Mâu Thuẫn Giữa Hoàng Đế Và Hoàng Hậu
Ngày hôm sau, xong phiên lên triều buổi sáng, Liễu Chỉ Tuyết đến điện Thanh Liên.
Điện Thanh Liên vẫn trống trải như thường lệ, chỉ có một mình Hiên Viên Triệt. Chàng ngả mình trên chiếc ghế nằm, dường như đang hưởng thụ ánh nắng sớm mai, trông nhàn tản rất mực. Hàng mi ngả một cái bóng trên mặt, mờ mờ nhàn nhạt, giống như vệt nước mắt của đứa trẻ cô đơn, một vẻ cô độc âm thầm dịu dàng.
Ra hiệu cho cung nữ và thái giám hai bên lui ra, Liễu Chỉ Tuyết bước lên thảm cỏ, thong thả đi đến gần Hiên Viên Triệt. Nàng mặc bộ trang phục trong cung màu tím, bước từng bước nhỏ, du nhàn, nhẹ nhàng và tao nhã.
“Hoàng thượng, hôm nay sao không thấy người tạc ngọc?” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt hỏi, ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, sau đó cũng bắt chước chàng, khoan thai ngả mình xuống đó.
“Hiên Viên Triệt vẫn nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch, Tuyết nhi, sao hôm nay lại có nhã hứng đến sưởi nắng cùng trẫm?”
“Người vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp.” Nàng liếc nhìn đống ngọc vẫn còn nguyên, bỗng bật cười, nụ cười tỏa hơi lạnh.
“Đúng, hôm nay không tạc.”
Liễu Chỉ Tuyết cầm lên một miếng ngọc thô, mỉm cười hỏi: “Không biết chuyện gì khiến hoàng thượng phiền lòng như thế, lại bỏ bê công việc hoàng thượng yêu thích nhất? Có thể nói ra không, có lẽ thần thiếp có thể tham mưu cho hoàng thượng.”
“Hoàng hậu đã biết, cớ sao còn hỏi?”
“Thánh ý khó dò, thần thiếp sao có thể đoán được tâm tư hoàng thượng?” Ở bên hoàng đế một buổi, tổn thọ mười năm.
“Còn có chuyện gì mà hoàng hậu không đoán ra, trẫm thật kinh ngạc!”
“Khiến hoàng thượng ngạc nhiên chỉ có chuyện đó sao? Thần thiếp còn có rất nhiều chuyện kinh ngạc chưa nói với hoàng thượng.”
“Trẫm đang nghe.”
“Thần thiếp không hiểu, vì sao hoàng thượng lại làm như thế. Vì sao lại tặng tuyết ngọc trâm cho Tự nhi?” Nàng hỏi thẳng.
“Trẫm thấy trang sức trên đầu nàng ấy quá đơn giản, thực không giống nữ nhi của Liễu gia, nếu người ngoài biết, tiểu thư Liễu gia trang phục như cung nữ, chẳng phải phương hại đến thể diện của Liễu gia sao?”
“Nói vậy là, thần thiếp phải cảm tạ quan tâm của hoàng thượng đối với Tự nhi, ân huệ đối với Liễu gia.” Sắc mặt Liễu Chỉ Tuyết chợt u ám, giống như sắt lạnh ngâm trong nước băng.
“Tuyết nhi, rốt cuộc nàng định nói gì?” Chàng cười nhẹ.
“Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt đối không tin, người vô tình tặng tuyết ngọc trâm cho Tự nhi.” Ngữ khí nàng hơi cứng.
“Xem ra, trẫm làm Tuyết nhi giận rồi. Trẫm còn tưởng trên mặt nàng không bao giờ xuất hiện biểu cảm thứ hai.”
Tiếng cười của chàng xa xăm như tự chân trời vọng lại.
“Triệt!” Liễu Chỉ Tuyết nhíu mày, ngồi dậy, ép chàng mở đôi mắt đẹp ma mị ra, vẻ mặt nàng nghiêm túc chưa từng có, “Rốt cuộc chàng định làm gì? Tự nhi không đắc tội với chàng.”
“Xem ra nàng thực sự rất thương yêu nàng ấy.”
