Mấy ngày nay, Mạt Ca có thể khẳng định, Liễu Chỉ Tuyết đối với cô cực tốt. Cho nên với Liễu đương nhiên cô cũng thật lòng, một khi người khác thật lòng với mình, cô cũng muốn thật lòng với họ. Mạt Ca biết, Liễu Chỉ Tuyết đã thôi cảnh giác, có lẽ do tính cách, Liễu Chỉ Tuyết tỏ ra không thật vồn vã, nhưng mỗi nụ cười đều rất tình cảm. Mạt Ca thực sự cảm động. So với Liễu Chỉ Nguyệt lạnh lùng, độc ác, Liễu Chỉ Tuyết đích thực là tỷ tỷ tốt.
Vừa vào cửa điện, đã thấy mùi hương phả ra, Mạt Ca hơi ngạc nhiên. Liễu Chỉ Tuyết ngồi ở vị trí trang trọng nhất trên điện, bên phải là Liễu Chỉ Nguyệt, bên trái là một cô gái cô chưa từng gặp, nhìn trang phục, có lẽ thân phận không thấp, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Ngoài hoàng hậu và hoàng quý phi, trong Tuyết Dao cung lúc này còn có tám phi tần nữa. Mạt Ca rất lấy làm lạ, tỷ tỷ gọi cô đến làm gì?
Nhìn thấy Mạt Ca, Liễu Chỉ Tuyết vui vẻ vẫy tay gọi cô đến. Phớt lờ vẻ mặt sầm sì của Liễu Chỉ Nguyệt, Mạt Ca mỉm cười đi đến, ngồi xuống bên Liễu Chỉ Tuyết, cô không hiểu dụng ý của Liễu Chỉ Tuyết, chỉ ngồi yên quan sát tình hình.
“Tỷ tỷ, tảo an.” Đây là câu chào Mạt Ca đã quen. Liễu Chỉ Tuyết đã nói, cô không phải là phi tần trong cung, không cần hành lễ với nàng, trong Tuyết Dao cung chỉ đơn thuần là tỷ muội bên nhau. Không biết có phải cảm giác của cô không đúng, luôn cảm thấy khi Liễu Chỉ Tuyết nói đến phi tần trong cung, đều cố ý đặc biệt nhấn mạnh. Nhưng không thể phủ nhận, điều đó khiến cô thấy tiện, để khỏi thỉnh thoảng lại phải quỳ.
“Hôm trước tình cờ nhắc đến muội, các vị ấy la lên muốn gặp muội. Hôm nay chẳng mấy khi mọi người đều có ở đây, cho nên tỷ bảo muội đến chào họ một tiếng.”
Mạt Ca cười, hơi gượng, nhẫn nại ngồi xuống một bên, “Tự nhi hân hạnh gặp các vị nương nương.”
Vốn dĩ cô phải hành lễ, đang định đứng lên, thì Liễu Chỉ Tuyết kéo lại, khiến cô không hiểu, chỉ mỉm cười chào hỏi, không để ý ánh mắt trầm tư của Liễu Chỉ Nguyệt.
“Cửu tiểu thư kiều diễm quá.” Không biết phi tần nào bên dưới tán dương, sau đó liên tiếp những lời tán dương khác.
Đa phần là nịnh bợ Liễu Chỉ Tuyết. Nghe mãi Mạt Ca cũng cảm thấy hơi ngượng, dù là lợn sề được họ khen như vậy cũng biến thành mỹ nữ Điêu Thuyền.
Một đàn bà mồn năm niệng mười đua nhau tán dương nhan sắc của cô, Mạt Ca chỉ thấy buồn cười, biết họ nịnh bợ chị em họ Liễu, điều này cô cũng thông cảm. Nét mặt Liễu Chỉ Nguyệt mặc dù sầm sì, nhưng không có vẻ bực bội, giống như một ngày u ám, nhưng không mưa.
Vị phi tử xinh đẹp ngồi hàng đầu bên trái là Lệ phi, cô đã nghe Hồng Tường nói, ngoài chị em họ Liễu, Lệ phi được sủng ái nhất. Nói công bằng, những cô gái này đều rất đẹp, chỉ có điều không có gì đặc sắc ngoài Liễu Chỉ Tuyết.
