Tôi gật đầu: "Y tá muốn kiểm tra miệng vết thương cho em, đàn anh, hay là anh về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cảm ơn anh."
Hà Huy vẫn ngẩn người ở đó, mãi đến khi y tá mất kiên nhẫn thúc giục mới chần chờ gật đầu: "Vậy mai anh lại tới thăm em."
Tôi đã sớm đoán được tin tức tôi đã tỉnh chẳng giấu được bao lâu.Hà Uyên Uyên nhất định sẽ tới tìm tôi nhưng tôi thật sự không ngờ lại nhanh đến thế, cô ta đúng là người theo đảng hiệu suất.
Tôi cũng không biết bản thân nên khổ sở vì người như vậy lại là kẻ địch của mình, hay là nên cảm thấy may mắn vì cô ta chơi như vậy vẫn chưa chơi chết tôi được đây.
"Thật không ngờ, như vậy mà cô vẫn không chết được, Tả Tiêu Ân, tôi thật sự xem thường cô rồi." Hà Uyên Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy lạnh lẽo: "Vậy mà có thể lừa Hà Huy vi phạm ý muốn của tôi tới cứu cô, cô đúng là rất giỏi."
Tôi nhắm mắt lại không đáp lời cô ta, đối với chuyện cô ta đã nhận định, dù tôi có nói gì thì suy nghĩ ấy cũng sẽ không thay đổi. Một khi đã thế thì tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh luận với cô ta, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cô ta lại không dễ dàng chấp nhận việc người khác không chú ý đến mình, nếu có thể, cô ta đã không phải là Hà Uyên Uyên ngông cuồng tự cao tự đại: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không! Người nhà cô không dạy cô cái gì gọi là giáo dưỡng à?"
"Như vậy xin nhờ cô Hà đây nói cho tôi biết cái gì gọi là giáo dưỡng? Ở trong bệnh viên hô to gọi nhỏ như cô à?" Tôi hừ lạnh một tiếng, mở to mắt nhìn cô ta: "Hôm nay cô tới tìm tôi không phải chỉ vì cố tình gây sự như thế chứ?"
Tôi nghĩ hôm nay Hà Uyên Uyên tới đây chẳng phải thật sự chỉ vì muốn thảo luận với tôi vấn đề tố chất giáo dưỡng gì đó, nghe thấy tôi mở miệng, mục đích của cô ta cũng đã đạt được, lập tức kiêu ngạo: "Sao nào, cuối cùng cũng nói chuyện rồi à? Không giả vờ làm người tốt nữa?"
"Tôi giả vờ làm người tốt?" Tôi câm nín, không tin nổi mà nhìn cô ta: "Cô cho rằng ngay từ đầu thiện ý của tôi với cô đều là giả vờ? Chính cô tâm lý u ám nên cảm thấy người trên khắp thế giới đều là kẻ hai mặt như cô?"
"Chẳng lẽ không đúng à? Cần tôi tặng cô một cái gương để cô nhìn biểu cảm hiện tại của mình không, chậc chậc, hoàn toàn là dáng vẻ một người đàn bà chanh chua, mắt nhìn người của Nhạc Hằng đúng là lạ thật, sau khi chia tay tôi khẩu vị lại nặng như thế."
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn mặt cô ta: "Cô suýt nữa giết tôi, chẳng lẽ còn trông mong tôi nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa, chủ động chào hỏi chắc?"
"Cô nói thế nào cũng được. Cô có thừa nhận hay không đối với tôi cũng chẳng khác nhau là bao, tôi đến cũng không có việc gì, chỉ muốn cho cô hiểu rõ giá trị của bản thân, đừng mưu tính đối đầu với tôi nữa, nếu không sau này chưa chắc cô đã may mắn như vậy đâu."
Tuy đã sớm đoán được kết quả thế này nhưng thái độ kiêu ngạo của đối phương vẫn khiến tôi hơi căm tức: "Cô khổ tâm chuẩn bị kỹ càng như vậy chỉ vì sau khi diệt trừ tôi có thể thoải mái ở cùng Nhạc Hằng? Cô yêu anh ấy, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, tình yêu của cô có thể thành lập trên sự thống khổ của người khác hay sao?"