Liễu Chỉ Tuyết nén phẫn nộ, bình tĩnh trở lại, “Rất thương yêu, có điều Tự nhi đã khác trước, nhưng vẫn là tiểu muội của thiếp. Chàng quen muội ấy thế nào, đơn giản chỉ vì Tự nhi đi nhầm, lạc bước vào đây hay sao?”
Vẻ hoài nghi trong giọng điệu của nàng khiến ánh mắt Hiên Viên Triệt trở nên mơ màng. Chàng nghịch cái bàn chỉ trong tay, thong thả đáp: “Nếu ta nói làm vậy là để bảo vệ nàng ấy, nàng có tin không?”
Đúng như dự liệu của chàng, Liễu Chỉ Tuyết nhướn mày, lạnh lùng châm biếm: “Triệt, chỗ này của chàng...” Bàn tay ngọc ngà của nàng đặt lên ngực trái của chàng, cười tươi rói, “Trong này không có gì hết, không có gì hết...”
Trong tim chàng chẳng có gì hết, làm sao biết bảo vệ một người?
Vậy mà chàng nói chàng muốn bảo vệ Tự nhi, chàng thích Tự nhi ư? Đây đúng là chuyện cười nhạt nhẽo nhất nàng được nghe trong năm.
“Tuyết nhi, nàng quả thừa hiểu trẫm.” Hiên Viên Triệt không phản bác, trái lại đặt tay lên bàn tay nàng để trên ngực mình, bàn tay hai người đều hơi lạnh, không ai sưởi ấm được cho ai.
Như hai mảnh băng, đặt lên nhau, chỉ càng thêm lạnh, vĩnh viễn không tan.
“Chuyện hôm qua, không hề thay đổi suy nghĩ của thiếp. Triệt, hãy tha cho Tự nhi, Tự nhi của thiếp không hợp với nơi này.” Giọng của Liễu Chỉ Tuyết có thể nói đúng là cầu xin, cầu xin vì Mạt Ca.
“Hợp hay không, không phải do nàng nói là được, phải thử mới biết. Chưa thử, không ai biết, trẫm và nàng ấy có thể tạo thành một hình tròn hay không.”
Hiên Viên Triệt không nao núng, lơ đãng nói.
Liễu Chỉ Tuyết chỉ cảm thấy luồng nộ khí bùng lên, cháy thành lửa thiêu đốt lòng nàng.
“Hoàng thượng, Người không thích hợp với Tự nhi.”
“Trẫm đã nói rồi, phải thử mới biết.”
“Tự nhi có gì tốt, khiến Người hao phí tâm tư như vậy?”
Nàng không hiểu, đó không phải là Hiên Viên Triệt mà nàng biết.
Hôm qua, thật ra không phải Hồng Tường báo tin cho nàng đến điện Minh Nguyệt, người kịp thời báo tin để nàng đến, chính là Hiên Viên Triệt. Nàng nhớ, lúc đó sắc mặt chàng rất bình thản, ánh mắt vẫn êm ả, nhưng bước chân chàng nhanh hơn nửa nhịp so với ngày thường. Trên đời, không ai hiểu chàng bằng Liễu Chỉ Tuyết này, những gì khiến chàng bận lòng, nếu không có kết cục hoàn mỹ, thì sẽ là bi thảm.
Nàng rất lo cho Mạt Ca.
Nàng đã tưởng, Tự nhi có gì đắc tội với chàng, không ngờ, chàng lại thích tiểu muội đó. Thật mỉa mai, chàng thích ai không thích, lại đi thích nữ nhi của Liễu gia? Vốn dĩ, khắp thiên hạ, chỉ cần là họ Liễu, bất luận nam hay nữ, Hiên Viên Triệt đều căm hận.
Chàng quen Tự nhi thế nào? Mà lại có thể hao tổn tâm sức vì tiểu muội đó như thế?
Chàng nói, chàng muốn bảo vệ Tự nhi, nàng không tin một chữ nào. Hiên Viên Triệt lớn lên thế nào, nàng rõ hơn ai hết, chàng từng muốn giết cả chính nàng. Trong từ điển đời chàng, không có ba từ “bảo vệ” “trân trọng” và “yêu”.
“Chủ đề này, trẫm không muốn nói tiếp.”
