Sau khi Tử Linh phát hiện mình làm mất ngọc bội thì liền cảm thấy bản thân không phải xui xẻo bình thường. Bây giờ nàng chỉ mong đừng ai nhặt được ngọc bội đó, đặc biệt là hắn ta. Tử Linh muốn quay lại khu rừng đó để tìm ngọc bội nhưng nhìn sắc trời đã không còn sớm. Nàng phải lập tức trở về Phủ tướng quân nếu không sẽ bị nghi ngờ.
“Tước nhi, chúng ta quay về Phủ tường quân.” – Tử Linh sau khi chỉnh lại tâm tình liền ra đại sảnh nói với Chu Tước.
“Dạ.” – Chu Tước hoan hỉ (rất vui mừng) khi thấy Tử Linh trở lại như bình thường.
Sau đó, Tử Linh cùng Chu Tước quay trở về Phủ tướng quân. Mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp nhưng có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng...
“Thật kỳ lạ. Tại sao lại không thấy? Rốt cuộc là ngọc bội của mẫu thân cho ta đang ở đâu chứ?”
Tử Linh buồn bực đi tới đi lui trong Đại sảnh của Vô Ảnh Huyết. Mấy ngày nay, nàng vẫn một mực đến khu rừng trước đó đã quyết đấu với Lãnh Nam Phong để tìm ngọc bội. Nhưng cho dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không tìm thấy ngọc bội. Chẳng lẽ nó đã rơi vào tay người khác. Nếu là người không biết gì lấy được thì không sao nhưng nếu rơi vào tay người trong triều đình thì nguy to, đặc biệt là Lãnh Nam Phong. Ngọc bội của mình mà ở trong tay hắn thì sẽ có rắc rối lớn. Không những vậy, mấy ngày nay nay Tử Linh luôn cảm nhận có người theo dõi mình. May mắn là bản thân cảnh giác nên đã nhiều lần làm cho bọn chúng mất dấu nếu không thì rất có thể đã bị phát hiện thân phận rồi.
“Muội đang có chuyện gì buồn phiền à?” – Long Khiên mỉm cười dịu dàng tiến đến Tử Linh.
“Khiên ca ca! Không có gì đâu, chỉ là gặp rắc rối nhỏ thôi.” – Tử Linh vội điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
“Vậy thì tốt. Đây là yêu cầu ám sát mới đây. Muội xem qua đi.”
“Nhưng chẳng phải muội đã giao cho huynh trông coi việc này rồi hay sao?”
“Yêu cầu này là đặc biệt. Muội cứ xem đi.”
Tử Linh khó hiểu nhìn Long Khiên vẫn một mực đưa phong thư yêu cầu cho mình. Nàng cầm lấy phong thư đó đọc thì phát hiện ra đây quả thật là yêu cầu ám sát đặc biệt mà.
Người ủy thác chính là Nhị tiểu thư của Phủ tướng quân – Mộ Dung Hoa. Nàng ta yêu cầu Vô Ảnh Huyết ám sát Đại tiểu thư Phủ tướng quân – Mộ Dung Tử Linh. Sau khi thành công, Mộ Dung Hoa sẽ trả cho Vô Ảnh Huyết năm ngàn lượng bạc.
Ha ha, không ngờ nàng ta lại dám cả gan làm ra chuyện như thế này được cơ đấy. Vốn tưởng Mộ Dung Hoa đó chỉ là có tính điêu ngoa, sau khi nhận được giáo huấn lần trước thì sẽ an phận hơn. Nhưng thật không ngờ nàng ta lại có gan thuê sát thủ lại ám sát mình. Xem ra không cho Mộ Dung Hoa đó một bài học thì nàng ta sẽ không biết thế nào là an phận thủ thường (bằng lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân).
“Khiên ca ca, huynh cứ nhận yêu cầu này đi.”
“Tại sao lại chấp nhận yêu cầu này chứ. Đại tiểu thư Phủ tướng quân chẳng phải là muội sao?”
“A, chẳng sao hết. Chỉ đơn giản là muội đang vô cùng nhàm chán nên muốn chơi với muội muội của mình mộ trò chơi đó mà.”
