Tử Linh cùng Lãnh Nam Phong đấu đến rung động cả khu rừng rộng lớn. Mỗi người đều có ngạo khí riêng của bản thân nhưng lại có điểm chung là đều không muốn chịu thua. Cứ thế mà đánh đến nhưng thật bất hạnh cho mấy ngự lâm quân vừa tiến đuổi theo đến khu rừng này. Vừa đến thì nghênh đón họ chính là những cành lá rơi từ trên cao xuống. Sau đó là dư chấn của chưởng phong từ hai người phía trên quét qua làm cho một số người rơi xuống ngựa, một số thì bị trấn đến phải quỵ chân xuống. Nhìn qua, ngự lâm quân tinh anh của hoàng thất vô cùng chật vật. Tất cả bọn họ đúng là khổ đến kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe mà.
Trong khi oán khí của ngự lâm quân đang ngày càng có xu hướng gia tăng thì hai thân ảnh phía trên lại chẳng hề quan tâm đến oán niệm thấu trời đó.
Tử Linh đang buồn phiền! Vô cùng buồn phiền! Tên hầm băng di động đáng ghét này chẳng lẽ là khắc tinh lão thiên phái xuống khắc nàng. Từng chiêu thức nàng tung ra hắn đều có thể có cách phá giải, đã vậy nội lực của hắn còn hơn hẳn nàng. Đây là muốn khắc chết nàng mà. Thật đáng ghét! Nếu đã vậy thì chỉ còn cách này thôi.
Tử Linh nhanh chóng tung ra một chưởng sau đó lui lại, tạo ra một khoảng cách an toàn. Nàng rút Liên Xà kiếm từ thắt lưng ra, quanh thân bắt đầu ngưng tụ sát khí.
“Bách Hoa Ảo Cảnh!” – Tử Linh khẽ nói.
Chiêu thức Bách Hoa Ảo Cảnh chính một trong số chiêu thức mà Liên Xà kiếm cất giữ. Người sử dụng chiêu thức này sẽ tạo ra vô số hư ảnh kiếm khiến cho đối thủ rối loạn không thể xoay sở. Giống như cảm giác đang đứng giữa một cơn mưa hoa dày đặc.
“Nhạc Phong Tiếu Lĩnh!” – Lãnh Nam Phong cũng rút ra Lăng Hư kiếm.
Keng
ẦM ẦM
Kiếm khí va chạm vào nhau tạo nên chấn động lớn. Hai thân ảnh lại một lần nữa tách ra. Tử Linh khinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay Lãnh Nam Phong. Đồng thời, Lãnh Nam Phong đứng ở đối diện cũng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Tử Linh.
“Ngươi sao lại có thanh kiếm này.” – Đồng thanh.
Lăng Hư kiếm! Đây chính là Lăng Hư kiếm, là thanh kiếm cùng một cặp với Liên Xà kiếm. Đúng là thanh kiếm này rồi, có chết nàng cũng không lầm được.
‘Nha đầu ngươi là chủ nhân của Liên Xà kiếm vậy thì người sử dụng Lăng Hư kiếm sẽ là phu quân tương lai của ngươi.’
Những lời mà sư phụ nói trước đây bỗng nhiên vang lên trong đầu Tử Linh. Chẳng lẽ đây thật sự là duyên phận. Nàng và hắn cùng lúc có được cặp kiếm này, không những vậy mà mới đây còn được ban hôn với nhau. Không lẽ đây chính là vận mệnh, cho dù có không muốn như thế nào thì bản thân cũng không thể cãi lại.
KHÔNG! Cho dù có là ý trời thì ta tuyệt đối không bao giờ cam chịu như vậy. Trong phút chốc, Tử Linh quyết đoán muốn chống lại số phận.
“Ta không biết ngươi tại sao lại có Lăng Hư kiếm. Nhưng chắc là ngươi đã biết truyền thuyết về Lăng Hư kiếm với Liên Xà kiếm rồi chứ nhỉ. Ta nói cho ngươi biết ta không bao giờ chấp nhận chuyện đó nên giờ đành phải giết chết ngươi thì mới có thể dẹp chuyện vô lý này.” – Tử Linh lạnh lùng nói.