“Triệt, chàng sẽ chặt đứt đôi cánh của Tự nhi. Chàng nên biết, Tự nhi không thích hoàng cung.” Tiếng thở dài rất nhẹ của Liễu Chỉ Tuyết tan trong hương cỏ xanh, mang chút oán hận ngấm ngầm. Nàng biết, nàng không cách nào lay chuyển quyết định của Hiên Viên Triệt.
Liễu Chỉ Tuyết thẫn thờ ngồi ngây, đôi chân như có dòng thép chảy vào, nặng ngàn cân.
Nàng thực sự không ngăn cản nổi ư?
Nàng không tin, nàng không muốn để Tự nhi cũng bước vào con đường khúc khuỷu không lối về, bước qua bức tường hoàng cung, sâu như biển.
“Triệt, ngay cả thiếp cũng không ngăn cản được quyết định của chàng ư?” Liễu Chỉ Tuyết không cam lòng, hỏi.
Hiên Viên Triệt không trả lời. Liễu Chỉ Tuyết nhìn chàng, trên khuôn mặt đó là một vẻ tĩnh lặng như chết. Nàng không nói nữa, lặng lẽ chờ câu trả lời của chàng.
Một lúc lâu sau, “Hoàng hậu, đừng quên giao ước của chúng ta.” Hiên Viên Triệt nói, “Trẫm có quyền không tuân thủ giao ước đó, nếu hoàng hậu làm chuyện trẫm không muốn nàng làm.”
“Hoàng thượng đang uy hiếp thiếp chăng?” Liễu Chỉ Tuyết cười khẩy: “Nói lời giữ lời mới là minh quân. Hoàng thượng, chuyện của chúng ta hoàn toàn không liên quan đến Tự nhi, tại sao lại kéo muội ấy vào?”
“Ý trẫm không phải thế, chỉ có thể nói, Tự nhi vào cung là do một tay Liễu Chỉ Nguyệt sắp đặt, ngoài dự liệu của trẫm, chỉ có thể nói đó là ý trời. Tuyết nhi, tiểu muội của nàng là miếng ngọc thô, nếu sống ở bên nàng, cứ chờ mà xem, nhất định sẽ vượt qua nàng.”
“Hiên Viên Triệt, chàng...” Liễu Chỉ Tuyết trợn tròn mắt, không thể tin nổi, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng của chàng, một nụ cười rất nhẹ đến khó nhận ra, thoáng hiện trên đó, khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Mười mấy năm gắn bó, tương tri, nàng hiểu ý nghĩa mấy lời kia của chàng.
Chính vì hiểu, Liễu Chỉ Tuyết mới thấy phẫn nộ.
Nếu có ngày Tự nhi phản bội chàng, chàng sẽ làm Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng ngồi dậy, cười đẹp như hoa, “Ta sẽ giết tất cả những kẻ phản bội ta, bất luận là nàng ấy!”
Không khí ngưng đọng, im lìm như chết.
Liễu Chỉ Tuyết đột nhiên đứng dậy, phảy ống tay áo bỏ đi.
Chớp mắt đã đến tháng Năm, tiết trời vẫn còn phảng phất hơi hướng cuối xuân, lá cây từ xanh non chuyển sang xanh thẫm, tươi cười đón gió.
Mạt Ca sống trong Tuyết Dao cung như cá gặp nước. Liễu Chỉ Tuyết rất cưng chiều cô, muốn gì được nấy, không phải e dè thận trọng như hồi ở điện Minh Nguyệt. Tỳ nữ là người lanh lợi, thông minh, rất biết chăm sóc, Mạt Ca rất hài lòng. Bản thân Mạt Ca cũng có không ít niềm vui riêng. Cô thích nhất là đến tàng thư các, bởi vì muốn biết tất cả về thời đại này, tàng thư các có thể cung cấp tri thức toàn diện.
Chính tàng thư các này đã giúp Mạt Ca tìm hiểu một cách có hệ thống hiện nay cô đang ở vào thời đại thế nào.
Thiên hạ hiện đang ở thế chân vạc, ba nước: Hiên Viên, Ngọc Phượng và Nữ Nhi phân chia thiên hạ, các nước nhỏ khác khó tham dự, ba nước này là cường quốc lớn nhất thiên hạ.
