– Thì ra vương phi cũng biết như vậy? – Lý Tuấn Kiệt lạnh lùng lên tiếng – nếu như trước đây
vương phi cũng tự biết như vậy thì giờ đâu có như thế này – hắn chán ghét thầm nghĩ nếu nàng biết
nàng tầm thường, không xứng với những thứ đẹp đẽ thì tại sao lại còn cố ý đeo bám theo hắn? Còn
cố ý cầu xin thái hậu ban hôn với hắn. Một loạt những cảm xúc chán ghét cùng ghê tởm dậy sóng
gào thét trong tận đáy lòng của Lý Tuấn Kiệt.
– Vương gia muốn nghe Nguyệt Vân trước đây hay Nguyệt Vân đang đứng trước mặt vương gia
nói? – Nàng bỏ mặc không thèm đếm xỉa đên sự chán ghét của hắn, giọng đều đều làm như không
có gì có thể làm phiền đến nàng. Gì chứ nếu nàng muốn giữ sự lạnh lùng, phong tỏa cảm xúc của
mình thì rất đơn giản.
– Hử? – Hắn nhướn cao đôi mày kiếm sắc xảo giọng đầy tò mò.
– Nếu là Nguyệt Vân trước đây thì ắt hẳn sẽ nói như thế này: vương gia, tất cả đều tại Nguyệt
Vân không tốt…nhưng Nguyệt Vân rất rất yêu người nên mới làm vậy… – Liễu Nguyệt Vân giả bộ
run run quỳ xuống níu kéo tay áo của người đang ngồi trước mặt mình, mắt hơi mờ sương tỏ vẻ ủy
khuất khiến ai cũng thập phần thương tiếc.
– Ngươi là ý gì? – Lý Tuấn Kiệt không chút thương tiếc dùng lực hất mạnh Liễu Nguyệt Vân
văng ra xa khiến nàng phun ra một chút máu. Tiểu Ngọc sợ hãi hét lên vội vàng chạy về phía
Nguyệt Vân giúp nàng đứng dậy, tiểu Ngọc hướng tới nàng nhỏ giọng:
– Tiểu thư, người có làm sao không?
– Nếu là trước đây nhất định Nguyệt Vân cũng sẽ không tiếc mạng nhỏ của mình mà hướng tới
vương gia làm như vậy, nhưng… – nàng nhẹ nhành gỡ bàn tay nhỏ bé của tiểu Ngọc ra khỏi cánh
tay của mình, cấp cho nàng một cái nhìn an tâm rồi làm như không có chuyện gì xảy ra phủi phủi
quần áo của mình – nhưng hôm nay Nguyệt Vân đang đứng trước mặt vương gia đã hoàn toàn
khác trước, ta đối với vương gia tâm đã chết rồi nên sẽ không hướng tới vương gia mà nói như vậy.
Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Lý Tuấn Kiệt vẫn như cũ không nói một câu gì, hắn chỉ là chăm
chú nhìn vào đôi mắt đang rực lửa giận giữ của nàng âm thầm đánh giá. Những nô bộc bê các khay
nữ trang thì sớm bị khí phách kinh người của nàng dọa cho sợ hãi, đầu cúi gằm không cần vương
gia ra lệnh cũng từ từ lui hết ra ngoài. Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, nàng lo lắng nhìn về phía
tiểu thư thật lâu rồi mới từ từ lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép lại cánh cửa phòng.
– Đúng, vương gia nói không có sai trước đây ta thật là có mắt như mù….đem lòng yêu vương
gia tha thiết, yêu đến nỗi đem cả mạng sống của mình ra đánh đổi – Nguyệt Vân kìm nén tức giận
thầm nghĩ, Liễu Nguyệt Vân hôm nay, ta giúp ngươi nói hết tất cả….tại nơi này khiến hắn về sau
không thể ngừng nghĩ tới ngươi, rồi sẽ ruồng bỏ hắn như hắn từng ruồng bỏ ngươi, ngươi ở trên trời
nếu có linh thiêng nhất định phải giúp ta, nàng vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng đối với hắn nói tiếp –
nhưng ta nhận được cái gì từ ngươi?<
Nguyệt Vân đc miêu tả một cách rõ ràng hơn ná>> ta ở nơi này chết đi sống lại ngươi không thèm
quan tâm…lúc ta sắp chết tiểu Ngọc giúp ta tới cầu ngươi ngươi cũng mặc kệ không thèm chú ý tới.