“Thật trùng hợp làm sao. Ta cũng có cùng ý định như thế.” – Lãnh Nam Phong khẽ nhếch mép cười.
“Hảo! Vậy thì đến đây.”
Nói rồi, Tử Linh và Lãnh Nam Phong một lần nữa hướng đối phương động thủ (hành động). Nhưng khác với hồi nãy hai người đánh theo kiểu một người trốn một người truy còn giờ đây cả hai đều tỏa ra sát khí nồng đậm. Từng chiêu thức vừa quyết liệt vừa âm ngoan (độc ác) nhắm vào điểm yếu, một lòng muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
“Thiên Hoán!”
Lãnh Nam Phong bất ngờ xuất ra một chiêu hướng đến Tử Linh. Thấy kiếm khí cực mạnh đó ngày càng gần mình, Tử Linh liền nhanh chóng né tránh. Nhưng dù cho tốc độ của nàng có nhanh đến như thế nào đi chăng nữa thì trong khoảng cách gần như vậy cũng khó mà không có xảy ra sơ sót.
Kiếm khí của Lãnh Nam Phong xẹt qua người Tử Linh. Tuy rằng không có gây ra thương tích cho nàng nhưng lại đánh rớt ngọc bội mà Tử Linh vẫn luôn đeo bên hông.
Nguy rồi, ngọc bội của mẫu thân đưa cho mình.
Tử Linh liền muốn phóng theo chụp lấy ngọc bội nhưng do quá gấp nên nàng bị trượt chân té. Trong lúc nguy cấp, Tử Linh theo phản xạ tự nhiên nắm lấy y mệ (tay áo) Lãnh Nam Phong nhưng xui xẻo làm sao nàng không những vẫn té mà còn kéo theo cả hắn. Lãnh Nam Phong thấy Tử Linh đang đấu cùng mình thì đột nhiên như muốn với tay nắm lấy cái gì đó nhưng đột nhiên lại trượt chân ngã xuống. Không những thế nàng còn kéo hắn theo cùng.
“A”
Hai người cùng rơi xuống sau đó lăn theo chiều dốc của bãi cỏ một lúc. Cuối cùng, cả hai cùng lăn xuống một bãi đất trống. Cứ tưởng mọi chuyện đã êm đẹp nhưng Tử Linh chợt phát hiện có một thứ mềm mềm lành lạnh chạm vào môi mình.
Tử Linh trợn tròn mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt phóng đại trước mặt. Lãnh Nam Phong cũng bất ngờ với tình huống này. (Tg: “First kiss. Chúc mừng nụ hôn đầu tiên của Linh tỷ đã vinh quang ‘lên đường’.” *tung bông, tung bông*)
Mất khoảng một lúc sau, Tử Linh mới lấy lại tinh thần. Nàng vội đẩy Lãnh Nam Phong ra sau đó quay lưng phóng đi. Tuy rằng đã đeo mặt nạ nhưng cũng không che được sắc đỏ khả nghi hiện hữu trên gương mặt Tử Linh.
Lãnh Nam Phong còn lại một mình, hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi mình. Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đôi môi anh đào đó. Lúc nàng đẩy hắn ra, trong lòng hắn chợt cảm thấy một chút nuối tiếc hơi ấm đó. Nhìn thân ảnh chạy trốn gấp gáp đó của nàng bất giác trên môi hắn xuất hiện một nụ cười. Mười mấy năm qua, Lãnh Nam Phong chưa nở một nụ cười thật sự. Đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thật sự trong mười mấy năm qua.
Không ngờ nữ nhân này mà cũng có mặt nữ tính như vậy.
Lãnh Nam Phong đang chìm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên tay hắn đụng phải một vật gì đó. Ánh nhìn của Lãnh Nam Phong hướng xuống thì thấy tay mình đang đè lên một cái ngọc bội.