Hiên Viên, địa giới rộng lớn, nhưng đa phần là đất khô cằn, không thích hợp trồng trọt, nông sản không đủ cung cấp, nước ngọt rất thiếu, hầu như hàng năm đều xảy ra hạn hán. Bá tính chết đói vì hạn hán nhiều vô kể. Nhưng, Hiên Viên lại có quân sự cường thịnh, tướng lĩnh, binh sỹ dũng mãnh thiện chiến, quân đội dưới cờ thống lĩnh của Vệ Minh Hàn, được mệnh danh là “quân đội bách chiến bách thắng”.
Ngọc Phượng khí hậu ấm áp, nghề thủ công phát triển, nông sản phong phú, kinh tế phồn vinh, chiếm hết ưu thế địa lý, quốc phòng quân đội tuy không mạnh bằng Hiên Viên nhưng cũng không tỏ ra yếu thế.
Nữ Nhi là quốc gia tương đối đặc biệt, đó không phải là đất nước toàn nữ giới, mà là quân chủ các triều đại đều do nữ nhi đảm nhiệm, đây là một quốc gia mỹ nữ nhiều vô kể. Biên giới của nước này ở sát núi băng.
Ba nước trên, nhiều năm duy trì thế cân bằng rất kỳ quặc, cùng ràng buộc lẫn nhau, biên giới mặc dù không ngừng xảy ra chiến tranh lớn nhỏ, nhưng ba nước vẫn duy trì tình trạng kỳ quặc, đánh thì đánh, thông thương vẫn thông thương.
Về lý giữa hai nước xảy ra chiến tranh xung đột, chắc chắn cũng có xung đột về thương mại, với nhu cầu quốc nội lớn như Hiên Viên, Ngọc Phượng chỉ cần bế quan tỏa cảng, phong tỏa thương mại giữa hai nước, ngừng giao dịch thương mại với Hiên Viên, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kinh tế và quốc lực của Hiên Viên.
Mạt Ca không thể lý giải hiện tượng trên, cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành gác lại. Rốt cuộc, quan hệ chính trị phức tạp này không phải một người mới đến như cô có thể lý giải được.
Ngoài ba nước trên, lân bang của Hiên Viên còn có Bắc Việt thế lực cũng không nhỏ, mấy năm nay cũng dần dần cường thịnh, mấy nước nhỏ khác, nhân khẩu không đông, quân sự không mạnh, nhưng vô cùng giàu có, lại còn một đảo quốc nữa, tóm lại đây là loạn thế.
Đã nhiều ngày không gặp Hiên Viên Triệt, nếu Mạt Ca không đến điện Thanh Liên, hầu như họ không gặp được nhau. Còn những đêm Hiên Viên Triệt ân sủng Liễu Chỉ Tuyết, cô đều tránh xa.
Có một số chuyện cho dù cô không cố ý muốn biết, cũng sẽ biết. Sự đắc sủng của Liễu Chỉ Tuyết quả thực khiến phi tần hậu cung đỏ mắt. Trong một tháng, có đến nửa tháng Hiên Viên Triệt qua đêm tại Tuyết Dao cung. Lời đồn hoàng hậu đắc sủng là có thật, không phải bịa đặt.
Tuy nhiên, ban ngày rất ít thấy chàng xuất hiện ở Tuyết Dao cung. Cũng may vì thế, Mạt Ca khỏi lo vô tình gặp chàng.
Nội quy trong cung quy định rõ, tân phi trong cung bất luận phẩm cấp cao thấp, mỗi sớm đều phải đến thỉnh an hoàng hậu. Mạt Ca vốn dĩ cố tình muốn tránh, không ngờ, vừa sáng đã đối diện với một đàn bướm. Liễu Chỉ Tuyết biết tâm tư đó, cũng không làm khó cô. Tuy nhiên, trời vừa sáng, đã bị Xuân nhi đánh thức, bảo là hoàng hậu mời.
Mạt Ca còn đang ngái ngủ, mặc Xuân nhi hầu hạ chải đầu vận xiêm áo, lúc ra khỏi cửa, một trận gió sớm thổi qua, mới hơi tỉnh táo. Ôi chao, sớm thế đã phải dậy thật là tra tấn.