Tử Linh đứng dậy, từ từ đi từng bước lên phía trước rồi sau đó đột nhiên quay lại nở một nụ cười thật thật đẹp với Long Khiên. (Tg: “Cái này có nên gọi là quyến rũ trắng trợn không?”)
Thình thịch
Lại nữa rồi. Long Khiên âm thầm ảo não. Tại sao mỗi lần gặp muội ấy thì tim mình đều đập nhanh như vậy chứ. Chẳng lẽ bản thân có bệnh mà mình không biết. Chắc bữa nào phải đến vấn an bá bá để nhờ người chuẩn mạch mới được. (Tg: “Haiz, đúng là đầu gỗ mà.”)
“Hảo, ta sẽ làm theo lời muội.” – Điều chỉnh hảo cảm xúc, Long Khiên hướng Tử Linh nhẹ gật đầu.
“Hảo! Giờ cũng đến lúc muội trở về rồi. Muội đi đây.”
Nói rồi, Tử Linh dùng khinh công phóng đi. Nàng trở lại Phủ tướng quân thì nghe Chu Tước nói Lãnh Nam Phong tới, Mộ Dung tướng quân đã cho người đến gọi Tử Linh đại viện.
Hắn ta đến đây làm gì chứ?
Tử Linh nhíu mày liễu, từ từ đi đến đại viện. Khi đến nơi, nàng đã thấy Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong đang bàn chuyện gì đó.
“Tử Linh bái kiến phụ thân, Phong vương.” – Tử Linh nhẹ nhàng cúi người.
“Linh nhi, sao lại đến chậm như vậy. Con lại đây, hôm nay Phong vương muốn dẫn con ra ngoại thành ngắm cảnh của Vọng Nguyệt Quốc. Con hãy đi cùng ngài ấy đi.”
Nghe lời nói của Mộ Dung tướng quân mà Tử Linh không khỏi sửng sốt. Tên hầm băng di động này bị chạm mạch hay sao? Bình thường hắn ta luôn trưng ra bộ mặt xác chết vậy mà hôm nay lại có ý định dẫn mình đi du ngoạn (đi chơi ngắm cảnh). Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì đó?
Trong khi Tử Linh đang suy nghĩ xem Lãnh Nam Phong có âm mưu gì thì đồng thời Lãnh Nam Phong cũng không ngừng suy tư.
Mấy ngày nay, hắn đã cho Tả hộ pháp đi theo dõi Mộ Dung Tử Linh này nhưng lần nào cũng bị mất dấu. Cách nàng ta cắt đuôi của thuộc hạ của hắn tuy nhìn bề ngoài thì rất tự nhiên nhưng nếu nghĩ kỹ sẽ thấy nó không đơn giản như vậy. Hảo, nếu nữ nhân này đã muốn như vậy thì hắn sẽ đích thân vạch trần thân phận của nàng ta.
“Nào, nào, còn đứng đây làm gì nữa. Mau mau đi đi.” – Mô Dung tướng quân thấy Tử Linh vẫn đứng im nãy giờ thì liền lên tiếng thúc giục.
“Nhưng nữ nhi vẫn chưa chuẩn bị gì hết.”
“Không cần đâu. Ta đã cho người chuẩn bị hết rồi. Hai người chỉ cần đi du ngoạn mà thôi.”
Mộ Dung tướng quân cười hiền từ nói. Sau đó Tử Linh cùng Lãnh Nam Phong đi ra khỏi Phủ tướng quân. Ở ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa. Tử Linh nhìn con ngựa đó mà không khỏi xoắn xuýt. Tuy nói nàng đang giả trang một nữ nhân mềm yếu nên không thể tự mình cưỡi ngựa nhưng chẳng lẽ lại bắt nàng cùng cưỡi chung một con ngựa cùng với Lãnh Nam Phong. Như vậy làm sao có thể chứ? Hắn ta không những là người mà nàng muốn tránh càng xa càng tốt mà còn là kẻ Tử Linh muốn giết chết nhất. Nàng tuyệt đối sẽ không đi chung một con ngựa với hắn ta.