"Nhạc Hằng? Nhạc Hằng là cái thá gì?" Hà Uyên Uyên cười lớn: "Lúc trước anh ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, nếu không có tôi, anh ta có thể có hôm nay? Anh ta còn đang vất vưởng bên đường kìa! Anh ta dựa vào cái gì mà xem nhẹ tôi?"
Đúng, cô ta vừa sinh ra đã ở trên tầng mây, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay sợ cô ta không vui, cho dù xuất hiện ở đâu cũng được săn đón như sao vây quanh trăng. Ngoại hình xuất sắc khiến cô ta cho dù không có gia đình như vậy làm bối cảnh cũng vẫn được hoan nghênh.
Cuộc sống như thế sớm khiến cô ta có thói quen coi bản thân mình là nhất. Trong mắt cô ta, bản thân cô ta chính là trung tâm Trái Đất, chỉ khi tất cả đàn ông đều vây xung quanh mình mới có thể thỏa mãn trái tim công chúa của cô ta.
Cố tình cô ta còn giấu kín bệnh công chúa của mình, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người sẽ cảm thán một câu gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp còn có năng lực giao tiếp, đúng là hồng nhan hại nước.
Không thế nghi ngờ, Hà Uyên Uyên là người khiến kẻ khác phải hâm mộ. Cô ta không chỉ dễ dàng có được thứ mà người khác phấn đấu hơn nửa đời người cũng chưa chắc đạt được, còn có một đôi cha mẹ hết mực thương yêu.
Đại đa số gia đình xã hội thượng lưu đều tan vỡ, cho dù bên ngoài thoạt nhìn hài hòa yên ổn cũng không thể giấu được lớp keo dán bên trong, bọn họ tương kính như tân, có vô số con riêng sau lưng Vì lợi ích, ngay cả con mình cũng có thể hi sinh. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, từ lúc đứa bé đó được sinh ra đã có ý nghĩ như vậy rồi.
Hà Huy chính là ví dụ, bên ngoài êm ấm, ẩn bên trong lại là lạnh lẽo thê lương. Lời này có thể hơi võ đoán, dù sao những thứ dơ bẩn cũng chẳng phải chỉ tồn tại bên cạnh bọn họ, mà là chỗ nào cũng có.
Chỉ là những cám dỗ bọn họ phải đối mặt nhiều hơn chúng ta nhiều, những cám dỗ đó đủ để người vốn dĩ hoặc đã từng lương thiện đánh rơi mất lương tri, trở nên tham lam, cho nên ở nơi nào, so với những nơi khác cũng đen tối hơn nhiều.
Bậc cha chú hiền lành từng nhìn bọn họ lớn lên, một ngày nào đó có thể đột nhiên nói lời ác độc, chỉ đơn giản là vì vài phần lợi ích vốn dĩ không thuộc về bọn họ, cấp dưới vẫn luôn tin tưởng có thể quay ngược lại giúp đỡ kẻ đối đầu làm hại bạn, chỉ vì số tiền đối phương hứa hẹn cho anh ta đủ bằng vài năm tiền lương bạn cho anh ta.
Chúng ta đều yêu cầu người khác phải đối xử chân thành với mình, rồi lại không thể cam đoan bản thân thực sự chưa bao giờ lừa gạt người khác, chúng ta luôn dễ dàng tha thứ cho chính mình nhưng không cách nào tha thứ cho người khác.
Có lẽ đối với Hà Uyên Uyên mà nói, cô ta chưa bao giờ đối tốt với người khác như vậy, cho nên đối xử tốt với Nhạc Hằng đã là ban ân, anh ấy hẳn phải lấy thân báo đáp cô ta mới phải. Thật ra đâu chỉ mình cô ta, có ai lại muốn nỗ lực của mình không được hồi báo chứ.
up trên app mê tình truyện
Chúng ta có thể đối xử tốt với người mình yêu vô điều kiện nhưng không có biện pháp và tư cách nào yêu cầu người khác cũng phải làm giống mình. Hơn nữa tôi không nghĩ là việc hèn mọn không cầu hồi báo như vậy là tốt.