Ngày hôm sau, xong phiên lên triều buổi sáng, Liễu Chỉ Tuyết đến điện Thanh Liên.
Điện Thanh Liên vẫn trống trải như thường lệ, chỉ có một mình Hiên Viên Triệt. Chàng ngả mình trên chiếc ghế nằm, dường như đang hưởng thụ ánh nắng sớm mai, trông nhàn tản rất mực. Hàng mi ngả một cái bóng trên mặt, mờ mờ nhàn nhạt, giống như vệt nước mắt của đứa trẻ cô đơn, một vẻ cô độc âm thầm dịu dàng.
Ra hiệu cho cung nữ và thái giám hai bên lui ra, Liễu Chỉ Tuyết bước lên thảm cỏ, thong thả đi đến gần Hiên Viên Triệt. Nàng mặc bộ trang phục trong cung màu tím, bước từng bước nhỏ, du nhàn, nhẹ nhàng và tao nhã.
“Hoàng thượng, hôm nay sao không thấy người tạc ngọc?” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt hỏi, ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh, sau đó cũng bắt chước chàng, khoan thai ngả mình xuống đó.
“Hiên Viên Triệt vẫn nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch, Tuyết nhi, sao hôm nay lại có nhã hứng đến sưởi nắng cùng trẫm?”
“Người vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp.” Nàng liếc nhìn đống ngọc vẫn còn nguyên, bỗng bật cười, nụ cười tỏa hơi lạnh.
“Đúng, hôm nay không tạc.”
Liễu Chỉ Tuyết cầm lên một miếng ngọc thô, mỉm cười hỏi: “Không biết chuyện gì khiến hoàng thượng phiền lòng như thế, lại bỏ bê công việc hoàng thượng yêu thích nhất? Có thể nói ra không, có lẽ thần thiếp có thể tham mưu cho hoàng thượng.”
“Hoàng hậu đã biết, cớ sao còn hỏi?”
“Thánh ý khó dò, thần thiếp sao có thể đoán được tâm tư hoàng thượng?” Ở bên hoàng đế một buổi, tổn thọ mười năm.
“Còn có chuyện gì mà hoàng hậu không đoán ra, trẫm thật kinh ngạc!”
“Khiến hoàng thượng ngạc nhiên chỉ có chuyện đó sao? Thần thiếp còn có rất nhiều chuyện kinh ngạc chưa nói với hoàng thượng.”
“Trẫm đang nghe.”
“Thần thiếp không hiểu, vì sao hoàng thượng lại làm như thế. Vì sao lại tặng tuyết ngọc trâm cho Tự nhi?” Nàng hỏi thẳng.
“Trẫm thấy trang sức trên đầu nàng ấy quá đơn giản, thực không giống nữ nhi của Liễu gia, nếu người ngoài biết, tiểu thư Liễu gia trang phục như cung nữ, chẳng phải phương hại đến thể diện của Liễu gia sao?”
“Nói vậy là, thần thiếp phải cảm tạ quan tâm của hoàng thượng đối với Tự nhi, ân huệ đối với Liễu gia.” Sắc mặt Liễu Chỉ Tuyết chợt u ám, giống như sắt lạnh ngâm trong nước băng.
“Tuyết nhi, rốt cuộc nàng định nói gì?” Chàng cười nhẹ.
“Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt đối không tin, người vô tình tặng tuyết ngọc trâm cho Tự nhi.” Ngữ khí nàng hơi cứng.
“Xem ra, trẫm làm Tuyết nhi giận rồi. Trẫm còn tưởng trên mặt nàng không bao giờ xuất hiện biểu cảm thứ hai.”
Tiếng cười của chàng xa xăm như tự chân trời vọng lại.
“Triệt!” Liễu Chỉ Tuyết nhíu mày, ngồi dậy, ép chàng mở đôi mắt đẹp ma mị ra, vẻ mặt nàng nghiêm túc chưa từng có, “Rốt cuộc chàng định làm gì? Tự nhi không đắc tội với chàng.”
“Xem ra nàng thực sự rất thương yêu nàng ấy.”
