- Lại muốn trốn sao?
- Ngươi…
Sau khi đánh nhau mỏi mệt, hai người phát hiện Dương Na Hương đang ôm người bỏ trốn. Thật đáng tiếc cho nàng ta lại bị hắn phát hiện, không hiểu nàng đang lo sợ cái gì?
Chỉ thấy nàng trừng trừng mắt nhìn hắn rồi sợ hãi lùi lại khi nhìn thấy Lãnh Âu Nam. Hừ..người này không phải rất kiêu ngạo sao, bộ dáng kia như cừu gặp sói vậy.
- Ái phi?
- “…”
- Hoàng huynh, Dương Na Hương là phi tử của huynh sao?
- Ân, là có người đem nàng cho ta.
Lãnh Âu Nam cười tà mị nhún người đến ôm lấy Dương Na Hương. Chỉ thấy nàng ta run rẩy, đôi mắt to rưng rưng nước. Thật kỳ lạ!
- Nhưng------nàng đã là người của ta.
Một câu nói thế thôi mà khiến hắn suýt nội thương vì dính đòn bất ngờ của Lãnh Âu Nam.
- Nói..Ngươi đã làm gì nàng ? Lãnh Âu Nam bỗng chốc trở nên rất tức giận không biết từ bao giờ đối diện túm lấy cổ áo hắn.
Lãnh Phượng nhếch nhếch miệng phản kích ngay một đòn.
- Ta làm gì nàng? Nàng là người của ta, Hoàng huynh ngươi nói ta đã làm gì nàng ?
Muốn đưa người về cũng dễ thôi nhưng Dương Na Hương là hắn tốn công tốn của giữ lại, vốn định để nàng làm người của mình không thể cho Lãnh Âu Nam mang đi dễ dàng được. Vả lại hắn còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào từ Dương Na Hương đâu nha.
- Ngươi…
Tay Lãnh Âu Nam run run chỉ vào mặt hắn. Hắc ..hắc … nhưng mà chưa xong đâu.
Lãnh Phượng thoắt cái đã đến cạnh Dương Na Hương vòng tay ôm cả nàng lẫn Dương Miên Nhi còn ngủ. Cằm nhẹ nhàng đặt lên vai, không dấu vết điểm huyệt khiến nàng ta cứng đờ.
Ân, vai thật mềm, mùi hương thật dễ chịu.
- Hương nhi, nàng nói cho hắn biết ta đã làm cái gì?
Môi khẽ rời lên hôn lên tóc nàng ôn nhu hỏi.
- Lãnh Phượng, ngươi đang làm cái gì?
- Hoàng huynh, không thấy chúng ta đang ân ái sao?
Lãnh Phượng cười cười, hếch cằm về phía Lãnh Âu Nam. Hừ…không chọc tức ngươi uổng ta dính đòn nãy giờ.
- Lãnh Phượng, nàng là phi tử của ta, là Hoàng tẩu của ngươi, ngươi nghe hay không?
- Nha…hoàng huynh lại muốn giành người của ta?
- Ta chưa từng giành cái gì của ngươi….ngươi đã sớm không còn nhỏ nữa, ngươi nên biết Hoàng hậu là nhân vật nào mới phải.
Đúng là Hoàng hậu Lưu Tích Văn “lừa tình” hắn nhưng mà trên đường đi, hắn đã nghe không biết bao nhiêu chuyện tốt của Lãnh Âu Nam đâu.
- Vậy Ôn Tuệ Như-hôn thê của ta thì sao?
Ôn Tuệ Như là con gái của Đại tướng quân Ôn Bách Tuân, có hôn ước với Tây vương từ nhỏ. Nhưng mẫu thân mất nàng lớn lên không ai dạy dỗ nhan sắc tầm thường, cầm kỳ thi họa đều không tinh thông, lại không có đầu óc trừ Tây Vương ra nàng sẽ tỏ ra cực kỳ háo sắc với bất kỳ mỹ nam nào.Phải nói Ôn Tuệ Như không được nam tử chào đón.