Chẳng lẽ đây chính là thứ mà nữ nhân đó đánh rơi.
Lãnh Nam Phong nhặt ngọc bội đó lên nhìn thử. Nhưng vừa nhìn thấy những đường nét long phụng tinh mĩ (đẹp đẽ, tinh tế) được khắc trên ngọc bội hắn ngay lập tức chấn động.
Đây chẳng phải là ngọc bội mà Mộ Dung Tử Linh, trưởng nữ của Mộ Dung tướng quân luôn luôn mang theo bên người hay sao? Tại sao Hạ Băng lại có được thứ này? Chẳng lẽ hai nữ nhân này vốn là cùng một người! Cũng có thể lắm, sự xuất hiện của hai nữ nhân này thất sự vô cùng trùng hợp. Nhưng rốt cuộc nữ nhân này có mục đích gì mà lại tiếp cận triều đình. Dù là gì đi chăng nữa hắn cũng nhất quyết tìm ra.
“Ảnh thất!” – Lãnh Nam Phong khẽ gọi tên một trong những ám vệ của Lạc Sâm phái.
“Có thuộc hạ.” – Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau Lãnh Nam Phong.
“Ngươi lập tức về Lạc Sâm phái kêu Tả hộ pháp điều tra về nữ nhân đó càng sớm càng tốt.”
“Tuân lệnh.”
Thân ảnh ngay lập tức biến mất, đúng là đến vô tung đi vô ảnh. Đồng thời, thân ảnh đó vừa biến mất thì mấy chục ngự lâm quân cũng đến nơi.
“Phong vương gia, nữ nhân kia đâu rồi?” – Đội trưởng của ngự lâm quân xuống ngựa cung kính trước mặt Lãnh Nam Phong.
“Chạy rồi! Tất cả hồi cung thôi.” – Lãnh Nam Phong nhanh chóng giấu đi ngọc bội đang cầm trên tay.
Thanh âm lạnh nhạt của hắn vang lên giống như chuyện trước mắt không hề dính dáng gì với mình. Đội trưởng của ngự lâm quân còn muốn nói gì đó nhưng thấy Lãnh Nam Phong đã cưỡi ngựa chạy đi thì chỉ còn cách đi theo về bẩm báo cho Hoàng thượng.
Vô Ảnh Huyết
“A, lâu lắm rồi mới thấy Tước muội rảnh rỗi đến uống trà với chúng ta như vậy đấy.” – Huyền Vũ nhìn Chu Tước đang nhàn nhã thưởng trà bên cạnh mà nhướng mày. (Tg: “Thưởng ở đây chính là thưởng thức đó nha chứ không phải ban thưởng.”)
“Ta có rảnh rỗi hay không thì cũng không liên quan đến huynh. Ngược lại huynh mới là người rảnh rỗi đó. Liên Thành Các mà Cung chủ giao cho huynh quản lý hoạt động có tốt không mà giờ này huynh lại ở đây.”
“Muội quá xem thường ta rồi. Liên Thành Các được ta quản lý chính là luôn luôn làm ăn phát đạt, mua may bán đắt.”
“Vậy cũng tốt. Ta còn tưởng Liên Thành Các giao cho một người không nghiêm túc như huynh chính là Cung chủ đã giao trứng cho ác rồi.”
“Muội...”
“Thôi được rồi. Đừng cãi nhau nữa.” – Thanh Long lên tiếng hòa giải.
Quan hệ của tứ đại hộ pháp không ai trong Vô Ảnh Huyết là không biết. Trong đó, Thanh Long và Bạch Hổ là huynh muội còn Huyền Vũ cùng Chu Tước lại như oan gia với nhau. Hai người này cứ gặp nhau là lại cãi nhau. Mọi người trong Vô Ảnh Huyết nhìn riết rồi cũng quen nên khi thấy hai người này cãi nhau thì suy nghĩ đầy tiên của mọi người là: Haiz, lại nữa rồi.
