Sư Lạc Li nhìn khuôn mặt đẹp tựa Trương Tuấn đang cúi gần mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, trước mắt thoáng qua những hình ảnh làm nàng sợ hãi, chẳng bao lâu sau, nàng cho là nàng đã có đầy đủ dũng khí đánh nát những hình ảnh hoảng sợ mà nàng nhớ lại, không ngờ tới lúc này, nàng vẫn lạnh lùng như băng được.
“Thế nào? Bị vi phu mê hoặc?” Đoan Mộc Hân nhìn phản ứng trên mặt người gần mình trong gang tấc, thấy đối phương có chút biểu lộ ngốc nghếch, trong bụng lại có chút khinh thường, cùng những nữ nhân kia thật giống nhau, chỉ là phản ứng này sao lại có chút kì quái?
“………” Sư Lạc Li nghĩ ra một tiếng, cổ họng lại chặt đến nỗi một chữ cũng không phát ra được, nghĩ đưa tay đẩy hắn ra, lại phát hiện tay hoàn toàn không điều khiển được nữa, chỉ có thể lẳng lặng nhìn đối phương chậm rãi tới gần mình, tiếp liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp và đầy từ tính.
“Đừng quên, chúng ta thành hôn chỉ là một cuộc giao dịch, chờ ta tìm được cô gái ta thích thì ta sẽ bỏ ngươi, lấy nàng làm thê.” Đoan Mộc Hân lanh lùng bỏ lại những lời này rồi đứng lên, cũng đưa tay vỗ một cái vào giường tường, tiếp theo liền thấy vách tường dần dần dâng lên, chỉ chốc lát sau, thấy bên tường bên kia là một căn phòng đối diện, trong phòng cũng có một cái giường lớn. Thấy vậy, Sư Lạc Li liền hiểu ra, mặc dù người khác nhìn là họ ngủ chung phòng nhưng thật ra lại mỗi người một nơi. “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vướng vào ngươi.” Sư Lạc Li chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nói.
“Hãy nhớ những lời hôm nay ngươi nói!” Đoan Mộc Hân thay nụ cười mê người bằng bộ dạng lạnh lùng nhìn về phía Sư Lạc Li, nói thêm một câu, “Sáng mai chuẩn bị xong, liền gõ vách tường, ta sẽ mở cửa tường cho ngươi tới.”
“….Dạ.” Sư Lạc Li có chút vô lực lên tiếng, sau đó liền đi tới phía bên kia.
“Ngày mai còn phải vào cung, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.” Đoan Mộc Hân nhìn bóng lưng Sư Lạc Li, thoáng dừng lại một chút, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên vách tường, tiếp đó vách tường liền đẩy xuống chầm chậm, cho đến khi vách tường hoàn toàn đóng lại, hắn mới xoay người, đi tới trước cái bàn cầm một ly rượu khác lên.
Ta… Có phải rất quá đáng không? Mặc dù ta cùng nàng định ra khế ước, theo như nhu cầu, nhưng như vậy có phải là tốt nhất không? Ta chỉ là muốn vì nàng mà giữ lại cái vị trí kia thôi, chẳng qua là nàng rốt cuộc đang ở đâu đây? Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Hân cầm ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chất lỏng nóng bỏng lướt qua cổ họng để lại hơi nóng. Nếu tâm của ta không thể cho nàng, như vậy ta sẽ không cho nàng hi vọng!
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, lộ ra một tia sáng nhợt nhạt, biểu thị một ngày mới lại đến.
“Cốc cốc.” Bên tại truyền đến một âm thanh đánh thức hắn, “……Ừ.” Đoan Mộc Hân đưa tay vỗ nhẹ vách tường, sau đó chậm rãi ngồi dậy, tiếp theo liền nhìn thấy Sư Lạc Li ăn mặc chỉnh tề ngồi bên kia tường, thấy hắn xiêm y không chỉnh tề hơi cau mày, mà lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tiểu Ngọc.
“Vương gia đã dậy chưa ạ?” Tiểu Ngọc ân cần hỏi, nhưng lại thiếu một người.