Tuy đã gặp một vài lần lúc nhỏ nhưng đối với vị hôn thê cực phẩm này Tây Vương cực kỳ chán ghét năm lần bảy lượt xin Thái thượng hoàng và Nguyên đế Lãnh Âu Nam hủy hôn. Từ khi biết Lưu Tích Văn thì Tây Vương càng tỏ ra chán ghét với hôn thê của mình.
Trên đường về kinh thành Lãnh Phượng đã nghe người ta náo nhiệt bình luận việc hoàng thượng cướp tức phụ của đệ đệ. Ôn Tuệ Như đang là Ôn Quý nhân trong cung.
- Chẳng phải ngươi muốn hủy hôn sao?
Khí thế Lãnh Âu Nam có phần giảm xuống.
- Hừ---Hoàng huynh, ngươi đừng viện cớ, ta muốn hủy hôn là một chuyện, nhưng khi ta với nàng còn chưa chấm dứt thì đó gọi quân cướp thần tức( Vua cướp vợ thần tử)
- Lý do lại nói với ngươi sau, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi thả nàng ra.
- Dựa vào cái gì?
- Ngươi----Lãnh Âu Nam thở dài, rốt cuộc đành nói.
- Điều kiện là gì? Mặc dù đã cố khắc chế nhưng vị vua trẻ vẫn không thể nào nguôi giận.
- A---Thật thẳng thắn. Điều kiện là ngoài mẫu hậu ra ta không cần hành lễ trước bất kỳ ai......được không?
- Tốt ...Tốt lắm, cả ta mà ngươi cũng không muốn hành lễ. Càng ngày càng có khí phách.
Lãnh Âu Nam đã sớm không nhịn được trán nổi đầy gân xanh, người đệ đệ này trở về, tính cách lại càng trở nên ương ngạnh.
- Hoàng huynh chỉ cần nói “Được” hay “không được” thôi.
Lãnh Phượng đắc ý, vòng tay ôm Dương Na Hương lại càng xiết chặt.
- Được---Ngươi tốt nhất mau thả nàng ra nếu không đừng trách ta độc ác.
Lãnh Phượng nhanh chóng rút tay rồi nhảy ra xa cách Dương Na Hương ba mét.
Đừng nói hắn ngoan độc trước mặt Lãnh Âu Nam mà dám hủy phẩm hạnh của Dương Na Hương. Tuy thời đại này con người coi trọng lễ nghĩa, đạo đức nhưng Tây Vương và Hoàng thượng ở chung từ nhỏ, thời thiếu niên còn trốn Thái Thượng hoàng ra ngoài chơi kỹ viện. Khi đó trẻ tuổi lại muốn đùa nghịch nên đã có một số thiếu nữ không cẩn thận bị hai người trêu đùa.
Tuy nhiên lớn lên vẫn là Lãnh Âu Nam chịu trách nhiệm toàn bộ, đưa các nàng vào cung làm phi tử ăn ngon mặc, đẹp có quyền có thế coi như bồi thường. Bởi vậy, Lãnh Phượng không sợ cắm sừng hoàng đế. Hơn nữa Dương Na Hương vẫn là xử nữ vẫn chưa bị bất kỳ ai xâm phạm, có là xử nữ hay không thì đàn ông “quen mùi” là nhìn liền biết không cần lo Lãnh Âu Nam nghi ngờ nàng.
- Hắc ..hắc...Hoàng huynh, Hoàng tẩu về cung cẩn thận.
Lãnh Âu Nam hừ lạnh, ôm lấy Dương Na Hương và Dương Miên Nhi còn bị điểm huyệt phóng người lên phi về phía kinh thành.
Lãnh Phượng vuốt lại quần áo đang xộc xệch nhếch miệng.
Tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này thì mỹ nữ đều nhiều như sao trên trời vậy, với thân phận hiện tại thì sợ gì không có người đầu gối tay ấp cũng chẳng cần vì một nữ nhân mà hành động giống như Tây Vương trước kia làm tổn hòa khí anh em.
