Cuối cùng, Lãnh Ngạo Thiên chỉ còn cách tống hết đống đó cho hoàng thượng ban thưởng cho binh lính cùng những người khác. Bản thân hắn thì thầm thề trong lòng lần sau tuyệt đối sẽ không bao giờ ham vui mà đi theo tam ca cùng tam tẩu nữa.
Sau chuyện đó thì tất cả mọi thứ trong chuyến đi săn mùa thu đều diễn ra một cách thuận lợi. Sau cùng cái ngày mà tất cả mong chờ đã đến, ngày cuối cùng của chuyến đi săn mùa thu. Ngay từ sớm, tất cả vương tôn quý tộc đều tập trung ở điểm xuất phát. Trong nhóm người này chỉ có duy nhất một nữ tử là Tử Linh. Do đó dù nàng có đứng trong đám người thì cũng vô cùng bắt mắt.
Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về Tử Linh. Không chỉ tò mò về dung nhan phía sau lớp mặt nạ mà còn thắc mắc nữ tử này đứng trong này làm gì.
“Này, đó không phải là đại nữ nhi vừa mới kiếm được của Mộ Dung tướng quân hay sao?” – Một nam tử mặc một thân trang phục đi săn đắt tiền thắc mắc.
“Đúng là nàng ta rồi. Ta nghe nói mặt của nàng ta bị bỏng nên mới phải luôn đeo mặt nạ như vậy. Nhưng nàng ta đứng đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn tham gia dự thi.” – Một nam tử đứng bên cạnh tiếp lời.
“Dự thi? Nàng ta biết võ công sao?” – Một người khác lại hỏi.
“Làm gì có chứ? Chắc là chỉ biết một chút tiễn kỹ (kỹ thuật bắn cung) mà thôi.” – Một người khinh thường nhìn về phía Tử Linh.
Tử Linh vẫn một mực không quan tâm đến những lời bàn tán đó. Nàng đi đến chỗ đại ca đang đứng.
“Đại ca.”
“Tiểu Linh nhi, muội đến rồi. Ta còn tưởng muội sẽ đến trễ nữa chứ.” – Mộ Dung Ưu vui vẻ thấy Tử Linh đi đến.
“Một việc quan trọng thế này làm sao muội có thể đến trễ được chứ.” – Tử Linh mỉm cười dịu dàng.
Phù, may mắn là đến kịp. Lúc nãy người của Vô Ảnh Huyết gửi mật thư đến nói hôm nay chính là ngày ước hẹn hoàn thành nhiệm vụ mà Mộ Dung Hoa đã giao phó. Tử Linh cũng đã gửi tin báo cho mấy ám vệ lúc nào thì hành động vì vậy nên mới đến trễ. Hừ, Mộ Dung Hoa, ngươi đã không biết yên phận thì cũng đừng trách ta vô tình. (Tg: “Bình thường việc ám sát sẽ do sát thủ của Vô Ảnh Huyết thi hành nhưng đây là nhiệm vụ đặc biệt nên Tử Linh chọn ám vệ.”)
Uuuuuuuuu
Ngay lúc Tử Linhvẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức thì một tiếng còi báo động cuộc thi bắt đầu vang lên. Tất cả những người có mặt đều vào chỗ xuất phát rồi nhanh chóng phóng ngựa vào trong cánh rừng.
Tử Linh cưỡi ngựa phóng đi, theo sau chính là Mộ Dung Ưu. Hai người đi vào khá sâu trong khu rừng thì mới thả chậm tốc độ. Mộ Dung Ưu cùng Tử Linh, mỗi người đều săn được mấy con mồi thì đã tới thời gian hẹn với mấy ám vệ của Vô Ảnh Huyết.
Mộ Dung Ưu hoàn toàn không biết gì nên chỉ một lòng tập trung vào săn bắn. Ngay lúc hắn đang giương cung nhắm bắn một con sơn dương thì bỗng nhiên dừng lại động tác. Hàng lông mày tuấn tú nhanh chóng nhíu lại.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?” – Tử Linh biết rõ còn làm như không biết, tiến lại gần hỏi Mộ Dung Ưu.
