Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyệt Vũ lâu.
– Ngọc nhi….Ngọc nhi…dậy mau. Ngươi mau bò xuống giường cho ta – Liễu Nguyệt Vân tốc chăn của tiểu Ngọc mở miện hét thật to vào tai nàng – nhân cơ hội trời chưa có sáng, giông tố chưa có đến thì mau mau bò khỏi giường cho ta.
– Tiểu thư….tại sao lại có giông tố ở đây cơ chứ? – tiểu Ngọc ngáp ngắn ngáp dài vươn mình bò xuống dưới dường mặc
quần áo lại cho chỉnh tề – theo tiểu Ngọc thấy trời hôm nay rất đẹp mà!
– Xì….ngốc nữ, thật chẳng biết gì cả a! – Nguyệt Vân ngồi xuống bàn nâng cốc nước lên một hơi uống cạn – còn không
phải vì hôm qua hay sao? Còn nhớ hôm qua lúc ta ra khỏi chỗ đo đạc quần áo đó liền cảm thấy phía sau lưng truyền đến cảm
giác sát khí đùng đùng…aiz, đến bây giờ nghĩ tới mà còn thấy lạnh hết cả người – nàng nói xong liền đưa tay lên xoa xoa
khuôn mặt một cái như thể rất sợ hãi – ngươi nghĩ mà coi cái lũ ong bướm của nam nhân thối tha kia sẽ tha cho ta chắc….hôm
nay nhất định chúng sẽ cho ta bầy lên thớt mà băm thành trăm mảnh!!!
– Ách, thì ra tiểu thư là nói bọn họ. Nhưng tiểu thư an tâm đi, họ không dám đặt chân tới Nguyệt Vũ lâu đâu – tiểu Ngọc
nhanh nhẹn đến bên Nguyệt Vân nhẹ nhàng bóp vai cho nàng – vương gia có lệnh rằng các nàng có thể đứng từ ngoài nhìn
vào Nguyệt Vũ lâu nhưng không thể tiến vào trong đây bằng không vương gia sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi vương phủ.
– Có chuyện này ư? Tại sao không nói cho ta biết sớm? – Nguyệt Vân ồ lên một tiếng rồi lại nghi hoặc hỏi tiểu Ngọc –
Nhưng nếu là không được vào trong tại sao hôm qua mama tổng quản còn có thể vào được đây, không phải đã nói là cấm vào
rồi sao?
– Đúng là không thể vào được – tiểu Ngọc hướng tới nàng quả quyết – trừ khi là trường hợp đặc biệt do chính vương gia
kêu đến thì mới được đến thôi ạ.
– Thì ra hắn vẫn còn có chút lương tâm…. Hứ, tưởng hắn bên trong cái gì cũng thối hết hóa ra là cũng không hẳn –
Nguyệt Vân thản nhiên cười khẩy – không lằng nhằng nữa a Ngọc nhi, ta đến phòng gọi ngươi đi tập chạy cùng…giờ quần áo
ngươi cũng đã chỉnh tề rồi thì mau mau đi theo ta tập chạy a, lâu rồi ta không có vận động thân thể, cả người liền rất mệt mỏi!
– nói xong nàng liền vươn tay kéo lấy cánh tay của tiểu Ngọc tiến ra ngoài cửa
– Tiểu thư….giá như trước đây người lúc nào cũng giống như bây giờ thì tốt biết mấy – tiểu Ngọc nhìn hành động trẻ
Nguyệt Vân thì che miệng cười không ngớt.
– Trước đây? Aiz…ta thật không thể nhớ được ta trước đây như thế nào cả. Nhất định là cả ngày thơ thẩn không đuổi buớm
thì cũng hái hoa, sở thích đặc biệt nhất chắc là ăn nhiều không biết ngán còn nữa, còn nữa a…chắc khi đó rất nhiều khi ngươi
bắt gặp ta ngồi suy tư nghĩ tới tên nam nhân chết tiệt kia. Có đúng không Ngọc nhi? – Nguyệt Vân đang đi bỗng nhiên dừng lại
quay đầu hỏi tiểu Ngọc đang che miệng gắng sức nhịn cười phía sau mình.