“Phong vương, nam nữ thụ thụ bất thân (nam nữ không được trực tiếp thân mật với nhau). Tuy rằng ta và ngài đã có hôn ước nhưng nếu quá thân cận cũng không hay. Hay là.... A”
“Không sao, không có vấn đề gì hết.”
Tử Linh quay sang mỉm cười dịu dàng nói với Lãnh Nam Phong. Nhưng nàng chưa kịp nói hết thì đã bị hắn ôm ngang hông rồi phóng lên ngựa. Không đợi Tử Linh phản đối, Lãnh Nam Phong đã thúc ngựa chạy đi. Vì không kịp đề phòng, nàng liền bị ngã ra sau rồi rơi vào trong lòng ngực của hắn.
Nhìn cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, Tử Linh lại tiếp tục nôn máng trong lòng. Đáng ghét, ngươi không có vấn đề nhưng lão nương thì có đó.
Lãnh Nam Phong giục ngựa chạy một lúc thì dừng lại. Không biết có phải trùng hợp hay không mà nơi dừng chân lại đúng là khu rừng trước đây từng quyết đấu.
“Phong vương, tại sao ngài lại đưa ta đến đây.” – Tử Linh nhìn khu rừng mà không khỏi nhíu mày. Hắn ta muốn làm gì đây chứ?
“Chắc hẳn ngươi đã nghe đến chuyện mấy ngày trước có một nữ nhân tên Hạ Băng đã vào hoàng cung trộm đi Cửu tinh linh châu. Đây chính là nơi ta đã đấu một trận với nàng ta.” – Lãnh Nam Phong ôm hông Tử Linh cùng xuống ngựa rồi buông tay ra mà đi về phía trước.
Nghe Lãnh Nam Phong nói vậy, có một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng Tử Linh. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn là bộ dạng không hiểu gì.
“Ta có nghe qua. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tiểu nữ.”
“Sau trận đấu đó, Hạ Băng đã làm rơi một thứ. Ta chính là người nhặt được nó.”
Tử Linh càng nghe thì dự cảm xấu càng tăng cao. Chẳng lẽ hắn ta đang giữ ngọc bội của mình.
“Nói đến đây chắc ngươi đã hiểu rồi chứ Hạ Băng.” – Lãnh Nam Phong bất ngờ xoay người lại. Giờ đây trên tay hắn chính là miếng ngọc bội của Tử Linh.
Tử Linh nhìn ngọc bội trong tay Lãnh Nam Phong mà không khỏi âm thầm kêu không xong rồi. Nàng vội vàng giả vờ vui mừng.
“Hay quá! Ngọc bội này ta vừa bị mất trộm không lâu. Ta đã vô cùng buồn lòng, không ngờ ngài lại giúp ta lấy trở về. Ta thật sự vô cùng cảm kích ngài. Còn nữ nhân Hạ Băng kia, ta thực sự không biết tại sao nàng ta lại giữ ngọc bội của ta. Chắc hẳn nàng ta muốn vu oan giá họa cho ta.”
“Thân phận của ngươi ta đã biết rõ rồi. Ngươi còn dám nói không phải.”
“Ngài đùa rồi. Ta không biết võ công thì làm sao có thể là Hạ Băng, người đã trốn thoát khỏi tay ngài. Ta xin ngài hãy trả ngọc bội lại cho ta.”
Tử Linh vươn tay muốn cầm lấy ngọc bội nhưng Lãnh Nam Phong bất ngờ thu tay đang cầm ngọc bội lại rồi sau đó tung ra một chưởng hướng Tử Linh.
Nguy rồi!
Hồi chuông cảnh báo nhanh chóng vang lên trong đầu Tử Linh. Lý trí chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã phản xạ có điều kiện mà né tránh. Nhưng khoảng cách quá gần cho dù Tử Linh có né tránh kịp thì cũng bị chưởng phong (gió xuất ra từ chưởng) đánh rớt mặt nạ. Dung nhan kiều diễm ngay lập tức hiển hiện.