Lệ phi này, nhan sắc xinh đẹp hiếm thấy, trên mặt có một vẻ kiêu ngạo ngấm ngầm do được sủng ái, không cung kính khiêm nhường như các phi tử khác, thỉnh thoảng lại vô tâm cười “khạch” một tiếng, nói quá to, lời quá thẳng, khiến người ta cảm giác đó là “người đẹp ngốc nghếch.”
Chỉ có mỗi vẻ đẹp ngoại hình, đó là cảm giác của cô về Lệ phi.
Khẩu vị của Hiên Viên Triệt thật ở dưới mức tầm thường.
Chiến tranh giữa những người đàn bà, không có khói lửa, nhưng đầy quái dị.
Ngoài Lệ phi, các phi tử khác nói năng ít nhiều đều có ý châm chọc lẫn nhau, nhưng mặt vẫn nhẹ nhàng, tươi tỉnh như không. Quay nhìn Liễu Chỉ Tuyết và Liễu Chỉ Nguyệt, cả hai đều rất kiệm lời, dù có nói cũng chỉ nhắc những chuyện vụn vặt, như xem kịch, ca múa.
Sau khi thỉnh an xong, các vị phi tử ra về, Mạt Ca mới thở phào, ngồi suốt buổi sáng, mệt bã người.
“Uyển nhi, nấu bát canh hạt sen để Tự nhi ăn sáng.” Liễu Chỉ Tuyết nói, Uyển nhi cùng mấy cung nữ đi ra.
“Canh hạt sen thanh mát, Uyển nhi nấu rất khéo, Tự nhi hình như chưa được nếm, lát nữa sẽ được nếm thử, tỷ hầu như ngày nào cũng ăn.” Liễu Chỉ Tuyết nghiêng đầu, nụ cười đó rõ ràng rất ấm áp. Mạt Ca nhúc nhích cơ thể tê cứng, gật đầu, do dự một lát, vẫn hỏi: “Sớm như vậy tỷ đã gọi muội đến ngồi đây là để nghe bọn họ nói chuyện phiếm ư?”
Liễu Chỉ Tuyết giọng dịu dàng, “Muội nên đi dạo nhiều trong cung, đến đây mấy ngày rồi, quen dần cũng là tốt. Ở đây muội vẫn còn rất xa lạ. Mấy phi tần vừa rồi, muội vẫn chưa gặp.
Mạt Ca ngạc nhiên hỏi: “Vì sao muội phải quen bọn họ?”
“Không phải để muội quen bọn họ, chỉ muốn muội xem họ sống thế nào.
Nếu là muội, muội có muốn sống như vậy không?” Nàng bình tĩnh hỏi, ánh mắt long lanh nhìn cô, dường như muốn tìm hiểu điều gì qua nét mặt cô.
Mạt Ca lờ mờ cảm thấy có gì không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được. Vì sao cô phải biết họ sống thế nào? Tất cả chẳng liên quan đến cô, Liễu Chỉ Tuyết rốt cuộc muốn nói gì với cô?
“Tỷ tỷ...” Mạt Ca bồn chồn nhìn Liễu Chỉ Tuyết, không biết nên nói gì, bầu không khí xung quanh cơ hồ ngưng trệ.
Vẻ nghiêm túc và nỗi lo lắng như màn sương mỏng phủ trên mặt Liễu Chỉ Tuyết, càng khiến Mạt Ca băn khoăn. Lúc này dù có mười cái não, cô cũng không sao hiểu nổi điều gì ẩn sau những lời nói và vẻ mặt bất thường như thế của Liễu Chỉ Tuyết.
“Mười lăm tuổi ta vào cung, được bốn năm rồi.” Nàng thở dài, đứng lên, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, “Thời gian trôi, con người già đi, anh đào chín, chuối tiêu xanh. Tuổi xuân của biết bao thiếu nữ bị chôn vùi ở đây. Tự nhi, đây là một vườn hoa, nhưng những cây hoa này, lớn lên bên cạnh mộ chí.”
Mạt Ca tim đập chân run, bên mộ chí? Không biết vì sao, tim cô đập rất nhanh, trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng tim Mạt Ca thình thình đập loạn.
Liễu Chỉ Tuyết đột nhiên trở nên xa lạ, không giống tỷ tỷ mà cô biết, trở nên buồn phiền và nghiệt ngã.
