Nhận cha mẹ nuôi rất thường thấy trong dân gian, đừng nói là nhận mẹ nuôi, đến cả nhận cối xay, cây du, và cả gà trống, chồn vàng cũng có, nghe thì có vẻ vô lý, nhưng trông kì lạ như vậy, lại có thể thay đổi được số phận, phù hộ đứa trẻ bình an không ốm đau, sống lâu trăm tuổi.
Duệ Vương tiếp tục hỏi: “Vậy nhận ai làm cha mẹ nuôi đây?” Đạo sĩ Thiên Nhất đã xoay người đi uống rượu ăn thịt, nhét đầy vào trong miệng, chỉ lúng búng nói một câu: “Sau khi nó ra đời, nhìn thấy ai đầu tiên thì nhận người đó” Ánh mắt của nó liền nhìn về phía Lãnh Băng Cơ.
Duệ Vương thành thật nói: “Người mà đứa trẻ nhìn thấy đầu tiên, hình như chính là tam tẩu của ta.
Nhưng làm gì có chuyện nhận bá mẫu làm mẹ nuôi chứ?”
“Phong Vương Phi ư?” Cái tay đang ăn uống của đạo sĩ Thiên Nhất hơi dừng lại một chút.
Người bên cạnh ông ta nhiều miệng nói một câu: “Chính là cái lần ông uống say nói linh ta linh tinh, đích nữ tướng phủ Lãnh Băng Cơ mà ông nói người ta đoản mệnh ấy” Mộ Dung Phong ngồi ở bàn bên cạnh lập tức trầm mặt xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Lãnh Băng Cơ vừa nghe cũng khó chịu, nói ta đoản mệnh á? Ông mới là người đoản mệnh đấy!
Nàng kéo lấy tay áo của Duệ Vương Phi: “Chuyện này là sao vậy?” Duệ Vương Phi chớp chớp mắt: “Ngươi không biết chuyện này sao? Bởi vậy ta mới nói không muốn chàng ấy xem mệnh cho con chính là vì không hề tin những lời vớ va vớ vẩn của ông ta.
Lần trước chàng ấy ăn uống no say với mấy người, đúng lúc phụ hoàng mang bát tự của ngươi và Phong Vương Gia tới để cho ông ta xem rồi đoán mệnh”
“Người khác đều nói là xứng đôi vừa lứa, phú quý giàu sang, chỉ có ông ta say đến mức choáng váng, nghe như vậy liền nói ngày sinh tháng đẻ của ngươi không tốt, không được thọ, có duyên vợ chồng với Phong Vương Gia, nhưng đáng tiếc lại không thể làm vợ chồng”
“Khi đó vài người sợ tới mức vội vàng che miệng ông ta lại, không dám để cho ông ta tiếp tục nói năng vớ vẩn nữa.
Ngươi xem bây giờ không phải ngươi vẫn đang sống sở sờ đứng trước mặt ông ta, thân mật với Phong Vương Gia như vậy sao.
Có thể tin được lời ông ta nói sao?” Trong bữa tiệc cũng có người biết chuyện này nên nở nụ cười khẩy, Lãnh Băng Cơ thì lại giật mình trong lòng.
Người thực sự có sinh thần bát tự này, đã giống như lời ông ta nói, chết từ lâu rồi! Đạo sĩ già này nói năng điên điên khùng khùng, thế nhưng… Lại thật sự ứng nghiệm!
Nàng vô thức rụt người lại sau bức bình phong, thế mà lại có chút cắn rứt lương tâm.
Ánh mắt của đạo sĩ Thiên Nhất lướt về phía tấm bình phong: “Hôm nay Phong Vương Phi có ở đây không? Lão già này muốn được nhìn thấy phong thái của vị cao nhân này, muốn hỏi và điều còn chưa hiểu” Duệ Vương Phi ngồi bên cạnh Lãnh Băng Cơ đẩy nàng một cái: “Ngươi cứ thoải mái mà đi ra đi, để tên đạo trưởng đó được nhìn thấy ngươi, xem xem ông ta có thực sự siêu phàm giống như trong lời đồn hay không” Rất nhiều người xung quanh đều muốn xem trò hay, cũng hùa theo thúc giục nàng: “Đúng đấy, nhìn một cái, cũng chẳng mất miếng thịt nào” Đạo sĩ Thiên Nhất nghe thấy mọi người ở sau bức bình phong hô lên, tức giận nói với Duệ Vương Phi: “Đứa trẻ đang khóc dữ dội như vậy, muốn tìm mẹ nuôi, còn không mau ôm qua đó đi?” Đứa bé trong ngực vươn cánh tay đạp cái chân, khóc nấc cả lên, Duệ Vương Phi đã đau lòng từ lâu, xoay bức bình phong qua, ôm đứa bé trong lòng rồi dỗ, nhưng đứa bé không chịu nghe.
Nghe thấy đạo sĩ Thiên Nhất nói như vậy, nàng nửa tin nửa ngờ ôm đứa bé đưa cho Lãnh Băng Cơ.
Kể cũng lạ, đứa bé vừa được ôm vào lòng Lãnh Băng Cơ, tiếng khóc đột ngột dừng lại, mím miệng nghẹn ngào hai tiếng, chân cũng không đạp nữa, ngáp một cái, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều thấy kì lạ mà kêu “chậc chậc”.
Được rồi, mặc kệ ông ta là mê tín gì đó đi, bá mẫu này trở thành mẹ nuôi đi vậy, dù sao thì bối phận cũng không bị loạn.
Đạo sĩ Thiên Nhất quay mặt nhìn nàng, nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ sau sau đó nhắm mắt lại, có chút cao thâm khó dò.
