Lệ Bối Tạp nghe Gia Khải Văn nói là nữ bằng hữu ( bạn gái ) của Lai Ân trong lòng cảm thấy ấm áp, bất quá mặt ngoài biểu hiện rất là rụt rè, mở miệng biện giải, nói:" Ta không phải bạn gái của hắn, hắn có bạn gái rồi. Hơn nữa đối phương đã giành được hắn, ta chỉ là bị bọn họ tiện thể bắt mang theo thôi."
Gia Khải Văn càng thêm vô pháp lý giải, có người không có việc gì lại đi bắt lục cấp pháp sư?
Trừ phi gia thế của tên lục cấp pháp sư này có ẩn dấu bí mật.
Lai Ân bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:" Thành thị gần nhất các đây có xa lắm không?"
"Đi bộ đại khái khoảng ba tháng, huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi các ngươi như thế nào đi đến đây, y phục ăn mặc như vậy nếu là người thường đã sớm chết, dù cho ta đây là thập cấp chiến sĩ cũng sống không được vài ngày."
"Ta là hỏa ma pháp sư." Lai Ân chỉ vào mặt mình nói:" Hai tháng trước ta béo hơn một vòng, hiện tại ta gầy tròn một vòng, ai, duy trì liên tục ma pháp trong suốt hai tháng, ta có thể sống sót đến bây giờ cũng là kỳ tích."
Liên tục sử dụng ma pháp trong hai tháng?
Gia Khải Văn cho rằng đây là nói giỡn, không phải lời nói thật, coi như là thánh ma đạo cũng không có bản lĩnh như vậy .
Ngày thứ hai đã bắt đầu, Gia Khải Văn chỉ vào phía đông bắc nói:" Vẫn đi về phía đông bắc, đại khái ba tháng sau là có thể nhìn thấy một trấn nhỏ, đó là tòa thành thị trung lập kỵ mã xung quanh mười năm trở lại đều ghé qua nơi đó."
" Rất cảm tạ ngươi." Lai Ân cầm lấy tay Gia Khải Văn, đem một quả cửu cấp tinh hạch đưa cho .
Gia Khải Văn cũng không khách sáo nhận lấy, sau đó cho Lai Ân một ít đồ gia vị.
Gia Khải Văn cùng đội người vội vã rời khỏi.
Lệ Bối Tạp hối thúc Lai Ân, nói:" Chúng ta đi thôi, còn phải đi ba tháng nữa, ta không muốn dừng lại ở địa phương này nữa."
Lai Ân híp mắt, nhìn chằm chằm phương hướng Gia Khải Văn vừa đi, nói:" Ngươi không cảm thấy có điểm không đúng à?"
Lệ Bối Tạp liếc cặp mắt trắng dã nhìn Lai Ân nói:" Ngươi mới là không có điểm thích hợp, ăn thịt quay hai tháng còn chưa đủ a?"
Lai Ân vuốt tóc, hắc hắc cười nói:" Kỳ thực ta cũng biết rất không thích hợp, thế nhưng ngươi không phát hiện nhóm dong binh này có điểm bất thường sao?"
Rất bình thường a, chí ít cũng bình thường hơn ngươi."
"Bọn họ một đội ngoại trừ kiếm sĩ và cung tiễn thủ cư nhiên còn có đạo tặc và cơ quan sư, ngươi không cảm thấy tổ hợp này có chút vấn đề a? Đây không phải nhiệm vụ bình thường mà tiểu đội có thể làm."
Lệ Bối Tạp được Lai Ân điểm tỉnh, tỉnh ngộ nói:" Giống như đội thám hiểm."
"Có thể sử dụng cơ quan sư chính là thám hiểm đội, bọn họ đi tìm các loại di tích, phỏng chừng lực mê hoặc cũng không kém ba, không phải vài người này muốn trước khi đi tới nơi đã chết ở bên ngoài biên a."
"Ngươi muốn làm gì?"
“Len lén đi theo, nhìn xem bọn họ đi địa phương nào, Bắc Cực bình nguyên có rất nhiều địa phương thần bí, truyền thuyết nói nơi đây trước là chiến trường thần ma, cũng có nói nơi này xuất hiện một quốc gia thần bí." Lai Ân vuốt cằm, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:" Về phần một số truyền thuyết khác tựa quá phóng đại, không nói cũng được."