- Ngươi…
Sau khi đánh nhau mỏi mệt, hai người phát hiện Dương Na Hương đang ôm người bỏ trốn. Thật đáng tiếc cho nàng ta lại bị hắn phát hiện, không hiểu nàng đang lo sợ cái gì?
Chỉ thấy nàng trừng trừng mắt nhìn hắn rồi sợ hãi lùi lại khi nhìn thấy Lãnh Âu Nam. Hừ..người này không phải rất kiêu ngạo sao, bộ dáng kia như cừu gặp sói vậy.
- Ái phi?
- “…”
- Hoàng huynh, Dương Na Hương là phi tử của huynh sao?
- Ân, là có người đem nàng cho ta.
Lãnh Âu Nam cười tà mị nhún người đến ôm lấy Dương Na Hương. Chỉ thấy nàng ta run rẩy, đôi mắt to rưng rưng nước. Thật kỳ lạ!
- Nhưng------nàng đã là người của ta.
Một câu nói thế thôi mà khiến hắn suýt nội thương vì dính đòn bất ngờ của Lãnh Âu Nam.
- Nói..Ngươi đã làm gì nàng ? Lãnh Âu Nam bỗng chốc trở nên rất tức giận không biết từ bao giờ đối diện túm lấy cổ áo hắn.
Lãnh Phượng nhếch nhếch miệng phản kích ngay một đòn.
- Ta làm gì nàng? Nàng là người của ta, Hoàng huynh ngươi nói ta đã làm gì nàng ?
Muốn đưa người về cũng dễ thôi nhưng Dương Na Hương là hắn tốn công tốn của giữ lại, vốn định để nàng làm người của mình không thể cho Lãnh Âu Nam mang đi dễ dàng được. Vả lại hắn còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào từ Dương Na Hương đâu nha.
- Ngươi…
Tay Lãnh Âu Nam run run chỉ vào mặt hắn. Hắc ..hắc … nhưng mà chưa xong đâu.
Lãnh Phượng thoắt cái đã đến cạnh Dương Na Hương vòng tay ôm cả nàng lẫn Dương Miên Nhi còn ngủ. Cằm nhẹ nhàng đặt lên vai, không dấu vết điểm huyệt khiến nàng ta cứng đờ.
Ân, vai thật mềm, mùi hương thật dễ chịu.
- Hương nhi, nàng nói cho hắn biết ta đã làm cái gì?
Môi khẽ rời lên hôn lên tóc nàng ôn nhu hỏi.
- Lãnh Phượng, ngươi đang làm cái gì?
- Hoàng huynh, không thấy chúng ta đang ân ái sao?
Lãnh Phượng cười cười, hếch cằm về phía Lãnh Âu Nam. Hừ…không chọc tức ngươi uổng ta dính đòn nãy giờ.
- Lãnh Phượng, nàng là phi tử của ta, là Hoàng tẩu của ngươi, ngươi nghe hay không?
- Nha…hoàng huynh lại muốn giành người của ta?
- Ta chưa từng giành cái gì của ngươi….ngươi đã sớm không còn nhỏ nữa, ngươi nên biết Hoàng hậu là nhân vật nào mới phải.
Đúng là Hoàng hậu Lưu Tích Văn “lừa tình” hắn nhưng mà trên đường đi, hắn đã nghe không biết bao nhiêu chuyện tốt của Lãnh Âu Nam đâu.
- Vậy Ôn Tuệ Như-hôn thê của ta thì sao?
Ôn Tuệ Như là con gái của Đại tướng quân Ôn Bách Tuân, có hôn ước với Tây vương từ nhỏ. Nhưng mẫu thân mất nàng lớn lên không ai dạy dỗ nhan sắc tầm thường, cầm kỳ thi họa đều không tinh thông, lại không có đầu óc trừ Tây Vương ra nàng sẽ tỏ ra cực kỳ háo sắc với bất kỳ mỹ nam nào.Phải nói Ôn Tuệ Như không được nam tử chào đón.