Ngươi lúc đó hẳn là mong ta sớm chết đi để ngươi không còn phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của
ta nữa đúng không? Nhưng ông trời là không muốn giúp ngươi thỏa mãn, ông trời thương tiếc ta
nên không có cho ta chết đi!
– Thật không ngờ…. – Lý Tuấn Kiệt nhàn nhạt phun ra một câu khiến Liễu Nguyệt Vân thiếu
chút nữa thì tức xì khói, nàng nói nhiều như vậy cuối cùng thì chỉ đánh đổi được 3 câu của hắn.
– Thật không ngờ cái gì? – Nàng vì tức giận mà quên hết cả kiềm chế, đem khuôn mặt tỏ vẻ
không quan tâm đến mọi thứ cất đi trưng ra khuôn mặt vô cùng bướng bỉnh ngồi xuống ghế không
chút khách khí giật chén trà trong tay hắn một hơi uống hết.
– Thì ra vương phi có “nhã hứng” uống trà như vậy! – Hắn từ từ rót một chén trà khác rồi dùng
động tác hoa mĩ vạn người mê đưa chén trà lên miệng thưởng thức…trong giọng nói mang theo
hương vị của sự mỉa mai.
– Dĩ nhiên vương gia làm sao mà có thể hiểu hết được tính cách của ta – lúc này Nguyệt Vân
đã lấy lại được sự bình thản vốn có, nàng cũng học theo Lý Tuấn Kiệt tao nhã thưởng thức hương vị
của trà – vừa rồi ta đã sai, tại hôm nay ta có hơi chút xúc động nên to gan dám đối với vương gia
bất kính mong vương gia thứ tội, còn nữa…những món nữ trang còn lại ta thật sự không có cần đến.
Vương gia hôm nay đích thân đến đây chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với ta chứ không
đơn giản là đến tặng đồ thôi có đúng hay không? Nếu đã như vậy xin vương gia cứ nói ra để ta còn
biết đường liệu trước – hắn mà chịu đến đây thì phải có việc rồi, bất quá trừ bỏ việc hắn bắt nàng
rời khỏi vương phủ này hoặc là từ bỏ chức vị vương phi thì việc gì cũng được.
– Ồ – hắn ngạc nhiên nhìn thật ánh mắt của nàng, ánh mắt lúc trước tràn ngập hận thù giờ biến
đổi lại thành bình lặng, yên tĩnh như mặt nước hồ thu…không chút gợn song khiến hắn đối với
nàng nảy sinh cảm giác thích thú – có mấy tháng không gặp mà vương phi hình như đã có vẻ
thông minh hơn trước rất nhiều điều thì phải, được đã vậy thì ta nói thẳng. 20 tháng sau là sinh
nhật của vương phi, thái hậu rất có thể sẽ đến đây để tham dự tiệc sinh nhất của vương phi, cho
nên ta muốn…. – hắn ngừng lại không nói nhìn nàng đầy thâm ý.
– Cho nên vương gia muốn ta cùng vương gia đóng một màn kịch….cùng vương gia tình sâu
nghĩa đậm trước mặt thái hậu?– Chỉ cần hắn vừa nói là thái hậu sẽ đến đây thì nàng lập tức hiểu ra
vấn đề liền, điều này căn bản không có gì khó hiểu cả, thái hậu kia chắc chắn là rất lo lắng cho Liễu
Nguyệt Vân cũ kia nên mới mượn dịp sinh nhật mà đến thăm nàng.
– Đúng như vậy, ta muốn vương phi cùng ta diễn kịch một chút…. – Lý Tuấn Kiệt hơi nheo mắt
một nhìn thẳng vào mắt của nàng – vương phi có muốn cùng ta diễn kịch hay không?
– Nếu ta nói là không… – nàng cũng không sợ hãi nhìn vào mắt của hắn, vừa nhìn vừa nghĩ tại
sao ông trời bất công đến vậy? ban cho hắn đôi mắt đẹp hơn cả con gái…đồng tử lúc nào cũng lấp
lánh tinh quang khiến cho người vốn không có khả năng chống lại ý muốn thưởng thức cái đẹp như
nàng bị đả kích rất lớn.