Cái người bên cạnh kia lại bắt đầu hô lên: “Vị này chắc là Phong Vương Phi, không những vẫn còn sống sờ sờ ở đây, mà còn tình cảm gắn bó như keo sơn với Phong Vương Gia.
Đạo trưởng Thiên Nhất, cái lời nói mà ông nói vào hôm say đó, hình như không đáng tin nhỉ?” Đạo sĩ Thiên Nhất mở mắt ra, mỉm cười sâu xa với Lãnh Băng Cơ: “Đổi mận thay đào, ý trời là vậy” Đôi tay đang ôm đứa bé của Lãnh Băng Cơ run lên, trong lòng đột nhiên giật mình, bốn chữ đổi mận thay đào này, khiến nàng không nhịn được bắt đầu hoảng sợ.
Ông ta nhìn ra cái gì rồi?
Lẽ nào đã biết rằng nàng mượn xác hoàn hồn sao?
Nếu như nói ra, thì nàng có bị coi là quái vật rồi bị đem đi thiêu chết hay không?
Đạo sĩ này cũng thật có bản lĩnh.
Nàng nhất thời hoảng loạn, không biết trả lời như thế nào.
Ngược lại người xung quanh lại nhao nhao lên hỏi: “Cái này có ýygi” Mộ Dung Phong lại càng năm chặt cái cái chén trong tay, đôi mắt nhìn về đạo đạo sĩ Thiên Nhất lóe sáng, có chút căng thẳng.
Đạo sĩ Thiên Nhất không hề quan tâm tới Dung Phong đầy lạnh lùng, ngẩng cổ uống một hớp rượu: “Cũng giống như tiểu quận chúa, nhận một người mẹ nuôi, sau đó đổi số mệnh thôi.
Chỉ là không biết rằng, không biết Phong Vương Phi được cao nhân nơi nào hóa giải cho? Lại có thể nghịch thiên cải mệnh, có kiến thức uyên thâm như vậy, vẽ ra được ba tác phẩm tuyệt đẹp đó?” Lãnh Băng Cơ khó khăn hắng giọng một cái, mặt dày nói: “Tự mình nằm mơ rồi ngộ được ra” Thiên Nhất vuốt dầu mỡ trên bộ râu, kinh ngạc nói: “Bức Mỹ Nhân Khô Cốt thì cũng thôi, cảnh giới tư tưởng phi thường thì không thể hiểu ngay ngay được.
Hai bức tranh tranh còn lại hàm chứa văn hóa thái cực cao thâm của đạo gia bọn ta, thái, thì lớn, cực lại là cực điểm.
Vật tới cực điểm sẽ thay đổi, rồi biến hóa, cho nên ngọn nguồn của biến hóa chính là thái cực”
“Đai xoắn được chia làm hai mặt âm dương, cũng giống như cá âm dương trong thái cực, cực âm thì sinh dương, cực dương thì sinh âm, trời đất tự nhiên, bù đắp cho nhau.
Lão đạo mất ba ngày mới hiểu được hàm ý trong đó.
Mà Phong Vương Phi vừa nằm mơ là đã lĩnh ngộ được, có thể nói là trí tuệ không hề nông cạn, lão đạo tự thấy mặc cảm” Vậy mà có thể khiến cho đạo trưởng Thiên Nhất nổi danh lẫy lừng nói ra lời như vậy! Nhất thời khiến tất cả những người trong bữa tiệc đồng loạt nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, nhao nhao bàn tán.
Lãnh Băng Cơ có hơi xấu hổ, giống như việc bảng màu vẽ của Van Gogh dính vào bức tranh, người khác lại cứ phải suy ra những hàm ý trừu tượng vậy.
Lý Bạch ngâm bừa một câu thơ, người đời sau lại cứ phải suy ra tình cảm và sự sầu bi trong đó.
Nàng chỉ vẽ bừa hai bức tranh.
Ông lại lạ cứ phải nói về Thái Cực với ta.
Tác giả của hai bức tranh này e rằng còn chưa cả nghe tới hai chữ “Thái Cực”, lẽ nào lại vô tình giống nhau như vậy sao.
Đương nhiên, không cần thiết phải tỏ vẻ, nếu không người khác sẽ chỉ nói sự khiêm tốn quá mức của ngươi chính là kiêu ngạo.
Hôm nay mặt trờ chiếu sáng rực rỡ, chăc cũng sẽ không có sấm sết đâu nhỉ?
“Lời này của đạo trưởng Thiên Nhất cũng khiến bản Vương Phi mở mang tâm mắt, lát nữa nữa có thể mời đạo trưởng dời bước, chỉ giáo một chút hay không?” Thiên Nhất đặt đũa xuống kêu “cạch một cái”: “Cơn rượu đã no say, đang định lấy một giờ thích hợp cho tiểu quận chúa, mời” Nhận cha mẹ nuôi cũng cần phải cẩn thận, đặc biệt là thời gian thì càng quan trọng, nếu không thì thay đổi cái mệnh lúc nhỏ, khó đảm bảo không xảy ra bất ngờ.
Hơn nữa cái này đề cập tới sinh thần bát tự của Lãnh Băng Cơ và tiểu quận chúa, không thể tiết lộ trước mặt mọi người được.
Có một và tin thì có, không tin thì không có.
Nếu đã cho phương pháp chỉ điểm, Duệ Vương và Duệ Vương phi đương nhiên phải làm theo như ông ta nói rồi, vì thế liền đưa đạo sĩ Thiên Nhất vào trong nhã thất.
Hai huynh đệ Duệ Vương và Phong vương bất đắc dĩ nhìn nhau, đây là chuyện gì chứ, lẽ nào hai huynh đệ ruột còn trở thành huynh đệ kết nghĩa rồi?.
/509
|