"Ngươi thế nào theo dõi? đi gần không sợ bị phát hiện sao?"
"Hắc hắc, tiểu đệ của ta một đống, còn sợ không ai theo sao?" Lai Ân vỗ ngực, gọi ra một con cửu cấp băng xà, sau đó để nó thu nhỏ lại thân thể chỉ có dài một thước.
Lai Ân đem băng xà thả trên mặt đất, băng xà gật đầu đi theo gót chân bọn Gia Khải Văn.
Lai Ân và Lệ Bối Tạp gần đến trưa mới xuất phát, mục tiêu là thu hẹp khoảng cách với đám người Gia Khải Văn.
Lần này đi gần một tháng, hơn nữa cũng từ từ thâm nhập, giờ đã không còn băng thụ lẫn băng sơn, chỉ thấy từng tảng băng lớn , cứng rắn bao trùm bình nguyên.
Bão tuyết càng ngày càng lớn, tiến lên phía trước cũng trở nên dị thường gian nan, tầm nhìn chỉ có hơn một thước xa.
Thực vật càng ngày càng khó tìm.
Lai Ân thả đám ma thú ra, vong linh đại quân đều xuất động bắt được hai con thỏ.
sau khi ăn xong thịt quay Lai Ân oán giận nói:"Lần này rời khỏi Bắc Cực băng nguyên, ta phát thệ cả đời sẽ không ăn thịt quay nữa, ta muốn ói rồi."
Lệ Bối Tạp cười nói:"Ngươi a còn có thể nhớ lời thề? Hai ngày trước còn nói ăn thịt quay muốn nôn, sao hôm nay vẫn còn ăn?"
" Đói a, ta không ăn có thể được sao?" Lai Ân xấu hổ cười cười, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, nói:"Bọn họ đến một cái khe sông băng."
Lệ Bối Tạp cũng thu hồi miếng thịt quay, hai người thu thập một chút sau đó tiến lên.
Lai Ân nếu không phải có liên lạc tinh thần với song đầu ma xà, hai người đã sớm bị lạc bởi cơn bão tuyết này rồi.
Hai người đi gần bốn giờ, đột nhiên cảm giác bão tuyết giảm dần, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Cảnh vật Trước mắt khiến hai người sợ ngây người.
Một dòng sông băng sừng sững trước mắt, ở giữa xuất hiện một cái khe kéo dài không thấy cuối.
Sông băng cao vài trăm thước (sao lại cao nhỉ ? ), môt mặt bị mây che khuất, chiều dài càng vô pháp thấy được, tựa như một bức tường đem sông băng chia làm hai nửa.
Có lẽ đây là miêu tả khái quát về sông băng, chỉ có thể coi là một kì cảnh, nhưng đây chỉ là mặt ngoài, bên trong tầng băng xanh thẳm phía dưới xuất hiện một tường thành thật lớn, tầng băng này đã bảo trì bức tường hoàn chỉnh không vết xước.
trên vách tường thành thậm chí có thể nhìn thấy một vài khẩu ma tinh pháo bị đông lại ở trong đó.
" Trời ạ, thật là di tích." Lai Ân đã nhìn thấy qua rất ngiều tường thành , bất quá đều không cao bằng một phần mười bức tường này.
"Đây, đây là thật chăng?" Lệ Bối Tạp xoa con mắt, nhằm xác nhận một chút cảnh tượng trước mắt.
"Coi như là giả ta biết, cái gì là di tích a, có thể phát hiện thứ tốt cũng không chừng, nơi đây chôn giấu bảo tàng thật lớn cũng không phải không có khả năng a."
Lai Ân kéo Lệ Bối Tạp thẳng đến khe.
Đi qua khe. . .
Đập vào mắt chính là một tòa thành thị bị lớp băng bao phủ, phòng ốc vẫn được bảo trì hoàn chỉnh, không có bất luận dấu hiệu bị hủy, cũng không có vết tích chiến tranh, toàn bộ giống như một tòa tử thành.