Liễu Chỉ Tuyết nén phẫn nộ, bình tĩnh trở lại, “Rất thương yêu, có điều Tự nhi đã khác trước, nhưng vẫn là tiểu muội của thiếp. Chàng quen muội ấy thế nào, đơn giản chỉ vì Tự nhi đi nhầm, lạc bước vào đây hay sao?”
Vẻ hoài nghi trong giọng điệu của nàng khiến ánh mắt Hiên Viên Triệt trở nên mơ màng. Chàng nghịch cái bàn chỉ trong tay, thong thả đáp: “Nếu ta nói làm vậy là để bảo vệ nàng ấy, nàng có tin không?”
Đúng như dự liệu của chàng, Liễu Chỉ Tuyết nhướn mày, lạnh lùng châm biếm: “Triệt, chỗ này của chàng...” Bàn tay ngọc ngà của nàng đặt lên ngực trái của chàng, cười tươi rói, “Trong này không có gì hết, không có gì hết...”
Trong tim chàng chẳng có gì hết, làm sao biết bảo vệ một người?
Vậy mà chàng nói chàng muốn bảo vệ Tự nhi, chàng thích Tự nhi ư? Đây đúng là chuyện cười nhạt nhẽo nhất nàng được nghe trong năm.
“Tuyết nhi, nàng quả thừa hiểu trẫm.” Hiên Viên Triệt không phản bác, trái lại đặt tay lên bàn tay nàng để trên ngực mình, bàn tay hai người đều hơi lạnh, không ai sưởi ấm được cho ai.
Như hai mảnh băng, đặt lên nhau, chỉ càng thêm lạnh, vĩnh viễn không tan.
“Chuyện hôm qua, không hề thay đổi suy nghĩ của thiếp. Triệt, hãy tha cho Tự nhi, Tự nhi của thiếp không hợp với nơi này.” Giọng của Liễu Chỉ Tuyết có thể nói đúng là cầu xin, cầu xin vì Mạt Ca.
“Hợp hay không, không phải do nàng nói là được, phải thử mới biết. Chưa thử, không ai biết, trẫm và nàng ấy có thể tạo thành một hình tròn hay không.”
Hiên Viên Triệt không nao núng, lơ đãng nói.
Liễu Chỉ Tuyết chỉ cảm thấy luồng nộ khí bùng lên, cháy thành lửa thiêu đốt lòng nàng.
“Hoàng thượng, Người không thích hợp với Tự nhi.”
“Trẫm đã nói rồi, phải thử mới biết.”
“Tự nhi có gì tốt, khiến Người hao phí tâm tư như vậy?”
Nàng không hiểu, đó không phải là Hiên Viên Triệt mà nàng biết.
Hôm qua, thật ra không phải Hồng Tường báo tin cho nàng đến điện Minh Nguyệt, người kịp thời báo tin để nàng đến, chính là Hiên Viên Triệt. Nàng nhớ, lúc đó sắc mặt chàng rất bình thản, ánh mắt vẫn êm ả, nhưng bước chân chàng nhanh hơn nửa nhịp so với ngày thường. Trên đời, không ai hiểu chàng bằng Liễu Chỉ Tuyết này, những gì khiến chàng bận lòng, nếu không có kết cục hoàn mỹ, thì sẽ là bi thảm.
Nàng rất lo cho Mạt Ca.
Nàng đã tưởng, Tự nhi có gì đắc tội với chàng, không ngờ, chàng lại thích tiểu muội đó. Thật mỉa mai, chàng thích ai không thích, lại đi thích nữ nhi của Liễu gia? Vốn dĩ, khắp thiên hạ, chỉ cần là họ Liễu, bất luận nam hay nữ, Hiên Viên Triệt đều căm hận.
Chàng quen Tự nhi thế nào? Mà lại có thể hao tổn tâm sức vì tiểu muội đó như thế?
Chàng nói, chàng muốn bảo vệ Tự nhi, nàng không tin một chữ nào. Hiên Viên Triệt lớn lên thế nào, nàng rõ hơn ai hết, chàng từng muốn giết cả chính nàng. Trong từ điển đời chàng, không có ba từ “bảo vệ” “trân trọng” và “yêu”.
“Chủ đề này, trẫm không muốn nói tiếp.”