“Huynh cảm nhận được sát khí ở quanh đây. Hơn nữa huynh còn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt theo dõi hai người chúng ta.”
Mộ Dung Ưu càng nói càng nhíu chặt mày. Mặc dù những người này đã che dấu sát khí vô cùng kỹ nhưng bản thân từng chinh chiến sa trường nên mấy loại sát khí này làm sao có thể bị qua mắt được.
Mộ Dung Ưu vừa dứt câu thì có khoảng mười mấy bóng đen nhanh chóng hạ xuống trước mặt hắn cùng Tử Linh. Tất cả những người này mặc một thân đồ đen che kín mặt, quanh thân đều tỏa ra sát khí nồng nặc, những ánh mắt không chứa chút tình cảm nào hướng thẳng về phía hai người.
“Tiểu Linh nhi, một chút nữa khi đại ca ra hiệu lệnh thì nhanh chóng chạy đi.” – Nhân lúc những người còn chưa hành động. Mộ Dung Ưu nhanh chóng nói nhỏ với Tử Linh.
“Nhưng còn đại ca thì sao?...”
“Không cần lo cho ta. Muội cứ đi trước đi. Ca có thể tự mình lo liệu. Yên tâm đi, ca nhất định sẽ nhanh chóng đi theo sau.”
“Hảo. Đại ca nhất định phải bình an đó.”
Mặc dù Tử Linh biết những ám vệ này chỉ cản trở đại ca mà thôi chứ không hề gây ra thương tích gì. Hơn nữa đại ca cũng là một người có võ công cao cường, ít ai có thể làm hại đến huynh ấy. Nhưng để phối hợp với hoàn cảnh hiện tại nên nàng đành phải giả ngu thôi.
Dường như bất mãn với việc hai huynh muội trước mặt này trong tình thế nguy hiểm thế này mà còn có tâm trí để hàn huyên. Mười mấy người mặc đồ đen lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía họ.
“ĐI!!!”
Mộ Dung Ưu hô to một tiếng rồi nhanh chóng phóng ngựa đến ngăn cản. Tử Linh quay ngựa chạy đi. Mấy người mặc đồ đen đó liền tách ra bốn người truy sát phía sau. Mộ Dung Ưu thấy vậy thì ngay lập tức muốn ngăn lại nhưng những mặc đồ đen khác đã chặn hắn lại.
“Chết tiệt!”
Mộ Dung Ưu thầm rủa một câu. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này. Lúc đầu bản thân cứ nghĩ mục tiêu của những người nay là hắn. Bởi vì hắn chính là một danh tướng của Vọng Nguyệt quốc đã từng lập được bao chiến công nên có rất nhiều thế lực của các nước khác muốn giết chết hắn. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Nhưng bây giờ xem ra mấy người này không phải nhắm vào hắn mà là nhắm vào tiểu Linh nhi.
Chết tiệt, tiểu Linh nhi không biết võ công. Muội ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm mất. Mộ Dung Ưu nghĩ vậy nên càng nhanh chóng tốc chiến tốc thắng. Từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào yếu điểm của những người này.
Nhưng thân là ám vệ của Vô Ảnh Huyết, có ai mà không phải trải qua huấn luyện tàn khốc mới có được ngày hôm nay. Vì vậy những sát chiêu của Mộ Dung Ưu cũng bị những ám vệ này né tránh điêu luyện. Cung chủ đã nói chỉ cần kéo dài thời gian với Mộ Dung Ưu chứ không cần đánh thiệt. Mặc dù bọn hắn không phải là đối thủ của Mộ Dung Ưu nhưng muốn kéo dài thời gian thì vẫn không thành vấn đề.