– Hử – Lý Tuấn Kiệt một lần nữa nhướn đôi mày kiếm của mình lên thật cao trừng mắt nhìn
nàng.
– Nếu ta nói là không…liệu vương gia có đồng ý hay không? – Nguyệt Vân vẫn thản nhiên –
nhìn biểu hiện vừa rồi của vương gia thì đã biết câu trả lời là không rồi. Vào những trường hợp như
vậy ta chỉ có thể cung kính nghe lời vàng ý ngọc của vương gia mà thôi…có đúng không?
– Vẫn là vương phi hiểu ý của ta – Lý Tuấn Kiệt nhàn nhạt, ngày hôm nay ở chỗ của nàng…
nàng khiến hắn không còn cảm thấy chán ghét nàng như trước nữa mà thau vào đó là cảm giác đầy
thích thú. Tuy nàng có chút khác biệt với lúc trước nhưng hắn vẫn thích con người bây giờ của
nàng hơn…nhìn sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt do bị hắn hất văng ra thì hắn liền cảm thấy rất áy
náy, lần đầu tiên kể từ lúc vào thư phòng của nàng đây là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng nói với nàng
– vương phi có cảm thấy khỏe hay không? Vừa rồi ta cũng có hơi chút quá tay.
– Cũng không có gì đau đớn lắm – mới là lạ, nàng chửi thầm…tên nam nhân chết tiệt này đến
ba mẹ ta còn chưa từng đánh ta đau đến vậy mà ngươi dám. Ta lúc này liền muốn đem ngươi ăn hết
cả xương cả tủy, không chừ lại một chút gì cả – chỉ cảm thấy có một chút buốt thôi.
– Không sao là tốt rồi – hắn thản nhiên kết luận một câu – bất quá chút nữa vẫn sẽ truyền ngự
y tới xem giúp vương phi. Hiện tại ta còn có chút chuyện quan trọng phải làm, ta vẫn là nên đi
trước để vương phi nghỉ ngơi – hắn nói xong liền bước nhanh như gió ra khỏi thư phòng của nàng
một chút cũng không thèm quay lại nhìn sắc mặt của Nguyệt Vân đang đen lại vì uất hận.
vương phi cũng tự biết như vậy thì giờ đâu có như thế này – hắn chán ghét thầm nghĩ nếu nàng biết
nàng tầm thường, không xứng với những thứ đẹp đẽ thì tại sao lại còn cố ý đeo bám theo hắn? Còn
cố ý cầu xin thái hậu ban hôn với hắn. Một loạt những cảm xúc chán ghét cùng ghê tởm dậy sóng
gào thét trong tận đáy lòng của Lý Tuấn Kiệt.
– Vương gia muốn nghe Nguyệt Vân trước đây hay Nguyệt Vân đang đứng trước mặt vương gia
nói? – Nàng bỏ mặc không thèm đếm xỉa đên sự chán ghét của hắn, giọng đều đều làm như không
có gì có thể làm phiền đến nàng. Gì chứ nếu nàng muốn giữ sự lạnh lùng, phong tỏa cảm xúc của
mình thì rất đơn giản.
– Hử? – Hắn nhướn cao đôi mày kiếm sắc xảo giọng đầy tò mò.
– Nếu là Nguyệt Vân trước đây thì ắt hẳn sẽ nói như thế này: vương gia, tất cả đều tại Nguyệt
Vân không tốt…nhưng Nguyệt Vân rất rất yêu người nên mới làm vậy… – Liễu Nguyệt Vân giả bộ
run run quỳ xuống níu kéo tay áo của người đang ngồi trước mặt mình, mắt hơi mờ sương tỏ vẻ ủy
khuất khiến ai cũng thập phần thương tiếc.
– Ngươi là ý gì? – Lý Tuấn Kiệt không chút thương tiếc dùng lực hất mạnh Liễu Nguyệt Vân
văng ra xa khiến nàng phun ra một chút máu. Tiểu Ngọc sợ hãi hét lên vội vàng chạy về phía
Nguyệt Vân giúp nàng đứng dậy, tiểu Ngọc hướng tới nàng nhỏ giọng:
– Tiểu thư, người có làm sao không?