Cảm giác áo trong ươt ướt, vào buổi sáng sớm thế này, cô lại toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hoa bên mộ, nuôi sống nó là xương cốt người, là máu tươi. Chỉ có phân bón nhiều, hoa mới mơn mởn, tươi tốt, nếu không sẽ chết khô. Mạt Ca đột nhiên cảm thấy ù tai, một cơn buồn nôn ập đến, Liễu Chỉ Tuyết nói những điều đó để làm gì?
“Xem ra, muội đã hiểu một chút. Tự nhi, nữ nhi Liễu gia có lẽ là số mệnh, cũng là lời nguyền chính trị, bất luận chống chế lại thế nào, đều bị cuốn vào vòng xoáy đó.” Nàng xúc động nói, thong thả đi đến bên Mạt Ca, nụ cười hơi cứng.
“Muội không thừa nhận số mệnh, số mệnh của muội nằm trong bàn tay muội.” Mạt Ca nhìn Liễu Chỉ Tuyết bình tĩnh nói. Hơn nữa, tôi cũng không phải là con gái của Liễu gia. Cô thầm nghĩ.
“Rất tốt. Nhưng mà, có lúc suy nghĩ đó vô cùng ngu xuẩn.” Liễu Chỉ Tuyết cười, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Mạt Ca nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt và bất an của mình in trong đôi đồng tử đen, long lanh đó.
“Thế nào là vòng xoáy?” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt, hiện trên mặt trở nên lạnh ngắt, “Vòng xoáy chính là thuận theo ta thì sống, làm trái ta là chết!”
Một câu nói khiến Mạt Ca lạnh từ đầu xuống chân. Liễu Chỉ Tuyết đang ám chỉ, cô cũng sẽ trở thành vật hy sinh của chính trị ư?
“Tại sao tỷ nói với muội những điều đó?” Mạt Ca cố trấn tĩnh hỏi.
Liễu Chỉ Tuyết ngồi ngay ngắn trở lại, đúng lúc Khiếu nhi bưng một cái khay đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn hai bát canh hạt sen, đoạn cung kính lui ra.
“Thử tài khéo léo của Uyển nhi.” Liễu Chỉ Tuyết ngồi một bên, nụ cười lại ấm áp vô cùng, khiến Mạt Ca ngây ra nhìn, tâm tư của đàn bà này thật khó dò.
Thìa ngọc lanh canh chạm vào bát ngọc, âm thanh thanh lảnh du dương vang lên, Liễu Chỉ Tuyết thong thả ăn, vẫn nụ cười trên môi, như nụ cười khiến Mạt Ca tim run vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Sao không ăn đi?” Nàng hỏi.
Mạt Ca do dự, nhấc bàn tay nãy giờ vẫn để trên đầu gối, cảm giác nặng ngàn cân.
Hạt sen mềm trắng nõn, đặt trong bát sứ đẹp vô cùng. Mạt Ca nhấp một thìa, xuýt nôn, đắng quá. Canh hạt sen này, Uyển nhi không lấy tâm sen ra, cũng không cho đường, vừa chạm vào lưỡi cả miệng đắng ngắt, còn có một vị rất lạ nào đó, đang cuộn trong dạ dày cô.
Mạt Ca quả thực không dám tin, Liễu Chỉ Tuyết lại húp từng thìa nuốt ngon lành hơn nữa, như lời cô ta nói “ngày nào cũng ăn”, hay là cô mắc chứng ngược đãi bản thân?
“Không hợp khẩu vị hả?” Liễu Chỉ Tuyết nghi hoặc hỏi, giọng điệu có vẻ rất ngạc nhiên. Giống như cảm thấy món canh này là sơn hào hải vị.
“Không, rất ngon!” Mạt Ca nói liều.
Canh hạt sen đắng ngắt, cái vị đó thật sự vô cùng khó chịu. Trong canh như còn cho thêm thứ gì, mùi vị rất lạ. Ăn canh này để nhắc nhở bản thân ư? Cô thầm nghĩ, bất giác cảm thấy thương Liễu Chỉ Tuyết, con người vừa rồi còn khiến cô tim đập chân run, lúc này xem ra vô cùng yếu đuối.
Có lẽ trong lòng cô ta có nỗi khổ riêng.
