– Hừ – Lý Tuấn Kiệt hừ lạnh một cái rồi mới phất nói – mau đứng dậy đi….
– Tạ vương gia – lúc mà Liễu Nguyệt Vân đứng thẳng người lên thì tiểu Ngọc cũng đã chạy đến
bên cạnh nàng vội vàng thỉnh an vương gia. Lúc thấy tiểu Ngọc thỉnh an hắn chỉ nhẹ tay phẩy áo
một cái rồi hướng thẳng về phía thư phòng của Nguyệt Vân mà đi tới, vẻ mặt thì mang đầy sát khí…
khiến nàng mặc giù mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cảm thấy lạnh như đangđứng giữa bắc cực vậy!
– Sau khi đi vào thư phòng của Liễu Nguyệt Vân hắn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế đánh giá
nàng….mái tóc của nàng được buộc gọn bẳng một sợi vải thô, có vài sợi tóc bướng bỉnh bung tung
bay nhè nhẹ, gương mặt nếu so với những tiểu thiếp củahắn thì hết sức bình thường, nhìn xuống
trang phục của nàng thì hắn được một phen choáng váng. Hắn sống bao nhiêu nămrồi mà đây là
lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân con nhà gia giáo lại ăn mặc như nàng! Quần áo bó sát vào người
nàng, bụng được quấn lại bằng một sợi vải to còn phần dưới thì mặc một cái quần ngủ màu xanh
nhạt….khiến hắn cơ hồ có thể nhìn cáichân nhỏ của nàng! Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi nàng – rốt
cuộc nàng là ai? là vương phi của bổn vương hay là “nô tỳ” hầu hạ dưới chân của vương phi? – hắn
cố ý nhấn thật mạnh chữ nô tỳ để xem biểu hiện của nàng ra sao.
– Trong đáy mắt của Nguyệt Vân thoáng gợn lên một tia sợ hãi nhưng do nàng đang ra sức cúi
đầu nên người ngồi đối diện với nàng không nhận ra được, nàng nhanh chóng dè nén sự sợ hãi của
mình ngẩng cao đầu cất giọng nhẹ nhàng – Nguyệt Vân tuy là vương phi của vương gia nhưng đâu
có ai biết tới, không ai thèm ngó ngàng tới Nguyệt Vân hơn nữa vương gia cũng đâu có cần Nguyệt
Vân.Vì vậy thân phận của ta cũng coi như có khác gì với nô bộc ở trong vương phủ này đâu?!
Người nào coi trọng ta, quý mến ta thì coi Nguyệt Vân là vương phi….còn người nào không coi
trọng, không quý mến thì coi Nguyệt Vân như là một nô bộc Nguyệt Vân cũng quyết không phẫn
nộ – Liễu NguyệtVân không chút run sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng không nhu nhược như nữ
nhân trước kia, là hôm nay hắn đã tới đây rồithì nhất định phải khiến hắn nhớ mãi cái ngày
này, khiến hắn yêu nàng, hận nàng nhưng lại không dám từ bỏ nàng. Nhất địnhnàng phải khiến hắn
khổ sở như trước đây hắn khiến chủ nhân cũ thân thể này đau khổ!
– Ồ, thì ra là vương phi giận bổn vương không yêu thương nàng? – hắn nhìn ra hận ý trong mắt
nàng, nhìn ra nàng đối với hắn không tràn đầy tình ý như trước kia mà chỉ là tràn ngập hận ý
không gì có sánh bằng.
– Nguyệt Vân nào dám đối với vương gia giận giữ…có trách thì chỉ trách Nguyệt Vân trước kia
ngu ngốc, đem lòng yêu mến một người không yêu thương mình mà thôi! – Nàng ngoài mặt thì vẫn
hết sức nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng trong lòng thì giận giữ gào thét chửi rủa tên nam nhân
trước mặt mình, sợ hãi ban đầu hoàn toàn đã bị hận ý chi phối.
