Ánh mắt của Linh bà đứng sau Cẩm Ngu lóe lên, thì thào lẩm bẩm một mình: “Thì ra là thế”
Cẩm Ngu thính tai, xoay mặt lại thấp giọng hỏi: “Bà có ý gì?.
Truyện Teen Hay
Linh bà hừ lạnh một tiếng: “Khó trách tất cả những thuật pháp ta thi triển với Lãnh Băng Cơ đều vô dụng, có lẽ là do vấn đề bát tự.
Lãnh Băng Cơ nghịch thiên cải mệnh, đã sớm thay đổi mệnh số, cho nên bát tự nguyên bản của nàng ta không còn tác dụng với nàng ta nữa”
“Tên đạo sĩ Thiên Nhất đó uống rượu xong ăn nói lung tung mà thôi, thế mà ngươi cũng tin!”
“Quận chúa không phải người trong nghề của chúng ta, cho nên không hiểu.
Thuật pháp của đạo sĩ kia một không hề tầm thường.
Một câu nói của hắn như kéo người ta ra khỏi chốn u mê, làm ta hiểu ra ngay lập tức”
“Bản quận chúa không quan tâm cái gì bát tự, nếu đã biết thì ngươi có phương pháp khác đối phó với Lãnh Băng Cơ không?”
“Thuật Huyền Môn không có gì khác ngoài cách dùng lông da trên người hoặc bát tự.
Lão nô đã từng dùng thử móng tay, tóc và vài thứ khác của nàng ta nhưng cũng không hiệu quả.
Chẳng lẽ nào nàng ta không chỉ nghịch thiên sửa mệnh mà ngay cả thân thể cũng không phải của nàng ta? Như vậy không phải là mượn xác hoàn hồn sao? Tuy lão nô có nghe nói qua nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy”
Cẩm Ngu cực kỳ mất kiên nhẫn: “Nói đi nói lại đều là do tu vi của ngươi không đủ, chỉ một Lãnh Băng Cơ cũng không trị được, còn lấy lắm cớ như vậy” Linh bà trầm mặc, không tiếp tục giải thích.
“Lần này ta nhất định phải mạo hiểm một lần!”
“Mạo hiểm cái gì?”
“Lão nô cần biết bát tự sau khi nàng ta nghịch thiên cải mệnh”
Cẩm Ngu do dự: “Nhưng đây là Phủ Duệ Vương”
“Trừ cách đó ra thì không còn cách nào tốt hơn.
Nếu muốn đối phó Lãnh Băng Cơ thì nhất định phải mạo hiểm, lão nô sẽ có biện pháp.”
Bên trong nhã thất.
Đạo sĩ Thiên Nhất đã cơm no rượu say, nhướng mày liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Tìm ta có việc gì phải không?”
“Ta muốn nhờ đạo trưởng bói một quẻ.”
Đạo sĩ Thiên Nhất co một chân lên, gần như ngồi chôm hổm trên ghế: “Xem bói tổ truyền, giải đáp nghi vấn, chấn hưng đất nước hay cầu may tránh dữ, vấn đề nào ta cũng có thể bói ra.
Nhưng quẻ của Phong Vương phi thì bần đạo không tính”
“Không tính quẻ thì có thể giải đáp nghi vấn chứ?”
Đạo sĩ Thiên Nhất dùng sức xỉa răng, có lẽ có miếng thịt bị dắt lại: “Muốn hỏi cái gì?”
“Ngày hôm kia người hầu của ta đào được vài thứ ngoài nhà chính.
Ta cảm thấy kỳ lạ nên muốn hỏi đạo trưởng đây là loại thuật pháp gì” Nàng mô tả ngắn gọn cụ thể kiểu dáng của tấm thẻ trúc đó cùng với những ký tự khắc trên mặt.
“Thuật Phóng La” Thiên Nhất nói chắc chắn: “Có người muốn ly gián quan hệ của ngài và Phong Vương gia.”
Quả đúng như những gì nàng phán đoán, vậy thì không phải là nàng đã nghĩ oan cho Linh bà.
Muốn ly gián quan hệ của nàng và Mộ Dung Phong trong vương phủ này ngoài Cẩm Ngu thì còn có thể là ai?
“Chỉ hai chiếc thẻ trúc là có thể hại người sao?”
“Hai tấm thẻ trúc này cũng không phải là đồ bình thường, tuy ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy nhưng ta đoán, thẻ trúc đó ít nhất cũng phải làm bằng cây trúc sinh trưởng trong mộ huyệt của nhà họ Lãnh và hoàng lăng, sau khi khắc chữ lại chôn xuống trước phòng ở của ngài, theo lý mà nói thì không đến ba ngày thuật pháp sẽ có tác dụng, ngài và Phong Vương gia chắc chắn sẽ tranh cãi bất hòa.
Nhưng tiếc là…
“Liếc cái gì?”
“Thuật pháp bình thường sẽ không có tác dụng với ngài.”
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc: “Vì sao?”
“Giống như việc bần đạo không thể tính quẻ cho ngài vậy” Lãnh Băng Cơ trầm mặc: “Vì sao quẻ của ta không thể tính được?”
“Thứ nhất không biết bát tự, thứ hai không thể xem tướng mạo, thứ ba không thể nắn xương, tính không chuẩn.
Dựa theo mạng cách và tướng mạo của ngài bây giờ thì rõ ràng là người đã chết.
Cho nên đối phương dùng bát tự, còn cả tóc, móng tay hoặc những thứ khác để làm thuật pháp đều không có tác dụng với ngài, còn có khả năng phải chịu phản phệ.” Lãnh Băng Cơ lập tức hiểu rõ trong lòng rằng nàng đã bị ông ta nhìn thấu.