Âm thanh đánh nhau càng lúc càng lớn, nhìn qua thì như một cuộc đại chiến. Nhưng chỉ có người trong cuộc như Mộ Dung Ưu mới biết rõ. Những người này bề ngoài nhìn như đang đánh một mất một còn nhưng thật ra chỉ là đang cố kéo dãn thời gian mà thôi.
Động tĩnh ở đây quá lớn nên thu hút rất nhiều chú ý đến. Đến đầu tiên chính là mấy người Lãnh Nam Phong, Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Viêm Thụy. Khi bọn họ đến nơi thì mấy ám vệ cũng nhanh chóng rút lui.
“Mộ Dung Ưu, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lãnh Ngạo Thiên lo lắng đến hỏi Mộ Dung Ưu. Nhưng Mộ Dung Ưu nào có tâm trạng quan tâm đến hắn. Y nhanh chóng phóng ngựa chạy theo hướng mà Tử Linh lúc trước đã đi.
“Đi theo hắn!” – Lãnh Nam Phong cưỡi ngựa đuổi theo.
“Mộ Dung Ưu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lãnh Ngạo Thiên vừa cưỡi ngựa chạy theo vừa lớn tiếng gào lên hỏi. Câu hỏi của hắn cũng chính là thắc mắc của những người khác.
“Tiểu Linh nhi gặp nguy hiểm. Ta phải nhanh chóng tìm thấy muội ấy.”
Giọng nói của Mộ Dung Ưu vừa gấp gáp vừa run rẩy. Tiểu Linh nhi chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm thì làm sao có thể chống lại mấy sát thủ đó. Muội ấy không chỉ là muội muội mà hắn yêu thương nhất mà còn là người mà mẫu thân lo lắng nhất. Nếu như tiểu Linh nhi xảy ra chuyện thì hắn còn mặt mũi nào đối mặt với mẫu thân trên trời.
Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Viêm Thụy nghe vậy thì đều nhanh chóng biến sắc. Chuyện này đúng là không hề nhỏ. Mộ Dung Tử Linh không chỉ là đại nhi nữ của Mộ Dung tướng quân mà còn là Phong vương phi tương lai. Kẻ nào lại dám cả gan phái sát thủ đến ám sát chứ.
Còn về phần Lãnh Nam Phong, hắn cũng nhíu chặt mày nhưng không phải vì lo lắng mà là đang nghĩ xem rốt cuộc nữ nhân này lại giở trò gì.
Mộ Dung Ưu phóng ngựa đi được một lúc thì nhìn thấy con ngựa mà Tử Linh cưỡi bị bỏ lại ở một nơi. Còn bản thân nàng thì lại không thấy đâu và phía trước thì lại là...
“Vực Tử Thần. Phía trước chính là vực Tử Thần. Không ổn rồi, tiểu Linh nhi.” – Mộ Dung Ưu kinh hoàng, trực tiếp dùng khinh công phóng đi.
Những người còn lại cũng ý thức được sự nghiêm trọng của việc này cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vực Tử Thần, chính là một cái vực sâu nằm trong rừng Linh Mộc. Ở đây quanh năm sương mù dày đặc, vực sâu không thấy đáy. Nếu ai bị rơi xuống đó thì tỷ lệ sống sót vô cùng thấp, thậm chí là không tìm được xác. Do đó vực Tử Thần được liệt vào danh sách những nơi nguy hiểm nhất của Vọng Nguyệt quốc.
Chỉ cần nghĩ đến tiểu Linh nhi bị dồn đến vực Tử Thần thì trong lòng Mộ Dung Ưu lại dâng lên một cảm giác bất an không thể diễn tả. Tiểu Linh nhi, muội nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy.
Lúc đám người Mộ Dung Ưu đến nơi thì cũng là lúc họ tận mắt nhìn thấy Tử Linh bị một tên mặc đồ đen đẩy xuống vực.
“A”
“Tiểu Linh nhi! KHÔNG!”
