấy như vậy, cũng không lên tiếng. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường, tính thời gian anh ấy ngẩn người ra. Mãi đến lúc y tá theo lệ vào kiểm tra tình huống giảm viêm, Hà Huy mới lấy lại tinh thần.
"A... Xin lỗi, anh cũng không biết mình bị sao nữa, vẫn luôn thất thần." Hà Huy lúng túng ho khan một tiếng: "Cơm nước hợp với khẩu vị của em không?"
Tôi khẽ bật cười, ngồi dậy dưới sự dìu lên của y tá: "Rất hợp khẩu vị, em đã trả lời câu hỏi này của anh khi mới ăn xong, cách giờ phúc này cũng không lâu, đại khái là bốn mươi phút đó."
Hà Huy hơi ngẩn ra: "Anh lại... ngẩn người lâu như vậy sao?"
/422
|