– Vậy sao? – Hắn nhấc chén trà trước mặt tao nhã đưa lên môi nhấp một hụm, nang so với
trước đây tựa hồ đã to gan lớn mật hơn rất nhiều thì phải. Nhưng hắn là vẫn muốn xem xem bản
lĩnh của nàng tới đâu – nhưng bổn vương rốt cuộc vẫn thấy áy náy với nàng, vậy nên hôm nay bổn
vương tới đây để tặng nàng một chút nữ trang coi như là để tạ lỗi.
– Hả? – Liễu Nguyệt Vân nghe xong câu này miệng há ngoác ra, cằm thiếu chút nữa thì rớt
xuống trợn tròn mắt, quyên cả lễ nghi chỉ chỉ vào đầu mình – ngươi…ngươi là….đầu bị ấm sao? Tự
dưng mang nữ trang đến cho ta làm cái gì?
– Vương phi…có phải hay không muốn bổn vương cho đi học lại lễ nghi? – Lý Tuấn Kiệt hừ
lạnh, có nữ nhân nào được hắn tặng đồ cho còn dám nói hắn bị ấm đầu cơ chứ? Nhưng hắn vẫn tỏ ra
không có gì cả nhẹ nhàng nói – nhưng không sao, bổn vương biết tại vương phi lâu ngày không có
tiếp xúc với ai nên không có trách vương phi – rồi lại sẵng giọng gọi to – người đâu mau mang đồ
tới đây.
Cả một đoàn gần10 người bước vào trong thư phòng của Liễu Nguyệt Vân trong tay bưng một cái
khay đựng đầy những trang sức đắt tiền, người nào người lấy đều đối với Nguyệt Vân cúi đầu một
cách đầy kính trọng. Tiểu Ngọc vui vẻ nhìn Nguyệt Vân, ánh mắt như thể muốn nói: tiểu thư, người
xem vương gia nhất định là đã động tâm với người rồi. Nàng quay đầu hết nhìn những khay lễ vật
kia rồi lại nhìn Lý Tuấn Kiệt, sống 28 năm rồi đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó xử. Những thứ
đồ trước mắt của nàng đối với cổ nhân thì là trân bảo hiếm thấy nhưng đối với nàng lại hết sức tầm
thường, vô vị…nhưng không nhận lại không được, đây là lần đầu tiên nàng bị ép buộc nhận món đồ
mà nàng không thích. Cảm giác thật chán ghét.
– Sao? Không vừa ý của vương phi? – hắn tựa hồ rất ngạc nhiên hỏi nàng, phàm là những nữ
nhân khác khi nhận được những thứ đồ đắt tiền như vậy đều rất vui mừng…cơ mà nữ nhân này thì
hoàn toàn khác, ánh mắt chẳng tỏ ra một chút gì gọi là thích thú cả, hay là nàng ta muốn nhiều
hơn như thế này?
– Nguyệt Vân nào dám không thích! Chẳng qua Nguyệt vân thấy những thứ này tựa như quá
nhiều, một mình Nguyệt Vân dùng sẽ không hết…xin vương gia cho Nguyệt Vân chọn ra một số
món đò rồi người cứ đem những thứ còn lại để đi tặng người khác là được rồi ạ – nàng nhẹ nhàng cúi
đầu trước mặt hắn nói.
– Hửm – Lý Tuấn Kiệt hắng giọng, hắn còn tưởng nàng chê ít hóa ra lại không phải – vậy vương
phi cứ tự nhiên mà lựa chọn – trong lòng hắn không ngừng nghĩ ngợi, chắc chắn khi lựa chọn nàng
sẽ lấy hết những đồ quý giá…còn lại những thứ tầm thường mới vứt lại cho người khác. Nữ nhân đều
như nhau hết, tham sống sợ chết…ham muốn vinh hoa phú quý! <
thấy Như tỷ kêu là:”chỉ nhìn zai xinh không nhìn xuất thân. Chỉ cần là mỹ nhân, ta yêu!”Đó,
người ta chỉ cần là mỹ nhân là có thể yêu, đâu phải ai cũng như lũ ong bướm ngươi nuôi! >>.