– Ha ha… tiểu thư, người bây giờ thật hài hước! – tiểu Ngọc cuối cùng không nhịn nổi cười to – tiểu thư trước kia chẳng qua
là không thích hoạt động thôi, trước đây tiểu thư tuy không được vương gia yêu thích nhưng cũng rất hay cười, đối với hạ
nhân cũng rất tốt. Trong vương phủ hầu hết những người từng gặp qua tiểu thư đều rất quý mến người, chỉ có điều đúng như
tiểu thư nói a…tiểu thư trước đây là rất thích ăn uống, liền một lúc có thể ăn rất nhiều thứ chứ không có giống như bây giờ.
– Oa, nói chơi thôi mà không ngờ đúng đến như vây! Nhưng mà trước đây ta liền như bây giờ rất vui vẻ sao? Thật là vui vẻ
khi không được cái tên ngựa…à không tên chết tiệt kia yêu ư? – Nguyệt Vân có chút nghi hoặc, không phải tiểu Ngọc nói chủ
nhân cũ thân thể này rất yêu hắn sao, dù biết hắn không có yêu mình cũng liều mạng xin thái hậu ban hôn cho mình và
hắn….nàng ta không có cảm giác đau đớn hay sao nhỉ?
– Tiểu Ngọc lúc đó cũng có hỏi tiểu thư như vậy. Nhưng tiểu thư nói với tiểu Ngọc rằng cả đời này nguyện vọng lớn nhất
người là gả cho vương gia, vì vậy nên nếu đã được gả cho vương gia rồi thì không việc gì phải buồn phiền cả – tiểu Ngọc thần
người ra nghĩ lại.
– Thì ra là vậy – Nguyệt Vân thì thầm tự nhủ rồi lại sảng khoái nói lớn – thì ra trước đây ta cũng khí phách như vậy, Ngọc
nhi ta với ngươi nói mãi mỏi mồm a, mau mau chạy thôi không trời mà sáng thì sẽ rất nóng.
Không gian yên tĩnh của Nguyệt Vũ lâu nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cười của tiểu Ngọc và Nguyệt Vân. Hai người một
người chạy trước một người đuổi theo sau miệng không ngừng hô: tiểu thư mau dừng lại….tiểu Ngọc chạy hết nổi rồi a.
– Dường như không quan tâm đến người chạy sau mình đang vừa chạy vừa thở phì phò Nguyệt Vân giả vờ tàn nhẫn hướng
phun ra một câu khiến tiểu Ngọc thiếu chút nữa liền phụt máu mà chết: mau chạy cho ta, mới được có 5 vòng quanh sân làm
gì mà mệt chứ?
– A , không nổi nữa rồi tiểu thư! – tiểu Ngọc đang chạy bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất nhăn mặt ủy khuất ra sức lấy
khăn lau mồ hôi kêu ca – tiểu thư xem đi a, cái gì mà mới có 5 vòng chứ? Tiểu Ngọc vừa chạy theo tiểu thư vừa đếm…tổng
cộng đã chạy được 10 vòng rồi, hơn nữa tiểu thư xem cả cái sân rộng như vậy còn bắt tiểu Ngọc chạy nữa thì ngày mai tiểu
Ngọc sẽ không rời khỏi giường được đâu.
Cuối cùng thì Nguyệt Vân cũng dừng lại, cơ mà nàng dừng lại không bởi vì lời nói của tiểu Ngọc mà là vì nàng đâm vào cái gì
đó nên mới dừng lại. Theo phản xạ nàng liền ngẩng đầu lên nhìn thứ ở trước mặt mình.
– A, ngươi…ngươi– Nàng thất thanh la lớn trong lòng không ngừng lo lắng, thứ trước mặt nàng không phải là bản mặt của
tên xú nam nhân được gọi là vương gia trong truyền thuyết đó ư? Phen này nàng toi là cái chắc chắn a…..nhớ tới lần trước
dám đứng trước mặt hắn khua môi, múa mép nói mình là nô tỳ kia thì toàn thân thoáng run lên một cái, da gà rủ nhau nổi lên
đông loạt.