Bốn người đang thưởng trà thì bỗng nhiên một cơn gió nổi lên. Một thân ảnh lấy tốc độ sét đánh xẹt qua cả bốn người sau đó tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.
“Có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra không?”
Huyền Vũ hoang mang nhìn ba người còn lại. Nhưng khi hắn thấy biểu tượng cảm xúc giống y chang mình trên ba gương mặt còn lại thì đành bó tay thôi. Đột nhiên, phía sau hậu viện vang lên tiếng gầm của Tuyết nhi.
Gào gào
“Tuyết nhi đang gầm. Chẳng lẽ thân ảnh hồi nãy là Cung chủ. Nhưng tại sao Cung chủ lại gấp gáp như vậy? Không lẽ đã xảy ra chuyện.” – Chu Tước nhanh chóng chạy về hướng hậu viện. Theo sau chính là ba người Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Khi bốn người đến nơi thì thấy Tuyết nhi đang dùng móng vuốt gõ gõ cửa sương phòng của Cung chủ. Thấy hình ảnh này mà bốn người không khỏi rơi vào cọng hắc tuyến.
Mày có cần có linh tính hóa đến như vậy hay không!
“Cung chủ.”
Dẹp bỏ cảm xúc quái dị đó, Chu Tước nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong vẫn một mực im lặng, đến khi tất cả nghĩ sẽ không có lời đáp lại thì Tử Linh nói vọng ra.
“Ta không sao. Các ngươi đi xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.” – Chu Tước lo lắng hỏi.
“Lời ta nói ngươi không nghe hay sao. Lui xuống.”
“Nhưng...”
Thấy Chu Tước còn muốn nói gì thì Huyền Vũ đã nhanh chóng kéo nàng lại.
“Muội không nghe Cung chủ nói gì hay sao. Chúng ta đi thôi.”
Đợi cho không gian bên ngoài yên tĩnh lại, Tử Linh mới ngước đầu lên khỏi gối đầu của mình.
Chết tiệt, nụ hôn đầu tiên của mình. Tại sao lại mất trong hoàn cảnh đó chứ? Mà còn là hắn ta nữa chứ. Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Nếu không vì hắn đánh rớt ngọc bội của mình thì cũng không xảy ra chuyện này. Đúng rồi! Ngọc bội của mình. Thôi chết, mình quên không nhặt nó mất rồi.
Trong khi oán khí của ngự lâm quân đang ngày càng có xu hướng gia tăng thì hai thân ảnh phía trên lại chẳng hề quan tâm đến oán niệm thấu trời đó.
Tử Linh đang buồn phiền! Vô cùng buồn phiền! Tên hầm băng di động đáng ghét này chẳng lẽ là khắc tinh lão thiên phái xuống khắc nàng. Từng chiêu thức nàng tung ra hắn đều có thể có cách phá giải, đã vậy nội lực của hắn còn hơn hẳn nàng. Đây là muốn khắc chết nàng mà. Thật đáng ghét! Nếu đã vậy thì chỉ còn cách này thôi.
Tử Linh nhanh chóng tung ra một chưởng sau đó lui lại, tạo ra một khoảng cách an toàn. Nàng rút Liên Xà kiếm từ thắt lưng ra, quanh thân bắt đầu ngưng tụ sát khí.
“Bách Hoa Ảo Cảnh!” – Tử Linh khẽ nói.
Chiêu thức Bách Hoa Ảo Cảnh chính một trong số chiêu thức mà Liên Xà kiếm cất giữ. Người sử dụng chiêu thức này sẽ tạo ra vô số hư ảnh kiếm khiến cho đối thủ rối loạn không thể xoay sở. Giống như cảm giác đang đứng giữa một cơn mưa hoa dày đặc.
“Nhạc Phong Tiếu Lĩnh!” – Lãnh Nam Phong cũng rút ra Lăng Hư kiếm.