Mạt Ca cảm giác mình bị điên, lại có thể mặt tỉnh khô húp hết bát canh đáng sợ đó, ngẩng đầu là khuôn mặt như cười như không của Liễu Chỉ Tuyết.
“Tự nhi, ta muốn muội biết mùi vị trong cung.”
“Muội...”
“Đừng vội phủ nhận! Tự nhi, trước mặt muội có hai con đường. Một là xuất cung, cả đời sống mai danh ẩn tích. Hai là vào cung, sống bên cạnh hoàng thượng, nhìn chàng, giúp chàng thống nhất thiên hạ. Muội sẽ sống suốt đời trong hoàng cung này.” Câu cuối cùng Liễu Chỉ Tuyết nói rất rõ ràng mà nghiêm túc, trên mặt là kiên định và ung dung.
Khó khăn lắm mới kìm chế tim đập loạn, giờ lại đập điên cuồng, cảm giác sắp nảy khỏi lồng ngực. Mặt không còn sắc máu, bí mật cô giấu sâu trong lòng cơ hồ bị người khác lôi tuột ra. Mạt Ca bối rối, kinh ngạc, hoài nghi.
Đây là một bí mật, làm thế nào tỷ tỷ lại biết?
“Tự nhi, đừng sợ, muội là tiểu muội duy nhất của ta, ta sẽ không hại muội. Trái lại, ta sẽ giúp muội, bất luận muội muốn gì.” Nụ cười của Liễu Chỉ Tuyết như thấm qua nước ấm, ấm áp như mùa xuân, trong đôi đồng tử của Mạt Ca in hình khuôn mặt chân tình đó.
Tiểu muội duy nhất, sao cô lại là tiểu muội duy nhất của Liễu Chỉ Tuyết?
Thấy Mạt Ca mặt đầy nghi hoặc, Liễu Chỉ Tuyết cười đau khổ, vuốt nhẹ má cô, nhỏ nhẹ nói: “Tự nhi, tin tỷ đi, tỷ sẽ không hại muội. Nếu muội muốn xuất cung, cho tỷ thời gian hai năm, tỷ nhất định để muội ra. Nếu muội muốn ở lại bên cạnh hoàng thượng, cho tỷ thời gian nửa năm, tỷ sẽ để muội toại nguyện.”
Đi, hai năm, ở lại, nửa năm, ngụ ý khỏi cần nghĩ cũng biết, đi khó khăn hơn ở lại.
Mới sáng sớm Liễu Chỉ Tuyết đã gọi cô đến đây ngồi, tất cả chẳng qua chỉ muốn để cô hiểu sự bất lực và bi thảm trong cung, để khi lựa chọn, cô hiểu, ở lại có nghĩa là gì.
Tỷ tỷ không muốn cô ở lại trong cung. Mạt Ca thầm nghĩ. Cảm giác ấm áp trào trong lòng. Tỷ tỷ thật lòng thương yêu cô, tỷ tỷ không tự đưa ra quyết định mà theo nguyện vọng của cô. Nhưng, tỷ tỷ hy vọng cô xuất cung, cho nên mới để cô hiểu nỗi bi ai của phi tần trong cung. Tỷ tỷ không muốn cô trở thành một người như họ, mới dùng cách này để cảnh báo cô, khiến cô suy nghĩ khi lựa chọn.
Mạt Ca hiểu hoàn cảnh của mình, Hiên Viên Tiêu mặc dù thích cô, nhưng nếu nói giúp cô xuất cung, chàng tuyệt đối không thể. Cô là quân cờ rất hữu dụng, người ta sẽ không buông tha cô. Liễu Tĩnh, Hiên Viên Tiêu, Vệ Minh Hàn, cô đều không tin. Còn Hiên Viên Triệt càng không thể, thực quyền trong tay chàng e là còn không bằng Liễu Chỉ Tuyết. Cho nên, mọi hy vọng của cô chỉ có thể đặt vào Liễu Chỉ Tuyết.
“Đa tạ người, tỷ tỷ!” Chỉ bản thân mới biết, nói ra câu đó, Mạt Ca chân thành thế nào, chân thành coi Liễu Chỉ Tuyết là chị của mình. Đó là người thân duy nhất của cô ở thời đại này, tình thân thiết và ấm áp đó cơ hồ đến rất tự nhiên.
“Muội muốn xuất cung!” Mạt Ca kiên định nói.