– Nếu là trước đây nhất định Nguyệt Vân cũng sẽ không tiếc mạng nhỏ của mình mà hướng tới
vương gia làm như vậy, nhưng… – nàng nhẹ nhành gỡ bàn tay nhỏ bé của tiểu Ngọc ra khỏi cánh
tay của mình, cấp cho nàng một cái nhìn an tâm rồi làm như không có chuyện gì xảy ra phủi phủi
quần áo của mình – nhưng hôm nay Nguyệt Vân đang đứng trước mặt vương gia đã hoàn toàn
khác trước, ta đối với vương gia tâm đã chết rồi nên sẽ không hướng tới vương gia mà nói như vậy.
Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Lý Tuấn Kiệt vẫn như cũ không nói một câu gì, hắn chỉ là chăm
chú nhìn vào đôi mắt đang rực lửa giận giữ của nàng âm thầm đánh giá. Những nô bộc bê các khay
nữ trang thì sớm bị khí phách kinh người của nàng dọa cho sợ hãi, đầu cúi gằm không cần vương
gia ra lệnh cũng từ từ lui hết ra ngoài. Tiểu Ngọc cũng không ngoại lệ, nàng lo lắng nhìn về phía
tiểu thư thật lâu rồi mới từ từ lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép lại cánh cửa phòng.
– Đúng, vương gia nói không có sai trước đây ta thật là có mắt như mù….đem lòng yêu vương
gia tha thiết, yêu đến nỗi đem cả mạng sống của mình ra đánh đổi – Nguyệt Vân kìm nén tức giận
thầm nghĩ, Liễu Nguyệt Vân hôm nay, ta giúp ngươi nói hết tất cả….tại nơi này khiến hắn về sau
không thể ngừng nghĩ tới ngươi, rồi sẽ ruồng bỏ hắn như hắn từng ruồng bỏ ngươi, ngươi ở trên trời
nếu có linh thiêng nhất định phải giúp ta, nàng vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng đối với hắn nói tiếp –
nhưng ta nhận được cái gì từ ngươi?<
Nguyệt Vân đc miêu tả một cách rõ ràng hơn ná>> ta ở nơi này chết đi sống lại ngươi không thèm
quan tâm…lúc ta sắp chết tiểu Ngọc giúp ta tới cầu ngươi ngươi cũng mặc kệ không thèm chú ý tới.
Ngươi lúc đó hẳn là mong ta sớm chết đi để ngươi không còn phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của
ta nữa đúng không? Nhưng ông trời là không muốn giúp ngươi thỏa mãn, ông trời thương tiếc ta
nên không có cho ta chết đi!
– Thật không ngờ…. – Lý Tuấn Kiệt nhàn nhạt phun ra một câu khiến Liễu Nguyệt Vân thiếu
chút nữa thì tức xì khói, nàng nói nhiều như vậy cuối cùng thì chỉ đánh đổi được 3 câu của hắn.
– Thật không ngờ cái gì? – Nàng vì tức giận mà quên hết cả kiềm chế, đem khuôn mặt tỏ vẻ
không quan tâm đến mọi thứ cất đi trưng ra khuôn mặt vô cùng bướng bỉnh ngồi xuống ghế không
chút khách khí giật chén trà trong tay hắn một hơi uống hết.
– Thì ra vương phi có “nhã hứng” uống trà như vậy! – Hắn từ từ rót một chén trà khác rồi dùng
động tác hoa mĩ vạn người mê đưa chén trà lên miệng thưởng thức…trong giọng nói mang theo
hương vị của sự mỉa mai.
– Dĩ nhiên vương gia làm sao mà có thể hiểu hết được tính cách của ta – lúc này Nguyệt Vân
đã lấy lại được sự bình thản vốn có, nàng cũng học theo Lý Tuấn Kiệt tao nhã thưởng thức hương vị
của trà – vừa rồi ta đã sai, tại hôm nay ta có hơi chút xúc động nên to gan dám đối với vương gia
bất kính mong vương gia thứ tội, còn nữa…những món nữ trang còn lại ta thật sự không có cần đến.
Vương gia hôm nay đích thân đến đây chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với ta chứ không
đơn giản là đến tặng đồ thôi có đúng hay không? Nếu đã như vậy xin vương gia cứ nói ra để ta còn
biết đường liệu trước – hắn mà chịu đến đây thì phải có việc rồi, bất quá trừ bỏ việc hắn bắt nàng
rời khỏi vương phủ này hoặc là từ bỏ chức vị vương phi thì việc gì cũng được.