“Triệt, chàng sẽ chặt đứt đôi cánh của Tự nhi. Chàng nên biết, Tự nhi không thích hoàng cung.” Tiếng thở dài rất nhẹ của Liễu Chỉ Tuyết tan trong hương cỏ xanh, mang chút oán hận ngấm ngầm. Nàng biết, nàng không cách nào lay chuyển quyết định của Hiên Viên Triệt.
Liễu Chỉ Tuyết thẫn thờ ngồi ngây, đôi chân như có dòng thép chảy vào, nặng ngàn cân.
Nàng thực sự không ngăn cản nổi ư?
Nàng không tin, nàng không muốn để Tự nhi cũng bước vào con đường khúc khuỷu không lối về, bước qua bức tường hoàng cung, sâu như biển.
“Triệt, ngay cả thiếp cũng không ngăn cản được quyết định của chàng ư?” Liễu Chỉ Tuyết không cam lòng, hỏi.
Hiên Viên Triệt không trả lời. Liễu Chỉ Tuyết nhìn chàng, trên khuôn mặt đó là một vẻ tĩnh lặng như chết. Nàng không nói nữa, lặng lẽ chờ câu trả lời của chàng.
Một lúc lâu sau, “Hoàng hậu, đừng quên giao ước của chúng ta.” Hiên Viên Triệt nói, “Trẫm có quyền không tuân thủ giao ước đó, nếu hoàng hậu làm chuyện trẫm không muốn nàng làm.”
“Hoàng thượng đang uy hiếp thiếp chăng?” Liễu Chỉ Tuyết cười khẩy: “Nói lời giữ lời mới là minh quân. Hoàng thượng, chuyện của chúng ta hoàn toàn không liên quan đến Tự nhi, tại sao lại kéo muội ấy vào?”
“Ý trẫm không phải thế, chỉ có thể nói, Tự nhi vào cung là do một tay Liễu Chỉ Nguyệt sắp đặt, ngoài dự liệu của trẫm, chỉ có thể nói đó là ý trời. Tuyết nhi, tiểu muội của nàng là miếng ngọc thô, nếu sống ở bên nàng, cứ chờ mà xem, nhất định sẽ vượt qua nàng.”
“Hiên Viên Triệt, chàng...” Liễu Chỉ Tuyết trợn tròn mắt, không thể tin nổi, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng của chàng, một nụ cười rất nhẹ đến khó nhận ra, thoáng hiện trên đó, khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Mười mấy năm gắn bó, tương tri, nàng hiểu ý nghĩa mấy lời kia của chàng.
Chính vì hiểu, Liễu Chỉ Tuyết mới thấy phẫn nộ.
Nếu có ngày Tự nhi phản bội chàng, chàng sẽ làm Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng ngồi dậy, cười đẹp như hoa, “Ta sẽ giết tất cả những kẻ phản bội ta, bất luận là nàng ấy!”
Không khí ngưng đọng, im lìm như chết.
Liễu Chỉ Tuyết đột nhiên đứng dậy, phảy ống tay áo bỏ đi.
Chớp mắt đã đến tháng Năm, tiết trời vẫn còn phảng phất hơi hướng cuối xuân, lá cây từ xanh non chuyển sang xanh thẫm, tươi cười đón gió.
Mạt Ca sống trong Tuyết Dao cung như cá gặp nước. Liễu Chỉ Tuyết rất cưng chiều cô, muốn gì được nấy, không phải e dè thận trọng như hồi ở điện Minh Nguyệt. Tỳ nữ là người lanh lợi, thông minh, rất biết chăm sóc, Mạt Ca rất hài lòng. Bản thân Mạt Ca cũng có không ít niềm vui riêng. Cô thích nhất là đến tàng thư các, bởi vì muốn biết tất cả về thời đại này, tàng thư các có thể cung cấp tri thức toàn diện.
Chính tàng thư các này đã giúp Mạt Ca tìm hiểu một cách có hệ thống hiện nay cô đang ở vào thời đại thế nào.
Thiên hạ hiện đang ở thế chân vạc, ba nước: Hiên Viên, Ngọc Phượng và Nữ Nhi phân chia thiên hạ, các nước nhỏ khác khó tham dự, ba nước này là cường quốc lớn nhất thiên hạ.