Liễu Chỉ Tuyết thở phào một hơi, yên tâm mỉm cười.
Triệt xin lỗi!
Thiếp chỉ có một tiểu muội này, thiếp không thể hại cả đời nó.
Những gì có thể cho chàng, cuộc đời này đều cho chàng rồi. Không thể cho chàng, xin chàng lượng thứ.
Vừa vào cửa điện, đã thấy mùi hương phả ra, Mạt Ca hơi ngạc nhiên. Liễu Chỉ Tuyết ngồi ở vị trí trang trọng nhất trên điện, bên phải là Liễu Chỉ Nguyệt, bên trái là một cô gái cô chưa từng gặp, nhìn trang phục, có lẽ thân phận không thấp, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Ngoài hoàng hậu và hoàng quý phi, trong Tuyết Dao cung lúc này còn có tám phi tần nữa. Mạt Ca rất lấy làm lạ, tỷ tỷ gọi cô đến làm gì?
Nhìn thấy Mạt Ca, Liễu Chỉ Tuyết vui vẻ vẫy tay gọi cô đến. Phớt lờ vẻ mặt sầm sì của Liễu Chỉ Nguyệt, Mạt Ca mỉm cười đi đến, ngồi xuống bên Liễu Chỉ Tuyết, cô không hiểu dụng ý của Liễu Chỉ Tuyết, chỉ ngồi yên quan sát tình hình.
“Tỷ tỷ, tảo an.” Đây là câu chào Mạt Ca đã quen. Liễu Chỉ Tuyết đã nói, cô không phải là phi tần trong cung, không cần hành lễ với nàng, trong Tuyết Dao cung chỉ đơn thuần là tỷ muội bên nhau. Không biết có phải cảm giác của cô không đúng, luôn cảm thấy khi Liễu Chỉ Tuyết nói đến phi tần trong cung, đều cố ý đặc biệt nhấn mạnh. Nhưng không thể phủ nhận, điều đó khiến cô thấy tiện, để khỏi thỉnh thoảng lại phải quỳ.
“Hôm trước tình cờ nhắc đến muội, các vị ấy la lên muốn gặp muội. Hôm nay chẳng mấy khi mọi người đều có ở đây, cho nên tỷ bảo muội đến chào họ một tiếng.”
Mạt Ca cười, hơi gượng, nhẫn nại ngồi xuống một bên, “Tự nhi hân hạnh gặp các vị nương nương.”
Vốn dĩ cô phải hành lễ, đang định đứng lên, thì Liễu Chỉ Tuyết kéo lại, khiến cô không hiểu, chỉ mỉm cười chào hỏi, không để ý ánh mắt trầm tư của Liễu Chỉ Nguyệt.
“Cửu tiểu thư kiều diễm quá.” Không biết phi tần nào bên dưới tán dương, sau đó liên tiếp những lời tán dương khác.
Đa phần là nịnh bợ Liễu Chỉ Tuyết. Nghe mãi Mạt Ca cũng cảm thấy hơi ngượng, dù là lợn sề được họ khen như vậy cũng biến thành mỹ nữ Điêu Thuyền.
Một đàn bà mồn năm niệng mười đua nhau tán dương nhan sắc của cô, Mạt Ca chỉ thấy buồn cười, biết họ nịnh bợ chị em họ Liễu, điều này cô cũng thông cảm. Nét mặt Liễu Chỉ Nguyệt mặc dù sầm sì, nhưng không có vẻ bực bội, giống như một ngày u ám, nhưng không mưa.
Vị phi tử xinh đẹp ngồi hàng đầu bên trái là Lệ phi, cô đã nghe Hồng Tường nói, ngoài chị em họ Liễu, Lệ phi được sủng ái nhất. Nói công bằng, những cô gái này đều rất đẹp, chỉ có điều không có gì đặc sắc ngoài Liễu Chỉ Tuyết.
Lệ phi này, nhan sắc xinh đẹp hiếm thấy, trên mặt có một vẻ kiêu ngạo ngấm ngầm do được sủng ái, không cung kính khiêm nhường như các phi tử khác, thỉnh thoảng lại vô tâm cười “khạch” một tiếng, nói quá to, lời quá thẳng, khiến người ta cảm giác đó là “người đẹp ngốc nghếch.”
