“ Xoẹt” một tiếng, y phục trên người Sư Lạc Li bị đối phương xé ra, trong nháy mắt da thịt trắng nõn hiện ra trước mắt hai người.
“Ngươi làm cái gì……….” Sư Lạc Li nhanh chóng lấy chăn che kín thân thể, trên mặt đở bừng cùng với một cỗ sát khí, khi nàng chuẩn bị mở miệng hỏi nguyên nhân tại sao thì đối phương đã bịt miệng nàng lại, ý bảo nàng đừng nói chuyện.
“Đem y phục trên người cởi ra.” Đoan Mộc Hân nhỏ giọng nói, sau đó tiện tay lấy trường kiếm đặt ở bên giường, tiếp nhẹ nhàng rút trường kiếm ra rồi cứa xuống cánh tay, sau đó đặt cánh tay lên giữa giường, mặc cho máu đỏ từ vết thương chảy xuống giường.
“Ngươi cái này là……….”
“Làm theo lời ta nói.” Đoan Mộc Hân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt nghi hoặc của Sư Lạc Li, rồi nói một câu khiến Sư Lạc Li thật sự muốn một chưởng đánh chết hắn, “Yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú, nếu như có, ta đã không làm như vừa rồi.”
“……..” Sư Lạc Li khẽ cắn môi dưới, không để ý tới đối phương, chỉ nghe lời đối phương đem xiêm y đã bị xé nát cởi ra, sau đó dùng chăn che kín toàn bộ thân thể, nàng biết hắn là muốn giả bộ dáng vẻ đêm qua là cùng nhau ngủ, nhưng nàng không hiểu vì sao lại phải giả bộ trước mặt nha hoàn trong phủ mình.
“Vương gia, hiện tại nô tỳ có thể tiến vào chưa?” Tiểu Ngọc tuy nói thế, nhưng cũng không đợi đối phương lên tiếng đã trực tiếp đi vào, vì vậy liền nhìn thấy Đoan Mộc Hân một tay ôm Sư Lạc Li, một tay dịu dàng khẽ vuốt gò má của đối phương.
“Li nhi, mau rời giường, chúng ta còn phải tiến cung đấy.” Đoan Mộc Hân dịu dàng nói nhẹ bên tai Sư Lạc Li đang giả vờ ngủ say.
“……Vâng.” Sư Lạc Li đè nén bất mãn trong lòng, mang theo chút tức giận lên tiếng.
“Ai nha, Li nhi đừng tức giận, là lỗi của ta, đêm qua ta không nên làm cho trễ như vậy, để cho ngươi mệt như vậy, vi phu ở chỗ này đối với ngươi chịu tội, ngươi cũng đừng tức giận.” Đoan Mộc Hân mập mờ nói, khiến cho Sư Lạc Li suýt nữa vì tức giận quá mà nôn ra máu, vì vậy hung hăng lấy cùi chỏ húc nhẹ vào xuong sườn đối phương, cơn đau nhoi nhói kia khiến cho hắn nhíu nhíu mày, nhưng trên mặt như cũ vẫn là nụ cười mê người, “Li nhi cũng không cần mất tự nhiên như vậy, mau rời giường, để Tiểu Ngọc giúp ngươi thay quần áo, hay để vi phu tới a?”
“Ta tự mình thay là tốt rồi, không cần phiền Vương gia.” Sư Lạc Li vốn định lấy cùi chỏ húc lại, nhưng là cùi chỏ đã bị đối phương nắm thật chặt, vì vậy đành thôi.
“Tại sao lại gọi ta là Vương gia, không phải đã để cho ngươi gọi ta là Hân sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tức giận?” Đoan Mộc Hân dứt lời, lập tức hôn xuống trán Sư Lạc Li một cái, khiến cho người bên cạnh cứng lại, “Vậy hãy để cho vi phu hầu hạ ngươi thay quần áo đi, sau đó ngươi cũng không cần chọc tức vi phu nữa , được chứ?”
“……..”Sư Lạc Li khẽ nâng đầu lên lấy góc độ mà Tiểu Ngọc không nhìn thấy được mà trợn mắt nhìn đối phương một cái, sau đó có chút nghiến răng nghiến lợi nói, “Li nhi sao dám để phu quân tức giận!”
“Như vậy gọi tên ta.” Đoan Mộc Hân có lại bì nói.
“……..Hân.” Sư Lạc Li tâm tuy rất bất mãn, nhưng vẫn lên tiếng goi.
“Gọi to lên chút, vi phu nghe không rõ.” Đoan Mộc Hân đưa tay chạm nhẹ lên mũi của Sư Lạc Li
“…….Hân!” Sư Lạc Li cất cao giọng gọi.
“Ha ha, Li nhi thật là dễ dàng xấu hổ a, được rồi, Tiểu Ngọc đem quần áo để sang một bên đi, sau đó mau ra ngoài, hôm nay không cần ngươi hầu hạ."