Keng
ẦM ẦM
Kiếm khí va chạm vào nhau tạo nên chấn động lớn. Hai thân ảnh lại một lần nữa tách ra. Tử Linh khinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay Lãnh Nam Phong. Đồng thời, Lãnh Nam Phong đứng ở đối diện cũng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Tử Linh.
“Ngươi sao lại có thanh kiếm này.” – Đồng thanh.
Lăng Hư kiếm! Đây chính là Lăng Hư kiếm, là thanh kiếm cùng một cặp với Liên Xà kiếm. Đúng là thanh kiếm này rồi, có chết nàng cũng không lầm được.
‘Nha đầu ngươi là chủ nhân của Liên Xà kiếm vậy thì người sử dụng Lăng Hư kiếm sẽ là phu quân tương lai của ngươi.’
Những lời mà sư phụ nói trước đây bỗng nhiên vang lên trong đầu Tử Linh. Chẳng lẽ đây thật sự là duyên phận. Nàng và hắn cùng lúc có được cặp kiếm này, không những vậy mà mới đây còn được ban hôn với nhau. Không lẽ đây chính là vận mệnh, cho dù có không muốn như thế nào thì bản thân cũng không thể cãi lại.
KHÔNG! Cho dù có là ý trời thì ta tuyệt đối không bao giờ cam chịu như vậy. Trong phút chốc, Tử Linh quyết đoán muốn chống lại số phận.
“Ta không biết ngươi tại sao lại có Lăng Hư kiếm. Nhưng chắc là ngươi đã biết truyền thuyết về Lăng Hư kiếm với Liên Xà kiếm rồi chứ nhỉ. Ta nói cho ngươi biết ta không bao giờ chấp nhận chuyện đó nên giờ đành phải giết chết ngươi thì mới có thể dẹp chuyện vô lý này.” – Tử Linh lạnh lùng nói.
“Thật trùng hợp làm sao. Ta cũng có cùng ý định như thế.” – Lãnh Nam Phong khẽ nhếch mép cười.
“Hảo! Vậy thì đến đây.”
Nói rồi, Tử Linh và Lãnh Nam Phong một lần nữa hướng đối phương động thủ (hành động). Nhưng khác với hồi nãy hai người đánh theo kiểu một người trốn một người truy còn giờ đây cả hai đều tỏa ra sát khí nồng đậm. Từng chiêu thức vừa quyết liệt vừa âm ngoan (độc ác) nhắm vào điểm yếu, một lòng muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
“Thiên Hoán!”
Lãnh Nam Phong bất ngờ xuất ra một chiêu hướng đến Tử Linh. Thấy kiếm khí cực mạnh đó ngày càng gần mình, Tử Linh liền nhanh chóng né tránh. Nhưng dù cho tốc độ của nàng có nhanh đến như thế nào đi chăng nữa thì trong khoảng cách gần như vậy cũng khó mà không có xảy ra sơ sót.
Kiếm khí của Lãnh Nam Phong xẹt qua người Tử Linh. Tuy rằng không có gây ra thương tích cho nàng nhưng lại đánh rớt ngọc bội mà Tử Linh vẫn luôn đeo bên hông.
Nguy rồi, ngọc bội của mẫu thân đưa cho mình.
Tử Linh liền muốn phóng theo chụp lấy ngọc bội nhưng do quá gấp nên nàng bị trượt chân té. Trong lúc nguy cấp, Tử Linh theo phản xạ tự nhiên nắm lấy y mệ (tay áo) Lãnh Nam Phong nhưng xui xẻo làm sao nàng không những vẫn té mà còn kéo theo cả hắn. Lãnh Nam Phong thấy Tử Linh đang đấu cùng mình thì đột nhiên như muốn với tay nắm lấy cái gì đó nhưng đột nhiên lại trượt chân ngã xuống. Không những thế nàng còn kéo hắn theo cùng.