Liễu Nguyệt Vân tựa như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn đi tới bên những cái khay,
những trang sức hết sức quý báu này đối với nàng chỉ là thứ đồ tầm thường. Công việc làm ăn của
nàng khiến nàng phải đi dự rất nhiều bữa tiệc xa hoa vậy nên đồ trang sức trong tủ của nàng hết
sức phong phú, những món đồ này cùng lắm thì chỉ bằng hơn chục chiếc vòng kim cương mà nàng
được tặng trong các phi vụ làm ăn cùng đối tác của nàng mà thôi. Nàng chọn mấy cái vòng nhìn
rất thanh thoát, quý phái chứ không chọ những cái đính đầy ngọc to, ngọc nhỏ nhìn đắt tiền kia.
Những nô bộc bưng những cái khay kia đều tròn mắt nhìn nàng, bao nhiêu thứ quý giá nàng chỉ
chọn những cái tầm thướng mà không hề mảy may tiếc nuối. Đến cả Lý Tuấn Kiệt cũng trọn mắt
nhìn những món đồ nàng chọn, xem ra thì chỉ có một số thứ được coi là quý giá còn đâu thì
nhìn vào cũng thấy hết sức bình thường, hắn không nhịn được buột miệng hỏi nàng:
– Tại sao không chọn những cái quý hơn mà chỉ chọn những thứ tầm thường như vậy?
– Những thứ đó vốn dĩ không hợp với Nguyệt Vân, e rằng đeo vào sẽ khiến cho người khác
phản cảm…Nguyệt Vân tự nghĩ nếu mình đã không xinh đẹp thì có đeo thêm vàng bạc châu báu
cũng chỉ như một bong hoa xấu xí mà thôi, vậy thì cần gì mà phải đeo những thứ đẹp đẽ kia cơ
chứ? Chỉ cần lấy những thứ phù hợp với mình là tốt hơn cả rồi – nàng lười biếng cất giọng, trong
giọng nói mang theo một chút nhạo báng, khinh bỉ.
– Tạ vương gia – lúc mà Liễu Nguyệt Vân đứng thẳng người lên thì tiểu Ngọc cũng đã chạy đến
bên cạnh nàng vội vàng thỉnh an vương gia. Lúc thấy tiểu Ngọc thỉnh an hắn chỉ nhẹ tay phẩy áo
một cái rồi hướng thẳng về phía thư phòng của Nguyệt Vân mà đi tới, vẻ mặt thì mang đầy sát khí…
khiến nàng mặc giù mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cảm thấy lạnh như đangđứng giữa bắc cực vậy!
– Sau khi đi vào thư phòng của Liễu Nguyệt Vân hắn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế đánh giá
nàng….mái tóc của nàng được buộc gọn bẳng một sợi vải thô, có vài sợi tóc bướng bỉnh bung tung
bay nhè nhẹ, gương mặt nếu so với những tiểu thiếp củahắn thì hết sức bình thường, nhìn xuống
trang phục của nàng thì hắn được một phen choáng váng. Hắn sống bao nhiêu nămrồi mà đây là
lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân con nhà gia giáo lại ăn mặc như nàng! Quần áo bó sát vào người
nàng, bụng được quấn lại bằng một sợi vải to còn phần dưới thì mặc một cái quần ngủ màu xanh
nhạt….khiến hắn cơ hồ có thể nhìn cáichân nhỏ của nàng! Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi nàng – rốt
cuộc nàng là ai? là vương phi của bổn vương hay là “nô tỳ” hầu hạ dưới chân của vương phi? – hắn
cố ý nhấn thật mạnh chữ nô tỳ để xem biểu hiện của nàng ra sao.