Hiên Viên, địa giới rộng lớn, nhưng đa phần là đất khô cằn, không thích hợp trồng trọt, nông sản không đủ cung cấp, nước ngọt rất thiếu, hầu như hàng năm đều xảy ra hạn hán. Bá tính chết đói vì hạn hán nhiều vô kể. Nhưng, Hiên Viên lại có quân sự cường thịnh, tướng lĩnh, binh sỹ dũng mãnh thiện chiến, quân đội dưới cờ thống lĩnh của Vệ Minh Hàn, được mệnh danh là “quân đội bách chiến bách thắng”.
Ngọc Phượng khí hậu ấm áp, nghề thủ công phát triển, nông sản phong phú, kinh tế phồn vinh, chiếm hết ưu thế địa lý, quốc phòng quân đội tuy không mạnh bằng Hiên Viên nhưng cũng không tỏ ra yếu thế.
Nữ Nhi là quốc gia tương đối đặc biệt, đó không phải là đất nước toàn nữ giới, mà là quân chủ các triều đại đều do nữ nhi đảm nhiệm, đây là một quốc gia mỹ nữ nhiều vô kể. Biên giới của nước này ở sát núi băng.
Ba nước trên, nhiều năm duy trì thế cân bằng rất kỳ quặc, cùng ràng buộc lẫn nhau, biên giới mặc dù không ngừng xảy ra chiến tranh lớn nhỏ, nhưng ba nước vẫn duy trì tình trạng kỳ quặc, đánh thì đánh, thông thương vẫn thông thương.
Về lý giữa hai nước xảy ra chiến tranh xung đột, chắc chắn cũng có xung đột về thương mại, với nhu cầu quốc nội lớn như Hiên Viên, Ngọc Phượng chỉ cần bế quan tỏa cảng, phong tỏa thương mại giữa hai nước, ngừng giao dịch thương mại với Hiên Viên, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kinh tế và quốc lực của Hiên Viên.
Mạt Ca không thể lý giải hiện tượng trên, cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành gác lại. Rốt cuộc, quan hệ chính trị phức tạp này không phải một người mới đến như cô có thể lý giải được.
Ngoài ba nước trên, lân bang của Hiên Viên còn có Bắc Việt thế lực cũng không nhỏ, mấy năm nay cũng dần dần cường thịnh, mấy nước nhỏ khác, nhân khẩu không đông, quân sự không mạnh, nhưng vô cùng giàu có, lại còn một đảo quốc nữa, tóm lại đây là loạn thế.
Đã nhiều ngày không gặp Hiên Viên Triệt, nếu Mạt Ca không đến điện Thanh Liên, hầu như họ không gặp được nhau. Còn những đêm Hiên Viên Triệt ân sủng Liễu Chỉ Tuyết, cô đều tránh xa.
Có một số chuyện cho dù cô không cố ý muốn biết, cũng sẽ biết. Sự đắc sủng của Liễu Chỉ Tuyết quả thực khiến phi tần hậu cung đỏ mắt. Trong một tháng, có đến nửa tháng Hiên Viên Triệt qua đêm tại Tuyết Dao cung. Lời đồn hoàng hậu đắc sủng là có thật, không phải bịa đặt.
Tuy nhiên, ban ngày rất ít thấy chàng xuất hiện ở Tuyết Dao cung. Cũng may vì thế, Mạt Ca khỏi lo vô tình gặp chàng.
Nội quy trong cung quy định rõ, tân phi trong cung bất luận phẩm cấp cao thấp, mỗi sớm đều phải đến thỉnh an hoàng hậu. Mạt Ca vốn dĩ cố tình muốn tránh, không ngờ, vừa sáng đã đối diện với một đàn bướm. Liễu Chỉ Tuyết biết tâm tư đó, cũng không làm khó cô. Tuy nhiên, trời vừa sáng, đã bị Xuân nhi đánh thức, bảo là hoàng hậu mời.
Mạt Ca còn đang ngái ngủ, mặc Xuân nhi hầu hạ chải đầu vận xiêm áo, lúc ra khỏi cửa, một trận gió sớm thổi qua, mới hơi tỉnh táo. Ôi chao, sớm thế đã phải dậy thật là tra tấn.
/42
|