– Kêu la cái gì? – Lý Tuấn Kiệt xa xầm mặt mày quát lớn, hắn vốn là nghe lời Lục thúc dẫn người tới đây tặng cho Liễu
Nguyệt Vân một chút nữ trang để nàng cảm động trước mặt thái hậu không có nói ra cái gì. Nhưng vừa đi tới của của Nguyệt
Vũ lâu thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nữ nhân vang tới làm hắn hiếu kỳ, chẳng nhẽ đúng như lời hạ nhân nói với hắn
Liễu Nguyệt Vân tuy bị hắn không để ý tới nhưng ngày ngày vẫn sống rất tốt, cười nói vui vẻ cùng với người hầu của nàng?
Hắn cừa nghi hoặc vừa tăng nhịp bước chân một chút nhanh chóng bước vào Nguyệt Vũ lâu. Hắn vừa vào tới nơi thì nhìn thấy
hai thân ảnh người chạy trước, người chạy sau vui vẻ nói cười, người chạy sau luôn miệng gọi người ở đằng trước một tiếng tiểu
thư, hai tiếng cũng là tiểu thư khiến hắn giận tới mức xa xầm mặt mày. Làm sao hắn có thể quên được nữ nhân đang chạy dằng
trước kia cơ chứ? Nàng chính là nữ nhân đầu tiên hắn thấy dám mặt dày xem người khác diễn cảnh “tươi mát” lại còn dám lớn
mật chửi hắn khi va vào hắn…nhưng khiến hắn tức giận hơn cả lại là nàng nói dối hắn nàng là người hầu của trư nữ kia trong khi
nàng lại chính là trư nữ. Thật khiến cho hắn khác tức chết!
– Liễu Nguyệt Vân nghe hắn tức giận hét to như vậy liền không dám ho he một lúc sau mới tiến về phía hắn bắt trước như
các nhân vật trong phim cổ trang nàng hay xem cùng Tuyết nhi hơi khom người xuống một chút nói khẽ – vương gia khỏe!
– Ngọc nhi….Ngọc nhi…dậy mau. Ngươi mau bò xuống giường cho ta – Liễu Nguyệt Vân tốc chăn của tiểu Ngọc mở miện hét thật to vào tai nàng – nhân cơ hội trời chưa có sáng, giông tố chưa có đến thì mau mau bò khỏi giường cho ta.
– Tiểu thư….tại sao lại có giông tố ở đây cơ chứ? – tiểu Ngọc ngáp ngắn ngáp dài vươn mình bò xuống dưới dường mặc
quần áo lại cho chỉnh tề – theo tiểu Ngọc thấy trời hôm nay rất đẹp mà!
– Xì….ngốc nữ, thật chẳng biết gì cả a! – Nguyệt Vân ngồi xuống bàn nâng cốc nước lên một hơi uống cạn – còn không
phải vì hôm qua hay sao? Còn nhớ hôm qua lúc ta ra khỏi chỗ đo đạc quần áo đó liền cảm thấy phía sau lưng truyền đến cảm
giác sát khí đùng đùng…aiz, đến bây giờ nghĩ tới mà còn thấy lạnh hết cả người – nàng nói xong liền đưa tay lên xoa xoa
khuôn mặt một cái như thể rất sợ hãi – ngươi nghĩ mà coi cái lũ ong bướm của nam nhân thối tha kia sẽ tha cho ta chắc….hôm
nay nhất định chúng sẽ cho ta bầy lên thớt mà băm thành trăm mảnh!!!
– Ách, thì ra tiểu thư là nói bọn họ. Nhưng tiểu thư an tâm đi, họ không dám đặt chân tới Nguyệt Vũ lâu đâu – tiểu Ngọc
nhanh nhẹn đến bên Nguyệt Vân nhẹ nhàng bóp vai cho nàng – vương gia có lệnh rằng các nàng có thể đứng từ ngoài nhìn
vào Nguyệt Vũ lâu nhưng không thể tiến vào trong đây bằng không vương gia sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi vương phủ.