Tử Linh thất sắc (thay đổi sắc mặt, biến sắc) nhìn Lãnh Nam Phong. Hôm nay do quay về Vô Ảnh Huyết nên nàng đã gỡ lớp dịch dung. Đến khi quay về thì ngay lập tức đi gặp phụ thân nên không kịp dịch dung lại mà chỉ đeo mặt nạ nhưng nàng thật không ngờ lại bị tên hầm băng di động này phát hiện.
Lãnh Nam Phong vốn muốn ép Tử Linh ra tay nhưng quả thật không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này. Thấy dung nha mĩ lệ đó của Tử Linh ngay cả hắn cũng không khỏi thất thần. Từ trước đến nay Lãnh Nam Phong có mĩ nhân nào mà không gặp nhưng tất cả đều không thể làm hắn chú ý. Nữ nhân này là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy thú vị, là người đầu tiên hôn môi với hắn, là người đầu tiên khiến hắn không thể nắm bắt được... Tất cả những lần đầu tiên đó đều bắt đầu từ khi nàng ta xuất hiện. Giờ đây khi loại bỏ được vỏ bọc để hiện lên con người thật sự của nàng, bản thân lại có cảm giác ẩn ẩn vui mừng. Đây rốt cuộc là tại sao chứ? (Tg: “Haiz, lại thêm một đầu gỗ.”)
“Ngươi biết võ công. Ngươi còn gì để nói không?” – Thất thần qua đi, Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói.
“Ngươi! Hảo, nếu đã phát hiện rồi thì ta không ngại nữa. Ngươi muốn gì đây?” – Tử Linh lạnh lùng nhìn Lãnh Nam Phong.
“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại giả làm đại tiểu thư của Phủ tướng quân. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”
“Này này, ai nói với ngươi là ta giả dạng. Ta đích thực là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân, chỉ là ta không muốn mọi người biết ta có võ công nên mới giả dạng yếu đuối thôi. Còn âm mưu, ngươi cứ yên tâm đi. Ta không hề có âm mưu gì hết, ta chỉ muốn điều tra chuyện năm xưa tại sao mẫu thân lại bỏ đi thôi.”
Tử Linh thành thành thật thật nói ra mục đích của mình. Nàng không muốn cái tên này cứ suốt ngày gây rắc rối cho bản thân để rồi không thể điều tra việc của mẫu thân.
“Tước nhi, chúng ta quay về Phủ tường quân.” – Tử Linh sau khi chỉnh lại tâm tình liền ra đại sảnh nói với Chu Tước.
“Dạ.” – Chu Tước hoan hỉ (rất vui mừng) khi thấy Tử Linh trở lại như bình thường.
Sau đó, Tử Linh cùng Chu Tước quay trở về Phủ tướng quân. Mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp nhưng có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng...
“Thật kỳ lạ. Tại sao lại không thấy? Rốt cuộc là ngọc bội của mẫu thân cho ta đang ở đâu chứ?”
Tử Linh buồn bực đi tới đi lui trong Đại sảnh của Vô Ảnh Huyết. Mấy ngày nay, nàng vẫn một mực đến khu rừng trước đó đã quyết đấu với Lãnh Nam Phong để tìm ngọc bội. Nhưng cho dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không tìm thấy ngọc bội. Chẳng lẽ nó đã rơi vào tay người khác. Nếu là người không biết gì lấy được thì không sao nhưng nếu rơi vào tay người trong triều đình thì nguy to, đặc biệt là Lãnh Nam Phong. Ngọc bội của mình mà ở trong tay hắn thì sẽ có rắc rối lớn. Không những vậy, mấy ngày nay nay Tử Linh luôn cảm nhận có người theo dõi mình. May mắn là bản thân cảnh giác nên đã nhiều lần làm cho bọn chúng mất dấu nếu không thì rất có thể đã bị phát hiện thân phận rồi.
“Muội đang có chuyện gì buồn phiền à?” – Long Khiên mỉm cười dịu dàng tiến đến Tử Linh.
“Khiên ca ca! Không có gì đâu, chỉ là gặp rắc rối nhỏ thôi.” – Tử Linh vội điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
“Vậy thì tốt. Đây là yêu cầu ám sát mới đây. Muội xem qua đi.”
