Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 183 - Chương 109

/283


Tiểu Trư luôn hiểu tính người một cách rất thần kỳ, thấy nó phản ứng như thế, Hách Liên Dạ còn tưởng là nó có cách cứu nam tử áo trắng.

Không ngờ tiểu tử kia chạy tới, không thèm nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, đã giơ chân trước núc ních thịt lên, chọc chọc chỗ này, chọc chọc chỗ kia ở trên đùi Ngư Ngư, bộ dạng rất giống sủng vật làm nũng, muốn gọi chủ nhân chú ý mình.

Lúc này Ngư Ngư mới phát hiện nó qua đây, nhưng hiện tại nàng vốn không có tâm tư để ý đến nó, nàng không thể trơ mắt nhìn nam tử áo trắng chết trước mặt mình, nhưng lại thật sự không biết mình có thể làm gì, trong lúc nhất thời, ngân châm linh dược, nghĩ được cách nào đều lấy ra dùng hết.

Thấy chủ nhân bận tối mày tối mặt, ngay cả liếc mắt một cái cũng không chịu nhìn mình, heo nhỏ liền mất hứng.

Hừ hừ một tiếng, khẽ đạp chân ngắn nhỏ, tiểu tử kia bỗng nhảy lên, tự mình đón lấy hướng ngân châm Ngư Ngư sắp hạ xuống.

Piu! Ngân châm mạnh mẽ chui vào móng của heo nhỏ.

Chán ghét!

Tiểu tử kia rõ ràng sợ đau, sau khi bị đâm, ngay cả cái đuôi nhỏ sau mông cũng hơi rụt lại, nhưng lại không chậm trễ chút thời gian nào, nhanh nhẹn nhảy đến trên vai nam tử áo trắng, đưa cái móng bị thương của mình tiến đến bên môi của nam tử áo trắng.

Đây là lần đầu tiên heo nhỏ bị thương trước mặt Ngư Ngư, cho nên một giây này Ngư Ngư mới nhìn thấy, máu của Tiểu Trư... như là được pha trộn giữa màu đỏ thuần túy với ánh sao lóng lánh, là một loại ánh sáng trong màu đỏ rất kỳ dị.

Tiểu tử này quả nhiên không phải động vật nhỏ bình thường...

Đợi vài giây, máu ở miệng vết thương của heo nhỏ ngưng kết thành giọt máu, nhỏ giọt vào trong môi nam tử áo trắng.

Một khắc này, Ngư Ngư cảm thấy mình thật sự gặp được pháp thuật thần kỳ.

Không phải bởi vì ánh trăng chiếu rọi, giọt máu kia chiếu ra ánh sáng lung linh, đẹp hơn mọi loại bảo thạch, mà là vì... chỉ là ba giọt máu thôi, vậy mà khiến cho sắc mặt của nam tử áo trắng ngừng chuyển sang màu xám tro.

Ngư Ngư thấy mà ngây ngốc tại chỗ, không ngờ mạch đập dưới ngón tay bỗng khôi phục nhảy lại một cách bình thường, mới làm nàng chấn động hoàn hồn.

Tuy rằng hiện tại mạch đập của nam tử áo trắng rất mỏng manh, nhưng tuyệt đối có thể cứu chữa, sẽ không chết,

Tiểu tử này sao lại thần kỳ như vậy!

Song ngẫm lại chỗ ở lúc đầu của heo nhỏ, Ngư Ngư liền bình thường trở lại, người từng là chủ nhân của tiểu tử này, thật sự là thần tiên...

Cướp thời gian, đút cho nam tử áo trắng một viên thuốc, xác nhận hắn không nguy hiểm đến tánh mạng, lúc này Ngư Ngư mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn heo nhỏ vẫn đang đứng ở bên chân nàng không đi.

Tiểu tử kia đợi được nàng cúi đầu, lui về phía sau vài bước, nhảy nhảy tại chỗ, rồi bỗng nhiên đạp chân ngắn nhỏ lên, chạy nhanh đến bên cạnh Ngư Ngư, dồn sức nhảy lên, piu~ dùng móng heo đạp Ngư Ngư một cước.