– Có chuyện này ư? Tại sao không nói cho ta biết sớm? – Nguyệt Vân ồ lên một tiếng rồi lại nghi hoặc hỏi tiểu Ngọc –
Nhưng nếu là không được vào trong tại sao hôm qua mama tổng quản còn có thể vào được đây, không phải đã nói là cấm vào
rồi sao?
– Đúng là không thể vào được – tiểu Ngọc hướng tới nàng quả quyết – trừ khi là trường hợp đặc biệt do chính vương gia
kêu đến thì mới được đến thôi ạ.
– Thì ra hắn vẫn còn có chút lương tâm…. Hứ, tưởng hắn bên trong cái gì cũng thối hết hóa ra là cũng không hẳn –
Nguyệt Vân thản nhiên cười khẩy – không lằng nhằng nữa a Ngọc nhi, ta đến phòng gọi ngươi đi tập chạy cùng…giờ quần áo
ngươi cũng đã chỉnh tề rồi thì mau mau đi theo ta tập chạy a, lâu rồi ta không có vận động thân thể, cả người liền rất mệt mỏi!
– nói xong nàng liền vươn tay kéo lấy cánh tay của tiểu Ngọc tiến ra ngoài cửa
– Tiểu thư….giá như trước đây người lúc nào cũng giống như bây giờ thì tốt biết mấy – tiểu Ngọc nhìn hành động trẻ
Nguyệt Vân thì che miệng cười không ngớt.
– Trước đây? Aiz…ta thật không thể nhớ được ta trước đây như thế nào cả. Nhất định là cả ngày thơ thẩn không đuổi buớm
thì cũng hái hoa, sở thích đặc biệt nhất chắc là ăn nhiều không biết ngán còn nữa, còn nữa a…chắc khi đó rất nhiều khi ngươi
bắt gặp ta ngồi suy tư nghĩ tới tên nam nhân chết tiệt kia. Có đúng không Ngọc nhi? – Nguyệt Vân đang đi bỗng nhiên dừng lại
quay đầu hỏi tiểu Ngọc đang che miệng gắng sức nhịn cười phía sau mình.
– Ha ha… tiểu thư, người bây giờ thật hài hước! – tiểu Ngọc cuối cùng không nhịn nổi cười to – tiểu thư trước kia chẳng qua
là không thích hoạt động thôi, trước đây tiểu thư tuy không được vương gia yêu thích nhưng cũng rất hay cười, đối với hạ
nhân cũng rất tốt. Trong vương phủ hầu hết những người từng gặp qua tiểu thư đều rất quý mến người, chỉ có điều đúng như
tiểu thư nói a…tiểu thư trước đây là rất thích ăn uống, liền một lúc có thể ăn rất nhiều thứ chứ không có giống như bây giờ.
– Oa, nói chơi thôi mà không ngờ đúng đến như vây! Nhưng mà trước đây ta liền như bây giờ rất vui vẻ sao? Thật là vui vẻ
khi không được cái tên ngựa…à không tên chết tiệt kia yêu ư? – Nguyệt Vân có chút nghi hoặc, không phải tiểu Ngọc nói chủ
nhân cũ thân thể này rất yêu hắn sao, dù biết hắn không có yêu mình cũng liều mạng xin thái hậu ban hôn cho mình và
hắn….nàng ta không có cảm giác đau đớn hay sao nhỉ?
– Tiểu Ngọc lúc đó cũng có hỏi tiểu thư như vậy. Nhưng tiểu thư nói với tiểu Ngọc rằng cả đời này nguyện vọng lớn nhất
người là gả cho vương gia, vì vậy nên nếu đã được gả cho vương gia rồi thì không việc gì phải buồn phiền cả – tiểu Ngọc thần
người ra nghĩ lại.
– Thì ra là vậy – Nguyệt Vân thì thầm tự nhủ rồi lại sảng khoái nói lớn – thì ra trước đây ta cũng khí phách như vậy, Ngọc
nhi ta với ngươi nói mãi mỏi mồm a, mau mau chạy thôi không trời mà sáng thì sẽ rất nóng.