“Nhưng chẳng phải muội đã giao cho huynh trông coi việc này rồi hay sao?”
“Yêu cầu này là đặc biệt. Muội cứ xem đi.”
Tử Linh khó hiểu nhìn Long Khiên vẫn một mực đưa phong thư yêu cầu cho mình. Nàng cầm lấy phong thư đó đọc thì phát hiện ra đây quả thật là yêu cầu ám sát đặc biệt mà.
Người ủy thác chính là Nhị tiểu thư của Phủ tướng quân – Mộ Dung Hoa. Nàng ta yêu cầu Vô Ảnh Huyết ám sát Đại tiểu thư Phủ tướng quân – Mộ Dung Tử Linh. Sau khi thành công, Mộ Dung Hoa sẽ trả cho Vô Ảnh Huyết năm ngàn lượng bạc.
Ha ha, không ngờ nàng ta lại dám cả gan làm ra chuyện như thế này được cơ đấy. Vốn tưởng Mộ Dung Hoa đó chỉ là có tính điêu ngoa, sau khi nhận được giáo huấn lần trước thì sẽ an phận hơn. Nhưng thật không ngờ nàng ta lại có gan thuê sát thủ lại ám sát mình. Xem ra không cho Mộ Dung Hoa đó một bài học thì nàng ta sẽ không biết thế nào là an phận thủ thường (bằng lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân).
“Khiên ca ca, huynh cứ nhận yêu cầu này đi.”
“Tại sao lại chấp nhận yêu cầu này chứ. Đại tiểu thư Phủ tướng quân chẳng phải là muội sao?”
“A, chẳng sao hết. Chỉ đơn giản là muội đang vô cùng nhàm chán nên muốn chơi với muội muội của mình mộ trò chơi đó mà.”
Tử Linh đứng dậy, từ từ đi từng bước lên phía trước rồi sau đó đột nhiên quay lại nở một nụ cười thật thật đẹp với Long Khiên. (Tg: “Cái này có nên gọi là quyến rũ trắng trợn không?”)
Thình thịch
Lại nữa rồi. Long Khiên âm thầm ảo não. Tại sao mỗi lần gặp muội ấy thì tim mình đều đập nhanh như vậy chứ. Chẳng lẽ bản thân có bệnh mà mình không biết. Chắc bữa nào phải đến vấn an bá bá để nhờ người chuẩn mạch mới được. (Tg: “Haiz, đúng là đầu gỗ mà.”)
“Hảo, ta sẽ làm theo lời muội.” – Điều chỉnh hảo cảm xúc, Long Khiên hướng Tử Linh nhẹ gật đầu.
“Hảo! Giờ cũng đến lúc muội trở về rồi. Muội đi đây.”
Nói rồi, Tử Linh dùng khinh công phóng đi. Nàng trở lại Phủ tướng quân thì nghe Chu Tước nói Lãnh Nam Phong tới, Mộ Dung tướng quân đã cho người đến gọi Tử Linh đại viện.
Hắn ta đến đây làm gì chứ?
Tử Linh nhíu mày liễu, từ từ đi đến đại viện. Khi đến nơi, nàng đã thấy Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong đang bàn chuyện gì đó.
“Tử Linh bái kiến phụ thân, Phong vương.” – Tử Linh nhẹ nhàng cúi người.
“Linh nhi, sao lại đến chậm như vậy. Con lại đây, hôm nay Phong vương muốn dẫn con ra ngoại thành ngắm cảnh của Vọng Nguyệt Quốc. Con hãy đi cùng ngài ấy đi.”
Nghe lời nói của Mộ Dung tướng quân mà Tử Linh không khỏi sửng sốt. Tên hầm băng di động này bị chạm mạch hay sao? Bình thường hắn ta luôn trưng ra bộ mặt xác chết vậy mà hôm nay lại có ý định dẫn mình đi du ngoạn (đi chơi ngắm cảnh). Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì đó?
Trong khi Tử Linh đang suy nghĩ xem Lãnh Nam Phong có âm mưu gì thì đồng thời Lãnh Nam Phong cũng không ngừng suy tư.