Những thứ bạn phải trả giá ở trong mắt của anh ta vẫn không đáng một đồng. Bạn đả động bản thân, lay động người khác lại không thể lay động trái tim sắt đá của anh ta nửa phần. Anh ta chưa từng yêu cầu bạn làm như vậy, tất cả đều là một mình bạn đơn phương tình nguyện, có lẽ cuối cùng anh ta còn cho rằng bạn nỗ lực áp đặt như thế, khiến người xung quanh khiển trách anh ta, còn gây phiền toái cho anh ta.
Thật sự cái gì mới là đối tốt với nhau, ai có thể nói rõ được chứ. Tôi thở dài một hơi, nhìn về phía khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của Hà Uyên Uyêngiờ đây đã vặn vẹo đến mức thay đổi: "Nếu anh ấy chẳng là gì đối với cô, vì sao không thể anh ấy đi?"
"Cô thì biết cái gì!" Hà Uyên Uyên đột nhiên rống giận một tiếng, dọa tôi sợ luôn: "Năm đó tôi đối tốt với anh ấy như thế nào sao cô biết được! Tôi yêu anh ấy thế nào sao cô hiểu được! Tôi vì anh ấy mà cãi nhau với người trong nhà, suýt nữa cắt đứt quan hệ, anh ấy lại suốt ngày giấu diếm tôi, ngay cả bệnh của anh ấy cũng là Nhạc Trí nói cho tôi biết..."
Hà Uyên Uyên nói xong, đột nhiên lấy tay che mặt nghẹn ngào: "Tôi vì anh ấy mà trả giá tất cả, tôi còn nghĩ sớm hay muộn gì anh ấy cũng sẽ yêu tôi như tôi yêu anh ấy..."
Tôi nghĩ nếu bây giờ cô ta là đang diễn trò, vậy thì cô ta thật sự có thiên phú, tiến vào giới diễn xuất quả thực sớm muộn gì cũng sẽ trở thành diễn viên đoạt giải Kim Mã*, cho dù tôi đã sớm biết bản chất giỏi ngụy trang của cô ta nhưng vẫn bị cảm hóa.
Hà Huy vẫn ngẩn người ở đó, mãi đến khi y tá mất kiên nhẫn thúc giục mới chần chờ gật đầu: "Vậy mai anh lại tới thăm em."
Tôi đã sớm đoán được tin tức tôi đã tỉnh chẳng giấu được bao lâu.Hà Uyên Uyên nhất định sẽ tới tìm tôi nhưng tôi thật sự không ngờ lại nhanh đến thế, cô ta đúng là người theo đảng hiệu suất.
Tôi cũng không biết bản thân nên khổ sở vì người như vậy lại là kẻ địch của mình, hay là nên cảm thấy may mắn vì cô ta chơi như vậy vẫn chưa chơi chết tôi được đây.
"Thật không ngờ, như vậy mà cô vẫn không chết được, Tả Tiêu Ân, tôi thật sự xem thường cô rồi." Hà Uyên Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy lạnh lẽo: "Vậy mà có thể lừa Hà Huy vi phạm ý muốn của tôi tới cứu cô, cô đúng là rất giỏi."
Tôi nhắm mắt lại không đáp lời cô ta, đối với chuyện cô ta đã nhận định, dù tôi có nói gì thì suy nghĩ ấy cũng sẽ không thay đổi. Một khi đã thế thì tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh luận với cô ta, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng cô ta lại không dễ dàng chấp nhận việc người khác không chú ý đến mình, nếu có thể, cô ta đã không phải là Hà Uyên Uyên ngông cuồng tự cao tự đại: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không! Người nhà cô không dạy cô cái gì gọi là giáo dưỡng à?"
"Như vậy xin nhờ cô Hà đây nói cho tôi biết cái gì gọi là giáo dưỡng? Ở trong bệnh viên hô to gọi nhỏ như cô à?" Tôi hừ lạnh một tiếng, mở to mắt nhìn cô ta: "Hôm nay cô tới tìm tôi không phải chỉ vì cố tình gây sự như thế chứ?"