Tuy đã gặp một vài lần lúc nhỏ nhưng đối với vị hôn thê cực phẩm này Tây Vương cực kỳ chán ghét năm lần bảy lượt xin Thái thượng hoàng và Nguyên đế Lãnh Âu Nam hủy hôn. Từ khi biết Lưu Tích Văn thì Tây Vương càng tỏ ra chán ghét với hôn thê của mình.
Trên đường về kinh thành Lãnh Phượng đã nghe người ta náo nhiệt bình luận việc hoàng thượng cướp tức phụ của đệ đệ. Ôn Tuệ Như đang là Ôn Quý nhân trong cung.
- Chẳng phải ngươi muốn hủy hôn sao?
Khí thế Lãnh Âu Nam có phần giảm xuống.
- Hừ---Hoàng huynh, ngươi đừng viện cớ, ta muốn hủy hôn là một chuyện, nhưng khi ta với nàng còn chưa chấm dứt thì đó gọi quân cướp thần tức( Vua cướp vợ thần tử)
- Lý do lại nói với ngươi sau, hiện tại ta ra lệnh cho ngươi thả nàng ra.
- Dựa vào cái gì?
- Ngươi----Lãnh Âu Nam thở dài, rốt cuộc đành nói.
- Điều kiện là gì? Mặc dù đã cố khắc chế nhưng vị vua trẻ vẫn không thể nào nguôi giận.
- A---Thật thẳng thắn. Điều kiện là ngoài mẫu hậu ra ta không cần hành lễ trước bất kỳ ai......được không?
- Tốt ...Tốt lắm, cả ta mà ngươi cũng không muốn hành lễ. Càng ngày càng có khí phách.
Lãnh Âu Nam đã sớm không nhịn được trán nổi đầy gân xanh, người đệ đệ này trở về, tính cách lại càng trở nên ương ngạnh.
- Hoàng huynh chỉ cần nói “Được” hay “không được” thôi.
Lãnh Phượng đắc ý, vòng tay ôm Dương Na Hương lại càng xiết chặt.
- Được---Ngươi tốt nhất mau thả nàng ra nếu không đừng trách ta độc ác.
Lãnh Phượng nhanh chóng rút tay rồi nhảy ra xa cách Dương Na Hương ba mét.
Đừng nói hắn ngoan độc trước mặt Lãnh Âu Nam mà dám hủy phẩm hạnh của Dương Na Hương. Tuy thời đại này con người coi trọng lễ nghĩa, đạo đức nhưng Tây Vương và Hoàng thượng ở chung từ nhỏ, thời thiếu niên còn trốn Thái Thượng hoàng ra ngoài chơi kỹ viện. Khi đó trẻ tuổi lại muốn đùa nghịch nên đã có một số thiếu nữ không cẩn thận bị hai người trêu đùa.
Tuy nhiên lớn lên vẫn là Lãnh Âu Nam chịu trách nhiệm toàn bộ, đưa các nàng vào cung làm phi tử ăn ngon mặc, đẹp có quyền có thế coi như bồi thường. Bởi vậy, Lãnh Phượng không sợ cắm sừng hoàng đế. Hơn nữa Dương Na Hương vẫn là xử nữ vẫn chưa bị bất kỳ ai xâm phạm, có là xử nữ hay không thì đàn ông “quen mùi” là nhìn liền biết không cần lo Lãnh Âu Nam nghi ngờ nàng.
- Hắc ..hắc...Hoàng huynh, Hoàng tẩu về cung cẩn thận.
Lãnh Âu Nam hừ lạnh, ôm lấy Dương Na Hương và Dương Miên Nhi còn bị điểm huyệt phóng người lên phi về phía kinh thành.
Lãnh Phượng vuốt lại quần áo đang xộc xệch nhếch miệng.
Tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này thì mỹ nữ đều nhiều như sao trên trời vậy, với thân phận hiện tại thì sợ gì không có người đầu gối tay ấp cũng chẳng cần vì một nữ nhân mà hành động giống như Tây Vương trước kia làm tổn hòa khí anh em.
/21
|