“A”
Hai người cùng rơi xuống sau đó lăn theo chiều dốc của bãi cỏ một lúc. Cuối cùng, cả hai cùng lăn xuống một bãi đất trống. Cứ tưởng mọi chuyện đã êm đẹp nhưng Tử Linh chợt phát hiện có một thứ mềm mềm lành lạnh chạm vào môi mình.
Tử Linh trợn tròn mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt phóng đại trước mặt. Lãnh Nam Phong cũng bất ngờ với tình huống này. (Tg: “First kiss. Chúc mừng nụ hôn đầu tiên của Linh tỷ đã vinh quang ‘lên đường’.” *tung bông, tung bông*)
Mất khoảng một lúc sau, Tử Linh mới lấy lại tinh thần. Nàng vội đẩy Lãnh Nam Phong ra sau đó quay lưng phóng đi. Tuy rằng đã đeo mặt nạ nhưng cũng không che được sắc đỏ khả nghi hiện hữu trên gương mặt Tử Linh.
Lãnh Nam Phong còn lại một mình, hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi mình. Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đôi môi anh đào đó. Lúc nàng đẩy hắn ra, trong lòng hắn chợt cảm thấy một chút nuối tiếc hơi ấm đó. Nhìn thân ảnh chạy trốn gấp gáp đó của nàng bất giác trên môi hắn xuất hiện một nụ cười. Mười mấy năm qua, Lãnh Nam Phong chưa nở một nụ cười thật sự. Đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thật sự trong mười mấy năm qua.
Không ngờ nữ nhân này mà cũng có mặt nữ tính như vậy.
Lãnh Nam Phong đang chìm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên tay hắn đụng phải một vật gì đó. Ánh nhìn của Lãnh Nam Phong hướng xuống thì thấy tay mình đang đè lên một cái ngọc bội.
Chẳng lẽ đây chính là thứ mà nữ nhân đó đánh rơi.
Lãnh Nam Phong nhặt ngọc bội đó lên nhìn thử. Nhưng vừa nhìn thấy những đường nét long phụng tinh mĩ (đẹp đẽ, tinh tế) được khắc trên ngọc bội hắn ngay lập tức chấn động.
Đây chẳng phải là ngọc bội mà Mộ Dung Tử Linh, trưởng nữ của Mộ Dung tướng quân luôn luôn mang theo bên người hay sao? Tại sao Hạ Băng lại có được thứ này? Chẳng lẽ hai nữ nhân này vốn là cùng một người! Cũng có thể lắm, sự xuất hiện của hai nữ nhân này thất sự vô cùng trùng hợp. Nhưng rốt cuộc nữ nhân này có mục đích gì mà lại tiếp cận triều đình. Dù là gì đi chăng nữa hắn cũng nhất quyết tìm ra.
“Ảnh thất!” – Lãnh Nam Phong khẽ gọi tên một trong những ám vệ của Lạc Sâm phái.
“Có thuộc hạ.” – Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau Lãnh Nam Phong.
“Ngươi lập tức về Lạc Sâm phái kêu Tả hộ pháp điều tra về nữ nhân đó càng sớm càng tốt.”
“Tuân lệnh.”
Thân ảnh ngay lập tức biến mất, đúng là đến vô tung đi vô ảnh. Đồng thời, thân ảnh đó vừa biến mất thì mấy chục ngự lâm quân cũng đến nơi.
“Phong vương gia, nữ nhân kia đâu rồi?” – Đội trưởng của ngự lâm quân xuống ngựa cung kính trước mặt Lãnh Nam Phong.
“Chạy rồi! Tất cả hồi cung thôi.” – Lãnh Nam Phong nhanh chóng giấu đi ngọc bội đang cầm trên tay.
Thanh âm lạnh nhạt của hắn vang lên giống như chuyện trước mắt không hề dính dáng gì với mình. Đội trưởng của ngự lâm quân còn muốn nói gì đó nhưng thấy Lãnh Nam Phong đã cưỡi ngựa chạy đi thì chỉ còn cách đi theo về bẩm báo cho Hoàng thượng.
