Sư Lạc Li khẽ cau mày, mặc cho Đoan Mộc Hân ôm nàng vào đại điện, nàng nghe rất rõ tiếng nghị luận của đám người trong đại điện, nào là lần đầu tiên thấy tân lang ôm tân nương vào đại điện, nào là Tứ Vương gia nhất định rất yêu mến vị Vương phi là nàng, rồi cái gì mà đám hỏi của Thôi đại nhân cũng cự tuyệt chỉ để cưới nàng, cái gì……..
Phiền, đúng là phiền, sao đến nơi này vẫn có người nói xấu! Hơn nữa nói thì nói, ta cũng không để ý, nhưng sao lại phải nói lớn tiếng như vậy? Sư Lạc Li thừa nhận nàng hôm nay rất thất thường, nhưng là nàng không cách nào kiềm chế được phiền muộn trong lòng, chẳng lẽ là tại mình tu hành chưa đến nơi đến chốn sao?
“Li nhi sao vậy? Có phải rất khẩn trương không?” Giọng nói êm ái mang theo chút mê hoặc truyền vào trong tai Sư Lạc Li, lập tức khiến cho nàng vốn dĩ không tự nhiên toàn thân nổi da gà.
“Ngươi…….”
“Li nhi, chẳng lẽ nàng đã quên? Tân nương tử không được nói chuyện a!” Đoan Mộc Hân có chút hả hê nói.
“Vương gia, người đừng quên, chúng ta không phải thành thân thật sự, cho nên loại tập tục cát tường này, ta không cần phải tuân thủ.” Sư Lạc Li lạnh lùng lên tiếng, tiếp theo hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cũng đem cảm giác khó chịu bởi vì cử động mập mờ kia của Đoan Mộc Hân đưa tới cùng nhau phun ra ngoài.
“Li nhi, như vậy không tốt a, bổn vương cũng không hi vọng bởi vì điều này mà ta cùng Li nhi giận dỗi đâu.” Đoan Mộc Hân yếu ớt cười nói.
“Tứ vương gia, đừng ở đây cùng Vương phi nói chuyện nữa, đến lúc động phòng nói cũng không muộn a.” Quản gia đứng cách bọn họ không xa lắm lầm tưởng Vương gia nhà mình đang không thể chờ đợi cùng Vương Phi lời ngon tiếng ngọt, vì vậy thành khẩn nói, mà Đoan Mộc Hân chỉ là nhàn nhạt mỉm cười.
“A……..” Đồng thời thấy nụ cười của Đoan Mộc Hân, nữ nhân không phân biệt già trẻ như nhau, mặt đều dâng lên một đám mây hồng.
“Được rồi, Vương gia có thể buông Vương phi xuống rồi, nếu không sẽ trễ giờ bái đường.” Hỉ bà hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói với Đoan Mộc Hân.
“Ừ.” Đoan Mộc Hân cười yếu ớt đem tầm mắt nhìn đến người đang ngồi trên chính điện, đó là một mỹ nam tử cùng hắn không phân cao thấp, mà nam tử đấy chính là ca ca của Sư Lạc Li – Nhan Như Nguyệt, lão bản của Thi Ngôn Các, ba tháng trước mới đến Đô thành mở ra một gian tiểu trà phường, bởi vì diện mạo tuấn dật rất nhanh liền nổi danh, mà Đoan Mộc Hân hắn tại sao phải kết thông gia với hắn sau ba tháng ngắn ngủi, chỉ bởi quan hệ lợi ích. Hắn để một nhà bọn họ làm giàu, mà bọn họ lại đưa nàng tới để ngăn những nữ nhân phiền phức kia, đặc biệt là Thôi Vân Tương, vì vậy mới có quang cảnh hôm nay.
“Tứ vương gia…” Hỉ bà thấy Đoan Mộc Hân không có đem người trong ngực đặt xuống, liền lần nữa nhẹ giọng hô.
“A, bổn vương có chút không đành lòng đặt Vương phi xuống.” Đoan Mộc Hân hé ra khuôn mặt tươi cười nói, lập tức lại nghe thấy âm thanh của những nữ tử ái mộ.
“Tứ Vương gia, lão thân biết ngài rất yêu mến Vương phi, nhưng xin ngài hãy nhẫn nại.” Lão quản gia thấy hỉ bà gần Đoan Mộc Hân nhất cũng sắp không chịu nổi, liền lên tiếng nói.
“Vậy Li nhi, cẩn thận.” Đoan Mộc Hân dứt lời, liền đem Sư Lạc Li đang ôm trong ngực đặt xuống, sau đó quay đầu lại nói với hỉ bà đang chìm trong nụ cười của hắn, “Có thể bắt đầu.”