Chỉ là thật không ngờ tới, chuyện này có được tính là trong họa có phúc không? Nàng mượn xác hoàn hồn nên tất cả những cách Linh bà đối phó với nàng đều chỉ có tác dụng với nguyên chủ, nên nàng không hề chịu một chút ảnh hưởng trực tiếp nào.
Xem ra nàng vẫn bình yên vô sự thực sự không phải do Cẩm Ngu nhân từ nương tay, mà là nàng ta không còn cách nào đối phó được với nàng.
“Vậy người kia có thể có cách khác hại ta không? Còn ta có thể đề phòng bằng cách nào?”
“Phương pháp thì có, nhưng phải nhìn xem người đó có bản lĩnh hay không.
Loại chuyện này khó mà phòng bị được, trừ phi là người trong giới làm thuật pháp mới hiểu được, còn người ngoài sẽ chẳng nhìn ra manh mối nào.
Nhưng ngài phải nhớ tuyệt đối không được nói cho người khác bát tự thật sự của mình” Lãnh Băng Cơ như trút được gánh nặng, bởi vì kiếp trước nàng là một cô nhi, chính nàng cũng không nhớ ngày sinh tháng đẻ chính xác của mình là gì.
“Vậy ta phải làm thế nào mới biết được ai là người hại ta?”
“Nếu đã có lòng muốn hại ngài thì dù thi triển loại vu thuật nào trong tay cũng sẽ có thế thân của ngài.
Bình thường sẽ là con rối ghi bát tự giấu trong đồ dùng cá nhân của ngài.” Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Ta hiểu rồi, đa tạ đạo trưởng” Đạo sĩ Thiên Nhất vuốt râu trên căm mình: “Vậy bần đạo.
mạo muội hỏi một câu, Vương Phi nương nương có thể nói cho ta biết ngài đến đây như thế nào không? Đến tột cùng là cao nhân phương nào lại có thể thi triển thuật pháp trái đạo.
trời như vậy?”
Điều này cũng chính là điều mà Lãnh Băng Cơ thắc mắc và muốn được giải đáp.
Nàng lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ rõ ta rơi xuống từ chỗ cao, theo lý thì phải ngã tan xương nát thịt rồi, nhưng vừa mở mắt ra thì đã thấy mình hoàn hồn trên thân xác người khác rồi”
“Có thể mượn xác sống lại thì hoặc là kiếp trước ngài tu được công đức rất lớn, hoặc là trong lòng nguyên chủ còn có oán khí, cực kỳ không cam lòng, còn có một loại khả năng khác, đó chính là cơ duyên, ví dụ như sử dụng bảo bối, hoặc pháp lực để giữ cho hồn phách tụ lại không tiêu tan đi, sau đó hoàn hồn sống lại” Lãnh Băng Cơ đưa tay vào trong tay áo vuốt nhẹ chiếc nhãn không gian trên ngón tay nàng, lẽ nào là công lao của nó sao? Dựa theo cách nói của khoa học thì có khả năng là khi nàng rơi xuống thì từ trường cực lớn của của nhẫn không gian đã tạo thành một xoáy sâu hút nàng vào trong, sau đó xâm nhập vào một không gian từ trường khác.
“Vậy liệu có thể có một ngày ta sẽ đột nhiên phải rời đi không?” Đây là điều Lãnh Băng Cơ hết sức lo lắng.
Nếu có một ngày đó thì có quá nhiều người đáng để nàng luyến tiếc trên thế giới này, ví dụ như Mộ Dung Phong, ví dụ như đứa trẻ trong bụng nàng, còn có ca ca, có nhiều người nàng thật lòng yêu thương như vậy, cũng có nhiều người yêu thương nàng.
Mà nếu gặp phải cơ duyên chợt đến hoặc một cao nhân có thuật pháp cao cường nào đó quấy phá thì nàng sẽ có khả năng đột nhiên biến mất.
Bọn họ có thể lo lắng và nhớ thương nàng không? Đứa trẻ thì phải làm sao?
Đạo sĩ Thiên Nhất lắc đầu: “Tất cả đều là mệnh số, bần đạo đã nói rồi, số mạng của ngài bần đạo không thể xem chuẩn.
Duyên đến sẽ đến, duyên đi ắt phải đi, còn phải tùy theo lòng ngài ở đâu” Những đạo sĩ, hòa thượng này lúc nói chuyện luôn nói một nửa, bỏ một nửa, luôn lập lờ nước đôi, ra vẻ sâu xa như vậy, thuần túy mà nói chính là như đánh rắm thối, nói với không nói có gì khác nhau đâu?
Trong lòng Lãnh Băng Cơ khinh thường nhưng không nói ra.
Hơn nữa, trong lòng nàng còn mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.
Lỡ như chuyện đúng như nàng lo lắng, Linh bà kia cũng đã phát hiện ra bí mật của nàng thì có thể sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm độc ác nào để khống chế nàng không? Nếu như không đối phó được với nàng lỡ như bà ta lại ra tay với những người xung quanh nàng, lợi dụng họ để đối phó với nàng thì sao?
Đối với những thứ tà thuật này, lúc trước chính nàng cũng không tin, nhưng bây giờ thì nàng tin rồi, quả thực lại có thể tà môn đến như vậy.
Cho nên, việc cấp bách lúc này là loại trừ ngay Linh bà, sự việc đã lửa sém lông mày rồi, một khắc cũng không thể đợi nữa, không thể đơn giản gửi gắm hi vọng lên Thánh nữ giáo ở xa ngàn dặm được.
Nàng tuyệt đối không thể để vận mệnh của mình bị khống chế trong tay người khác..
/509
|