Vô Ảnh Huyết
“A, lâu lắm rồi mới thấy Tước muội rảnh rỗi đến uống trà với chúng ta như vậy đấy.” – Huyền Vũ nhìn Chu Tước đang nhàn nhã thưởng trà bên cạnh mà nhướng mày. (Tg: “Thưởng ở đây chính là thưởng thức đó nha chứ không phải ban thưởng.”)
“Ta có rảnh rỗi hay không thì cũng không liên quan đến huynh. Ngược lại huynh mới là người rảnh rỗi đó. Liên Thành Các mà Cung chủ giao cho huynh quản lý hoạt động có tốt không mà giờ này huynh lại ở đây.”
“Muội quá xem thường ta rồi. Liên Thành Các được ta quản lý chính là luôn luôn làm ăn phát đạt, mua may bán đắt.”
“Vậy cũng tốt. Ta còn tưởng Liên Thành Các giao cho một người không nghiêm túc như huynh chính là Cung chủ đã giao trứng cho ác rồi.”
“Muội...”
“Thôi được rồi. Đừng cãi nhau nữa.” – Thanh Long lên tiếng hòa giải.
Quan hệ của tứ đại hộ pháp không ai trong Vô Ảnh Huyết là không biết. Trong đó, Thanh Long và Bạch Hổ là huynh muội còn Huyền Vũ cùng Chu Tước lại như oan gia với nhau. Hai người này cứ gặp nhau là lại cãi nhau. Mọi người trong Vô Ảnh Huyết nhìn riết rồi cũng quen nên khi thấy hai người này cãi nhau thì suy nghĩ đầy tiên của mọi người là: Haiz, lại nữa rồi.
Bốn người đang thưởng trà thì bỗng nhiên một cơn gió nổi lên. Một thân ảnh lấy tốc độ sét đánh xẹt qua cả bốn người sau đó tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.
“Có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra không?”
Huyền Vũ hoang mang nhìn ba người còn lại. Nhưng khi hắn thấy biểu tượng cảm xúc giống y chang mình trên ba gương mặt còn lại thì đành bó tay thôi. Đột nhiên, phía sau hậu viện vang lên tiếng gầm của Tuyết nhi.
Gào gào
“Tuyết nhi đang gầm. Chẳng lẽ thân ảnh hồi nãy là Cung chủ. Nhưng tại sao Cung chủ lại gấp gáp như vậy? Không lẽ đã xảy ra chuyện.” – Chu Tước nhanh chóng chạy về hướng hậu viện. Theo sau chính là ba người Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Khi bốn người đến nơi thì thấy Tuyết nhi đang dùng móng vuốt gõ gõ cửa sương phòng của Cung chủ. Thấy hình ảnh này mà bốn người không khỏi rơi vào cọng hắc tuyến.
Mày có cần có linh tính hóa đến như vậy hay không!
“Cung chủ.”
Dẹp bỏ cảm xúc quái dị đó, Chu Tước nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong vẫn một mực im lặng, đến khi tất cả nghĩ sẽ không có lời đáp lại thì Tử Linh nói vọng ra.
“Ta không sao. Các ngươi đi xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.” – Chu Tước lo lắng hỏi.
“Lời ta nói ngươi không nghe hay sao. Lui xuống.”
“Nhưng...”
Thấy Chu Tước còn muốn nói gì thì Huyền Vũ đã nhanh chóng kéo nàng lại.
“Muội không nghe Cung chủ nói gì hay sao. Chúng ta đi thôi.”
Đợi cho không gian bên ngoài yên tĩnh lại, Tử Linh mới ngước đầu lên khỏi gối đầu của mình.
Chết tiệt, nụ hôn đầu tiên của mình. Tại sao lại mất trong hoàn cảnh đó chứ? Mà còn là hắn ta nữa chứ. Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Nếu không vì hắn đánh rớt ngọc bội của mình thì cũng không xảy ra chuyện này. Đúng rồi! Ngọc bội của mình. Thôi chết, mình quên không nhặt nó mất rồi.
/82
|