Chỉ có mỗi vẻ đẹp ngoại hình, đó là cảm giác của cô về Lệ phi.
Khẩu vị của Hiên Viên Triệt thật ở dưới mức tầm thường.
Chiến tranh giữa những người đàn bà, không có khói lửa, nhưng đầy quái dị.
Ngoài Lệ phi, các phi tử khác nói năng ít nhiều đều có ý châm chọc lẫn nhau, nhưng mặt vẫn nhẹ nhàng, tươi tỉnh như không. Quay nhìn Liễu Chỉ Tuyết và Liễu Chỉ Nguyệt, cả hai đều rất kiệm lời, dù có nói cũng chỉ nhắc những chuyện vụn vặt, như xem kịch, ca múa.
Sau khi thỉnh an xong, các vị phi tử ra về, Mạt Ca mới thở phào, ngồi suốt buổi sáng, mệt bã người.
“Uyển nhi, nấu bát canh hạt sen để Tự nhi ăn sáng.” Liễu Chỉ Tuyết nói, Uyển nhi cùng mấy cung nữ đi ra.
“Canh hạt sen thanh mát, Uyển nhi nấu rất khéo, Tự nhi hình như chưa được nếm, lát nữa sẽ được nếm thử, tỷ hầu như ngày nào cũng ăn.” Liễu Chỉ Tuyết nghiêng đầu, nụ cười đó rõ ràng rất ấm áp. Mạt Ca nhúc nhích cơ thể tê cứng, gật đầu, do dự một lát, vẫn hỏi: “Sớm như vậy tỷ đã gọi muội đến ngồi đây là để nghe bọn họ nói chuyện phiếm ư?”
Liễu Chỉ Tuyết giọng dịu dàng, “Muội nên đi dạo nhiều trong cung, đến đây mấy ngày rồi, quen dần cũng là tốt. Ở đây muội vẫn còn rất xa lạ. Mấy phi tần vừa rồi, muội vẫn chưa gặp.
Mạt Ca ngạc nhiên hỏi: “Vì sao muội phải quen bọn họ?”
“Không phải để muội quen bọn họ, chỉ muốn muội xem họ sống thế nào.
Nếu là muội, muội có muốn sống như vậy không?” Nàng bình tĩnh hỏi, ánh mắt long lanh nhìn cô, dường như muốn tìm hiểu điều gì qua nét mặt cô.
Mạt Ca lờ mờ cảm thấy có gì không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được. Vì sao cô phải biết họ sống thế nào? Tất cả chẳng liên quan đến cô, Liễu Chỉ Tuyết rốt cuộc muốn nói gì với cô?
“Tỷ tỷ...” Mạt Ca bồn chồn nhìn Liễu Chỉ Tuyết, không biết nên nói gì, bầu không khí xung quanh cơ hồ ngưng trệ.
Vẻ nghiêm túc và nỗi lo lắng như màn sương mỏng phủ trên mặt Liễu Chỉ Tuyết, càng khiến Mạt Ca băn khoăn. Lúc này dù có mười cái não, cô cũng không sao hiểu nổi điều gì ẩn sau những lời nói và vẻ mặt bất thường như thế của Liễu Chỉ Tuyết.
“Mười lăm tuổi ta vào cung, được bốn năm rồi.” Nàng thở dài, đứng lên, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, “Thời gian trôi, con người già đi, anh đào chín, chuối tiêu xanh. Tuổi xuân của biết bao thiếu nữ bị chôn vùi ở đây. Tự nhi, đây là một vườn hoa, nhưng những cây hoa này, lớn lên bên cạnh mộ chí.”
Mạt Ca tim đập chân run, bên mộ chí? Không biết vì sao, tim cô đập rất nhanh, trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng tim Mạt Ca thình thình đập loạn.
Liễu Chỉ Tuyết đột nhiên trở nên xa lạ, không giống tỷ tỷ mà cô biết, trở nên buồn phiền và nghiệt ngã.
Cảm giác áo trong ươt ướt, vào buổi sáng sớm thế này, cô lại toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hoa bên mộ, nuôi sống nó là xương cốt người, là máu tươi. Chỉ có phân bón nhiều, hoa mới mơn mởn, tươi tốt, nếu không sẽ chết khô. Mạt Ca đột nhiên cảm thấy ù tai, một cơn buồn nôn ập đến, Liễu Chỉ Tuyết nói những điều đó để làm gì?