– Trong đáy mắt của Nguyệt Vân thoáng gợn lên một tia sợ hãi nhưng do nàng đang ra sức cúi
đầu nên người ngồi đối diện với nàng không nhận ra được, nàng nhanh chóng dè nén sự sợ hãi của
mình ngẩng cao đầu cất giọng nhẹ nhàng – Nguyệt Vân tuy là vương phi của vương gia nhưng đâu
có ai biết tới, không ai thèm ngó ngàng tới Nguyệt Vân hơn nữa vương gia cũng đâu có cần Nguyệt
Vân.Vì vậy thân phận của ta cũng coi như có khác gì với nô bộc ở trong vương phủ này đâu?!
Người nào coi trọng ta, quý mến ta thì coi Nguyệt Vân là vương phi….còn người nào không coi
trọng, không quý mến thì coi Nguyệt Vân như là một nô bộc Nguyệt Vân cũng quyết không phẫn
nộ – Liễu NguyệtVân không chút run sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng không nhu nhược như nữ
nhân trước kia, là hôm nay hắn đã tới đây rồithì nhất định phải khiến hắn nhớ mãi cái ngày
này, khiến hắn yêu nàng, hận nàng nhưng lại không dám từ bỏ nàng. Nhất địnhnàng phải khiến hắn
khổ sở như trước đây hắn khiến chủ nhân cũ thân thể này đau khổ!
– Ồ, thì ra là vương phi giận bổn vương không yêu thương nàng? – hắn nhìn ra hận ý trong mắt
nàng, nhìn ra nàng đối với hắn không tràn đầy tình ý như trước kia mà chỉ là tràn ngập hận ý
không gì có sánh bằng.
– Nguyệt Vân nào dám đối với vương gia giận giữ…có trách thì chỉ trách Nguyệt Vân trước kia
ngu ngốc, đem lòng yêu mến một người không yêu thương mình mà thôi! – Nàng ngoài mặt thì vẫn
hết sức nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng trong lòng thì giận giữ gào thét chửi rủa tên nam nhân
trước mặt mình, sợ hãi ban đầu hoàn toàn đã bị hận ý chi phối.
– Vậy sao? – Hắn nhấc chén trà trước mặt tao nhã đưa lên môi nhấp một hụm, nang so với
trước đây tựa hồ đã to gan lớn mật hơn rất nhiều thì phải. Nhưng hắn là vẫn muốn xem xem bản
lĩnh của nàng tới đâu – nhưng bổn vương rốt cuộc vẫn thấy áy náy với nàng, vậy nên hôm nay bổn
vương tới đây để tặng nàng một chút nữ trang coi như là để tạ lỗi.
– Hả? – Liễu Nguyệt Vân nghe xong câu này miệng há ngoác ra, cằm thiếu chút nữa thì rớt
xuống trợn tròn mắt, quyên cả lễ nghi chỉ chỉ vào đầu mình – ngươi…ngươi là….đầu bị ấm sao? Tự
dưng mang nữ trang đến cho ta làm cái gì?
– Vương phi…có phải hay không muốn bổn vương cho đi học lại lễ nghi? – Lý Tuấn Kiệt hừ
lạnh, có nữ nhân nào được hắn tặng đồ cho còn dám nói hắn bị ấm đầu cơ chứ? Nhưng hắn vẫn tỏ ra
không có gì cả nhẹ nhàng nói – nhưng không sao, bổn vương biết tại vương phi lâu ngày không có
tiếp xúc với ai nên không có trách vương phi – rồi lại sẵng giọng gọi to – người đâu mau mang đồ
tới đây.
Cả một đoàn gần10 người bước vào trong thư phòng của Liễu Nguyệt Vân trong tay bưng một cái
khay đựng đầy những trang sức đắt tiền, người nào người lấy đều đối với Nguyệt Vân cúi đầu một
cách đầy kính trọng. Tiểu Ngọc vui vẻ nhìn Nguyệt Vân, ánh mắt như thể muốn nói: tiểu thư, người
xem vương gia nhất định là đã động tâm với người rồi. Nàng quay đầu hết nhìn những khay lễ vật
kia rồi lại nhìn Lý Tuấn Kiệt, sống 28 năm rồi đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy khó xử. Những thứ
đồ trước mắt của nàng đối với cổ nhân thì là trân bảo hiếm thấy nhưng đối với nàng lại hết sức tầm
thường, vô vị…nhưng không nhận lại không được, đây là lần đầu tiên nàng bị ép buộc nhận món đồ
mà nàng không thích. Cảm giác thật chán ghét.
