Vực Tử Thần – nơi được gọi là cấm địa của Vọng Nguyệt Quốc mà không một ai dám bén mảng tới nhưng hiện giờ nơi đây lại bị rất nhiều binh lính bao vây. Một số binh lính dùng dây thừng để đi xuống vực như đang muốn tìm gì đó. Nhưng với lớp sương mù dày đặc bao quanh vực Tử Thần nên ngoài việc thấy một màn màu trắng thì không thấy gì khác.
Trong khi vực Tử Thần đang triển khai truy tìm trên phạm vi lớn thì ở Hoàng Cung, không khí đang vô cùng căng thẳng.
RẦM
“Các ngươi nói cái gì? Đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của Mộ Dung Tử Linh nữa hay sao? Rốt cuộc ta nuôi các ngươi để làm gì chứ? Tất cả đều là một lũ phế vật.”
Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên tức giận vỗ mạnh bàn. Tất cả đại thần sợ hãi vội vàng quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy. Mộ Dung đại tướng quân tuy rằng không quỳ nhưng sắc mặt càng ngày càng âm u.
Thử hỏi nếu nữ nhi yêu thương nhất mà ngươi khổ cực bao năm tìm kiếm. Nhưng mới nhận nhau chưa tới mấy tháng thì một lần nữa lại nghe tin tức nữ nhi bị ám sát rồi rơi xuống vực sâu mất tích. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể có sắc mặt hòa nhã được trong chuyện này.
“Hoàng... hoàng thượng, ngài cũng biết vực Tử Thần là vực sâu vạn trượng của Vọng Nguyệt Quốc. Nơi đó quanh năm bao phủ một màn sương mù dày đặc, cho dù có là một người có võ công cao cường nhưng khi bị rơi xuống đó muốn thoát khỏi cũng vô cùng khó khăn. Huống chi, đại nữ nhi của Mộ Dung tướng quân không hề biết võ công lại bị sát thủ đánh rơi xuống vực. Hạ thần e là...”
Một đại thần lớn mật đứng dậy chắp tay cung kính nói. Càng nói càng bị ánh mắt mang theo áp suất thấp của hoàng thượng cùng Mộ Dung tướng quân nhìn cho bao nhiêu can đảm đều bay hết. Đến câu cuối cùng thì đã không thể nói hết câu được nữa.
“Ý của ngươi muốn nói là trẫm trách tội vô cớ.” – Lãnh Nhất Xuyên nheo mắt lại, lời nói ôn hòa nhưng nội dung của nó lại khiến cho đại thần kia kinh hãi.
“Hạ thần không dám. Xin hoàng thượng thứ tội.”
“Tốt nhất là ngươi đừng có ý đó. Ta ra lệnh cho các ngươi nhanh chóng tăng cường thêm binh lính tích cực tìm kiếm. Hơn nữa còn phải điều tra xem là kẻ nào cả gan dám phái sát thủ ám sát Phong Vương phi ngay trong ngày tổ chức chuyến đi săn mùa thu.”
Lời này của Lãnh Nhất Xuyên vừa nói ra đã làm chấn động toàn bộ những người có mặt ở đây. Nếu lúc nãy chỉ là việc tìm kiếm nữ nhi của một quan đại thần, cho dù đó có là Mộ Dung tướng quân đi nữa thì không quá quan trọng. Nhưng giờ đây, đích thân hoàng thượng lại nói là tìm kiếm Phong Vương phi chứ không phải là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân. Vậy thì đây chính là việc liên quan đến hoàng thất. Kẻ dám phái người truy giết Mộ Dung đại tiểu thư hiện giờ chính là mang tội danh ám sát người của hoàng thất.
“Bãi triều.”
Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên phất tay áo bỏ đi, bỏ lại một đám đại thần vẫn còn chưa hoàn hồn sau lời nói của mình.
Ngự Thư Phòng
“Mộ Dung tướng quân, ta đảm bảo với khanh việc này sẽ nhanh chóng được làm rõ. Haiz, tất cả chỉ tại ta quá chủ quan, cứ nghĩ rằng sẽ không ai nhắm tới một nữ nhân không biết võ công như Mộ Dung Tử Linh. Nhưng ta lại không nghĩ rằng với thân phận là nữ nhi của Chấn quốc đại tướng quân, hơn nữa còn là Phong vương phi tương lai thì Mộ Dung Tử Linh chính là mục tiêu cho những kẻ ghen ghét.”