“Xem ra, muội đã hiểu một chút. Tự nhi, nữ nhi Liễu gia có lẽ là số mệnh, cũng là lời nguyền chính trị, bất luận chống chế lại thế nào, đều bị cuốn vào vòng xoáy đó.” Nàng xúc động nói, thong thả đi đến bên Mạt Ca, nụ cười hơi cứng.
“Muội không thừa nhận số mệnh, số mệnh của muội nằm trong bàn tay muội.” Mạt Ca nhìn Liễu Chỉ Tuyết bình tĩnh nói. Hơn nữa, tôi cũng không phải là con gái của Liễu gia. Cô thầm nghĩ.
“Rất tốt. Nhưng mà, có lúc suy nghĩ đó vô cùng ngu xuẩn.” Liễu Chỉ Tuyết cười, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Mạt Ca nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt và bất an của mình in trong đôi đồng tử đen, long lanh đó.
“Thế nào là vòng xoáy?” Liễu Chỉ Tuyết cười nhạt, hiện trên mặt trở nên lạnh ngắt, “Vòng xoáy chính là thuận theo ta thì sống, làm trái ta là chết!”
Một câu nói khiến Mạt Ca lạnh từ đầu xuống chân. Liễu Chỉ Tuyết đang ám chỉ, cô cũng sẽ trở thành vật hy sinh của chính trị ư?
“Tại sao tỷ nói với muội những điều đó?” Mạt Ca cố trấn tĩnh hỏi.
Liễu Chỉ Tuyết ngồi ngay ngắn trở lại, đúng lúc Khiếu nhi bưng một cái khay đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn hai bát canh hạt sen, đoạn cung kính lui ra.
“Thử tài khéo léo của Uyển nhi.” Liễu Chỉ Tuyết ngồi một bên, nụ cười lại ấm áp vô cùng, khiến Mạt Ca ngây ra nhìn, tâm tư của đàn bà này thật khó dò.
Thìa ngọc lanh canh chạm vào bát ngọc, âm thanh thanh lảnh du dương vang lên, Liễu Chỉ Tuyết thong thả ăn, vẫn nụ cười trên môi, như nụ cười khiến Mạt Ca tim run vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Sao không ăn đi?” Nàng hỏi.
Mạt Ca do dự, nhấc bàn tay nãy giờ vẫn để trên đầu gối, cảm giác nặng ngàn cân.
Hạt sen mềm trắng nõn, đặt trong bát sứ đẹp vô cùng. Mạt Ca nhấp một thìa, xuýt nôn, đắng quá. Canh hạt sen này, Uyển nhi không lấy tâm sen ra, cũng không cho đường, vừa chạm vào lưỡi cả miệng đắng ngắt, còn có một vị rất lạ nào đó, đang cuộn trong dạ dày cô.
Mạt Ca quả thực không dám tin, Liễu Chỉ Tuyết lại húp từng thìa nuốt ngon lành hơn nữa, như lời cô ta nói “ngày nào cũng ăn”, hay là cô mắc chứng ngược đãi bản thân?
“Không hợp khẩu vị hả?” Liễu Chỉ Tuyết nghi hoặc hỏi, giọng điệu có vẻ rất ngạc nhiên. Giống như cảm thấy món canh này là sơn hào hải vị.
“Không, rất ngon!” Mạt Ca nói liều.
Canh hạt sen đắng ngắt, cái vị đó thật sự vô cùng khó chịu. Trong canh như còn cho thêm thứ gì, mùi vị rất lạ. Ăn canh này để nhắc nhở bản thân ư? Cô thầm nghĩ, bất giác cảm thấy thương Liễu Chỉ Tuyết, con người vừa rồi còn khiến cô tim đập chân run, lúc này xem ra vô cùng yếu đuối.
Có lẽ trong lòng cô ta có nỗi khổ riêng.
Mạt Ca cảm giác mình bị điên, lại có thể mặt tỉnh khô húp hết bát canh đáng sợ đó, ngẩng đầu là khuôn mặt như cười như không của Liễu Chỉ Tuyết.
“Tự nhi, ta muốn muội biết mùi vị trong cung.”
“Muội...”