– Sao? Không vừa ý của vương phi? – hắn tựa hồ rất ngạc nhiên hỏi nàng, phàm là những nữ
nhân khác khi nhận được những thứ đồ đắt tiền như vậy đều rất vui mừng…cơ mà nữ nhân này thì
hoàn toàn khác, ánh mắt chẳng tỏ ra một chút gì gọi là thích thú cả, hay là nàng ta muốn nhiều
hơn như thế này?
– Nguyệt Vân nào dám không thích! Chẳng qua Nguyệt vân thấy những thứ này tựa như quá
nhiều, một mình Nguyệt Vân dùng sẽ không hết…xin vương gia cho Nguyệt Vân chọn ra một số
món đò rồi người cứ đem những thứ còn lại để đi tặng người khác là được rồi ạ – nàng nhẹ nhàng cúi
đầu trước mặt hắn nói.
– Hửm – Lý Tuấn Kiệt hắng giọng, hắn còn tưởng nàng chê ít hóa ra lại không phải – vậy vương
phi cứ tự nhiên mà lựa chọn – trong lòng hắn không ngừng nghĩ ngợi, chắc chắn khi lựa chọn nàng
sẽ lấy hết những đồ quý giá…còn lại những thứ tầm thường mới vứt lại cho người khác. Nữ nhân đều
như nhau hết, tham sống sợ chết…ham muốn vinh hoa phú quý! <
thấy Như tỷ kêu là:”chỉ nhìn zai xinh không nhìn xuất thân. Chỉ cần là mỹ nhân, ta yêu!”Đó,
người ta chỉ cần là mỹ nhân là có thể yêu, đâu phải ai cũng như lũ ong bướm ngươi nuôi! >>.
Liễu Nguyệt Vân tựa như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn đi tới bên những cái khay,
những trang sức hết sức quý báu này đối với nàng chỉ là thứ đồ tầm thường. Công việc làm ăn của
nàng khiến nàng phải đi dự rất nhiều bữa tiệc xa hoa vậy nên đồ trang sức trong tủ của nàng hết
sức phong phú, những món đồ này cùng lắm thì chỉ bằng hơn chục chiếc vòng kim cương mà nàng
được tặng trong các phi vụ làm ăn cùng đối tác của nàng mà thôi. Nàng chọn mấy cái vòng nhìn
rất thanh thoát, quý phái chứ không chọ những cái đính đầy ngọc to, ngọc nhỏ nhìn đắt tiền kia.
Những nô bộc bưng những cái khay kia đều tròn mắt nhìn nàng, bao nhiêu thứ quý giá nàng chỉ
chọn những cái tầm thướng mà không hề mảy may tiếc nuối. Đến cả Lý Tuấn Kiệt cũng trọn mắt
nhìn những món đồ nàng chọn, xem ra thì chỉ có một số thứ được coi là quý giá còn đâu thì
nhìn vào cũng thấy hết sức bình thường, hắn không nhịn được buột miệng hỏi nàng:
– Tại sao không chọn những cái quý hơn mà chỉ chọn những thứ tầm thường như vậy?
– Những thứ đó vốn dĩ không hợp với Nguyệt Vân, e rằng đeo vào sẽ khiến cho người khác
phản cảm…Nguyệt Vân tự nghĩ nếu mình đã không xinh đẹp thì có đeo thêm vàng bạc châu báu
cũng chỉ như một bong hoa xấu xí mà thôi, vậy thì cần gì mà phải đeo những thứ đẹp đẽ kia cơ
chứ? Chỉ cần lấy những thứ phù hợp với mình là tốt hơn cả rồi – nàng lười biếng cất giọng, trong
giọng nói mang theo một chút nhạo báng, khinh bỉ.
/21
|