“Thần nào dám trách hoàng thượng. Đáng lý ra lúc Linh nhi có ý muốn đi cùng đến buổi đi săn thì thần không nên đồng ý. Sự việc đến bước đường này cũng tại thần quá sơ suất. Chỉ có thể cầu trời cho Linh nhi phước lớn mạng lớn, có thể thoát khỏi kiếp nạn này.” – Mộ Dung tướng quân buồn rầu nói.
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng của mỗi người ở đây đều biết việc đó hi hữu (hiếm thấy) đến thế nào. Còn về phần Mộ Dung Ưu, sau khi điên cuồng tìm kiếm mà vẫn không thấy tung tích của Tử Linh thì gần như muốn phát điên. Nếu không phải Lãnh Nam Phong cưỡng ép (ép phải làm điều trái ý muốn) hắn trở về nếu không thì không biết còn điên loạn đến mức nào nữa.
Mộ Dung Ưu về đến Phủ tướng quân thì liền nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Mộ Dung Hoa sau khi nghe tin Tử Linh rơi xuống vực Tử Thần thì vừa mừng vừa lo. Mừng vì ả ta chắc chắn kỳ này Tử Linh sẽ không còn đường sống nữa. Lo vì ả cũng nghe nói hoàng thượng cùng phụ thân đang điều tra kẻ nào đứng sau vụ này. Nếu như chuyện bản thân đứng sau vụ này bị truy ra thì kết cục của ả sẽ vô cùng thê thảm.
Chuyện nữ nhi của Mộ Dung tướng quân bị ám sát nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, làm náo động khắp nơi.
Vô Ảnh Huyết
“Thanh Long, mọi chuyện ngoài đó thế nào rồi.”
Một mĩ nhân tuyệt sắc giờ đây đang nhàn nhã ăn nho. Nàng hướng ánh mắt đến một nam tử tuấn tú đứng trước mặt.
“Thưa Cung chủ, hiện giờ tin tức người bị ám sát đã truyền khắp kinh thành. Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra kẻ đứng sau vụ này.”
Mĩ nhân này đúng là Tử Linh, đối tượng gây nên chấn động khắp kinh thành nhưng giờ lại vô cùng nhàn nhã ngồi ở Vô Ảnh Huyết ăn nho.
Nghe thấy tin báo của Thanh Long, Tử Linh không khỏi mỉm cười. Tình hình đúng là điều mà nàng muốn xảy ra.
“Thanh Long, ngươi cho người truyền ra tin tức Mộ Dung Hoa từng đi gặp một người áo đen khả nghi. Sau khi tin tức đó truyền ra thì tối nay ta sẽ bắt đầu trò chơi.”
Tử Linh vừa ra lệnh vừa cười thật tươi nhưng nụ cười này lại làm cho tất cả mọi người ở đây lạnh sống lưng.
“Cung chủ, có ai nói với người rằng người cười rất gian không?” – Huyền Vũ không nén nổi mà hỏi.
Ngay sau khi hắn vừa nói xong thì liền nhận được ánh mắt đồng tình của mọi người. Khi Huyền Vũ ý thức được mình vừa làm một việc vô cùng ngu xuẩn thì đã nhận được thêm ánh nhìn sắc bén của Tử Linh.
“Có, ngươi chính là người đầu tiên nói với ta như vậy.”
Khi nghe thấy câu này thì Huyền Vũ càng khẳng định lần này bản thân thảm rồi. Huyền Vũ vội vàng xoay người tính bỏ chạy nhưng hắn chưa kịp chạy thì đã bị một câu của Tử Linh làm đứng hình.
“Ngươi dám chạy một bước thì chuẩn bị tinh thần tiếp nhận huấn luyện do chính tay ta đào tạo đi ha.”
“Cung chủ, ta nào dám chạy. Ta rõ ràng đứng đây rất rất rất nghiêm chỉnh.”