Mộ Dung Ưu tê tâm liệt phế (tim phổi đều tê liệt) hét lên. Hắn, hắn vậy mà vẫn đến chậm một bước. Đôi mắt Mộ Dung Ưu giờ đây vằn vện tơ máu, ánh mắt sắc bén chứ đựng sát khí nhắm về hướng tên mặc đồ đen như muốn băm vằm tên đó thành ngàn mảnh.
Trên thực tế, Mộ Dung Ưu cũng nhanh chóng ra sát chiêu nhắm về phía tên mặc đồ đen. Nhưng khoảng cách khá xa nên khi Mộ Dung Ưu vừa phóng đến thì tên đó đã quăng ra một quả đạn khói.
Đùng
Khói từ lựu đạn kết hợp với sương mù nên càng làm người ta khó nhìn thấy. Nhưng Mộ Dung Ưu là người nào chứ. Hắn chính là một danh tướng trên chiến trường ai gặp cũng sợ thì làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ. Sau khi tên mặc đồ đen quăng đạn khói thì lập tức bỏ chạy ngay lúc này Mộ Dung Ưu đánh ra một chưởng làm tên đó bị thương nặng.
Ám vệ đó hộc ra một ngụm máu nhưng vẫn nhanh chóng dùng khinh công cố gắng phóng đi. Đợi cho màn khói tan đi thì tất cả đều trở lại như lúc ban đầu.
“TIỂU LINH NHI!!!”
Mộ Dung Ưu đứng bên bờ vực hét lớn nhưng trả lời hắn chỉ có âm thanh của gió đang gào thét cùng tiếng vọng lại.
Lãnh Nam Phong đứng phía sau nhìn cảnh này mà không khỏi nhíu lại đôi mày tuấn tú. Chẳng lẽ mọi chuyện là thật hay sao? Hay đây chỉ là một âm mưu của Mộ Dung Tử Linh? Nhưng tại sao khi nhìn thấy hình ảnh nàng ta bị đẩy xuống vực trong tim hắn bất giác lại đau nhói như vậy? Cơn đau này càng ngày càng nhức nhối hơn, nhất là lúc này không hề lại được nhìn thấy bóng hình đó.
Sau chuyện đó thì tất cả mọi thứ trong chuyến đi săn mùa thu đều diễn ra một cách thuận lợi. Sau cùng cái ngày mà tất cả mong chờ đã đến, ngày cuối cùng của chuyến đi săn mùa thu. Ngay từ sớm, tất cả vương tôn quý tộc đều tập trung ở điểm xuất phát. Trong nhóm người này chỉ có duy nhất một nữ tử là Tử Linh. Do đó dù nàng có đứng trong đám người thì cũng vô cùng bắt mắt.
Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về Tử Linh. Không chỉ tò mò về dung nhan phía sau lớp mặt nạ mà còn thắc mắc nữ tử này đứng trong này làm gì.
“Này, đó không phải là đại nữ nhi vừa mới kiếm được của Mộ Dung tướng quân hay sao?” – Một nam tử mặc một thân trang phục đi săn đắt tiền thắc mắc.
“Đúng là nàng ta rồi. Ta nghe nói mặt của nàng ta bị bỏng nên mới phải luôn đeo mặt nạ như vậy. Nhưng nàng ta đứng đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn tham gia dự thi.” – Một nam tử đứng bên cạnh tiếp lời.
“Dự thi? Nàng ta biết võ công sao?” – Một người khác lại hỏi.
“Làm gì có chứ? Chắc là chỉ biết một chút tiễn kỹ (kỹ thuật bắn cung) mà thôi.” – Một người khinh thường nhìn về phía Tử Linh.
Tử Linh vẫn một mực không quan tâm đến những lời bàn tán đó. Nàng đi đến chỗ đại ca đang đứng.
“Đại ca.”
“Tiểu Linh nhi, muội đến rồi. Ta còn tưởng muội sẽ đến trễ nữa chứ.” – Mộ Dung Ưu vui vẻ thấy Tử Linh đi đến.