– Ồ – hắn ngạc nhiên nhìn thật ánh mắt của nàng, ánh mắt lúc trước tràn ngập hận thù giờ biến
đổi lại thành bình lặng, yên tĩnh như mặt nước hồ thu…không chút gợn song khiến hắn đối với
nàng nảy sinh cảm giác thích thú – có mấy tháng không gặp mà vương phi hình như đã có vẻ
thông minh hơn trước rất nhiều điều thì phải, được đã vậy thì ta nói thẳng. 20 tháng sau là sinh
nhật của vương phi, thái hậu rất có thể sẽ đến đây để tham dự tiệc sinh nhất của vương phi, cho
nên ta muốn…. – hắn ngừng lại không nói nhìn nàng đầy thâm ý.
– Cho nên vương gia muốn ta cùng vương gia đóng một màn kịch….cùng vương gia tình sâu
nghĩa đậm trước mặt thái hậu?– Chỉ cần hắn vừa nói là thái hậu sẽ đến đây thì nàng lập tức hiểu ra
vấn đề liền, điều này căn bản không có gì khó hiểu cả, thái hậu kia chắc chắn là rất lo lắng cho Liễu
Nguyệt Vân cũ kia nên mới mượn dịp sinh nhật mà đến thăm nàng.
– Đúng như vậy, ta muốn vương phi cùng ta diễn kịch một chút…. – Lý Tuấn Kiệt hơi nheo mắt
một nhìn thẳng vào mắt của nàng – vương phi có muốn cùng ta diễn kịch hay không?
– Nếu ta nói là không… – nàng cũng không sợ hãi nhìn vào mắt của hắn, vừa nhìn vừa nghĩ tại
sao ông trời bất công đến vậy? ban cho hắn đôi mắt đẹp hơn cả con gái…đồng tử lúc nào cũng lấp
lánh tinh quang khiến cho người vốn không có khả năng chống lại ý muốn thưởng thức cái đẹp như
nàng bị đả kích rất lớn.
– Hử – Lý Tuấn Kiệt một lần nữa nhướn đôi mày kiếm của mình lên thật cao trừng mắt nhìn
nàng.
– Nếu ta nói là không…liệu vương gia có đồng ý hay không? – Nguyệt Vân vẫn thản nhiên –
nhìn biểu hiện vừa rồi của vương gia thì đã biết câu trả lời là không rồi. Vào những trường hợp như
vậy ta chỉ có thể cung kính nghe lời vàng ý ngọc của vương gia mà thôi…có đúng không?
– Vẫn là vương phi hiểu ý của ta – Lý Tuấn Kiệt nhàn nhạt, ngày hôm nay ở chỗ của nàng…
nàng khiến hắn không còn cảm thấy chán ghét nàng như trước nữa mà thau vào đó là cảm giác đầy
thích thú. Tuy nàng có chút khác biệt với lúc trước nhưng hắn vẫn thích con người bây giờ của
nàng hơn…nhìn sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt do bị hắn hất văng ra thì hắn liền cảm thấy rất áy
náy, lần đầu tiên kể từ lúc vào thư phòng của nàng đây là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng nói với nàng
– vương phi có cảm thấy khỏe hay không? Vừa rồi ta cũng có hơi chút quá tay.
– Cũng không có gì đau đớn lắm – mới là lạ, nàng chửi thầm…tên nam nhân chết tiệt này đến
ba mẹ ta còn chưa từng đánh ta đau đến vậy mà ngươi dám. Ta lúc này liền muốn đem ngươi ăn hết
cả xương cả tủy, không chừ lại một chút gì cả – chỉ cảm thấy có một chút buốt thôi.
– Không sao là tốt rồi – hắn thản nhiên kết luận một câu – bất quá chút nữa vẫn sẽ truyền ngự
y tới xem giúp vương phi. Hiện tại ta còn có chút chuyện quan trọng phải làm, ta vẫn là nên đi
trước để vương phi nghỉ ngơi – hắn nói xong liền bước nhanh như gió ra khỏi thư phòng của nàng
một chút cũng không thèm quay lại nhìn sắc mặt của Nguyệt Vân đang đen lại vì uất hận.
/21
|