Huyền Vũ hướng Tử Linh nặng ra một nụ cười so với khóc càng khó coi hơn. Chu Tước đứng bên cạnh không khỏi tặng cho Huyền Vũ ánh mắt khinh bỉ.
“Ngu ngốc.”
“Chu Tước, muội...”
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” – Tử Linh lên tiếng ngăn lại hai người. – “Huyền Vũ, tối nay ngươi đi theo ta.”
“Tuân lệnh.”
“Cung chủ, tại sao không cho Chu Tước đi cùng.” – Chu Tước thấy Tử Linh không cho mình đi theo thì bất bình.
“Muội hãy trở về Phủ tướng quân đi. Tất cả người trong phủ đều biết muội là nô tỳ của ta. Nếu muội đột nhiên mất tích thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Chu Tước đã biết.”
“Được rồi, tất cả giải tán.”
Tử Linh ra lệnh cho tất cả lui xuống. Giờ đây cả đại sảnh chỉ còn Tử Linh cùng Long Khiên. Long Khiên nhìn Tử Linh nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Linh, muội không thấy như vậy có hơi quá à. Dù gì đi nữa Mộ Dung Hoa cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của muội.”
“Khiên ca ca, muội chỉ có duy nhất một đại ca là Mộ Dung Ưu, còn Mộ Dung Hoa mãi mãi không phải muội muội của muội. Vốn muội định còn định cho nàng ta cuộc sống yên ổn trong phủ. Nhưng chính nàng ta lại không biết an phận thì cũng đừng trách muội tâm ngoan thủ lạc (thủ đoạn ngoan độc).”
“Nhưng...”
“Khiên ca ca, huynh đừng có cứng nhắc với những quy tắc đó như thế nữa. Muội không phải là người nhu nhược mà ai cũng có thể khi dễ. Ai đã muốn kết thù với muội thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần nhận lấy cái giá nên nhận.”
Chả trách sư phụ cứ nói Khiên ca ca là một tên đầu gỗ. Cứ suốt ngày giữ khư khư mấy cái quy tắc lẽ thường đó thì bị sư phụ gọi như vậy cũng chẳng oan chút nào.
Thấy Tử Linh đã quyết như vậy thì Long Khiên cũng không còn biết nói gì. Y đứng lên rời khỏi đại sảnh.
“Haiz”
Nhìn bóng lưng của Long Khiên mà Tử Linh không khỏi thở dài. Khiên ca ca mà cứ cứng nhắc như vậy thì không biết sau này có cô nương nào chịu lấy huynh ấy đây nữa.
Vài canh giờ sau, kinh thành lại một lần nữa nổi lên một tin tức vô cùng chấn động.
Sau khi Thanh Long cố ý tung ra tin tức Mộ Dung Hoa lén lút đi gặp một kẻ khả nghi thì tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong kinh thành. Mộ Dung tướng quân nghe tin thì lập tức xin hoàng thượng để đích thân ông trở về tra hỏi ngọn nguồn của việc này.
Mộ Dung Hoa nghe thấy chuyện này thì vừa sợ vừa tức. Người biết chuyện này chỉ có nàng, nha hoàn thiếp thân Yến nhi cùng người của Vô Ảnh Huyết. Người của Vô Ảnh Huyết thì không có khả năng nói tin tức này ra bởi đó là quy tắc của họ. Nàng không nói, người Vô Ảnh Huyết không nói thì chỉ còn...
Chát
“Tiện nhân, ngươi dám bán đứng ta.” – Mộ Dung Hoa tức giận vừa đánh vừa mắng Yến nhi.
“Nhị tiểu thư, nô tỳ bị oan. Nô tỳ không có bán đứng người.” – Yến nhi sợ hãi vội vàng dập đầu liên tục đến nỗi trán bật máu.
“Hừ, không phải ngươi thì là ai chứ?” – Mộ Dung Hoa chán ghét đá Yến nhi ngã một bên.