“Một việc quan trọng thế này làm sao muội có thể đến trễ được chứ.” – Tử Linh mỉm cười dịu dàng.
Phù, may mắn là đến kịp. Lúc nãy người của Vô Ảnh Huyết gửi mật thư đến nói hôm nay chính là ngày ước hẹn hoàn thành nhiệm vụ mà Mộ Dung Hoa đã giao phó. Tử Linh cũng đã gửi tin báo cho mấy ám vệ lúc nào thì hành động vì vậy nên mới đến trễ. Hừ, Mộ Dung Hoa, ngươi đã không biết yên phận thì cũng đừng trách ta vô tình. (Tg: “Bình thường việc ám sát sẽ do sát thủ của Vô Ảnh Huyết thi hành nhưng đây là nhiệm vụ đặc biệt nên Tử Linh chọn ám vệ.”)
Uuuuuuuuu
Ngay lúc Tử Linhvẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức thì một tiếng còi báo động cuộc thi bắt đầu vang lên. Tất cả những người có mặt đều vào chỗ xuất phát rồi nhanh chóng phóng ngựa vào trong cánh rừng.
Tử Linh cưỡi ngựa phóng đi, theo sau chính là Mộ Dung Ưu. Hai người đi vào khá sâu trong khu rừng thì mới thả chậm tốc độ. Mộ Dung Ưu cùng Tử Linh, mỗi người đều săn được mấy con mồi thì đã tới thời gian hẹn với mấy ám vệ của Vô Ảnh Huyết.
Mộ Dung Ưu hoàn toàn không biết gì nên chỉ một lòng tập trung vào săn bắn. Ngay lúc hắn đang giương cung nhắm bắn một con sơn dương thì bỗng nhiên dừng lại động tác. Hàng lông mày tuấn tú nhanh chóng nhíu lại.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?” – Tử Linh biết rõ còn làm như không biết, tiến lại gần hỏi Mộ Dung Ưu.
“Huynh cảm nhận được sát khí ở quanh đây. Hơn nữa huynh còn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt theo dõi hai người chúng ta.”
Mộ Dung Ưu càng nói càng nhíu chặt mày. Mặc dù những người này đã che dấu sát khí vô cùng kỹ nhưng bản thân từng chinh chiến sa trường nên mấy loại sát khí này làm sao có thể bị qua mắt được.
Mộ Dung Ưu vừa dứt câu thì có khoảng mười mấy bóng đen nhanh chóng hạ xuống trước mặt hắn cùng Tử Linh. Tất cả những người này mặc một thân đồ đen che kín mặt, quanh thân đều tỏa ra sát khí nồng nặc, những ánh mắt không chứa chút tình cảm nào hướng thẳng về phía hai người.
“Tiểu Linh nhi, một chút nữa khi đại ca ra hiệu lệnh thì nhanh chóng chạy đi.” – Nhân lúc những người còn chưa hành động. Mộ Dung Ưu nhanh chóng nói nhỏ với Tử Linh.
“Nhưng còn đại ca thì sao?...”
“Không cần lo cho ta. Muội cứ đi trước đi. Ca có thể tự mình lo liệu. Yên tâm đi, ca nhất định sẽ nhanh chóng đi theo sau.”
“Hảo. Đại ca nhất định phải bình an đó.”
Mặc dù Tử Linh biết những ám vệ này chỉ cản trở đại ca mà thôi chứ không hề gây ra thương tích gì. Hơn nữa đại ca cũng là một người có võ công cao cường, ít ai có thể làm hại đến huynh ấy. Nhưng để phối hợp với hoàn cảnh hiện tại nên nàng đành phải giả ngu thôi.
Dường như bất mãn với việc hai huynh muội trước mặt này trong tình thế nguy hiểm thế này mà còn có tâm trí để hàn huyên. Mười mấy người mặc đồ đen lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía họ.
“ĐI!!!”