Không gian yên tĩnh của Nguyệt Vũ lâu nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cười của tiểu Ngọc và Nguyệt Vân. Hai người một
người chạy trước một người đuổi theo sau miệng không ngừng hô: tiểu thư mau dừng lại….tiểu Ngọc chạy hết nổi rồi a.
– Dường như không quan tâm đến người chạy sau mình đang vừa chạy vừa thở phì phò Nguyệt Vân giả vờ tàn nhẫn hướng
phun ra một câu khiến tiểu Ngọc thiếu chút nữa liền phụt máu mà chết: mau chạy cho ta, mới được có 5 vòng quanh sân làm
gì mà mệt chứ?
– A , không nổi nữa rồi tiểu thư! – tiểu Ngọc đang chạy bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất nhăn mặt ủy khuất ra sức lấy
khăn lau mồ hôi kêu ca – tiểu thư xem đi a, cái gì mà mới có 5 vòng chứ? Tiểu Ngọc vừa chạy theo tiểu thư vừa đếm…tổng
cộng đã chạy được 10 vòng rồi, hơn nữa tiểu thư xem cả cái sân rộng như vậy còn bắt tiểu Ngọc chạy nữa thì ngày mai tiểu
Ngọc sẽ không rời khỏi giường được đâu.
Cuối cùng thì Nguyệt Vân cũng dừng lại, cơ mà nàng dừng lại không bởi vì lời nói của tiểu Ngọc mà là vì nàng đâm vào cái gì
đó nên mới dừng lại. Theo phản xạ nàng liền ngẩng đầu lên nhìn thứ ở trước mặt mình.
– A, ngươi…ngươi– Nàng thất thanh la lớn trong lòng không ngừng lo lắng, thứ trước mặt nàng không phải là bản mặt của
tên xú nam nhân được gọi là vương gia trong truyền thuyết đó ư? Phen này nàng toi là cái chắc chắn a…..nhớ tới lần trước
dám đứng trước mặt hắn khua môi, múa mép nói mình là nô tỳ kia thì toàn thân thoáng run lên một cái, da gà rủ nhau nổi lên
đông loạt.
– Kêu la cái gì? – Lý Tuấn Kiệt xa xầm mặt mày quát lớn, hắn vốn là nghe lời Lục thúc dẫn người tới đây tặng cho Liễu
Nguyệt Vân một chút nữ trang để nàng cảm động trước mặt thái hậu không có nói ra cái gì. Nhưng vừa đi tới của của Nguyệt
Vũ lâu thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nữ nhân vang tới làm hắn hiếu kỳ, chẳng nhẽ đúng như lời hạ nhân nói với hắn
Liễu Nguyệt Vân tuy bị hắn không để ý tới nhưng ngày ngày vẫn sống rất tốt, cười nói vui vẻ cùng với người hầu của nàng?
Hắn cừa nghi hoặc vừa tăng nhịp bước chân một chút nhanh chóng bước vào Nguyệt Vũ lâu. Hắn vừa vào tới nơi thì nhìn thấy
hai thân ảnh người chạy trước, người chạy sau vui vẻ nói cười, người chạy sau luôn miệng gọi người ở đằng trước một tiếng tiểu
thư, hai tiếng cũng là tiểu thư khiến hắn giận tới mức xa xầm mặt mày. Làm sao hắn có thể quên được nữ nhân đang chạy dằng
trước kia cơ chứ? Nàng chính là nữ nhân đầu tiên hắn thấy dám mặt dày xem người khác diễn cảnh “tươi mát” lại còn dám lớn
mật chửi hắn khi va vào hắn…nhưng khiến hắn tức giận hơn cả lại là nàng nói dối hắn nàng là người hầu của trư nữ kia trong khi
nàng lại chính là trư nữ. Thật khiến cho hắn khác tức chết!
– Liễu Nguyệt Vân nghe hắn tức giận hét to như vậy liền không dám ho he một lúc sau mới tiến về phía hắn bắt trước như
các nhân vật trong phim cổ trang nàng hay xem cùng Tuyết nhi hơi khom người xuống một chút nói khẽ – vương gia khỏe!
/21
|