“Ngươi làm cái gì……….” Sư Lạc Li nhanh chóng lấy chăn che kín thân thể, trên mặt đở bừng cùng với một cỗ sát khí, khi nàng chuẩn bị mở miệng hỏi nguyên nhân tại sao thì đối phương đã bịt miệng nàng lại, ý bảo nàng đừng nói chuyện.
“Đem y phục trên người cởi ra.” Đoan Mộc Hân nhỏ giọng nói, sau đó tiện tay lấy trường kiếm đặt ở bên giường, tiếp nhẹ nhàng rút trường kiếm ra rồi cứa xuống cánh tay, sau đó đặt cánh tay lên giữa giường, mặc cho máu đỏ từ vết thương chảy xuống giường.
“Ngươi cái này là……….”
“Làm theo lời ta nói.” Đoan Mộc Hân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt nghi hoặc của Sư Lạc Li, rồi nói một câu khiến Sư Lạc Li thật sự muốn một chưởng đánh chết hắn, “Yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú, nếu như có, ta đã không làm như vừa rồi.”
“……..” Sư Lạc Li khẽ cắn môi dưới, không để ý tới đối phương, chỉ nghe lời đối phương đem xiêm y đã bị xé nát cởi ra, sau đó dùng chăn che kín toàn bộ thân thể, nàng biết hắn là muốn giả bộ dáng vẻ đêm qua là cùng nhau ngủ, nhưng nàng không hiểu vì sao lại phải giả bộ trước mặt nha hoàn trong phủ mình.
“Vương gia, hiện tại nô tỳ có thể tiến vào chưa?” Tiểu Ngọc tuy nói thế, nhưng cũng không đợi đối phương lên tiếng đã trực tiếp đi vào, vì vậy liền nhìn thấy Đoan Mộc Hân một tay ôm Sư Lạc Li, một tay dịu dàng khẽ vuốt gò má của đối phương.
“Li nhi, mau rời giường, chúng ta còn phải tiến cung đấy.” Đoan Mộc Hân dịu dàng nói nhẹ bên tai Sư Lạc Li đang giả vờ ngủ say.
“……Vâng.” Sư Lạc Li đè nén bất mãn trong lòng, mang theo chút tức giận lên tiếng.
“Ai nha, Li nhi đừng tức giận, là lỗi của ta, đêm qua ta không nên làm cho trễ như vậy, để cho ngươi mệt như vậy, vi phu ở chỗ này đối với ngươi chịu tội, ngươi cũng đừng tức giận.” Đoan Mộc Hân mập mờ nói, khiến cho Sư Lạc Li suýt nữa vì tức giận quá mà nôn ra máu, vì vậy hung hăng lấy cùi chỏ húc nhẹ vào xuong sườn đối phương, cơn đau nhoi nhói kia khiến cho hắn nhíu nhíu mày, nhưng trên mặt như cũ vẫn là nụ cười mê người, “Li nhi cũng không cần mất tự nhiên như vậy, mau rời giường, để Tiểu Ngọc giúp ngươi thay quần áo, hay để vi phu tới a?”
“Ta tự mình thay là tốt rồi, không cần phiền Vương gia.” Sư Lạc Li vốn định lấy cùi chỏ húc lại, nhưng là cùi chỏ đã bị đối phương nắm thật chặt, vì vậy đành thôi.
“Tại sao lại gọi ta là Vương gia, không phải đã để cho ngươi gọi ta là Hân sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tức giận?” Đoan Mộc Hân dứt lời, lập tức hôn xuống trán Sư Lạc Li một cái, khiến cho người bên cạnh cứng lại, “Vậy hãy để cho vi phu hầu hạ ngươi thay quần áo đi, sau đó ngươi cũng không cần chọc tức vi phu nữa , được chứ?”
“……..”Sư Lạc Li khẽ nâng đầu lên lấy góc độ mà Tiểu Ngọc không nhìn thấy được mà trợn mắt nhìn đối phương một cái, sau đó có chút nghiến răng nghiến lợi nói, “Li nhi sao dám để phu quân tức giận!”
“Như vậy gọi tên ta.” Đoan Mộc Hân có lại bì nói.
“……..Hân.” Sư Lạc Li tâm tuy rất bất mãn, nhưng vẫn lên tiếng goi.
“Gọi to lên chút, vi phu nghe không rõ.” Đoan Mộc Hân đưa tay chạm nhẹ lên mũi của Sư Lạc Li
“…….Hân!” Sư Lạc Li cất cao giọng gọi.
“Ha ha, Li nhi thật là dễ dàng xấu hổ a, được rồi, Tiểu Ngọc đem quần áo để sang một bên đi, sau đó mau ra ngoài, hôm nay không cần ngươi hầu hạ."
/21
|