Mộ Dung Ưu hô to một tiếng rồi nhanh chóng phóng ngựa đến ngăn cản. Tử Linh quay ngựa chạy đi. Mấy người mặc đồ đen đó liền tách ra bốn người truy sát phía sau. Mộ Dung Ưu thấy vậy thì ngay lập tức muốn ngăn lại nhưng những mặc đồ đen khác đã chặn hắn lại.
“Chết tiệt!”
Mộ Dung Ưu thầm rủa một câu. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này. Lúc đầu bản thân cứ nghĩ mục tiêu của những người nay là hắn. Bởi vì hắn chính là một danh tướng của Vọng Nguyệt quốc đã từng lập được bao chiến công nên có rất nhiều thế lực của các nước khác muốn giết chết hắn. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Nhưng bây giờ xem ra mấy người này không phải nhắm vào hắn mà là nhắm vào tiểu Linh nhi.
Chết tiệt, tiểu Linh nhi không biết võ công. Muội ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm mất. Mộ Dung Ưu nghĩ vậy nên càng nhanh chóng tốc chiến tốc thắng. Từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào yếu điểm của những người này.
Nhưng thân là ám vệ của Vô Ảnh Huyết, có ai mà không phải trải qua huấn luyện tàn khốc mới có được ngày hôm nay. Vì vậy những sát chiêu của Mộ Dung Ưu cũng bị những ám vệ này né tránh điêu luyện. Cung chủ đã nói chỉ cần kéo dài thời gian với Mộ Dung Ưu chứ không cần đánh thiệt. Mặc dù bọn hắn không phải là đối thủ của Mộ Dung Ưu nhưng muốn kéo dài thời gian thì vẫn không thành vấn đề.
Âm thanh đánh nhau càng lúc càng lớn, nhìn qua thì như một cuộc đại chiến. Nhưng chỉ có người trong cuộc như Mộ Dung Ưu mới biết rõ. Những người này bề ngoài nhìn như đang đánh một mất một còn nhưng thật ra chỉ là đang cố kéo dãn thời gian mà thôi.
Động tĩnh ở đây quá lớn nên thu hút rất nhiều chú ý đến. Đến đầu tiên chính là mấy người Lãnh Nam Phong, Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Viêm Thụy. Khi bọn họ đến nơi thì mấy ám vệ cũng nhanh chóng rút lui.
“Mộ Dung Ưu, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lãnh Ngạo Thiên lo lắng đến hỏi Mộ Dung Ưu. Nhưng Mộ Dung Ưu nào có tâm trạng quan tâm đến hắn. Y nhanh chóng phóng ngựa chạy theo hướng mà Tử Linh lúc trước đã đi.
“Đi theo hắn!” – Lãnh Nam Phong cưỡi ngựa đuổi theo.
“Mộ Dung Ưu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lãnh Ngạo Thiên vừa cưỡi ngựa chạy theo vừa lớn tiếng gào lên hỏi. Câu hỏi của hắn cũng chính là thắc mắc của những người khác.
“Tiểu Linh nhi gặp nguy hiểm. Ta phải nhanh chóng tìm thấy muội ấy.”
Giọng nói của Mộ Dung Ưu vừa gấp gáp vừa run rẩy. Tiểu Linh nhi chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm thì làm sao có thể chống lại mấy sát thủ đó. Muội ấy không chỉ là muội muội mà hắn yêu thương nhất mà còn là người mà mẫu thân lo lắng nhất. Nếu như tiểu Linh nhi xảy ra chuyện thì hắn còn mặt mũi nào đối mặt với mẫu thân trên trời.
Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Viêm Thụy nghe vậy thì đều nhanh chóng biến sắc. Chuyện này đúng là không hề nhỏ. Mộ Dung Tử Linh không chỉ là đại nhi nữ của Mộ Dung tướng quân mà còn là Phong vương phi tương lai. Kẻ nào lại dám cả gan phái sát thủ đến ám sát chứ.