“Đừng vội phủ nhận! Tự nhi, trước mặt muội có hai con đường. Một là xuất cung, cả đời sống mai danh ẩn tích. Hai là vào cung, sống bên cạnh hoàng thượng, nhìn chàng, giúp chàng thống nhất thiên hạ. Muội sẽ sống suốt đời trong hoàng cung này.” Câu cuối cùng Liễu Chỉ Tuyết nói rất rõ ràng mà nghiêm túc, trên mặt là kiên định và ung dung.
Khó khăn lắm mới kìm chế tim đập loạn, giờ lại đập điên cuồng, cảm giác sắp nảy khỏi lồng ngực. Mặt không còn sắc máu, bí mật cô giấu sâu trong lòng cơ hồ bị người khác lôi tuột ra. Mạt Ca bối rối, kinh ngạc, hoài nghi.
Đây là một bí mật, làm thế nào tỷ tỷ lại biết?
“Tự nhi, đừng sợ, muội là tiểu muội duy nhất của ta, ta sẽ không hại muội. Trái lại, ta sẽ giúp muội, bất luận muội muốn gì.” Nụ cười của Liễu Chỉ Tuyết như thấm qua nước ấm, ấm áp như mùa xuân, trong đôi đồng tử của Mạt Ca in hình khuôn mặt chân tình đó.
Tiểu muội duy nhất, sao cô lại là tiểu muội duy nhất của Liễu Chỉ Tuyết?
Thấy Mạt Ca mặt đầy nghi hoặc, Liễu Chỉ Tuyết cười đau khổ, vuốt nhẹ má cô, nhỏ nhẹ nói: “Tự nhi, tin tỷ đi, tỷ sẽ không hại muội. Nếu muội muốn xuất cung, cho tỷ thời gian hai năm, tỷ nhất định để muội ra. Nếu muội muốn ở lại bên cạnh hoàng thượng, cho tỷ thời gian nửa năm, tỷ sẽ để muội toại nguyện.”
Đi, hai năm, ở lại, nửa năm, ngụ ý khỏi cần nghĩ cũng biết, đi khó khăn hơn ở lại.
Mới sáng sớm Liễu Chỉ Tuyết đã gọi cô đến đây ngồi, tất cả chẳng qua chỉ muốn để cô hiểu sự bất lực và bi thảm trong cung, để khi lựa chọn, cô hiểu, ở lại có nghĩa là gì.
Tỷ tỷ không muốn cô ở lại trong cung. Mạt Ca thầm nghĩ. Cảm giác ấm áp trào trong lòng. Tỷ tỷ thật lòng thương yêu cô, tỷ tỷ không tự đưa ra quyết định mà theo nguyện vọng của cô. Nhưng, tỷ tỷ hy vọng cô xuất cung, cho nên mới để cô hiểu nỗi bi ai của phi tần trong cung. Tỷ tỷ không muốn cô trở thành một người như họ, mới dùng cách này để cảnh báo cô, khiến cô suy nghĩ khi lựa chọn.
Mạt Ca hiểu hoàn cảnh của mình, Hiên Viên Tiêu mặc dù thích cô, nhưng nếu nói giúp cô xuất cung, chàng tuyệt đối không thể. Cô là quân cờ rất hữu dụng, người ta sẽ không buông tha cô. Liễu Tĩnh, Hiên Viên Tiêu, Vệ Minh Hàn, cô đều không tin. Còn Hiên Viên Triệt càng không thể, thực quyền trong tay chàng e là còn không bằng Liễu Chỉ Tuyết. Cho nên, mọi hy vọng của cô chỉ có thể đặt vào Liễu Chỉ Tuyết.
“Đa tạ người, tỷ tỷ!” Chỉ bản thân mới biết, nói ra câu đó, Mạt Ca chân thành thế nào, chân thành coi Liễu Chỉ Tuyết là chị của mình. Đó là người thân duy nhất của cô ở thời đại này, tình thân thiết và ấm áp đó cơ hồ đến rất tự nhiên.
“Muội muốn xuất cung!” Mạt Ca kiên định nói.
Liễu Chỉ Tuyết thở phào một hơi, yên tâm mỉm cười.
Triệt xin lỗi!
Thiếp chỉ có một tiểu muội này, thiếp không thể hại cả đời nó.
Những gì có thể cho chàng, cuộc đời này đều cho chàng rồi. Không thể cho chàng, xin chàng lượng thứ.
/42
|