Tôi nghĩ hôm nay Hà Uyên Uyên tới đây chẳng phải thật sự chỉ vì muốn thảo luận với tôi vấn đề tố chất giáo dưỡng gì đó, nghe thấy tôi mở miệng, mục đích của cô ta cũng đã đạt được, lập tức kiêu ngạo: "Sao nào, cuối cùng cũng nói chuyện rồi à? Không giả vờ làm người tốt nữa?"
"Tôi giả vờ làm người tốt?" Tôi câm nín, không tin nổi mà nhìn cô ta: "Cô cho rằng ngay từ đầu thiện ý của tôi với cô đều là giả vờ? Chính cô tâm lý u ám nên cảm thấy người trên khắp thế giới đều là kẻ hai mặt như cô?"
"Chẳng lẽ không đúng à? Cần tôi tặng cô một cái gương để cô nhìn biểu cảm hiện tại của mình không, chậc chậc, hoàn toàn là dáng vẻ một người đàn bà chanh chua, mắt nhìn người của Nhạc Hằng đúng là lạ thật, sau khi chia tay tôi khẩu vị lại nặng như thế."
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn mặt cô ta: "Cô suýt nữa giết tôi, chẳng lẽ còn trông mong tôi nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa, chủ động chào hỏi chắc?"
"Cô nói thế nào cũng được. Cô có thừa nhận hay không đối với tôi cũng chẳng khác nhau là bao, tôi đến cũng không có việc gì, chỉ muốn cho cô hiểu rõ giá trị của bản thân, đừng mưu tính đối đầu với tôi nữa, nếu không sau này chưa chắc cô đã may mắn như vậy đâu."
Tuy đã sớm đoán được kết quả thế này nhưng thái độ kiêu ngạo của đối phương vẫn khiến tôi hơi căm tức: "Cô khổ tâm chuẩn bị kỹ càng như vậy chỉ vì sau khi diệt trừ tôi có thể thoải mái ở cùng Nhạc Hằng? Cô yêu anh ấy, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, tình yêu của cô có thể thành lập trên sự thống khổ của người khác hay sao?"
"Nhạc Hằng? Nhạc Hằng là cái thá gì?" Hà Uyên Uyên cười lớn: "Lúc trước anh ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, nếu không có tôi, anh ta có thể có hôm nay? Anh ta còn đang vất vưởng bên đường kìa! Anh ta dựa vào cái gì mà xem nhẹ tôi?"
Đúng, cô ta vừa sinh ra đã ở trên tầng mây, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay sợ cô ta không vui, cho dù xuất hiện ở đâu cũng được săn đón như sao vây quanh trăng. Ngoại hình xuất sắc khiến cô ta cho dù không có gia đình như vậy làm bối cảnh cũng vẫn được hoan nghênh.
Cuộc sống như thế sớm khiến cô ta có thói quen coi bản thân mình là nhất. Trong mắt cô ta, bản thân cô ta chính là trung tâm Trái Đất, chỉ khi tất cả đàn ông đều vây xung quanh mình mới có thể thỏa mãn trái tim công chúa của cô ta.
Cố tình cô ta còn giấu kín bệnh công chúa của mình, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người sẽ cảm thán một câu gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp còn có năng lực giao tiếp, đúng là hồng nhan hại nước.
Không thế nghi ngờ, Hà Uyên Uyên là người khiến kẻ khác phải hâm mộ. Cô ta không chỉ dễ dàng có được thứ mà người khác phấn đấu hơn nửa đời người cũng chưa chắc đạt được, còn có một đôi cha mẹ hết mực thương yêu.
Đại đa số gia đình xã hội thượng lưu đều tan vỡ, cho dù bên ngoài thoạt nhìn hài hòa yên ổn cũng không thể giấu được lớp keo dán bên trong, bọn họ tương kính như tân, có vô số con riêng sau lưng Vì lợi ích, ngay cả con mình cũng có thể hi sinh. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, từ lúc đứa bé đó được sinh ra đã có ý nghĩ như vậy rồi.
Hà Huy chính là ví dụ, bên ngoài êm ấm, ẩn bên trong lại là lạnh lẽo thê lương. Lời này có thể hơi võ đoán, dù sao những thứ dơ bẩn cũng chẳng phải chỉ tồn tại bên cạnh bọn họ, mà là chỗ nào cũng có.