“…..A, vâng.” Hỉ bà ý thức được mình thế nhưng lại mất hồn, liền lúng ta lúng túng lên tiếng, tiếp theo liền dùng trung khí mười phần thanh âm hô, “Tân lang, tân nương xin đứng ở đây.” Hỉ bà vừa nói vừa ra hiệu cho tiểu nha hoàn phía sau tiến lên đỡ Sư Lạc Li
Phiền, đúng là phiền, sao đến nơi này vẫn có người nói xấu! Hơn nữa nói thì nói, ta cũng không để ý, nhưng sao lại phải nói lớn tiếng như vậy? Sư Lạc Li thừa nhận nàng hôm nay rất thất thường, nhưng là nàng không cách nào kiềm chế được phiền muộn trong lòng, chẳng lẽ là tại mình tu hành chưa đến nơi đến chốn sao?
“Li nhi sao vậy? Có phải rất khẩn trương không?” Giọng nói êm ái mang theo chút mê hoặc truyền vào trong tai Sư Lạc Li, lập tức khiến cho nàng vốn dĩ không tự nhiên toàn thân nổi da gà.
“Ngươi…….”
“Li nhi, chẳng lẽ nàng đã quên? Tân nương tử không được nói chuyện a!” Đoan Mộc Hân có chút hả hê nói.
“Vương gia, người đừng quên, chúng ta không phải thành thân thật sự, cho nên loại tập tục cát tường này, ta không cần phải tuân thủ.” Sư Lạc Li lạnh lùng lên tiếng, tiếp theo hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cũng đem cảm giác khó chịu bởi vì cử động mập mờ kia của Đoan Mộc Hân đưa tới cùng nhau phun ra ngoài.
“Li nhi, như vậy không tốt a, bổn vương cũng không hi vọng bởi vì điều này mà ta cùng Li nhi giận dỗi đâu.” Đoan Mộc Hân yếu ớt cười nói.
“Tứ vương gia, đừng ở đây cùng Vương phi nói chuyện nữa, đến lúc động phòng nói cũng không muộn a.” Quản gia đứng cách bọn họ không xa lắm lầm tưởng Vương gia nhà mình đang không thể chờ đợi cùng Vương Phi lời ngon tiếng ngọt, vì vậy thành khẩn nói, mà Đoan Mộc Hân chỉ là nhàn nhạt mỉm cười.
“A……..” Đồng thời thấy nụ cười của Đoan Mộc Hân, nữ nhân không phân biệt già trẻ như nhau, mặt đều dâng lên một đám mây hồng.
“Được rồi, Vương gia có thể buông Vương phi xuống rồi, nếu không sẽ trễ giờ bái đường.” Hỉ bà hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói với Đoan Mộc Hân.
“Ừ.” Đoan Mộc Hân cười yếu ớt đem tầm mắt nhìn đến người đang ngồi trên chính điện, đó là một mỹ nam tử cùng hắn không phân cao thấp, mà nam tử đấy chính là ca ca của Sư Lạc Li – Nhan Như Nguyệt, lão bản của Thi Ngôn Các, ba tháng trước mới đến Đô thành mở ra một gian tiểu trà phường, bởi vì diện mạo tuấn dật rất nhanh liền nổi danh, mà Đoan Mộc Hân hắn tại sao phải kết thông gia với hắn sau ba tháng ngắn ngủi, chỉ bởi quan hệ lợi ích. Hắn để một nhà bọn họ làm giàu, mà bọn họ lại đưa nàng tới để ngăn những nữ nhân phiền phức kia, đặc biệt là Thôi Vân Tương, vì vậy mới có quang cảnh hôm nay.
“Tứ vương gia…” Hỉ bà thấy Đoan Mộc Hân không có đem người trong ngực đặt xuống, liền lần nữa nhẹ giọng hô.
“A, bổn vương có chút không đành lòng đặt Vương phi xuống.” Đoan Mộc Hân hé ra khuôn mặt tươi cười nói, lập tức lại nghe thấy âm thanh của những nữ tử ái mộ.
“Tứ Vương gia, lão thân biết ngài rất yêu mến Vương phi, nhưng xin ngài hãy nhẫn nại.” Lão quản gia thấy hỉ bà gần Đoan Mộc Hân nhất cũng sắp không chịu nổi, liền lên tiếng nói.
“Vậy Li nhi, cẩn thận.” Đoan Mộc Hân dứt lời, liền đem Sư Lạc Li đang ôm trong ngực đặt xuống, sau đó quay đầu lại nói với hỉ bà đang chìm trong nụ cười của hắn, “Có thể bắt đầu.”
“…..A, vâng.” Hỉ bà ý thức được mình thế nhưng lại mất hồn, liền lúng ta lúng túng lên tiếng, tiếp theo liền dùng trung khí mười phần thanh âm hô, “Tân lang, tân nương xin đứng ở đây.” Hỉ bà vừa nói vừa ra hiệu cho tiểu nha hoàn phía sau tiến lên đỡ Sư Lạc Li
/21
|