Mấy ngày nay, hắn đã cho Tả hộ pháp đi theo dõi Mộ Dung Tử Linh này nhưng lần nào cũng bị mất dấu. Cách nàng ta cắt đuôi của thuộc hạ của hắn tuy nhìn bề ngoài thì rất tự nhiên nhưng nếu nghĩ kỹ sẽ thấy nó không đơn giản như vậy. Hảo, nếu nữ nhân này đã muốn như vậy thì hắn sẽ đích thân vạch trần thân phận của nàng ta.
“Nào, nào, còn đứng đây làm gì nữa. Mau mau đi đi.” – Mô Dung tướng quân thấy Tử Linh vẫn đứng im nãy giờ thì liền lên tiếng thúc giục.
“Nhưng nữ nhi vẫn chưa chuẩn bị gì hết.”
“Không cần đâu. Ta đã cho người chuẩn bị hết rồi. Hai người chỉ cần đi du ngoạn mà thôi.”
Mộ Dung tướng quân cười hiền từ nói. Sau đó Tử Linh cùng Lãnh Nam Phong đi ra khỏi Phủ tướng quân. Ở ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa. Tử Linh nhìn con ngựa đó mà không khỏi xoắn xuýt. Tuy nói nàng đang giả trang một nữ nhân mềm yếu nên không thể tự mình cưỡi ngựa nhưng chẳng lẽ lại bắt nàng cùng cưỡi chung một con ngựa cùng với Lãnh Nam Phong. Như vậy làm sao có thể chứ? Hắn ta không những là người mà nàng muốn tránh càng xa càng tốt mà còn là kẻ Tử Linh muốn giết chết nhất. Nàng tuyệt đối sẽ không đi chung một con ngựa với hắn ta.
“Phong vương, nam nữ thụ thụ bất thân (nam nữ không được trực tiếp thân mật với nhau). Tuy rằng ta và ngài đã có hôn ước nhưng nếu quá thân cận cũng không hay. Hay là.... A”
“Không sao, không có vấn đề gì hết.”
Tử Linh quay sang mỉm cười dịu dàng nói với Lãnh Nam Phong. Nhưng nàng chưa kịp nói hết thì đã bị hắn ôm ngang hông rồi phóng lên ngựa. Không đợi Tử Linh phản đối, Lãnh Nam Phong đã thúc ngựa chạy đi. Vì không kịp đề phòng, nàng liền bị ngã ra sau rồi rơi vào trong lòng ngực của hắn.
Nhìn cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, Tử Linh lại tiếp tục nôn máng trong lòng. Đáng ghét, ngươi không có vấn đề nhưng lão nương thì có đó.
Lãnh Nam Phong giục ngựa chạy một lúc thì dừng lại. Không biết có phải trùng hợp hay không mà nơi dừng chân lại đúng là khu rừng trước đây từng quyết đấu.
“Phong vương, tại sao ngài lại đưa ta đến đây.” – Tử Linh nhìn khu rừng mà không khỏi nhíu mày. Hắn ta muốn làm gì đây chứ?
“Chắc hẳn ngươi đã nghe đến chuyện mấy ngày trước có một nữ nhân tên Hạ Băng đã vào hoàng cung trộm đi Cửu tinh linh châu. Đây chính là nơi ta đã đấu một trận với nàng ta.” – Lãnh Nam Phong ôm hông Tử Linh cùng xuống ngựa rồi buông tay ra mà đi về phía trước.
Nghe Lãnh Nam Phong nói vậy, có một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng Tử Linh. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn là bộ dạng không hiểu gì.
“Ta có nghe qua. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tiểu nữ.”
“Sau trận đấu đó, Hạ Băng đã làm rơi một thứ. Ta chính là người nhặt được nó.”
Tử Linh càng nghe thì dự cảm xấu càng tăng cao. Chẳng lẽ hắn ta đang giữ ngọc bội của mình.
“Nói đến đây chắc ngươi đã hiểu rồi chứ Hạ Băng.” – Lãnh Nam Phong bất ngờ xoay người lại. Giờ đây trên tay hắn chính là miếng ngọc bội của Tử Linh.