Chỉ là những cám dỗ bọn họ phải đối mặt nhiều hơn chúng ta nhiều, những cám dỗ đó đủ để người vốn dĩ hoặc đã từng lương thiện đánh rơi mất lương tri, trở nên tham lam, cho nên ở nơi nào, so với những nơi khác cũng đen tối hơn nhiều.
Bậc cha chú hiền lành từng nhìn bọn họ lớn lên, một ngày nào đó có thể đột nhiên nói lời ác độc, chỉ đơn giản là vì vài phần lợi ích vốn dĩ không thuộc về bọn họ, cấp dưới vẫn luôn tin tưởng có thể quay ngược lại giúp đỡ kẻ đối đầu làm hại bạn, chỉ vì số tiền đối phương hứa hẹn cho anh ta đủ bằng vài năm tiền lương bạn cho anh ta.
Chúng ta đều yêu cầu người khác phải đối xử chân thành với mình, rồi lại không thể cam đoan bản thân thực sự chưa bao giờ lừa gạt người khác, chúng ta luôn dễ dàng tha thứ cho chính mình nhưng không cách nào tha thứ cho người khác.
Có lẽ đối với Hà Uyên Uyên mà nói, cô ta chưa bao giờ đối tốt với người khác như vậy, cho nên đối xử tốt với Nhạc Hằng đã là ban ân, anh ấy hẳn phải lấy thân báo đáp cô ta mới phải. Thật ra đâu chỉ mình cô ta, có ai lại muốn nỗ lực của mình không được hồi báo chứ.
up trên app mê tình truyện
Chúng ta có thể đối xử tốt với người mình yêu vô điều kiện nhưng không có biện pháp và tư cách nào yêu cầu người khác cũng phải làm giống mình. Hơn nữa tôi không nghĩ là việc hèn mọn không cầu hồi báo như vậy là tốt.
Những thứ bạn phải trả giá ở trong mắt của anh ta vẫn không đáng một đồng. Bạn đả động bản thân, lay động người khác lại không thể lay động trái tim sắt đá của anh ta nửa phần. Anh ta chưa từng yêu cầu bạn làm như vậy, tất cả đều là một mình bạn đơn phương tình nguyện, có lẽ cuối cùng anh ta còn cho rằng bạn nỗ lực áp đặt như thế, khiến người xung quanh khiển trách anh ta, còn gây phiền toái cho anh ta.
Thật sự cái gì mới là đối tốt với nhau, ai có thể nói rõ được chứ. Tôi thở dài một hơi, nhìn về phía khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của Hà Uyên Uyêngiờ đây đã vặn vẹo đến mức thay đổi: "Nếu anh ấy chẳng là gì đối với cô, vì sao không thể anh ấy đi?"
"Cô thì biết cái gì!" Hà Uyên Uyên đột nhiên rống giận một tiếng, dọa tôi sợ luôn: "Năm đó tôi đối tốt với anh ấy như thế nào sao cô biết được! Tôi yêu anh ấy thế nào sao cô hiểu được! Tôi vì anh ấy mà cãi nhau với người trong nhà, suýt nữa cắt đứt quan hệ, anh ấy lại suốt ngày giấu diếm tôi, ngay cả bệnh của anh ấy cũng là Nhạc Trí nói cho tôi biết..."
Hà Uyên Uyên nói xong, đột nhiên lấy tay che mặt nghẹn ngào: "Tôi vì anh ấy mà trả giá tất cả, tôi còn nghĩ sớm hay muộn gì anh ấy cũng sẽ yêu tôi như tôi yêu anh ấy..."
Tôi nghĩ nếu bây giờ cô ta là đang diễn trò, vậy thì cô ta thật sự có thiên phú, tiến vào giới diễn xuất quả thực sớm muộn gì cũng sẽ trở thành diễn viên đoạt giải Kim Mã*, cho dù tôi đã sớm biết bản chất giỏi ngụy trang của cô ta nhưng vẫn bị cảm hóa.
/422
|