Nghe câu hỏi của Mộ Dung Hoa, Yến nhi không biết phải nói thế nào cho phải nên chỉ một mực im lặng. Mộ Dung Hoa đang muốn tiếp tục phát hỏa thì ngoài cửa có người báo rằng phụ thân muốn gặp nàng nên đành tạm gác lại việc truy hỏi. Việc trước mắt chính qua cửa ải của phụ thân rồi mới điều tra chuyện này sau.
Trong khi vực Tử Thần đang triển khai truy tìm trên phạm vi lớn thì ở Hoàng Cung, không khí đang vô cùng căng thẳng.
RẦM
“Các ngươi nói cái gì? Đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của Mộ Dung Tử Linh nữa hay sao? Rốt cuộc ta nuôi các ngươi để làm gì chứ? Tất cả đều là một lũ phế vật.”
Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên tức giận vỗ mạnh bàn. Tất cả đại thần sợ hãi vội vàng quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy. Mộ Dung đại tướng quân tuy rằng không quỳ nhưng sắc mặt càng ngày càng âm u.
Thử hỏi nếu nữ nhi yêu thương nhất mà ngươi khổ cực bao năm tìm kiếm. Nhưng mới nhận nhau chưa tới mấy tháng thì một lần nữa lại nghe tin tức nữ nhi bị ám sát rồi rơi xuống vực sâu mất tích. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể có sắc mặt hòa nhã được trong chuyện này.
“Hoàng... hoàng thượng, ngài cũng biết vực Tử Thần là vực sâu vạn trượng của Vọng Nguyệt Quốc. Nơi đó quanh năm bao phủ một màn sương mù dày đặc, cho dù có là một người có võ công cao cường nhưng khi bị rơi xuống đó muốn thoát khỏi cũng vô cùng khó khăn. Huống chi, đại nữ nhi của Mộ Dung tướng quân không hề biết võ công lại bị sát thủ đánh rơi xuống vực. Hạ thần e là...”
Một đại thần lớn mật đứng dậy chắp tay cung kính nói. Càng nói càng bị ánh mắt mang theo áp suất thấp của hoàng thượng cùng Mộ Dung tướng quân nhìn cho bao nhiêu can đảm đều bay hết. Đến câu cuối cùng thì đã không thể nói hết câu được nữa.
“Ý của ngươi muốn nói là trẫm trách tội vô cớ.” – Lãnh Nhất Xuyên nheo mắt lại, lời nói ôn hòa nhưng nội dung của nó lại khiến cho đại thần kia kinh hãi.
“Hạ thần không dám. Xin hoàng thượng thứ tội.”
“Tốt nhất là ngươi đừng có ý đó. Ta ra lệnh cho các ngươi nhanh chóng tăng cường thêm binh lính tích cực tìm kiếm. Hơn nữa còn phải điều tra xem là kẻ nào cả gan dám phái sát thủ ám sát Phong Vương phi ngay trong ngày tổ chức chuyến đi săn mùa thu.”
Lời này của Lãnh Nhất Xuyên vừa nói ra đã làm chấn động toàn bộ những người có mặt ở đây. Nếu lúc nãy chỉ là việc tìm kiếm nữ nhi của một quan đại thần, cho dù đó có là Mộ Dung tướng quân đi nữa thì không quá quan trọng. Nhưng giờ đây, đích thân hoàng thượng lại nói là tìm kiếm Phong Vương phi chứ không phải là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân. Vậy thì đây chính là việc liên quan đến hoàng thất. Kẻ dám phái người truy giết Mộ Dung đại tiểu thư hiện giờ chính là mang tội danh ám sát người của hoàng thất.
“Bãi triều.”
Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên phất tay áo bỏ đi, bỏ lại một đám đại thần vẫn còn chưa hoàn hồn sau lời nói của mình.
Ngự Thư Phòng
“Mộ Dung tướng quân, ta đảm bảo với khanh việc này sẽ nhanh chóng được làm rõ. Haiz, tất cả chỉ tại ta quá chủ quan, cứ nghĩ rằng sẽ không ai nhắm tới một nữ nhân không biết võ công như Mộ Dung Tử Linh. Nhưng ta lại không nghĩ rằng với thân phận là nữ nhi của Chấn quốc đại tướng quân, hơn nữa còn là Phong vương phi tương lai thì Mộ Dung Tử Linh chính là mục tiêu cho những kẻ ghen ghét.”