“Ừ.” Đoan Mộc Hân nhẹ nhàng đáp xong, quay đầu nhìn Sư Lạc Li đang ăn mặc chỉnh tề, trầm mặc một chút, rồi đưa tay về phía y phục của Sư Lạc Li nhẹ nhàng xé ra.
“Thế nào? Bị vi phu mê hoặc?” Đoan Mộc Hân nhìn phản ứng trên mặt người gần mình trong gang tấc, thấy đối phương có chút biểu lộ ngốc nghếch, trong bụng lại có chút khinh thường, cùng những nữ nhân kia thật giống nhau, chỉ là phản ứng này sao lại có chút kì quái?
“………” Sư Lạc Li nghĩ ra một tiếng, cổ họng lại chặt đến nỗi một chữ cũng không phát ra được, nghĩ đưa tay đẩy hắn ra, lại phát hiện tay hoàn toàn không điều khiển được nữa, chỉ có thể lẳng lặng nhìn đối phương chậm rãi tới gần mình, tiếp liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp và đầy từ tính.
“Đừng quên, chúng ta thành hôn chỉ là một cuộc giao dịch, chờ ta tìm được cô gái ta thích thì ta sẽ bỏ ngươi, lấy nàng làm thê.” Đoan Mộc Hân lanh lùng bỏ lại những lời này rồi đứng lên, cũng đưa tay vỗ một cái vào giường tường, tiếp theo liền thấy vách tường dần dần dâng lên, chỉ chốc lát sau, thấy bên tường bên kia là một căn phòng đối diện, trong phòng cũng có một cái giường lớn. Thấy vậy, Sư Lạc Li liền hiểu ra, mặc dù người khác nhìn là họ ngủ chung phòng nhưng thật ra lại mỗi người một nơi. “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không vướng vào ngươi.” Sư Lạc Li chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nói.
“Hãy nhớ những lời hôm nay ngươi nói!” Đoan Mộc Hân thay nụ cười mê người bằng bộ dạng lạnh lùng nhìn về phía Sư Lạc Li, nói thêm một câu, “Sáng mai chuẩn bị xong, liền gõ vách tường, ta sẽ mở cửa tường cho ngươi tới.”
“….Dạ.” Sư Lạc Li có chút vô lực lên tiếng, sau đó liền đi tới phía bên kia.
“Ngày mai còn phải vào cung, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.” Đoan Mộc Hân nhìn bóng lưng Sư Lạc Li, thoáng dừng lại một chút, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên vách tường, tiếp đó vách tường liền đẩy xuống chầm chậm, cho đến khi vách tường hoàn toàn đóng lại, hắn mới xoay người, đi tới trước cái bàn cầm một ly rượu khác lên.
Ta… Có phải rất quá đáng không? Mặc dù ta cùng nàng định ra khế ước, theo như nhu cầu, nhưng như vậy có phải là tốt nhất không? Ta chỉ là muốn vì nàng mà giữ lại cái vị trí kia thôi, chẳng qua là nàng rốt cuộc đang ở đâu đây? Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Hân cầm ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chất lỏng nóng bỏng lướt qua cổ họng để lại hơi nóng. Nếu tâm của ta không thể cho nàng, như vậy ta sẽ không cho nàng hi vọng!
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, lộ ra một tia sáng nhợt nhạt, biểu thị một ngày mới lại đến.
“Cốc cốc.” Bên tại truyền đến một âm thanh đánh thức hắn, “……Ừ.” Đoan Mộc Hân đưa tay vỗ nhẹ vách tường, sau đó chậm rãi ngồi dậy, tiếp theo liền nhìn thấy Sư Lạc Li ăn mặc chỉnh tề ngồi bên kia tường, thấy hắn xiêm y không chỉnh tề hơi cau mày, mà lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tiểu Ngọc.
“Vương gia đã dậy chưa ạ?” Tiểu Ngọc ân cần hỏi, nhưng lại thiếu một người.
“Ừ.” Đoan Mộc Hân nhẹ nhàng đáp xong, quay đầu nhìn Sư Lạc Li đang ăn mặc chỉnh tề, trầm mặc một chút, rồi đưa tay về phía y phục của Sư Lạc Li nhẹ nhàng xé ra.
/21
|