Còn về phần Lãnh Nam Phong, hắn cũng nhíu chặt mày nhưng không phải vì lo lắng mà là đang nghĩ xem rốt cuộc nữ nhân này lại giở trò gì.
Mộ Dung Ưu phóng ngựa đi được một lúc thì nhìn thấy con ngựa mà Tử Linh cưỡi bị bỏ lại ở một nơi. Còn bản thân nàng thì lại không thấy đâu và phía trước thì lại là...
“Vực Tử Thần. Phía trước chính là vực Tử Thần. Không ổn rồi, tiểu Linh nhi.” – Mộ Dung Ưu kinh hoàng, trực tiếp dùng khinh công phóng đi.
Những người còn lại cũng ý thức được sự nghiêm trọng của việc này cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vực Tử Thần, chính là một cái vực sâu nằm trong rừng Linh Mộc. Ở đây quanh năm sương mù dày đặc, vực sâu không thấy đáy. Nếu ai bị rơi xuống đó thì tỷ lệ sống sót vô cùng thấp, thậm chí là không tìm được xác. Do đó vực Tử Thần được liệt vào danh sách những nơi nguy hiểm nhất của Vọng Nguyệt quốc.
Chỉ cần nghĩ đến tiểu Linh nhi bị dồn đến vực Tử Thần thì trong lòng Mộ Dung Ưu lại dâng lên một cảm giác bất an không thể diễn tả. Tiểu Linh nhi, muội nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy.
Lúc đám người Mộ Dung Ưu đến nơi thì cũng là lúc họ tận mắt nhìn thấy Tử Linh bị một tên mặc đồ đen đẩy xuống vực.
“A”
“Tiểu Linh nhi! KHÔNG!”
Mộ Dung Ưu tê tâm liệt phế (tim phổi đều tê liệt) hét lên. Hắn, hắn vậy mà vẫn đến chậm một bước. Đôi mắt Mộ Dung Ưu giờ đây vằn vện tơ máu, ánh mắt sắc bén chứ đựng sát khí nhắm về hướng tên mặc đồ đen như muốn băm vằm tên đó thành ngàn mảnh.
Trên thực tế, Mộ Dung Ưu cũng nhanh chóng ra sát chiêu nhắm về phía tên mặc đồ đen. Nhưng khoảng cách khá xa nên khi Mộ Dung Ưu vừa phóng đến thì tên đó đã quăng ra một quả đạn khói.
Đùng
Khói từ lựu đạn kết hợp với sương mù nên càng làm người ta khó nhìn thấy. Nhưng Mộ Dung Ưu là người nào chứ. Hắn chính là một danh tướng trên chiến trường ai gặp cũng sợ thì làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ. Sau khi tên mặc đồ đen quăng đạn khói thì lập tức bỏ chạy ngay lúc này Mộ Dung Ưu đánh ra một chưởng làm tên đó bị thương nặng.
Ám vệ đó hộc ra một ngụm máu nhưng vẫn nhanh chóng dùng khinh công cố gắng phóng đi. Đợi cho màn khói tan đi thì tất cả đều trở lại như lúc ban đầu.
“TIỂU LINH NHI!!!”
Mộ Dung Ưu đứng bên bờ vực hét lớn nhưng trả lời hắn chỉ có âm thanh của gió đang gào thét cùng tiếng vọng lại.
Lãnh Nam Phong đứng phía sau nhìn cảnh này mà không khỏi nhíu lại đôi mày tuấn tú. Chẳng lẽ mọi chuyện là thật hay sao? Hay đây chỉ là một âm mưu của Mộ Dung Tử Linh? Nhưng tại sao khi nhìn thấy hình ảnh nàng ta bị đẩy xuống vực trong tim hắn bất giác lại đau nhói như vậy? Cơn đau này càng ngày càng nhức nhối hơn, nhất là lúc này không hề lại được nhìn thấy bóng hình đó.
/82
|