“Thần nào dám trách hoàng thượng. Đáng lý ra lúc Linh nhi có ý muốn đi cùng đến buổi đi săn thì thần không nên đồng ý. Sự việc đến bước đường này cũng tại thần quá sơ suất. Chỉ có thể cầu trời cho Linh nhi phước lớn mạng lớn, có thể thoát khỏi kiếp nạn này.” – Mộ Dung tướng quân buồn rầu nói.
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng của mỗi người ở đây đều biết việc đó hi hữu (hiếm thấy) đến thế nào. Còn về phần Mộ Dung Ưu, sau khi điên cuồng tìm kiếm mà vẫn không thấy tung tích của Tử Linh thì gần như muốn phát điên. Nếu không phải Lãnh Nam Phong cưỡng ép (ép phải làm điều trái ý muốn) hắn trở về nếu không thì không biết còn điên loạn đến mức nào nữa.
Mộ Dung Ưu về đến Phủ tướng quân thì liền nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Mộ Dung Hoa sau khi nghe tin Tử Linh rơi xuống vực Tử Thần thì vừa mừng vừa lo. Mừng vì ả ta chắc chắn kỳ này Tử Linh sẽ không còn đường sống nữa. Lo vì ả cũng nghe nói hoàng thượng cùng phụ thân đang điều tra kẻ nào đứng sau vụ này. Nếu như chuyện bản thân đứng sau vụ này bị truy ra thì kết cục của ả sẽ vô cùng thê thảm.
Chuyện nữ nhi của Mộ Dung tướng quân bị ám sát nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, làm náo động khắp nơi.
Vô Ảnh Huyết
“Thanh Long, mọi chuyện ngoài đó thế nào rồi.”
Một mĩ nhân tuyệt sắc giờ đây đang nhàn nhã ăn nho. Nàng hướng ánh mắt đến một nam tử tuấn tú đứng trước mặt.
“Thưa Cung chủ, hiện giờ tin tức người bị ám sát đã truyền khắp kinh thành. Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra kẻ đứng sau vụ này.”
Mĩ nhân này đúng là Tử Linh, đối tượng gây nên chấn động khắp kinh thành nhưng giờ lại vô cùng nhàn nhã ngồi ở Vô Ảnh Huyết ăn nho.
Nghe thấy tin báo của Thanh Long, Tử Linh không khỏi mỉm cười. Tình hình đúng là điều mà nàng muốn xảy ra.
“Thanh Long, ngươi cho người truyền ra tin tức Mộ Dung Hoa từng đi gặp một người áo đen khả nghi. Sau khi tin tức đó truyền ra thì tối nay ta sẽ bắt đầu trò chơi.”
Tử Linh vừa ra lệnh vừa cười thật tươi nhưng nụ cười này lại làm cho tất cả mọi người ở đây lạnh sống lưng.
“Cung chủ, có ai nói với người rằng người cười rất gian không?” – Huyền Vũ không nén nổi mà hỏi.
Ngay sau khi hắn vừa nói xong thì liền nhận được ánh mắt đồng tình của mọi người. Khi Huyền Vũ ý thức được mình vừa làm một việc vô cùng ngu xuẩn thì đã nhận được thêm ánh nhìn sắc bén của Tử Linh.
“Có, ngươi chính là người đầu tiên nói với ta như vậy.”
Khi nghe thấy câu này thì Huyền Vũ càng khẳng định lần này bản thân thảm rồi. Huyền Vũ vội vàng xoay người tính bỏ chạy nhưng hắn chưa kịp chạy thì đã bị một câu của Tử Linh làm đứng hình.
“Ngươi dám chạy một bước thì chuẩn bị tinh thần tiếp nhận huấn luyện do chính tay ta đào tạo đi ha.”
“Cung chủ, ta nào dám chạy. Ta rõ ràng đứng đây rất rất rất nghiêm chỉnh.”
Huyền Vũ hướng Tử Linh nặng ra một nụ cười so với khóc càng khó coi hơn. Chu Tước đứng bên cạnh không khỏi tặng cho Huyền Vũ ánh mắt khinh bỉ.