Tử Linh nhìn ngọc bội trong tay Lãnh Nam Phong mà không khỏi âm thầm kêu không xong rồi. Nàng vội vàng giả vờ vui mừng.
“Hay quá! Ngọc bội này ta vừa bị mất trộm không lâu. Ta đã vô cùng buồn lòng, không ngờ ngài lại giúp ta lấy trở về. Ta thật sự vô cùng cảm kích ngài. Còn nữ nhân Hạ Băng kia, ta thực sự không biết tại sao nàng ta lại giữ ngọc bội của ta. Chắc hẳn nàng ta muốn vu oan giá họa cho ta.”
“Thân phận của ngươi ta đã biết rõ rồi. Ngươi còn dám nói không phải.”
“Ngài đùa rồi. Ta không biết võ công thì làm sao có thể là Hạ Băng, người đã trốn thoát khỏi tay ngài. Ta xin ngài hãy trả ngọc bội lại cho ta.”
Tử Linh vươn tay muốn cầm lấy ngọc bội nhưng Lãnh Nam Phong bất ngờ thu tay đang cầm ngọc bội lại rồi sau đó tung ra một chưởng hướng Tử Linh.
Nguy rồi!
Hồi chuông cảnh báo nhanh chóng vang lên trong đầu Tử Linh. Lý trí chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã phản xạ có điều kiện mà né tránh. Nhưng khoảng cách quá gần cho dù Tử Linh có né tránh kịp thì cũng bị chưởng phong (gió xuất ra từ chưởng) đánh rớt mặt nạ. Dung nhan kiều diễm ngay lập tức hiển hiện.
Tử Linh thất sắc (thay đổi sắc mặt, biến sắc) nhìn Lãnh Nam Phong. Hôm nay do quay về Vô Ảnh Huyết nên nàng đã gỡ lớp dịch dung. Đến khi quay về thì ngay lập tức đi gặp phụ thân nên không kịp dịch dung lại mà chỉ đeo mặt nạ nhưng nàng thật không ngờ lại bị tên hầm băng di động này phát hiện.
Lãnh Nam Phong vốn muốn ép Tử Linh ra tay nhưng quả thật không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này. Thấy dung nha mĩ lệ đó của Tử Linh ngay cả hắn cũng không khỏi thất thần. Từ trước đến nay Lãnh Nam Phong có mĩ nhân nào mà không gặp nhưng tất cả đều không thể làm hắn chú ý. Nữ nhân này là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy thú vị, là người đầu tiên hôn môi với hắn, là người đầu tiên khiến hắn không thể nắm bắt được... Tất cả những lần đầu tiên đó đều bắt đầu từ khi nàng ta xuất hiện. Giờ đây khi loại bỏ được vỏ bọc để hiện lên con người thật sự của nàng, bản thân lại có cảm giác ẩn ẩn vui mừng. Đây rốt cuộc là tại sao chứ? (Tg: “Haiz, lại thêm một đầu gỗ.”)
“Ngươi biết võ công. Ngươi còn gì để nói không?” – Thất thần qua đi, Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói.
“Ngươi! Hảo, nếu đã phát hiện rồi thì ta không ngại nữa. Ngươi muốn gì đây?” – Tử Linh lạnh lùng nhìn Lãnh Nam Phong.
“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại giả làm đại tiểu thư của Phủ tướng quân. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”
“Này này, ai nói với ngươi là ta giả dạng. Ta đích thực là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân, chỉ là ta không muốn mọi người biết ta có võ công nên mới giả dạng yếu đuối thôi. Còn âm mưu, ngươi cứ yên tâm đi. Ta không hề có âm mưu gì hết, ta chỉ muốn điều tra chuyện năm xưa tại sao mẫu thân lại bỏ đi thôi.”
Tử Linh thành thành thật thật nói ra mục đích của mình. Nàng không muốn cái tên này cứ suốt ngày gây rắc rối cho bản thân để rồi không thể điều tra việc của mẫu thân.
/82
|