... Nó vậy mà cũng hiểu được chạy lấy đà.

Đáng tiếc là thân hình quá nhỏ, móng của heo nhỏ cũng cực nhỏ, cú “đạp” này, không khác với chọc chọc một chút là bao...

Song bản thân tiểu tử kia ngược lại cảm thấy báo được đại thù .

Hừ, ai bảo vừa rồi ngươi không để ý đến ta! Ngươi xem thường bản lãnh của ta!

Đạp người xong, heo nhỏ rất uy phong hất áo choàng lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước đi.

Ngư Ngư bị khinh bỉ: ...

Một lát sau, cuối cùng Ngư Ngư cũng mang được nam tử áo trắng về khu an toàn, bọn sư đệ cũng nhận được tín hiệu của Hách Liên Dạ, vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Dung bánh bao vẫn đang hôn mê, sắc mặt sư đệ lập tức thay đổi.

Thuật dịch dung của môn phái Ôn Ngôn quả nhiên lợi hại, sư đệ dịch dung thành khuôn mặt lớn như vậy, lại vẫn có thể nhìn ra sắc mặt vốn có của hắn...

Song hiện tại không ai chú ý tới điểm ấy, sắc mặt của sư đệ thật đáng sợ, bọn họ đều chăm chú nhìn chằm chằm cử động của hắn, phòng ngừa hắn xúc động, làm ra hành động gì quá khích.

Cũng may, một lát sau, sắc mặt sư đệ dần dần tỉnh táo lại, hỏi Ngư Ngư, Thương thế sao rồi?

Bị người đánh một chưởng từ sau lưng, chưởng lực... Ngư Ngư cẩn thận phán đoán, Hẳn là có bảy thành công lực của Hách Liên Dạ.

Năm thành, Hách Liên Dạ bình tĩnh ngắt lời nàng, Nàng chưa từng thấy ta sử dụng hết toàn lực.

Mọi người: ...

Cho nên ngươi vẫn bảo tồn thực lực sao?

Tạm dừng khinh bỉ yêu nghiệt nào đó, Ngư Ngư nghiêm túc giải thích rõ thương thế của nam tử áo trắng.

Khác với lúc trước nàng và Hách Liên Dạ suy đoán, nam tử áo trắng hẳn không phải tự mình muốn đến gần tòa hồ nước này, mà là sau khi bị thương hôn mê, bị người ném vào trong đó.

Nam tử áo trắng liên tục bị thương nặng, bây giờ còn là cao thủ, nhưng trình độ thì không thể sánh được với người đầu tiên, bị người đánh lén cũng có thể hiểu được.

Chỉ có điều... Người đánh lén hắn cũng biết hồ nước này là nơi nguy hiểm, cho nên... hẳn là người trong môn phái của bọn họ.

Có năm thành công lực của Hách Liên Dạ, ngoài ta ra, trong môn phái chỉ có Tam sư đệ và Ngũ sư đệ có thể làm được, sư đệ cười lạnh một tiếng, Xem ra là Tam sư đệ động tay rồi.

... Không phải còn Ngũ sư đệ sao?

Mẹ hắn quản hắn chặt lắm, buổi tối không cho hắn ra cửa đâu.

Mọi người: ...

Nam tử áo trắng có thể nhặt được một mạng về, hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của heo nhỏ, cho nên trong khoảng thời gian đợi sư huynh tỉnh lại, sư đệ một mực cảm tạ heo nhỏ.

Cho nên lúc nam tử áo trắng rốt cục...tỉnh lại... thì phát hiện bọn Ngư Ngư mặt mày căng thẳng vây quanh bên cạnh hắn, chỉ có sư đệ đứng ở một bên chơi với heo nhỏ...

... Sư đệ. Vừa mới bị thương nặng, hơi thở của nam tử áo trắng vẫn còn rất yếu, đây mới là thuyết yếu ớt danh xứng với thực .

Lúc trước nhìn thấy nam tử áo trắng hôn mê, sắc mặt sư đệ trở nên đáng sợ, nhưng bây giờ lại




/283

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status