Lai Ân và Lệ Bối Tạp bước vào mấy gian phòng ở ,xác nhận một chút, bên trong không có ai, trên đường các loại sủng vật bị đóng băng rất sống động cùng với một ít ma thú cấp thấp, nhưng một bóng người cũng không có.
Gia Khải Văn càng thêm vô pháp lý giải, có người không có việc gì lại đi bắt lục cấp pháp sư?
Trừ phi gia thế của tên lục cấp pháp sư này có ẩn dấu bí mật.
Lai Ân bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:" Thành thị gần nhất các đây có xa lắm không?"
"Đi bộ đại khái khoảng ba tháng, huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi các ngươi như thế nào đi đến đây, y phục ăn mặc như vậy nếu là người thường đã sớm chết, dù cho ta đây là thập cấp chiến sĩ cũng sống không được vài ngày."
"Ta là hỏa ma pháp sư." Lai Ân chỉ vào mặt mình nói:" Hai tháng trước ta béo hơn một vòng, hiện tại ta gầy tròn một vòng, ai, duy trì liên tục ma pháp trong suốt hai tháng, ta có thể sống sót đến bây giờ cũng là kỳ tích."
Liên tục sử dụng ma pháp trong hai tháng?
Gia Khải Văn cho rằng đây là nói giỡn, không phải lời nói thật, coi như là thánh ma đạo cũng không có bản lĩnh như vậy .
Ngày thứ hai đã bắt đầu, Gia Khải Văn chỉ vào phía đông bắc nói:" Vẫn đi về phía đông bắc, đại khái ba tháng sau là có thể nhìn thấy một trấn nhỏ, đó là tòa thành thị trung lập kỵ mã xung quanh mười năm trở lại đều ghé qua nơi đó."
" Rất cảm tạ ngươi." Lai Ân cầm lấy tay Gia Khải Văn, đem một quả cửu cấp tinh hạch đưa cho .
Gia Khải Văn cũng không khách sáo nhận lấy, sau đó cho Lai Ân một ít đồ gia vị.
Gia Khải Văn cùng đội người vội vã rời khỏi.
Lệ Bối Tạp hối thúc Lai Ân, nói:" Chúng ta đi thôi, còn phải đi ba tháng nữa, ta không muốn dừng lại ở địa phương này nữa."
Lai Ân híp mắt, nhìn chằm chằm phương hướng Gia Khải Văn vừa đi, nói:" Ngươi không cảm thấy có điểm không đúng à?"
Lệ Bối Tạp liếc cặp mắt trắng dã nhìn Lai Ân nói:" Ngươi mới là không có điểm thích hợp, ăn thịt quay hai tháng còn chưa đủ a?"
Lai Ân vuốt tóc, hắc hắc cười nói:" Kỳ thực ta cũng biết rất không thích hợp, thế nhưng ngươi không phát hiện nhóm dong binh này có điểm bất thường sao?"
Rất bình thường a, chí ít cũng bình thường hơn ngươi."
"Bọn họ một đội ngoại trừ kiếm sĩ và cung tiễn thủ cư nhiên còn có đạo tặc và cơ quan sư, ngươi không cảm thấy tổ hợp này có chút vấn đề a? Đây không phải nhiệm vụ bình thường mà tiểu đội có thể làm."
Lệ Bối Tạp được Lai Ân điểm tỉnh, tỉnh ngộ nói:" Giống như đội thám hiểm."
"Có thể sử dụng cơ quan sư chính là thám hiểm đội, bọn họ đi tìm các loại di tích, phỏng chừng lực mê hoặc cũng không kém ba, không phải vài người này muốn trước khi đi tới nơi đã chết ở bên ngoài biên a."
"Ngươi muốn làm gì?"
“Len lén đi theo, nhìn xem bọn họ đi địa phương nào, Bắc Cực bình nguyên có rất nhiều địa phương thần bí, truyền thuyết nói nơi đây trước là chiến trường thần ma, cũng có nói nơi này xuất hiện một quốc gia thần bí." Lai Ân vuốt cằm, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:" Về phần một số truyền thuyết khác tựa quá phóng đại, không nói cũng được."
"Ngươi thế nào theo dõi? đi gần không sợ bị phát hiện sao?"