“Ngu ngốc.”
“Chu Tước, muội...”
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” – Tử Linh lên tiếng ngăn lại hai người. – “Huyền Vũ, tối nay ngươi đi theo ta.”
“Tuân lệnh.”
“Cung chủ, tại sao không cho Chu Tước đi cùng.” – Chu Tước thấy Tử Linh không cho mình đi theo thì bất bình.
“Muội hãy trở về Phủ tướng quân đi. Tất cả người trong phủ đều biết muội là nô tỳ của ta. Nếu muội đột nhiên mất tích thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Chu Tước đã biết.”
“Được rồi, tất cả giải tán.”
Tử Linh ra lệnh cho tất cả lui xuống. Giờ đây cả đại sảnh chỉ còn Tử Linh cùng Long Khiên. Long Khiên nhìn Tử Linh nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Linh, muội không thấy như vậy có hơi quá à. Dù gì đi nữa Mộ Dung Hoa cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của muội.”
“Khiên ca ca, muội chỉ có duy nhất một đại ca là Mộ Dung Ưu, còn Mộ Dung Hoa mãi mãi không phải muội muội của muội. Vốn muội định còn định cho nàng ta cuộc sống yên ổn trong phủ. Nhưng chính nàng ta lại không biết an phận thì cũng đừng trách muội tâm ngoan thủ lạc (thủ đoạn ngoan độc).”
“Nhưng...”
“Khiên ca ca, huynh đừng có cứng nhắc với những quy tắc đó như thế nữa. Muội không phải là người nhu nhược mà ai cũng có thể khi dễ. Ai đã muốn kết thù với muội thì cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần nhận lấy cái giá nên nhận.”
Chả trách sư phụ cứ nói Khiên ca ca là một tên đầu gỗ. Cứ suốt ngày giữ khư khư mấy cái quy tắc lẽ thường đó thì bị sư phụ gọi như vậy cũng chẳng oan chút nào.
Thấy Tử Linh đã quyết như vậy thì Long Khiên cũng không còn biết nói gì. Y đứng lên rời khỏi đại sảnh.
“Haiz”
Nhìn bóng lưng của Long Khiên mà Tử Linh không khỏi thở dài. Khiên ca ca mà cứ cứng nhắc như vậy thì không biết sau này có cô nương nào chịu lấy huynh ấy đây nữa.
Vài canh giờ sau, kinh thành lại một lần nữa nổi lên một tin tức vô cùng chấn động.
Sau khi Thanh Long cố ý tung ra tin tức Mộ Dung Hoa lén lút đi gặp một kẻ khả nghi thì tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong kinh thành. Mộ Dung tướng quân nghe tin thì lập tức xin hoàng thượng để đích thân ông trở về tra hỏi ngọn nguồn của việc này.
Mộ Dung Hoa nghe thấy chuyện này thì vừa sợ vừa tức. Người biết chuyện này chỉ có nàng, nha hoàn thiếp thân Yến nhi cùng người của Vô Ảnh Huyết. Người của Vô Ảnh Huyết thì không có khả năng nói tin tức này ra bởi đó là quy tắc của họ. Nàng không nói, người Vô Ảnh Huyết không nói thì chỉ còn...
Chát
“Tiện nhân, ngươi dám bán đứng ta.” – Mộ Dung Hoa tức giận vừa đánh vừa mắng Yến nhi.
“Nhị tiểu thư, nô tỳ bị oan. Nô tỳ không có bán đứng người.” – Yến nhi sợ hãi vội vàng dập đầu liên tục đến nỗi trán bật máu.
“Hừ, không phải ngươi thì là ai chứ?” – Mộ Dung Hoa chán ghét đá Yến nhi ngã một bên.
Nghe câu hỏi của Mộ Dung Hoa, Yến nhi không biết phải nói thế nào cho phải nên chỉ một mực im lặng. Mộ Dung Hoa đang muốn tiếp tục phát hỏa thì ngoài cửa có người báo rằng phụ thân muốn gặp nàng nên đành tạm gác lại việc truy hỏi. Việc trước mắt chính qua cửa ải của phụ thân rồi mới điều tra chuyện này sau.
/82
|