"Hắc hắc, tiểu đệ của ta một đống, còn sợ không ai theo sao?" Lai Ân vỗ ngực, gọi ra một con cửu cấp băng xà, sau đó để nó thu nhỏ lại thân thể chỉ có dài một thước.
Lai Ân đem băng xà thả trên mặt đất, băng xà gật đầu đi theo gót chân bọn Gia Khải Văn.
Lai Ân và Lệ Bối Tạp gần đến trưa mới xuất phát, mục tiêu là thu hẹp khoảng cách với đám người Gia Khải Văn.
Lần này đi gần một tháng, hơn nữa cũng từ từ thâm nhập, giờ đã không còn băng thụ lẫn băng sơn, chỉ thấy từng tảng băng lớn , cứng rắn bao trùm bình nguyên.
Bão tuyết càng ngày càng lớn, tiến lên phía trước cũng trở nên dị thường gian nan, tầm nhìn chỉ có hơn một thước xa.
Thực vật càng ngày càng khó tìm.
Lai Ân thả đám ma thú ra, vong linh đại quân đều xuất động bắt được hai con thỏ.
sau khi ăn xong thịt quay Lai Ân oán giận nói:"Lần này rời khỏi Bắc Cực băng nguyên, ta phát thệ cả đời sẽ không ăn thịt quay nữa, ta muốn ói rồi."
Lệ Bối Tạp cười nói:"Ngươi a còn có thể nhớ lời thề? Hai ngày trước còn nói ăn thịt quay muốn nôn, sao hôm nay vẫn còn ăn?"
" Đói a, ta không ăn có thể được sao?" Lai Ân xấu hổ cười cười, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, nói:"Bọn họ đến một cái khe sông băng."
Lệ Bối Tạp cũng thu hồi miếng thịt quay, hai người thu thập một chút sau đó tiến lên.
Lai Ân nếu không phải có liên lạc tinh thần với song đầu ma xà, hai người đã sớm bị lạc bởi cơn bão tuyết này rồi.
Hai người đi gần bốn giờ, đột nhiên cảm giác bão tuyết giảm dần, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Cảnh vật Trước mắt khiến hai người sợ ngây người.
Một dòng sông băng sừng sững trước mắt, ở giữa xuất hiện một cái khe kéo dài không thấy cuối.
Sông băng cao vài trăm thước (sao lại cao nhỉ ? ), môt mặt bị mây che khuất, chiều dài càng vô pháp thấy được, tựa như một bức tường đem sông băng chia làm hai nửa.
Có lẽ đây là miêu tả khái quát về sông băng, chỉ có thể coi là một kì cảnh, nhưng đây chỉ là mặt ngoài, bên trong tầng băng xanh thẳm phía dưới xuất hiện một tường thành thật lớn, tầng băng này đã bảo trì bức tường hoàn chỉnh không vết xước.
trên vách tường thành thậm chí có thể nhìn thấy một vài khẩu ma tinh pháo bị đông lại ở trong đó.
" Trời ạ, thật là di tích." Lai Ân đã nhìn thấy qua rất ngiều tường thành , bất quá đều không cao bằng một phần mười bức tường này.
"Đây, đây là thật chăng?" Lệ Bối Tạp xoa con mắt, nhằm xác nhận một chút cảnh tượng trước mắt.
"Coi như là giả ta biết, cái gì là di tích a, có thể phát hiện thứ tốt cũng không chừng, nơi đây chôn giấu bảo tàng thật lớn cũng không phải không có khả năng a."
Lai Ân kéo Lệ Bối Tạp thẳng đến khe.
Đi qua khe. . .
Đập vào mắt chính là một tòa thành thị bị lớp băng bao phủ, phòng ốc vẫn được bảo trì hoàn chỉnh, không có bất luận dấu hiệu bị hủy, cũng không có vết tích chiến tranh, toàn bộ giống như một tòa tử thành.
Lai Ân và Lệ Bối Tạp bước vào mấy gian phòng ở ,xác nhận một chút, bên trong không có ai, trên đường các loại sủng vật bị đóng băng rất sống động cùng với một ít ma thú cấp thấp, nhưng một bóng người cũng không có.
/225
|